Phần 60
– “Tôi đưa cô đến… tất nhiên có bổn phận đưa cô về… Nhưng nếu cô không muốn… Tôi cũng không miễn cưỡng…” Mọi việc đã xong… Bây giờ cũng đã khuya… Thấy vẻ mặt của Thanh Tình hình như còn uất ức… Đức không nóng không lạnh nói…
– “Chị em không phải là ý này…” Phương Linh phân bua giùm chị mình… Chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối… Nói cho cùng… Nàng thấy chị mình cũng khó mà phủi trách nhiệm…
– “Thì anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ đã nói với ai chứ…” Thanh Tình ủy khuất…
– “Thôi bỏ đi… Sớm muộn gì tôi cũng điều tra ra…” Đức phát tay…
– “Anh”… Thanh Tình tức giận… bị oan ức… nước mắt trào ra…
– “Anh thật là…” Ngọc Lan lườm trách… Phương Linh quắc mắt… Thái Điệp ra dấu biểu hắn “im”…
Trải qua một phen hú hồn… Ai cũng hoảng sợ… Buổi tối đang vui vẻ bỗng trở nên mất hứng… Đức đưa hai chị em Thanh Tình, Phương Linh về trước tiên… Kế đó đưa Thái Điệp tới trước cửa… Đợi nàng vào nhà mới cho xe chạy… Trên xe chỉ còn Ngọc Lan… Nàng và hắn ở cùng khách sạn S. M…
– “Em… không sao chứ? Xin lỗi nha… Chỉ là bất ngờ và trong trường hợp bất khả kháng…” Thấy Ngọc Lan làm thinh… nghỉ nàng không vui… Đức áy náy… phân bua…
– Không có gì…
– “Lúc trưa… em nói có người muốn cua em… Có phải là bác sĩ nghĩa đó?” Chợt nhớ hồi trưa này nàng nói… Có người muốn cua… Ngần ngừ một chút… Đức hỏi…
– “Ừm… Em có cảm giác này… Cũng chưa chắc… Chọc anh chơi thôi… Coi anh có khẩn trương vì em không”… Ngọc Lan nhoẻn miệng cười…
– Nếu là phải thì cũng hợp lý… Em là bác sĩ… anh ta là bác sĩ… Hai người xứng đôi mà… Em suy nghĩ chút đi… Sau này khỏi phải hối hận…
– “Bây giờ là thế kỷ 21… Sao… anh lạc hậu vậy…” Ngọc Lan tức giận… mắng… hai mắt đỏ lên… nước mắt dâng trào… Nàng hối hận vì câu nói đùa của mình mà hắn bị ám ảnh… Nàng không cần gì hết… Nàng chỉ biết… Khi ở chung với hắn, nàng rất vui vẻ… Nếu nàng cân nhắc… thì không vào đây làm gì…
– “Ha ha… Không cần phải phản ứng mạnh như vậy… Tuy anh không ưa hắn… nhưng đó là sự thật… anh chỉ muốn nói thật cho em biết để em cân nhắc thôi…” Thấy hai mắt nàng đỏ… Đức giả lả…
– “Em không ưa hắn… Vậy được chưa… Mai này cấm anh không được nói như vậy nữa…” Ngọc Lan trừng mắt…
– “Hi hi… Được được… Tối nay anh ngủ phòng em nha…” Nghe nàng nói… Đức nghe quá mát ruột… cười khoái chí… Bàn chuyện khác… Dưới ánh sáng mờ mờ trong xe… Nàng đẹp não nùng… Còn chuyện gì đáng bàn… Cũng đã đến lúc bồi dưỡng thêm cho nàng “Bắc cụ chân kinh” rồi…
– “Anh đừng có hòng… Ngủ một mình đi…”Ngọc Lan vẫn còn oán giận… muốn trừng trị… không cho hắn đụng đến… Ít ra là đêm nay… để hắn chừa… cái tội nói lung tung…
– Wow… Để anh ngủ một mình… em nở lòng sao? Hi hi… Vừa nói vừa đưa tay sờ đùi… mơn trớn…
– “Bỏ tay ra… Hôm nay không được đụng tới em… Cho anh chừa cái tội nói bậy nói bạ…” Ngọc Lan” hất” tay hắn ra…
– “Được… Được… Không đụng tới em… ừm… trong phòng anh… máy nước nóng hình như có vấn đề… không nóng chút nào… Lát nữa anh lên phòng em tắm nhờ nha… Em không để anh phải tắm nước lạnh chứ hả… Ban đêm nước lạnh lắm à…”Đức nghiêm túc nói…
– “Lưu manh”… Ngọc Lan bấm bụng nhịn cười “mắng”… Hắn làm như nàng ngu lắm vậy…
– Hi hi… Cái gì lưu manh chứ… í a. Hi hi… em cười rồi… Hai đứa mình tắm chung nha… anh chà lưng cho em… Hi hi…
Nói không cho hắn đụng tới… Đàn bà nghỉ một đàng làm một nẻo mà… Hai người ở chung một khách sạn… Nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời để nàng ngủ chèo queo một mình thì ngày mai “đại họa lâm đầu”… Vì vậy… Với kinh nghiệm tràn trề… Hắn bắt cái thang để nàng leo xuống cho đỡ quê…
– “Mai mốt tránh gặp tên bác sĩ đó OK… Mắt hắn nhìn em… anh thấy hắn muốn ăn tươi nuốt sống em vậy…” Để nàng ngồi trong lòng mình… Hai tay vừa bóp vú… vừa mơn trớn nụ hồng… lưỡi hắn liếm sau gáy khiến nàng nhộn nhạo… Miệng rù rì bên tai nàng…
– “Sao hả… ghen à… Hi hi…” Ngọc Lan cảm thấy ngọt ngào… sung sướng… Hắn ghen rồi…
– Ừm… ghen đó… Rồi sao chứ… Em là bạn gái anh mà… Đâu có ai thấy người ta chảy nước miếng khi nhìn bạn gái mình mà không bực mình…
– “Ghen cái gì chứ… ai chú ý tới hắn… Em nói rồi… em không ưa hắn…” Miệng nói… Tay nàng vòng ra sau tìm cái vật đang chĩa vào mông nàng…”Ngắt”
– Hi hi… Vậy thì tốt… Thôi… không nói nữa… Hắn ẩm Ngọc Lan đi vào phòng… đặt nàng lên giường… cúi đầu xuống áp miệng vào giữa hai đùi nàng mút nhè nhẹ… Miệng mút liếm… Hai tay bóp vú… se se đầu ti… Nàng gát hai chân lên vai hắn… Tay ghì mạnh đầu tóc… kéo sát thêm vào…
Lấy hai ngón tay banh khe thịt… đưa lưỡi vào sâu hơn… ngoái ngang ngoái dọc… Ngoc Lan chết điếng… nước trong người tuôn trào… Người nàng mềm nhũn ra… Miệng bú… lưỡi liếm… dần dần Đức di chuyển thân hình… quay ngược đầu… Rà đầu cặc tim tím bóng lưởng ngay miệng đụng vành môi nàng ấn nhẹ… Nhớ kinh nghiệm lần trước… Nàng hé miệng… để hắn đút vào… Chưa quen lắm nhưng so với lần trước… đã tiến bộ nhiều lắm rồi…
Hắn đút cặc vào miệng nàng… Con cặc to chà bá lọt vào vùng không gian ấm áp ẩm ướt… cảm giác thật dễ chịu… Hắn nhích mông… cặc hắn ra vào cái miệng xinh xinh của nàng… Tay nàng vuốt ve bìu dái… Cứ thế… cả hai bú mút lẫn nhau… thay đổi tư thế không biết bao nhiêu lần… Có những lúc nàng nhìn mình trong gương với tư thế vô cùng xấu hổ… Không nghỉ đó chính là mình… Nhưng nàng rất thích…
… Ngọc Lan không muốn đâu… ngượng lắm… nhưng hắn cứ cù nhầy… Cuối cùng cũng chìu hắn… Nàng xấu hổ… để hắn dìu dắt… đứng trước gương… hai tay chống lên bàn người khum xuống… Hai chân dang rộng ra… Mông đưa về phía sau… Hắn chỉ sao nàng làm vậy… Hai má nàng đỏ rực…
Hắn cầm cặc… rà cửa động… đút vào… Khum người… hai tay nắm hai bầu vú nàng làm điểm tựa… nắc… Vừa nắc vừa bóp… Lúc đầu… nắc rất nhẹ nhàng Rồi thi tăng tốc độ… Cứ thế khi nhanh khi chậm… Khi nhẹ nhàng khi hùng hổ… Hắn cứ như thế mà làm… Không biết thời gian bao lâu… Hai chân nàng mỏi nhừ… đứng không muốn vững… Hắn vẫn hùng hục… càng lúc càng hăng… Không có dấu hiệu… ngừng…
– “Sao… lâu vậy… em mệt rồi… anh muốn giết người à?” Ngọc Lan nũng nịu…
– Hi hi… Sắp xong rồi… Năm phút nữa…
Nghe nói 5 phút… Nàng hăng hái phối hợp… hắn đẩy tới… nàng đẩy ngược lại… Nhưng đã nhiều lần “5 phút”… vẫn cứ như vậy… Đến một lúc nào đó… nàng úp mặt xuống giường… chổng mông cao lên… Kệ hắn đi…
Giữa đêm khuya… Trong phòng vang lên tiếng “bành bạch” của hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau… Đôi khi có tiếng cót két của chiếc giường… tiếng thở hổn hển… Tiếng cười rúc rích… Mãi đến 4 giờ sáng mới im…
…
Đối với Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy… lễ nhậm chức của một Chủ Tịch huyện chỉ cần sự hiện diện Phó Trưởng Ban là đủ. Nhưng lần này Trưởng Ban Tổ chức Trương Thúy Hằng muốn đích thân “xuất mã”… Đủ biết bà rất coi trọng việc này… Thứ nhất là vì hiếu kỳ… muốn xem hắn ra sao khiến Phương Linh vì hắn mà cắt đứt quan hệ với Phát… Thứ hai là hắn được nguyên Chủ Tịch nước Lý Hoàng Chương và Tổng Bí Thư đề bạt… Cho nên không thể xem nhẹ được… Hơn nữa… Chuyện náo động đêm qua… mới sáng sớm đã truyền khắp Cao lãnh nói riêng… Đồng Tháp nói Chung… Một tội phạm nguy hiểm vượt ngục… bị Chủ Tịch huyện sắp nhận chức này… bắn chết… Thúy Hằng nghe mà kinh hải… Lòng hiếu kỳ tăng lên… Còn nữa… Dám đánh Phó Chủ tịch Thành phố hai bạt tai… Aiz… Chuyện này lớn rồi đây… Không biết mụ chính văn phòng Diệp có nuốt nổi cục tức này hay không… Lúc đầu nghe chuyện… Hằng thấy tên trẻ này sao lại hồ đồ vậy… Nhưng khi nghe Phương Linh tường trình sự việc… Bà nghỉ hắn không hồ đồ chút nào… rõ ràng là nắm mười phần lý lẽ… là “hồ đồ có tinh toán”…
Thật ra Hằng muốn gặp hắn là có lý do thầm kín khác… Tuần trước bà nhận được điện của người bạn thân… Khiến bà sững sờ… hiếu kỳ…
8 giờ sáng đúng… Đức áo sơ mi trắng, com lê đen… cà vạt vàng sậm… sọc đen… Nhìn như tài tử xứ Hàn… đến trình diện Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh… Khiến nhiều công chức kinh hãi… Mấy ngày trước có nghe đồn Chủ tịch huyện Lấp Vò trẻ nhưng không ngờ trẻ và đẹp trai như vậy… Và từ kinh hải chuyển sang ái mộ… Kính phục… Pha lẫn sợ hãi… Chỉ tại bởi có người xù xì về chuyện “kinh khủng” khó tin đêm qua… Trong phút chốc… Hình ảnh của vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi bổng cao vời vợi… Anh không phục à? Anh có làm được không? Tên sát thủ quốc tế cực kỳ nguy hiểm… vượt ngục ra ngoài bị người này bắn chết tươi đấy… Còn nữa… anh dám tát vào mặt của Phó Chủ Tịch Thành phố không? Hai cái tát đấy…
Một đồn 10… 10 đồn 100… Chỉ một đêm… Hắn là nhân vật trong “huyền thoại”…
– “Anh ngồi chờ… Trưởng ban Hằng sẽ ra ngay…”
Thư Ký Hồng Nhung của Trưởng ban Hằng cũng là một trong những “Fan” mới của Chủ Tịch huyện Đức… e ấp nhìn hắn… nói… má nàng đỏ hây hây… mời hắn ngồi… pha ly cà phê mang tới… Hôm trước Trưởng Ban Hằng đã dặn dò kỷ… Phải tiếp đón cho tốt… dĩ nhiên rồi… Là bổn phận của Thư ký mà… Nhưng đối với nhân vật phong vân này… Nhung đặc biệt hơn rất nhiều… Nàng thầm than… Phải chi ông xã nàng oai phong như vậy thì tốt biết mấy… Aiz… Tâm lý mà… Mỹ nữ lúc nào cũng yêu thích cường giả…
– “Ừm… Được… cảm ơn…” đức nghiêng mình… Lịch sự nói cảm ơn… Mắt nghiêm trang rất quy củ… Được chừng 5 phút… Cánh cửa phòng mở ra… Trưởng Ban Hằng thướt tha trong bộ áo dài truyền thống bước ra… nhìn hắn… nhoẻn miệng cười…
– “Chủ Tịch Đức… Xin Chào…” Hằng đưa tay ra…
– “… Trưởng Ban Hằng… Xin chào… Trưởng ban cứ gọi tên tôi là được rồi… Hai tiếng “Chủ Tịch” khiến tôi cảm thấy mình già đi nhiều” Đức lém lỉnh đáp lời… Theo thói quen thầm quan sát vị Trưởng Ban Tổ chức Tỉnh ủy này… Không kém Chủ Tịch Vân và Phó Chủ Tịch Thảo của Cần Thơ a…
– “Ha ha… Mời vào… Chúng ta nói chuyện… mười phút sau khởi hành… Từ đây đến Huyện khoảng 30 phút… Ừm… Nhung… Lấy nước cho Chủ Tịch Đức”… Hằng nói xong quay người đi vào… thầm khen ngợi ” Lịch sự, cao ráo đẹp trai… Thảo nào Phương Linh say đắm…
– “Dạ… Trưởng Ban…” Hồng Nhung định mang ly cà phê của Đức vào nhưng hắn đã nhanh nhẹn tự mình cầm lên… Nhoẻn miệng cười…
– “Để tôi”… Rồi bước theo Hằng vào văn phòng…
– “Mời cậu ngồi… Ừm… Thanh Tình… Phương Linh là con gái tôi đó… Chồng tôi là Chủ Tịch Trương Hạo Nam… Cậu biết chứ” Trưởng Ban Hằng nhoẻn miệng cười thân thiết tự giới thiệu…
– “Dạ… Cháu biết… Nhưng cứ nghỉ Dì, Phương Linh, Thanh Tình là ba chị em…” Theo bản tính dê… thấy đàn bà đẹp là mở miệng nịnh đầm… Đức mỉm cười nói… Quả thật Thúy Hằng tuy có hai con gái đã lớn nhưng rất còn ngon cơm… Đúng là “gu” của mình nên trong đầu ý nghỉ có chút bậy bạ…
– “Hi hi… Cậu thật là biết ăn nói… Làm cho người khác vui… Ừm… Còn nữa… Bí Thư Lâm Tuyết Nga của Lấp Vò và tôi là hai chị em bạn dâu… Ha ha… Hôm qua tôi có người bạn thân gửi gắm cậu… Cậu có biết là ai không?”Hằng cười bí hiểm… Không biết mình có vội vã quá hay không… Nhưng con Diễm không gạt mình đâu… Nghỉ vậy nên đi bước đầu tiên để thăm dò…
– “Bạn thân của Trưởng ban Hằng gơi gắm mình? Là ai vậy?”Đức sửng sốt…
– “Hi hi… Không ngờ phải không? Chủ Tịch Diễm và tôi là bạn thân… Chúng tôi cùng lớp… Cùng khóa của Đại Học Cần Thơ năm 90…” Thúy Hằng nói câu này… mặt có nét hồng… Đức vỡ lẽ ra… Thì ra là bạn của Chủ Tịch Diễm… Như vậy… như vậy… Đức thật không dám nghỉ… chẳng lẽ… Có thể lắm chứ… Trưởng ban Hằng là người “đồng đạo”…
– “Ha ha… Thì ra là vậy… Mai này phải nhờ Dì chiếu cố một chút mới được…” Đức “bắt quàng” làm thân gọi “Dì”… Nếu Trưởng ban Hằng thật sự là người đồng đạo thì quá tốt… Hắn có “gu” thích chơi mấy người phụ nữ như vầy…
– “Cậu cần người chiếu cố sao? Mới đến đã quậy rồi… Đêm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói một chút không?” Hằng thân thiết hỏi… Với cái lý lịch của hắn… Chuyện đêm qua hắn không cần bà hỗ trợ nhưng nếu có thể biết cặn kẽ… Khi cần cũng có thể nói vài câu bênh vực… không phải là chuyện xấu…
– “Trưởng ban Hằng… Chuyện dài lắm… Dăm ba câu không nói hết được… Nếu có dịp tôi sẽ thưa với Dì…” Đức lễ phép đáp… Trong đầu suy nghĩ thâm ý của Hằng…
– “Vậy để khi khác… Nhưng tôi muốn cho cậu biết cậu là bạn của Chủ Tịch Diễm thì cũng là bạn của tôi… Mai này nếu có gì khó khăn… Cứ đến gặp tôi… Không cần phải ngại…” Hằng thân thiết nói… hắn hiểu sao thì hiểu… Do dự đôi chút… Hằng nói thêm…
– Ừm… Chủ Tịch Diễm nhờ tôi chuyển lời… Hai tuần nữa bà ta và Bí Thư Lệ đến Đồng Tháp chơi… Thôi đến giờ rồi… Chúng ta đi…
– “Dạ được” Đức quy củ… vô cùng thận trọng… Đi sau Hằng nữa bước… Hai người tiến ra cửa… Hắn nhìn ra Trưởng ban Hằng mười phần hết chín là “người đồng đạo” với Chủ Tịch Diễm cũng như Bí Thư Ngọc Lệ… Nhưng khi chưa liên lạc được với Diễm… Quan hệ giữa hắn và Chủ tịch Diễm cũng như với Bí Thư Lệ phải tuyệt đối giữ bí mật… Tuyệt đối không thể khinh xuất được Không thể vì một vài lời bóng gió của Trưởng ban Hằng mà để lộ…
Hắng âm thầm tán thưởng sự kín đáo thận trọng của hắn… Nàng thừa biết hắn hiểu… nhưng hắn không bộp chộp… Trái lại rất bình tĩnh thản nhiên… Đúng như lời con Diễm nói… Người thanh niên này rất kín đáo… Hằng có phần vui… có phần xấu hổ… Hắn là bạn trai của Phương Linh… Sao mình lại có những tư tưởng dâm loạn như vậy chứ… Hằng thở dài… Những thèm muốn thầm kín tích tụ khiến bà rất khó chịu… nhưng ở cái địa vị Trưởng Ban Tổ chức… Bà phải tuyệt đối thận trọng khi tìm một bạn tình… Vì vậy… Gần đây Hằng thường xuyên liên lạc với Diễm vì biết người bạn này của mình rất phóng túng… để rồi kinh hãi khi khám phá người bạn trai của con gái mình… Về chuyện đó… vô cùng khủng khiếp… Hằng nghe nói đã động lòng không ít và cũng rất phân vân… cảm thấy tội lỗi… Hắn là bạn trai của con gái mình mà…
– “Trưởng ban Hằng… Thật là đúng lúc… Ha ha… Vị này chắc là Chủ Tịch huyện Lấp Vò phải không? Xin Chào…” Hai người vừa bước ra khỏi cửa… Đức thấy hai thiếu phụ “bá cháy”… Tươi cười nhìn hắn…
– “Để tôi giới thiệu… Đây là Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ… và Thư ký Quỳnh Trang…”Hằng mỉm cười giới thiệu…
Trước là Trưởng ban Tổ chức Trương Thúy Hằng… Sau là Phó Chủ Tịch Tỉnh Thái Vân Cơ… Thái độ của cả hai đối với một Chủ Tịch Huyện khiến Thư Ký Quỳnh Trang cũng như Hồng Nhung mở rộng tầm mắt… Thầm nghỉ mai này nhất định phải tìm cách thân cận mới được…
– “Phó Chủ tịch Cơ… Chị Quỳnh Trang… xin chào… Tôi là Trần Đức…” Đức lễ phép khẽ nghiêng người chào… mặt không xiểm nịnh…
– Chủ Tịch Cơ… Chị đến tìm tôi có việc sao? Thật xin lỗi… Hôm nay là ngày Chủ tịch Đức chính thức nhận chức… nên tôi đưa cậu ta đến Ủy ban nhân dân Thành phố…
– Hi hi… Tôi đến đây là có ý này… Chủ Tịch Đức tuổi trẻ… Được Đảng và nhà nước nghiêm túc bồi dưỡng… đề bạt… Thân là Phó Chủ tịch Tỉnh… Tôi cũng nên biểu hiện sự ủng hộ với chính sách dùng tài năng trẻ của Trung ương rồi… Trưởng ban Hằng… Chị nói có đúng không?
– “Ha ha… Vậy thì còn gì bằng… Chủ tịch Đức… Cậu thật là có mặt mũi… Vậy xin mời…”Mặt ngoài Hằng vui vẻ mời… Bên trong thầm mắng “Hồ ly”…
Số của Đức rất có duyên với đàn bà đẹp… Nói về nhan sắc… Thái Vân Cơ và Thư Ký Quỳnh Trang cũng không thua kém Thúy Hằng và Thư Ký Hồng Nhung… Được 4 người hộ tống đến Huyện nhậm chức không chỉ là oai phong bừng bừng khí thế mà còn diễm tình biết bao… Đức ngồi băng ghế sau cùng Thúy Hằng… cạnh tài xế phía trước là Hồng Nhung… Trong xe mùi phụ nữ thoáng bay vào mũi… Xe phía sau là của Thái vân Cơ cùng Thư Ký… Hai chiếc xe vừa khuất… chính văn phòng Diệp mặt đen như đích nồi… xuất hiện… Bà không nuốt nổi mối nhục này… Tát vào mặt con trai bà… Bà sẽ không để hắn yên… Nhưng là người kinh nghiệm trên quan trường… Diệp biết hắn là “thứ dữ”… Cần phải thận trọng suy xét… Nếu không vạn kiếp bất phục…
Chủ Tịch Huyện Lấp Vò cũng là Phó Bí Thư Huyện ủy… Là nhân vật số hai của Huyện… lễ nhậm chức của Tân Chủ tịch huyện dĩ nhiên là hầu hết phải có mặt đông đủ rồi… Nói nào ngay… Ở đây Hai Phó Chủ Tịch Huyện, chính, Phó văn Phòng… Chủ, Phó Chủ Tịch Hội đồng nhân dân huyện… Bí Thư huyện… Người nào trẻ nhất cũng hàng “băm” trở lên… Bây giờ đứng lóng ngóng chờ đợi chào đón Tân Chủ Tịch huyện còn nhỏ tuổi hơn cả con của mình… Dĩ nhiên là không thoải mái chút nào… nếu không nói là “uất nghẹn”… Nhất là Thái Hữu Cơ… Miếng thịt đã nuốt được chín phần… lại bị người khác kéo trở ra… Đã vậy còn phải “cúi đầu” xưng “thần”… mặt mũi Thái Hữu Cơ coi như bị trét cứt vào mặt… lão làm sao vui cho được… Tuy vậy vẫn gắng gượng cười…
Hữu Cơ nghỉ kỷ rồi… Ở cái huyện này… Mọi ban ngành đều là người của lão… Cho dù một người khác giàu kinh nghiệm đến ngồi vào vị trí Chủ Tịch huyện… Làm được sao? Chỉ là thằng bù nhìn thôi… Huống chi thằng này hỉ mũi còn chưa sạch… Nghỉ tới đó… Hữu Cơ đắc ý… Tối đa một tháng… ừm hai tháng thôi… Ai cũng sẽ biết nó là thằng hề… Muốn làm được việc? Phải hỏi coi tao có gật đầu không đã… Hừ…
– “Anh Cơ… Chắc anh cũng nghe chuyện đêm qua rồi chứ hả… chà chà… là Chủ tịch huyện hay là du côn vậy?” Phó Chủ Tịch Huyện Thông nói nhỏ… Nguyễn Thông là thân tín trung thành của Hữu Cơ… Trong các hội nghị… hắn nhìn mặt Cơ mà “làm việc”
– “Aiz… Không nên nói như vậy… Tuổi trẻ máu nóng chút thôi mà… Anh thật là… Phải biết tôn trọng lãnh đạo… Có nghe chưa?” Hữu Cơ nghe rất khoái lỗ tai… Nhưng ngoài mặt thì “giáo huấn”…
– “Ha ha… Phải phải… Nhưng mà nói thiệt nha… Anh Cơ… Anh thiệt chịu được sao? Tui thấy bất bình cho anh… Không biết trên nghỉ sao nữa… Aiz…” Thông lắc đầu ra vẻ ngao ngán…
– Chuyện gì chứ… Chờ coi đi… Lưu Bang và Hạng Vũ… Cuối cùng ai thắng hả? Hắc hắc hắc… Cơ bĩu môi… khinh thường…
– “Hắc hắc… Tui nói với bà xã tui rồi… Anh Cơ đâu có thể nào không có hậu chiêu chứ… Nà… Chiều nay tới nhà làm vài ly nha… Tui dặn bà xã rồi… Làm con gà xé phay… tui với anh lai rai…” Thông nịnh nọt…
– “Ừm… Để coi… Không hứa chắc…” Hữu Cơ làm bộ màu mè… Nghỉ tới vợ thằng Thông này… vú đít thuộc hàng “xịn”… Đã nhất là cái miệng… bú cặc quá phê… Thằng Thông… hắc hắc… ba ly thôi… đã ngáy rồi… Vậy mà cũng nhậu với nhẹt…
Ở huyện Lấp Vò… Ai cũng biết họ Thái người đông thế mạnh… Cho dù Tân Chủ Tịch huyện có chỗ dựa khủng… Nhưng ở vùng này… Khó mà “cân” được với Thái Hữu Cơ… Trước đêm qua… ai cũng có khuynh hướng… “hướng” về Phó Chủ Tịch Cơ để tỏ lòng trung… Nhưng hôm nay… Lòng người dao động không ít… Chà chà… Ngay cả Phó Chủ Tịch Thành phố… Con của chính văn Phòng Tỉnh mà cũng dám tát hai cái… Vậy mà không có gì… Người như vậy… không thể trêu chọc làm mích lòng đâu à… Thôi để từ từ xem tinh hình trước… Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết… Đừng để liên lụy…
Một số người nghỉ vậy nhưng Phó chính văn Phòng Lý Tuyết Hoa thì không nghỉ vậy… Đây là cơ hội phải nắm chắc… Con Quyên chưa tới một năm đã là Phó Chủ Tịch huyện… Không phải là nhờ người này hay sao? Hoa âm thầm tinh toán… làm sao tiếp cận để lấy lòng tin của Tân Chủ tịch huyện trẻ tuổi này…
Lăn lộn trong quan trường bấy lâu… Bản thân cũng là dâu của Nguyên Thủ Tướng… Bí Thư Lâm Tuyết Nga làm gì không biết được ý nghỉ hiện giờ của những người này… Nhưng nàng không quan tâm… Nơi nào cũng có đấu đá… miễn là đừng ảnh hưởng đại cuộc là được… Nói nào ngay… Nàng cũng thấy tiếc giùm cho Thái Hữu Cơ… Nhưng trong quan trường là vậy mà… Thế thua thì phải chịu thôi… Đúng với câu…”Nhất thân nhì thế thứ ba quan hệ… Rồi mới đến thư tư là Tiền tệ”…
9 giờ 30… Ba chiếc xe tiến vào khuôn viên UBND huyện Lấp Vò… Chiếc đi đầu là của Tân Bí Thư Cao lãnh vừa nhận chức hôm qua… Nay đích thân xuống huyện Lấp Vò vào ngày hắn nhận chức… Ai cũng hiểu nàng là chỗ dựa của hắn… Mặc dù hắn nói không cần thiết nhưng nàng thấy rất cần thiết… Vì hắn là người đàn ông của nàng… Có lý nào ngày hắn đi nhận chức mà nàng không đến tham dự chứ? Bên cạnh Thái Điệp là Phượng Vũ… Một Công Chức trong thị ủy… được biệt phái làm Thư ký cho Thái Điệp… Để nàng đánh giá và xem xét… Nếu thấy được… Có thể sẽ chính thức dùng… Coi như tiến một bước lớn… Vì vậy Phương Vũ vô cùng khẩn trương…
Chiếc thứ hai là của Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ và Thư ký Quỳnh Trang… Chiếc thứ ba dĩ nhiên là chở Trưởng ban Hằng, Thư ký Hồng Nhung và Chủ tịch huyện sắp nhậm chức rồi…
Xe ngừng… Hắn là người đầu tiên bước xuống xe kế đó là Thư Ký Hông Nhung và sau cùng là Trưởng ban Hằng… Hôm qua là ngày nhận chức của Bí thư Thị ủy Thái Điệp… Không ít người nhận ra nàng… Nhưng hôm nay mọi ánh mắt đổ dồn nhìn nhân vật số “2” của huyện… mà ngây người ra… Nghe nói hắn trẻ… nhưng không ngờ trẻ đến như vậy… cao ráo… phong độ… đẹp trai như Tài tử xứ Hàn…
– “Hằng Trưởng ban… Vân Cơ Phó Chủ Tịch… Thái Điệp Bí Thư… Vị này là Tân Chủ Tịch huyện của chúng tôi rồi ha ha… hoan nghênh hoan nghênh…” Bí thư Lâm Tuyết Nga niềm nở bắt tay đón chào từng người… miệng cười như hoa…
Đi kế bên nhân vật số “1” Lâm Tuyết Nga… Đức Chủ Tịch và Thái Điệp Bí Thư Thị ủy bắt tay từng người… Đối với Thái Điệp… nàng nhân cơ hội ngày nhậm chức của hắn để chào hỏi các người trong bộ máy của huyện Lấp Vò… Đối với hắn là để làm quen thuộc hạ…
Mở đầu… Bí Thư Lâm Tuyết Nga sáo rỗng vài câu theo bài bản… Đại ý chào mừng Trưởng ban Thúy Hằng, Vân Cơ Phó Chủ tịch Tinh cùng Bí thư Thị ủy Thái Điệp đến chỉ đạo công tác… Kế đó là Trưởng ban Hằng… đọc thư ủy nhiệm dưới sự nhất trí của Tỉnh ủy… Điều động Đồng Chí Trần Đức là Chủ tịch Huyện Kiêm Phó Bi Thư Huyện Ủy Huyện lấp Vò… Mọi người vỗ tay đôm đóp… Chân thanh hay không thì khó nói lắm… Cứ vỗ tay trước rồi tinh sau…
– “Chủ Tịch Đức… xin mời phát biểu vài câu…” Lâm Tuyết Nga nhìn Đức mỉm cười mời hắn nói vài lời… Theo thủ tục lễ tiết… tuy không có trong văn bản bắt buộc phải làm vậy nhưng là Tân lãnh đạo… Không nói vài câu với các viên chức thuộc hạ thì… Kỳ quá… Coi không được…
– “Ừm… được”… Đức gật đầu… Đứng lên… Tiến về phía trước… Cầm micro… đằng hắng vài cái… mỉm cười…
– Ha ha… Các vị… Tôi không biết nói nhiều… Cũng không thích nói nhiều… Chỉ thích làm nhiều… Hy vọng… Mai này chúng ta cùng nhau hợp tác vui vẻ… đưa huyện Lấp Vò tiến lên… Cho nên… ha ha… Chỉ nhìn việc… không nhìn người… Ha ha… Hết rồi… Chỉ có vậy thôi…
“Bốp bốp… bốp”… Ai cũng vỗ tay… Nét mặt vô cùng “tin tưởng ” và “tán thưởng”… Thái Hữu Cơ thầm khinh thường…”mày xin phép tao chưa?” Chỉ có Thái Điệp… nàng hoàn toàn tin tưởng hắn…
Đang lúc này… chính văn phòng Đoàn văn Ba đến bên Bí Thư Lâm Tuyết Nga nói nhỏ… Nàng nghe xong gật đầu… Đoàn văn Ba lui ra… Vài phút sau trở vào… Cùng với một thiếu phụ… Thái Hữu Cơ nhìn thấy hớn hở… Nhưng nghỉ có gì đó không đúng… Con Bùi Ngọc Thi này sao lại đến đây?
Người thiếu phụ đi vào cùng chính văn phòng Đoàn văn Ba… Không ai khác hơn là Bùi Nhọc Thi… Thư ký của Tân Chủ Tịch Huyện… Hôm nay là ngày lãnh đạo nhận chức… nàng đến trình diện…
Thông trợn mắt há mồm… dụi mắt… tưởng nhìn lầm… Nhớ trước đây… Thái Hữu Cơ vừa mắt nàng… nên gã kiếm chuyện bắt nàng đem về cho Hữu Cơ đụ… Nhưng không thành công… Bây giờ trở lại… muốn đâm đầu vào rọ? Gã còn đang mơ hồ… Bỗng muốn xỉu… Khi nghe Đoàn văn Ba nói.
– Đức Chủ Tịch… Cô Bùi Ngọc Thi… nói cô là Thư Ký của cậu…
– “Ha ha… Đúng vậy… Bùi Ngọc Thi… Là Thư Ký của tôi…” Thấy Ngọc Thi trình diện đúng giờ… Đức mừng rỡ… nhưng ngạc nhiên không ít… nhìn trân trối…
– “Lãnh đạo… Tôi tới trình diện”… Thấy hắn nhìn mình trân trối… Ngọc Thi đắc ý… mở miệng chào… Từ bây giờ hắn là lãnh đạo của nàng…
– “Ờ… ừm… Tới rồi à… Tốt… tốt…” Trời sinh bản tính vốn gian phu… Đức than thầm…”A di đà phật”… Tội lỗi… Tội lỗi… Mắc phải sai lầm rồi…