Phần 74
“Con… con…” Thọ lắp bắp…
“Ậy… Anh hai… Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm… Nhưng mà như vậy cũng tốt… anh mang thằng Thọ tới gặp Chủ Tịch Đức, kêu nó cúi đầu nhận lỗi… Để anh ta muốn mắng, muốn đánh thế nào thì tùy…” Phương gợi ý… Mặt Thọ trắng bệch… Khánh gật gù… Quá là chí lý.
“Mày nghe cô ba mày nói chưa? Sáng sớm mai đi theo tao gặp người ta mà thành khẩn cúi đầu nhận lỗi… mày coi chừng tao đập gãy giò” Mai Văn Trường như thấy được tia sáng cuối đường hầm, mừng rỡ. Không ngờ em gái mình thông minh như vậy.
“Đi tay không hả? Cũng phải cầm theo cái gì coi cho được một chút chứ?” Khánh đề nghị theo thói quen…
“Bà điếc à? Tổng Giám đốc Hồng Ngọc đưa cả trăm ngàn đô mà xuýt chút nữa bị cái tội hối lộ đó” Trường một lần nữa quắc mắt rống giận… Khánh bây giờ mới sực nhớ… trong lòng kinh hải…”Là người gì đây? 100k đô quà gặp mặt mà cũng chê?
“Tao biết làm sao rồi… Yên tâm đi…” Trường đã bình tĩnh lại… lão nghỉ tới tập tài liệu tích trữ bấy lâu nay. Bây giờ đã đến lúc đem ra cứu mạng. Cũng như lần trước… Hôm nay, Bà Chủ Tiên ra lệnh đóng cửa nghỉ sớm… Tất cả đều được nghi có thể ra ngoài chơi nếu muốn. Từ 6 giờ chiều lâu đài đã bắt đầu tiễn khách để chuẩn bị đón tiếp Đức lão bản… Thay vì làm việc mà được nghỉ đi chơi… Có ai lại không mừng… Chẳng mấy chốc… Lâu đài trở nên vắng lặng… Trừ những thân tín…
Trong đó có Vỏ đại ca và gần chục thằng đàn em… Tất cả từ Cần Thơ “biệt phái” xuống. Tầng lầu “Nhất dạ đế vương” được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ… Đối với Tiên. Không ai quan trọng bằng hắn… Tâm trạng hồi hộp. Tiên không biết đêm nay hắn có chọn nàng hầu hạ hay không nhưng nàng vẫn chuẩn bị… Tiên nhìn đám gái trẻ còn zin nàng đã tỉ mỉ chọn cho hắn đêm nay… so với họ… nàng cảm thấy già… Chú Năm lần trước bị bà chủ Tiên trách mắng vì “mắt chó nhìn người” dám mở miệng xua đuổi Đức lão bản, xém bị mất việc. Nay vừa nhìn thấy xe hắn tới ngay trước cửa… lão liền bấm nút… Chiếc cửa sắt từ từ mở ra… Đức cho xe chạy vào… Chú Năm khúm núm cúi người gân 90 độ chào, miệng cười ngây ngô.
“Đức ca…” Vỏ và đám đàn em thân tín xếp hàng đứng hai bên sau lưng Tiên… Thấy Đức vừa bước xuống xe… Cả đám nghiêng mình cúi chào…
“Ừm… y da… Không cần long trọng như vậy… dẫn anh em đi chơi đi… Nà… Cầm lấy…” Đức ca tuy là lão bản nhưng chơi rất sộp. Đưa một túi tiền vài chục triệu cho Vỏ, kêu hắn dẫn đàn em đi ra ngoài ăn nhậu…
“Không được đâu Đức ca… Lâu lâu Đức ca mới đến một lần… Tụi em phải vì an toàn của Đức ca…” Vỏ nịnh bợ… biết là ở đây có ma nào dám sờ dái cọp chứ nhưng cũng phải vì sự an ninh của Đức ca mà ra sức… Ăn chơi đú đởn thì lúc nào cũng được mà…
“Thôi được… muốn làm sao thì làm… Nhưng mà cầm lấy cái này chia cho anh em…”Đức thẩy túi tiền cho Vỏ… gã đưa mắt nhìn Tiên cầu cứu… Lấy tiền của Đức ca là phạm thượng a…
“Cái thằng này… Ở đây ai là lớn nhất hả? Đức ca cho thì lấy đi” Tiên mắng…
“Cảm ơn Đức ca… cảm ơn Đức ca…” Được Tiên bật đèn xanh… không dám chần chờ… Vỏ đưa tay nhận túi tiền. Cả bọn rối rít cảm ơn Đức ca.
“Ha ha Xem ra bà Chủ Tiên có tiếng nói ha… Đức lão bản này không có ký lô nào hết…”
“Hi hi Đức lão bản… Anh đừng nói vậy, anh là thần tượng, à không đúng ra là hoàng đế. Em chỉ là cung nữ chờ sai vặt thôi…” Tiên cười duyên…
“Ha ha… Chị Tiên nói đúng đó Đức ca…” Vỏ và đàn em nhao nhao nịnh.
“Ha ha… Cút” Đức cười “mắng”. Xoay người cùng “Cung nữ ” Tiên bước vào thang máy… lên tầng 4.
“Bút (Book) giấy máy bay… Ngày mốt ra ngoài Đà Nẵng tham quan một chút… Sau đó mời ba dì cháu họ vào đây…” Chỉ còn hai người… Đức nhắc lại chuyện Tiên ra Đà Nẵng xem xét tinh hình… Đồng thời mời cả ba dì cháu Liên đến Đồng Tháp…
“Ừm” Tiên gật đầu… Nàng cũng đã chuẩn bị… Chỉ là chưa biết chính thức ngày giờ… nay hắn đã nói, như vậy ngày mốt nàng sẽ bay ra Đà Nẵng…
“Còn nữa… Chuẩn bị số tiên đầu tư vào nhà máy sản xuất lương thực… Em đứng tên 30 % cổ phần, Đà Nẵng 30 %… Còn 40 % Anh sẽ tìm đối tác khác…”
“Nhà máy sản xuất lương thực?” Tiên sửng sốt… Cái này nàng không biết gì hết.
“Không biết thì học… Sau này phải từ từ làm thương gia chính hiệu… Hiểu không? Chỗ này là ngầm… từ từ sẽ giao cho người khác… Em chỉ đứng phía sau là được…”
“Ừm… Anh nói sao… em nghe theo là được” Tiên cảm động… Không uổng công nàng một lòng vì hắn… Đức gật đầu… Hắn không chấp nhất quá khứ của nàng… Dòng đời đẩy đưa mà… mỗi người một số phận, khó mà tự chủ… Cái quan trọng là hắn thấy Tiên thông minh, được việc và rất trung thành… Chuyên nhà máy thép nhất định phải dẹp bỏ… Nhưng cũng cần bù lại một đầu tư có tầm vóc quốc tế, có thể nâng GDP của huyện và công ăn việc làm của dân địa phương… Chính vì vậy mà hắn muốn Tiên và Liên bỏ vốn đầu tư vào nhà máy chế biến thực phẩm… Có như vậy mới dễ dàng bịt miệng thiên hạ… Tuy lần trước đã tham quan nhưng Đức lão bản vẫn còn “đứng hình” xúc động trước quang cảnh trước mắt… Con bà nó. Em Tiên này đúng là hồ ly đây mà. Khoảng gần 1 chục em mơn mởn đào tơ trong y phục cung nữ nhưng hầu như trong suốt có thể nhìn thấy xuyên qua. Vừa thấy hắn liền nhún mình “hành lễ”… Mặt “Hoàng thượng” bư ra… Wow. Mấy em này nước da trắng mịn, cơ thể săn chắc, vú như búp măng, lồn lún phún lông tơ mượt mà…
“Hi hi… Bây giờ anh là “Hoàng thượng” muốn gì cứ ban lệnh là được… Tất cả đều còn zin đó… chờ hoàng thượng anh bóc tem… Ý nghỉ của “Nhất dạ đế vương” là như vậy đó…” Thấy lão bản “ngây ngốc”, Tiên che miệng cười… nói nhỏ…
“Thiệt? Zin đế? Mặt ngoài mừng nhưng trong bụng hơi sợ… mấy em này hắn đút vô một cái nắc tới bến thì không chừng xảy ra án mạng.”
“Gạt thần gạt quỷ cũng không dám gạt hoàng thượng anh mà… Tắm nước nóng cho sạch sẽ trước nha, sau đó mới vào bồn tắm rượu… Nè… các em… Mau hầu hạ “Hoàng thượng”…” Tiên dẫn đầu “đoàn quân “mỹ nữ tiến vào phòng tắm. Kẻ pha nước nóng, người rót rượu, trong khi những người khác cởi quần áo… Cặc trong quần nãy giờ nghe được mùi phụ nữ đã sừng sững ngóc đầu từ lâu… Bây giờ được nhìn thấy “mục tiêu” liền hung hăng đong đưa qua lại. Cả đám cung nữ bụm miệng cười khúc khích khiến Hoàng thượng ngượng nghịu xấu hổ… giữa bồn tắm rộng, hắn nằm gối đầu trên ngực một em. Trái phải trên dưới mỗi bên đều có hai em chà lưng xoa bóp… Đức mê ly… Con mẹ nó thật là đáng đồng tiền bát gạo nha… Tiên ngồi kế bên chỉ đạo… em này sờ chỗ này, em nọ bú liếm chỗ kia. Làm Đức lão bản mê tơi.
“Y… khoan đã… lúc nào bà chủ cũng phải chỉ đạo hả?”Chợt nhớ điều gì, hắn ngồi nhổm dậy.
“Anh nghỉ tới đâu rồi… Chỉ là anh thôi… Ngày thường… Em không lên đây nữa bước” Tiên bị nghi oan… ủy khuất đáp.
“Vậy làm sao huấn luyện?” “Hoàng thượng “nghi hoặc… Muốn tập thành công phu “Bắc cụ chân kinh” thì phải có người mới thực tập được chứ… Có nghĩa là là cái miệng cũng không còn “Zin”… Vậy mà dám nói.
“Anh lại nghỉ bậy nữa rồi… Hihi… Họ chỉ được dạy lý thuyết bằng cách cho coi phim ảnh để có chút kiến thức thôi… Hôm nay hy vọng hoàng thượng cho họ cơ hội để thực tập…”Tiên mỉm cười… ánh mắt long lanh… Nàng sẽ mượn “Ngự đệ” của hắn để chỉ điểm kinh nghiệm cho đám “cung nữ”…
“Hả? Được… được… Khâm chỉ… Còn chờ gì nữa… Chém đầu a… Hắc hắc hắc…”Đức nghe “thỉnh nguyện”… khoái tỉ tê… ngửa mình ra… Tiên thoát y, bước vào bồn, vén tóc cúi đầu ngồi xuống cầm “ngự đệ” hắn liếm liếm quanh đầu khấc, ngậm vào, nhả ra… Đám “cung nữ” mở to hai mắt. Quan sát… Rồi từng người một lần lượt thử… Đức lão bản mê ly… Wow… Gần một chục cái miệng xinh xinh thay phiên tỉ mỉ săn sóc “ngự đệ” mình… Đây là lần đầu nha… Đúng là Nhất dạ đế vương mà…
“Phần chính là ở bên ngoài… Trong bồn rượu. Hoàng thượng anh… Có thích không vậy?” Tiên rù rì bên tai hắn.
“Phải ha… Còn bồn rượu nữa… Hắc Hắc… Mau. Mau… Truyền ý chỉ của trẫm…”
“Di giá”…
Wow… Làm Hoàng đế thật là sướng… Một đám “cung nữ” hộ giá hắn đến bồn rượu bên ngoài… Ối giời ôi… Ối giời ôi… Chết tôi rồi… Mười cái miệng rà khắp người… Hoàng thượng kêu lên trong mê sảng… Lúc đầu còn sáng suốt thì thương hương tiếc ngọc, sợ cặc mình bự, lần đầu mà nắc bạo thì chết con gái người ta, nhưng khi đã lâm trận thì phập được thì cứ phập. Có lồn zin không đút cặc vào. Có ai ngu như vậy không chứ. Nghỉ vậy nên hắn đút hết em này xong là đến em khác… Nhưng nắc không lâu, mỗi em nhè nhẹ năm phút để em quen nòng súng… Cứ thế xoay vòng… Tiên kinh hỷ, một đám 10 người… Vậy mà hắn phập hết. Nàng không nghỉ hắn có thể “xâm nhập” hết người này tới người khác… Ngay cả nàng cũng hưởng được những giây phút tuyệt vời… Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả a…
Chuyện gặp Chủ Tịch huyện báo cáo công tác của Nhân, Quốc chỉ trong một ngày thiên hạ đều biết. Ai cũng âm thầm hâm mộ đưa ngón tay cái bội phục. Đúng thôi. Chim khôn nên biết lựa cành tốt mà đậu Phải như vậy mới được chứ. Kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt… Sáng nay, trước văn phòng của Chủ tịch huyện… Người ngồi đầy. Đều là các Chủ tịch, Phó Chủ Tịch xã, Trưởng Phòng, Phó Trưởng Phòng của các đơn vị trực thuộc. Họ có việc cần gặp Chủ tịch Đức để báo cáo công tác… Mặc dù Thư Ký Ngọc Thi đã nói… Chủ Tịch rất bận rộn, các vị cần lấy hẹn… Nhưng họ cứ nói không sao… Chờ được mà… Và lấy hẹn thì cứ lấy hẹn… Chờ thì cứ chờ… Trong lòng thấp thỏm. Lo sợ cho tiền đồ của mình. Aiz… Nghỉ mà khâm phục không ngờ hai tên Phó Phòng Nhân, Quốc thế mà khôn a. Ngọc Thi thấy họ kiên trì, ngoan cố, Nàng cũng hết cách… Liếc nhìn đồng hồ, gần 10 giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng. Nàng gọi di động mấy lần mà hắn vẫn không bắt máy… Trong lòng xốn xang, lo lo, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.
“Chị Ngọc Thi… Chủ Tịch huyện vẫn chưa đến à?” Phó chính văn phòng Tuyết Hoa đến gần, thân thiết hỏi…
“Vẫn chưa thấy… Có lẽ bận chuyện gì đó… Chị Tuyết Hoa có chuyện gấp sao? Để em báo cáo khi Chủ tịch huyện đến” Ngọc Thi cũng mỉm cười mặt ngoài ra vẻ thân thiết… nhưng trong lòng thầm rủa Tuyết Hoa là “con ngựa bà”… Từ sáng sớm đến giờ lượn qua lượn lại… Cứ như là rảnh lắm í… Nhìn nó kìa… Ăn diện như bà hoàng… Cái mặt vênh váo… Thấy mà phát ghét” Tuyết Hoa hôm nay tâm trạng đúng là rất vui vẻ, hôm qua đã là người của hắn rồi nhưng hình như chưa hoàn hảo lắm tại vì hắn chưa “bắn sâm banh”… Sáng hôm nay nàng muốn hoàn thành “unfinished job” nên chuẩn bị cho hắn một cái “BJ” như hắn đã dặn dò hôm qua… Nhưng từ sáng nay tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hắn… Đàn bà có giác quan rất nhạy, Tuyết Hoa linh cảm Thư Ký Ngọc Thi này ghen với nàng… Hi hi… Mặc kệ.
“Ha Ha… Chào các vị… Wow… Sao đông vậy?” Đức Chủ tịch đêm qua hoang dâm vô độ đến gần sáng… Ngủ một giấc đến 9 giờ mới tỉnh… Chạy về khách sạn tắm rửa thay đồ nên đi làm trễ… Vừa bước vào phạm vi trước văn phòng mình, hết hồn khi thấy người ngồi lố nhố.
“Chủ Tịch Đức… Chào buổi sáng… Tôi là Chủ tịch xã Định An có chuyện quan trọng muốn đến báo cáo…”
“Chủ Tịch Đức… xã Long Hưng A có tinh huống quan trọng… Đám người đang ngồi, thấy hắn đến liền tranh nhau đòi gặp…” Đức nhìn Thư Ký mình, muốn biết đã xảy ra chuyện gì…
“Họ đã lấy hẹn rồi nhưng không chịu về, cứ nhất định đòi gặp Chủ tịch huyện” Ngọc Thi tức mình phân bua…
“Vậy à… ha ha… Các vị… Nếu đã lấy hẹn rồi thì đến hẹn quay trở lại ha… Không cần gấp. Chuyện đâu còn có đó mà. Vậy đi ha…”
Mọi người chính là đang muốn nghe hắn nói câu này… Là chúng tôi muốn đến báo cáo công tác nhưng Chủ tịch bận đó nha… Thật ra chuyện không quan trọng, cái mà họ muốn là Chủ tịch Đức thấy họ có lòng đến báo cáo là được… Vì vậy nghe hắn nói, ai cũng cảm thấy yên lòng. Nét mặt rạng rỡ ra về…
“Chị Thi… Pha dùm ly cà phê… làm ơn… Aiz… Đêm qua mất ngủ… cảm thấy có chút mệt mỏi… Ụa… Phó Hoa… Chị tìm tôi có việc à…” Giải tán đám người muốn gặp mình báo cáo, bây giờ mới thấy Tuyết Hoa đang nhìn mình cười cười… Sực nhớ chiều hôm qua… hắc hắc… ngoan thiệt. Cũng nhớ là thiếu mình cái “BJ” ha…
“Chủ tịch Đức… hôm qua còn có chút chuyện chưa nói xong… Anh có dặn sáng nay đến gặp anh mà… Vậy mà đã quên rồi sao” Hoa cười quyến rũ… Miệng nói mắt liếc Thư Ký Ngoc Thi có ý khiêu khích…
“Vậy à… đúng ha…”
“Chủ tịch Đức… Sáng nay Đại Tá Mai Thảo có gọi điện nói có việc quan trọng cần bàn thảo. Tôi đã sắp xếp 10h30…” Ngọc Thi nhìn lịch trình liếc nhìn đồng hồ… nhắc nhở… 10h25 rồi, còn vài phút nữa thôi…
“Nếu đã như vậy thì dời chuyện của tôi trong ngày nay hay ngày mai cũng được… Chủ Tịch có thì giờ cho tôi biết nhé… Hi hi…” Tuyết Hoa bấm bụng nhún nhường.
“Vậy được… Chậm chậm một chút… sẽ gặp chị Hoa sau…”Đức nào biết hai người đàn bà đang ngấm ngầm đấu đá… Hắn chỉ nghỉ đêm qua quá độ rồi, hôm nay nhịn buổi sáng cũng không sao… Không sáng nay cũng sáng mai mà… hắc hắc… “Cà phê của anh…” Ngọc Thi đặt ly cà phê trên bàn…
“Ừm. Cảm ơn… Ụa sao chưa thấy Đại Tá Mai Thảo tới vậy?” Đức nhìn đồng hồ…
“Còn sớm mà… 11 giờ…”
“Hả? Không phải 10h30 sao?” Đức sửng sốt… mới vừa rồi nói 10h30 mà…
“Tôi có nói 10h30 sao? Oh… Chắc là nói lầm rồi… Là 11h…”Không có chuyện gì nữa… Tôi ra ngoài làm việc… Ngọc Thi mỉm cười… Trong lòng đắc ý…”con Hoa kia… muốn đấu với bà? Hừ…” Đi được vài bước. Nàng quay lại…
“Nè… Tối nay có rảnh không?”
“Chưa biết… Có chuyện gì?”
“Quen biết đã lâu… Muốn mời anh tới nhà ăn cơm cho biết nhà…”
“Sao khách sáo quá vậy… Tối nay không được… tối mai OK…”
“Vậy thì tối mai… Nhớ đó…”
Thi quay người bước ra ngoài… Đức Chủ tịch sửng sốt… Wow… Thái độ gì đây… Không giống Thư ký của mình chút nào… Aiz… Thây kệ… Cùng thời gian… Krong Prey Veng Campuchia… Từ khi ông trùm Narith và bọn đàn em thân tín Akra, Bourey bị loại khỏi cuộc chơi, Kiri bị tù. Đám đàn em còn lại rải rác khắp nơi như một đám cát rời. Một số tự lập môn hộ thành các bang phái nhỏ kiếm ăn, không ai phục ai vì vậy thường đấu đá chém giết nhau để dành địa bàn khiến Trưởng CA Pisey của thành phố Krong Prey Veng bị thượng cấp nhiều lần khiển trách… thậm chí bị đánh giá năng lực thấp… Đây là một dấu hiệu không tốt cho con đường quan lộ của Pisey… Bởi vậy hắn ngầm ra quyết định… Tạm thời đình chiến, ai coi khu nào thì giữ khu đó. Sau này người nào trả được thù cho Narith thì hắn sẽ ủng hộ người đó làm đại ca đầu rồng.
Nếu còn tiếp tục chém giết thì hắn sẽ không khách sáo. Nói thì nghe chói tai chứ bất cứ thời đại nào, trong xã hội nào cũng là như vậy. “Thanh bình” trong xã hội là kết quả của sự “bắt tay” giữa chính và tà.”Tà” tức là bọn người của xã hội đen. Họ mở sòng bài, động điếm, buôn xì ke, buôn lậu, bảo kê. Muốn “yên bình” hốt bạc cũng phải có lực lượng CA làm ô dù mắt nhắm mắt mở thì mọi chuyện sẽ được suôn sẻ. Ngược lại,”chính” là nhân viên công lực, người chấp pháp, gọi nôm na là Cảnh Sát hoặc là CA. Muốn bắt một tội phạm dễ dàng nếu không có đám xã hội đen ra sức khuyển mã thì công việc của các xếp nhân viên công lực sẽ không dễ dàng và đôi khi vô cùng nguy hiểm có thể mất mạng… Nói tóm lại, “Tà” không có “chính” chống lưng thì không thể tồn tại.”Chính” không có “Tà” giúp đỡ thì sự nghiệp quan trường khốn đốn…
Bởi vậy lời Pisey nói ra, thủ lãnh các nhóm không thể không nghe, cho nên chuyện chém giết lẫn nhau mới tạm ngừng, tập trung năng lực tìm đủ mọi cách để trả thù cho Narith để có thể “đăng cơ” làm đại ca đầu rồng. Nói nào ngay, ai cũng hiểu là trả thù cái con mẹ gì… Chỉ là cái tên cho hay để chứng tỏ “nghĩa khí” mà thôi. Có nghĩa khí mới xứng đáng làm “Long đầu đại ca” a… Kosal, em của Kiri là một nhân tuyển nổi bật, nhất là gần đây, chuyện Kiri vượt ngục “trả thù” cho Narith và cái chết của hắn truyền về tới Krong Prey Veng khiến Kiri trở thành một nhân vật “huyền thoại” trong giới hắc đạo của xứ chùa tháp nói chung và của tỉnh Prey Veng nói riêng. Là em của Kiri, dĩ nhiên Kosal cũng được thơm lây và càng nóng lòng hơn bao giờ hết để leo lên ngôi vị “Long đầu đại ca”.
Hôm nay, nhà của Kosal đón khách quý… Trưởng CA Pisey của thành phố Krong Prey Veng viếng thăm. Lúc nhận được điện, Kosal sửng sốt, không biết Pisey có ý đồ gì nhưng dù sao cũng phải làm tiệc thết đãi cho ra hồn. Hiện giờ, tâm trạng bồn chồn, Kosal ngồi hóng, vừa hóng vừa làm lai rai với vài thằng đàn em. Trong lòng thấp thỏm lo âu… Bởi vậy khi thấy xe ngừng, Kosal nhanh chóng đứng lên miệng tươi cười, ra tận ngoài cổng đón tiếp. Hắn chợt khựng lại một vài giây, ngoài Pisey, còn có một người nữa, Kosal nhận biết là không là người Việt thì cũng là người Trung quốc. Dân campuchia nước da sậm hơn nhiều. Nhưng Kosal biết người này là người Việt vì ở vùng này, người Trung quốc rất ít…
“Kosal… đây là Trưởng CA thành phố Cao lãnh của Việt Nam… Đại tá Thái Kiêm Cơ… lão Cơ… Đây là em của Kiri… Kosal”. Pisey giới thiệu, hắn nói tiếng việt lưu loát. Vùng Krong Prey Veng, do thông thương buôn bán giữa hai nước, người campuchia biết nói tiếng Việt rất nhiều. Chuyện Pisey nói tiếng việt với Kosal cũng không có gì lạ.
“Xếp Pisey, Xếp Cơ… hân hạnh… hân hạnh… Bên ngoài trời nắng nóng. Ha Ha Xin mời vô nhà uống ly bia lạnh giải khát”Kosal trịnh trọng đưa tay mời.
“Cảm ơn… ha ha… Không cần khách sáo… Thời gian không có nhiều… Mạo muội đến đây bàn chút chuyện xong là quay trở về ngay…” Thái Kiêm Cơ liếc nhìn bọn đàn em của Kosal rồi liếc mắt nhìn Pisey… lão hiểu ý… kéo tay Kosal nói nhỏ.
“Thân phận của Đại tá Cơ không nên để nhiều người biết… Có chuyện quan trọng cần bàn… Kêu mấy thằng đàn em mày tạm thời mau biến đi.”
“Ừm… được… được…” Kosal đến gần bốn tên đàn em nói nhỏ… Bọn này nhanh chóng tản ra. Trong phòng chỉ còn ba người… Kosal phân ngôi chủ khách, đem bia lạnh mời khách.
“Kosal… Đây là Trần Đức người đã bắn chết Kiri… Cũng vì hắn mà Narith và Akra, Bourey biến mất” Thái Kiêm Cơ để trên bàn một tấm hình. Kosal cầm tấm hình lên, nhìn kỷ. Nét mặt trịnh trọng…
“Kosal… Đây là cơ hội của mày… Đừng bỏ lỡ…” Tuy biết Kosal hiểu nhưng Pisey vẫn không nóng không lạnh nói một câu gợi ý…
“Hắn hiện nay là Chủ Tịch huyện Lấp Vò… Sáng chiều lộ trình nhất định, chỉ cần người các anh mai phục đúng chỗ… Hắn sẽ không thoát được… anh hiểu ý tôi chứ?” Thái Kiêm Cơ trầm giọng…
“Diệt nó xong… Kosal. Mày sẽ là Đại ca đầu rồng ở đây… mày không phải muốn như vậy sao? Đây là cơ hội.” Pisey một lần nữa đưa miếng mồi ngon.
“Biết là như vậy nhưng qua bên Việt Nam, phong hiểm lớn lắm” Kosal không ngu… Cái ghế “Đại ca đầu rồng” rất hấp dẫn nhưng phải còn mạng mới hưởng được, không còn mạng thì nói làm gì… Đem quân qua đánh giặc ở xứ người… Chuyện không dễ làm a…
“Việc này anh không cần lo. Tôi sẽ tiếp ứng các anh từ A tới Z… Các anh chỉ cần mang “đồ chơi” thích hợp, vừa tay là được. Còn nữa. Xong việc này, hàng hóa trước kia sẽ lưu thông bình thường… Anh lo bên này, bên kia để tôi lo. Lợi nhuận vẫn như lúc trước giữa Narith và Trần Ngọc Sơn. Háp háp…(Haft – Haft)” Thái Kiêm Cơ vừa trấn an… vừa đưa mồi.
“Ăn chia Năm – Năm đó Kosey… Con số không nhỏ đâu… Ít nhất là 100 Triệu Mỹ kim mỗi năm… Tính tròn là 100 Triệu đi. Như vậy mỗi bên 50 Triệu mỹ kim…”
Pisey tung “đòn sát thủ”… 50 triệu mỹ kim là con số thiên văn… Nghe thôi cũng thấy ham. Kosey hít một hơi không khí vào buồng phổi để cố kìm cơn xúc động, hắn biết là nhiều nhưng không ngờ lại nhiều như vậy… 50 triệu mỹ kim, chia cho lão Pisey này 3 phần, còn lại 7 phần tức là khoảng 35 Triệu mỹ kim… Chi cho bọn dàn em tối đa là một nửa. Mình bỏ túi gần 20 Triệu mỹ kim… Má ơi… Hèn chi trước kia lão Narith giàu sụ… Một khi có tiền rồi, con cặc ghẻ cũng biến thành con cặc vàng. Về Nam Vang hoặc bay qua Thành phố Hồ Chí Minh, hoặc Bangkok kiếm lồn xịn bú cho sướng cái lưỡi… Chơi cho sướng con cặc.
“Được… hợp tác vui vẻ… Nà… ly này mời hai xếp…” Kosey cuối cùng cũng bị con số quyến rũ… Hắn nâng ly…
“Ha ha… Phải như vậy chứ… Hợp tác vui vẻ… Chúc mừng nha Kosey. Sau này là đại ca đầu rồng rồi đó…” Pisey híp mắt cười…
“Vậy khi nào ra tay? Xếp Cơ… anh có kế hoạch cụ thể gì chưa?” Pisey bắt đầu nôn nóng…
“Càng sớm càng tốt, Bây giờ chúng ta ngồi xuống bàn kế hoạch cụ thể… Khi các anh qua cửa khẩu…” Thấy Kosey gật đầu. Cơ cả mừng bắt đầu nói kế hoạch…