Phần 82
Đức cảm giác được một họng súng lạnh đang kề ngay sau gáy.
– “Don”t move… You move you die… got it man…”
– “Ở đây không có gì quý giá đâu… Trên người tôi không có nhiều tiền. Có phải muốn cướp sắc không? Như vậy thì dễ dàng thôi. Tôi tinh nguyện phối hợp, không cần chĩa súng đâu”… Hoảng hốt vài giây, sau đó Đức cười thầm trong bụng nghỉ: “Ngọc Như không phải là tay mơ, muốn chế ngự nàng không dễ, trong phòng rất ngăn nắp không có vết tích đánh nhau và phía sau một mùi thơm quen thuộc và giọng nói quen thuộc… Muốn đùa với anh thì anh đùa với em… Thục Linh ạ.”… Bởi vậy vừa nói xong mở nút quần kéo xuống… Quay lại.
– “Ê… anh làm gì vậy?” Bản tính nghịch ngợm, Thục Linh muốn hù để hắn hoảng hốt, nàng muốn thấy cái tướng run rẩy nhát chết của hắn để cười chơi. Ai dè bị hắn cởi quần tô hô đưa cái đó trước mặt… Nàng không có chuẩn bị tinh thần khi kịch bản xảy ra như vậy cho nên sửng sốt, mặt đỏ lên, tim đập thình thịch.
– “Làm gì hả? Súng em không bắn thì không sao, súng anh một khi lên đạn thì nhất định phải bắn nếu không thì thần kinh sẽ ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng… Em không tàn nhẫn như vậy chứ ” hi hi… Hôn em cái trước nha… Wow… Thục Linh em thiệt đẹp”…”Bổn cũ soạn lại… Hắn kéo Thục Linh vào lòng… Thúc Linh ú ớ chưa biết phải phản ứng ra sao thì môi nàng bị môi hắn phủ lấy, người nàng tức thì như bị “điểm huyệt”, toàn thân tê liệt. Cao thủ như Trưởng ban My, Chị Tư, Chủ tịch Diễm. Phó Loan còn phải khuất phục trước dâm uy của hắn. Ngọc Như và nàng đều là nai tơ thì làm sao chịu nổi sự tấn công và lời đường mật của hắn… Hơn nữa, cũng như Ngọc Như, trong dịp Tết được nếm mùi trái cấm, hương vị còn đang vấn vương, làm sao chống cự dù chỉ là lấy lệ nên để mặc cho hắn thám hiểm trên cơ thể. Miệng rên hừ hừ… Cả người uốn éo…
– “Em xuống đây hồi nào, một mình à…” Đức rù rì bên vành tai nàng… Tay chui vào lưng quần, xuyên qua quần lót tìm tới giữa hai đùi ngón tay khều móc “cửa khẩu” đã bắt đầu lầy ướt nhem.
– “Ouf” Đang mê mang, nghe hắn hỏi, Thục Linh giật mình nhớ đến nhiệm vụ, nàng vùng ra đến mở minibar lấy ra lọ vắc xin (vaccine) ngừa COVID và ống chích. Gần đây, Bộ Y tế đã nhận được mấy trăm ngàn liều của Hãng Astrazeneca dĩ nhiên là ưu tiên trong hàng ngủ lãnh đạo cao tầng… và các nhân viên trong tuyến đầu. Nancy đã vận động để nhận được một hai trăm lọ cho người mình, hắn và Ngọc Như là hai người cuối…
– Đưa tay đây…
– “Hả? Cái gì vậy?” Miệng hỏi nhưng vẫn đưa tay tới để Thục Linh chích…
– “Tiêm cho anh mũi thuốc ngừa COVID chứ cái gì… Thủ trưởng sắp sanh rồi, anh không tiêm mai mốt Thủ trưởng sanh em bé anh không tới gần được…” Thục Linh giải thích, hai má ửng hồng khi nghỉ tới vừa rồi nàng để bàn tay hắn tung hoành nơi đó khiến nàng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn…
– “Đúng ha… Nancy thật là nhìn xa… hi hi…” Nói tới đây Đức chợt lo lắng…
– “Yên chí đi… Người nhà của anh và mấy bà bầu đều được tiêm hết rồi…” Nhìn sắc mặt. Biết hắn lo lắng… Thục Linh trấn an…
– “Ha ha… tốt tốt… Nancy đúng là…” Đức đưa ngón tay cái lên…
– “Anh nha… Kiếp trước chắc là tu mấy trăm ngàn năm nên mới được Thủ trưởng cưng như vậy… Lại đây, chỉ cái này cho anh coi…” Thục Linh đến bên cửa sổ nhìn xuống đường…
– “Hả? Có cái gì coi đâu?” Theo lời nàng… Đức đến bên cửa sổ nhìn xuống đường… nhưng không thấy gì hết…
– Không thấy chiếc xe buýt giường nằm hay sao… Hi hi… Thủ trưởng mua đấy. Mới về hôm qua. Thủ trưởng nói nhà đông người, mai mốt có em bé nên mua chiếc xe này đi cho thoải mái… 8 tỷ đấy… Ngọc Như, Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Vân đang ở dưới í…
– “Wow… Đi xuống coi…” Đức hăm hở… Nancy này đúng là đầu óc đi trước ai hết… Quả đúng là như vậy. Nhà nhiều người, mai mốt đi đâu kéo ba bốn chiếc xe 7 chỗ ngồi thật là bất tiện và không thoải mái bằng xe giường nằm…
– “Không được… Chị Nancy nói trong thời gian này, khi chưa giải quyết Thái Kiêm Cơ thì anh và Ngọc Như không nên để lộ…”Thục Linh cản… khi thì “Thủ Trưởng” khi thì “Chị”.
– Vậy sao em lên phòng anh được mà anh xuống dưới không được? Không có lý chút nào…
– “Đồ khờ… Tụi em có phòng trong khách sạn… thay phiên trực trong xe mà… Tiêm thuốc cho anh xong rồi… Em về phòng…” Thục Linh xoay lưng bước đi…
– “Ây… khoan đã… em tới đây rồi… hi hi…”Hắn nắm tay nàng kéo vào lòng… nhấc bổng nàng đem đặt lên giường hôn hít.
– “Tắt… tắt đèn…” Dưới ánh đèn sáng choang, hắn lột quần áo nàng ra… Thục Linh mắc cỡ chín người, miệng lắp bắp… Hai mắt nhắm khít.
– Hi hi… Mình tắm chung nha… Ậy. Mắc cỡ cái gì chứ… Anh đâu có mắc cỡ… Nà… mở mắt ra… Cho em nhìn anh đó…
Thục Linh dĩ nhiên là không dám mở mắt ra nhìn, Về chuyện trai gái, dục tình, trong đám chị em của Nancy, nàng và Ngọc Như là ngây thơ nhất. Biết được điểm này nên Đức tha hồ trêu đùa. Hắn ngồi sát bên, cầm tay nàng đặt giữa hai đùi… Thục Linh giật mình rút tay, hắn giữ chặt… Hai bên giằng co… cuối cùng cũng “nhượng bộ” nắm cục thịt cứng như khúc củi trong tay…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Từ lúc nhận được lệnh phải giám sát các biển số xe đến từ Campuchia, Vỏ sai đàn em từ sáng đến tối cứ lấy xe chạy vòng vòng các khách sạn, nhà hàng không một chút lơ là. Chuyện của Đức ca mà… Lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu. Đức ca là ai chứ. Lúc trước làm lưu manh, ăn không ngồi rồi chôm đầu này chĩa đầu kia sống lay lắt qua ngày. Bây giờ cũng là lưu manh nhưng có công ăn việc làm đàng hoàng, tuy là bảo vệ thôi, cái quan trọng là cuối tháng có lương bỏ túi, rủng rỉnh xài. Tất cả đều nhờ Đức ca đấy. Lăn lộn trong “giang hồ” quan trọng là phải có nghĩa khí… Khi lão đại lên tiếng thì cho dù lên núi đao xuống chảo dầu hay biển lửa thì vạn tử cũng bất từ huống chi là chỉ lấy xe lượn vòng vòng tìm coi thằng cặc nào từ campuchia qua, theo dõi báo cáo… Có vậy thôi mà làm không được thì đi chết cho rồi.
Mấy ngày rồi không thấy gì nên tối nay thả lỏng một chút, cả đám đến quán ăn nhậu, đang lúc chén tạc chén thù, không khí sôi nổi bỗng im bặt. Bởi vì tất cả đều thấy một chiếc Honda Odyssey màu đen có biển số Panther 69 Cambodia ngừng trước quán.
Bốn người đàn ông từ trên xe bước xuống, hai cánh tay đều có xăm mình, nhìn rất bặm trợn… Vỏ và đám anh em nhìn nhau… Mấy ngày nay có thấy gần chục chiếc từ Campuchia qua. Đàn ông, đàn bà ông già, bà già, trẻ em, con nít đều có… Rất bình thường nên không là đối tượng… Bốn tên này nhìn một cái là biết “dân chơi” thứ thiệt…
– Đại ca… Hình như là ông trời không phụ kẻ có lòng a… Lát nữa em bám theo – Hùng xung phong.
– “Ừm… Lát nữa, tao với thằng Hùng bám theo mấy tên này… Tụi bây cứ như tiếp tục như thường” Vỏ rù rì dặn dò… Tiên di ra ngoài Đà Nẵng, dĩ nhiên nó là tạm thời là sếp… được quyền tạm thời bảo quản lái chiếc xe Toyota Fortuner… Rất có dáng vẻ một đại gia nhỏ.
– “OK… Vỏ ca…” Bọn đàn em gật đầu, hy vọng bọn này là bọn người mà Đức ca đang tìm…
– “Hắc hắc… Vào đây tụi mày… Đói bụng rồi… sẵn làm vài chai…” Kosal cùng bọn đàn em ung dung xuống xe vào quán, không hề biết đang bị chú ý. Trước hết tìm cái gì lót bụng, sau đó sẽ liên lạc với Thái Kiêm Cơ. Cả bọn chọn một bàn cách bàn Vỏ không xa… Hắn mỉm cười đưa tay chào đám Vỏ và đàn em… Ra vẻ thân thiện…
– “… Anh bạn… Anh là người campuchia qua đây chơi à… hiếm nha… Thời buổi Covid…” Thấy người ta đưa tay chào. Vỏ lịch sự mỉm cười xã giao.
– Không phải… Có chút Business cần làm…
– À… thì ra là doanh nhân… Hèn chi có khí thế a…
– “Không dám… không dám… Buôn bán nhỏ thôi” Được coi là doanh nhân và được khen “khí thế” Kosal vừa khoái vừa ngượng… nhưng đắc ý nghỉ thầm…”Ây… cũng xấp xỉ rồi… Mai này số kinh doanh không dưới trăm triệu mỹ kim mà… Không lẽ mình phát tướng sắp làm giàu người này nhìn ra?
– “Ha ha… Tôi tên là Vỏ… Xin hỏi quý danh ông anh? Ui cha… Anh nói tiếng Việt rành quá ha… mấy người các anh đây đều là doanh nhân à?” Vỏ được djp “bơm” một vài câu trước là lấy cảm tinh sau là thăm dò.
– “Không dám… ha ha không dám… Cũng như lão đại, à không phải… cũng như Kosal… Bọn này làm buôn bán nhỏ thôi…”Đang là lưu manh, bỗng nhiên có người “nhìn” mình nói là “businessman”. Kosal và đồng bọn cảm thấy khoái chí. Nhìn Vỏ rất vừa mắt…
– “Haha… Tuy là mới gặp nhưng tứ hải giai huynh đệ… Tôi là Kosal… Còn đây là bạn làm ăn chung… nà… đây là Pheakdei. Thom. Arun. Ha ha… Vỏ phải không… Hay là cùng ngồi xuống làm vài ly nha… Anh em Vỏ cũng đông ha… Làm ăn gì vậy? Ngồi… ngồi…” Kosal nhìn đám đàn em Vỏ cười chào… Thân thiết mời mọc.
Ngay lúc này có tiếng di động reo lên. Kosal vội bắt máy.
– “Ouf… Xin lỗi… Có bạn gọi… A lô… Xếp Cơ… Ha ha… Tụi này qua tới rồi… Đói bụng, đang ngồi ăn cơm…”Giọng của Kosal nhỏ lại, có vẻ không muốn cho người khác nghe nhưng đối với Vỏ hai từ “Xếp Cơ” đã quá đủ… Còn ai trồng khoai đất này nếu không phải là Trưởng CA Cao lãnh, người đối đầu với Đức ca chứ. Đúng là đi mòn gót giày tìm không ra đến khi thấy được chẳng tốn công. Vỏ phấn khích, hầu như 99% đã hoàn thành sứ mạng…
– “Ha ha… Xin lỗi nha, vừa rồi có người bạn quan trọng gọi… Nói tới đâu rồi… Ừm phải… nhìn tiểu huynh đệ chắc cũng là người thành đạt… Làm ăn gì vậy?” Kosal nói di động vài câu rồi cúp máy. Bánh ích đi, bánh quy lại, người ta đã khen mình thì cũng khen lại vài câu… Vì vậy mở miệng đoán chắc Vỏ là người thành đạt…
– “Ha ha. Xin chỉ dạy… Các vị… Nếu có dịp ghé qua tham quan chút ha” Đã có chủ ý, Vỏ “thân thiết” lấy danh thiếp đưa cho 4 người…
– “Giám đốc An Ninh công ty Giải trí?” Kosal cầm lấy vừa sửng sốt vừa có chút ngượng nghịu. Nghỉ thầm: “Người này là Giám đốc có danh thiếp, mình là doanh nhân sao không có, xem ra mai mốt phải in danh thiếp mới được.”
– “Hehe… Là Công ty của bà chị mở thôi mà… Vỏ cười ám muội giải thích. Thầm hãnh diện, hai chữ “Giám đốc” nghe nó sướng làm sao í tuy là thực tế chỉ là trông coi đám đàn em giữ gìn an ninh của “Lâu đài thần tiên ” cho chị Tiên cũng có nghĩa là cho Đức ca.
– “Ây da… Quên mang theo danh thiếp rồi… Tiểu huynh đệ… Ha ha, là Công ty giải trí gì vậy?” Thom lanh trí. Giả lả, đồng thời sáng mắt lên, cụm từ “Công ty giải trí” rất có ý nghĩa. Giải trí lành mạnh hay là Giải trí cho người lớn? Nhìn cái mặt của Vỏ, Thom đoán ra ít nhiều là Giải trí dành cho người lớn rồi, nếu là như vậy thì đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
– “Nói trước thì mất hay… Có danh thiếp rồi… ha ha… Khi nào các đại gia xứ chùa Tháp có rảnh thì nên tự mình đánh giá lấy…” Theo Đức ca đã lâu nên học hỏi được một ít kỷ thuật thấu cấy. Vỏ lửng lờ nói một câu “thâm tàng bất lộ”. Nếu bây giờ vồn vã mời đến “lâu đài” tham quan cho biết, mấy thằng khứa này sẽ nghi ngờ dụ khách mà coi thường. Nhưng nếu lửng lơ không nồng nhiệt thì sẽ gợi lòng hiếu kỳ… Chỉ cần bọn này đến lâu đài ăn chơi đú đởn Vỏ sẽ có thời giờ báo Đức ca coi nên làm thế nào để “chiêu đãi”.
– “Ậy… thật là tiếc quá… Hôm nay không được Vừa rồi người bạn làm ăn nói có chuyện cần bàn thảo. Như vầy đi, có tấm danh thiếp này trước khi trở về nhất định đến tham quan một lần cho biết.”Kosal ra vẻ tiếc nuối… Thật ra hắn cũng muốn lắm nhưng phải nhẫn nhịn.
– “Ha ha… Vậy à… Tùy các đại gia thôi… Ừm… Xin lỗi nha… Tui phải gọi cho bạn gái aiz… Tới giờ trình diện báo cáo hành tung rồi… Hùng, Long… mời các đại gia vài ly. Sao ngồi im re vậy”
– “Ha ha… Cứ tự nhiên” Thấy Vỏ nể sợ bạn gái… Kosal gật đầu… thông cảm… Vỏ đứng lên đi ra xa xa một chút để gọi cho “bạn gái”…
– “Các đại gia… Dzô” Đồng loạt năng ly. Bọn đàn em phối hợp ăn ý… trong bụng thầm đưa ngón tay cái… Vỏ đại ca giỏi thiệt…
– Ha ha… Dzô… Trăm phần trăm nha…
Trong lúc này Thục Linh đang đỏ mặt tía tai, hai mắt nhắm khít không dám nhìn, hắn cầm tay nàng vuốt ve cục thịt khủng giữa hai đùi hắn, tay còn lại hắn mân mê giữa hai đùi nàng… Dưới bàn tay điêu luyện của hắn, hơi thở Thục Linh bắt đầu nặng nề, vô thức dang rộng hai chân ra… cắn môi để khỏi bậc tiếng rên rỉ, tay nàng nắm chặt ra giường.
– “Nhắm mắt lại cưng. Thả lỏng tinh thần một chút… Đừng căng thẳng quá mà…” Hắn rù rì bên tai, Thục Linh rùng mình khi hắn bắt đầu liếm, ngậm đầu ngực nàng nút bú như đứa trẻ bú sữa mẹ. Bất tri bất giác nàng nắm đầu tóc hắn ghì mạnh… Hai đùi nàng kẹp chặt cườm tay hắn, người nàng uốn éo, nước trong người nàng không ngừng rỉ ra…
– “Đừng… đừng… em chưa tắm…” Thục Linh hốt hoảng khi Đức cúi xuống hạ thân nàng đưa miệng gần kề nhưng hắn giả điếc cứ ủi miệng tới khiến nàng hổ thẹn muốn khóc vì ngương không muốn mất hình tượng… Mắng thầm trong bụng: “Cái tên này…” Tay nàng kéo hắn không cho hắn ủi miệng vào… tay che ngay chùm lông… Ánh mắt van nài.
Ngay lúc này có tiếng di động vang lên. Thục Linh mừng hết lớn.
– Có điện thoại kìa… nghe đi…
– “Kệ… không có gì quan trọng… không nghe…” Đức lì lợm… Thục Linh e thẹn ngượng ngùng lấy tay che trên che dưới, nữa kín nữa hở… Hấp dẫn vô cùng khiến lòng dâm của Đức càng nổi dậy. Muốn úp mặt vào cho bằng được. Hai bên lại một phen giằng co…
Di động ngừng được vài giây rồi tiếp tục reo…”Chắc là có đại sự gì…” Đức miễn cưỡng tạm ngưng cuộc “tiến công”… bắt máy.
– “Hi hi… Biết đâu chị Thu Tâm hay Phương Anh gọi… bắt máy đi…” Thục Linh đắc ý, sẵn dịp vùng ra, quơ vội cái mền che ngang người chạy vào nhà tắm…
– “Thằng Vỏ hả… mày tốt nhất là có chuyện quan trọng… Nếu không tao tru di cửu tộc mày nha mậy” Bị làm “mất hứng” Đức “tức giận hăm dọa”…
– “Không phải đâu Đức ca… Là chuyện anh nói tụi em làm đó mà… Là như vầy…” Vỏ vừa tóm tắt vừa lo lo trong bụng…”Chết mẹ rồi… Thì ra Đức ca đang vui vẻ với chị dâu”
– Ha ha… mày làm khá lắm… Nà… Nà… Giao cho mày nhiệm vụ… Cứ thoải mái ngồi ăn nhậu… Câu giờ cho tao, một tiếng đồng hồ thôi là đủ… Khi làm xong tao nhắn tin… OK.
– “Chuyện nhỏ thôi… Không thành vấn đề Đức ca” Được lão đại khen ngợi, Vỏ phấn khích… Tưởng chuyện gì khó chứ chuyện ăn nhậu câu giờ… Hắc hắc hắc…
– “Thằng Long, Thằng Hùng… Còn tụi mày nữa… Sao im lìm vậy… Kêu thêm bia mời mấy đại gia uống” Vỏ trở về bàn bắt đầu chiến thuật câu giờ bằng cách kêu đàn em gọi bia “đãi khách”…
– “Ây… Sao khách sáo vậy…” Kosal màu mè…
– Có gì đâu chứ, thấy mấy đại gia nói chuyện hợp rơ thì cùng nhau uống vài ly cho vui thôi mà… Ha ha… nà… Mấy anh đã có danh thiếp rồi… Khi nào rảnh nhớ ghé làm khách… bảo đảm sẽ hài lòng…
– “Ha ha… Nhất định… Nhất định… nà Dzô…” Được tâng bốc lên tận 9 tầng mây, bọn Kosal nâng ly uống cạn hết lon này đến lon khác…
– “Là ai vậy?” Thục Linh từ trong phòng tắm đi ra, thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ không nhìn đến mình… Nàng, có chút hờn giận, Khi nàng chưa sẵn sàng thì hùng hổ, khi nàng đã sẵn sàng thi như khúc gỗ…
– “Bọn campuchia qua tới rồi… Đã liên lạc với Thái Kiêm Cơ” Đức tóm tắt lại những gì Vỏ vừa nói…
– “Vậy mình phải hành động trước. Tiên hạ thủ vi cường” Thục Linh cầm di động muốn gọi đám chị em Thu Tâm, Phương Anh, cả hai đang ở trong xe giường nằm cùng Ngọc Như và Ngọc Vân.
– Khoan… Trước hết, mình cần gắn một thiết bị GPS để theo dõi hành tung tụi này…
– Chuyện nhỏ… Nhưng mà chi rắc rối vậy? Mình tới đó…”bụp… bụp”… là xong” Thục Linh ra dáng cầm súng “độp”, bộ dáng rất “ma nữ” không có vẻ gì là e thẹn như cách đây mười lăm phút.
– “Không đơn giản như em nghỉ đâu… Đi xuống xe lấy thiết bị… Không có thời giờ nhiều.”