Phần 86
Gia Hân, Ngọc Hân bây giờ ở nhà học trực tuyến nên ít khi đến trường, cũng ít ra ngoài chơi trừ khi có việc cần. Không sao mà, có Ipad. Có vi tính có Iphone… là có cả một thế giới bên ngoài trước mắt. Không buồn chán chút nào. Cả hai bây giờ lột xác, không còn ốm còi nữa, cơ thể phát dục, vú trái cam rồi bởi vậy kéo theo một đám nhóc tì lượn qua lượn lại… Đúng là hai trái bom nổ chậm trong nhà. Ngọc Thi đi làm ở Cao lãnh, Đương đam mê công việc, bận bịu tối ngày ở Đức lập, Ngọc Hân vì vậy mà rất gần gũi với Thu Đại Nương, gần đây đối với Nhị nương vô cùng khắn khít…
Đương có gọi về nói Đức đang ở Đức Lập. Thu biết hắn sẽ đến đây nên tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị sẵn, tên này ẩu lắm, hắn sẽ vồ nàng. Ây da, thôi chết rồi, không biết hắn có đem Hương và nàng “xử lý” một lượt hay không? Nếu hắn đòi thì mình có chìu hắn không? Thật là mắc cỡ chết đi được… Không biết Hương nghỉ thế nào… Hay là hỏi thử? Thôi đi, tới đâu hay tới đó… Thu cảm thấy mình càng ngày càng thác loạn rồi… Nhưng mà là chuyện phòng the mà… Cặp nào lại không như vậy… Bất giác Thu nghỉ mình lớn hơn hắn gần 20 tuổi, nàng thở dài.
– “Nghỉ gì vậy chị?” Thấy Thu ngồi thừ người suy nghĩ mông lung… Hương quan tâm.
– À không có gì…
– Còn nói không có gì… mặt chị đỏ lên rồi kìa… Hi hi. Nói em nghe… Là chuyện gì vậy?
– “Hắn. Hắn ẩu lắm đó nhen…” Thu bóng gió “cảnh cáo”.
– Ẩu? Cái gì ẩu? Hương sửng sốt…
– “Ây da… Em thật là ngu mà”Thu ghé tai Hương rù rì… Đến lượt Hương sửng sốt, hai má đỏ lên.
– Vậy… vậy mình phải làm sao?
– Còn làm sao nữa… Chị theo em…
– “Đức ca… anh tới rồi”… Ngay lúc này có tiếng bọn đàn em của Hưởng tắc kè huyên náo ở dưới… Thu biết hắn tới rồi.
– “Wow… Gia Hân, Ngọc Hân. Mới hơn một tuần không gặp mà… lớn dữ rồi ha.” Đức ca trố mắt nhìn hai Lolita… Đã lâu không thấy và cũng không để ý, bây giờ mới thấy nhổ giò.
– “Tụi em lớn lâu rồi… Anh không biết đó thôi” Cả hai nàng Lolita ưỡn ngực quắc mắt… Ngọc Hân không hài lòng, hắn chỉ hơn nàng có 4 tuổi chứ bao nhiêu mà làm như là lớn lắm vậy, dám coi nàng là con nít.
– “Đức ca… Hai chị Hân có “fan” nhiều lắm… anh coi…”Một gã thân tín của Hưởng tắc kè đảm trách “an ninh khu vực” nhướng nhướng mắt về một đám nhóc đang nhìn về hướng này…
– “Ha ha… Thì ra là vậy…” Đức ra vẻ hiểu biết.
– “Tên Kiên kia… anh không mở miệng ai cũng không nói anh câm đâu” Gia Hân chống nạnh quát…
– “Chuyện gì vậy?” Thu đại nương và Nhị nương trên lầu bước xuống…
– “Hương? Sao em lại ở đây?” Thấy Hương từ trên lầu bước xuống, Đức sửng sốt.
– “Chuyện gì? Em một mình buồn nên tới ở với chi Thu… Không được sao?”Hương lườm…
– “Đúng rồi… Có gì không được… Từ lúc Hương tới đây, nhà cửa thấy vui hơn…” Thu phụ họa.
– Ha ha… được… được… Lên lầu đi… Có chuyện cần bàn…
– “Sao gấp vậy? Muốn ăn gì không?” Thu ngượng nghịu, thầm “mắng”sao tươm tướp làm như thiếu thốn í…
– Chưa đói… Đi… lên lầu nói chuyện, Đức nắm tay Thu, Hương đi lên lầu… Thật ra hắn có chuyện quan trọng muốn bàn nhưng cả hai thì nghỉ hắn muốn… cùng với cả hai nàng một lúc… Nên vô cùng ngượng nghịu nhưng vẫn theo hắn lên lầu.
– “Mỗi lần đến… nói chưa được hai câu thì lên lầu ở miết… Không biết nói cái gì.” Gia Hân lầu bầu.
– “Hi hi… em biết. Anh Đức và má làm chuyện người lớn” Bé Trúc khoe “kiến thức”.
– “Chuyện người lớn?” Ngọc Hân, Gia Hân nhìn nhau, tim đập thình thịch. Tuổi 16 bây giờ tinh lắm, không ngáo ộp như ngày xưa, chuyện cặp bồ hôn hít tuy chưa từng thử nhưng chắc chắn là có nghe nói qua, hơn nữa còn biết chuyện người lớn là gì, nhưng mà không nghỉ là anh Đức với Dì Thu lại có thể làm chuyện người lớn. Vì vậy bán tín bán nghi… muốn biết có thật không.
– “Trúc nói xạo… Sao em biết được.” Gia Hân ranh mảnh khích tướng. Muốn Trúc nói để nghe. Ngọc Hân cũng tò mò.
– “Em thấy mà…”Trúc cãi.
– “Đâu… Thấy cái gì… nói cho hai chị nghe.” Ngọc Hân dụ.
– “Hi hi… Em hứa với mẹ rồi… không nói đâu…” Bé Trúc ngoe nguẩy bỏ đi. Hai nàng Lolita tức mình vì không được toại nguyện, ngước mắt nhìn lên cầu thang với ánh mắt tò mò, tim đập thình thịch.
Thu cẩn thận khóa cửa kỹ càng, tên này ẩu lắm. Ngọc Hân và Gia Hân cũng 16 rồi, để hai đứa này thấy thì không nên. Tim nàng đập mạnh, một mình nàng với hắn thì không sao, quen rồi nhưng đây là lần đầu nàng và một người đàn bà khác ở chung một phòng với hắn. Nàng cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh nghĩ thầm: “Thây kệ. Hương sao mình như vậy… Hương cũng hồi hộp không kém nàng cũng nghỉ, chị Thu sao mình vậy.”
– “Sắp tới đây, Đức Lập sẽ tiến quân vào lĩnh vực Siêu thị ở Đồng Tháp. Trong Siêu Thị sẽ có nhà hàng… Hai người nên chuẩn bị cho tốt…” Đức tung bom tấn… Hắn biết đối với Thu đây là một tin mừng vì có cơ hội phát triển trong ngành ẩm thực.
– “Thiệt à?” Thu mừng rỡ, phấn khích giọng run run. Hương cũng kích động không kém.
– Giả sao được, công việc đang xúc tiến, chậm lắm là năm tới có thể khai trương. Khi nào rảnh rỗi, hai em xuống Cao lãnh anh dẫn đi một vòng coi cho biết…
Thu mặt đỏ như gấc, nàng lớn hơn hắn 20 tuổi vậy mà gọi nàng là “em” xưng “anh” ngọt xớt… Đây là lần đầu, nhưng mà nàng thấy vui vui. Hương thì đã quen rồi, tâm trạng đang đắm chìm trong hạnh phúc.
– “Nói đúng ra thì không phải là siêu thị mà là một trung tâm mua sắm mới đúng… Nà, vô đó, có ăn uống, có trò chơi, có rạp chiếu phim, có thẩm mỹ viện, có tiệm bán thời trang… Ha ha từ “A” tới “Z” không cần phải đi đâu hết, Là một chỗ dụ người ta xài tiền… Sao thấy có được không?” Đức đắc ý về ý tưởng của mình. Vốn có, nhân lực có và nhất định làm ra tiền thì ngu gì không làm?
– “Anh. Anh thật giỏi” Hương tấm tắc khen.
– “Hắc hắc… Giờ mới biết sao… Wow… Thơm quá vậy. Để anh hôn cái.” Hắn kéo Hương sát vào.
– “Cô… cô đi ra ngoài có chút chuyện” Thu muốn tránh… nàng biết hắn động cỡn rồi. Nhưng bàn tay đã bị hắn nắm lại. Kéo nàng tới. Hắn ở giữa, hai nàng hai bên.
– Đi đâu chứ… Chuyện gì cũng bỏ hết… Chà… thơm quá vậy.
– “Hi hi… Nhột…” Hương vặn vẹo thân người…
– “Em làm gương đi” Đức kề miệng ngay vành tai nàng rù rì… Liếc mắt nhìn Thu, hắn biết nàng mắc cỡ nên muốn Hương khởi động… Thu quả thật đang ngượng tuy vẫn để cho tay hắn sờ soạng trên người nàng.
– “Ừm”… Hương biết Thu đang mắc cỡ, nàng cũng ngượng không kém nhưng nàng biết chỉ cần nàng “tiên phong” thì đâu sẽ vào đó… Khó khăn là bước đầu sau lần này mọi chuyện sẽ là như thế mỗi lần hắn đến… Vì vậy Hương ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay kéo phéc mơ tuya quần xuống. Cây thịt cứng ngắc to tổ chà bá chui đầu ra ngoài. Hương cầm trong tay, sục sục vài cái, liếm đầu khấc, tay vén tóc, mở miệng ngậm vào nhả ra liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc, ngậm vào, đầu gục gặc.
Thu ngây ngốc nhìn, nàng không lạ gì chuyện này… mỗi lần nàng khởi động với hắn cũng là như vậy nhưng chính mắt nhìn thấy bằng xương bằng thịt thì đây là lần đầu. Người nàng nóng rang. Giữa hai chân nàng, một bàn tay luồn vào lưng quần mò mẫm, xào xạc chùm lông mềm mại. Hàng nút áo trên người nàng bung ra, áo ngực dời chỗ, cặp vú lồ lộ… Nàng cảm giác đầu vú rơi vào một không gian ẩm ướt, bất tri bất giác nàng cầm đầu hắn siết mạnh.
Đầu Hương gục gặt phía dưới, hắn vừa bú vú, vừa sờ móc, người Thu uốn éo… Nàng từ từ ngồi xuống, dục tình bừng bừng, hai mắt long lanh… Hương chuyển lên trên nhường chỗ.
Trong phòng tiếng cười rúc rích, tiếng đánh lưỡi cùng lúc với tiếng của hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau…
– “Ông có thấy Dza Hân không dzị? Mới đây mà.” Bà Tư nhìn quanh quất, không thấy cháu gái… hỏi chồng.
– “Biết đâu à… Chắc chạy đi đâu dzới Ngọc Hân gồi chứ dzì…”Ông Tư vừa phì phà điếu thuốc vừa coi T. V… đáp.
– “Hai chỉ đang trên học bài lầu á” Bé Trúc chỉ tay trên phòng mình trên lầu… Nơi đó cũng là phòng để ba chị em học bài.
– “Mèn ơi… Sao siêng dzị” Bà Tư hệch mồm cười…
Trên lầu, hai Lolita thay phiên nhau một người áp sát tai vào vách nghe ngóng, một người ghé mắt nhìn xuyên qua lỗ mọt. Không biết nghe gì thấy gì nhưng cả hai Lolita tim đập mạnh, hai má đỏ bừng…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Cao lãnh…
Cái chết của Trưởng CA Thành phố Cao lãnh Thái Kiêm Cơ gây không ít sóng ngầm ở các phe đãng trên chính trường Đồng Tháp.
Sáng nay, vừa đến trụ sở, chính văn Phòng Diệp vội vàng tìm đến Trưởng ban Đồng để tìm cách. Trong văn phòng, cả hai ngồi đối diện, không ai nói tiếng nào. Nét mặt Diệp vô cùng lo lắng. Tin Thái Kiêm Cơ chết tưởng chừng như sét đánh ngang tai. Mọi hy vọng vấn đề được giải quyết đều bị dập tắt.
– “Lúc đó ông nói chắc lắm mà… Sao bây giờ lại như vậy?” Diệp tức giận…
– “Tui cũng đâu có ngờ nhưng mà trong câu chuyện này có bí ẩn, bà không nhìn ra sao? Thái Kiêm Cơ không thể nào bị tụi miên giết… Không thể nào đâu…” Đồng lắc đầu… lão thật không tin.
– “Còn nói cái gì nữa… Bây giờ tính sao đây, nước tới chân rồi.” Diệp hối thúc.
– “Bà bình tỉnh đi… Nà… Chuyện bà cần làm là dấu biệt người đứng tên Công ty Trường Sơn. Chỉ cần họ không kiếm được hắn là bà không sao. Cứ yên chí làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm bà không sao.”
Đồng vừa trấn an vừa nghỉ cũng đã đến lúc mình “thí xe giữ tướng”. Về mặt pháp lý, lão không có liên quan gì đến công ty Hồng Ngọc. Đó là công ty của đứa con gái nuôi. Lão cũng chỉ là “có mắt không tròng” nhìn lầm người nên bị lợi dụng mà thôi. Nói cho cùng, lão cũng chỉ là một nạn nhân.
Đồng đắc ý vì đã liệu được trước mọi việc. Người không ích kỷ trời tru đất diệt. Tuy rất thích Hồng Ngọc nhưng nàng bóc lịch còn hơn lão ngồi tù… lão biết với thân phận Trưởng ban Tuyên Giáo của mình thì cho dù có bị kết án cũng không đến nổi nào… Nhẹ nhàng thôi. Đâu phải là tội phản quốc chứ. Vấn đề là sự nghiệp chính trị coi như chấm dứt. Lão chưa tới 50 mà, cái ghế Chủ Tịch Tỉnh hoặc Bí Thư Tỉnh ủy đều rất có hy vọng trong tương lai gần. Một Hồng Ngọc không đáng để hy sinh lớn như vậy.
Lúc còn son trẻ, mặc dù đã có gia đình nhưng Diệp vẫn là bạn đụ của Đồng cho đến lúc lão không còn hứng thú với bà nữa. Thời gian hai người biết nhau cũng hơn hai chục năm rồi, bởi vậy Diệp biết lão nghỉ gì và sắp làm gì. Cái lão già này là cáo già thành tinh, lúc nào cũng có hậu chiêu nên luôn luôn bình yên vô sự. Còn mình thì khác. Nếu CA tiến hành điều tra, chỉ cần lôi thằng Tiến là nó sẽ nói hết. Thằng Tiến khác với con Hồng Ngọc, nó chỉ là thằng làm vườn, nói nó là Chủ của Công ty Trường Sơn thì chỉ có ma mới tin… còn chuyện Hồng Ngọc là Chủ của Công Ty Hồng Ngọc thì cả Đồng Tháp này ai lại không biết.
Một khi thằng Tiến khai hết thì sẽ liên lụy thằng chính và cuối cùng sẽ tới mình… Chuyện này nhất định không thể xảy ra. Đem thằng Tiến dấu? Lúc trước thì không thành vấn đề, chỉ cần mình kêu nó suốt ngày ở trong phòng, không ra khỏi nhà một thời gian là được, nhưng lúc trước cho nó đụ, bây giờ đã đuổi nó về quê rồi… Làm sao đây? Diệp càng nghỉ càng sợ. Không được phải đi Sa đéc một chuyến, đem thằng Tiến dấu đi… Cẩn thận một chút không cho thằng chính biết là được… Nghỉ tới đó Diệp cảm thấy yên tâm.
– Thôi tui về làm việc. Nói tóm lại là rất phiền toái.
– Tui đã nói với bà rồi… Chỉ cần thằng đứng tên công ty Trường sơn không lộ diện là bà không sao…
Diệp về phòng làm việc lấy xách tay, dặn dò người Phụ tá vài câu rồi ra lấy xe chạy xuống Sa đéc.
Buổi sáng, vừa vào tới, Ngọc Thi sửng sốt khi thấy trên bàn làm việc của mình có hai ly cà phê, một chùm nhãn, và còn nhiều thứ khác nữa. Hôm nay không phải là sinh nhật mà? Cho dù là sinh nhật đi nữa, trong ủy ban này nàng chỉ có Thu Thủy là bạn. Không thể nào có nhiều quà cáp như vậy.
– Ây ui… Thi Thư Ký… Cây nhãn nhà em năm nay rất là say trái nên em hái một ít biếu chị ăn cho vui… hi hi…
– “Cảm ơn nhiều… Chị là…” Ngọc Thi thật không nhớ người này là ai… Sao bỗng dưng ân cần thân thiết như vậy.
– Em là Thanh Hà, làm việc ở phòng công thương… Hi hi… Lần trước đã có gặp qua. Tại chị không nhớ đó thôi.
– “Đã có gặp qua?” Thi sửng sốt. Mình không phải bị Alzheimer (bệnh mất trí nhớ) đó chứ? Tuy vậy nàng vẫn tỏ ra niềm nở, đẩy đưa.
– Thì ra là chị Hà… ha ha… Em nhớ rồi. Cảm ơn nhiều nha. Wow… Chùm nhãn ngon thiệt.
– “Hi hi… Thi Thư Ký thích thì được rồi… Nhà em có nhiều lắm. Chị muốn ăn nhãn cứ nói em một tiếng là được… Thôi em không nói nữa… Hay là trưa nay mình cùng nhau đi ăn cơm? Em biết có quán gần đây đang khuyến mãi. Đồ ăn ngon lắm…” Hà thân thiết mời.
– Ờ… Được… được.
Là như thế đấy. Thi hiểu rồi. Người ta muốn có quan hệ tốt với nàng… Nhà có người làm quan, gà chó cũng thành tiên huống chi nàng là Thư ký của hắn nên nhiều người muốn nịnh bợ đây mà. Thi âm thầm hãnh diện, Ngọc Thơ mai đến trình diện nhận việc. Dĩ nhiên là ai cũng biết có bóng dáng của hắn sau lưng. Nhà nàng coi như bắt đầu khởi sắc rồi. Đúng là hết cơn bĩ cực đến hồi thới lai mà. Ây chết, chiều nay phải đi mua món quà gì cho đứa con đầu lòng của hắn mới phải. Không thể thất lễ được. Hắn giúp nhà mình nhiều như vậy.
Thanh Hà ở Phòng Công Thương chỉ là một trong những người “cuốn theo chiều gió”, gió chiều nào thì theo chiều đó… Sáng nay, ở Ủy ban Huyện Lấp Vò, bầu không khí vô cùng quỷ dị, một số thân tín còn lại của Thái Hữu Cơ ánh mắt lo ngại. Nhà họ Thái thật sự không xong rồi.
Khi hai người Thông, Trường trở cờ, phe đảng của Thái Hữu Cơ ai cũng khinh thường, chờ coi hai tên nông cạn này sẽ bị nhà họ Thái trừng trị như thế nào. Đùng một cái. Thái Kiêm Cơ hồn du địa phủ khiến người của Thái hữu Cơ dao động nếu không muốn nói là sợ hãi… Thôi chết mẹ rồi. Thay vì mua “Tài” mình mua “Xỉu”, bây giờ ra “Tài”… Vậy tính sao đây?
Trong huyện, ngay cả Thành phố hay Tỉnh, nể mặt Chủ Tịch hay Bí Thư chỉ cần 7 phần là đủ nhưng Trưởng CA thì khác, cà chớn cà cháo, Xếp không vừa mắt lấy một lý do nắm cổ thảy vào khám là bỏ mẹ. Có tên cán bộ nào mà mông đít sạch sẽ chứ, chỉ cần bị CA mở hồ sơ là vải linh hồn. Vì vậy ai cũng kiêng kỵ đối với Thái Hữu Cơ. Bây giờ Thái Kiêm Cơ không còn thì Thái Hữu Cơ chỉ là cục cứt trôi sông. Vì vậy thân tín của Thái Hữu cơ bắt đầu suy tính cho tương lai và Thư Ký Thi là cánh cửa đầu tiên để tiến gần Chủ tịch huyện. Quà cáp trên bàn nàng là bước đầu để biểu lộ lòng “thân thiện trìu mến”.
Theo lịch thì không có buổi họp sáng nay, nhưng vì có hai chuyện “trọng đại” cho nên Bí Thư Nga triệu tập phiên họp khẩn cấp để chia sẻ với mọi người.
– “Quý vị… Sáng nay có hai tin, một là tin vui và một là tin buồn… Chủ tịch Đức có tin mừng nên đã về Cần Thơ không có mặt trong buổi họp đặc biệt hôm nay… Và tin buồn là Aiz…” Nga lắc đầu ngừng lại một chút ra vẻ bi thương.
– “Tin rằng các vị ai cũng đã biết… Tối hôm qua Đại Tá Thái Kiêm Cơ đã không may hy sinh trong lúc truy nã bọn xã hội đen từ campuchia qua nước ta quấy rối an ninh và trật tự. Đại tá Cơ là cán bộ gương mẫu, là anh của Phó Chủ Tịch Cơ. Aiz… Chủ tịch Cơ, thay mặt toàn dân huyện Lấp Vò xin chia sẻ nỗi đau buồn và mất mát trong gia đình anh”. Bí Thư Nga “thành kính” phân ưu.
– “Phó Chủ tịch Cơ… Thành thật chia buồn cùng gia đinh”. Mai văn Trường ngoài mặt “rất lấy làm tiếc nuối”, trong bụng hân hoan. Lúc Trần Ngọc Sơn còn tại vị, Thái Kiêm Cơ ở Cao lãnh này có thể nói là “vua một cõi” bất khả xâm phạm vì vậy ai cũng không phải chỉ cho Thái hữu Cơ vài phần mà là mười phần mặt mũi. Trân Ngọc Sơn chết, Thái Kiêm Cơ tuy yếu đi nhiều nhưng vẫn không phải là người mà Mai Văn Trường có thể xem nhẹ cho nên vẫn kiêng kỵ Thái Hữu Cơ này ba bốn phần… Lúc quyết định đầu quân dưới trướng Chủ tịch huyện, Mai Văn Trường cũng nơm nớp lo sợ Thái Hữu Cơ trả thù, bây giờ thì quá hay rồi, hắn như con chó nhà tang. Còn làm được gì. Mai văn Trường càng nghỉ càng tự khâm phục mình.
– “Trưởng CA thật là cán bộ tốt, là đảng viên gương mẫu, đây là một tổn thất lớn của Thành phố Cao lãnh chúng ta… Phó Chủ tịch Cơ… thành thật chia buồn.” Nguyễn Thông cũng “buồn bã” phân ưu, không tiếc lời tâng bốc. Cũng như Mai văn Trường. Thông thấy tên Thái Hữu Cơ này từ nay khó mà “đứng vững” trong huyện. Cũng may mình đã phân rõ ranh giới với hắn.
– “Chính văn Phòng Ba… Ông coi Phó Chủ tịch Cơ cần gì…” Nga ra lệnh… Nàng chỉ làm ra vẻ, nói cho có mà thôi. Thái Kiêm Cơ là nhân vật số “1”của CA Thành phố Cao lãnh… dĩ nhiên là việc của họ… Mắc mớ gì tới Huyện chứ.
– “Dạ… Bí Thư… Chủ Tịch Cơ… Thành thật chia buồn… Trong việc tang lễ nếu ông cần hỗ trợ gì xin cứ nói” chính văn phòng Ba cũng biểu lộ “lòng thành”.
– “Cảm ơn… cảm ơn… Tôi nghỉ việc này cứ để Sở CA lo là được” Thái Hữu Cơ từ chối khéo, ngoài mặt xúc động, trong bụng thầm nguyền rủa “Đụ mẹ… toàn là bọn đạo đức giả… Hắn biết bọn người này chỉ đẩy đưa.
– “Bây giờ nói tin vui nha. Ha ha… Sáng nay tôi vừa được tin Chủ Tịch Đức vừa có đứa con đầu lòng… Là con trai. Chính vì vậy mà cậu ta đã về Cần Thơ. Chắc hai ba ngày sau mới trở lại…”Nga “buồn” trong giây lát khi chia buồn với Thái Hữu Cơ, bây giờ mặt nàng rạng rỡ.
– “Quý tử đầu lòng… ha ha… Tốt tốt… Sau này sẽ là rường cột của đất nước như Đức Chủ tịch rồi” Thông trơ trẻn nịnh bợ, trong đầu đang nghỉ phải mua món quà bộn bộn làm lễ vật mới được.
– “Quả thật là tin mừng… haha… Bí Thư… sẵn đây mới nói nha… Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi. Aiz… Chủ tịch huyện nói đúng… Công trình của nhà máy thép… thật là một sai lầm… Cho nên tôi đề nghị chúng ta nên xem xét lại.” Mai Văn Trường vẻ mặt đầy chính trực nói.
Mọi người sửng sốt… Cha già này có khùng không vậy? Đang nói về chuyện mừng của Đức Chủ tịch mà… Nhưng liền sau đó mới vỡ lẽ, không ngờ kỹ thuật bợ đít của Mai Văn Trường lại cao minh như vậy. Cũng có thể nói là đạt đến trình độ “Lô hỏa thuần thanh” rồi. Tuy Đức Chủ Tịch quyết định bỏ công trình nhà máy vào thùng rác nhưng có thể nói là độc đoán, bây giờ lão Trường nói như vậy, tất nhiên là cái Chủ tịch muốn sẽ được hầu như toàn thể thông qua… Đúng là món quà tinh thần lớn a…
– “Không sai… Tôi hoàn toàn đồng ý với Chủ Tịch Trường” Thông ưỡn ngực… gõ nhịp. Thầm tiếc hận sao mình không nghỉ ra vậy cà.
– “Chính Văn Phòng Ba, Phó Chủ tịch Cơ. Các người khác có ý kiến gì không? Nếu không thì chúng ta biểu quyết, tuy không có mặt của Chủ tịch Đức nhưng không sao… Như vậy càng tốt, đủ chứng tỏ chúng ta nhất trí ủng hộ quyết định sáng suốt của cậu ta.” Bí Thư Nga đưa mắt đảo một vòng xem có ai có ý kiến trái chiều…
Đã ngồi trong căn phòng này, ai cũng không cáo già thì cũng là hồ ly. Mấy ngày nay những gì xảy ra sao lại không biết chứ. Mai văn Trường, Nguyễn Thông trở cờ bây giờ Bí Thư Nga cũng xuôi theo chiều gió. Nếu là như vậy thì chỉ có người đầu óc không bình thường mới có ý kiến trái chiều… Hơn nữa đây là chuyện đúng mà… Bởi vậy chuyện nhà máy thép bị dẹp bỏ với số phiếu thuận áp đảo chỉ một phiếu trống mà ai cũng biết là của Thái Hữu Cơ, hắn đang vì “đau buồn” mà không có ý kiến…
Chỗ cao minh của Mai văn Trường là nhân lúc Chủ Tịch Đức vắng mặt mà đưa ra vấn đề và đề nghị biểu quyết, làm như vậy coi như từ đây chính thức trên trán của lão có khắc chữ “Đức”, một cách công khai bố cáo cho mọi người biết lão và Chủ tịch huyện trên cùng một chiến tuyến. Và đồng thời cũng là món quà “tinh thần” chúc mừng nhân dịp Đức Chủ tịch có con đầu lòng. Còn quà “thứ thiệt” dĩ nhiên là phải có rồi, vô cùng “long trọng” mới tỏ được tấm lòng.
Mai Văn Trường đề nghị, Nguyễn Thông đánh trống gõ nhịp. Bí Thư Nga liền chụp lấy cơ hội “thuận nước đẩy thuyền”. Nàng vừa tỏ thái độ ủng hộ hắn vừa xoa dịu sự bất mãn của cha chồng đối với mình… Một công hai chuyện… Hơn nữa sắp tới đây hắn sẽ mang về một đầu tư lớn không ô nhiễm môi trường. Nếu được như vậy thì tương lai nàng cũng có công không nhỏ.
Tan hợp, tâm trạng vui vẻ, Nga về văn phòng suy nghĩ miên mang… nàng nhớ lúc hắn nhìn trộm ngực mình… trong lòng có chút xốn xang… rồi mơ mơ màng màng.
“Reng reng reng”… Tiếng di động trên bàn reo khiến Nga bừng tỉnh…
– “A lô…” Không biết đường dây bên kia nói gì… mặt Bí thư Nga đang hồng hào biến từ xanh sang đỏ cuối cùng trắng bệch.
Lúc Mai văn Trường làm việc ở trụ sở, bà xã Kim Khánh thường rất rảnh rỗi, sáng đi uống cà phê dạo phố mua sắm, xế trưa hẹn bạn ăn cơm xong rồi cùng các vị phu nhân của các trưởng phòng, phó chủ tịch huyện, thành phố khi thì đánh tứ sắc khi thì đánh mạt chược. Cuộc sống nhàn hạ… Riết rồi cũng thấy nhàm chán. Nhưng bắt đầu từ hôm qua Kim Khánh mới thấy cuộc đời có ý nghĩa và hăng lên nhiều. Tưởng gì chứ việc kêu gọi các mệnh phụ phu nhân hùn nhau mua cổ phần siêu thị là chuyện hấp dẫn. Nhiều hơn thì không có chứ mỗi người từ 5 đến 10 tỷ thì dư sức qua cầu gió bay, cho dù có lỗ hết thì cũng chỉ là ba bò chín trâu mất một cọng lông mà thôi… Nhưng làm sao mà lỗ được. Kim Khánh rất có mắt nhìn người, Chủ Tịch huyện Đức là người làm nên việc lớn, tiếc là không có con gái để gã cho hắn thì tốt biết bao, Khánh nhớ tới Mai văn Thọ mà lắc đầu… Con người ta thấy mà ham, thằng Thọ này năm nay cũng gần 30 rồi sao vẫn không nên người vậy.
“Đing đoong”… Có tiếng nhấn chuông… Vài phút sau, chị ôsin đi vào.
Bà chủ, bên ngoài có người đàn bà tên Ngô Thu Phong nói là bà con với bà chủ…
– “Thu Phong? À… Mau mời.”
– “Dạ” Nhìn chị ô sin quay lưng bước đi. Khánh ngạc nhiên, Ngô Thu Phong là vợ của Chủ Tịch Thành Phố Phú Quốc. Tuy là bà con xa nhưng đại bác bắn không tới, giao tình không sâu đậm, hôm nay đến nhà mình có chuyện gì đây?
– “Ây ui… Chị Khánh… hihi, đã lâu không gặp mà chị vẫn không thay đổi, hình như trẻ ra nhiều… Hihi” Vừa bước vào, thấy Khánh, Thu Phong tươi cười vô cùng thân thiết.
– “Hi hi… Nghe y như thiệt… Nếu được vậy thì tốt… Nhưng câu này để tôi nói với chị thì đúng hơn… À nè… Ngọn gió nào mang chị từ Phú Quốc tới vùng khỉ ho cò gáy vậy hả?” Chị Năm, mau rót trà mời khách quý… ” Người ta khen mình, Khánh mỉm cười trả lễ.
– “Dạ… Bà chủ…” Chị ô sin mỉm cười quay lưng đi pha trà.
– “Hi hi… Đã lâu không liên lạc. Sẵn đi ngang qua ghé thăm chị một chút thôi í mà. Nhắc tới mới nhớ, sao anh chị không ra ngoài Phú Quốc chơi để vợ chồng em tiếp đãi.” Thu Phong nồng nhiệt mời. Thật lòng thật tâm hay không nhưng Khánh nghe rất bùi tai và động tâm nghỉ thầm: “Phải ha… bay ra Phú Quốc ăn đồ biển tắm nắng biển… thì còn gì bằng.” Cho nên thái độ thay đổi 180 độ, niềm nở hơn nhiều.
– Cảm ơn đã có lòng… Có thiệt sẵn ghé thăm không? Nói thật đi… Không có chuyện thì không lên điện tam bảo… chỗ là bà con với nhau Có gì cần nếu giúp được thì tôi giúp một tay…
– Hi hi… Bởi vậy mới nói nha… Chị Khánh… Chị thật là hiểu ý người… Em thiệt khâm phục. Hi hi, Cũng không có gì lớn lao… Hihi… Muốn nhờ chị giới thiệu để em quen biết một người.
– Là ai vậy? Khánh dè dặt… đề cao cảnh giác.
– “Hi hi… Là như vầy… Hôm qua em thấy trên FB…” Thu Phong nhắc chuyện hôm qua chuyện Lê Thành Long bị ăn “quả đắng”…
– “Ạ… Là Chủ tịch Đức í mà” Khánh hãnh diện, làm ra vẻ có giao tình vô cùng thân thiết với Đức khiến Thu Phong mừng rỡ vì đã tìm trúng người. Lúc đầu nàng muốn tìm đến Bí Thư Nga để nhờ cậy nhưng sau cùng nàng dẹp bỏ ý định đó. Lúc trước, đã nhiều lần Phong bóng gió nhờ Nga tiến dẫn để mình gặp được nguyên Thủ tướng nhưng bị phớt lờ. Phong sợ lần này cũng vậy, Hơn nữa trong đoạn video, nàng thấy hai vợ chồng Mai Văn Trường rất thân thiết. Với hắn… Phong nghỉ mình đã tìm đúng đường rồi. Cái mà hai vợ chồng nàng muốn là quen được một nhân vật “khủng” rồi từ đó mà phát triển quan hệ để tìm được chỗ dựa. Khi thấy hắn trong đoạn video, nàng nghỉ hắn là COCC của một nhân vật khủng nào đó nên tìm đến chạy quan hệ nhưng không ngờ hắn là Chủ tịch huyện.
– Chủ tịch Đức?
– “Ừm… Là Chủ tịch của huyện này… Cậu ta với Văn Trường nhà tôi rất thân… đám COCC ở Đồng Tháp này gặp hắn như gặp cọp… Khánh ra vẻ hiểu biết đem chuyện con Trưởng ban Đồng. Ba anh em con nhà chính văn phòng Diệp, Thái hữu Cơ của nhà họ Thái nói một hơi, có điều là “quên” đi chuyện của Mai văn Thọ.
– “Khủng vậy sao… Vậy là Chị và anh Trường phải giúp vợ chồng em mới được. Dù sao chúng ta cũng là bà con với nhau. Em có nói với anh dũng rồi, không có chị và anh Trường giúp một tay là không được.” Thu Phong tha thiết nói.
Thu Phong năm nay xấp xỉ 40, kém Kim Khánh gần 8 tuổi nhưng đã là Phu nhân của Chủ tịch thành phố, Khánh là chị họ, mà lẹt đẹt theo sau chỉ là phu nhân của Chủ tịch Hội Đồng nhân dân một huyện, Con chim tranh tiếng gáy, người tranh địa vị cao thấp mà… Bởi vậy bấy lâu nay có chút không thoải mái… cảm thấy thua kém. Bây giờ thấy em họ, Chủ tịch thành phố phu nhân đến thân thiết nhờ cậy… Lòng tự tôn được thỏa mãn ít nhiều, bao nhiêu hiềm khích trước đây trong lòng Kim Khánh đều tan biến, thầm nghỉ “Có phải trước đây mình đã quá hẹp hòi hay không? Xem ra phải giúp một chút để bù đắp mới được.”
– “Chuyện nhỏ thôi mà…”…
– “Vậy thì tốt quá… Chị họ… phần ân tình này em sẽ không quên” Thu Phong hứa hẹn.
Chợt nghỉ tới một việc, hai mắt Kim Khánh sáng lên.
– “Khoan nói đã… Nà… Bây giờ có một cơ hội không biết em có chịu hay không…” Kim Khánh đem chuyện Siêu thị ra nói… chủ yếu là rủ rê Thu Phong đầu tư hùn hạp mua cổ phần… Như vậy gặp Chủ tịch huyện Đức để “biết thêm chi tiết” đồng thời để quen biết thì có khó gi…
– Phải a… Chị họ… Chuyện tốt như vậy làm sao thiếu phần của em được… Hay là mời Chủ tịch Đức ra dùng cơm để em hỏi thêm chi tiết.
– Hi hi… Phải như vậy chứ… Yên chí đi. Chuyện này để chị lo nhưng hôm nay không được, sáng nay nghe nói cậu ấy có việc về Cần Thơ. Em ở chơi hai ba ngày đi ha… Hi hi… Còn chuyện này nói cho em họ biết nha… – Kim Khánh nhìn quanh, sợ chi ôsin nghe được thì không nên.
– Chuyện gì chị họ?
– “Là như vầy nè… hi hi… mà thôi không nói nữa… Tránh người ta nói chị nhiều chuyện.”Khánh úp mở ra vẻ ta đây không phải “Bà Tám”… nhưng thật ra là muốn chờ Thu Phong hỏi tới mới “xì” ra bí mật… Đây là đặc tính của những “bà Tám” chuyên nghiệp.
– “Ây da… Chúng ta là người nhà với nhau mà… Biết gì nói em nghe” Thu Phong coi vậy mà cũng rất hiếu kỳ và có máu “Bà Tám”, úp úp mở mở như vậy. Nàng làm sao chịu được, cho nên hỏi tới.
– “Thằng Thọ của chị nói: “Người này trẻ tuổi háo sắc hảo ngọt, đàn bà nhiều lắm hi hi… già không bỏ nhỏ không tha… hi hi” Khánh nghe lời Thọ lúc “thống hận” kể… nói với Phong. Mục đích là để khoe với Phong là mình rất “thông hiểu” Đức Chủ tịch.
– “Vậy hả chị?” Người kể vô tình người nghe hữu ý… Thu Phong sáng mắt lên: “Vậy thì tốt… thời buổi này thanh niên trẻ thích sồn sồn… Nếu cần mình đích thân ra trận cũng được mà…” Bất chợt Thu Phong liếc Kim Khánh… Hèn chi… Thì ra là vậy.
– “Chị Khánh… hi hi… Có phải… hi hi…” Phong nhìn Khánh cười ám muội.
– Hả? Chuyện gì?
– Thì chị vừa mới nói đó… Hắn già không bỏ nhỏ không tha… Có phải… Hi hi… Em không nói cho ai biết đâu…
– “Ây da… tầm bậy tầm bạ nà… Hắn còn nhỏ hơn thằng Thọ con chị.” Mặt Khánh đỏ rực, con Phong này thật là bậy bạ mà… ouf… không chứ hả? Có khi nào nó muốn hiến thân?
– Ậy… Không thể nói như vậy đâu, thời buổi này bọn trẻ thích sồn sồn như mình, nhiều kinh nghiệm… Hi hi…
– “Thiệt hả? Sao em biết?”Khánh chợt động tâm… lão Trường đã lâu không sờ tới bà.
– “Chị thật là nhà quê mà… Có nghe qua phi công lái máy bay chưa? Ha ha… Nhìn chị là biết nhà quê rồi…” Phong kề tai Khánh rù rì… Mặt Khánh đỏ rực, lòng xốn xang.
– “Ây, sắp trưa rồi… Hay là hai chị em mình đi phố… ăn trưa. Từ từ nói chuyện. Yên chí đi… Chuyện của em… Để chị dàn xếp”Khánh đánh trống lảng…
Phong mỉm cười… nàng biết Khánh động tâm rồi.
Cần Thơ.
Lúc thằng con xuống Cao lãnh, có Nhã Thy và Nhã Phương bên cạnh nên Nhàn thấy vui vẻ, bây giờ thấy có chút bất tiện cũng may có nhà của Dì út nếu không thì hai mẹ con phải đi mướn khách sạn hú hí. Đúng là được cái này mất cái kia mà. Lúc trước hắn ở Cần Thơ, cách bữa về nhà hai mẹ con hú hí, Nhàn quen rồi, bây giờ cả tuần nên thấy thiếu thiếu, không quen.
– Tâm… Coi bộ không được đâu. Có phải mình cũng nên tìm cách đi đi về về?
– Hi hi… Bây giờ chị mới nghỉ tới hả? Em đã nghỉ rồi. Hai chị em mình cũng cách bữa chạy xuống phụ việc… hi hi…
– Hi hi… Hai chị em mình đúng là chí lớn gặp nhau…
– Bây giờ thì là vậy, trong tương biết đâu có thêm chị Hà… hi hi.
– Chị Hai? Phải ha… Cái thằng mắc dịch này cũng vớt luôn dì Hai của nó rồi. Có khi nào nó quơ luôn chị Ba ở ngoài Nha Trang không ta?
– Chuyện khó nói lắm nha… thằng con chị… hi hi… Trời sanh… hi hi… Chị biết đó mà…
Ngay lúc này có tiếng mở cửa. Còn ai trồng khoai đất này… Sau khi làm cho cả hai Thu, Hương thở không ra hơi, hắn về nhà Tâm. Biết dì và má đang nóng lòng chờ mình.
– Má và Dì đang nói chuyện gì mà vui vậy?
– “Vui cái gì mà vui… Đang nói xấu con đó… Từ Cao lãnh về đây đâu có lâu, chừng 1 tiếng rưỡi chứ gì. Cách bữa tối về sáng chạy xuống… Sao ở miết ở dưới vậy?” Nhàn oán giận.
– Ha ha… Con cũng có ý đó… Nancy sanh rồi, mai mốt Kiều Nga, Kiều Chinh cũng sanh. Con về thường hơn mà…
– Vậy mới phải… Nhắc tới mới nói nha… Sao bỗng dưng làm bà nội… Má thấy mình như già đi vậy… Tâm à… em cũng là bà Dì rồi…
– Bà nội, bà Dì rồi sao chứ… Hắc hắc… Má với Dì vẫn còn trẻ mà… Má bốn mấy Dì băm mấy thôi, già cái gì chứ… Hắc hắc… Còn ngon mà. Có gì ăn không? Đói bụng quá…
– Dì có nấu Beef Bourguignon mà con thích… Còn nóng. Vừa ăn vừa nói ha…
– “Hắc hắc… Bởi vậy mới nói nha, Dì Út xuống bếp bá cháy, trên giường hết xẩy, ra ngoài xã hội số 1…”Hắn nịnh bợ, cười dâm. Đưa tay “bốc hốt”.
– “Đói bụng thì ăn đi… Cái miệng ba hoa” Tâm lườm yêu, mỗi lần bên cạnh hắn nàng thấy rát vui vẻ…
– “Ở phải… Ăn mới có sức… hi hi…” Hắn xé bánh mì chấm vào thịt bò Bourguignon bỏ vào miệng nhai, bộ dáng vô cùng hưởng thụ… Nhàn rót rượu đỏ vào ly. Nàng ngồi một bên, Tâm ngồi một bên, cả hai không ngừng săn sóc như hai vợ săn sóc mọt chồng…
– “Ây… ăn xong đi…”Tâm cười rúc rích khi hắn thọt tay vào lưng quần nàng thám hiểm. Hắn cầm tay Nhàn đặt giữa hai đùi… Nhàn lườm… Tay cầm cặc thằng con sục sục… mơn trớn.
– “Nghe Nancy sanh con trai thấy mà ham… Dì cũng muốn có một đứa. Dì đã quyết định rồi, mỗi tuần dì và chi Tư chạy xuống Cao lãnh một đêm. Tối đi sáng về cho tới khi có mới được… Lần trước tưởng dính rồi ai dè mừng hụt… Aiz…” Tâm tiếc nuối.
– “Hắc hắc… Bây giờ nha… muốn nấy đứa thì có mấy đứa…” Đức cười dâm, kéo Dì Út vào lòng, sờ soạng, hôn hít, Cơ thể Tâm thơm ngát, trước khi hắn về tới, hai chị em đã tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị cho buổi làm tinh nóng bỏng chiều nay… Cũng đã hơn một tuần rồi từ lúc hắn đi làm Chủ tịch hay Bí Thư gì đó nàng cảm thấy thiếu thốn. Lúc trước, cứ hai ba bữa là hắn tới nhà nàng, hai dì châu cuồng nhiệt.
– “Có thiệt mới nói nha… nhưng mà một đứa được rồi…”Tâm thở hổn hển, đưa tay vào quần giữa hai đùi thằng cháu… sờ bóp… Nhàn đi ra ngoài, kiểm cửa nẻo thêm một lần nữa cho chắc ăn rồi quay vào. Người nàng nóng lên, giữa hai chân nàng bắt đầu ươn ướt. Nàng chưa vội nhập cuộc, đứng nhìn em gái và thằng con hôn hít sờ soạng cho nàng cảm giác làm vô cùng kích thích.
Đức đứng dựa lưng vào cây cột giữa nhà, Tâm quỳ trước háng, đầu hung hăng gục gặc, con cặc của hắn mất hút trong miệng nàng… Bây giờ không còn sặc như lúc trước nữa, nàng đã quen rồi.
– “Wow… Dì út…” Đức rên rỉ, cầm tóc nàng nắc nhẹ… Tâm được khen, hứng chí ra sức…
– “Nhớ để dành, phải ra bên trong đó… Dì muốn có em bé.” Tâm thở hổn hển, cầm cặc hắn, sục sục cạ lên đầu vú, ngước mặt lên dặn dò mặc dù biết hắn dai như đỉa.
– “Thì em cũng phải chia với chị chứ… Coi cái tướng tham lam của em kìa” Nhàn cười mắng, trần truồng bước tới nhập cuộc, nàng chịu hết nổi rồi.
– “Hi hi… Sao hả? Chẳng lẽ chị cũng muốn sanh thêm một đứa?” Tâm đùa.
– Bậy nà… em muốn sanh thì sanh cho đã đi…
– “Vô giường nha… Thoải mái hơn… hắc hắc…” Được nắm tay Tâm và Nhàn đi vô phòng trong. Nằm ngả người xuống, con cặc chĩa lên trần nhà, Tâm leo lên, cầm cặc hắn rà ngay cửa động đang lầy lội từ từ ngồi xuống, con cặc mất hút, nàng nhắm mắt sàng mông, miệng rên rỉ.
Nhàn choàng hai đùi kẹp đầu hắn vào giữa… áp sát tới… Không thấy mặt hắn. Chỉ thấy hai tay hắn mạnh bạo bóp vú nàng và tiếng mút liếm phát ra giữa cặp đùi trắng nõn.
Nhàn cũng rên rỉ…
Hai chị em, ai cũng có phần…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Phi Trường Trà Nóc.
Một đoàn xe khoảng 5 chiếc, Trưởng CA Thành Phố Cần Thơ Nguyễn Thanh Tùng dẫn đầu, đích thân lái xe, nét mặt nghiêm túc trịnh trọng. Bên cạnh là Phó Trưởng CA Vinh… Nét mặt cũng trịnh trọng không kém. Cả hai trong lòng đều kích động nhưng mặt ngoài cố giữ vẻ bình tĩnh… Thỉnh thoảng liếc nhìn kiến chiếu hậu… Đoàn xe tiến về căn biệt thự của Thiếu tướng Nancy. Trước cửa, Thu Hà, Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh đang đứng nghiêm chỉnh lập thành dàn chào.
Đoàn xe chạy chậm chậm rồi dừng lại… Trương CA Tùng nhanh chóng nhảy xuống xe, khum người cung kinh mở cửa.
Chính văn Phòng Trung ương Đinh Nhạc bước xuống… ông quay người… Trên xe thêm một người bước xuống…
Tổng Bí Thư đến rồi…