Phần 14
“Hi hi… Là con trai, giống ba như đúc… Cha nào con nấy, bảo đảm lớn lên đẹp trai hết biết… À… Gia Kỳ đang cho con bú… nè… Thím nói chuyện với Gia Kỳ ha…”
“Anh thật là không biết ngượng… Đưa máy cho em… Qua thăm Thúy Ái và Tâm Đoan đi…” Nghe hắn…
“Ba hoa con chích chòe”, sợ Thúy Ái và Tâm Đoan trách mình bắt cóc hắn, Gia Kỳ lườm, đồng thời nhắc nhở.
“Ờ… Nè… Wow… Con trai à, sao tham bú vậy, nhớ chừa cho ba đó… Hi Hi… Anh đi thăm Tâm Đoan, Thúy Ái… Em nói chuyện với Thím Tư ha…”Hắn trả di động cho Gia Kỳ.
“Hi hi ha ha…”Hắn tỉnh bơ nói trước mặt, Ngọc Lan, Thanh Thanh, song Nhã, Nguyệt… Đồng Giao, Thanh Nhã khiến các nàng bật cười, Gia Kỳ mặt đỏ rực…
Cả 3 coi như sanh 1 lượt làm bọn đàn bà hầu như kéo hết vào đây, là “vai chính” nên hắn tất bật chạy từ phòng này tới phòng khác. “Bà nội, bà cô” Nhàn, Tâm với thân phận trưởng bối cũng phải chia ra làm hai.
Các nàng từ tốn hơn, chia ra ba nhóm, Nancy, Mỹ Chi đang ở phòng Tâm Đoan, Tú Nhi, Yến, Tuyết. Hồng Phượng đang ở phòng Thúy Ái ân cần hỏi han Tất cả đều là chị em thân thiết mà, ai cũng có tầm quan trọng như nhau…
“Anh à… Khi nào mình về?” Thanh Nhã chợt hỏi, vì chuyện có thêm 3 em bé, có thể hắn sẽ ở lâu hơn, nàng vừa nhậm chức Chủ tịch Sa đéc không thể về không đúng ngày, tuy không ai dám nói gì nhưng nàng là lãnh đạo phải làm gương. Đồng Giao thì không sao, có Quyên trấn trụ cáng đáng công việc, hơn nữa còn có người của mình bao quanh, còn nàng, ở Sa đéc thì là “người mới”…
“Đúng ngày mà, có thể sớm hơn… Yên tâm đi… Nếu tính đúng theo thời gian thì Phó Loan ngày mai sẽ tới, giao công chuyện lại rồi thì mình về… Các em mua sắm đủ chưa?” Hắn nhìn ngày trên di động rồi lẩm nhẩm tính toán trong đầu. Bên kia, Bích Trâm cũng hối thúc, hăm dọa hắn về trễ 1 ngày cũng sẽ “biết tay”… Hiện nay chuyện ở đây chỉ cần Phó Loan và phái đoàn qua tới.
“Hi hi… Chuyện này cần anh nhắc nhở sao? Chuẩn bị phá sản đi…” Thanh Thanh trêu chọc…
“Tuy ngày nay ở Việt nam cái gì cũng có nhưng tâm lý người trong nước quái lắm, thích hàng được mua từ nước ngoài, như vậy mới “phê”, mới có giá trị, nhất là 3 tiểu la lỵ Gia Hân, Ngọc Hân, bé Trúc… Đồ đạc mua chất đầy phòng… Mấy thuở mới có dịp qua miền Bắc Mỹ mà không mua sắm à? Làm gì có chuyện đó chứ.”
“Không sao… Tiền anh kiếm được là để các em xài mà…” Đức phát tay… Chuyện tiền bạc hắn không coi trọng, tiền làm ra để xài chẳng lẽ để nhìn? Bây giờ chuyện quan trọng là Giang Ngọc Hoa, hắn không có thời giờ với người dì này, tuy má Quế nói tùy hắn nhưng dù sao cũng nên nể mặt, mình bỗng nhiên hưởng được gia tài, thánh thần còn tức, Ngọc Hoa không giận mới là lạ… Hắn hiểu được. Giang Ngọc Hoa so với Loan vẫn còn non tay, vậy thì để Loan thu thập…
“Vậy anh gọi chị Loan đi, hỏi coi lên đường chưa? Em cũng muốn về sớm 1 chút…”Đến lượt Thụy Vũ nhõng nhẽo.”Nàng muốn chứng tỏ mình hiện hữu… Đàn bà là vậy, khi 1 mình với hắn thì em hiền như ma soeur nhưng khi cùng cả đám chị em thì sợ mình bị lãng quên…
“OK… OK… Gọi liền nè…”Tay lấy di động bấm gọi Loan, trong lòng, Đức cười khổ, đàn bà nhiều sướng thì sướng thiệt nhưng nhiều lúc cũng trầy vi tróc vảy, khổ lắm với các nàng, tuy không ghen nhưng cà nanh từng chút. Thấy hắn làm cái gì đó chiều chuộng người kia thì người này cũng vòi vĩnh cho bằng được.
Cần Thơ…
Trước cổng Cảng hàng không Quốc tế, một nhóm người ăn mặc khá bảnh bao đang cùng người nhà chụp hình lưu niệm, nét mặt ai cũng rạng rỡ, phấn khích… Những người này không ai xa lạ, đều là nhân viên của Đức Lập từ Cao lãnh lên chuẩn bị bay về TP rồi từ đó bay qua quá cảnh ở Doha, sau cùng là từ Doha bay qua Montreal…
… Đây là lần đầu Thông, Đương Ái Linh đi ra nước ngoài, trước kia nhìn, nghe người khác đi du lịch Thái Lan hay xuất khẩu lao động bên Singapore, Hàn, Nhật mà âm thầm ước ao. Bây giờ không ngờ mình cũng có ngày này, không phải đi gần mà là đi Canada đó, nữa vòng trái đất, kinh khủng chưa cho nên phải chụp hình cho nhiều vào để sau này có cái gì phô trương với bạn bè, nói bằng miệng chúng sẽ nói mình nổ…
Còn nữa, được qua Canada “công tác” cho dù ngồi ghế hạng cá kèo cũng có cả rừng người tinh nguyện nhưng ông chủ thật là sang cho ngồi hạng thương gia, trăm mấy chục triệu cho 1 tấm vé cho nên không chỉ chụp ở đây thôi mà khi vào ngồi trong khoang thương gia, phải chụp hình cho nhiều vì vậy phải ăn diện cho đẹp để ghi lại ngày đáng nhớ này nếu không thì thật là ngu si đần độn vì không biết suốt quãng đời còn lại có lần thứ hai hay không thì thật là khó nói…
Tuy vậy nhưng trong lòng Thông, Đương, Ái Linh vẫn có chút tiếc nuối, ngồi hạng thương gia oai phong thiệt, nhưng không được bỏ túi số tiền khác biệt gần 6, 70 triệu chứ ít ỏi gì sao… Ậy, đời không thể tham mà.
“Nhớ nha con, may mắn được vào làm việc cho công ty tốt, ông chủ tốt… Phải tận tâm làm việc… Còn nữa, con biết tự mình lo cho con là ba thấy mừng rồi… Con không cần phải bận tâm lo cho ba, má và em con đâu” Cha, mẹ Ái Linh không ngừng căn dặn con gái, hai ông bà thuộc tầng lớp tay làm hàm nhai nuôi con lớn đến ngày nay, thấy con có chút thành tựu nên không kiềm được xúc động.
“Con biết rồi mà…”Ái Linh lí nhí, nếu ở đây đều là người nhà thì không nói làm gì nhưng đang có Thông, Đương cùng người nhà của họ mà ba má nàng cứ nhai lại điệp khúc khiến nàng ngượng…
“Hi hi… Anh và chị cứ yên chí đi… Đức tổng nói Ái Linh làm việc rất siêng năng ” Nét mặt vui vẻ, nói 1 câu, Thông tỏ vẻ mình thân cận với ông chủ… Cùng Đương đều được “chọn” lên đường ra nước ngoài làm việc nên chút mâu thuẫn giữa hai người coi như tan biến. Không hề biết để giải quyết gút mắt giữa chồng và Thông, Ngọc Thy đã gọi điện cho hắn rồi thì hắn gọi điện cho Phó Loan. Có khó khăn gì chứ…
“Ông chủ lớn nói vậy à? Được vậy thì tốt quá… À nè, lần đầu tiên Ái Linh xa nhà, nhờ hai chú chỉ bảo cho cháu nó… Có hút thuốc hong, làm điếu ha…”
Ngày xưa, miếng trầu thì ngày nay điếu thuốc thơm là đầu câu chuyện. Ba Ái Linh ân cần lấy gói thuốc lá Jet vàng ra mời mọc, bình thường ông chỉ hút thuốc rê nhưng hôm nay cùng gia đình tiễn con gái xuất ngoại, ông bấm bụng mua gói Jet vàng này, so với Marlboro hay Dunhill thì không có tiếng bằng nhưng mời khách cũng rất có mặt mũi.
“Ậy, cảm ơn nhiều, tôi bỏ thuốc lâu rồi, ông anh không cần khách sáo, chiếu cố cho nhau khi xa nhà là chuyện nên làm mà…” Đương lắc đầu mỉm cười…
“Ây… là thuốc Jet vàng, tôi xin 1 điếu…”biết người ta ân cần mời, từ chối sẽ làm ba Ái Linh buồn, hơn nữa cũng là người nghiện thuốc, Thông vội vàng lấy 1 điếu, cả hai đốt thuốc hút trong khi Đương hóng mắt nhìn dáo dác.
“Mình tới sớm… Đang trò chuyện với Xuyến, vợ Thông và má của Ái Linh, thấy chồng hóng hóng, nhìn đồng hồ, Ngọc Thy nói… Để tiện việc, nàng hợp đồng chiếc xe 15 chỗ chở mọi người đi cảng hàng không Cần Thơ. Theo xương tận thành phố thì…”
Quá rườm rà nên người nhà chỉ tiễn tới đây thôi. Mọi người vừa chụp hình vừa chờ Phó Tổng và các người khác tới…
“Phó Tổng tới rồi kia…” Nhận ra chiếc xe quen thuộc, Thông buột miệng kêu lên, mọi người quay đầu nhìn, xa xa có chiếc Mercedes SUV sang trọng màu đen đang chậm rãi tiến tới, dừng lại… Cửa hai bên mở, Loan bước xuống kể đó là Cường, 2 vợ chồng Thu Lan, Hoành sau cùng là Hồng Ngọc…
Thu Lan nay đã khác xưa, ăn mặc đơn giản, hôm nay nàng theo tiễn Hoành. Cuộc sống của hai vợ chồng nay coi như tạm ổn định, Phó Tổng đi Canada, tạm thời giao nàng cho Hồng Ngọc huấn luyện. Lúc đầu Lan lo lắng, sợ Hồng Ngọc nhớ thù xưa nhưng thái độ của Hồng Ngọc rất bình thường khiến Lan hổ thẹn nghỉ mình lấy bụng dạ nhỏ nhen của mình mà đo lòng người khác…
Rúc cục, Loan theo ý hắn chọn 5 người cùng nàng đi qua Canada… Cường là nhân viên kỳ cựu có nhiều kinh nghiệm Thông, Đương Ái Linh, Hoành là đội ngũ đầu tiên. Chuyện Ái Linh được chọn khiến đám Micheal Vũ, Peter Huỳnh, Adam mặt đen như đít nồi chỉ tại bởi họ trong đám người họ, Ái Linh kém cỏi nhất nhưng người khó chịu nhất là Nathalie Trang Đài, trong thâm tâm nghỉ mình đã từng du học nước ngoài về “tài” dĩ nhiên là hơn Ánh Linh nhiều còn về sắc cũng vượt trội cớ sao hắn không chọn mình? Bởi vậy trong lòng vô cùng khó chịu, không phải là vì ganh tỵ vì không được như 3 người Micheal Vũ, Peter Huỳnh, Adam mà là vấn đề mặt mũi. Bản tính kiêu ngạo khiến nàng cảm thấy không thoải mái…
Tưởng là lâu nhưng chỉ vài ngày, hộ chiếu và thị thực nhập cảnh Canada toàn bộ phái đoàn đều có, “business trip” mà. Bây giờ ai cũng nhận thức được Phó Loan không chỉ giỏi mà còn thật là “thần thông quảng đại”, làm chuyện gì cũng nhanh nhẹn và hữu hiệu… Hộ chiếu và Thị thực nhập cảnh Canada đối với Phó Loan chỉ là 1 cái búng tay là xong… Hèn chi ông Chủ đối với Phó Loan vô cùng nhún nhường, thì ra là vậy…
Thật ra Loan có tài thì có nhưng nàng không thần thông quảng đại như vậy, chuyện gì cũng có hắn lót đường hết rồi… Muốn làm hộ chiếu? Dễ thôi, không quá 24 tiếng đồng hồ, Thu Hà hiện nay là Phó Giám đốc Sở CA của Cần Thơ, chỉ cần nàng nhấc điện thoại, Phòng Quản lý Xuất nhập cảnh làm sao dám cà rề… Còn thị thực nhập cảnh Canada cũng không phải là vấn đề lớn…”Business trip” mà, có công ty Đức Lập bảo đảm… Không ai sẽ “mất tích” bên đó… Vậy thì dễ thôi.
Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ đang ở bên Canada, chưa về thì Phó Loan phải đi qua bên đó. Hồng Ngọc tạm thời là quyền “Tổng Giám đốc”, một thời gian ngắn thôi nhưng Hồng Ngọc cảm thấy rất hài lòng vì điều này chứng tỏ nàng có thể tiến vào vòng tròn của hắn, vấn đề chỉ là thời gian.
So với Loan, Hồng Ngọc đẹp và cao sang không kém, người thì chín chắn người thì tươi trẻ, hai người vừa xuống xe khiến cả một vùng tỏa sáng… Lắm đàn ông đực rựa gần đó lỏ mắt mà nhìn.
“Các người tới lâu chưa?”Loan mỉm cười hỏi, ánh mắt kín đáo tập trung trên người Ngọc Thy… đã gặp Ngọc Thy mấy lần nhưng chưa có dịp nói chuyện nhiều ngoài vài câu chào hỏi. Lúc nàng chưa sắp xếp ai đi thì hắn gọi về đặc biệt muốn cả hai Đương, Thông có tên trong danh sách.
Được “ông chủ” chỉ thị thì dễ dàng thôi, Loan cứ theo ý mà làm đồng thời nghỉ tới nhan sắc của Ngọc Thi, Loan thầm cười, nàng suy ra được cái tên này trăm phần trăm đã “đớp” vợ của người ta rồi. Muốn lợi dụng cơ hội để hú hí với người đẹp đây mà…
Hắn “đớp” ai, Loan không cần quản, đây là chuyện của Nancy, Mỹ Chi, Tú Nhi và cả khối đàn bà khác. Nàng chỉ biết hắn quan tâm tới nàng là được.
“Phó Tổng, đã gặp qua chị nhiều lần nhưng trò chuyện chưa nhiều… Không dấu chị, ở đây ai cũng lần đầu ra nước ngoài nên vô cùng phấn khích… Cho nên tới sớm một chút để chụp hình lưu niệm…” Ngọc Thy mỉm cười giải thích. Nàng cũng âm thầm quan sát người phụ nữ cao sang trước mắt, trong đầu từ lâu cũng có dấu hỏi phải chăng người phụ nữ mỹ miều này cũng như mình là 1 trong phụ nữ bí mật của hắn?
“Cái gì Phó Tổng chứ, nếu thích gọi tôi là chị Loan được rồi… Ây ui, anh Đương thật là mả táng hàm rồng lấy được người vợ đẹp như vậy… Còn nữa, Đức Tổng nói ở huyện chị làm đủ mọi chuyện, nhờ có chị nên đâu vào đó… Cậu ta thiệt có phước”
Loan thân thiết cầm tay Thy tinh nghịch nói ví von với cụm từ “đủ mọi chuyện”. Ý nàng ám chỉ chuyện trên giường, nàng vì hắn “gì cũng làm” thì Ngọc Thy chắc không ngoại lệ…
“Em chỉ làm bổn phận của mình thôi” So với Loan, Thy vẫn còn ngây thơ, gật đầu…
“Hi hi… Vị này chắc là bà xã của anh Thông rồi… Chào chị… Đây là lần đầu tiên gặp được chị… Còn đây chắc là hai bác phải không Ái Linh…”
“Dạ phải Phó Tổng… Đây là Xuyến bà xã… Em à đây là Phó Tổng…” Thông giới thiệu vợ.
“Ba má… Đây là Phó Tổng…” Ái Linh rụt rè giới thiệu cha mẹ…
“Phó… Phó Tổng…” Là người thật thà chất phát, vẻ cao sang lịch quý phái của Loan khiến Xuyến và ba má Linh cảm thấy rụt rè, lí nhí cúi chào.
Ngay lúc này chuông di động kêu vang, nhìn màn hình, Loan bật cười…
Là ông chủ của mình… Hi hi… chắc là thúc hối hay kiểm tra gì đây… Anh Cường, Anh Hoành, nhờ hai anh chuyển hành lý xuống… Các vị nói chuyện với nhau đi… A lô… Đang ở sân bay, có gấp cũng không được đâu… Đừng có hối…”Không biết “ông chủ” bên kia nói gì mà Loan nói như quát, nói xong thì mỉm cười, nét mặt ranh mãnh… Nàng muốn thị uy với Ngọc Thy để biết nàng là đàn chị chứ có “nhân viên nào trịch thượng với ông chủ như vậy…
“Hối hồi nào? Uống lộn thuốc à? Chỉ muốn hỏi đang ở đâu thôi mà, chuẩn bị xong hết chưa… Có tới đúng ngày giờ không để chuẩn bị ra đón…” Nghe giọng điệu của Loan, Đức sửng sốt, thường thì đàn bà khi tới ngày đèn đỏ mới cáu kỉnh như vậy nhưng sực nhớ Loan không còn chuyện kinh nguyệt. Hắn nào biết nàng chỉ giả vờ để ra oai…
“Đang ở sân bay Cần Thơ…”
“Vậy sao… À nè, vừa rồi có ai chọc giận hả. Sao như ăn nhầm thuốc nổ vậy?”
“Trên đời này người chọc giận tôi không có nhiều nhưng cậu là 1 trong mà còn đứng ở “top list”… Gọi có chuyện gì nói nhanh đi, tới lúc “check – in rồi” “Loan sẵn giọng…
“À… Hỏi coi đi tới đâu rồi để biết giờ giấc ra đón thôi mà.”
“Không phải tôi đã gửi hành trình các chuyến bay cho cậu rồi sao? Không đọc “mail” à…”
“Có. Có chứ… hi hi. Double check… Double check thôi… Không có gì nữa… Have nice flight…” Không biết mình chọc giận nàng lúc nào nhưng thôi… Cứ tảng lờ, biết còn chần chừ chỉ để nghe “mắng”, Đức nói xong vội cúp máy. Phía bên kia Loan mỉm cười ranh mãnh.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
Montreal…
“Phó Loan đang ở sân bay… Ngày mai khoảng giờ này hay trễ 1 chút anh ra đón… ừm… Các em muốn mua sắm gì nữa thì mua đi… Xong rồi thu xếp, tuần sau chúng ta về… Ngọc Lan, chuyện em Duyên và bà nội sắp xếp ra sao rồi? Còn nữa, hai tiểu la lỵ sao không thấy vậy? Hay là đi quậy chỗ nào rồi” Sực nhớ tới Duyên nhất là Ngọc và Gia Hân, hắn có chút lo ngại…
“Yên tâm đi, có Vero đi kèm không xảy ra vấn đề gì đâu… Chuyện của bà nội và em Duyên ở lại chữa bệnh, Vero và Luật sư Trang cũng bảo đảm lo chu toàn” Ngọc Lan mỉm cười trấn an.
“Vậy thì tốt…”Đức gật đầu… Ngay lúc này chuông di động reo lên, là Mỹ Chi gọi tới…
“Anh à, liên lạc với Ngọc Vân coi chiếc du thuyền của nhà mình sắp về tới Cần Thơ chưa… Còn nữa, chị Cả nói coi nếu mọi chuyện xong rồi thì thu xếp nếu có thể thì về sớm 1 chút…”
“Được, được… Anh đã căn dặn Ngọc Lan rồi, ngày mai Phó Loan sẽ tới đây, chậm lắm là hai ngày nữa thôi… Nancy đâu?”
“Đang cho con anh bú sữa… Hi hi, chị cả có chừa phần anh… Don’t worry” Mỹ Chi trêu chọc rồi cúp máy…
“Như vậy mới phải… Hi hi… Ờ ha… Xém quên rồi…” Sực nhớ tới đám Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Như cùng Thục Linh… Đức lấy di động ra bấm…
Cao lãnh…
Chuyện của Gia Kỳ và hắn dĩ nhiên Trương Tấn Tài và phu nhân Bích Phượng biết rõ, bình thường thì không nói gì nhưng giờ này cháu gái Lý Hoàng Chương sắp sanh rồi mà hai đứa cháu gái mình chẳng có tin mừng, tệ hơn nữa là chẳng có chút khái niệm tranh thủ gì hết…
Nói nào ngay, tuy Trương Tấn Tài và phu nhân Bích Phượng rất có cảm tình và công nhận hắn là nhân tài nhưng cũng không đến nổi phải nhắm mắt để hai đứa cháu gái gã cho cùng 1 người. Lý do chánh cũng là lợi ích của họ Trương… Kinh nghiệm trên chính trường mấy chục năm, cả hai ông bà đều có tầm nhìn rất xa… Hai người con Trương Hạo Nam và Trương Tấn dũng tư chất tầm thường tầm nhìn hạn hẹp, hiện nay nhờ ảnh hưởng của hai vợ chồng. Trương Hạo Nam được cái ghế Bí thư Đồng Tháp, Trương Tấn dũng Phó Chủ tịch… Nhưng hai người còn sống được bao lâu? Sau khi cả hai về với tổ tiên, Hạo Nam, Tấn Dũng, đừng nói chuyện đi lên, giữ vững được vị trí cũng rất khó cho nên cần 1 thế lực khủng chống lưng… Suy đi tính lại, hắn là con rể của TBT và cháu rể của nguyên Chủ tịch Lý Hoàng Chương vậy thì hắn là cây cầu nối nhịp thích hợp nhất giữa ba họ Nguyễn – Lý – Trương… À không, bây giờ là 4 họ Nguyễn – Lý – Trương – Hoàng mới đúng… Có thể nói là một thế lực khủng của khủng… Vì vậy phải biết tận dụng… Hơn nữa còn có vấn đề thừa tự rất quan trọng… Hạo Nam có hai đứa con gái, Tấn dũng sắp có con đầu lòng cho dù là con dâu Tuyết Nga sinh trai đi nữa thì cũng chỉ là độc đinh… Nhà họ Trương không thể chỉ dựa trên 1 đứa cháu để tiếp tục đứng vững…
Trương Tấn Tài không nói gì… Tay cầm ống điếu phì phà, hai mắt nheo lại, trầm ngâm nghỉ ngợi. Bên cạnh, phu nhân Bích Phượng mặt sa sầm… Xem ra bà phải chỉ điểm mới được… Người ta sanh con rồi mà bụng hai đứa cháu bà vẫn phẳng lì… Không được đâu à…
“Hai đứa Phương Linh, Thanh Tình thật là… Nếu không ai chỉ điểm hai đứa này, mình sẽ bị Hoàng Ngọc Hải qua mặt…”Thúy Hằng, con nghỉ cách đi hay là con chỉ điểm cho hai đứa nó 1 chút…
“Hả? Con?”. Nãy giờ đang thả hồn nhớ lại những giờ phút hắn và nàng du dương thác loạn nên có nghe gì đâu. Thúy Hằng giật mình trở về với hiện tại.
“Đúng rồi, con là con dâu trưởng của nhà họ Trương, Phương Linh, Thanh Tình là con của con… Không phải con thì là ai… Nói hai đứa nó mau sớm có thai… Còn nữa, con tìm cơ hội thuận tiện nói với hắn khi Phương Linh, Thanh Tình sanh con trai thì sẽ mang họ Trương. Chuyện này con coi như là má vợ của hắn vậy là người thích hợp nhất… Hạo Nhiên không khéo ăn nói…” Bích Phượng phát tay quyết định.
“Má nói đúng đó em…” Hạo Nam thêm vào…
Trước kia Hạo Nam bức xúc khi biết hai đứa con gái cưng bị hắn làm mê muội nhưng bây giờ biết “khổ tâm” của cha mẹ, lão dĩ nhiên hưởng ứng nhiệt liệt…
“Chị Hai, cực nhọc cho chị rồi… Nga, nếu có thể em cũng giúp 1 tay… Quan hệ của em và Trần Đức cũng khá thân là thím dâu hơn nữa trước kia là lãnh đạo trực tiếp…” Trương Tấn Dũng nhìn chị dâu với ánh mắt thiết tha tri ân. Cũng như anh mình, vừa ngồi vào ghế Phó Chủ tịch Tỉnh, lão đã vội hướng về tương lai nhìn lên mới thấy vấn đề. Ông cụ bà cụ nhà mình năm nay 80 rồi nhìn thì mạnh khỏe nhưng vài năm nữa thật là khó nói. Cánh cửa Trần Đức này là cánh cửa quan trọng…
“Chuyện này… Chuyện này là chuyện của Phương Linh và Thanh Tình, anh nói đi, em làm sao mở miệng đây? Không tiện đâu à, chị hai thì khác…”Nghe chồng nói mình khá thân với hắn, Lâm Tuyết Nga chột dạ phản bác.
“Không phải đâu, thằng Dũng nói có lý… con là Thím dâu của hai đứa nó, đôi khi thím gần hơn mẹ đẻ, con cùng với Thúy Hằng dò xét coi hai đứa nó có uống thuốc… Ngừa hay không… Thời buổi này nhiều khi còn ham chơi chưa muốn sanh con, nếu là như vậy thì hỏng bét…” Bích Phượng phát tay ra lệnh.
“Vậy… Vậy được… Để con dò hỏi thử…” Tuyết Nga gật đầu…
“Ờ nè… Thúy Hằng… Ba nghe nói Đồng Tháp có hoạt động lưu chuyển cán bộ với bên An Giang… Chuyện tới đâu rồi… Hạo Nam, con nên liên lạc với Bí thư An Giang nhiều một chút…” Trương Tấn Tài chợt nói.
“Ông muốn kết nối với Hoàng Ngọc Hải à… Có cần như vậy không?” BÍch Phượng nhíu mày… Bà không muốn Trương Tấn Tài chủ động trước, như vậy thật là mất mặt, dù sao so với Hoàng Ngọc Hãi, Trương Tấn Tài là lãnh đạo tiền nhiệm…
“Suy nghĩ xa hơn đi… Cho dù khóa tới TBT có thể ngồi thêm 1 nhiệm kỳ nữa thì sớm muộn sẽ có người kế nhiệm… Nếu người này được TBT ủng hộ thì khả năng có đến 8, 9 phần thượng vị… Vậy theo các con nghỉ ai sẽ là người thích hợp?” Nói tới đây Trương Tấn Tài cầm ly trà lên hớp một ngụm… Mắt liếc nhanh nhìn con trai, con dâu… Biết lão muốn khai sáng tầm nhìn của họ, Bích Phượng làm thinh.
“Theo con thấy, nếu có thể chọn. TBT sẽ chọn người của mình…” Thúy Hằng ngập ngừng nói, ánh mắt dò xét nét mặt cha chồng, nàng thấy mình phát biểu như vậy có chút “phạm thượng” đối với TBT vì nghỉ ông ta có lòng riêng. Tuy ai mà không có lòng riêng nhưng đối với lãnh đạo tối cao thì không thể nói ra miệng được. Đây là quy luật bất thành văn.
“Còn gì nữa, nói tiếp đi… Con không cần phải ngại…” Trương Tấn Tài khuyến khích… Đứa con dâu trưởng này thông minh hơn Hạo Nam nhiều.
Cả hai Trương Hạo Nam, Trương Tấn Dũng im lặng đăm chiêu suy nghĩ, Tuyết Nga không nói gì, ở tuổi 38, đối với nàng không có gì quan trọng bằng đứa con trong bụng.
Vừa rồi, Chủ tịch Hải từ Hà Nội xuống tận Long Xuyên tham dự lễ nhậm chức của Hoàng Bích Trâm… Ngay đêm hôm đó có buổi dạ vũ, Hoàng Bích Trâm đích thân đến bàn của Trần Đức, hai người nắm tay ra sàn nhảy… Chuyện này đã gây cơn địa chấn ở An Giang vì người Long Xuyên ai cũng nghỉ Trình Quốc Cường, con của Trình Quốc Huy là “Bạch mã hoàng tử”…
“Đây là chuyện nhỏ thôi…” Bích Phượng phát tay…
“Nhìn bề ngoài thì không có gì nhưng trong giới cao tầng, ai cũng biết Trần Đức là con rể ngầm của TBT, Chủ tịch Hải không thể không biết… như vậy tại sao không có động tịnh gì từ phía Nancy? Con thấy thật là kỳ lạ trừ khi có sự đồng tinh và động lực của sự đồng tình chính là lợi ích… Nếu Bích Trâm và Nancy hai gái lấy cùng 1 chồng thì quan hệ giữa Hoàng Ngọc Hải và TBT tăng thêm 1 phần có thể nói là như người 1 nhà” Thúy Hằng phân tích vô cùng mạch lạc.
“Anh hiểu rồi… Chủ Tịch Hoàng Ngọc Hãi cũng cần có sự ủng hộ của TBT để thượng vị… Trần Đức là gạch nối giữa hai nhà” Nghe vợ nói cặn kẽ… Hạo Nam tỉnh ngộ, nhìn ra huyền cơ.
“Không tệ… Nhưng Hoàng Ngọc Hải muốn thượng vì nên mong có được sự ủng hộ của TBT nhưng ngược lại một khi TBT lui về tuyến hai thì tại sao phải làm như vậy…” Tấn Tài nhìn Hạo Nam, Tấn Dũng… Muốn hai người con trai mình có tầm nhìn như con dâu Thúy Hằng. Nhưng ông chỉ thấy cả hai cúi đầu khiến Trương Tấn Tài thầm thở dài, nhìn sang con dâu trưởng.
Thúy Hằng… Con nghỉ sao?
“Chỉ có hai chữ thôi…”Thừa tự”…” Thúy Hằng đưa 2 ngón tay…
“Nói rõ chút đi.” Tấn Tài mỉm cười khuyến khích.
“Nancy và 2 người em gái có 3 đứa con với hắn, 2 trai 1 gái tất cả đều mang họ Nguyễn… Còn nữa, Phương Linh nói con của Gia Kỳ cũng sẽ mang họ Nguyễn trong khi những đứa khác thì mang họ Trần… Nhìn sâu hơn 1 chút sẽ thấy hai nhà Nguyễn – Lý có cùng điểm chung đó là nam thiếu nữ thừa. Người Việt mình rất coi trọng vấn đề thừa tự… Con nghỉ Chủ tịch Hoàng Ngọc Hãi cũng là ý này” Thúy Hằng chậm rãi nói…
“Thúy Hằng, con thiệt thông minh… Đúng là như vậy…”Trương Tấn Tài vỗ đùi nghe “đét” 1 cái…
– “3 Nhà Nguyễn – Lý – Hoàng – đã như vậy nên họ Trương mình cũng không bỏ lỡ cơ hội này… sẵn Phương Linh và Thanh Tình đã là người của hắn rồi hơn nữa hắn là nhân tài được TBT bồi dưỡng, sau này tương lai rất khó lường, sau này là người thân của hắn, các con có chỗ dựa khủng để tiến lên… Cho nên muốn cột chặt mối quan hệ này, Phương Linh hay Thanh Tình hoặc cả hai phải mau có tin mừng… Hiểu chưa?”Bích Phượng giải thích thêm…
“Bởi vậy ba mới nói các con liên lạc với bên An Giang nhiều một chút, sẽ có trăm lợi mà không có 1 hại…” Tấn Tài mỉm cười…
“Tụi con hiểu rồi, ba má yên chí đi… Thúy Hằng, em là Trưởng ban tổ chức, giao cho em toàn quyền xử lý” nghiêm túc gật đầu, Hạo Nam nhìn bà xã, ân cần căn dặn.
Em biết rồi…
Cần Thơ.
Đã tới Cần Thơ du lịch dĩ nhiên là phải ghé bến Ninh Kiều, bước lên cầu đi bộ vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp miền Tây sông nước vừa hóng gió mát hiu hiu của giòng sông Hậu. Cầu đi bộ Bến Ninh Kiều ngày nay là địa điểm thu hút nhiều du khách đến tham quan bởi vậy, nắng chiều vừa dịu là dập dìu trai thanh gái lịch, du khách có, người địa phương có cho nên Bến Ninh Kiều vô cùng tấp nập…
Chiều hôm nay có gì đó không bình thường… Trên cầu đi bộ đông nghẹt, bên Ninh Kiều cũng chật kín… Mọi người đều hướng ra ngoài giữa sông chỉ trỏ bàn tán, trầm trồ, ánh mắt hâm mộ…
Giữa dòng sông một chiếc du thuyền đầu quay về hướng Cái Côn, đẹp, uy nghi, sang trọng, quý phái… Nói tóm lại là không còn từ để diễn tả…
“Mèn ơi… đẹp quá… Có phải chiếc phà không?” Bà Tư Rết hỏi trống không, hy vọng ai biết thì nói cho bà biết… Chiều nào bà cũng cùng vài bà bạn mang cháu ra Bến Ninh Kiều hóng gió, tán gẫu luôn tiện vận động 1 chút cho giãn gân giãn cốt… Đây là lần đầu tiên thấy chiếc “phà” to chà bá đẹp bá cháy như vậy nên bà trố mắt trầm trồ…
“Chị hỏi tui… Tui hỏi ai đây chị Tư… Là cái gì thì tui hong biết nhưng tui khẳng định không phải là chiếc phà đâu à…” Bạn của bà Tư Rết cũng đang trợn mắt há mồm chiêm ngưỡng, lắc đầu, đáp.
“Chắc mắc lắm ha… Mèn ơi, nhìn nhìn như cái biệt thự xây trên sông vậy… Khẳng định không dưới mấy trăm tỷ…”Bà Tư Rết hít hà đánh giá…
“Cái gì mấy trăm tỷ… Chị Tư à, thời buổi này rồi sao còn nhà quê quá vậy, nói đám nhỏ mua cho cái di động loại tàng tàng cũng được để lên mạng tăng thêm chút kiến thức, đây là chiếc du thuyền, gần chục ngàn tỷ lận đó…”Một trong những bạn của Bà Tư Rết, nét mặt hãnh diện tay cầm chiếc Iphone 8 hay 9 gì đó ra vẻ tỏ tường.
“Chục… Chục ngàn tỷ?” Bà Tư và vài người khác trợn mắt há mồm đứng đơ người ra…
Ngay lúc này một Ferrari 488 từ từ chạy đến đậu lại ven đường, cửa mở, một thiếu phụ mỹ miều áo T – Shirt trắng ôm sát người, gò ngực vút cao, quần Jean bó sát ôm cặp mông tròn trịa, bước xuống, đôi kính mát Burberry che 1 phần gương mặt đẹp nhưng ai cũng đoán được đây là mỹ phụ hiếm có… Nhìn nàng, đàn ông thanh niên trai tráng ngẩn ngơ âm thầm nuốt nước bọt ao ước vẫn vơ, đàn bà thì sinh lòng đố kỵ.
Mỹ phụ nhìn quanh, thấy chiếc du thuyền đang đậu giữa dòng sông, nàng nhíu mày… Lấy di động ra bấm… Đường dây vừa thông, nàng liền nói 1 tràng.
“Sao đây Ngọc Vân… Có phải tụi mày muốn chị bơi ra hay không thì nói… Chị không ngại đâu…”
Mỹ phụ này không ai khác hơn là Thu Hà, Phó Giám đốc Sở Công An của Thành phố Cần Thơ… Mọi người trong biệt thự đã đi Canada hết rồi, ngay cả bé Thu Sương, chỉ còn 1 mình nàng trấn thủ căn biệt thự rộng thênh thang cùng các chị ô sin và vài người làm vườn dĩ nhiên có chút buồn chán bởi vậy vừa được Ngọc Vân gọi, nói chiếc du thuyền đã về tới bến Ninh Kiều, Thu Hà liền phóng xe tới… Thấy 1 tòa lâu đài sừng sững giữa dòng sông mà không thấy bóng dáng Ngọc Vân hoặc Thu Tâm hay Phương Anh đón mình, Thu Hà liền gọi “vấn tội”…
“Hi hi… Tới rồi à… Đang chuẩn bị mà… Tiếp rước nữ Phó Giám đốc Sở Công An trẻ đẹp phải rầm rộ xôm trò mới được… Nà. Thấy nhiều người chưa… Còn nữa coi nè… Hôm nay cho mi oai phong 1 phen, Hi hi” Giọng Ngọc Vân trong trẻo xen lẫn vài tiếng cười khúc khích của Thu Tâm, Phương Anh… Liền sau đó, từ phía sau của chiếc du thuyền, một chiếc ca nô phóng ra chạy vào bờ với tốc độ khá nhanh chưa được 20 giây đã đến sát bờ.
Ngọc Như ở vị trí tay lái, phía sau Thục Linh bên phải, Phương Anh bên trái… Ba mái tóc dài bay phấp phới, đầu đội mũ lưỡi trai kiếng mát hàng hiệu… Ngọc Như quần short áo T – shirt ba lỗ, bó sát người, khoe đôi gò bồng đảo cao ngất ngưởng lộ hai cặp đùi thon dài… Thục Linh cũng áo thun ba lỗ nhưng quần “bò” rách nhiều chỗ có chỗ lên tận đùi thấy được làn da trắng muốt giữa hai khe vãi. Phương Anh cũng quần short áo ba lỗ nhưng khoe rún và chiếc eo con kiến với làn da bánh mật…
Tuy rất nhiều người bao quanh chỉ chỏ nhưng Ngọc Như dễ dàng nhận thấy Thu Hà, Ngọc Như cặp ca nô sát bờ, Thục Linh nhảy lên, miệng cười chúm chím, ngả người cúi chào…
“Lãnh đạo… Xin mời…”
“Mới đi nước ngoài được bao lâu mà đã lắm trò khỉ rồi…” Thu Hà mỉm cười mắng, bước xuống… Chiếc ca nô quay đầu chạy ra giữa dòng sông trước nhiều cặp mắt hâm mộ…
“Á đù… Em nào cũng bá cháy… Nếu tao được 1 em hầu hạ, cho dù 1 đêm thôi, giảm thọ 3 năm, à không 5 năm cũng thấy đáng…” theo dõi từ đầu đến cuối, vài gã dâm dê đang ngồi uống bia nhậu nhẹt ở bàn cạnh cửa sổ trên tầng 1 của nhà hàng đối diện… Một gã trong bọn mở miệng thô tục, mắt mơ màng…
“Hi hi… Dễ thôi. Tối về nằm mơ là được chứ gì… Ý… Không cần chờ tới ban đêm đâu à… mày nhớ mặt mấy em rồi chứ gì… Hắc hắc… Cứ tưởng tượng rồi dùng tay… Kiểu nào cũng được…”Một gã trong bọn trêu chọc.
“Không cần tưởng tượng đâu, nà, hồi nảy tao có “zoom” em đi chiếc Ferrari rồi chụp em 1 “pô”, để tao gửi qua cho tụi mày… Hi hi…
“Ha ha Hi hi… Tốt… gửi cho tao… Nè… Cạn…” Cả bọn nhao nhao, cười rũ rượi, cầm ly bia lên nốc ừng ực.
“Zoom rõ ha… Đẹp thiệt… Ụa, bây giờ nhìn rõ, tao thấy em này quen quen, nhớ là có thấy ở đâu rồi.” Vừa nhận được hình chuyển qua, 1 gã trong bọn nhìn hình, miệng lẩm bẩm… Bất chợt mặt gã tái mét, đứng dậy, sống lưng lạnh toát… Gã lắp bắp…
“Là… Là… Là Phó Giám đốc Sở của mình đó… Tụi bây nhìn kỹ lại đi…”
“Đừng nói chơi nghe cha nội…”Cả ba người còn lại nhao nhao, mắt nhìn hình…
“Tao bổng sực nhớ có chuyện ở nhà cần về gấp… bữa khác gặp lại ha… Đây phần tiền của tao, dư thì không sao, thiếu đủ mai mốt tao trả lại sau… Vậy đi nha… Tao đi trước” Không đợi bạn ừ hử, gã “zoom” máy chụp hình Thu Hà hốt hoảng đứng dậy, đặt tờ 500K lên giữa bàn rồi hấp tấp đi xuống lầu…
Ba gã còn lại lập tức nhận ra sự việc, bầu không khí trở nên ngưng trọng… Cả đám đều là Thiếu úy trong ngành, hôm nay sau khi tan sở cao hứng gọi điện rủ nhau đến đây làm vài ly tán gẫu không ngờ xảy ra chuyện này… Trong thể chế, đại kỵ nhất là nói dèm pha lãnh đạo của mình, đằng này còn tệ hơn, dám chụp hình lãnh đạo rồi có ý lấy ra sục cặc giải sầu. Chuyện đổ bể ra, con đường sự nghiệp sẽ tan thành mây khói, không sợ sao được? Hơn nữa, vị nữ Phó Giám Đốc này, ngay cả Giám đốc Tùng cũng 10 phần kiêng ky… Càng nghỉ, ba gã càng đổ mồ hôi lạnh…
“Chuyện ngày hôm nay tốt nhất là không nên nhắc với ai… Nhớ kỹ nha anh em. Tao về trước…”Gã kế tiếp cũng móc tờ 500k đặt lên bàn rồi chuồn… Liền sau đó có tiếng bước chân đi hấp tấp đi lên lầu…
“Hi hi… Sau hôm nay tan hàng sớm vậy các xếp, có phải là thức ăn không vừa miệng hay là tiếp đãi không chu đáo…”Ông chủ nhà hàng miệng cười nhưng sắt mặt tỏ vẻ lo lắng…
“Không có gì… Không có gì… Hôm nay tụi này bận việc đột xuất nên phải về sớm… Ông chủ… Tính tiền… Thôi không cần, 2 triệu chắc đủ rồi ha…” hai gã còn lại mỗi gã để lên bàn tờ 500K… Không nói không rằng chạy xuống lầu…
“Đủ… Quá đủ rồi…” Ông chủ nhà hàng chưng hửng không biết chuyện gì đã xảy ra… Sao 4 xếp này hình như bị trúng tà vậy.
Chuyện không có gì khó hiểu, bây giờ Cần Thơ ít hoặc có thể nói là hiếm có cán bộ làm bậy, hơn nữa còn rất nhiệt tình trong công tác hàng ngày. Giới cao tầng của thành phố này đều qua trung gian của hắn nên được Nancy thu nạp mà ai cũng biết thân phận của Nancy cho nên đều 1 lòng biểu hiện. Có câu “Thượng bất chính hạ tắc loạn”. Bề trên chính nghĩa thì bề dưới noi gương bởi vậy bộ máy hài hòa, từ trên xuống dưới 1 lòng làm tốt bổn phận.
4 gã Thiếu úy này thường ngày tác phong cũng không tệ nhưng khi tụ họp nhau thì khi rượu vào lời ra, đàn ông mà, lời lẽ dâm dê khó tránh khỏi ai dè vô tình phạm tội tày trời, sợ mất mật, chuồn êm, mong sao đừng tới tai lãnh đạo thì vạn kiếp bất phục.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
“Wow…” Đứng xa nhìn đã thấy hoành tráng rồi, khi bước lên du thuyền, Thu Hà không nhịn được phải buộc miệng thốt lên 1 tiếng “Wow”… Bên ngoài là hồ bơi, bên cạnh có cả Jacuzzi, nội thất trên chiếc du thuyền này chẳng khác nào 1 hoàng cung… Vô cùng xa xỉ…
“Hi hi… Chưa hết đâu, từ từ tham quan ha… À ha… Để ta giới thiệu với mi đây là Captain Nicolas, ông là người Costa Rica, toàn bộ thủy thủ đoàn đại đa số là người Philippine sẽ từ từ giới thiệu sau… Ông Nicolas… Để tôi giới thiệu đây là Phó Giám đốc Sở CA của Thành phố này Thu Hà…”
“Chào ông Nicolas…” Thu Hà lịch sự mỉm cười đưa tay ra…
“Hân hạnh… hân hạnh…” Nicolas là 1 ông già nhưng nhìn vẫn còn rất tráng kiện, lễ phép, mỉm cười gật đầu chào, bắt tay Thu Hà rồi nhanh nhẹn buông ra, rất là quy củ, tuy vậy Thu Hà vẫn liếc nhìn Ngọc Vân với ánh mắt nghi hoặc… Sắp tới đây “Cả nhà” đều là đàn bà, tuy là già nhưng sự có mặt của Nicolas sẽ vô cùng bất tiện… Ngọc Vân hiểu ý nàng, khẽ đánh mắt, ý nói sẽ giải thích sau… Vừa giới thiệu xong, trước mặt người ta mà xí xô xí xào tiếng việt thì không được lịch sự cho lắm.
Nicolas nói thêm vài câu rồi chào đi ra… Ông ta vừa khuất bóng, Ngọc Vân trợn mắt phân bua.
Mi tưởng tụi tao học mới mấy ngày là có thể lái chiếc du thuyền từ Dubai về đây hả? Mi thử đi thì biết… Tuy chị em mình ai cũng thông minh nhưng không phải là thần thánh đâu à.
“Còn nữa nha… Du thuyền này cần thủy thủ đoàn, chỉ riêng 32 phòng ngủ thôi ai làm tạp dịch lau chùi quét dọn đây? Cho nên bắt buộc phải giữ họ… Có phải không? Nếu không ai làm đây?” Thu Tâm bồi thêm.
“Tao chỉ lo cho tụi mày thôi… Trên tàu, đều là đàn bà, đàn ông nhiều làm sao tiện chứ?” Thu Hà giải thích…
“Hi hi… Don’t worry… Nicolas này già rồi, sẵn chủ cũ bán du thuyền ổng cũng muốn về nước dưỡng già. Đám thủy thủ người Phi và đám người làm tạp dịch cũng muốn về… Tao đặc biệt mời họ ở thêm 1 hoặc 2 tháng để huấn luyện người của mình. Những người làm tạp dịch thì cần phải mướn ít nhất là 1 chục người để thay thế… Chiếc tàu lớn quá mà…” Ngọc Vân nói 1 hơi…
“Nghe mi nói cũng phải nhưng đi đâu kiếm người của mình đây?” Thu Hà cau mày… Muốn người làm tạp dịch thì dễ nhưng “người của mình” không dễ kiếm, phải có “tay nghề” và cùng chí hướng…
“Hi hi. Chuyện này là chuyện của chị Cả và Mỹ Chi, mình lo làm gì, đi, ta dẫn mi đi tham quan cho mở rộng tầm mắt… Mi và bé Thu Sương cũng có một phòng, hay là chọn trước đi… Nhưng ta có đề nghị hay là mi, ta, Thu Tâm, 3 người mình chung 1 phòng lớn nha…” Ngọc Vân vừa nói vừa ranh mãnh háy mắt, miệng cười hóm hỉnh…
“Con này… Càng ngày càng dâm đãng…”Làm sao không hiểu ý đồ của Ngọc Vân, Thu Hà cười mắng…
“Cái gì dâm đãng chứ, cái này gọi là thú vui giữa tụi mình với hắn…” Ngọc Vân còn muốn nói thêm thì ngay lúc này có tiếng nhạc reo lên từ máy di động của nàng…
“Ây… Nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ… Hello cưng… Đang cùng Thu Hà, Thu Tâm trò chuyện, nhắc tới anh nè… Hi hi… Còn có Ngọc Vân, Thục Linh và Phương Anh nữa, tụi nó nói khi nào anh muốn đại chiến “Lục Hồ tụi em”…” Háy mắt 1 cái, Ngọc Vân bấm “speaker” để mọi người cùng nghe.
“Ây da… Cái con này…” Không ngờ Ngọc Vân càng ngày càng bạo miệng lại còn tự ý ví cả bọn là “Hồ ly” nữa chứ… Thu Hà “quát”… Thu Tâm bịt mồm Ngọc Vân không kịp, Ngọc Như, Thục Linh và Phương Anh ngượng chín người… Cũng may là hắn đang ở bên kia nữa vòng trái đất nếu không thì phải đào cái lỗ chui mặt vào…
“Ụa… Về tới Cần Thơ, gặp Thu Hà rồi à… Hay quá… Hi hi… Cái này là em nói đó nha… Khi anh về tới chúng ta đại chiến, nhớ là không được nuốt lời…”Nghe Ngọc Vân nói “đang cùng Thu Hà” trò chuyện, Đức liền biết chiếc du thuyền đã được đem về. Hắn mừng rỡ…
“Làm như thiếu thốn lắm í, nghe nói tới chuyện đó là tươm tướp… Rảnh rỗi lắm sao, gọi tụi em có chuyện gì à?”
“À… Không… Không có gì… Chỉ muốn biết các em OK thôi í mà… Ừm…”Đức thiệt không biết nói sao cho phải, các nàng vừa từ Dubai về tới chẳng lẽ bây giờ nói các em xuống An Giang giúp Thanh Phương 1 tay? Thật là rất khó mở miệng, sợ nhất là các nàng hiểu lầm mình có này nọ với Thanh Phượng thì thật là không nên.
“Nghe giọng điệu là biết anh có chuyện rồi… Nói đi là chuyện gì?” Thu Tâm xen vào…
“Nhất định không phải là chuyện tốt…”
“Chứ còn gì nữa…”
Ngọc Như, Thục Linh mỗi người 1 câu vô cùng “bất thiện”.
“Thôi… Tha cho ảnh đi mà… Anh có gì thì nói đi…” Phương Anh can thiệp…
“Anh có gì thì nói ra nghe… Do dự cái gì…” Thu Hà thúc giục…
“Thôi được, là như vậy… Thế lực của Uông Hầu trong Sở rất mạnh, Bích Trâm muốn điều Hải Yến và Lam Anh tới tiếp tay nhưng lo lắng mất ảnh hưởng trong Cục C03, cho nên hỏi ý anh có thể giúp 1 tay… Anh thấy các em không thích Thanh Phượng lắm nhưng Bích Trâm đã nói như vậy nên anh đành nhận lời hỏi thử thôi… Anh biết chắc các em không chịu… Hi hi… Nhưng anh có nói là được rồi… Thôi, để anh nói với Bích Trâm kiếm người khác…”
Hắn rành các nàng lắm, năn nỉ thì đừng có hòng nhất là chuyện có liên quan tới Bích Trâm bởi vậy ra chiêu khích tướng…
Đàn bà thường thì bụng dạ nhỏ nhen, không nhiều thì ít nhưng luôn tỏ ra rộng lượng, không nề hà. Bởi vậy các nàng nghe hắn nói “các em không thích Thanh Phượng lắm… biết chắc các em không chịu”, mặc dù trúng phóc ngay tim đen nhưng có lý nào nhìn nhận, chẳng lẽ nào tự nói mình bụng dạ hẹp hòi nhỏ mọn à? Hơn nữa, là người náo động, từ lúc bay qua Dubai, đem chiếc du thuyền về chẳng hề có “action” gì hết, nay nghe nói “Thế lực của Uông Hầu trong Sở rất mạnh “, tay chân liền “ngứa ngáy”. Ngọc Vân “quát”.
“Là chuyện gì? Còn không mau nói…”
“Được… được… Chuyện của Thanh Phượng, anh không quen thân với cô ta lắm đâu nên không biết nhiều, hay là em hỏi trực tiếp cô ta đi ha nhưng Mai Thảo gửi 2 Việt Hà và Đan Thùy qua Rạch Giá, đây là lần đầu tiên của họ, hay là các em coi có thể hỗ trợ 1 chút nếu thấy được thì huấn luyện, anh nhớ là còn có Diệu Hiền và Hoàng Oanh gì đó nữa… sẵn mình đang cần người… Hỏi ý Mai Thảo đi ha…”Nói tới đây biết còn nói thêm các nàng sẽ nghỉ méo mó mình có ý đồ bất lương dòm ngó gái đẹp thì thật là oan nên ngừng, không nói nữa đồng thời không quên đem Mai Thảo ra làm bia đỡ đạn nếu bị “soi mói”.
“Còn gì nữa không?”Không cần chờ hắn lên tiếng, Ngọc Vân cũng đang có ý này, Xuân Mai, Mai Thảo, Thu Hà bây giờ trấn trụ 1 chỗ, không thể đi đây đi đó như lúc trước, lực lượng coi như giảm 3 người, chưa được bổ xung thì thêm cái du thuyền, nhân lực vô cùng thiếu thốn… Vậy thì khảo sát 4 người của Mai Thảo, nếu họ “được” và chịu thì sẽ thu họ… Như vậy cũng chưa đủ, xem ra phải nói với chị cả để huấn luyện thêm người.
“Hết rồi… Hi hi… Hết rồi… Ouf… Suýt chút nữa quên, hay là lúc anh về gọi luôn Mai Thảo, Xuân Mai luôn nha… Như vậy mới vui. Thôi như vậy nha. See you all soon… Ha ha…” Hắn cười ha hả rồi cúp máy…
“Sợ anh sao… Chừng đó sẽ cho anh biết tay…” Ngọc Vân làm mặt quỷ với màn ảnh của di động… Ngẩng mặt lên thấy chị em nhìn mình, ai cũng miệng cười chúm chím… Liền “quát”…
“Cười… Cười cái gì… Không phải 1 mình tao đâu à…”
“Dĩ nhiên là không phải 1 mình mi rồi… Mi muốn độc chiếm à? Hi hi. Nằm mơ thì được…” Thu Hà trêu chọc…
“Ha ha Hi hi…” Cả bọn cười lên vui vẻ… Chuyện cùng nhau trên giường với hắn bây giờ không còn ngại ngùng nữa, đã quá quen rồi…
“Thu Tâm, Ngọc Như… Nghỉ ngơi một hai, ngày sau đó hai em về biệt thự lấy Toyota 4 Runner xuống Rạch Giá… Phương Anh, Thục Linh, hai em lấy chiếc chiếc xe buýt giường nằm xuống Long Xuyên… Chị ở lại đây, không có ai ở lại trên du thuyền là không được…” Cười cười xong, Ngọc Vân nghiêm mặt ra chỉ thị.
“Một mình mi ở trên du thuyền với đám thủy thủ không được tiện lắm đâu…”Thu Hà nhắc nhở.
“Hi hi… Mi chưa biết đó thôi, có khoảng chục người quét dọn lau chùi làm tạp dịch, họ đều là phụ nữ Phi… Không có vấn đề gì đâu” Ngọc Vân phát tay…
“Vậy à… Thôi như vầy đi, hiện giờ tao ở biệt thự 1 mình cũng buồn hay là tao lên đây chơi với mày cho vui… Sao hả?”
“Dọn tới luôn cũng được nữa à, dù sao trước sau cũng dọn tới mà…”
“Ậy… Chị cả và Mỹ Chi chưa dọn tới… mình dọn tới trước thì không tốt… Tạm thời tới chơi thì không sao” Thu Hà lắc đầu.
“Cũng đúng… Vậy cứ quyết định như vậy… Nhưng mà tối nay mình vui chơi 1 bữa…”
“Hi hi… Dĩ nhiên rồi… Í, nhìn vô bờ kìa.” Thu Hà đưa tay chỉ vào bờ, phố Ninh Kiều đã lên đèn, trên cầu đi bộ người càng lúc càng đông, nhìn về hướng chiếc du thuyền chỉ trỏ trầm trồ… Chiều tối, mặt trời vừa lặn, thuyền trưởng cho mở đèn sáng choang, giữa mặt sông, ánh sáng tỏa lung linh lấp lánh trên mặt nước, tuyệt đẹp.