Phần 19
Phú Quốc.
Chiếc Toyota vừa rời đi, chiếc Honda Accord đậu trước nhà hàng Islander, ba người, hai thanh niên, 1 nàng khá đẹp bước xuống. Vừa nhìn thấy, bỏ mặc Hưng hổ báo đang nằm bất tỉnh, đám đầu trâu mặt ngựa vội vã xum xoe chạy ra, cúi người hầu như 90 độ.
“Hưởng ca… Chị dâu… Hòa ca”
“Hưởng ca… Chị dâu… Hòa ca”
“Ừm… Thằng Hưng đâu, sao không thấy?” Hưởng nhìn quanh…
Hưởng tắc kè và Hòa không phụ lòng kỳ vọng của Đức ca… Tiên đưa 10 tỷ làm kinh phí, cả hai ra ngoài Phú Quốc xông pha. Chỉ trong vòng mấy tháng, dưới sự hỗ trợ ngầm của Thu Phong, đã có chút tiếng tăm trong giới giang hồ ở Phú Quốc, quy tụ được đám đàn em mấy chục đứa, mở Karaoke, quán massage, tắm hơi, sòng bài, động đĩ, quán cà phê làm sinh ý. Bởi vậy bây giờ có thể nói cả hai là ông chủ nhỏ rồi. Hòa thì vẫn còn xách cặc đạo dụ nhưng Hưởng vớt được 1 em khá bá cháy, đem về sống chung và Hưng hổ báo có thể nói là em vợ, vì vậy mà khá lớn lối…
“Hưng ca… ảnh…” Bọn đầu trâu mặt ngựa lấm lét nhìn nhau… Rồi từ từ tản ra… Phía sau, trên sàn nhà Hưng hổ báo vẫn còn “ngủ say”…
“Sao lại như vậy? Thấy em mình nằm sõng soài trên sàn…” Kim Huê, chị dâu kinh hãi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hòa quát, nét mặt Hưởng âm trầm, thầm nghĩ chẳng lẽ có tụi nào muốn khiêu chiến? Vậy thì tốt thôi, nhân cơ hội này có cớ bành trướng thế lực.
“Là như vậy Hưởng ca, Hòa ca, chị dâu…” 1 đàn em đứng ra tường thuật, gã có sao nói vậy, không dám thêm mắm thêm muối, không phải là không muốn nói tốt cho Hưng hổ báo mặc dù muốn lắm nhưng sợ khi hai đại ca biết mình vẻ vời câu chuyện thì bỏ mẹ.
“Không phải tao đã căn dặn tụi bây nhiều lần rồi sao? Cấm thấy gái đẹp là tươm tướp…” Nghe tên đàn em kể mỹ nữ vung tay hai cái, thằng Hưng nằm đo ván, Hưởng lo ngại quát… Không biết có phải là Đức ca phái chị dâu nào đó ra đây thị sát?
“Chắc không phải là 1 trong các chị dâu đâu. Nếu vậy thì Đức ca hoặc chị Tiên đã thông báo để mình đón tiếp…” Biết Hưởng lo âu, Hòa trấn an.
“Vậy cũng đúng. Sao tụi bây còn đứng đó? Coi có cần đưa nó đi nhà thương không” Hưởng gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm, thấy bọn đàn em đứng mặt bư ra, liền quát.
“Hưng ca tỉnh rồi… Hưng ca tỉnh rồi…” Bọn đầu trâu mặt ngựa nhao nhao. Hưng hổ báo thật đã tỉnh rồi nhưng sắc mặt xanh lè, ngơ ngác, hình như chưa hoàn hồn.
“Mau đưa nó về đi…” Hưởng phất tay…
“Dạ… Hưởng ca…” Bọn đàn em được lệnh như được đại xá, vội vàng kẹp Hưng hổ báo đi ra ngoài.
“Là ai mà đánh thằng Hưng như vậy anh? “Thường thấy cả hai Hưởng, Hòa không sợ trời không sợ đất, nay miệng “chị dâu” này chị dâu nọ với vẻ mặt lo lắng, Kim Huê cũng sợ hãi, hỏi.
“Anh làm sao biết được, nhưng chắc là không phải chị dâu, thằng Hưng này… Anh nói với nó hoài, thấy gái đẹp lạ mặt đừng có mà tươm tướp, nói cho em biết nha, cũng may là không phải chị dâu, nếu thật là chị dâu, anh sẽ xử lý nó. Ê, không được, thằng Hòa, giao cho mày nhiệm vụ truy tìm thử coi người này là ai…” Sa sầm nét mặt, Hưởng phất tay.
“Hi hi… Được rồi… Được rồi… Để tui lo… Giờ vô uống cà phê, ăn sáng ha… Bụng đang đói meo nà”.
Chiếc ca – nô lướt sóng rất lâu, cuối cùng chậm lại ngừng hẳn. Mai Vy được hai phụ nữ đỡ xuống, dẫn đi. Giày nàng chạm mặt cát, sóng vỗ rì rào, kế đó Mai Vy cảm giác mình đang đi trên con đường gập ghềnh đầy sỏi đá độ chừng 20 phút rồi đến con đường tráng nhựa…
Đột nhiên mùi hóa chất bay vào mũi Mai Vy biết mình đang đi vào 1 công xưởng, có người đang làm việc mặc dù chung quanh vẫn im lìm. Mùi hóa chất cho nàng biết đây là cơ sở sản xuất Meth.
Đi thêm vài phút nữa, túi trùm đầu được lấy ra… Ánh sáng rọi vào làm Mai Vy nheo mắt, thấy bóng người to lớn đang ngồi ở đầu bàn hình chữ nhật, trên đầu bịt kín, cốt ý không cho thấy mặt, chỉ chừa hai mắt, mũi, miệng. Cất tiếng khàn khàn, qua giọng nói, nàng đoán người này là đàn ông, thuộc tầng lớp trung niên.
“Mời ngồi…”
“Tôi cứ tưởng mình là tội phạm sắp bị mang đi hành quyết chứ…” Tay kéo ghế ngồi, Mai Vy mai mỉa.
“Xin lỗi. Xưng hô sao đây?” Người bịt mặt phớt lờ…
“Chị năm, cô ba hay thím bảy… Tùy ý ông… Không cần dài dòng nữa… Tôi coi hàng được chưa?” Mai Vy đảo mắt nhìn quanh, hai người phụ nữ lúc nãy giờ đang đứng sau lưng người kia, nét mặt lạnh lùng.
“Xin mời” 1 trong hai phụ nữ mở cánh cửa sau lưng. Người bịt mặt đứng lên bước vào căn phòng bên cạnh, Mai Vy nối gót, sau cùng là 2 người phụ nữ.
Giữa phòng là thùng gỗ hình chữ nhật tầm 4 thước vuông, trong thùng đầu đạn với hàng chữ Nga, Mai Vy tỉ mỉ quan sát…
“Như đã nói… 50 triệu usd. Nếu đồng ý, địa điểm và thời gian giao dịch do tôi quyết định, sẽ thông báo sau”.
“Giá này không đúng. Hơi cao” Mai Vy lắc đầu, bắt đầu thương lượng trong khi đi một vòng tỉ mỉ quan sát.
“Cô đồng ý với giá này nên mời cô tới, bây giờ cô đổi ý? Không có mợ thì chợ vẫn đông. Tiễn khách được rồi…” Vẻ bất mãn, người bịt mặt phất tay, quay lưng, rõ ràng không cho thương lượng.
“Sao nóng tính vậy, làm sao giao dịch đây?” Mỉm cười Mai Vy, hỏi…
“Lúc giao dịch, chúng tôi sẽ chở hàng đến địa điểm, cô kiểm hàng lần chót, nếu thấy đúng thì bên cô bắt đầu chuyển tiền, một khi tiền chuyển hết vào tài khoản tôi chỉ định thì các người đem hàng đi” Một trong hai người đàn bà, đáp.
“Fair enough… Tôi cần gọi điện… được chứ?” Mai Vy gật đầu.
“Sorry… No way… Khi người của tôi đưa cô trả về chỗ cũ, lúc đó cô muốn làm gì thì làm…” Người bịt mặt lắc đầu.
“Các người sợ này sợ nọ, “I got it” nhưng như vậy muốn liên lạc thì…” Mai Vy lắc đầu ra vẻ khó xử.
“Sau khi cô ra khỏi chỗ này, thì cứ cách 72 tiếng đồng hồ, người của tôi sẽ liên lạc, nếu cô có gì muốn nói và cho cô biết những gì chúng tôi muốn. Như lúc nãy vậy, tôi thấy không có vấn đề gì. Cô đồng ý chứ?”
“Tôi có lựa chọn nào khác sao?” Mai Vy nhún vai…
“Đúng là không. Tiễn khách được rồi” Người bịt mặt quay mặt nói với 2 người phụ nữ.
“Again… Sorry… Security matter…” Một lần nữa, trước mắt Mai Vy tối om… Một trong 2 người đàn bà dẫn Mai Vy đi ra ngoài. Bóng nàng vừa khuất, người bịt mặt liền tháo khăn trùm đầu ra. Không ai xa lạ, chính là Bí thư Thành ủy Phú Quốc – Lê Thành Lễ.
“Tiếp tục cho người giám sát, thấy bất cứ hành động gì hay tiếp xúc với ai phải báo cáo tường tận, nếu không có gì khả nghi thì mình tiến hành giao dịch. Đi làm ngay đi” Lê Thành Lễ phất tay.
“Được… Ừm… Còn có một nhóm khác phóng tín hiệu muốn liên lạc với chúng ta. Nghe nói họ sẵn sàng trả 75 triệu…” Vừa dợm bước, người phụ nữ quay người nói.
“Vậy à? Nhóm người nào?” Lê Thành Lễ nhíu mày.
“Chưa biết rõ. Nếu muốn biết, tôi sẽ dò la…”
“Không cần. Tiền ai lại chê nhiều nhưng sợ là 1 cái bẫy “Hope for the best but ready for the worst”… Đây là 1 trong lý lẽ để sinh tồn. Hơn nữa họ nghe được thì chắc chắn tình báo trong nước cũng nghe được, cẩn thận tốt hơn… Đi làm đi…” Lê Thành Lễ phất tay.
“Được” Người phụ nữ đi ra ngoài.
Lê Thành Lễ nhìn theo, ánh mắt đăm chiêu, suy nghĩ. Tuy Lâm Tú Quỳnh nói mọi chuyện nằm trong vòng kiểm soát nhưng 1 khi chìa USB của Trương Hữu Thành lộ ra ánh sáng, biết người “chết” trước sẽ là mình, Lê Thành Lễ không ngu như vậy.
Khác với “Meth lab” lưu động, sản xuất kém chất lượng và thường hay bị nổ, Lâm Chánh Hy cho xây căn cứ này để làm cơ sở sản xuất quy mô “Crystal Meth” với chất lượng cao cung cấp cho toàn bộ Đông Nam Á, từ Thái Lan, Campuchia, thậm chí Hàn và Singapore, Malaysia, Nhật thông qua con đường biển để phân phối.
Là 1 cáo già đã thành tinh, Lâm Chánh Hy không trực tiếp ra mặt, chỉ “đứng xa” thông qua Lâm Tú Quỳnh giật dây để Lê Thành Lễ đứng mũi chịu sào, vấn đề là mạng lưới vận chuyển không thể lọt qua mắt hệ thống Công an nên bất đắc dĩ Lâm Chánh Hy phải chia 1 phần bánh ngọt cho Trương Hữu Thành.
Trương Hữu Thành cũng là lão hồ ly, để đề phòng 1 ngày bị hai anh em Lâm Chánh Hy lấy mình làm vật tế thần Trương Hữu Thành âm thầm ghi toàn bộ bằng chứng để có gì thì đôi bên cùng chết.
Tuy có quan hệ vợ chồng với Lâm Tú Quỳnh nhưng Lê Thành Lễ thừa sức biết quan hệ của Lâm Tú Quỳnh và Lâm Chánh Hy không phải chỉ là anh em thuần túy và Lê Thành Long cũng không phải là con của mình. Vì vậy, Lê Thành Lễ nghĩ 1 ngày nào đó, lão sẽ bị Lâm Chánh Hy đưa lên bàn thờ nên âm thầm lập con đường riêng cho mình, không chỉ “Meth” thôi mà còn nhúng tay vào việc buôn bán á phiện và ngay cả vũ khí lậu.
Cách đây hơn 6 tháng, lấy được đầu đạn AKH – 151 250 chỉ là 1 việc tình cờ, số là ngư dân xã Hàm Ninh vớt được 1 thùng đồ trong đó có vật thể lạ nên đem trình lên xã. Bí thư xã Hàm Ninh nhìn thấy thì tá hỏa tam tinh, nên đặc biệt khẩn trương mật báo cáo lên Bí thư Thành lễ, ngay cả Lê Thành Lễ khi nhìn thấy, cũng không tin mắt mình.
Rồi với vài thao tác, lão biến việc này thành cơ mật quốc gia tuyệt đối phải được bảo mật. Bí thư xã và ngư dân nghe nói đến “cơ mật quốc gia” thì sợ đái trong quần, miệng câm như hến, cuối cùng “vật lạ” được mang về chỗ này.
Đã mấy tháng trôi qua, lẽ ra vẫn còn nằm yên đó nhưng Trương Hữu Thành chết làm đảo lộn tất cả mọi chuyện. Tuy không biết trong USB chứa bí mật gì nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Một khi chìa USB một khi tới tay, khả năng con đượi Cẩm Lệ và thằng Lâm Chí Vinh sẽ tìm tới chỗ này rất lớn cho nên Lê Thành Lễ đã chuẩn bị sẵn con đường cao bay xa chạy, nhưng trước khi chạy, không biết có được hay không, lão âm thầm rao bán với giá trên trời… 50 triệu USD…
50 triệu USD nhiều thì không nhiều nhưng sau khi chia chác xong, số còn lại công thêm số tiền kiếm được bấy lâu nay cũng đủ cả đời cơm no ấm cật ở Sip (Cyprus). Lão không muốn làm con cờ của Lâm Chánh Hy nữa.
“Đùng… đùng… đùng”…
Đang miên mang suy nghĩ, bất thình lình bên ngoài có tiếng súng nổ khiến Lê Thành Lễ giật mình, trở về với thực tại…
“Đùng… đùng… đùng”
“Đùng… đùng… đùng”
Bên ngoài tiếng súng càng lúc càng dữ dội hơn rồi im bặt. Khoảng chừng 10 phút sau, ả phụ nữ khi nãy quay trở lại…
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lê Thành Lễ quát.
“Hi hi… Sorry… Đã nói với anh rồi, có người trả giá cao hơn nhưng anh không chịu, aiz… nói thiệt nha, anh chịu hay không chịu, kết quả cũng là như vậy thôi, 75 triệu chia ba không bằng tôi ẵm trọn. Nhưng mà nghĩ tình mình làm việc chung bấy lâu nay, ngày này năm tới, tôi sẽ đốt thêm nhiều nhang đèn cho anh và con Dung…” Ả vừa nói xong, đưa khẩu súng hướng ngay trán Lê Thành Lễ bóp cò… “Đùng”…
“Con đỉ mày…” Mắng chửi chưa trọn câu, Lê Thành Lễ bật ngửa ra sau, nằm bất động, hai mắt trợn trừng.
Có lẽ trước khi chết, lão vẫn chưa tin được chị Đại phản mình…
Ngay lúc này, vài gã bặm trợn mở cửa đi vào phòng, tay cầm súng M16 hiện đại, bước vô.
“Chị Đại, mình đã làm chủ tình hình. Toàn bộ người của lão đều bị…” Gã cầm đầu nhóm đưa tay lên cổ, cắt ngang.
“Anh em có ai bị gì không?”
“Không… Em làm việc, chị Đại yên chí đi… Nhưng thằng già này… Làm sao giải quyết đây? Thằng chả là Bí thư…” Gã đàn em lo ngại, Bí thư Thành ủy Phú Quốc bị chị Đại bắn 1 phát ngay đầu… Là chuyện lớn a…
“Mày không cần lo chuyện này. Mau kêu tụi nó đem thùng này xuống tàu, chỗ này không còn an toàn. Còn nữa, máy móc, thiết bị làm meth, cái nào quan trọng thì tháo đem đi…” Chị Đại phất tay.
“Tui đi làm ngay” Gã bặm trợn quay người bước đi, chẳng mấy chốc cùng 1 đám đàn em quay trở lại, cả bọn cẩn thận đóng nắp khiêng thùng gỗ ra ngoài.
“Có chuyện xảy ra. Mau quay trở về…” Đang cố hình dung mình đang ở nơi nào, chợt nghe tiếng ả phụ nữ la lớn khiến Mai Vy giật mình, theo phản xạ, nàng đưa tay lấy bao trùm đầu mình xuống. Xa xa, hướng tay trái, 1 cột khói đen dày đặc. Chiếc ca nô đồng thời chậm lại, dừng hẳn…
“Thằng Triều, sao mày ngừng ở đây?” Ả phụ nữ nghi hoặc, linh tính có chuyện không ổn, tay sờ lên hông…
“Ouf… Ouf… Chị Dung. Hắc hắc hắc… Chị nghĩ chị nhanh hơn viên đạn của tui sao?” Gã tên Triều miệng cười, tay cầm súng chĩa về phụ nữ tên Dung, tay móc 2 chiếc còng số “8” thảy về phía trước, rơi xuống ngay chân Mai Vy.
“Mày muốn làm phản? Tao hiểu rồi. Mày làm sao có cái gan này, là mụ Đại, mày làm việc cho nó” Giọng Dung oán giận.
“Hắc hắc… Thông minh… Nói cho cưng biết nha, thấy cụm khói đen kia chứ gì? Chứng tỏ bây giờ chị Đại đã làm chủ tình hình… Ây… Nói nhiều với hai em làm gì lãng phí thời gian… Nghe nà… Em bên trái, em bên phải, lòn chiếc còng qua thanh sắt rồi tự còng hai tay mình… OK? Còn nữa… Đừng hòng giở trò nha… Em nào cứng đầu, anh đây không khách sáo đâu… “Click”… Ngoan đi… gã lên đạn, ánh mắt nhìn Mai Vy rồi đảo sang Dung thèm khát. Trong đầu đang có ý nghĩ trước khi đưa hai em về bên kia thế giới, không lợi dụng để hưởng thụ cho đã cặc thì thật là lãng phí và ngu xuẩn.
Cách đây 1 phút, Hoàng Dung và Mai Vy không phải là bạn cũng không phải là kẻ thù nhưng bây giờ chắc chắn là đồng bệnh tương liên, cả hai trao đổi ánh mắt…
“He he… hai em ngoan ngoãn thay phiên hầu hạ anh cho tốt, xong việc anh sẽ nghĩ tình cho 1 phát không đau đớn còn nếu không biết điều thì sẽ biết mùi địa ngục trần gian… Nà, bú cặc anh 1 cái trước ha… Ai trước đây… He he… Em Dung đi nha, thường ngày lớn lối lắm mà. Đụ mẹ, hôm nay ông bắt mày bú cặc, liếm dái ông… Nếu chống cự, ông lột truồng mày ra, lấy cây thọc vô lồn mày…” Gã vừa hăm dọa vừa tháo dây nịt, cởi quần. Xem ra, gã không thể kìm nén được nữa, muốn giải quyết con lợn lòng ngay trên chiếc ca nô đang tròng trành giữa biển.
“Mẹ mày, cặc mày như con nít mà muốn chị bú mày à? Mày có trụ được 1 phút không?” Không một chút sợ hãi, Dung bĩu môi khinh thường.
“Trụ được 1 phút hay không là chuyện của ông. Mày đã nói như vậy nên lúc ông ra, ông bắt mày nuốt, liếm đầu buồi, nếu không ông lấy cây nhọn thọc vô lồn con đĩ mày. Mau quỳ xuống, còn lải nhải, ông bắn gãy hai chân mày trước rồi tới hai tay, cuối cùng cũng là như vậy thôi…” Miệng quát, tay cầm súng chĩa ngay Dung bước tới, phía dưới, cặc đong đưa qua lại.
Ánh mắt liếc Mai Vy có vẻ không còn đường lựa chọn Dung dợm người quỳ xuống nhưng bất thình lình, ngã người ra sau, nhanh như chớp tung thẳng một đá ngay ngực của gã.
“Con đĩ này…” Tuy đã có đề phòng nhưng vẫn bị một đá ngay ngực, đầu váng mắt hoa, thở không ra hơi, miệng mắng chửi, Triều văng ra theo phản xạ, tay gã đồng thời bóp cò.
Tiếng “đùng” vang lên, vai phải Dung trúng đạn, nàng bật ngửa ra sau…
Nhanh như chớp, Mai Vy lên gối, xoay người, nhắm ngay cổ Triều, lấy hết sức bình sinh đá tạt ngang 1 cái…
“Ối”… 1 lần nữa, trúng đòn… Triều kêu lên 1 tiếng, ngã nằm xuống, bất động, khẩu súng trên tay văng ra, rớt xuống sàn.
Vai trúng đạn, máu tuôn ướt đẫm chiếc áo trắng, Dung nhịn đau, cúi đầu, trước ánh mắt tán thưởng của Mai Vy, Dung đưa tay lấy kẹp tóc, đối với nàng còng số “8” chỉ làm khó được con nít…
“Cầm lấy…” Hai tay được tự do, không mở dùm Dung đưa kẹp tóc vào tay Mai Vy ý muốn thử tài nghệ của đối phương, nếu có khả năng thì tự mở.
Mai Vy dĩ nhiên không phải gà mờ, chưa được vài nốt nhạc, chiếc còng số “8” được mở ra. Việc đầu tiên nàng làm là lượm lấy khẩu súng rớt gần đó dắt vào lưng. Tuy động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn không qua khỏi tầm mắt của Dung, nhưng nàng chỉ thản nhiên.
“Muốn chị bú? Mày chưa đủ tư cách. Đến lượt chị cho mày nếm mùi…” Dung nhếch miệng cười lạnh, chĩa mũi súng ngay hạ bộ của Triều. Bị trúng cú đá của Mai Vy, gã vẫn còn đang bất tỉnh.
“Khoan… Thằng này vừa rồi đối với mình có ý định tiền dâm hậu sát, bắn ngay chỗ đó của nó 1 phát thì quá dễ dãi cho nó rồi” Mai Vy cười lạnh.
“Có trò gì hay sao? Vậy được, nhường cho cô” Tay bịt vết thương, Dung nhìn quanh, thấy có chiếc khăn nằm trên sàn, vội lấy băng bó tạm để cầm máu.
“Cái đó còn tùy. Làm cho nó tỉnh lại mới vui” Nét mặt âm trầm, Mai Vy nhún vai, chồm người, lấy nước biển rưới lên mặt Triều.
Tỉnh dậy, thấy Dung đang nhìn mình cười, khác với bộ mặt cách đây vài phút, bây giờ trong mắt gã biểu lộ sự kinh hoảng, vô cùng sợ hãi, gã quỳ lạy như tế sao, không bị đánh mà khai. Vẻ hùng hổ đanh ác trước đây vài phút đã hoàn toàn biến mất.
“Chị Dung… Chị Dung… Xin tha cho em… Cũng tại chị Đại… à không là con Đại và thằng Lực. Hai đứa nó chủ mưu giết lão đại, muốn cướp đầu đạn vì có người trả giá cao hơn. Còn nữa, hai đứa nó muốn chiếm lấy và di dời toàn bộ cơ sở đến chỗ khác”.
“Mày biết gì thì nói hết đi… Biết đâu nghe được chị sẽ cho mày con đường sống…” Dung hứa hẹn.
“Là như vầy chị Dung… Em chỉ nghe lỏm được thôi, là do thằng Lực lúc nhậu say kể. Nó nghe lão đại nói bản thân có lẽ không còn an toàn nên ráo riết muốn bán đầu đạn xong rồi đi ra nước ngoài. Chị Đại không chịu nên cùng thằng Lực âm mưu giết…” Nói tới đây Triều không nói nữa lấm lét nhìn Dung…
Trong lúc này, Mai Vy lục lọi, tìm kiếm… cuối cùng lôi ra được cái thùng đồ nghề, trong đó có kềm cắt, dao, kéo, búa, mỏ lết. Lấy ra cây kềm, kéo, ánh mắt sắc lạnh, Mai Vy nhếch miệng cười, nhìn khiến Triều cảm thấy sống lưng lạnh buốt nhìn Dung, cầu cứu.
“Chị… Chị Dung… Chị hứa tha cho em mà…”
“Có hứa sao? Tao quên rồi nhưng cho dù có nhớ thì sao… Sorry man… Chuyện người khác thì tao không làm chủ được…” Dung mỉm cười.
“Sao hả? Lúc nãy không phải mày muốn chị hầu hạ mày sao? Bây giờ chị cho mày toại nguyện…” Gương mặt đẹp của Mai Vy trở nên đanh ác.
“Đùng… Đùng… Đùng… Đùng”… Mai Vy rút súng bắn liền 4 phát. Hai phát ngay hai bên vai, hai phát ngay đùi.
“Ahhh… Mày… Mày…” Hãi hùng hét lên, nét mặt Triều kinh hoàng, biết mình gặp ác quỷ.
Dung cũng sửng sốt, không ngờ con nhỏ này ra tay cay cú và tàn độc như vậy…
Chưa hết, 4 phát súng vừa rồi với mục đích là không cho gã vùng vẫy, Mai Vy cầm kềm bấu ngay đầu kéo cặc gã dài ra…
“Á… á…” Bị kềm bấu vô đầu cặc kéo dài ra, đau thấu trời xanh, Triều hét la như con heo đang bị cắt tiết. Chưa dừng ở đó, nét mặt đẹp nhưng lạnh như tiền có sát khí vô cùng khủng bố Mai Vy cầm Cây kéo nhịp nhịp…
“Khi nãy mày nói cho chị biết cái gì là địa ngục trần gian… Có phải không?”
“Không… Không…” Sắc mặt Triều trắng bệch, gã sợ mất mật…
“Không? Chậc… chậc… chậc… Wrong answer… Ý mày muốn nói chị điếc à?” Mai Vy “chậc lưỡi”… cắt ngang… Đầu cặc gã bị cắt lìa… Máu phún ra đầm đìa…
“Á… á… á…” Triều thét lên…
“Mày kêu cái gì… Đau lắm hả? Nhưng chưa xong đâu, bây giờ mới bắt đầu thôi…” Mai Vy đưa kéo sát buồng dái, trước cặp mắt hãi hùng của gã, nàng nhịp nhịp cây kéo mỉm cười bất thình lình, cắt mạnh.
“Muốn chơi chị à??? Đợi kiếp sau ha… Kiếp này mày chưa đủ tư cách”. “Á… á… á…” Máu lại tuôn xối xả, Triều hét lên, ngất lịm…
Dung đứng 1 bên hững hờ nhìn…
“Ông trời có đức hiếu sinh. Mày sống hay chết là do ông trời quyết định…” Nét mặt thản nhiên, Mai Vy nắm đầu Triều, nhấc bổng gã lên, quăng xuống biển.
“Ông trời có đức hiếu sinh?” Dung nhướng mày.
“Chị không thấy lúc tôi thải xuống biển, nó rõ ràng còn hơi thở vậy có nghĩa là chưa chết cho nên nó sống hay chết là do ý trời không liên quan tới tôi. Có phải không?” Mai Vy nhún vai.
“Wow… Lý luận gì đây? Nhưng mà tôi nghe rất êm tai…” Dung gật gù…
“Ha ha… Hi hi…” Cả hai nhìn nhau cùng lúc bật cười thích thú…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
“Cô không phải là người đến mua hàng. Nói thật đi, cô là ai?” Dung nhìn Mai Vy, dò xét.
“Hỏi làm gì? Nhìn thân thủ, chị hình như xuất thân từ quân đội. Sao lại ra nông nỗi này? Là thành phần của tổ chức buôn bán độc phẩm, vũ khí. Có biết một khi bị bắt là tù mọt gông không?” Không trả lời, Mai Vy hỏi ngược lại.
“Vì chén cơm thôi. Việc nhẹ lương cao, tuy có phong hiểm nhưng rồi sao? Nhưng mà bây giờ xem ra mai này phải tìm job khác rồi” Áo đẫm máu, bị trúng đạn nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Dung nhún vai, sắc mặt bình thản.
“Nói đi… Người bịt mặt là ai, theo lời thằng vừa rồi, có lẽ lão lành ít dữ nhiều. Không cần giữ bí mật nữa đâu. Iphone của tôi đâu… Đưa đây…” Mai Vy vừa nói vừa khởi động máy, lái chiếc ca nô chạy về hướng cột khói đen nhưng sau đó thay đổi ý định chuyển hướng chạy về Phú Quốc.
Theo dõi mấy tháng nay, tưởng sắp được hạ màn ai dè rất có thể sẽ bắt đầu lại từ con số “0” khiến nàng không vui, nên muốn trở lại hiện trường thu thập chút tin tức nhưng nghĩ lại, cột khói đen có thể thấy từ xa, cho nên giờ này Cảnh sát biển chắc đã có mặt, báo cáo cho lãnh đạo mình trước rồi tính sau.
“Trả cho cô” Dung lấy di động ra đưa trả. Mai Vy vừa cầm lấy, liền có tiếng nhạc reo…
“A lô…”
“Mai Vy… Thank God… Em thấy cột khói ngoài biển, nãy giờ gọi sao bây giờ mới bắt máy. Chị không sao chứ?” Giọng Alpha 3 vui mừng…
“Không có gì… Nhưng mà…” Mai Vy nói sơ lược tình hình.
“Thật đúng lúc, lãnh đạo vừa gọi điện, nói nếu liên lạc được với chị thì chúng ta cùng đi Cần Thơ 1 chuyến. Về đây đi, nghỉ ngơi xong mai mình khởi hành”.
“Đi Cần Thơ làm gì?” Mai Vy ngạc nhiên.
“Lãnh đạo không nói, mình cũng không hỏi. Chỉ biết lãnh đạo đang trên đường đi, mình qua đó coi như nghỉ xả stress vài ngày đi. Đừng nói nhiều nữa, lát nữa gặp…” Alpha 3 nói xong cúp máy.
Tầm hơn 15 phút, Mai Vy cho ca nô cặp bến. Tuy bị thương nhưng Dung vẫn còn lanh lẹ nhảy lên, quay người vẫy tay chào.
“Nếu có dịp thì gặp lại…”
“Khoan! Người chị máu me như vậy, coi chừng gặp Công an thì rắc rối. Để tôi đưa chị đi…” cảm giác Dung không phải là người xấu, Mai Vy muốn giúp 1 chặng đường, có nàng đi kèm, nếu gặp CA, nàng trình giấy, nói bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, họ sẽ không dám hó hé với người của TC2.
“Vậy thì tôi không khách sáo. Có thể tránh nhiều phiền phức, cảm ơn nha…” Dung mỉm cười.
“Đi thôi… Ừm… Tôi có ý này, khi nãy không phải chị nói sẽ phải tìm “job” khác sao, tôi có người chị em đang cần những người có thân thủ như chị. Nếu chị có hứng thú vậy thì cùng tôi đi Cần Thơ 1 chuyến…” Mai Vy vừa đi vừa gợi chuyện.
“Có phải muốn khai thác thông tin không? Tôi không ngu đâu. Cứ nói thẳng ra đi… Nghe êm tai hơn” Dung nghiêm mặt.
“Ậy… Đừng nói khó nghe như vậy nhưng chỉ đã nói ra thì tôi cũng nói thẳng luôn. Lúc nãy tên kia rõ ràng muốn tiền dâm hậu sát 2 người mình, tôi thì không nói làm gì nhưng chị thì khác, rõ ràng chị Đại gì đó, có phải là người hồi sáng này không, người này muốn xóa sổ chị đó. Chị để yên như vậy sao? Cho nên nếu chị chịu hợp tác chúng tôi thì không muốn đầu đạn rơi vô tay bọn khủng bố, chị thì có cơ hội ăn miếng trả miếng. Còn nữa, cái “job” người chị em của tôi đang làm, tôi tin chắc chị sẽ thích… “light work big money” đó” – Mai Vy nói 1 hơi, cố thuyết phục.
“Thiệt? Tôi thích “light work big money” nhưng không phải làm gái đâu nha” Dung có vẻ động lòng.
“Hi hi… Bậy bạ… Ai kêu chị đi làm gái chứ. Đi với tôi 1 chuyến tới Cần Thơ thì sẽ biết thiệt giả chứ gì… Gạt chị tôi có lợi gì chứ… Sao hả? Yes/No?”
“Người bịt mặt là Bí thư Thành ủy Phú Quốc Lê Thành Lễ…” Thay vì nói “Yes”… Dung bắt đầu hé lộ…
“Lê Thành Lễ?” Mai Vy sửng sốt…
“Ngạc nhiên phải không? Đúng vậy, lão này tuy bề ngoài nhìn khù khờ nhưng không khờ chút nào… Aiz… Nhưng rút cục không ngờ bị bại trong tay mụ Đại” Dung lắc đầu.
“Quan hệ giữa ba người…” Mai Vy hiếu kỳ…
“Không phải… Không có chuyện này… Tôi và Lê Thành Lễ là người cùng quê tận ngoài Nghệ An, lão trả lương 50 triệu/tháng. Thời buổi này, người không có học vấn cao như tôi làm gì được 50 triệu/tháng chứ cho nên làm thôi. Định làm vài năm, dành dụm chút vốn trở về quê buôn bán nhỏ, có tóc ai muốn làm thầy chùa chứ có phải không…” Giọng Dung xa vắng…
“Bây giờ mình đi tới chỗ tôi, vết thương chị cần băng bó. Không thể coi thường được đâu” Mai Vy vỗ vai Dung.
Cần Thơ…
“Done… Oh my god…” Sau gần nữa ngày, Ngọc Vân cuối cùng cũng giải được mật mã mở được chiếc USB.
Nàng sửng sốt nhìn màn hình, số tiền mỗi tháng Lâm Chánh Hy chuyển khoản cho Trương Hữu Thành là con số khủng.
“Wow… Cơ sở sản xuất cung cấp Meth cho nhiều nước vậy sao?” Thu Hà bên cạnh, đang đọc tạp chí, nghe Ngọc Vân kêu lên, liền ghé mắt nhìn.
“Với bằng chứng này, Lâm Chánh Hy bóc lịch là cái chắc rồi. Hèn chi bằng mọi giá, lão phải lấy cho bằng được”.
“Khoan! Có số tài khoản của ngân hàng bên Thụy Sĩ, có cả mật mã…” Thu Hà cười ám muội.
“Hi hi… Để tao coi…” Ngọc Vân khởi động, chẳng mấy chốc tài khoản ngân hàng của Trương Hữu Thành hiện trên màn hình.
Cả hai nhìn nhau… 100 triệu Euro… Không hẹn cùng có ý nghỉ trong đầu…
Là 100 triệu Euro đó. Nếu bây giờ lấy số tiền này làm bằng chứng chỉ để đưa Lâm Chánh Hy đi bóc lịch như vậy có thể là quá lãng phí hơn nữa, cũng chưa chắc đâu. Lão chạy chọt, thao tác, vận động biết đâu chỉ bị cách chức khai trừ sau đó lấy lý do ra nước ngoài chữa bệnh? Rồi thì mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng và số tiền 100 triệu Euro này sẽ bốc hơi? No way!!!
Nếu là như vậy thì… Hi hi… Cũng như những lần trước…
“Để tao gọi cho hắn và chị cả, chuyện này không phải mình quyết định đâu à…” Thu Hà lấy di động bấm…