Phần 21
Khách sạn Sheraton Cần Thơ…
“Hùng… Má sắp xếp chương trình tối nay như thế này, con nghe thử coi có được không. Trước hết, hỏi họ có muốn đi chỗ nào đặc biệt không nếu không thì mình chở họ đảo vài vòng trong thành phố, trễ một chút tới Lúa Nếp ăn tối, sau đó lên Sky Bar uống rượu cho họ ngắm cảnh Cần Thơ by Night. Sao hả, thấy được không?”
“Hả? Lúa Nếp? Aiz… Thôi đi, Escale hay chỗ nào có vẻ Tây phương 1 chút… Sky Bar thì OK…” Hùng lắc đầu… gã cũng có sẵn chương trình trong đầu.
Chi phí tiếp đãi khách được Sở Kế hoạch Đầu tư chi trả vậy thì ngu gì không lợi dụng thời cơ đi chơi cho đã. Tuy chưa gặp cháu của Thứ trưởng nhưng có thằng đàn ông đực rựa nào thấy gái mà không ham, phải dẫn cho nó biết những chỗ xịn để nó mở rộng tầm mắt mới được.
“Ậy… Khẩu vị của việt kiều là những món mà bên kia không có, họ về đây không muốn ăn đồ Tây đâu à”.
“Cũng đúng ha, vậy được, nhưng sau khi ăn tối xong con dẫn Steven đi chơi riêng. Thông cảm nha… Hi hi…” Hùng nháy mắt…
“Hiểu mà… Má rủ mấy bà bạn cùng bà Tuyến đi chơi cho vui” Lệ mỉm cười.
Đàn ông có chỗ đi của đàn ông, trong đầu Lệ cũng đang suy nghĩ, hồi sáng này đi rước ở sân bay đưa về khách sạn này, tuy chưa nói chuyện được nhiều nhưng Lệ nhìn ra Tuyến 10 phần hết 8, có lẽ là người đồng đạo với mình, nếu không thì không sao hết, Lệ cũng sẽ tìm cách đi chơi riêng, nhịn sao được chứ.
“Kìa… Xuống tới rồi…” Đang ngồi, thấy Tuyến, Steven bước tới, Hùng đứng dậy, kéo ghế, Lệ cũng đứng lên niềm nở cười. Tiếp đón.
“Dì Tuyến, Steven… Mời ngồi…”
“Ừm… cảm ơn… hai người chờ lâu không? Sorry nha… Hồi sáng này vừa lên phòng, tắm rửa xong nằm xuống giường thì ngủ như chết cho tới bây giờ…” Vừa ngồi xuống, Tuyến phân bua.
“Hai người ngủ ngon chứ?”
“Chưa quen giờ giấc bên này nhưng OK. Tối nay có chương trình gì? Khi nào đi Long Xuyên?” Còn chút mỏi mệt nhưng Steven không kiềm được sự phấn khích.
“Kêu hai ly cà phê cho tỉnh táo trước đi ha. Má tôi đã sắp xếp chương trình tối nay rồi nhưng không biết hai người có vừa ý” Vừa nói, Hùng vừa đưa tay gọi phục vụ mang cà phê tới.
“Hi hi… Tôi sắp xếp như vầy, không biết chị và Steven thấy sao? Bây giờ uống cà phê xong thì đảo 1 vòng cho biết Thành phố, sau đó…” Lệ nói tiết mục cho tối nay.
“Được đó. Chị thật là chu đáo… cảm ơn nhiều…”
“Dì đừng khách sáo. Dì và Steven thích là được rồi. Còn nữa, khuya khuya 1 chút, tôi có hẹn với đám bạn để giới thiệu cho Steven làm quen, còn Dì Tuyến thì để má tiếp đãi”.
“Đúng đó chị Tuyến, chị thấy sao? Giới trẻ có không gian của giới trẻ, tôi cũng muốn giới thiệu chị với vài người bạn”.
“Hi hi… thật là hợp ý tôi lắm đó”.
“Vậy bây giờ mình đi ha. Ghi hóa đơn vào phòng của tôi” Hùng gọi phục vụ tính tiền, 4 người cùng nhau ra xe.
Sinh ra và lớn lên ở nước ngoài nên Cần Thơ đối với Steven Vũ cũng giống như bao thành phố khác, không có gì đặc biệt nhưng đối với Kim Tuyến, đã 30 năm rồi, đây là lần đầu tiên Tuyến trở lại Cần Thơ, cho nên ngồi trong xe cứ trố mắt mà nhìn ra bên đường, tâm trạng bồi hồi cảm xúc, giữa nơi quen thuộc mà cảm giác hoàn toàn xa lạ.
“Thay đổi nhiều quá! Đây là Đại lộ Hòa Bình phải không?”
“Hi hi… Dạ đúng đó. Dì có vẻ quen thuộc với Cần Thơ hả?” Đang lái xe, liếc mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu, Trần Chí Hùng mỉm cười.
“Nghe má tôi nói lúc còn trẻ học Đại học Cần Thơ, phải không má?” Steven Vũ quay đầu nhìn ra sau hỏi.
“Vậy hả chị? Chị ra trường năm nào vậy? Em cũng học Đại học Cần Thơ, em ra trường năm 89” Ngọc Lệ cười thân thiết.
“Tôi là người Tắc Vân, Cà Mau lên Cần Thơ học. Nói ra thiệt xấu hổ, lúc đó Việt Nam mới mở cửa chưa ra trường thì có Việt kiều về cưới. Là ba của Steven đó, sau đó được ổng bảo lãnh, 6 tháng sau thì mình đi qua Canada. Lúc đó là năm 88, mình vừa được 18 tuổi. Ba mươi mấy năm rồi…”Ánh mắt Kim Tuyến nhìn xa xăm.
“Hi hi… Cháu nghe nói lúc đó ai mà được Việt kiều về cưới thì phải là 1 mỹ nhân” Hùng nịnh.
“Ý của cậu Hùng nói là tôi bây giờ già và khó coi lắm sao?” Kim Tuyến bắt bẻ.
“Ha ha hi hi…” Biết Tuyến nói đùa 4 người bật cười vui vẻ.
“Vậy Hùng à, hay là con chạy vài vòng, đưa dì Tuyến và cậu Steven tham quan thành phố cho biết, sau đó tới nhà hàng Lúa Nếp ăn cơm. Hi hi… Lần đầu gặp mặt, không biết sở thích của chị Tuyến và cậu Steven thế nào nên tôi chọn nhà hàng này. Chị Tuyến chắc là thích rồi nhưng không biết Steven thế nào, có thích ẩm thực Việt hay không?” Cười thân thiết Ngọc Lệ khách sáo giới thiệu các món ăn.
Khẩu vị của phần lớn Việt kiều khi về Việt Nam là thích ăn những món ăn quê hương, canh chua rau nhút, cá bống kho, tôm kho tàu đều là những món ngon của miền Tây Nam bộ nhưng Steven sinh trưởng bên Canada, canh chua rau nhút, cá bống kho tiêu chắc là chưa được ăn bao giờ…
“Không có vấn đề gì đâu Dì Lệ. Chưa từng ăn thì cũng phải thử cho biết… Ừm… Khi nào mình xuống Long Xuyên vậy?” Steven phất tay, mục đích của gã về Việt Nam không phải là để hưởng thụ, gã đang nóng lòng bắt tay vào việc.
“Hay là con cùng cậu Hùng và Dì Lệ đi Long Xuyên trước đi. Má muốn ở Cần Thơ vài ngày, luôn tiện xuống Cà Mau. Vài hôm nữa Bác con từ Hà Nội vô, má sẽ gặp ổng ở Long Xuyên” Biết con trai nóng lòng nhưng Kim Tuyến thì muốn về thăm chốn cũ hơn nữa ngoài hỗ trợ tiền bạc, việc của Steven, bà không giúp được gì.
“OK…” Steven gật đầu.
“Như vậy không được đâu. Như vầy đi, cứ ở Cần Thơ chơi 1 hay hai ngày rồi tính sau. Chị lần đầu tiên từ nước ngoài về, lạ nước lạ cái, an toàn trên hết… Tôi có đề nghị này, vấn đề đường xá thì thằng Hùng nó rành hơn tôi… Hay là nó ở lại mướn xe đưa chị đi nơi nào chị muốn còn tôi thì cùng Steven xuống Long Xuyên… Như vậy ông xã tôi mới an lòng…” Lệ đề nghị…
“Sao hả má? Đề nghị này được đó…” Steven tán thành…
“Vậy cũng tốt nhưng sợ làm phiền cậu Hùng thôi” Tuyến mỉm cười…
“Có gì mà phiền chứ. Dì đừng nói vậy. Ba cháu giao cho nhiệm vụ đón tiếp Dì và Steven. Đây là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu mà…” Hùng xiểm nịnh.
Thấy Kim Tuyến tuy đã hàng “5” rồi nhưng nhìn còn rất “ngon”, trong đầu gã bỗng có ý định lái máy bay. Theo gã được biết mấy bà Việt kiều sồn sồn về Việt Nam thường hay kiếm phi công trẻ, gã tin rằng Kim Tuyến cũng không ngoại lệ.
“Vậy thì cảm ơn trước nha. Hai người tiếp đãi chúng tôi thật chu đáo…”.
“Đừng khách sáo. Hùng, bây giờ tới trường Đại học đảo 1 vòng cho Dì Lệ tham quan đi con, xong rồi đi nhà Lúa Nếp”.
Ngay lúc này, có tiếng chuông di động reo. Nhìn màn hình, Kim Tuyến mỉm cười, bắt máy.
“Sorry… Là bác của Steven… Thứ trưởng Trần Cao Kỳ… A lô… Đã tới Cần Thơ rồi. Người nhà của Phó Chủ tịch Trần Thế Minh đón tiếp rất nồng hậu và chu đáo… Ừm… Khi nào anh tới Long Xuyên… Hả? Thiệt sao? Vậy thì tốt quá… Được được, để em nói với Steven…” Giọng Kim Tuyến nhỏ lại.
“Steven Vũ… Bác Hai là Thứ trưởng Trần Cao Kỳ… Ụa… Bác họ Trần, cháu họ Vũ… Sao kỳ vậy cà?” Người nói vô tình nhưng người nghe thì rất nhập tâm… Lệ có chút sửng sốt nhưng chỉ 1 giây thôi. Thầm nghĩ tò mò làm gì, miễn sao là tiếp đãi cho tốt là được…
“Steven… Con khoan xuống Long Xuyên. Bác Hai nói thứ năm tuần sau sẽ cùng với Bộ trưởng Bộ Công Thương Lý Hoàng Ân xuống Cần Thơ. Còn có…” Nói tới đây, mắt nhìn Lệ, giọng Kim Tuyến đầy hãnh diện tung bom tấn.
“Còn có Nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương nữa. Bác Hai con nói sẽ tranh thủ cho con gặp mặt chào hỏi với ông Bộ trưởng. Bác con nói là con gái của ông Bộ trưởng vừa sinh con. Ây da, phải chuẩn bị trước món quà hậu cho cháu của ngài Bộ trưởng mới được. Chị Lệ, chị coi như là thổ địa ở đây, tôi không rành mấy vụ này lắm, hay là chị giúp tôi chọn quà, giá cả không thành vấn đề”.
“Được được… Chuyện này mình ngồi xuống vừa ăn cơm vừa bàn kỹ lưỡng ha, không thế sơ sài đâu à, món quà phải có ý nghĩa mới được…” Lệ mừng húm.
Chuyện gặp mặt Bộ trưởng và Nguyên Chủ tịch nước cho dù chỉ để chào hỏi thì không có tư cách nhưng chỉ cần biết được và có cơ hội mua món quà gửi tới chúc mừng là được rồi, hơn nữa sau chuyện này Thứ trưởng Trần Cao Kỳ sẽ có cái nhìn tốt đối với nhà mình… Chuyến đi này coi như không uổng công.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
Ở Cần Thơ, nhà hàng “Lúa Nếp” là 1 trong những điểm đến thu hút nhiều khách du lịch trong và ngoài nước, đặc biệt là việt kiều từ nước ngoài về thăm quê hương. Ở đây không có sự xa hoa đồ sộ mà chỉ có trang trí mộc mạc và nhất là những món ăn đặc thù của miền Tây Nam Bộ.
Thường nghe người ta nói Ca – li, thủ phủ của người Việt cái gì cũng có, nghe thì nghe vậy nhưng không phải 100% là vậy đâu. Nếu giữa trời Ca – li, gọi được món ốc bươu chấm nước mắm sả, món cá kèo, tép bạc, cá rô vân vân và vân vân thì cái hương vị của những món này không thể đánh đồng với ở quê nhà.
Bởi vậy Việt kiều về nước, có dịp đến Cần Thơ ai cũng tới nhà hàng “Lúa Nếp” để được thưởng thức không những món ăn đặc sản còn có thể ngắm nhìn sông nước dòng Hậu Giang.
Am hiểu tâm lý của Việt kiều, Ngọc Lệ dẫn hai má con Tuyến – Steven đến đây cũng là lý do này.
Đảo 1 vòng qua trường Đại học để Kim Tuyến có thể ôn lại kỷ niệm xưa, khi 4 người đến nhà hàng Lúa Nếp, vừa hơn 7 giờ chiều tối, bên trong đèn đuốc sáng choang, khá đông người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt… Cô nữ tiếp viên vừa thấy khách, miệng cười tươi, bước đến, chưa kịp mở lời chào hỏi, Ngọc Lệ đã nhanh miệng.
“Tôi là Ngọc Lệ, có đặt 1 bàn gần bờ sông lúc 7 giờ rưỡi cho 4 người… Làm ơn.”
“Dạ được… Xin quý khách chờ chút… Ừm… Xin mời theo tôi…” Cô tiếp viên kiểm tra danh sách người đặt bàn… Xoay người bước đi… Ngọc Lệ, Kim Tuyến, Steven, Chí Hùng lần lượt nối gót…
“Quý khách… Xin mời… Phục vụ sẽ đến liền” Đến 1 bàn cạnh bờ sông, cô tiếp viên kéo ghế mời khách ngồi.
“Cảm ơn người đẹp. Lúc nào cũng đông khách như vầy à?” 4 Người lần lượt ngồi xuống…” Chí Hùng nịnh đầm, hỏi.
“Dạ… Mấy hôm nay đông hơn thường lệ, có nhiều người tới đây vừa ăn cơm vừa ngắm chiếc du thuyền…” Cô tiếp viên mỉm cười.
“Du thuyền nào?” Ngọc Lệ ngạc nhiên, hỏi.
“Kìa… Quý khách chắc vừa tới từ nơi khác… Hi hi… Cũng nhờ chiếc du thuyền này mà mấy ngày nay lượng khách đổ về bến Ninh Kiều nhiều lắm, các nhà hàng sát bờ sông đều đông khách…” Cô tiếp viên đưa tay chỉ… 4 người đồng thời nhìn ra ngoài.
Giữa dòng sông, cách vài trăm thước, một chiếc tàu 4 tầng sáng rực, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, tuyệt đẹp.
“Wow… Đẹp thiệt, là của đại gia nào vậy?” 3 Người Tuyến, Lệ, Chí Hùng trầm trồ, trừ Steven Vũ.
Gã không có hứng thú nhìn chiếc du thuyền của người khác. Mắt gã đang hướng về bàn cách đó không xa có 4 mỹ nữ đang ngồi chuyện trò. Từ lúc bước vào, gã đã để ý thấy rồi…
“Hi hi… Steven cũng thấy à… 4 người đều đẹp… Hay là mình cùng lên nha” Chí Hùng thân thiết nói nhỏ, gợi ý.
“Chờ chút… Coi họ có BF không…” Steven dè dặt, nhìn quanh…
“Vậy cũng phải, bây giờ kêu đồ ăn trước đi ha. Hi hi… Tôi thấy mình rất hợp gu, mới gặp đã thân… Nè… Có hứng thú… không hả? Tôi biết rất nhiều chỗ…” Miệng cười ám muội, Hùng nói úp mở, là đàn ông với nhau, gã biết Steven hiểu.
“Top of the line?”
“Sure… Sure… Hi hi… Trust me buddy…” Cười thân thiết, Chí Hùng vỗ vai Steven…
“Hai người làm gì to nhỏ vậy, thích ăn món gì thì kêu đi…” Thấy Hùng thân thiết với Steven, Lệ mừng thầm. Đây là con đường sáng, hy vọng có thể giao tiếp với Thứ trưởng.
“Hi hi… Chị không thấy sao, đằng kia có 4 người đẹp…” Tuyến nhướng mắt, mỉm cười.
“À… Hi hi… Thì ra là vậy… Hèn chi… Cô nào cô nấy đẹp thiệt đó… Í, hi hi, coi chừng nha, chị ở nước ngoài mấy chục năm rồi nhưng chắc cũng còn nhớ câu “Cần Thơ gạo trắng nước trong. Ai đi đến đó lòng không muốn về” chứ hả… Hi hi… Biết đâu Steven về tới Việt Nam rồi thì không muốn trở về bên kia nữa…” Lệ đùa.
“Chơi cho vui thì được, thấy chị cũng OK, “not so bad”, khá hợp gu nên tôi không ngại nói với chị nha, lần này Steven về đây ngoài mục đích là mở công ty, bác Hai nó còn muốn làm mai cho nó 1 người…
“Hi hi… Nghe chị nói vậy tôi cảm thấy vui làm sao á. Thank you nha… Í… con gái nhà nào vậy? Được Thứ trưởng chấm cho Steven thì cô đó thật là “lucky” chắc là “beautiful” lắm hả?” Nghe Tuyến xổ tiếng Anh, Lệ cũng chêm vài chữ hiếu kỳ.
Steven là Việt kiều thứ thiệt, có tiền còn là kỹ sư và là cháu của Thứ trưởng, vậy thì người con gái kia thật là phước ba đời mới có thể gã được vào hào môn.
“Hi hi… Chuyện này chưa đúng lúc để nói nhưng nếu được thì phải nói người may mắn là thằng Steven thì đúng hơn, nhà cô này giàu lắm. Nà, cái du thuyền kia hả, nếu Steven cưới được cô này… Hi hi mua 2 cái du thuyền như vậy chỉ là chuyện nhỏ… Í… Wow… Ốc bươu kìa… Cái này chấm nước mắm xã, mấy chục năm rồi mới thấy…” Nhìn phục vụ mang thức ăn để trên bàn, nhìn dĩa ốc, Tuyến nuốt nước miếng, cầm lấy cây tăm lễ ốc, chấm vào nước mắm xã.
“Hi hi. Vậy thì ăn nhiều 1 chút. Steven… chắc cậu chưa ăn lần nào hả? Thử đi nha, ngon lắm đó” Lệ ân cần mời mọc.
“Đúng đó Steven… Thử 1 con cho biết, không tin nhìn Dì Tuyến kìa…” Hùng phụ họa.
“Hi hi… Các người cứ tự nhiên đi” Cầm ly bia hớp, lấy khăn chùi miệng, Steven đứng lên, vuốt lại mái tóc bước tới, Chí Hùng cũng lật đật đứng lên theo sát.
“Kệ đi… Nó là vậy, thấy gái đẹp là tươm tướp. Bên Canada, không ít con gái ngã gục dưới tay nó” Tuyến phất tay, nét mặt kiêu hãnh khoe thành tích con trai.
“Hi hi… Đàn ông là vậy mà… Thằng Hùng nhà em cũng y chang…”
“Không biết bên đây sao chứ bên kia đàn bà con gái thấy đàn ông thanh nhiên nào vừa mắt là tấn công… Hi hi, nam nữ đề huề mà… Sẵn đây mới nói nha, có lần tôi với bà bạn cỡ như chị, vô bar kêu rượu uống, hi hi, mới ngồi chưa nóng đít thì có hai thằng trẻ hơn Steven tới gạ tình 1 đêm…”
“Vậy… chị có…” Lệ mỉm cười thăm dò.
“Hi hi… Why not… Ba thằng Steven ngồi xe lăn, tôi cũng có nhu cầu mà…” Tuyến nhún vai.
“Hi hi… Bên này cũng vậy thôi, cỡ tôi với chị vô bar, nhỏ hơn Steven hay thằng Hùng nhà tôi cũng dám tới gạ đó” Thấy Tuyến hé lộ, như gặp được bạn tri kỷ, Lệ cũng cởi mở tấm lòng.
“Hả… Ông xã chị cũng không được hả?” Nghe Lệ nói, biết mình đã gặp người đồng đạo, Tuyến nhỏ giọng.
“Không phải là không được nhưng đạn dược thằng chả để dành cho mấy con nhí. Tui chịu chơi lắm, ông ăn chả bà ăn nem thôi, hơn nữa mấy thằng nhóc thời bây giờ cái gì cũng rành 6 câu vọng cổ. Nà, tôi biết có chỗ quen, 20 là lớn nhất, hi hi, 12, 13 cũng có nếu chị muốn. Sao hả, có muốn thử cho biết hong? Bảo đảm không chị sẽ phê tới bến luôn á… Hi hi…” Giọng điệu Ngọc Lệ trở nên dâm đãng, mặt nạ đạo mạo đạo đức hoàn toàn biến mất.
“12… 13… Chuối cau có gì phê chứ…”Tuyến có chút thất vọng…
“Nhỏ thì nhỏ 1 chút nhưng đường lưỡi đó hả, mấy thằng nhóc này tuyệt lắm… Tụi nó liếm… hi hi…” Ngọc Lệ kề tai Tuyến nói nhỏ.
“Vậy sao… Bên bển, mấy thằng Tây tuy là chuối tổ quạ nhưng chịu liếm chỗ đó… Hi hi… Tôi chưa gặp… Phải thử cho biết mới được.” Hai mắt Tuyến sáng rực…
“Được rồi… Để tôi gọi điện lấy hẹn… Nhưng mà Steven thì sao?”
“Ậy… Tụi nó có cái vui của tụi nó, mình có cái vui của mình… Để tôi lo…” Tuyến phất tay.
“Ờ… Được được…” Lệ lấy di động ra bấm…
Hồng Ngọc gia nhập Đức Lập, tuy chức vị chỉ là 1 trong Phó Tổng, so với trước kia thì kém nhiều nhưng Vệ Lan, Lam Điền không vì vậy mà rời đi, vẫn ở bên cạnh. Giữa lúc đang cần người nên cả hai đều được Đức Tổng trọng dụng, để hai nàng vừa làm phụ tá vừa có thể bảo vệ cho toàn bộ ban chấp hành đều là mỹ nữ.
Các Phó Tổng “ái phi” đều cùng hắn qua Canada, ngay cả Phó Loan cũng bay qua đó, Đức Lập Cần Thơ và Cao Lãnh hiện nay do Hồng Ngọc tạm thời điều hành, tuy ngày nay có thể “online” họp trực tuyến điều hành công việc nhưng có những chuyện phải đích thân nhìn, nghe vì vậy sáng, nàng ở Cần Thơ, chiều có mặt tại Cao Lãnh, vô cùng bận rộn, Vệ Lan, Lam Điền dĩ nhiên luôn bên cạnh hơn nữa còn có Thu Lan vừa học việc vừa phụ giúp.
Không hiểu thì thôi nhưng khi hiểu được hoàn cảnh của Thu Lan, chút gút mắc của Hồng Ngọc, Vệ Lan, Lam Điền liền tan biến, mấy ngày gần đây cả 3 cảm thấy Thu Lan không tệ, hơn nữa còn rất hợp gu nên càng lúc càng thân. Hôm nay là sinh nhật của Lam Điền nên Hồng Ngọc quyết định đến đây ăn bữa cơm chúc mừng đồng thời bàn công việc ngày mai xuống Long Xuyên tham quan mảnh đất dùng để xây công xưởng.
Bốn nàng vừa vừa ăn, vừa nói chuyện như bắp rang, miệng cười khúc khích. Hồng Ngọc cứ dăm ba câu là đem Đức Tổng ra “mắng nhiếc” đủ điều. Vệ Lan, Lam Điền, Thu Lan nhìn nhau bấm bụng nhịn cười. Cả ba đi guốc trong bụng của Hồng Ngọc, càng mắng có nghĩa là càng yêu.
“Có thấy chiếc du thuyền mà mọi người ở đây ai cũng bàn tán không, là của anh ta mua đó, 100 % là để kim ốc tàng kiều. Các người có biết không, ngoài Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ, hắn còn nhiều lắm… thật là khó hiểu nha, hắn đâu có gì đặc biệt chứ vậy mà làm như là trên đời này hết đàn ông rồi vậy” Hồng Ngọc trề môi, trong lòng rất ấm ức.
Trên xe, hôm đó, hắn ôm, sờ soạng hôn hít nàng vậy mà sau này mỗi lần gặp, làm như người mất trí nhớ vậy. Không có cửa đâu, nàng đang đợi hắn về, quyết làm cho ra lẽ, hắn coi nàng là ai chứ.
“Hi hi… Ha ha…” Nhịn không được nữa Vệ Lan, Lam Điền ôm bụng cười, Thu Lan cúi mặt, vai run run cắn môi cố nhịn.
“Cười… Cười cái gì? Không phải sao? À… Hi hi… Hiểu rồi… có phải hai người cũng có ý?” Biết Vệ Lan, Lam Điền hiểu tâm sự mình, Hồng Ngọc ngượng đỏ mặt, trừng mắt trả đũa.
“Không… Không phải nha… Làm gì có chuyện đó…” Đến lượt Vệ Lan, Lam Điền đỏ mặt, liên tục xua tay, lắc đầu.
“Hi hi… Đừng chối nha…”
“Hi…” Hồng Ngọc còn muốn trêu chọc thêm thì ngay lúc này có tiếng “Hi” chào hỏi khiến 4 nàng giật mình, ngẩng mặt nhìn.
Thấy hai người đàn ông dáng tao nhã, lịch sự nhìn cả bọn mỉm cười…
“Hi… Hai ông là…” Tưởng hai người này là khách hàng của công ty, Hồng Ngọc gật đầu lịch sự chào lại.
“Tôi là Steven Vũ vừa từ Canada về. Đây là bạn tôi… Chí Hùng… Chúng tôi ngồi bàn bên… Hi hi… Thấy bàn bên này nói chuyện vui vẻ nên muốn được làm quen trò chuyện. Không phiền các cô chứ?” Steven mỉm cười, thái độ cử chỉ vô cùng phong nhã.
“Hi…” Mỉm cười Chí Hùng giơ tay chào, thấy em nào cũng bá cháy, trong bụng gã hớn hở. Chỉ cần các em biết Steven là Kỹ sư Việt kiều về đây đầu tư và mình là Bác sĩ Phó Giám đốc của Bệnh viện Đa khoa An Giang thì cưa các em không có gì khó.
“Mời hai anh ngồi…” Háy mắt với Vệ Lan, Lam Điền, Hồng Ngọc lịch sự đứng lên mời, nàng cũng là vì nghĩ đến hai người chị em, lâu nay theo bên cạnh nên gần “băm” rồi mà vẫn chưa có BF, mỗi lần nghỉ tới chuyện này, Hồng Ngọc cảm thấy áy náy, vì vậy thấy nhìn thấy Steven và Hùng tướng tá không tệ, ăn nói lịch sự, nên muốn Vệ Lan và Lam Điền có cơ hội.
Nghe người đẹp mở miệng mời ngồi, Hùng liên phất tay, phục vụ nhanh chóng lấy thêm 2 ghế để ở đằng đầu, bàn chữ nhật chỉ có 4 ghế thành thử ở 1 đầu, bên trái Steven là Hồng Ngọc, bên phải là Lam Điền, đầu kia bên phải Hùng là Thu Lan, bên trái là Vệ Lan…
“… Các cô làm việc trong thể chế? Tôi làm việc ở Bệnh viện An Giang, xin chỉ dạy…” Đã chuẩn bị sẵn, Hùng hãnh diện lấy danh thiếp đưa ra, khiêm tốn với cụm từ “xin chỉ dạy” từ miệng nói mình là Phó Giám đốc có vẻ khoe khoang ấu trĩ, nhưng đưa danh thiếp thì khác, rất là tao nhã, có phong thái của người trí thức thành đạt.
“Danh thiếp của tôi nhưng không còn tốt nữa, đã từ chức rồi vì về VN mở công ty điện tử ở Long Xuyên” Steven cũng đưa danh thiếp của mình, cụm từ “Vice President” bên Montreal cũng rất dọa người, gã tin rằng ở đây cũng không ngoại lệ.
“Thật ngại quá… 4 chị em chúng tôi không có danh thiếp. Để tôi giới thiệu, đây là Thu Lan, Lam Điền, Vệ Lan, còn tôi là Hồng Ngọc” Theo phép lịch sự, người ta đưa danh thiếp, 4 nàng đưa tay tiếp lấy mắt liếc nhìn, không phải hàng chữ “Vice President” mà là tên “S. V. L” và “Sources” khiến các nàng sửng sốt. Đây không phải là “S. V. L” và “Sources” hai công ty mà hắn sắp dời sản xuất về đây hay sao? Người này là Vice President từ chức, về đây mở công ty? Đức Tổng vừa qua tới, người này liền từ chức?
Là người lanh trí, Hồng Ngọc cảm thấy có cái gì đó không đúng bởi vậy liền trao đổi ánh mắt với Vệ Lan, Lam Điền, Thu Lan. Thay vì lấy danh thiếp của mình ra trao đổi, nàng nói không có…
“Các cô là người ở đây à?” Hùng nhìn Vệ Lan mỉm cười, gợi chuyện, gã thầm nghĩ nhìn mấy em này ăn mặc hàng hiệu, dùng iphone 14, nhìn thấy sang, không giống nhân viên quèn vậy mà không có danh thiếp, rất có thể là gái gọi hạng sang. Chắc là như vậy rồi, thời buổi này người có chút mặt mũi ai lại không mang danh thiếp?
“Cao Lãnh” Vệ Lan lạnh nhạt, cộc lốc đáp. Tuy Hùng có vẻ lịch sự nhưng ánh mắt của gã làm sao ấy khiến nàng không có thiện cảm chút nào, 1 cách gián tiếp nói với Hồng Ngọc đừng “nhiều chuyện” nữa.
“Hihi, sorry… Người chị em này của tôi là vậy đó, không khéo nói chuyện” Nhìn ra Vệ Lan có vẻ không có cảm tình với Hùng, Hồng Ngọc cười giả lả…
“Ở Cao Lãnh? Vậy có biết Đức cố vấn… À… anh ta là Chủ tịch huyện…” Trong đầu nghi các em là gái gọi cao cấp, Hùng hỏi tới, nếu trả lời ú ớ thì đúng là chính hiệu rồi, gã sẽ từ từ nhập đề thôi.
“Anh nói Trần Đức phải không? Bây giờ là Đức Bí tịch của Huyện Lấp Vò. Ở Cao Lãnh ít ai không biết. Nghe nói anh ta được Bí thư An Giang điểm danh làm cố vấn…” Miệng mỉm cười, trong lòng Hồng Ngọc thấy chua chua, tuy vậy nhưng từ khóe mắt, nàng thấy nét mặt của Steven đổi sắc.
Sở dĩ nàng đặc biệt lưu ý Steven là vì hai cái tên “S. V. L” và “Source. Trần Chí Hùng chỉ biết Steven về đây đầu tư, ngay cả Trình Quốc Huy cũng không biết Steven vì mâu thuẫn gia tài mà rắp tâm trả thù, lão muốn ném đá dấu tay, lợi dụng cha con Trần Thế Minh tạt nước bẩn lên người và đá Steven ra ngoài để dọn đường cho Trình Quốc Cường 1 mình cưa đổ Thủy Lung Linh.
“Hi hi… Cố vấn cái gì chứ, là BF thì đúng hơn…” Giọng Hùng nữa ganh tỵ nữa hâm mộ, pha chút mỉa mai.
“Bí Thư An Giang là phụ nữ à? Nghe giọng điệu hai người nói hình như còn trẻ?” Không nhịn được nữa, Steven buột miệng hỏi.
Trong đầu gã đầy nghi hoặc, không biết Trần Đức này và thằng Trần Đức kia có thể nào là cùng 1 người? Gã nhớ lần đầu gặp ở nhà hàng trong khu “Vieux Montreal”, bên cạnh thằng kia rất nhiều mỹ nữ dính xà nẹo, còn có người mang bầu bụng to thì có lý nào nó là BF của Bí thư An Giang? Hơn nữa, theo gã được biết, Bí thư là người cầm đầu của 1 Tỉnh, trẻ nhất cũng là 1 phụ nữ trung niên, có lý nào là GF của thằng kia được cho nên gã nghĩ không ra.
“Hi hi… Không những trẻ mà còn đẹp nữa, cũng như các cô đây. Chưa hết đâu còn là ái nữ độc nhất của Chủ tịch Quốc hội. Trước khi được bổ nhiệm chức vụ Bí thư thì đã từng là Thiếu tướng Cục trưởng Cục C03… Thông tin này tuy không phải là cơ mật gì nhưng ít ai biết được lắm cho nên mới nói nha, tên Trần Đức kia đúng là tổ tiên mã táng hàm rồng.” Trần Chí Hùng “hé lộ” tin, mục đích để khoe 1 cách gián tiếp với các em “dân nữ” ngoài thân phận Phó Giám đốc Bệnh viện, gã là con trai của Phó Chủ tịch Tỉnh.
Bốn nàng nhìn nhau, cười mỉm… ai cũng nghỉ trong đầu không biết tên này khám phá ra chủ của chiếc du thuyền kia là ai, trên đó có những ai thì không biết gã sẽ nghĩ gì nữa.
Sắc mặt của Steven càng lúc càng khó coi, tuy không hiểu lắm về thể chế nhưng gã cũng biết được Bác Hai của mình là Thứ trưởng, so với GF của nó là Bí thư Tỉnh ủy, còn là con gái Chủ tịch Quốc Hội thì nhất định không thể đánh đồng như vậy muốn lấy thế đè người thì chẳng khác nào nằm mơ.
Nghỉ tới đây gã cảm thấy có chút lo ngại nhưng nghĩ lại chỉ cần cưới được Jessica, có tiền thì có quyền vậy thì không cần phải e dè thằng nào.
“Hùng, Steven… Thức ăn đem lên rồi…” Ngay lúc này, Ngọc Lệ, Kim Tuyến bước tới, mỉm cười, gật đầu chào.
“Hi hi… Chào các cô… Thấy hai đứa nói chuyện vui vẻ với các cô chắc là làm quen được bạn rồi à?” Miệng cười, Tuyến âm thầm quan sát, thấy nàng nào cũng xinh.
“À để tôi giới thiệu, đây là má tôi. Ngọc Lệ và Dì Tuyến, má của Steven, cũng vừa từ Canada về chơi…” Hùng giới thiệu.
“Xin chào…” cả 4 nàng nhổm người mỉm cười gật đầu.
– Hi hi… Tôi có đề nghị này, hay là cho chúng tôi cơ hội mời các cô cùng lên Sky bar uống nước nghe nhạc, ngắm Cần Thơ về đêm. What do you think Steven? – Hùng xổ tiếng Anh, thân thiết mời mọc.
“OK… Good idea” Steven trở về với thực tại.
“Đúng đó… Mới 9 giờ hà, hay là mời các cô qua bàn bên kia cùng nhau nói chuyện cho vui, tí nữa cùng nhau đi Sky Bar?” Biết ý con trai, Ngọc Lệ niềm nở níu kéo.
“Cảm ơn dì, nhưng xin hẹn khi khác. Chúng tôi phải về, ngày mai phải đi làm sớm… Ouf… Thì ra danh thiếp ở đây mà cứ tưởng quên để ở nhà…” Hồng Ngọc từ chối khéo, cầm tấm danh thiếp của mình để trên bàn… duy nhất 1 tấm thôi… Vệ Lan, Lam Điền, Thu Lan phớt lờ, bước ra quầy tính tiền.
“Các vị… nếu có dịp gặp lại…” Mỉm cười, Hồng Ngọc một lần nữa gật đầu chào, quay người bước đi. Trần Chí Hùng nhìn theo ngẩn ngơ, Steven ghé mắt nhìn tấm thiệp, hàng chữ trên đó khiến gã sửng sốt…
“Mấy cô này chắc là con gái nhà giàu, nếu không chắc cũng có địa vị. Chiếc xe họ lái không rẻ đâu, họ có nói làm gì hong?” Nhìn 4 nàng lên chiếc chiếc Audi A7 45 TFSI Ngọc Lệ tò mò.
“Có đưa danh thiếp mà, đọc là biết chứ gì. Đâu đưa má coi…” Kim Tuyến giật lấy tấm danh thiếp trên tay Steven ghé mắt nhìn. Ngọc Lệ cũng ghé mắt nhìn ké…
“Đức Lập Đồng Tháp… Trụ sở chính Đức Lập Cần Thơ… Công ty trách nhiệm hữu hạn…”
“Phó Tổng Giám đốc: Dương Hồng Ngọc… Điện Thoại… Email… Fax…”
Cũng như trong bộ máy chính quyền, 1 Chủ tịch đôi khi có đến ba Phó Chủ tịch, hắn là Tổng Giám đốc Đức Lập nhưng năm khi mười họa mới xuất hiện… bởi vậy Loan coi như là Tổng, dưới là Tứ đại mỹ nhân Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ cũng là 4 Phó Tổng.
Với đà phát triển hiện nay việc nhiều hơn người, nâng Hồng Ngọc lên vị trí Phó Tổng thứ 5 cũng là chuyện hợp lý.
Được cung cấp xe xịn như Audi làm phương tiện di chuyển là 1 trong phúc lợi của Hồng Ngọc. Có lý nào các nàng Phó Tổng ái phi còn Thúy Ái, Tâm Đoan, Nhung nữa với chức vụ “Giám đốc” thôi đều được cấp không Mercedes thì BMW hoặc Lexus mà đưa cho Hồng Ngọc Honda hay Toyota? Coi không được chút nào hết.
“Wow… Trẻ đẹp như vậy mà đã là Phó Tổng Giám đốc rồi… Công ty Đức Lập… Ụa. Tên này nghe quen quen nha Hùng…” Ngọc Lệ quay nhìn, ánh mắt mơ hồ, cố nhớ… mang máng trong đầu đã có nghe qua rồi…
“Là của Đức cố vấn đó. Tối nay mình gọi cho ba biết” Nét mặt trịnh trọng, Hùng nói nhỏ, trong bụng có chút lo lắng, gã đang cố nhớ lại vừa rồi mình có nói gì mạo phạm Phò mã gia của Chủ tịch Quốc Hội…
“Về khách sạn rồi nói…” Trong lúc hai má con Lệ – Hùng xù xì, Steven nói nhỏ với Kim Tuyến.
“Ừm” Tuyến nhìn Lệ, háy mắt… Chuyện đâu còn có đó, bây giờ phải đi hưởng thụ trước đã. Lúc nãy nghe Lệ diễn tả Tuyến cảm thấy máu dâm chạy rần rần trong cơ thể, người rạo rực muốn giải tỏa.
“Ờ phải… Hồi nãy có bà bạn biết má có người quen từ Canada về chơi nên mời mình lát nữa tới nhà. Con và Steven đi chơi đi ha…”
“Cũng được” Hùng nhìn Steven háy mắt. Đi chơi với hai bà má… Chán chết…
“OK… Má nhớ cẩn thận nha…” Steven cũng đang có ý này…
“Hi hi… Steven đừng lo quá mà… Cứ đi chơi cho vui đi… Chị Tuyến để tôi tiếp đãi…” Lệ hớn hở nói để Steven an tâm.
“Hoan nghênh… Hoan nghênh… Nhận được điện của chị, tôi đã chuẩn bị hết rồi… Bảo đảm vừa lòng” Vừa thấy Ngọc Lệ, Trúc cười híp mắt, đon đã mời.
Ngọc Lệ không giới thiệu người đi theo là ai nhưng không cần hỏi, người ta tới đây bỏ tiền ra để hưởng lạc thú nhục dục là đủ rồi…
“Có hàng hay trò vui mới gì không, giới thiệu đi… Giá cả không thành vấn đề, miễn bạn của người bạn của tôi hài lòng là được…” Vừa vào tới phòng dành cho mình, chưa kịp ngồi xuống, Ngọc Lệ phất tay dõng dạc nói.
“Hi hi… Chị Lệ là khách quen thì phải có trò mới lạ cho khách quen chứ. Nhưng mà không biết chị có thích hay không thôi… Nà, orgy nha…” Trúc cười híp mắt.
“Ậy… Thôi đi… Đông người, không tiện…” Lệ lắc đầu.
“Không phải đâu, hi hi… Hai cặp thôi, tôi có chiêu mộ được hai anh chàng điển trai, sạch sẽ, tướng tá sang trọng, là khách muốn tìm cảm giác lạ… Hai chị cũng muốn tìm cảm giác lạ mà phải không? 4 người đều đeo mặt nạ, không ai nhận ra ai, tha hồ quần thảo… Hi hi… Sao hả?”
“Đẹp trai? Sạch sẽ? Có thiệt mới nói nha” Nghe Trúc má mì nói 1 hồi, Lệ động lòng.
“Bảo đảm 100%, tin tui đi… Hàng tốt mới đưa cho đó, chị là khách quen mà. Sao hả? Nếu OK thì tui chuẩn bị, hai chị vào phòng tắm rửa trước. Tui đi báo với hai anh khách kia… Hi hi…” Nhìn mặt biết Lệ nghe mình nói cảm thấy “phê” rồi… Trúc thúc giục.
“Sao hả chị Tuyến?” Lệ nhìn Tuyến, hỏi ý.
“OK… Chị sao tui vậy…” Tuyến cũng động lòng…
“Hi hi… Nhớ nha… Nguyên tắc là như vầy, lúc nào cũng đeo mặt nạ, tuyệt đối im lặng, thoải mái hành sự… OK? Nếu phá luật sẽ trả tiền gấp 5 lần. Chờ chút nha, tui đi chuẩn bị” Trúc te te đi ra ngoài.
Đèn trong phòng rất mờ, giữa phòng, hai tấm nệm đôi được kê sát vào nhau tạo thành 1 chiếc giường lớn, trên giường, 2 cặp nam nữ đang lõa lồ quấn quýt nhau. Trên mặt mỗi người được bao trùm, chỉ chừa ra cái miệng để tiện việc hôn hít bú liếm.
Không được nói chuyện, đây là nguyên tắc của trò chơi, cho đến lúc hạ màn, nếu trong lúc hành sự vừa ý nhau và có ý muốn hẹn hò để tiếp tục thì gỡ mặt nạ xuống, còn ngược lại thì coi như là 1 giấc mơ…
Đút cặc vào miệng 1 người, Steven vừa nắc, tay vừa móc lồn người kia. Gã không ngờ đàn bà Việt Nam cũng phóng khoáng không kém đàn bà Tây. Nghe má mì nói hai người đàn bà này có sinh lý mạnh, hai ông chồng không thỏa mãn được nên tìm đến chỗ này, tuy là hơi lớn tuổi 1 chút nhưng không sao hết, quan trong là có cảm giác đụ vợ người ta, 100 người đàn ông hết 90 người thích gian dâm vợ người khác…
Kế bên, Hùng cũng trong tư thế tương tự. Cặc gã cũng đang ra vào cái miệng ấm áp của người này, tay gã móc lồn người kia, tay còn lại bóp vú hết người này tới người khác. Trò chơi này quá đã. Đã hai lần đổi người rồi… Cũng may, trước khi lâm trận, gã vô toilet sục cho ra trước 1 lần, như vậy mới không bị mất mặt…
Có điều hiện giờ Hùng không thể tưởng tượng được gã đang đút cặc vào chơi cái miệng của má mình và tay thì móc lồn Tuyến.
Steven có nằm mơ cũng không hình dung được Tuyến đang miệt mài, say sưa bú mút cặc mình, gã chỉ biết là cái miệng ấm áp của vợ ai đó đang đang để gã tận tình chơi cho thỏa thích, nghỉ vậy nên kiềm không được… Hơn nữa kiềm làm gì.
“Ahhh…” Steven gồng lên bắn xối xả, tay Tuyến xoa bìu dái hỗ trợ, để dòng tinh dịch bắn thoải mái vào miệng mình… Cuối cùng mút lấy đầu cặc, liếm sạch…
Cạnh đó, nghe Steven rên siết, do hiệu ứng domino Hùng biết mình sắp phun, gã ngồi lên, kẹp đầu Lệ giữa hai đùi, nhấp bạo… 1 tay Lệ nhào nặn bóp mông, 1 tay xoa bìu dái, để gã tận tình thao tác “ra vào”
“Ahhh”… Đến lượt Hùng rú lên, Tiếng rú thống khoái, đượm đầy dâm dật.
4 người nằm ngửa ra… Yên lặng không nói 1 lời… Theo quy tắc của trò chơi… Chờ tái chiến… Nhưng chưa được 2 phút, Tuyến chồm qua Hùng, Lệ chồm qua Steven, cả hai cúi đầu, ngậm vào mặc dù cặc đang mềm… Vừa mới phun mà, sớm nhất cũng 10 phút sau mới cứng lại được nhưng nếu không trợ giúp 1 chút biết đâu lâu hơn? Thời giờ quý báu. Sao có thể lãng phí chứ…
“Ohhh… You blowwww so good baby…”Steven rên rỉ, đưa tay bóp vú…
“Steven?” Đang ngậm, nghe có người nói tiếng anh, là giọng nói quen thuộc, Tuyến hết hồn, theo phản xạ, kéo mặt nạ xuống nhìn cho rõ.
Đang phê, nghe có người gọi tên mình, Steven hết hồn lấy tay giật mặt nạ ra…
– Má…
– Steven…
Hai má con Ngọc Lệ – Hùng đồng thời ngồi nhổm dậy… 4 người thộn mặt nhìn nhau… Á khẩu… Thì ra nãy giờ…