Phần 5
– “Lợi hại thiệt… Tuyết Vân này trước tới giờ đàn ông xếp hàng chạy theo mà không để ai lọt vào mắt… bây giờ hình như chấm phải hắn rồi, hi hi…” Mai Thanh Phương trợn mắt.
– “Chắc không phải đâu, nghe nói hai người khắc khẩu với nhau lắm mà, thường hay cãi vã” Kim Khánh ngờ vực…
– Hi hi… Nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy…”trong bụng khoái muốn chết nhưng mặt ngoài em chả đó thôi… Ouf… Thôi em đi đây, còn nhiều việc để làm, ra ngoài lâu quá rồi… Hi hi, chị dâu, chuẩn bị tinh thần đi nha…” Biết mình lỡ lời, Thanh Phương lái sang chuyện khác.
– “Cô nha… Nói cái gì “trong bụng khoái muốn chết nhưng mặt ngoài em chả”, thật là bậy bạ mà.” Biết Thanh Phương có chút xiên xỏ mình, Kim Khánh vội vã “đính chánh”.
– “Được rồi… Được rồi mà, Hi hi… Em không phải nói chị, nói Tuyết Vân kia thôi…”Miệng cười hóm hỉnh, Mai Thanh Phương bước ra cửa… Bị nói trúng tim đen, Kim Khánh nhìn theo “tức giận”.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
Từ lúc Ngọc Thy trở về Cao Lảnh với thân phận là Thư Ký cho Chủ Tịch huyện, rồi chẳng bao lâu làm Chánh văn Phòng, Ngọc Thơ trở thành Thư ký. Ngày nào, nhà của Bùi Minh Thế cũng có khách viếng thăm… Đặc biệt, chiều tối hôm nay khách càng nhiều hơn khiến hai vợ chồng già Thế – Hoa rất là vui vẻ, không phải vì chút quà mọn mà khách đem tới, gói trà hộp bánh, chai rượu trắng hoặc rượu nếp có đáng gì nhưng đây là vấn đề mặt mũi, hãnh diện biết dường nào mặc dù biết khách không phải tới thăm hai vợ chồng già mà là muốn gặp hai đứa con gái nhưng có gì khác biệt chứ.
Ngày nào cũng vậy, trước bữa cơm tối là Bùi Minh Thế thích lai rai chút rượu đế, nhâm nhi vài miếng tôm khô củ kiệu, khô cá khoai… Hôm nay đặc biệt có thêm khô cá thiều do người bạn già Chủ Tịch Xã Vĩnh Thạnh Huỳnh văn Kiển mang lại. Có mồi có rượu, hai ông bạn già trò chuyện rất là tương đắc…
– “Khà… Anh Kiển, sao lại có nhã hứng ghé qua tối nay vậy… Có phải có chuyện gì cần “gỡ rối tơ lòng” hay không? Hắc hắc… Nói đi…”Nốc cạn chung rượu,”khà” một cái ra vẻ thống khoái, rượu vào lời ra. Bùi Minh Thế trêu đùa người bạn già.
– “Ha ha… Không có gì qua mắt được anh… Ừm… Anh Thế… Có chuyện này muốn nhờ cháu Thy giúp… Không biết có được không…” Sau một vài ly, có hơi men, Kiển bắt đầu bớt ngượng ngùng, mở lời.
– “Ậy… Có gì mà không được chứ, anh Kiển, đừng quên trước kia, nếu không có anh, cái nhà này có ngày hôm nay sao? Mình là bạn lâu năm, chuyện của anh là chuyện của Bùi Minh Thế này… Thy, Thơ… Hai con ra đây một chút…”Bùi Minh Thế gọi lớn… Chánh văn Phòng, Thư Ký của Chủ tịch huyện rồi sao chứ, vẫn là con gái của ông mà…
– “Tới rồi… Tới rồi… Hi hi… Là món nhậu mà ba và bác Kiển thích nè…” Ngọc Thy, Đương, Ngọc Thơ, bà Hoa từ phía sau nhà bếp đi lên, mỗi người trên tay cầm một món, khói bốc nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt.
– “Để lên bàn đi… Bác Kiển có chuyện muốn nhờ con… Tất cả ngồi xuống đi…” Bùi Minh Thế phát tay…
– “Chuyện gì vậy bác Kiển…”Ngọc Thy mỉm cười, cùng mọi người ngồi xuống, trán nàng lấm tấm mồ hôi do vừa nấu nướng xong. Nàng thích nấu ăn, từ lúc về nhà, bữa cơm chiều nàng thủ vai chánh, Ngọc Thơ phụ việc, không để mẹ làm…
– “Ha ha… Là như vầy…”quâu… quâu”… Kiển vừa mở lời thì có tiếng chó sủa bên ngoài, mọi người nhìn ra, thấy Lâm Trí Thông đang bước vô, tay cầm túi xách…
– “Ý… Anh Thông… Vô đây… Có Bác Kiển tới chơi… Ăn cơm chưa Nếu chưa thì sẵn ăn luôn” Ngọc Thy nồng nhiệt mời mọc…
– “Ngồi… Ngồi đi Thông… Ây… Tới chơi là quý rồi, quà cáp làm gì… Sao khách sáo vậy ” Minh Thế “cau mày”…
– “Có gì đâu chứ chú Thế… Gói trà thôi mà… Chú Kiểm cũng ở đây à Sao đúng lúc vậy?” Thông mỉm cười, kéo ghế ngồi.
– “Ờ, tới đây có chuyện muốn nhờ… sẵn làm vài ly ăn ké bữa cơm nói chuyện bao đồng chơi… ha ha, lóng rày nghỉ hưu rồi, mai mốt ghé nhà chú mày cũng vậy nha…” Kiển vui vẻ pha trò…
– Dĩ nhiên… hi hi dĩ nhiên, lúc nào lại không được chú Kiển…
– “Ngồi đi Thông… Thơ… Xuống bếp lấy thêm cái chén, đôi đũa cho anh Thông…” Hoa nói…
– “Ậy… Không… Không cần đâu Thơ… Ở nhà đã ăn rồi… Hi hi…” Thông phát tay…
– “Vậy làm một hai ly chắc được chứ… Không ăn cơm nhưng lấy đôi đũa gắp tôm khô củ kiệu, lai rai chút một chút…” Minh Thế khề khà mỉm cười… Ngọc Thơ không đợi ba nói thêm, chạy xuống bếp lấy thêm chén đũa…
– “Ha ha… Vậy được…” Thông gật đầu, đã bàn với bà xả, liên quan đến chuyện đi Canada làm việc vài tháng, tối nay tới đây gặp Ngọc Thy là muốn nhờ nàng nói một tiếng với ông chủ nhưng thấy có mặt của Kiển, Thông cảm thấy có chút ngại ngùng.
– “Nói tới đâu rồi… Ờ phải… Hôm nay tui có nghe chuyện Đức Lập mở công ty mới nên cần rất nhiều người làm việc. Các người cũng biết rồi đó, hai đứa con của tui làm việc ở Bình Dương, lễ lộc, ngày Tết mới về một lần xong rồi lại đi cho nên bà nhà tui nói có thể nào nhờ Ngoc Thy, Ngọc Thơ nói giúp dùm vài câu với ông chủ để chúng có việc làm ở quê nhà… Aiz… Tui bây giờ đã nghỉ hưu, hai vợ chồng có thể hủ hỉ với mấy đứa cháu nội ngoại…” Huỳnh văn Kiển nói một hơi, cầm ly rượu để uống, khà một cái, giọng nói có chút thê lương.
Trước kia tuy là Chủ tịch xả nhưng không chịu cúi lòn kết bè kết phái với bọn người Thái Hữu Cơ, Nguyễn Thông nên hai người con vì vậy mà bị liên lụy. Bây giờ tình hình đã khác nhưng vì đã nghỉ hưu, sợ “người đi trà lạnh” nên hôm nay tới đây nhờ cậy Ngọc Thy, không tình là cầu cạnh, coi như là “người nhà” giúp đỡ với nhau nên ông không ngại.
– “Đức Lập mở công ty mới? Có chuyện này hả Đương?” Thị Hoa chưng hửng, nhìn thằng rể và hai đứa con gái có chút oán giận Tin khủng vậy mà không nói cho bà biết, để người ngoài nói ra, thật là mất mặt.
– “Anh Đương có nói, con cũng có nghe sơ qua tin đồn, định nấu nướng xong lúc cả nhà ngồi ăn cơm rồi nói” Ngọc Thy mỉm cười nói.
– “Ậy… Cũng vậy thôi mà Trước hay sau đâu có gì quan trọng chứ, bà thật là. Thy, con coi có giúp gì được cho Bác Kiển không” Bùi Minh Thế khề khà.
– “Cháu sẽ chuyển lời với lãnh đạo Anh Mạnh và chị Mai đều là người có bằng cấp, nếu công ty đang cần người, chắc không có vấn đề gì đâu ” Trước mặt Đương, Ngọc Thy trả lời rất bài bản. Trong lòng thầm nghỉ, bác Kiển là người ân đối với gia đinh nàng, hơn nữa hai người con đều có trinh độ đại học, thuộc loại tầng lớp trí thức, Đức Lập đang cần người, có vấn đề gì chứ? Hắn dám nói “không”, nàng sẻ cắt cu hắn.
– “Được vậy thì tốt quá… Ngọc Thy, cảm ơn cháu…”Kiển cảm động…
– “Cảm ơn cái gì chứ anh Kiển… Nhà anh với nhà tui không cần phải khách sáo như vậy… Nhớ lúc trước không có anh tương trợ hai chị em nó làm sao có ngày hôm nay… Nếu nói câu cảm ơn. Nhà họ Bùi tui nợ anh quá nhiều anh Kiển… Nà, uống…” Bùi Minh Thế nâng ly, câu vừa rồi nói ra chính là câu nói từ tận đáy lòng.
– “Phải phải… Nà, uống…”Nghe lời nói của người bạn già, Kiển cảm động nâng ly nốc cạn… Đưa tay chùi mép, bóc miếng khô cá thiều nhai nhồm nhoàm, mọi người đều cầm ly lên, bầu không khí vô cùng thân mật.
– “Ờ… Sao nay rảnh rỗi vậy Thông?” Bùi Minh Thế quay sang Thông, ân cần hỏi han…
– “Hi hi… Cháu cũng như Bác Kiển thôi, qua đây là có chuyện muốn nhờ Ngọc Thy nói một tiếng, nếu được thì tốt quá.” Thấy Bác Kiển không ngại ngùng, Thông cũng chẳng chút do dự nói ý định của mình.
– “Chuyện gì vậy anh Thông, nói đi… giúp anh được em giúp liền…” Ngọc Thy mỉm cười dễ dãi… Bên cạnh cặp vợ chồng già Thế, Hoa thầm hãnh diện. Đương thì lo lắng, trong buổi họp, Phó Loan có nói ai cũng qua bên Canada thì chuyện ở đây ai làm, nếu bà xã mình lên tiếng cho Thông vậy mình thì sao?
– “Hi hi… Em nói dùm 1 tiếng chắc là được mà, có liên quan tới công ty mới, anh muốn qua Canada làm việc vài tháng để kiếm chút tiền mua cho xe cho hai đứa con… Chúng nó lớn hết rồi mà cứ đi xe đạp cà tàng…” Thông mỉm cười, phân bua.
– “Đi Canada làm việc?” Hai chị em Thy, Thơ nhìn nhau, vợ chồng già Thế Hoa, Kiển cũng chưng hửng, không hiểu ất giáp gì hết… Sao bỗng dưng có chuyện qua Canada làm việc vài tháng để kiếm tiền mua xe? Chuyện gì đây?
– “Hả… Anh Đương chưa nói với chị hả?”Thông sửng sốt, trưa hôm nay, ngay sau khi buổi họp. Thấy Đương im lặng, không nói gì, tưởng bạn mình không quan tâm, cũng phải mà, vợ làm Chánh văn Phòng, bản thân được trọng dụng ở Đức Lập, lương mấy chục triệu một tháng, rất khá giả không quan tâm là phải trong khi mình chỉ có 1 đầu lương, hai đứa con sắp vào đại học, nghỉ vậy nên Thông liền nhờ Đương “đánh tiếng” với Ngọc Thy chuyện mình muốn đi Canada trước, để chiều tối mình qua nhà nói chuyện sau như vậy dễ dàng hơn nhiều. Nhưng không ngờ Ngọc Thy chưa biết gì… Sau một vài giây, Thông chợt hiểu, thì ra Đương này muốn đi… Thông thầm than, nếu biết như vậy, mình mở miệng làm gì, thằng Đương này, aiz… thật làm mình khó xử… Bởi vậy không biết nói gì nữa.
– “Anh Thông… Xin lỗi nha, tui quên, bây giờ anh nói đi.” Đương mỉm cười ra vẻ áy náy… Thật ra đang tìm cách nói với Ngọc Thy để nàng đánh tiếng để mình đi nhưng chưa kịp nói thì Thông đã tới.
– “Ậy… Cũng không có gì quan trọng, nà… bác Thế, bác Kiển, anh Đương… mình Zdô…” Hiểu chuyện, làm ra vẻ không có gì, Thông nâng ly.
– “Cái thằng Thông này… Bác biết mày từ lúc ba mày còn sống, có chuyện gì nói ra nghe thử…” Bùi Minh Thế nhíu mày.
– “Phải đó anh Thông… Nói ra coi em có giúp được gì không…” Ngọc Thy khuyến khích.
– “Cũng không có gì quan trọng… Là như vầy…” Thông đem chuyện tuyển người qua Canada làm việc 6 tháng dè xẻn tằn tiện thì kiếm được gần 200 Triệu, đó là chưa tính tiền lương khiến mọi người trợn mắt há mồm, hèn chi Thông hăng hái như vậy. Cái này so với xuất khẩu lao động thì “ngon” hơn nhiều. Được xuất khẩu lao động qua bên Hàn Quốc, Nhật, hay Đụ bà Đụ Bay gì đó (Dubai) là hãnh diện lắm rồi, đi vài năm về nước sẻ có chút đỉnh làm vốn nhưng làm đầu tắt mặt tối, làm chết con đỉ mẹ luôn, nhất là ở Nhật… Cái này là qua Canada, học việc xong rồi đem việc về xứ… Như vậy đâu có phải là làm? Phè thấy mẹ đi á, nếu tiết kiệm, vài tháng sau có thể bỏ túi 200 triệu… Má ơi, sao có chuyện tốt như vậy?
– “Thật là có chuyện này hả Đương? Sao ba không nghe con nói gì vậy?” Thế cau mặt, nhìn Đương, Ngọc Thy khẽ nhíu mày, nàng hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ biết hắn sắp mở thêm công ty mới, chuyện tuyển người qua Canada thì Đương tuyệt đối không đề cập tới.
– “Khụ… khụ… khụ… Con thấy không quan trọng…” Biết bà xả nhìn ra tim đen của mình… Đương ngượng ngùng giả lả, nói bừa.
Đương không nói thì thôi nhưng khi mở miệng, mọi người liền nhìn ra là có vấn đề, được đi Canada làm việc là điều không phải ai cũng có dịp may này, hơn nửa, chưa kể tiền lương, tằn tiện tiền ăn uống, có thể kiếm được gần 200 triệu vậy mà nói không quan trọng thiệt khó mà tin được. Chuyện này chỉ có thể giải thích là chinh bản thân mình rất muốn dành lấy cơ hội thay vì để Thông đi.
– “Ha ha… Thử thời vận thôi, nếu được thì coi như được đi du lịch miễn phí… Cho nên tới làm phiền Ngọc Thy nhưng mà bây giờ nghỉ kỷ lại… Thôi đi… Bỏ bà xả ở nhà một mình không tốt lắm…” Thông mỉm cười.
– “Cái gì thử thời vận chứ… Để em “recommend” anh với cậu ta cho. Được hay không thì em không dám bảo đảm… Hi hi, cái gì bỏ bà xả ở nhà 1 mình chứ, không phải ba tháng người nhà được qua thăm sao? Chừng đó chị Xuyến sẻ được đi du lịch miễn phí… đây là dịp hiếm có, hi hi ” Hiểu thâm ý của chồng, Ngọc Thy cảm thấy ngượng, liền phát tay hứa hẹn.
– “Thôi…” Thông ngập ngừng.
– “Thôi cái gì… Ngọc Thy nói đúng đó… Thông, tối ngày ở nhà ôm đít vợ làm sao khá được…” Bùi Minh Thế “thô tục” pha trò…
– “Ông già kia… Có phải xỉn rồi hay không? Nghe chồng thô tục, Bà Hoa trừng mắt… “Ha ha hi hi…”Mọi người bật cười vui vẻ…
– “Sorry anh Thông… Tui thật quên…” Đương ngượng ngùng giả lả… Ậy… Cái gì đâu mà sorry chứ… Nà… Uống…
– “Má thiệt không hiểu, trước kia, Giang Hồng Ngọc thì không nói làm gì bây giờ tới con Thu Lan, con này có gì tốt chứ, trước kia là người của Nguyễn văn Đồng đó mà, sao lãnh đạo con lại tốt với nó dử ha… Hay là có tính hảo ngọt…” Giọng thị Hoa nửa nghi ngờ, nửa oán giận, hai đứa con gái mình là tay phải tay trái của lãnh đạo mà người nhà không được tốt như con Thu Lan, không những được việc làm lương khủng, chồng còn được ưu tiên chọn ra nước ngoài làm việc, để con rể bà và thằng Thông phải tranh nhau.
Hoa không nói thì thôi, Ngọc Thơ cũng đang nghi ngờ, có phải hắn vừa mắt Thu Lan? Nghỉ vậy nên trong lòng cảm thấy chua chua…
– “Ậy… Bà biết cái gì… Không được nói bậy…”Thấy vợ có chút lộng ngôn… Bùi Minh Thế nhíu mày gắt.
– “Không phải đâu má… Đức Bí Tịch làm việc lúc nào cũng có lý do…”Không đợi chị mình, Ngọc Thơ vội vàng bênh vực lãnh đạo.
– “Anh Kiển… Anh nghỉ sao?” Thấy Kiển ngồi gật gù, miệng cười ra dáng thâm tàng bất lộ, Bùi Minh Thế thăm dò…
– “Ha ha… Nói tới chuyện này thì nên bắt nguồn từ Mai văn Trường… Các người chắc còn nhớ bộ ba Mai Văn Trường, Nguyễn Thông, Thái Hữu Cơ chứ gì” Nói tới đây Kiển dừng lại, xé miếng khô cá thiều bỏ vào mồm nhai, cầm ly rượu đế nhấp, khà một cái ra vẻ khoái trá, chờ đợi “các em học sinh” trả lời…
– “Chuyện này sao có thể quên được chứ, bọn họ toa rập với nhau làm khó Chủ tịch à không Bí Tịch Đức, bỏ qua thằng Thái hửu Cơ, tui ghét nhất là thằng Nguyễn Thông trở mặt như trở cờ… Hi hi, cũng may là trời cao có mắt, bây giờ mút mùa lệ thỉ trong khám…”Ánh mắt của Bùi Minh Thế lộ vẻ sung sướng khi nói đến chuyện Nguyễn Thông mục xương trong tù.
Tuy đã biết chuyện nhưng mọi người vẫn yên lặng chú ý lắng nghe hai người trưởng bối phân tích chuyện oai phong của Đức Bí tịch nhất hai chị em Ngọc Thy. Ngọc Thơ… Tóm lại, nếu không có hắn thì mọi người ở đây không có ngày hôm nay.
– “Vậy Mai văn Trường thì sao? Các người nhìn ra chưa… Hi hi, ở đây tui chỉ muốn nói cho các vị biết Đức Bí tịch rất biết thu phục nhân tâm… Không phải sao? Nà, tui về hưu, Vũ văn Minh được điều động tới làm Chủ tịch kiêm luôn Bí Thư của xả này… Vũ Văn Minh là ai? Trước kia không phải là Thư ký của Trưởng ban Đồng sao? Còn nửa nha, cha vợ của hắn, Văn Đường bây giờ thế chỗ của Mai Văn Trường… Chưa hết, Thư ký Khoa của Phó Chủ tịch Hoàng được điều động làm Bí Thư xã Bình Thành… Đây nói lên điều gì? Là thu phục lòng người đó…”Nói tới đây, Kiển ngừng lại, đảo mắt nhìn quanh, chờ mọi người “ngộ” ra huyền cơ.
– “Chát”… Tui cũng nghỉ như vậy đó nên nói với bà xả tui hoài mà bả có hiểu đâu… Nhìn cách làm của Đức Bí tịch, tui biết đây là người này sẽ có ngày hóa rồng… Chờ coi đi… Không có mấy người hiểu được đâu. Anh Kiển đúng là tri kỷ… Nà… Dzô…” Bùi Minh Thế vỗ đùi, hai mắt bừng sáng, mặt đỏ như con gà chọi phấn khích cầm ly rượu đế mời Kiển cụng ly.
– “Được được… uống” Kiển nâng ly… Đương, Thông đồng loạt nâng ly hưởng ứng…
Trần thị Hoa trợn mắt há mồm, thầm mắng “cha già mắc dịch, nói với mình hồi nào vậy cà…”nhưng trước mặt khách, không tiện phát tác, bà hậm hực làm thinh… Hai chị em Ngọc Thy, Ngọc Thư nhìn mẹ, cúi đầu cười trộm.
– “Khà…” Kiển đưa tay chùi mép… rung đùi nói tiếp.
– Trưởng ban Đồng, Chánh văn Phòng Diệp, Phó Chủ Tịch Hoàng nay đã là chuyện của quá khứ nhưng người của họ vẫn còn, trong đó có không ít nhân tài, nếu dùng được thì tại sao không dùng chứ. Tôi tin tưởng không lâu nửa những người này sẽ không còn do dự nửa, tìm tới để cống hiến sức lực. Đức Bí tịch chính là ý này… Nói thật nha, lần đầu tiên thấy cậu ta, tôi vô cùng thất vọng nhưng bây giờ thì vô cùng kính phục… Nà… Ngọc Thy, Ngọc Thơ, Đương, Thông… Các người thật may mắn, thời buổi này khó có được lãnh đạo và ông chủ như vậy, cứ theo sát, cẩn trọng làm việc mai này tương lai sẽ rất sáng sủa… – Kiển bày tỏ lòng hâm mộ thầm ước ao cho hai đứa con nhà mình…
– “Thơ… Khi nào cậu ấy về, nói ba má mời cậu ấy tới ăn bữa cơm…” Thị Hoa chợt buột miệng nói.
– “Hi hi… Bà muốn đi Canada hả? Bà làm được cái gì chớ?” Minh Thế trêu vợ…
– “Già dịch… đừng giả say rồi cà chớn nha… Cậu ta có ơn với nhà mình như vậy, lâu lâu mời người ta đến ăn cơm cũng được chứ hả?” Hoa quắc mắt mắng ông chồng già. Trong lòng thầm mắng chồng đồ ngu, biết người ta có ngày hóa rồng vậy mà chẳng hành động gì hết… Bà đang thầm nghỉ nhà mình có quan hệ tốt với Đức Bí tịch như vậy phải duy trì mối quan hệ này nhưng tốt cách mấy cũng không bằng người thân, liếc nhìn Ngọc Thơ… bà sực tỉnh… Phải ha… làm bé hay tình nhân thì có sao, con Ngọc Thy lấy thằng Đương có gì vẻ vang chứ? Nghỉ vậy trong đầu Hoa trù tính làm sao cho Ngọc Thơ gạo thổi thành cơm với Đức Bí tịch, nếu chuyện thành thì bà là má vợ của hắn rồi, đã thân lại càng thêm thân.
– “Hi hi… Nói chơi thôi mà…” Thấy vợ nổi lửa, Bùi Minh Thế giả lả cười cầu tài…
– “Sao lại là con chứ… Muốn mời thì để chị hai mời…” Trong lòng khoái tỉ tê, mặt ngoài Thơ ra vẻ “lãnh đạm”…
– “Con nhỏ này, Đức Bí Tịch là lãnh đạo thân với nhà mình như vậy, tháng tới là sinh nhật của con, mời lãnh đạo tới coi như là người nhà cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm có gì không được?” Hoa nghiêm mặt…
– “Khụ… khụ… khụ…”Nghe vợ nói,”coi như là người nhà cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm”Bùi Minh Thế hết hồn, ho khan vài tiếng để khỏa lấp… Kiển, Thông, Đương nhìn nhau chợt hiểu “huyền cơ”… Ngọc Thy cúi mặt giả điếc…
– “Má à… Má nói gì đây…” Ngọc Thơ ngượng đỏ mặt.
– Hả… Tui có nói gì sai sao? Hoa nhìn chồng hỏi…
– “Không… Không có gì… Ăn cơm đi… hi hi. Anh Kiển. Mình zdô… Thông, Đương. Uống đi…” Minh Thế nâng ly…
– He he… được được… Zdô…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
Montreal…
Trong phòng khách của căn hộ chung cư cao cấp, hai mẹ con của Steven Võ đang tức giận, nhất là Steven Vũ, tưởng “thằng nhà quê cán ngố” bị hù dọa từ chức sẻ hoảng hốt mời mình ở lại nắm chức vụ ông Tổng không ngờ kết quả ngược lại, bị nó cho “đi tàu suốt”, vì chủ động từ chức nên một đồng tiền cạo gió cũng không có, rõ ràng mất cả chì lẩn chài. Còn đang chưa kịp tiêu hóa cơn tức giận thì chưa dừng ở đó hung tin “cha ruột” Vũ Tuấn Phong có ý định về Việt Nam an hưởng tuổi già nên rao bán nhà, và tất cả tài sản khiến gả lo sốt vó. Nguyên do là vì trên giấy tờ, Steven Vũ vẫn là con ruột của Vũ Tuấn Phong cho nên một khi lảo ngủm củ tỏi thì toàn bộ gia tài khoảng 20 Triệu đô sẻ rơi trên đầu gả mặc dù không có di chúc… nhưng bây giờ thật khó mà biết được. Steven Vũ sợ khi Vũ Tuấn Phong về VN, thằng kia lời ngon tiếng ngọt, Vũ Tuấn Phong nghe bùi tai làm di chúc cho nó? Mất luôn phần gia tài này, coi như gả trên răng dưới dái chẳng còn gì hết. Thà chết đi còn sướng hơn, gả vừa giận vừa sợ, không biết tại sao đến nông nổi này, trước kia với thân phận là con trai độc nhất của nhà họ Vũ, hưởng trọn gia tài của chú, thím, bây giờ cả họ Vũ cũng không phải, thân phận như cục cứt trôi sông. Nói tóm lại, nghỉ mình có thể mất hết khiến Steven Vủ tức đến nổi choáng váng mặt mày, giận muốn hôn mê bất tỉnh. Vì vậy tìm đến Kim Tuyến, mẹ gả để tìm cách cứu vãn tinh thế.
– “Thằng đó thiệt nói như vậy à? Má nghỉ không phải nó đâu, nó mà biết cái gì… chắc là ý của con Quế rồi… Hừ, con mụ này nhìn bề ngoài có vẻ hiền nhưng rất thâm, nó biết sắp chết nên kêu con Hoa về giúp thằng con nó… Đúng lúc con nộp đơn từ chức…” Nét mặt Kim Tuyến đanh lại, hai mắt lộ ánh hung quang.
– “Cũng có thể là như vậy, hai vợ chồng họ qua Việt nam hơn hai tháng, Trịnh Toán về trước, mụ Hoa về sau trên cùng chuyến bay với tên kia nhưng có nguồn tin mụ Hoa và nó có xích mích lớn…”
– “Xích mích? Xích mích gì?” Kim Tuyến gặng hỏi…
– “Quan trọng sao? Má mau nghỉ cách đi”… Steven mất kiên nhẫn.
– “Cách gì? Con người ta hưởng gia tài của người ta mình có thể làm gì được chứ? Nhưng mà…”Kim Tuyến cười âm hiểm…
– “Nhưng mà cái gì?”Biết mẹ mình có cách, Steven mừng rơn, hỏi tới.
– “Nó là Chủ tịch huyện gì đó phải không? Vậy thì dễ thôi. Mình bắt tay từ chỗ này… Con quên rồi à, có lần má nói ba ruột con có người anh làm Thứ Trưởng Bộ gì đó. Má không rành lắm nhưng là một người có quyền lực… Một tên Chủ Tịch huyện nho nhỏ thôi mà…” Nói tới đây, Kim Tuyến búng tay một cái… ý nói quá dễ dàng.
– “Ậy… Không được, nhờ người khác dùng quyền lực hạ nó như vậy đâu có hay ho gì… Phải đích tay con làm mới có ý nghĩa…” Steven phản đối, trong đầu thầm nghỉ phải nhờ đến quyền lực của người khác để hạ đối thủ tuy nhanh gọn nhưng mai này, bạn bè biết được thật là mất mặt nhất là đối thủ là một tên nhà quê. Đáng để mình làm vậy à?
– Có chí khí… Vậy con tính làm gì? Nói má nghe thử.
– Chưa biết, nhưng con muốn về Việt Nam phát triển… Má nghỉ sao?
– Phát triển? Tốt nhưng không dễ đâu, phải có quan hệ rộng rãi mới được…
– “Ụa… Không phải má nói con có người bác là Thứ Trưởng gì đó sao?” Steve mỉm cười.
– Thằng mắc dịch, sao nói không nhờ người ta… Tưởng con có chí khí lắm… Hi hi…
– “Ậy… má hiểu lầm rồi, nhờ quan hệ làm ăn và nhờ quan hệ để tiêu diệt người khác là hai chuyện khác nhau… Hừ… Con sẻ tự tay làm cho nó phá sản, mất hết.” Mặt Steven trở nên lạnh lùng, đầy sát khí.
– “Tốt… má đi với con, về bển một thời gian coi như thạy đổi không khí… Luôn tiện để coi con làm cho nó sập tiệm cho vui… Không biết con mụ Quế có còn sống để thấy hay là không nhưng không sao, thằng già Vũ Tuấn Phong thấy cũng được rồi…”Nói tới đây, ánh mắt Kim Tuyến cũng lóe lên những tia ác độc…
Qua Canada thuần tý để hợp thức hóa việc mình hưởng gia tài, chuyện thành lập công ty mới chỉ là tình định của mình lại có nhiều chuyện lùm xùm như vậy.
Hôm nay. Sau khi ăn sáng Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến đến Sources để làm việc, hắn cùng Trang Luật sư xuống Quebec để chào hỏi đám nhân viên ở đây, cho họ biết ông chủ mới. Không có hắn, Nancy, song Kiều, Nhung cùng các bà bầu lười biếng đi ra ngoài, muốn tận dụng thời gian phơi nắng, thư giãn bên cạnh hồ bơi. Thêm một ngày nửa là hắn rảnh rồi, lúc đó đi chơi cũng không muộn. Tuy ngồi trên máy bay riêng nhưng cả một đoạn đường dài, nghỉ ngơi thì ít, vui đùa thì nhiều cho nên lợi dụng thời gian hắn bận, nghỉ dưỡng sức cho nhiều trước đã… Đám Hồng Phượng, song Nhả, Thanh Thanh, Phương Linh, Thanh Tình cùng 3 tiểu la lỵ tràn trề sức lực được Nhàn, Tâm, Mỹ Kiều, Ngọc Lan, Thanh Nhã làm “Thủ lãnh” và Vero làm hướng đạo dạo chơi khắp Montreal, chủ yếu là mua sắm… Không phải Made in USA, Italy hoặc England hay France hoặc Germany thì quên đi, một nửa vòng trái đất bay qua đây không phải để mua Made in Tàu khựa…
Các tiểu la lỵ tha hồ mua sắm, không tiếc tiền, thích là mua khi trả tiền thì đã có các đàn chị lấy thẻ tín dụng ra “quẹt”… Ậy nói cho cùng, cũng là tiền của anh Đức thôi mà… hi hi. Hơn nửa Chị Nancy không phải đã nói rồi sao, cứ để các em ấy mua.
Chuyện gì chứ liên quan đến chuyện tiền bạc, Đức tổng hào sảng lắm, tiền bạc kiếm được để xài chứ chẳng lẽ để đếm cho vui à? Bởi vậy các nàng ai cũng được cấp thẻ tín dụng không giới hạn, muốn “quẹt” bao nhiêu cũng được, ngay cả khi mua chiếc Mercedes đời mới cũng không thành vấn đề cho nên các tiểu la lỵ muốn mua cái gì có hề hấn gì chứ vero thì vô cùng hâm mộ, trợn mắt há mồm… Wow… Sang dử vậy ta. Được cái là đám người này chịu chơi lắm cứ hỏi nàng thích cái gì, tự nhiên đi, không cần ngại đâu. Coi như là quà gặp mặt của anh Đức đi nha, chị Vero… Hi hi…
Vero lúc đầu cũng ngại lắm, sao có thể xài tiền của người ta được chứ nhưng bị các tiểu la lỵ bỏ nhỏ rù quến riết rồi cũng thấy xiêu lòng, hi hi… Nghỉ cũng phải ha, nghe Dì Trang nói bên Việt Nam hắn là đại gia, tiền rừng bạc biển, bây giờ còn được hưởng gia tài của mẹ, đã giàu càng giàu, một chút quà cho mình thôi mà, nói theo người Việt Nam là ba bò chín trâu mất một vài cọng lông thôi, có đáng gì chứ. Tuy vậy Vero cũng không quá đáng, cái nào thật sự thích mới “mua”… Như vậy là nhân đạo lắm rồi… Hi hi. Ây da… Cái tên này hào sảng thiệt đó chứ, nhìn đám phụ nữ của hắn tiêu xài thì biết rồi… Vero hâm mộ…
“Achoum…” Đang thả hồn trên ghế bên cạnh, Đức bổng nhảy mũi…
– “À tes souhaits”… Ở vị trí lái xe, Trang mỉm cười, mắt vẫn nhìn đăm đăm phía trước.
– Hả… Cái gì?
– “Hi hi… Bên tiếng Anh có nghĩa là “God bless you”… Khi người nào đó nhảy mũi, người Pháp nói “À tes souhaits” còn người Anh, Mỹ nói “God bless you”… Cậu hỏi tại sao thì tôi không biết nhưng theo thông tục là vậy…” Trang mỉm cười giải thích…
– Vậy à… Hi hi… Tôi sống ở VN từ nhỏ, đây là lần đầu tiên xuất ngoại, phong tục người Mỹ hay Anh, Pháp thì mù tịt, tiếng Mỹ biết lỏm bõm, ba trật ba vuột, tiếng Pháp thì trớt quớt… Hi hi… Mấy ngày nay mới vừa học được vài câu… Theo người việt, khi nhảy mũi thường thì chúng tôi nói có ai đang nhắc hay nghỉ tới mình…
– “Tôi biết…”Trang cảm thấy tên này thật thà, không “nổ”, huênh hoang như một số người khác từ Việt nam qua đây mà nàng đã từng gặp.
– “À nè… Còn bao lâu mới tới Quebec vậy? Sao tôi thấy ít xe quá ha… Còn nửa, lúc nảy khi còn trong thanh phố, tôi thấy trước của nhà nào cũng có ba cái thùng xanh, nâu, đen… là cái gì vậy…” Đức hiếu kỳ, chẳng lẽ là thùng rác? Nếu là thùng rác thì có cần tới 3 thùng to chà bá như vậy không?
– Mình mới vừa ra khỏi Montreal thôi, cứ theo con đường cao tốc 40 Est này khoảng 2 tiếng rưỡi thì sẽ tới Quebec… Từ Montreal đi Quebec có 2 cách. Một là 40 Est này, 2 là 20 Est… Đi đường 20 Est thì nhiều xe cộ lưu thông hơn nhưng tôi thích đi con đường 40 Est này, ít xe hơn nhiều… Ờ quên nữa, mấy cái thùng mà cậu nói đó hả, hi hi… để phân biệt ba loại rác, loại tái chế như bao nilon, chai nhựa, đồ plastic thì bỏ vào thùng xanh, thức ăn thừa thì bô vào thùng màu nâu, không phải rác tái chế cũng không phải thức ăn thừa thì bỏ vào thùng đen… Mục đích là để bảo vệ môi trường… – Trang ngắn gọn giải thích.
– “Ngăn nắp như vậy à… Phải nghiên cứu mới được.” Đức hâm mộ… Trong đầu chợt nảy ra ý tưởng khi trở về hay là áp dụng lấy thí điểm làm thử?
– “Nghiên cứu? Bên đó không phải như vậy sao?” Trang thắc mắc.
– Hi Hi… Nước còn nghèo mà nhưng có lẽ không lâu đâu… Tôi định nghiên cứu 1 chút, tôi thấy đầu tư trong lĩnh vực này có thể kiếm được tiền…
– Hi hi… Tôi thấy cậu giống thương nhân hơn là Chủ tịch huyện… Cậu nói đúng đó. Nếu có vốn xây một nhà máy xử lý rác thải quy mô thì sẽ kiếm được tiền lại có thể làm cho môi trường sạch sẽ… Một công hai chuyện.
– “Cảm ơn nhiều Luật Sư Trang, cô vừa cho tôi một ý tưởng hết xẩy…” Đức đưa ngón tay cái… Trong đầu nhất quyết sau khi trở về nhất định sẽ tiến hành chuyện này…
– “Hả? Cậu nói thiệt à?” Trang sửng sốt, tưởng hắn trò chuyện cho qua thời giờ, ai dè hắn có ý định làm thiệt.
– Dĩ nhiên rồi, tôi rất có hứng thú với việc đầu tư ít phong hiểm mà kiếm được tiền hi hi…
– Ít phong hiểm?
– Đúng vậy, ít phong hiểm… Nà, nhà nào lại không có rác thải, tôi xây nhà máy xử lý, có rác là tôi có tiền… Có phải không? Hi hi…
– Phải ha… Cậu thông minh thiệt… Còn hứng thú với cái gì nữa không, nói đi biết đâu tôi có thể giúp được…
– Thiệt?
– Sure… Nếu giúp được tôi không ngại đâu… Hi hi.
– “Hi hi… Hôm kia cô có nói qua chuyện “One night stand”… Nói thêm chút nghe chơi.” Đang ngồi ngã ngửa, Đức kéo ghế ngồi xổng dậy, nét mặt rất hăm hở.
– “Cậu nha… Tôi là bạn của chị Quế đó…” Trang lườm… Thầm nghỉ “tên này nhỏ hơn mình, mới vừa khen hắn thông minh” thì hắn tưởng mình ngu hay sao ý, dụ mình nói chuyện “One night stand” cho hắn nghe, nói 1 hồi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Nói thì nói vậy chứ nàng cũng đang xốn xang khi nghỉ tới tối hôm đó, rõ ràng hắn nhân cơ hội để đụng chạm nàng, cái tên mắc dịch.
– “Có liên quan gì chứ?” Đức ra vẻ “ngây thơ cụ”, kinh nghiệm quá nhiều với phụ nữ tầm cỡ Trang, nhìn ánh mắt lườm mình hắn thừa biết lòng nàng đang hứng tình nhưng mặt ngoài ra vẻ chính chuyên đạo mạo…
– “Cậu nha, thật là gian manh, bữa đó tưởng tôi say không biết sao cậu lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi đụng chạm sờ tôi…”Trang lại “lườm”…
– “Thì ra có người giả say cố ý để tôi đột nhập… OMG… Thì ra tôi bị trúng kế của Dì…” Đức ra vẻ “sửng sốt”… Đồng thời chồm qua đặt tay lên đùi nàng, bắt đầu vuốt ve.
– “Hi hi… Đừng chộn rộn mà… Đang lái xe…” Miệng nói nhưng hai tay để trên vô – lăng, nhìn thấy xa xa, bên lề đường có tấm biển “Tim Hortons 5 Km Sortie 72…” Trang đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vùn vụt cùng lúc hơi thở nàng bắt đầu nặng dần. Thầm nghỉ bụng “đừng làm tôi thất vọng nha”…
Thật ra giữa nàng và hắn khó mà biết được ai trúng kế ai, thuộc tuýp người không thích bị ràng buộc, không thích con cái, thấy hợp với ai thì cặp với người đó một thời gian, vui thì tiếp tục, buồn thì bye bye… Thấy hắn còn trẻ mà nhiều đàn bà bao quanh, có người có con có người “ểnh bụng”, Trang thấy chỉ có 1 khả năng là hắn rất mạnh về chuyện đó cho nên tò mò muốn thử cho biết. Vì vậy từ Montreal xuống Quebec, thay vì chọn cao tốc 20 Est nhiều xe đi lại vô cùng náo nhiệt, nàng chọn 40 Est để đi, vì con đường này ít xe cộ qua lại hơn nửa có những chỗ nghỉ chân vô cùng lý tưởng, chẳng ai quấy rầy. Trên đường đi, nàng suy nghỉ làm sao dụ dỗ hắn thì hắn khơi mào, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Đức thì nghe nói đàn bà phụ nữ ở Âu Mỹ rất là phóng khoáng, thuở còn mắt rình thím ba tắm, tay sục cặc, hắn đã từng la cà ở các hàng quán, nghe đám già dê kể con gái da trắng xứ Âu Mỹ tầm 13, 14 đã biết lấy cặc đàn ông làm bàn chải đánh răng rồi cho nên trong lòng hâm mộ, nghỉ bụng 1 ngày nào đó, nếu có dịp thử qua cho biết. Trang Luật sư này sinh trưởng ở đây, tuy là “vàng” nhưng cũng có thể coi như là “trắng” rồi, vậy thì thử coi sao, có phải thiệt như vậy? Bởi vậy chẳng ngần ngại chút nào buông lời ỡm ờ ướm thử bằng cách muốn nghe chuyện “one night stand”. Nếu Trang chuẩn mực nghiêm túc thánh thiện thì sẽ phản ứng dữ dội… Nhưng đúng như hắn nghỉ, nàng “lườm” miệng cười chúm chím cho nên hắn làm tới…
“Két”… Bàn tay của hắn khiến Trang vô cùng khó chịu, thắng xe dưới tàng cây phong rậm rạp, nàng kéo ghế ngã ngửa người ra… Tay hung hăng muốn khám phá giữa hai đũng quần hắn…
– “Để tôi coi cậu được bao nhiêu cân lượng mà chộn rộn như vậy… Thấy cậu hăng máu, Dì Trang cho cậu cơ hội… Đừng làm Dì cụt hứng nha… OMG…”
Phẹc mơ tuya quần vừa được kéo xuống, thò tay định kéo ra, vừa chạm tới, trong lòng chấn kinh, lần đầu tiên trong đời nàng thấy hung khí khủng khiếp như vậy.
– “Hi hi… Sao hả…”Đức nhổm người lên, kéo quần ra quá đùi… Cặc hắn ngẩng cao, cái đầu tim tím bóng loáng đong đưa qua lại. Trang sửng sốt, ngây người nhìn đến nỗi thất thần.
– “Hi hi… Không phải chỉ có bề ngoài đâu… Nhìn hoài vậy? Muốn biết bao nhiêu cân lượng hả? Dễ thôi… Nà…” Đức ấn đầu Trang…
– “Khoan đã… Có thiệt mới nói nha, đừng làm phách, để coi cậu trấn trụ được bao lâu, đừng làm tôi mất hứng đó…”Trang mỉm cười lẳng lơ, gương mặt này hoàn toàn khác với gương mặt lúc nàng đang họp.
– Hi hi… bảo đảm không làm Dì thất vọng…
– “Thiệt sao… Vậy thì phải thử mới biết… được 5 phút coi như là cậu giỏi…” Liếm môi, nàng cúi xuống há miệng ngậm vào…
– “Không tệ… Không tệ… Sâu vô một chút… Yên chí đi… khi nào mỏi miệng thì nghỉ… hihi…” Ngả người ra sau, hai mắt lim dim, tay hắn luồn vào trong cổ áo T – Shirt của nàng, nhồi bóp… Phía dưới, Trang hì hục trổ tài bú liếm, nghe hắn nói “mỏi miệng thì nghỉ”, nàng tức giận quyết cho hắn không thể trấn trụ quá 5 phút…