Phần 102
“Đức ca… Thắng ca… hai anh đã tới”… bọn thằng Tuân đang gừm Hộ lão đại, thấy Đức, Thắng hai người liền cung kính chào…
Đức nhận điện thoại của Bé Trúc, tức thì phóng xe tới đây, vừa xuống xe, đúng lúc Thắng cũng vừa đến… Mặt Đức âm trầm… hôm qua thằng CA kia muốn động tay động chân với Thủy, vừa giải quyết xong… hôm nay một thằng khác muốn động tay động chân với Thu? Coi bộ có nhiều thằng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi…
– “Chuyện gì xảy ra?”Đức âm u nhìn Thắng hỏi…
– “Thằng này Đức ca… nó muốn động tay động chân với chị dâu…”Tuân vừa nói vừa chỉ Hộ lão đại…
– “Đụ má… lôi đầu nó ra ngoài đập nó…”Thắng nghe Tuân nói giận dử lên, cơ hội bằng vàng để thể hiện với Đức ca, chẳng phải vì vậy mà phó đội trưởng Hoàng vì “liều mình cứu chúa” nên ngày nay đã biến thành Hoàng Trưởng đồn hay sao?
– “Dạ”… cả bọn thằng Tuân hăm hở “dạ” rang lên… bừng bừng khí thế chuẩn bị tư thế xông lên… tuy nhiên còn nhìn Đức chờ… vì Đức ca mới chính thật sự là lão Đại…
– “Tao đố tụi mầy dám… thằng nào có ngon làm cho tao coi…” Hộ lão đại rút ra tấm thẻ dẳn nghe cái “cộp” trên bàn… thẻ CA… Hai chử CA đủ biểu lộ thân phận vô cùng “hiển hách” dưới con mắt của đám dân ngu cu đen…
Nhưng hôm nay thì đúng là tổ trác rồi… Hộ lão đại không khoe thẻ “CA” còn đở… một chút…
Đức, trong mấy ngày qua đã chứng kiến bốn tên đệ tử ruột của hai cậu cháu của Phạm Bá Thành cũng là “CA”, mặc đồng phục CA, ra vào trụ sở CA huyện Cờ đỏ đấy, không chỉ một hay hai ngày mà cả 10 năm dài đăng đẵng… nhưng cuối cùng đều là CA dõm, đầu gà đít vịt… đéo mẹ cũng chỉ có cái “mả” bề ngoài thôi…
“Tối nay lại gặp ‘CA’ nửa rồi? Hắc hắc hắc… lại muốn hù ông nội mầy?” Đức thầm rủa trong bụng.
– “Tụi bây nghe xếp nói chưa? Xếp nói: ‘Thằng nào có ngon thì làm cho xếp coi’… hắc hắc hắc… vậy thì còn chờ gì nửa… chừa hai con mắt lại để xếp ‘coi’ là đủ… đánh cho tao…” Đức hét…
Đức nghỉ không sai…
Trưởng CA tỉnh Đồng Tháp Sơn là con chim đầu đàn… dỉ nhiên là có chút đầu óc… hắn biết bọn đàn em đều là bọn hữu vỏng vô mưu, dùng làm tay đấm chân đá thì được nhưng nếu thật sự “nằm” trong đội ngủ nhà nước thì có ngày hắn mang họa lây nên chỉ cấp cho thẻ nhưng thật sự không có vào ngành… Nói tóm lại là như thật như dõm… dõm nhiều hơn thật… một cách cụ thể hơn là ngày nào Sơn còn thì bọn đàn em còn… và lợi thế là ngày nào bọn đàn em có chuyện thì Sơn cũng có thể “phủi sạch quan hệ”… hắn có lấy lý do “không biết sự tình” đàn em thân tín đều là giả mạo… Chiêu này rất là cao tay… cũng như là 4 thuộc hạ của cậu cháu Phạm bá Thành…
Tất cả cùng giống nhau một điểm là đều không có tên trong ngành… nói một cách khác là tất cả đều núp bóng thôi… chỉ dùng tấm thẻ hù thiên hạ… vấn đề là không ai có thể tưởng tượng được bọn họ là CA dõm… chỉ vì đều là thân tín của Trưởng CA… chỉ có người điên mới nghi ngờ…
Trời xui đất khiến… Hộ lão đại muốn hù… lại hù ngay Trần Đức… vừa chứng kiến 4 tên dỏm… vì vậy không tin… chính vì không tin nên muốn chơi tới bến… nên ra lệnh “đánh”…
– “Tụi bây… lên…” Thắng được dịp hùng hổ xung phong trước tiên…
Đức ca là ai chứ? Sự tích của Đức ca bọn này đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần rồi… phiên bản nào cũng có muối, đường, bột ngọt nước mắm, xì dầu… nói tóm lại Đức ca là bất khả xâm phạm… nay Đức ca đã ra lệnh đánh thằng CA nầy… hắc hắc hắc… Cả bọn nhào lên tay đấm, chân đạp…
Cả nhà hàng náo loạn cả một bầy… Mai kinh hãi, chạy lên lầu tìm Thu báo cáo sự tình… Thu hoãng hốt, ba chân bốn cẳng hấp tấp chạy xuống hoãng hồn khi nhìn thấy Hộ lão đại bị đánh như cái “bị thịt”… Đức nhà ta đang đứng cười tủm tỉm… bộ dáng rất là “lưu manh”…
Đức đang khoái trá cười đắc ý… thấy Thu nét mặt hoãng hốt… nó bước tới cười hì hì… quay qua nói với Mai.
– “Mau mau… đem bà chủ trở lên lầu coi tv… chổ này đàn ông làm việc… mau đi mau đi…” nó ghé miệng bên tai Thu rù rì: “Yên chí đi… Đức biết chừng mực mà… đánh một thằng… răn đe trăm thằng… coi mai này có thằng nào dắm tới đây dê nửa không… đi đi… lên lầu đi hahaha…
Thật ra Thu cũng không biết nói gì… nàng chỉ sợ đám khách kinh sợ… nhưng nghe Đức nói “biết chừng mực” nàng cũng yên tâm… nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào… biết nó làm như vậy mục đích chỉ là muốn bảo vệ nàng…
– Vậy…
– “Vậy… vậy cái gì… lên lầu đi… Mai… đưa bà chủ lên lầu…” Đức nghiêm mặt “ra lệnh”… Thấy “ông chủ” nghiêm mặt… Mai sợ quá bèn nhanh tay kéo Thu trở lên lầu tránh chổ thị thi…
…
Nhìn Thu khuất bóng sau cầu thang… Đức quay lại bất giác sửng sốt… mặt mủi Hộ lão đại sưng vù lên, miệng rỉ máu… nó cầm tấm thẻ đưa sát mặt nhìn Hộ, rồi nhìn lên tấm thẻ… lắc lắc đầu.
– Chết mẹ rồi… có vấn đề…
– “Hả… Đức ca… Đức ca… có… có vấn đề gì?”Tuân run lên… không biết có vấn đề gì…
– “Tụi bây đánh nó kiểu này… a… chặc… chặc… chặc”… nó vừa ra vẻ bi thương vừa lắc lắc đầu vừa “chặc” lưởi… ra vẻ “tiếc nuối”…
Thầy trò Thắng, Tuân và bọn đàn em sửng sốt… không biết Đức ca nói gì đây? Cả bọn đứng bư mặt ra…
– Hahaha… ý tao muốn nói là má nó cũng nhận nó không ra… hahaha.
– Hả? Ahh hahahha… Biết Đức nói đùa… cả bọn thở phào… khoái chí cười vang…
– “Đức ca… mấy thằng nầy ở Cao Lãnh Đồng Tháp… sáng nay thấy 4 thằng… còn 3 thằng nửa… không biết…”Tuân chợt nhớ ra điều gì nên lo đồng bọn tên nầy tới trả thù… an nguy của “chị dâu” là trên hết…
Nghe Tuân nói thằng này có 3 đồng bọn, từ Cao lãnh Đồng Tháp… tâm tư Đức chợt động…
– Cao lãnh Đồng Tháp? Mầy khẳng định?
– Trăm phần trăm Đức ca… xe biển số 66 mà… hồi nãy nó khoe với chị dâu là từ Cao Lãnh Đồng Tháp…
– “Vậy. À…” Đức lấy di động gọi Nancy…
– “A lô… chuyện gì? Khi nào về đây?”Giọng Nancy rất vui vẻ… chứng tỏ tâm tình đang rất tốt… mọi việc điều suông sẻ đúng như ké hoạch đã định…
– Hahha… khuya một chút… ừm… có tin gì về Phạm bá Thành chưa?
– Hihihi… lần này coi như cậu lập công lớn rồi… không chỉ lão Bá Thành, còn tóm được 3 tên đến từ Đồng Tháp… quan trọng nhất là trong cuốn sổ… mọi chi tiết đều có thể làm rung chuyển Đồng Tháp rồi… hihihi.
– Bọn người từ Đồng Tháp hình như là 4 tên… không phải là 3 tên đâu…
– Hả? Sao cậu biết…
– Nghi ngờ thôi… nếu muốn xác định trăm phần trăm… gỡi hình 3 thằng kia qua đi… mới xác định được.
– Ừm… chị nói Thu Tâm gỡi liền qua… nếu là phải… bằng mọi cách mang hắn về đây… hay là chị gỡi Mỷ Kiều và Phương Anh giúp cậu 1 tay?
– Hahaha… không cần đâu… là chuyện nhỏ thôi… vậy nha… gỡi hình qua đi…
…
… “Sao hả Đức ca?”Đức vừa tắt di động… Thắng tiến đến gần hỏi.
– Chờ chút… không lâu đâu… ừm… Tuân à… có nhớ bàn tay nào của thằng này hổn láo với bà chủ không vậy?
Tuân liếc nhìn Hộ lão đại đang nằm rên hừ hừ trên sàn như con chó chết nghỉ: “Tay trái hay tay phải bộ quan trọng sao?”Mặt hắn bư ra…
– Không nhớ cũng được… không nhớ thì thôi… ừm… anh em nào đi kiếm cho dùm khúc cây ha… to một chút… cũng đừng to quá nha…
– “Đức ca… em có cây… cây gậy” bây boon”(baseball)được hong?” Một thằng “nhóc” tóc xanh tóc đỏ chạy ra ngoài trong tích tắc đem vào cây gậy đánh bóng chày…
Đức chưng hửng nhìn thằng nhóc, đầu tóc ba màu xanh tím vàng, mặt non choẹt nhưng cố làm ra vẻ “anh chị”… Đức chợt nhớ mình hai ba nằm trước cũng như thằng nhóc này… nhưng “chửng chạc” hơn nhiều vì màu tóc chỉ là màu đen thôi… còn thằng nhóc này cái đầu như con tắc kè…
– Thằng em mầy tên gì? Cây gậy của mầy à?
– Đức… Đức ca… em… em là Hưởng… cây gậy này là… là em chôm của người ta…
Thắng cười hô hố lên…
– Cây gậy nầy là “đồ chơi” của nó đó Đức ca… hahaha.
– “Ừm… được đó… mượn xài chút ha…” Đức săm soi nhìn cây gậy, vổ vổ vai thằng Hưởng khiến mặt nó đỏ bừng vì kích động… được Đức ca vổ vai… hãnh diện đến dường nào…
– Thắng à… mai này dưới Đại Ngãi cần thêm người, đem theo 3 người anh em này theo… nó đưa tay chỉ Tuân, Vỏ và thằng nhóc Hưỡng…
– Ba thằng bây sao còn đứng đó? Còn không cám ơn Đức ca? Thắng kích động quát lên… như vậy đã quá rõ ràng rồi… có nghĩa là sau này vấn đề “an ninh khu vực” sẻ do nó và đàn em phụ trách… tạm thời chỉ có ba người nhưng sau này sẽ tăng thêm nhân thủ… nghỉ tới tương lai tha hồ đụ lồn chùa… Thắng kích động mặt đỏ bừng.
– “Cám ơn Đức ca… cám ơn Đức ca đề bạt…” Tuân cũng kích động không ít… vài thằng đàn em khác nhìn hắn, Vỏ và thằng Hưỡng vẻ mặt hâm mộ…
– “Đề bạt? Không phải làm cán bộ đâu à… cái gì đề bạt chứ?” Đức nhăn mặt nói…
Mặt Tuân bư ra… đỏ bừng không biết nói gì cho phải… chỉ biết mai này đi theo Đức ca là tiền đồ vô lượng… nó đâu có nghỉ tới chuyện cán bộ gì…
– ‘Làm ma cô thôi… hiểu chưa? Hahaha… Đức nói nhỏ vừa đủ cho Thắng, Tuân, Vỏ và thằng Hưởng nghe… nói xong cười lớn lên…
– Hahahaha… cả bọn cùng cười đắc chí…
– “Như nhau… như nhau…” Tuân hàm hồ đáp phụ họa…
Vừa lúc này… di động Đức kêu “bíp… bíp”… Đức mở họp thư… đưa màn hình cho Thắng nhìn, hỏi.
– Có phải mấy thằng này không? Nhìn kỷ đi…
– Đúng… đúng đó Đức ca… là đồng bọn của thằng này… Thằng Tuân nhìn hình của 3 người mà sáng nay tới ăn trưa cùng với thằng đang nằm dưới đất… cả ba thằng đều bị trói ngồi trên ghế… mặt mũi bơ phờ… bất giác sinh lòng sùng bái… mới vừa nói đây thôi… vậy mà đã bị người của Đức ca bắt rồi? Đức ca quả thật là thần thông quảng đại a…
– Khẳng định?
– Dạ… em khẵng định Đức ca… là ba thằng hồi trưa này…
– Ừm… hay lắm… đỡ nó lên…
Cả bọn ngạc nhiên… không biết Đức ca muốn làm gì… chỉ biết nghe lời đỡ Hộ lão đại lên…
– Cầm tay nó đưa ra… hắc hắc hắc… tay nào cũng được…
Hô lão đại lúc này oai phong mất hết rồi… trước giờ, hắn luôn thích cái trò đập gãy tay người khác… bây giờ chính hắn sắp là nạn nhân… mắt Hộ tái mét… một giòng nước làm ấm trong quần…
Đội trưởng Thắng kích động, Tuân, Vỏ phấn khích, thằng Hưỡng “tắc kè” miệng há hốc ra… vài thằng khác cũng há hốc mồm…
Nhanh chóng cánh tay Hộ bị kéo ra… cây gậy bóng chày giáng xuống…
… “rắc”… “ahhhh…” một tiếng xương gãy khô khan vang lên… theo đó là tiếng thét đau đớn kinh hoàng của Bùi Hộ lão đại… hắn ngất xỉu tại hiện trường…
– “Già đầu rồi còn đái trong quần… Xịt nước trên hắn cho sạch sẽ, bỏ lên xe tao… Canh chừng hắn… tao lên lầu chút xíu… trở lại ngay… đừng lo… gãy xương thôi không chết được đâu…”Đức từ tốn lên lầu… vừa đi vừa từ từ “ban mệnh lệnh”… phong thái của soái ca… trước nhiều cặp mắt sùng bái của bọn “đàn em”…
Đức ca uy vủ anh minh a…
Đức ca quả thật uy vủ… bỏ mặc Hộ lão đại thừa sống thiếu chết, bước lên lầu tìm Thu đại nương… ôm ấp một phen…
Bà chủ Thu ngày càng đẹp ra… vú nây nẩy… da trắng môi hồng… ở cái tuổi 41 nhưng nhìn như chừng băm mấy… Giờ này nàng đang nằm đọc tạp chí… lo lắng không biết bên dưới nhà chuyện ra sao rồi… nghe tiếng mở cửa, Thu mừng rỡ bật ngồi dậy…
– Êm rồi à? Hồi nãy làm cô sợ hết hồn… sao hung hăng vậy? Thu lườm Đức “oán trách” nhưng trong lòng ngọt ngào… nó hung hăng như vậy chỉ vì nàng thôi…
– Xong rồi… hahaha… cái gì hung hăng chứ? Chưa lấy mạng nó coi như là nhân đạo lắm rồi… ụa… Bé Trúc đâu rồi? Sao không thấy?
– “Thừa lúc lộn xộn trốn qua nhà bạn chơi rồi… gần đây thôi…”Thu nguýt nó… cái gì lấy mạng chứ…
Thật ra Thu cũng không biết thời nay con nít biết rất nhiều chuyện… Bé Trúc biết lát nửa anh Đức lên lầu cùng mẹ làm chuyện người lớn nên né qua nhà bạn chơi… Bé Trúc thật là hiểu chuyện nhưng người lớn cứ tưỡng con bé vô tâm…
– Vậy sao? Sướng ha… người mồ hôi mồ hám… tắm một cái mới được…
Rồi thản nhiên tuột quần áo… người trần truồng như nhọng… đứng giửa nhà. Thu lườm nó… cười mĩm, đi vào mở nước, lấy khăn, như vợ hầu hạ chồng… lấy tay thăm dò thấy nước vừa đủ nóng, nàng cũng tự cởi quần áo mình… lần nào nó tới… hai người cũng tắm chung… và làm tình… đã quen rồi…
Thu không biết có phải mình có phải khác xưa nhiều không nửa… nàng nhận thấy mình càng lúc càng như là dâm phụ… nhưng cũng chỉ dâm với nó thôi mà… đối với người khác, ánh mắt họ nhìn nàng khiến nàng rất chán ghét… trái lại mỗi lần Đức đến, hai người tắm chung rồi làm chuyện đó từ cái bồn tắm này cho đến cái giường… đủ trò lắm kiểu… lúc trước là nó “chỉ đạo”… phải làm sao… làm sao… Thu biết ngoài nàng, Đức còn có rất nhiều đàn bà… chuyện đó không phải là vấn đề nàng quan tâm… cái nàng quan tâm chính là nó thích và ở với nàng tới khi nào… Gần đây, biết được Đức có ý định để nàng phát triển nhà hàng, cố gắng đưa bé Trúc du học trong tương lai… không biết có thực hiện được hay không nhưng như vậy cũng quá đủ rồi, vì điều đó chứng tỏ Đức là một người đàn ông tốt… một người đàn ông mà Thu có thể nương nhờ… mặc dù nàng hơn nó… 24 tuổi… nhưng rồi sao chứ? Thời đại đã thay đổi… Thu không cần chính thức… chỉ cần là người đàn bà trong bóng tối của nó là được rồi…
Vì vậy… bây giờ là nàng tự động… hòa hợp vào những trò chơi dục tình… trò chơi của vợ chồng trong phòng the…
Đức nằm dựa lưng vào thành bồn… mắt lim dim hưỡng thụ… mực nước chỉ phủ tới mông… Phía dưới Thu đang mút mút đầu cặc, nàng đánh lưỡi vòng quanh rồi ngậm vào, cố gắng vào thật sâu… nhã ra… liếm từ đầu cặc xuống tới bìu dái, dùng răng cắn nhẹ…
Đức rên ư… ư trong cổ họng…
– Thích không? Thu rù rì bên tai, liếm vành tai nó… tay mân mê phía dưới…
– Tuyệt vời… không có gì so sánh…
– Thiệt? Đừng xạo cho cô mừng đó nha…
– Ừm… thiệt mà…
– Vậy… vậy… so với… so với… Chủ tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo thì sao?
…
– “Lại nửa rồi… sao ai cũng muốn so sánh với người khác vậy?”Đức thầm than…
– Đừng tưởng cô chỉ ở quanh quẩn nhà hàng mà không biết gì nha… cô biết hết á… miễn là Đức tốt với cô là được rồi… những chuyện khác… cô không cần… Đức hiểu không?
Thu nói xong trườn người xuống ngậm cặc nó vào… đầu gục gặc…
Đức xúc động… nó ngồi lên… rút cặc trong miệng Thu ra… áp môi mình vào môi nàng… Thu choàng tay quàng qua cổ nó mãnh liệt đáp trả…
Hành động thay lời nói… Đức hùng hổ dùi miệng vào giửa hai đùi nàng… Thu nhắm nghiền hai mắt rên rỉ…
Gát hai chân Thu lên vai, rà cặc ngay cửa đút vào… nhấp vài cái, Đức nói nhỏ:
– Hay là… cô sanh cho Đức 1 đứa con nha…
– Không được… cô 41 tuổi rồi… không tốt đâu… đừng có điên…
– Nhưng Đức thích…
– Cái này không được đâu… chuyện khác cô chìu… chuyện này không được…
– Bất cứ chuyện gì?
– Ừm… bất cứ chuyện gì…
Thu đinh ninh trong đầu là Đức sẻ vòi vỉnh nàng chìu chuộng nó trong những tư thế quái đản vâng vâng và vâng vâng… nhưng sau khi nó rù rì bên tai… hai má nàng đỏ rực lên… ngắt nó một cái thật mạnh…
– Điên… điên rồi…
– Là cô nói đó mà… hihihi… hông chịu thì thôi…
Nói xong nó khới động… vừa chuyển động thân nắc người… nắc… hai tay bóp vú… nắc mạnh dần… hai mắt Thu lim dim… vừa hưỡng ứng vừa nghỉ đến lời nó nói… “sao có thể chứ?”
…
Từ hôm gợi ý Quốc giết người diệt khẩu sau khi đoạt được 500 nàng mỹ kim… hắn biến mất… không những hắn mà ngay cà Hùng thư ký cũng như bốc hơi… Linh tính cho Thu Hoa biết là có vấn đề… hai tên này đã mất tích cùng với hai tên kia…
Chuyện sống chết của bọn người này không phải là vấn đề Hoa quan tâm… chính là số tiền 500 ngàn mỹ kim kia… hiện giờ tất cả mọi đầu mối đều như bị bịt kín… ngoại trừ hai cậu cháu Phạm Bá Thành… vì vậy Hoa rất khôn khéo trong lúc “lâm trận”… Bá Thành thì khôn khéo hơn khiến nàng khó moi bí mật từ lão già này nhưng cháu lão thì ngoài cái tướng hùng hổ thì rất “non tay”…
Sáng nay, Bá Thành không đến trụ sở UBND huyện… Hoa gọi điện không thấy lão trả lời… nàng ghé qua nhà lão… không có gì bình thường… Hoa liền đi đến ngôi biệt thự của Hiển… tên này hai ba ngày nay cứ rúc trong biệt thự… rỏ ràng rất sợ hãi… hắn đã phái nhiều CA đến bảo vệ chung quanh biệt thự để có cảm giác an toàn…
– “Chị Hoa… chị đến rồi à” Tín… Phó Trưởng CA đừng hàng thứ ba, một thân tín của Hiển thấy Hoa đến… hai mắt sáng rở nhìn Hoa với ánh mắt thèm khát… hắn muốn Hoa đã lâu nhưng biết Hoa là người của Hiển nên phải nhịn thèm… ai dè đêm qua Hoa câu dẩn hắn… cuối cùng cũng hối hả đụ được nàng trong ga ra đêm qua… Một vưu vật như Hoa… đụ được 1 cái tức nhiên là không thỏa lòng rồi… vì vậy từ sáng đến giờ, hắn chỉ mong gặp được nàng… nên vừa thấy Hoa. Như mèo thấy mở… không che dấu được ánh mắt thèm khát…
Mất tung tích của Quốc, Hùng… Hoa cảm thấy bị bó tay bó chân trong lúc đang cần người giúp nàng… vì vậy tối đêm qua, rù quến Tín… để hắn kéo nàng vào ga ra cho hắn đụ… Quả nhiên sau khi được Hoa cho thỏa mãn… Tín si ngốc… nàng nói gì hắn cũng nghe…
– “Hắn ở trong phòng?”Hoa nhìn Tín cười lẳng lơ hỏi… nàng cố ý đứng sát gần hắn… mùi thơm từ người nàng bay ra khiến Tín cảm thấy ngộp thở… cặc trong quần hắn cứng lên… hai mắt dán vào vùng ngực nhô cao… tối qua lần đầu tiên được bóp… quá đã tay… lồn của Hoa quá bót, lại biết cách uống éo trong lúc đó thật đã cặc… đêm qua hắn chỉ hối hả được 1 lần… hôm nay hắn muốn đút cặc vô miệng nàng… và hắn cũng muốn bú lồn nàng…
Nghe Hoa hỏi… Tín gật đầu như gà mổ thóc, nhìn Hoa đáp với ánh mắt mong đợi…
– Dạ phải chị Hoa… xếp chưa bao giờ ra khỏi phòng…
Hoa làm sao không hiểu Tín muốn gì… nàng liếc hắn rồi đi về hướng ga ra… Tín sáng mắt lên… run rẫy vì bị kích thích… cặc trong quần hắn cứng như khúc củi… giựt giựt… Tín nhìn quanh thấy không có ai… hắn bước theo vào ga ra… khép, gài chốt cửa…
Hoa đứng ở đầu xe, chiếc quần lót màu hồng nhỏ xíu đã được cởi ra nằm vắt vẻo trên mui, vạt áo đầm được nàng kéo lên cao… cặp mông trắng ngần hướng về phía Tín… đường rãnh hun hút…
Tín ngây ngốc… hắn nuốt nước bọt… đứng khờ ra…
– “Còn đứng đó? Mau lên… hihihi”Hoa lẵng lơ cười hihi trông thật dâm đãng…
– Ừm… phải… phải… nghe Hoa “nhắc nhở”… Tín bừng tỉnh… hắn vừa hối hả bước tới vừa đưa tay tháo khuy quần… chợt nhớ tới niềm “ước mơ” từ đêm qua… hắn quì xuống áp miệng vào… mút liếm…
Hoa mĩm cười đắc chí… áp người nằm trên đầu xe… sàng mông qua lại… nhắm mắt hưỡng thụ cảm giác… vừa suy nghỉ… lão già Bá Thành chắc lành ít dử nhiều rồi… 500 ngàn kia đan ở đâu? Coi bộ bây giờ người duy nhất có thễ mang hy vọng chính là thằng Hiển… nhờ thằng này theo dõi thằng Hiễn 24/24 để coi hắn làm gì… từng bước một… hy vọng có chút manh mối…
Tín lần đầu tiên được bú mút cái lồn “chất lượng” nên mút lấy mút để… hắn miệt mài khiến Hoa cũng “giựt mòng”… dâm thủy tuôn lai láng… mặt mủi Tín… ướt đẫm dâm thủy của nàng…
Bú liếm một hồi… sực nhớ tới còn một ước mơ chưa thực hiện… Tín đứng lên, cầm tay Hoa đưa tới cặc hắn… hai mắt đờ đẩn nhìn Hoa… tay hắn ấn vai nàng… Hoa hiểu ý… ngồi xuống… há miệng ngậm vào…
Tín bị kích thích quá độ rồi… Hoa vừa ngậm vào, hắn cảm giác đầu cặc ấm lên, vô cùng dễ chịu… chưa kịp nắc cái nào liền phun xối xả… Hoa cứ mặc cho hắn phun vào miệng… một tay nàng xoa phía dưới bìu dái, tay kia xoa bìi dái trên… được một hồi, nàng nhả một ngụm trắng đục trên sàn ga ra, tiếp tục liệm sạch đầu cặc Tín…
Hoa đứng lên, lấy quần lót mặc vào… Tín vẫn còn tham lam đưa tay bóp vú…
– “Ây… đừng mà… ngoan đi… mai mốt cho cậu tha hồ… hihihi” Hoa dâm đảng dụ dổ…
Tín được hứa hẹn, phấn khích mặt đỏ bừng… tay kéo hóa quần miệng miệng cười hehe nọi:
– Chị hứa rồi đó nha… ừm… xếp hình như đang chờ chị đó… từ sáng tới giờ hỏi chị tới chưa hai lần rồi…
– Có biết chuyện gì hong?
– Không… chỉ thấy xếp hình như đứng ngồi không yên… không biết là chuyện gì…
– “Được rồi… chị lên coi sao…” Hoa thầm nghỉ chắc chắn có liên quan đến sự mất tích của Phạm Bá Thành…
Quả nhiên khi vừa nhìn thấy Hoa, Hiển liền hỏi.
– Em Có thấy cậu tui không? Gọi điện mấy lần không thấy ổng trả lởi…
– Sáng nay không thấy ông ta đến ủy ban, gọi điện cũng không trả lời, em có ghé nhà cũng không thấy… không biết xảy ra chuyện gì… mấy người kia cũng mất tiêu… rúc cục là chuyện gì vậy?
Hoa nhìn Hiển hỏi với cặp mắt dò xét…
– “Em không biết đâu…”Hiển ngần ngừ, trong đầu rối tung lên… bình thường mọi chuyện do cậu hắn sắp xếp… hắn đứng giửa truyền mệnh lệnh, bây giờ mọi người như bốc hơi, bên cạnh hắn chỉ còn Hoa. Hiển đang phân vân, hắn không muốn ra khỏi biệt thự, lo sợ người sắp tới sẽ là hắn, ở trong biệt thự, có đám đàn em bao quanh, hắn cảm thấy an toàn hơn, nhưng hắn cần có người làm một số việc, xem ra hiện nay Hoa là người lý tưởng nhất…
– Thần thần bí bí… không biết xảy ra chuyện gì… anh không nói làm sao em biết được…
Hoa là người thông minh… đoán biết trong lúc này, nàng là người duy nhất Hiển có thể trông cậy, Hoa không gấp, nếu hối thúc, hắn sẽ sin lòng nghi ngờ, vì vậy “bình thản” cởi áo quần như bình thường mỗi khi nàng tới gặp hắn cho hắn đụ…
Quả nhiên Hiển thấy Hoa không “quan tâm” chút nào liền giảm lòng đa nghi… hắn trầm giọng nói:
– Không phải là không tin em… thôi được… anh nghỉ ổng chắc cũng bị bắt cóc rồi… bọn thằng Quốc, Hùng thư ký cũng vậy… nhưng đối phương là ai… anh thật sự cũng không biết…
Trước khi mất tích, Quốc đã kể qua chuyện của Minh sẹo và Tấn lác nên Hoa đã biết chuyện bắt cóc, ây giờ nghe Hiển nói… nàng làm như “kinh hãi”:
– Sao… sao có thể?
– “Chuyện là vầy…” Hiển trầm giọng nói…
– Số tiền 500 ngàn mỹ kim nhất định phải lấy về… còn nửa… 20 kg bột… chắc chắn đâu đó trong nhà… Hoa à… chuyện này phải nhờ em rồi. Anh là người biết điều… em yên tâm.
– Vậy… vậy anh muốn em làm gì?