Phần 103
“- Ừm… trong phòng ngủ, chỉ cần đẩy cái giường qua một bên… đầu giường bên trái, chỉ cần lấy lưởi dao cạy miếng ván đầu tiên lên là được, sau đó các miếng còn lại thì không thành vấn đề…”Hiển nghiêm trọng dặn dò…
– Vậy sao anh không đi…
– Bọn thằng Quốc, lão Hùng kia với cậu bị gì em không rõ sao? Anh nghỉ mục tiêu kế tiếp chắc chắn là anh… anh không biết họ là ai… họ trong bóng tối, anh ngoài ánh sáng… cho nên em đi là người thích hợp nhất… Chỉ cần em đem tất cả đồ trong đó ra khỏi nhà… ừm… tạm thời đem về cất trong nhà em… cẩn thận 1 chút… làm xong chuyện này càng sớm càng tốt…
– “Trong đó có cái gì?”Hoa hồi hợp hỏi.
– “Cứ lấy hết là được rồi… không chừa món nào lại… trong đó nhất định có 20 kg ‘bột’…”Hiển nhớ Phạm Bá Thành lần trước nói trong tay còn 20 kg… như vậy thì chỉ có chổ này là nơi cất dấu… không nơi nào khác…
Hoa hít một luồng khí lạnh… nghỉ:
“20 Kg bột trắng… theo giá thị trường từ 700 ngàn đến 1 triệu đô… tùy theo phẩm chất…”
– Vậy… tối nay em đi… sao hả?
– Ừm… càng sớm càng tốt… thằng Tín dưới nhà… hồi chiều giờ anh cũng chưa ăn gì… anh nghỉ nó cũng đói bụng… hay là kêu giao hàng pizza Hut… khui chai rượu chát…
– Ừm… để em đi chuẩn bị.
…
Trên bàn ăn, hai chai rượu đỏ chỉ còn nửa chai, bên cạnh hai hợp pizza Hut chỉ còn lại 1 lát… Hiển và Tín gục trên bàn ngái khò khò… Hoa đang đứng gần đó nhếch mép cười lạnh… bỏ trọn gói thuốc mê trong chai rượu… nàng bão đãm hai thầy trò tên này sẽ ngủ như con heo…
Quả nhiên Hiễn và Tín không một chút phản ứng khi Hoa kéo từng người một vào ga ra… để hai người ngồi trên ghế, kế đó nàng đem hai chai rượu, 2 hộp pizza dang dở để trên bàn nhỏ trong ga ra… mục đích là tạo hiện trường của 1 trận nhậu say bí tỉ…
Hoa cẩn thận lau hết dấu tay của mình… lấy chìa khóa nổ máy xe… đóng cửa…
Trong ga ra, thán khí CO2 từ chiếc xe thả ra suốt đêm… sáng mai còn mạng… là chuyện không thể nào…
…
Hai ống nghe bên tai… Phương Anh ngồi bất động trong bóng tối… tuy lão già Bá Thành và 3 tên kia đã được đưa về Biệt thự nhưng nhiệm vụ vẫn chưa xong… nàng vẫn còn đang ở trong nhà kiên nhẫn ngồi chờ… bên ngoài là Mỷ Kiều, cả hai nội ngoại phối hợp…
Nếu ba tên kia thật sự còn có tiếp ứng thì sau khi thấy đồng bọn mất liên lạc, bọn người tiếp ứng sẽ tìm đến coi hư thực và như vậy sẻ “hốt” hết trọn ổ bọn chúng… thêm nữa giờ nữa nếu vẫn không có gì… nhiệm vụ mới được coi là hoàn hảo.
– “Có”khách”tới Phương Anh…” Tiếng Mỷ Kiều vang lên trong “tai nghe”…
– “Ừm… biết rồi”… liên sau đó Phương Anh nhanh như chớp đưng lên, bước về góc phòng, nép sau góc tủ…
Hoa mở cửa bước vào… quá quên thuộc với hoàn cảnh, nàng không mở đèn thoăn thoắt bước vào phòng ngủ, khi đến đầu giường bên trái, nang ngồi xuống dùng sức đẩy chiếc giường lệch khỏi vị trí… mắt chăm chú quan sát… không hề để ý có cặp mắt đang theo dỏi nhất cử nhất động của nàng…
Bổng Hoa sáng mắt lên… mở bóp, lấy ra con dao nhỏ, kê mũi dao vào một miống gổ… nạy lên…
“Tách”… miếng gổ bật lên… Hoa nhanh chóng dùng tay bốc những miếng gổ khác ra ngoài… phía dưới sàn gổ, một khung hộp hiện ra… khoãng 10 gói bột thắng nằm thẳng hàng, 5 bó tiền mỹ toàn giấy “100” và ước lượng ít nhất cũng cả trăm cây vàng lá bốn số “9”…
Hoa hít một luồng khí lạnh… hạnh phúc ngất trời… tưởng chỉ có bột trắng cũng đủ làm giàu rồi… ai dè thu hoạch lớn hơn mong đợi rất nhiều… Cố dằn cơn xúc động… nàng nhanh chóng gom bỏ tất cả vào túi vãi mang theo… bó tiền mỹ cuối cùng vào túi, kéo phẹc mơ tuya lại… Hoa mĩm cười đắc ý… dợm người đứng lên… bất thình lình cảm thấy nơi mông đau nhói lên… chưa kịp biết đó là cái gì thì đầu váng mắt hoa… hai mắt tối xầm… ngã xuống nền gổ…
– “Phương Anh… tháo hết camera đem về… không để lại gì hết… đặt cô ta lên giường… nhiệm vụ hoàn thành…” – Tiếng Nancy vang lên trong ‘tai nghe’…
– Dạ rõ… Thủ trưởng…
Không đầy 5 phút sau… ngôi nhà Phạm Bá Thành trở lại bình thường… trong phòng ngủ, trên giường, Chánh văn phòng Thu Hoa ngáy nhè nhẹ… cạnh bên nàng có mảnh giấy viết tay… dòng chử rất đẹp:
“Thank you”…
…
Kiều Nga, Kiều Chinh sửng sốt khi nhìn thấy hình dáng của Bùi Hộ…
– “Tên này muốn ‘ám sát’ anh… hahaha… cũng may ở hiền gặp lành nên có đám anh em cứu giá… hihihi…” – Đức cười hi ha ‘lưu manh’ giải thích…
– “Cậu không sao chứ?”Biết tên này nói nhăng nói cuội… Nancy cũng “quan tâm”… hỏi… dù sao hắn cũng là người đàn ông của nàng…
– “Muốn động tới Trần Đức tui? Hắn chưa đủ tư cách…” Đức “hách dịch khinh thường…
– “Cũng là cậu oai nhất… vậy được chưa?” – Nancy ‘cười mắng’…
– “Hihihi… vậy còn nhge được” Đức “mặt dày” ưởn ngực nhận lời “khen”…
Thôi được, nhốt tên nầy chung với đồng bọn… sáng mai Cục An ninh tạm thời tiếp quản chúng… tất cả vào phòng họp…
Phòng ăn cũng là phòng họp… cái bàn rộng làm từ gổ cây sồi, hình chử nhật dài có thể 20 người ngồi chung quanh… nhìn những vật trên bàn… Đức sửng người ra…
– “Đã đếm hết rồi… tổng cộng là 150 miếng vàng lá 4 số” 9 “… 1 triệu 2 mỹ kim và 20 ki lô heroin… Tất cả thứ này lấy được từ nhà Phạm Bá Thành…”Không tính giá trị của heroin… tiền mặt và vàng lá… tương đương với 2 triệu đô… tức là 40 tỷ đồng… “Nancy điềm đạm nói…
– “Hắn giàu vậy sao? Rỏ ràng là làm chuyện bất chính mà…”Đức lòng “ngưỡng mộ” nhìn đống vàng bạc nhưng ngoài mặt “phẩn hận” mắng nhiếc…
– “Con nít cũng nhìn ra mà… không thấy bột trắng kia sao?” Phương Anh “liếc xéo, bĩu môi” hương về phía Đức tỏ ý “khinh thường”… mấy ngày nay trong bụng oán giận vu vơ đổ thừa nó làm nàng mất ngủ…
Nancy im lặn một lúc… nhìn quanh quan sát nét mặt của mỗi người…
– Với cuốn sổ của Phạm bá Thành… có thêm vào 1 hoặc 2 ki lô của heroin này thì tốt… không có cũng không sao… Những điều lão ghi lại trong cuốn sổ củng đủ để lão bóc lịch suốt đời… hơn nửa cũng làm rung chuyển chính trường của Đồng Tháp…
… Đức liếc nhìn Nancy… cùng lúc nàng cũng liếc nhìn về hướng này… Tâm tư Đức chợt động”Thiệt mừng a… hình như nàng đã chấp nhận đề nghị của mình”…
– Chúng ta đều cùng tên một chiếc xuồng… tôi có đề nghị này, muốn nói ra để mọi người cùng tham khảo… sau khi nghe tôi nói… ai có ý nghỉ gì cứ nói ra… rồi chúng ta quyết định…
…
– Thứ nhất… chúng ta giữ số tiền này thành lập công ty… mướn các chị em đã giãi ngủ từ trong quân đội… tạo công ăn việc làm cho họ… lợi nhuận từ công ty sau khi phát lương sẻ dùng trong các công việc từ thiện…
Thứ hai… nếu số tiền này chia ra… như vậy mỗi phần sẽ được khoãng 2 tỷ… nếu ai cá thấy đề nghị thứ nhất không thích hợp… vậy thì cứ lấy 2 tỷ rồi về quê… những người còn lại sẽ theo đề nghị thứ nhất mà làm…
– Vậy còn giải pháp thứ ba thì sao? Đức tò mò hỏi… nhiều ánh mắt cũng dồn về phía Nancy…
– “Giao tất cả cho Tỉnh ủy…” Nancy hững hờ đáp…
– “Hả? Hahaha… nói chơi à? Nà… không phải là không tin nhưng tiền bỏ trong túi mình… muốn xài chỗ nào thì xài… hơn nữa thời buổi này khó nói lắm… làm như vậy chẳng khác nào giao trứng cho ác… cái này… hahaha quên đi ha…” Tui là người đầu tiên phản đối…
– “Cái gì giao trứng cho ác… sao nói khó nghe vậy?” Kiều Nga bĩu môi “phản bác”…
– Là sự thật đó mà… nà…
– “Có ai có ý kiến gì khác không?” Nancy cướp lời… không để Đức nói thêm…
– “Em thấy giải pháp thứ nhất là tốt nhất…”Mỷ Kiều gật gù…
– “Nếu lấy 2 tỷ về quê rồi làm sao? Ăn không ngồi rồi? Em không biết làm ăn… giải pháp thứ ba thì không được rồi…”Phương Anh liếc xéo Đức…
– “Em thích việc mình làm hiện giờ”… Thùy Linh cười…
– “Em thích không khí như bây giờ”… Ngọc Như ngây thơ nói…
– “Vậy còn số heroin này phải làm sao?” Thu Tâm hỏi câu này mặc nhiên nhìn nhận nàng cũng đồng tình với các chị em khác khiến Nancy vô cùng hớn hở… lúc đưa ra đề nghị này, nàng chỉ sợ có người lấy pần về quê thì thật là đáng tiếc… họ là nhân tài…
– “Đức… cậu nói ý nghỉ của mình cho mọi người nghe đi…” Nancy nhìn Đức… cổ vủ… điều này chứng tỏ nàng đã đồng ý đề nghị trước đây của nó…
– “Ừm… được… để tôi suy nghỉ chút ha, làm sao nói ngắn gọn cho dễ hiểu… ừm… bắt đầu làm sao đây… ừm… phải rồi là như vầy… heroin là từ xứ Miên qua… dù muốn dù không cũng có hại cho người Việt, bây giờ mình tịch thu… phá huỷ thì uổng chi bằng bán ngược qua xứ Miên… hahaha lấy tiền làm chút công việc tốt cho dân Việt… là vậy đó…”
– “Có đạo lý… được đó”… Kiều Nga là người đầu tiên tán thành… mắt nhìn nó dạt dào iêu thương… mọi người khác cũng nhè nhẹ gật gật đầu… ra chiều tán thành… tịch thu rồi bán lại lấy tiền làm chuyện của mình… đâu có hại gì?
– Có ai muốn nói gì không? Nếu không coi như là đồng ý… từ nay chúng ta cứ thế mà làm…
…
– Tốt… Vậy được… cứ quyết định như vậy…
…
– “Nà… em nhìn đi… đó là tình điệu, thú vui phòng the đó mà…”Đêm khuya, Đức đang rù rì bên tai Kiều Chinh, hai má nàng đỏ bừng hi hí mắt nhìn màn hình của cái di động… người con gái đang mút liếm đầu cu của người đàn ông khiến Kiều Chinh ngượng chín người…
Thì ra đây là lần đầu… Đức đang rù quến dụ dổ chỉ đạo Kiều Chinh thổi “sắc xô”… tức là bú cặc…
Đặt Kiều Chinh nằm gối đầu trên đùi, nó kê đầu cặc ngay môi nàng… Kiều Chinh ngượng ngịu mím môi một hồi nhưng sực nhớ hắn nói ai cũng vậy đó là tình điệu, thú vui phòng the… khiến nàng sinh lòng hiếu thắng nghỉ “không thể thua Kiều Nga được…” liền hé môi thế là Đức được dịp đẫy vào… cuối cùng nguyên con cặc nằm gọn trong miệng nàng…
Dần dần Kiều Chinh bắt đằu quen quen với “vật lạ” trong miệng nhưng chưa được “linh hoạt” lắm, vẫn còn thụ động… cứ ngậm nhưng chưa biết gục gặt đầu… nhưng như vậy cũng lả khá lắm rồi… vạn sự khỡi đầu nan a…
Để nàng quen với “môi trường” một chút… Đức bắt đầu chầm chậm xê dịch mông ra vào… con cặc nó vì thế bơm ra bơm vào cái miệng xinh xinh của Kiều Chinh… hai má nàng đỏ ửng… hai mắt nhắm khít… ây da cũng khá lắm rồi… Đức vừa se se đầu ti vừa bóp vú nàng, thĩnh thoãng chồm người đưa tay vào giửa vùng tam giác khều khều móc móc khiến Kiều Chinh uốn éo không ngừng…
Hai mắt lim dim vừa hưỡng thụ cảm giác ấm áp nơi đầu cặc mang lại vừa nghỉ về Yến, Tuyết, Kiều Nga và bây giờ là Kiều Chinh… đặc điểm đều giống nha… lúc đầu thì thẹn thùng nhưng sau đó là muốn cắn đứt cặc mình luôn…
– Hắc hắc hắc…
…
Sáng ngày hôm sau, Nancy đáp chuyến bay ra Hà Nội, cùng tháp tùng có Phương Anh, Thu Tâm… hai người này hiện nay thế vào vị trí của Kiều Chinh và Kiều Nga… bằng chứng trích ra từ cuốn sổ của Phạm Bá Thành và lời khai của bộ tứ Bùi Hộ sẻ làm rung chuyển chính trường Tỉnh Đồng Tháp… Chính vì vậy mà Thiếu Tướng cẩn đích thân báo cáo với cao tầng tại Trung ương…
Bọn bộ tứ Bùi Hộ được tạm giam đặc biệt tại Cục An ninh địa phương… chờ Thiếu tướng trở về từ Hà nội…
Phạm bá Thành cùng bộ tứ Hùng Thư Ký được tống giam tại nhà giam Tỉnh cùng một lúc với bô ba Kiến Quân, Tuấn Phàn, Huân… Phạm Bá Thành đặc biệt hơn còn thêm tội 10 năm trước đã âm mưu tổ chức vượt ngục cho đứa em trai Hùng thư Ký đích danh là Lê Minh Triều… cộng thêm tội buôn bán ma túy có hệ thống… nếu không tử hình thì cũng sẽ suốt đời bốc lịch trong khám… đó là chuyện sau này…
Cùng ngày… Trưởng CA huyện Cờ đỏ cùng thân tín Phó Trưởng Tín nhậu say bí tỉ trong ga ra, vì quên tắt máy xe… Cuối cùng cả hai tử vong vì hít quá nhiều thán khí… Sự việc này được Chánh văn phòng Thu Hoa sốt sắn theo sát phòng CA huyện để làm sáng tỏ vấn đề nên kết quả ra rất nhanh chóng… Hiển tự sát vì sợ tội và Tín bị vạ lây…
Trong văn phòng của Chánh văn phòng UBND huyện Cờ đỏ… Thu Hoa thẩn thờ nhìn tờ giấy có ghi hai chử “Thank you”… thêm một lần nửa giận muốn hôn mê bất tỉnh… nàng nghỉ lại sáng hôm đó tỉnh lại chỉ thấy tờ giấy này… ngoài ra tất cả đều… bốc hơi… Xót của, Hoa giận muốn ngất đi… nhưng cuối cùng cũng ráng ngậm bồ hòn… nuốt giận…
Cùng lúc nầy chuông điện thoại trên bàn kêu lên…
– A lô… tôi là Thu Hoa… Chánh văn phòng UBND huyện Cờ đỏ…
– A lô… xin chào… tôi là Hiếu… Chánh văn phòng Hoa có thể đến văn phòng tôi ngồi một chút… tôi có vài chuyện cần tham khảo bàn bạc…
– “Chủ tịch Hiếu… hihihi… sao anh lại nói vậy… bất cứ lúc nào anh cần… nhiệm vụ của tôi là phục vụ các lãnh đạo í mà… Tôi sẽ đến ngay… anh cho tôi một phút nhé…” Hoa cười ủy mị… tiếng nói như pha lê trong điện thoại khiến Hiếu cảm thấy ngây ngất…
– Ừm… được… được… tôi chờ chị… Cứ thông thả… không gấp… hahaha.
Hoa gát điện thoại, đi vào phòng vệ sinh săm soi hình dáng… nhìn mình trong gương… mĩm cười…
…
Trong Ủy ban nhân dân huyện Cờ đỏ, đứng đầu là Bí Thư kiêm Chủ tịch huyện, kế đó là hai Phó Chủ tịch huyện… Phạm bá Thành đứng hàng thứ nhất, Hiếu đứng hàng thứ hai.
Phạm Bá Thành là lão làng tại huyện Cờ đỏ, uy vọng của lão tại vùng này như mặt trời ban trưa, thân tín của lão trong ủy ban chiếm đa số… từ Chánh văn phòng cho đến các Phòng, Ban… vì vậy mọi chuyện trong ủy ban nếu lão lắc đầu thì khó mà thông qua suông sẻ. Ở huyện Cờ đỏ này lời nói của Bá Thành là “thánh chỉ”… không ai dám trái. Trước Kiều Nga, nhiều vị Bí thư tiền nhiệm bị Bá Thành ép thở không nổi… cuối cùng cố vận động để được điều đi nơi khác… bỏ vị trí chạy lấy người…
Lần này, 1 Phó Chủ tịch huyện về hưu, đồng thời Vị Bí thư tiền nhiệm được điều đi nơi khác… ai cũng tưỡng Bá Thành thuận lợi “đăng cơ”… ai dè trên tỉnh điều xuống 2 “đứa con nít hỷ mũi chưa sạch”… một đứa con gái là lãnh đạo của Bá Thành… dỉ nhiên là lão không vui rồi… ngấm ngầm ra lệnh thân tín “kỳ đà cản mũi” trong công việc của hai đứa con nít này… để cho chúng biết ở huyện Cờ đỏ này ai mới là “lão đại”…
Vì vậy, Hiếu muốn triển khai công việc cũng gặp rất nhiều sức cản… hắn đã nhiều lần ra tín hiệu với Bí Thư Kiều Nga… mong nàng cùng hắn “song kiếm hợp bích” để có thể đột phá ra khỏi tầm ảnh hưỡng của Phạm bá Thành… chỉ tiếc là Kiều Nga cứ mặt lạnh như tiền… cũng tại vì nàng nhận ra ý đồ gian trá của Hiếu… hắn chìa cành ô liu muốn hợp tác để đột phá trong công việc nhưng cũng có ý đồ “lòng hưu dạ vượn” đối với nàng… Kiều Nga khinh thường… lúc này, trong lòng của nữ Bí Thư đang iêu… khi rãnh rổi cứ cười mĩm chi… nghỉ vu vơ rồi mét mặt thoáng hồng… tâm trạng đang iêu của phụ nữ…
Tin Phạm bá Thành bị tống giam… người mừng nhất có lẻ là Hiếu… hắn thấy cơ hội đã tới… Bây giờ hắn không muốn hợp tác nửa mà có thể là đối đầu, sau đó là thu phục nữ Bí thư xinh đẹp này…
Hiếu thầm trù tính… Phạm Bá Thành bị bắt giam… cây đổ bầy khỉ tan… đám thân tín của lão chắc đang lo sốt vó, sợ bị liên lụy chắc chắn bây giờ đang nổ lực tìm kiếm chỗ dựa mới… nếu bây giờ Hiếu nhảy ra thì sẽ có khối người quy thuận… Hiếu thu nạp họ, lập ra thế lực của mình… đến chừng đó… Kiều Nga muốn triển khai công việc cũng phải xem coi Hiếu có tâm tình vui vẻ hay buồn… hắc hắc hắc…
Người đầu tiên Hiếu muốn thu phục chính là Chánh văn phòng Thu Hoa… chì cần nàng làm con chim đầu đàn… mọi việc sau đó sẻ dễ hơn nhiều… Hiếu tin tưỡng nếu Thu Hoa biết được hắn có Phu Nhân Chủ tịch tỉnh chống lưng… chuyện thu phục nàng dễ như lấy đồ vật trong túi…
Chính vì vậy mà Hiếu gọi điện cho Thu Hoa… tiếng nói trong trẻo ủy mỵ của nàng khiến Hiếu tưỡng tượng đến gương mặt, đôi môi gợi tình… cặc trong quần Hiếu liền ngóc đầu… hắn nghỉ: “Nếu đụ được nàng thì mọi chuyện không phải ngàn lần dễ hơn sao?”… Hiếu mơ màng chờ Thu Hoa tới…
Hoa vừa ngắm mình trong gương vừa suy nghỉ: “Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh… đang muốn gặp hắn, hắn liền gọi mình…”
Hoa cũng đang âm thầm trù tính… lão già Bá Thành xảy ra chuyện… coi như một đi không trở lại… thằng Hiễn và thằng Tín đều đi bán muối hết rồi… ây… Hoa cũng không muốn ra tay với thằng Tín lắm nhưng nếu không làm vậy không được, sẻ không giữ được bí mật… thôi coi như nó gặp xui đi… nàng cũng cho nó đụ mấy lần rồi… càng nghỉ đến Hoa càng giận… rõ ràng đã tới tay nhưng lại bị phõng tay trên… mộng ôm trọn gói một mình mới ra tay với Hiển và thằng Tín… rúc cục cũng chẳng được gì… thiệt xui mà…
Hoa lại nghỉ tới thằng Toàn, phó CA phụ trách điều tra cái chết của Hiển, Tín… cũng may nàng thành công dụ dổ, cho nó đụ và nó chịu nghe lời nàng… Hoa trù tính nếu có thể đề bạt nó thế vào chức vụ của thằng Hiển… như vậy rõ ràng nàng có thể thao túng CA huyện rồi… chừng đó muốn làm gì thì làm… còn nửa, tên Hiếu này rỏ ràng muốn lợi dụng cái chuyện Bá Thành đi tù mà thừa nước đục thả câu… muốn đám người của Bá Thành quy thuận y đây mà… hahaha… tưởng “bà” khờ sao… không dể đâu…
– “Chánh văn phòng… xin chào… Chủ tịch Hiếu nói nếu chị tới thì cứ vào… ông ấy đang chờ…” Lập… thư ký của Hiếu thấy Hoa liền lễ phép đứng lên chào…
– Ừm… công việc thế nào? Đã quen chưa?
– “Dạ… cũng đang thích ứng ạ… mai này còn phải nhờ chị chì điểm thêm cho mới được”… Lập lễ phép đáp…
– “Tốt… cứ cố gắng làm việc… khi nào có chuyện gì không thông… cứ tới tìm chị…” Hoa nghiêm nghị dặn dò… Lập khúm núm bước đến cửa gõ nhè nhẹ… Hoa nghỉ đến số tiền 30 triệu của ba má thằng nhóc này lo lót để nàng nhét nó vào vị trí thư ký cho Phó Chủ tịch huyện… giá hời… nếu là ai khác… không dưới 50 triệu…
– “Vào đi”… tiếng Hiếu từ bên trong vọng ra. Lập mở cửa, đứng lách sang một bên, Hoa bước vào…
– “Hahaha… Chánh văn phòng… Chị đã tới rồi… mời ngồi…” Hiếu cười thân thiết đứng lên, tiến đến đón chào Hoa ngay bộ ghế salon, đưa tay mời nàng ngồi… Lập rót hai tách trà nóng để lên bàn, lui ra khép cửa…
– Chủ tịch Hiếu… anh đừng quá khách sáo làm tôi thấy ngại…
– “Khách sáo cái gì chớ? Là đồng nghiệp với nhau… lẻ ra tôi đã sớm gặp chị rồi… xin thụ giáo kinh nghiệm của chị… bây giờ mới có dịp… aizzzz… chuyện của Chủ tịch Thành”… Hiếu nhè nhẹ lắc đầu ra vẻ nuối tiếc…
– “Chúng tôi cũng bất ngờ lắm… làm việc với ông ta cũng lâu rồi… thiệt không ngờ… tôi nghì chắc có sai lầm nào ở đâu đó… nhưng tiếc là không quen biết rộng rãi để có thể dò hỏi hư thực…” Hoa “bùi ngùi”…
– “Cái này chị không cần lo… lãnh đạo sở Tài chính tỉnh là lão lãnh đạo của tôi… tôi nghỉ tôi có thể giúp được… nè… uống trà…” Hiếu khéo léo khoe chỗ dựa…
– “Vậy à? Vậy thì tốt rồi… ai thế anh? Chủ tịch Hiếu có thể tiết lộ một chút?”Hoa bưng tách trà thấm môi, mắt nhìn Hiếu mong đợi…
– “Không xa lạ đâu… cũng là Chủ tịch tỉnh phu nhân đó thôi…” Hiếu “khiêm nhường” cười đáp…
– “Ây ui… Chủ tịch Hiếu… anh thiệt là thâm tàng bất lộ… thiệt là hù chết người ta mà… mai này anh phải chiếu cố tôi nhiều hơn mới được”… hai người ngồi không xa, Hoa nũng nịu “vô ý” vung tay đánh nhẹ vào đùi Hiếu…
Cặc Hiếu giựt giựt… Từ lúc Hoa ngồi xuống, mùi thơm trên cơ thể nàng đã làm hắn ngất ngây… ở cự ly gần, nàng mặc áo sơ mi lụa trắng, hai gò ngực ẩn hiện sau lớp áo làm Hiếu mê man… hắn nuốt nước bọt… mấy năm nay hắn vừa làm tài xế vừa là người tình của Phu nhân Chủ tịch tỉnh, chỉ đụ có mình bà, bây giờ Hoa chỉ xấp xỉ 30 so với một người xấp xỉ 50… sự khác biệt không cần phải nói nhiều…
Hoa biết mình rất hấp dẩn đàn ông… bộ 4 thân tín của Hiễn, kế đó là Tín và gần đây Toàn, tất cả đều bị nàng thu phục một cách dễ dàng… đàn ông… tên nào cũng vậy, thích chúi mũi vào giửa hai đùi nàng… nhìn thấy ánh mắt tham lam của Hiếu, Hoa đắc ý cười thầm… cho thêm chút lửa…
– “Chủ tịch Hiếu à… sao anh không nói gì vậy? Anh không phải keo kiệt đó chứ? Chiếu cố dùm một chút cũng không được sao? Cùng lắm là mai này anh nói gì tôi cứ nghe theo là được…” – Vừa nói tay vừa ‘đáp’ lên đùi Hiếu… rồi dừng ở đó…
Giờ phút này cho dù là hòa thượng cũng muốn tức khắc hoàn tục mà thôi…
– “Được… được… mai này chuyện của em là chuyện của anh…” Dằn lòng không được, Hiếu ôm chầm lấy Hoa, tay hắn nhanh chóng luồn vào chiếc váy đầm… mò lên trên, miệng hắn đáp lên môi nàng hôn ngấu nghiến…
– “Đây là văn phòng” Hoa “e thẹn” nắm bàn tay tham lam của Hiếu… đây mới chính là nghệ thuật đỉnh cao của sự câu dẩn… Hiếu vừa nghe nàng nói… lửa dục càng bùng cháy… cứ tưỡng mình là người đầu tiên chinh phục nàng…
– “Không sau đâu… không ai vô khi chưa có lệnh của anh…” Hiếu vừa nói vừa hối hả mở khuy quần… móc cặc hắn ra… một tay vén áo vạt áo đầm nàng lên, muốn kéo quần lót xuống…
Trước sự tấn công hùng hổ của Hiếu… Hoa “sợ sệt” nhìn ra ngoài cửa… tỏ vẻ sợ sệt với ánh mắt nai tơ…
– “Không sao đâu mà… chìu anh đi…” Hiếu vừa kéo quần lót nàng xuống vừa dụ dổ… Hoa cuối cùng cũng “khuất phục”… để Hiếu kéo quần lót nàng ra ngoài… Hiếu thấy nàng nhượng bộ… chìu theo ý mình… hắn hứng chí… hai mắt hao háo nhìn vào đám lông mượt mà… Hoa “e thẹn” hai mắt nhắm khít cố lấy tay che… nhưng không còn kịp nửa, Chủ tịch Hiếu đã áp miệng vào…
– “Em… em sợ…”Hoa nhếch mép cười mĩm nhìn Hiếu đang tham lam bú mút giửa hai đùi… ánh mắt đắc ý… nhớ tới Bá Thành trước kia… chính nàng hay bú cặc lão ngay trong văn phòng của lão…
Hoa gát hai chân lên vai Hiếu… cho hắn mặc tình bú mút… tên này bú mút không tệ…
…
Kiều Nga không dùng thư ký… Ngọc Như vừa là tài xế cũng là Thư ký của nàng… Tuần trước, nàng đã thấy đoạn video cảnh Thu Hoa thân mật với Phạm Bá Thành… Kiều Nga liền đề cao cảnh giác… người đàn bà này có hành động bất chính không thể tin tưởng được… vì vậy nàng đã khéo léo từ chối việc tuyển chọn Thư ký cho Bí Thư, lấy cớ rằng để Ngọc Như đảm nhiệm. Thu Hoa cũng vì vậy mà căm tức vì mất nguồn lợi 50 triệu… miếng thịt sắp vào miệng bị vuột mất…
Phương Anh lại tường thuật chính người đàn bà này đã lén lút vào nhà Phạm bá Thành lấy số tài sản của lão. Nancy đã căn dặn triệt để lưu ý… việc ngộ độc thán khí dẩn đến cái chết của Bùi Thế Hiển và thân tin của hắn có thể liên quan đến người này, nhưng đó là việc của CA, hơn nửa vạch mặt nàng ta bây giờ không có lợi… chẳng khác nào nói người phỏng tay trên nàng ta chính là người của mình?
Văn phòng của Bí Thư huyện ủy kiêm Chủ tịch huyến cách văn phòng của Phó Chủ tịch Hiếu không xa, vì vậy ngay từ lúc Thu Hoa xuất hiện ngoài cửa văn phòng, chuyện trò cùng Lập… nhất cử nhất động của nàng không thoát khỏi ánh ắt quan sát của Ngọc Như… nàng cười lạnh mở cửa vào trong phòng làm việc của Kiều Nga…
– “Sao rồi?”Đang ngồi đọc văn kiện, thấy Ngọc Như đi vào, Kiều Nga ngẩn đầu lên cười hỏi.
– “Gần 1 tiếng đồng hồ… vào trong… không biết bàn chuyện gì…”Ngọc Như ngây thơ báo cáo…
Kiều Nga nhếch môi cười lạnh… bàn chuyện? Không đơn giản như vậy đâu… mất đi hai chỗ dựa là Bá Thảnh và Bùi Thế Hiển, dỉ nhiên là phải nhanh chóng tìm chỗ dựa hoặc đồng minh rồi… Trong tình hình hiện nay dỉ nhiên tên Hiếu này là lựa chọn không tồi… nhưng uỗng công thôi… đối với người khác có thể là kế sách hay đấy… nhưng đối với nàng, chỉ là con khỉ nhảy lung tung…
Việc làm trước nhất là phải tìm nhân tuyển trám vào hai vị trí mấu chốt thay thế Phạm bá Thành và Bùi Thế Hiển… không biết “anh ấy” tìm được nhân tuyển thích hợp chưa…
Hổ phụ không sinh khuyển tử… Phụng tỷ nhất định không thể nào có thử muội… Mọi toan tính của Hiếu và Thu Hoa đều không qua khỏi ánh mắt của Bí Thư huyện cũng là Thiếu tá Cục An ninh Quốc gia Kiều Nga…
Dòng dõi của Tổng Bí Thư thì đầu óc chính trị nhất định phải hơn người…