Phần 106
Từ lúc lui về tuyến hai với một chức vị nhàn rỗi bên mặt trận tổ quốc… Lại Đức Quang ít xuất hiện trước công chúng… có thể nói lão hầu như là “vui thú điền viên”… buổi sáng thức sớm, pha trà… rồi ra sân chầm chậm đánh Thái cực coi như là biết chút ít đạo dưỡng sinh…
Ở quận Cái Răng… lão có căn nhà lý tưởng để cáo “lão quy điền, tu tâm dưỡng tánh”… phía trước trồng cây kiển, phía sau có vườn cây ăn trái… cuối vườn là con rạch, một khung cảnh quen thuộc của đồng bằng sông nước Nam bộ…
Chiều nay Lại Đức Quang có khách, nói đúng ra là thuộc hạ thân tín ghé nhà… Lúc này, lão đang ngồi đánh cờ, La Thanh Hiền Phó Trưởng CA quận Cái Răng đang đánh cờ với lãnh đạo… mặt hắn nghiêm túc… cả hai chăm chú nhìn bàn cờ.
Thượng Tá Hiền là thân tín của Lại Đức Quang… được lão đề bạt vào chức Phó Trưởng CA quận Cái Răng đã được 2 năm rồi… đối với sự tài bồi của lão… Thanh Hiền tri ân nên lúc nào cũng trung thành cẩn cẩn… mặc dù ngày nay Lại Đức Quang tuy lui về tuyến hai nhưng Hiền biết ảnh hưởng của lão lãnh đạo trên chính trường Hậu Giang không tầm thường… hơn nửa hắn mù quáng tin tưởng sẻ có một ngày lão lãnh đạo sẽ “Đông sơn tái khỡi”… nếu có ngày ấy thì những gì hắn đang làm cho lão lãnh đạo sẽ được xứng đáng đền bù…
– “Chuyện lão Duệ kia tới đâu rồi…” Lại Đức Quang tiến “ngựa” trên bàn cờ… bình thản hỏi…
– “Giám đốc Duệ có thân mật không bình thường với 1 giáo viên… sáng nay có tin chồng cô ta được điều làm phó Trưởng phòng của Sở Tài Chính, còn cô ta được điều làm Phó Trưởng Phòng của Sở Công Thương… Ai ai cũng chúc mừng… nói là song hỉ…”Hiền miệng trả lời, mắt không rời bàn cờ… tay chuyển “pháo” cản “ngựa” của Lại Đức Quang…
– “Cái gì mà quan hệ không bình thường? Nói có sách mách có chứng… không thể để tin đồn làm hại uy tín của lãnh đạo… hiểu chưa?” – Lại Đức Quang nghiêm sắc mặt ‘giáo huấn’ thuộc hạ…
Thanh Hiền nghiên mình cung kính nói:
– Đã hiểu chỉ thị của lãnh đạo… sẽ bắt đầu thu thập chứng cớ… nhất định không để ai bôi nhọ giám đốc Duệ…
– Ừm… theo sát Chủ tịch Quận Lý Bình một chút… nghe nói hai ba ngày nay hắn hình như có vấn đề…
– Chuyện này xin lãnh đạo an tâm… theo ý của lãnh đạo tất cả đều đang được an bài từ lâu…
– Ừm… hôm nay tới đây được rồi… cậu về đi… yên chí… mai này thành sự… công lao của cậu sẽ được đền đáp xứng đáng…
– “Chỉ là chút chuyện nhỏ… lãnh đạo xin đừng nói vậy…”Thanh Hiền cung kính khiêm nhường… được lãnh đạo “thưởng thức” tuyệt đối không thể kiêu ngạo… đây là đạo lý “sống còn” trong quan trường…
Lại Đức Quang nheo mắt nhìn gả thuộc hạ ra về… lão tưởng tượng tới ngày hạ được đối thủ để trả thù trong lòng khoan khoái… lão lẩm bẫm:
“Lý Bình chưa gì đã xảy ra chuyện… đúng là trời cũng giúp mình… hai tên cáo già kia lần này chắc không nhịn được nửa rồi… hy vọng thằng Hiền này không làm mình thất vọng…”hắc hắc hắc…
“Mình nhảy ra vạch trần tôi xấu xa của chúng… như vậy là có công… cơ hội đông sơn tái khỡi sẻ không nhỏ, chỉ cần chi đậm, vận động một chút là có thể rồi… biết đâu còn thăng chức… hắc hắc hắc…”
Lại Đức Quang lúc này ánh mắt lóe lên sát ý: “Lương Học Hữu đừng chết sớm nha… còn thằng nhóc Trần Đức nửa… tao mà được Đông sơn tái khởi… mầy chờ coi đi…”
…
Hà nội… Hotel Sofitel…
Lần này trở ra ra Hà nội, có sự đồng hành của Thu Tâm, Nancy không về nhà… cả hai trú tại Khách sạn Sofitel… Công việc đã xong, nàng muốn mai về lại Cần Thơ nhưng “ông cụ” cứ nằng nặc nàng ở thêm 1 tuần… cũng được… cho đám chị em của Thu Tâm thêm thì giờ thu xếp chuyện nhà…
Chiều nay trời đẹp… Nancy và Thu Tâm cùng đi dạo một vòng bên hồ Gươm… trở về khách sạn, cả hai ngồi quầy bar chuyện trò uống chút rượu trước khi dùng bửa cơm tối…
– Đã đặt vé cho tuần sau chưa? Không có vấn đề gì chứ?
– Không có vấn đề gì ạ… tổng cộng 10 vé… Thứ Tư, chuyến bay Vietnam airlines 8 giờ sáng đến Cần Thơ 9 giờ 15…
– Vậy em phải thông báo cho bọn họ phải có mặt tại phi trường đúng giờ… chúng ta hội họp với họ tại phi trường…
– “Vâng… đã nói rồi… em nghỉ có thêm thời gian cho các chị em thư thả một chút… Nhìn họ rất phấn khởi em cũng mừng… coi như là một khỡi đầu mới… lần đầu tiên vào Nam lại được làm việc cho Thủ trưởng…” Thu Tâm vui vẻ nói… hai mắt sáng ngời…
Lần này trở ra miền Bắc… Theo lệnh của Nancy, Thu tâm ráo riết tìm lại được một số chị em đã giải ngủ “tay nghề” giỏi… nghe Thu Tâm đang làm việc cho Nancy trong Nam, mấy người này rất hâm mộ nên khi Thu Tâm ngỏ ý cần người vào Nam… dỉ nhiên là họ tình nguyện rồi… tất cả đều còn trẻ, không vướng bận gia đình… phiêu lưu là nguyện vọng thay vì lấy chồng sinh con… không phải là lý tưởng của họ, nhưng nghỉ tới vấn đề tài chánh… Thu Tâm hơi lo lo… nàng rất yêu thích cuộc sống hiên tại… nhưng phải thực tế một chút… tài chánh nếu không đủ sẻ là một vấn đề… tổ chức sẽ dể tan rả…
– Thủ trưởng… em có điều hơi lo… không biết…
– Nói đi… giửa chúng ta đừng ngại… mai này đều là người trong nhà…
– Em thấy… chúng ta nhiều người như vậy… chi tiêu sẻ không nhỏ a…
– “Hihihi… tưởng vấn đề gì… chỉ là chuyện nhỏ thôi… sau này chúng ta làm ăn và sẻ bành trướng lên… sẻ là một tập đoàn lớn… không chỉ trong nước mà cả nước ngoài… chúng ta sẽ có thương hiệu riêng của chúng ta…”Nancy hai mắt sáng ngời khi nhìn về tương lai…
Thu Tâm nghe Nancy nói giấc mơ tương lai… nàng cũng phấn khích lên… nếu có thể cùng thủ trưởng có ngày đó… thiệt là không uổng kiếp người…
– “Thu Tâm, bây giờ và sau này… chúng ta là người một nhà… trong sự nghiệp của chị và Trần Đức… sẻ không thiếu phần của em… hihi… chắc em cũng biết quan hệ giữa chị và hắn?”Nancy cảm thấy cũng nên minh bạch với thuộc hạ và cũng là chị em của mình trong tương lai…
– “Chút… chút”… Thu Tâm hai má ửng hồng… nàng biết chút chút rằng cả ba chị em Thủ trưởng đều có quan hệ với Đức… đó là chuyện đời tư của Thủ trưởng… nếu Thủ trưởng muốn tâm sự… nàng cũng hiếu kỳ mà… nên rất muốn nghe.
– “Ừm… vậy có muốn biết rõ không?”Nancy nhìn Thu Tâm nghiêm túc hỏi…
Thu Tâm không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Nancy đầy vẻ tò mò hiếu kỳ…
– Là như vầy…
Thu Tâm trợ mắt há mồm… một kế hoạch “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả” a… nhưng mà nghỉ lại với thế lực hiện tại của Nancy… chỉ cần Tổng Bí Thư ngồi thêm 2 nhiệm kỳ nữa… rồi tới Nancy… rồi tới hắn… chỉ cần có thế lực và tài lực… chuyện này không thể là không khả thi… nếu mình có thể giúp Nancy hoàn thành kế hoạch vỉ đại này… chết không uổng kiếp người…
– “Thủ trưởng… suốt đời này em tình nguyện giúp Thủ trưởng 1 tay…”Thu Tâm kích động tuyên bố…
– Thiệt? Em tình nguyện?
– Nếu Thủ trưởng tin em… Thu tâm hai mắt sáng ngời cương quyết…
– “Nà…” Nancy kề tai Thu tâm nói nhỏ… hai má Thu Tâm đỏ rực…
– Em nghỉ kỷ đi… chị không ép nhưng nếu em theo chị… người đàn ông của chị cũng sẽ là của em… con chị và con em cùng cha… sự nghiệp như vậy mới vững bền…
…
– “Là em à Nancy… hahaha… không ngờ gặp em ở đây…”Một giọng nam từ phía sau vọng đến cắt đứt dòng tư tưỡng của Nancy…
– “Đang vui tự nhiên cảm thấy mất hứng…”Giọng Nancy bỗng nhiên lạnh lùng, hằn học… nét mặt chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt…
– Hahaha… dù sao cũng đã từng là vợ chổng… em không tuyệt tình như vậy chứ hả? Hahaha…
Thu Tâm sửng sốt… không ngờ người đàn ông trước mặt này đã từng là chồng của Thủ trưởng…
– Tôi nói cho anh biết… Lý Gia Thành… kết hôn với anh là vết nhơ nhất trong đời của tôi… anh đừng bao giờ nhắc lại… OK? Thu Tâm… mình đi…
– Hahaha nghe nói cô xuống Cần Thơ cặp kè với thằng nhà quê… tôi cũng muốn kiếm bửa nào xuống đó chơi luôn tiện gặp hắn xem… ừm… hắn tên gì nhể? Ừm đúng rồi… là Trần Đức… hahaha… coi hắn là thằng nhà quê đến cở nào hahaha…
Đang dợm bước đi nghe Lý gia Thành nói… Nancy quay lại cười chúm chím nhưng nhìn kỷ ánh mắt đầy sát ý…
– Nói về xuất thân… chắc chắn hắn không bằng anh rồi… công tử bột Lý Gia Thành… phường giá áo túi cơm hihihi… còn nói về tài năng… ừm… phải nói thế nào đây? Ừm phải rồi… ngắn gọn dễ hiểu… Lý Gia Thành anh xách dép cho hắn cũng không xứng… nếu không tin cứ tự mình đi coi đi… đọ sức thử coi sao? Nhưng mà tôi nói trước nha… đọ sức tay đôi thì được… muốn dùng thế lực chèn ép hắn… hahaha… bà đây không tha cho mầy… nghe rõ chưa Lý Gia Thành? Thu Tâm mình đi… thấy người này chị muốn ói…
Lý Gia Thành mặt tái xanh vì giận… đụng tới Nancy… hắn không có cái gan này… về tài về thế… hắn đều thua xa… mấy năm nay gia tộc hắn mỗi ngày đều lao dốc trong khi bên Nancy, về tài về thế đủ để đè chết gia tộc hắn… nhất là Tổng Bí Thư… nghe nói ngồi trên đỉnh cao thêm hai nhiệm kỳ nữa cũng không có gì khó khăn… Chính vì vậy mà cha hắn muốn hắn “gương vỡ lại lành”… nếu được thì chuyện tái lập uy phong ngày xưa của gia tộc sẻ rất thuận lợi… xem ra coi bộ không dễ rồi…
Trần Đức? Lý Gia Thành tao thật muốn coi thằng nhà quê mầy là ai mà dám tranh giành với tao…
…
Cần Thơ… cùng thời gian…
Hẹn 7 giờ… mới hơn 6 giờ Duệ đã đến Vinpearl và đang ngồi trong khu nhà hàng.
Hôm nay Duệ ăn mặc rất trí thức, quầy tây đen, áo sơ mi màu xanh nước biển trông thật trẻ trung bắt mắt… Trước khi đến đây, Duệ đã ngắm nhìn mình trong gương nhiều lần… phải cho vợ Lý Bình có ấn tượng tốt mới được…
Kịch bản là… sau khi ăn uống một hồi… vợ Lý Bình sẻ cảm thấy không khỏe… thế là Lý Bình đưa vợ hắn lên phòng đã đặt sẳn tạm nghỉ… chuyện sau đó… còn phải nhờ vào tài năng của Duệ… hắc hắc hắc… Duệ không cần biết vì sao vợ Lý Bình cảm thấy không khỏe… Lý Bình có cách làm của hắn… Cái mà Duệ quan tâm chính là cái thân hình kia… nghỉ tới cũng đủ làm Duệ nứng cặc…
Duệ vào nhà hàng, chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống nhìn ra ngoài… hôm nay trời thật đẹp… nắng chan hòa… lão kêu một ly Rémy Martin pha chút soda nhấm nháp… đầu óc đang mơ màng suy nghỉ tối nay…
– Giám đốc Duệ… xin chào… thật là thất lễ quá… chúng tôi đến hơi muộn…
Tiếng nói của Lý Bình khiến Duệ giựt mình… lão quay lại… thấy Lý Bình cùng vợ sắp cưới Thúy Ái đang đứng sau lưng…
– “Haha… Lý Bình… Chào em dâu… không… hai người không đến trể… chỉ tại tôi muốn tới sớm một chút uống ly rượu thôi”… hahaha… Duệ nhìn Thúy Ái… bên trong lòng dâm đang nổi dậy nhưng bên ngoài rất nghiêm chỉnh đạo mạo.
– Lý Bình… cậu thật có phúc… nhìn em dâu thiệt là hiền lành thục đức nha… nà… nà… mời ngồi…
Thúy Ái khép nép gật đầu chào Duệ… cực chẳng đã nàng mới cùng Lý Bình đi gặp lãnh đạo… mẹ nàng đã gây ra chuyện phiền phức cho Lý Bình… lãnh đạo ra tay giúp đỡ… nàng theo Lý Bình nói vài câu xã giao cúng là phải đạo… thấy cách ăn mặc của Duệ, đeo kính trắng tròng nhìn có vẻ trí thức lại gián tiếp khen nàng khiến tâm trạng cũng thả lõng không ít…
– Giờ này còn hơi sớm… hay là gọi nước uống nhé… sau đó mới dùng cơm… aizzz nhìn hai người mới thấy mình cũng đã già…
– “Hihi… Giám đốc Duệ nhìn cũng trẻ mà sao lại nói mình già…”Thúy Ái thấy Duệ ăn nói vui vẻ nên cũng pha trò… hòa đồng.
– “Thiệt sao? Em dâu đừng làm tôi mừng hụt nha… hahaha… Lý Bình à… cậu thật là có phúc… em dâu đẹp như vầy… cậu thiệt là có tỗ tiên mả tán hàm rồng rồi… hahaha” Duệ ra sức nịnh đầm…
– “Anh có nghe lãnh đạo nói chưa? Hihihi” Thúy Ái hãnh diện nhìn Lý Bình… lãnh đạo của Lý Bình thật là biết cách làm vui lòng người ta… cảm tình của nàng đối với Duệ tăng lên không ít…
– “Ừm… phải phải… coi như anh gặp hên đi… hihihi…” Lý Bình liếc nhìn đồng hồ… cười phụ hoạ… trước khi đến đây, Lý Bình đã pha một ly cà phê sửa đá… hắn biết Thúy Ái thích uống thứ này nên pha một ly… trong đó bỏ thêm một ít liều lượng thuốc mê… ước tính tối đa là 1 giờ Thúy Ái sẻ kêu buồn ngủ… hắn đã đặt một phòng trong khách sạn này rồi…
…
Cách bàn ba người đang ngồi không xa… hai người đàn ông đang ngồi uống nước… một người đang nói di động… người kia đang làm ra dáng “chăm chú” đọc tập hồ sơ gì đó trước mặt, nhưng thỉnh thoãng liếc nhìn về bàn ba người Lý Bình.
– “Gọi gì ăn đi mầy… uống nước hoài sao? Đừng lo… mình có kinh phí cho vụ này… không lợi dụng một chút thiệt là lãng phí… hahaha” gã đàn ông vừa cắt di động liền quay qua nói với đồng bọn… Hai người có nhiệm vụ theo dõi nhất cử nhất động của Duệ từ một tháng nay… báo cáo cho Thượng Tá Hiền Phó Trưởng CA quận Cái răng… Giám đốc Duệ cũng không ngờ lão là đối tượng theo dõi của đàn em thân tín của Lại Đức Quang.
Hai người này, gả vừa nói di động tên là Sỉ, đồng bọn tên Lâm… đều là bộ đội xuất ngủ, được Hiền thu nạp dưới tay do lệnh của Lại Đức Quang để làm những công việc trong bóng tối… họ có chút tay nghề nên rất được Hiền tin dùng… Theo chỉ thị của Lại Đức Quang, Hiền phái hai người chia nhau giám sát hành tung của Lý Bình và Giám đốc Duệ vì vậy Duệ lui tới với ai, ngủ với đàn bà nào… Lại Đức Quang đều rất rõ ràng…
Hôm nay một người theo gót Duệ, 1 người bám sát Lý Bình… lần đầu tiên Duệ và Lý Bình gặp nhau ăn tối, lại có thêm vợ sắp cưới của Lý Bình… vì vậy Sỉ vừa gọi di động báo cáo cho Hiền…
– “Mầy làm cách nào tiến gần một chút… chụp hình thấy cả ba người… càng rõ càng tốt… hôm nay không chừng đạt được mục đích đó…” Sỉ dặn đồng bọn…
– “Dể thôi”… Lâm nói xong đứng lên, làm bộ đi phòng vệ sinh… gả đi ngang qua bàn Lý Bình… một lát sau gả trở về nhìn Sỉ cười gật đầu…
…
– “Em dâu à… nghe nói em sắp tốt nghiệp phải không? Em học ngành gì vậy?” Duệ nhìn Thúy Ái thân thiết hỏi…
– Dạ… em học về Công nghê Thông tin…
– Vậy à… không biết em có hứng thú vào làm cho Tỉnh ủy không? Chúng tôi cần kỹ sư… ụa… ụa… em dâu em sau thế?
Nguyên do là lúc này Thúy Ái cảm thấy hai mắt nặng trỉu…
– Bình à… em… cảm thấy nhức đầu… đưa em về đi…
– “Vậy à… đang nhức đầu mà… thôi anh lấy phòng đưa em lên nghỉ một chút… Giám độc Duệ… ngài chờ chút nhé… tôi đưa Thúy Ái lên phòng xong trở xuống ngay…”Lý Bình nhìn Duệ nghiêm túc nói…
– “Ừm… được được… mau đưa cô ấy lên đi…” Duệ mừng run… ngồi trò chuyện nãy giờ, cặc lão đã giựt giựt rồi… bây giờ nghe Thúy Ái nói nhức đầu, buồn ngủ… lão biết thời cơ đã tới… Thằng Lý Bình này coi bộ đáng được bồi dưỡng a…
Lý Bình dìu Thúy Ái đến thang máy lên phòng… sáng nay hắn đã đặt phòng, đã lấy chìa khóa… hắn bấm thang máy lên lầu ba… cửa thang máy sắp đóng lại bất thình lình có thêm người đi vào…
– Ahhh… tôi cũng lầu ba… người vừa bước vô thang máy chính là Lâm… gả muốn biết Lý Bình đưa người lên phòng nào…
Thang máy ngừng, Lâm lịch sự nhường Lý Bình và Thúy Ái ra trước… gả làm bộ đi một khoãng xa… thấy Lý Bình mở cửa dìu Thúy Ái bước vào phòng, gã liền quay lại… đi ngang liếc nhìn số phòng rồi trở xuống…
– Hắn vào phòng 302… xuống thì không sao… nhưng muốn lên phải có thẻ chìa khóa… hồi nãy là tao theo thằng kia, nói cùng tầng lầu… nên mới không cần thẻ… bây giờ sao? Còn nửa… muốn bất ngờ chụp hình, không thể tông cửa đâu… phải có thẻ chìa khóa của phòng 302 mới được… không dể nha mầy…
– “Để tao… học nghề đi mầy”… Sỉ suy nghỉ rồi đứng lên bước về quầy tiếp tân… gả móc ra một tấm thẻ CA… đưa cho nữ nhân viên tiếp tân… mặt nghiêm trọng nói…
– Chúng tôi là người Cục CA tỉnh đang làm việc… yêu cầu cô phối hợp… tôi cần một thẻ chính để có thể mở bất cứ phòng nào tôi muốn… công việc cần bảo mật… cùng làm nhiệm vụ có Giám đốc Duệ của Sở CA tỉnh… người khách ngồi bàn kia chính là ông ta… cô có thể đi kiễm chứng nhưng đừng hỏi nhiều… tuyệt đối bảo mật… cô hiểu chứ? Đề nghị cô lên mạng xem thử Giám đốc CA Tỉnh có phải là ông ta không…
Sỉ nói một tràng rồi bình thản nhìn cô nhân viên tiếp tân… hắn bình thản nhưng cô nhân viên này thì đang khủng hoãng… cái chuyện CA làm nhiệm vụ đặc biệt, bảo mật, cái gì Giám đốc CA tỉnh sao lại rơi trên đầu mình? Vì vậy run lên… không dám tự ý quyết định… ba chân bốn cẳng muốn chạy đi tìm quản lý… mới vừa đi được ba bước nghe tiếng Sỉ quát: “Từ từ… không được hoãng hốt… làm hõng chuyện cô không gánh nổi đâu…”
Cô nhân viên nghe gả nói… bước chân muốn nhấc lên không nổi nửa rồi nhưng cũng cố gắng đi tìm quản lý…
Sỉ âm thầm cười hắc hắc trong bụng… Cái chiêu bài CA làm việc gã đã xài nhiều lần… gả có thẻ… thẻ thật đàng hoàng nhưng chỉ để hù cho dể làm việc… gả biết chắc cô nhân viên này sẽ tìm quản lý… Quản lý dỉ nhiên là không dễ tin rồi… nhưng muốn kiễm tra thì cũng dễ thôi… chẳng phải dám đốc Duệ sở CA tỉnh bằng xương bằng thịt ngồi đó hay sao? Hỏi đi… hắc… hắc… thách cũng không dám… gả đã nói là bảo mật mà… cho nên chỉ còn cách là lên mạng coi Giám đốc CA tỉnh tên gì… là ai… hắc hắc… trước mặt đó thôi và đang điều hành công tác bí mật…
Cô nhân viên quầy tiếp tân nhanh chóng trở ra với một người con gái… Sỉ đoán là Quản lý… gả liền đưa thẻ công tác… gả không lập lại chỉ thúc giục: “Tôi cần một thẻ chính để sử dụng trong vòng 15 phút thôi… muốn kiễm tra thì nhanh đi… trể nãi công vụ cô không gánh nổi đâu…”
– “Dạ được… ông chờ chút…”Tuyền cũng quýnh lên… nhìn thẻ công tác thấy hình Sỉ, chức vụ CA cũng yên tâm, lại nhìn về hướng nơi giám đốc Duệ đang ngồi… lên mạng vào Google đánh cụm từ “Giám đốc CA Cần Thơ” tức thì hình ảnh của người đàn ông đang ngồi kia xuất hiện trên màn hình… Tuyền bây giờ đã tin rồi… vội vàng đưa cái thẻ chính cho Sỉ…
– “Cô yên chí… tối đa nửa giờ sau tôi sẽ trả lại… ừm quên nửa… tất cả hình ảnh mỗi ngày đều được ghi lại phải không?”Sỉ liếc nhìn camera gắn trên tường hỏi…
– “Dạ phải ạ… phòng IT ở cuối hành lang… quẹo trái…”Tuyền lễ phép đáp… càng tin tưởng hơn.
– “Ừm… cám ơn… cứ làm việc bình thường đi…”Sỉ nghiêm trọng trở về bàn…
– “Sao hả?” Thấy đồng bọn về… Lâm hỏi…
– “Tao mà ra tay… có gì không được” Sỉ đắc ý đáp…
…
Duệ ngồi chờ… cặc lão đang cứng ngắt giựt giựt trong quần… nhìn thấy Lý Bình trở lại… lão đứng lên nóng lòng hỏi.
– Sao rồi? Em dâu không sao chứ?
– “Tôi vừa nhận được cú gọi có chuyện gấp nên phải đi liền… Thúy Ái đang ngủ trên phòng…”Lý Bình ra vẻ khó xử…
– “Có việc thì đi đi… yên chí… chuyện của cậu từ nay là chuyện của Duệ này… không có gì phải lo đâu…” Duệ vỗ vai Lý Bình vô cùng thân thiết…
Lý Bình đưa thẻ chìa khóa phòng cho Duệ… “vậy nhờ lãnh đạo coi dùm Thúy Ái một lúc… tôi sẻ nhanh chóng quay trở lại…”
– “Ừm… cứ yên chí… đi… đi…” Duệ cầm thẻ chìa khóa phòng nhìn Lý Bình bước ra ngoài… lão quay lại bàn, uống hết ly rượu… hăm hở bước về thang máy…
Duệ vừa khuất bóng trong thang máy… Sỉ cầm di động gọi…
– Xếp Hiền… ông ta vừa mới lên phòng 302…
– Tốt lắm… bây giờ tôi gỡi phóng viên và 1 đội CA tới… đội trưởng là người của mình… hai anh chỉ cần mở cửa cho bọn họ rồi rời khỏi hiện trường… sạch sẽ gọn gàng không để lại dấu vết gì…
…
Duệ rón rén bước vào… Thúy Ái nằm trên giường, tác dụng của thuốc mê làm nàng ngủ say… hai đồi núi nhô lên sau lớp vãi của chiếc áo, vạt áo đầm phủ tới đầu gối, hai bắp chân nhỏ nhắn no tròn… Duệ vừa ngắm vừa ngây ngốc… lão hối hả cởi quần…
Duệ bước đến ngồi xuống giường… cặc lỏ cứng ngắt… một tay lòn vào vạt áo đầm sờ đùi Thúy Ái, bàn tay từ từ mò lên trên… một tay lão vừa tự mân mê cặc… lão đã suy nghỉ kỷ rồi… phải phọt trước một cái nếu không một lát nửa đút cặc vào… kích thích quá độ có thể “khóc ngoài quan ải” thiệt là không nên…
Khi bàn tay Duệ vừa chạm đến gò thịt… cặc Duệ giựt giựt… lão đưa tay kéo vạt áo đầm lên, cái quần lót màu hồng hiện ra, dưới màu hồng là một màu đen ẩn hiện mờ mờ… Duệ cảm thấy cổ họng khô khan, lão đưa tay lên mũi ngửi, một mùi thơm dịu trên đầu ngón tay… Duệ nhắm mắt hít sâu vào tận buồn phổi… cặc lão phía dưới giựt giựt mạnh… phóng ra một chất lỏng sền sệt trắng đục…
Phọt xong… Duệ bình tỉnh lại, đưa tay kéo hẳn quần lót ra ngoài, chùm lông mượt mà hiện rõ trước mắt… gò mu no tròn mời mọc. Duệ nuốt nước bọt, đứng lên mở mini bar lấy chai whisky nhỏ mở nút tu một hơi để mau tăng cơn nứng cặc vừa ngắm nhìn phần hạ thể lỏa lồ của người đẹp… lão đứng si ngốc… cặc lão trước sự kích thích, một lần nửa ngóc đầu… lão đứng mê mang ngắm nhìn không nghe được tiếng động của cánh cửa vừa được mở…
Duệ tiến đấn gần, ngồi xuống, dang hai chân Thúy Ái ra vừa định áp sát mặt vào… bất giác một tiếng quát vang dội khiến Duệ thất kinh…
– Đứng im… không được nhúc nhích…
Cùng lúc đó ba bốn người xông vào, di động bấm chụp hình liên tục, một người phụ nữ lấy tấm mền phủ lên người Thút Aí vẫn còn đang mê ngủ, nhìn Duệ với ánh mắt tức giận… rít lên.
– Đồ cầm thú…
Đầu óc Duệ ong ong lên… mồ hôi lạnh đổ ướt lưng… cặc xìu lại… lão nhận biết nếu không trấn áp thì là đại họa lâm đầu… lão hét lên.
– Dừng tay… các người biết tôi là ai không? Mau lui ra ngoài…
“Âu ui… là ông à Giám đốc Duệ…” Một giọng nói “đểu cán” vang lên… ý đồ bất thiện…
Duệ sửng sốt… thầm than… trước mặt lão… là người mà cách đây 6 tháng bị lão tước chức… Trưởng CA Quận Ninh Kiều.
– “Anh làm cái gì… mau kêu họ đi ra ngoài…”Cố giữ bình tỉnh, lão ra lệnh…
– “Ra ngoài? CA chúng tôi được tin có người gây mê gian dâm phụ nữ… bây giờ bắt quả tang… nhân chứng vật chứng rành rành… ông là ai cũng mặc kệ… còn to mồm à? ACE… còng người này lại…” Định hét…
Một vài người CA nhận biết Duệ là ai… thầm than… không dám hành động… giả điếc, nhưng Định cũng đã biết trước, phân nửa đội hình là thân tín, thấy ánh mắt của Định, đám thân tín không do dự nhào tới đem hai tay Duệ ra sau còng lại… Duệ vừa sợ hãi vừa xấu hổ, phẩn uất… vô kế khả thi…
– “Đồng chí Oanh… chị hộ tống mang cô này tới nhà thương… chờ cô ấy tỉnh lại lấy khẩu cung… Tất cả nhửng người khác đem tội phạm về đồn…”Định oai phong hét… hắn đã chờ giây phút này lâu lắm rồi… có dịp trả thù… tới đâu thì tới… hơn nửa nhân chứng vật chứng đầy đủ… không trả thù thật uổng kiếp người…
Nhìn đồng đội áp giải Giám đốc Duệ ra khỏi phòng… Định cười lạnh… rút di động ra gọi.
– “Lảnh đạo… xong rồi… vừa giải hắn đi… nhân chứng đã chở đi nhà thương… vật chứng hình ảnh có đủ”…
– “Tốt… không cần sợ… trời sụp xuống cũng có tôi chống cho cậu…”
…
– “OK chứ mày?” Sỉ nhìn Lâm hỏi… cuồn băng thu hình trong phòng Giám sát cần phải lấy để bịt tất cả đầu mối là chuyện quan trọng cần làm…
– “Dể thôi mà… hắc hắc… tao đưa cái thẻ CA ra… bọn chúng sợ té đái nên đưa liền…” Lâm đưa ra cuốn băng lưu trử vừa lấy được trong phòng IT của khách sạn miệng cười hắc hắc…
– Tốt… như vậy muốn tìm ra bọn mình… chẳng khác nào mò kim đáy biển… đi về được rồi… Sỉ nhớ đến cái lồn quá múp lúc chụp hình quay phim… tối nay lấy ra coi vừa coi vừa sục cho đỡ ghiền…