Phần 112
Đêm hành quân rình rập trước nhà Huỳnh Đại gia… Hoàng được Thắm bú cặc trong xe… thấy ‘phê’ nên có ý đồ giữ ‘xài’ lâu dài… Tuần lễ sau đó điều Thắm vào phòng quản trị phân công làm phụ tá… coi như là thăng chức… Thắm mừng rỡ… ngày càng lúc càng thân thiết với xếp… khi Hoàng muốn thì Thắm chìu…
Hôm nay, buổi tối Thắm 1 mình đang trực ban, xếp Hoàng vào phòng “hội ý chỉ đạo”… Thắm hiểu xếp Hoàng muốn chi rồi… Ngoài việc thích được bú cặc… xếp cũng hay “đột xuất” thích nàng chõng khu cho xếp doggy vì vậy Thắm thường mặc váy cho dễ bề hành động… lúc này Thắm đang chõng khu cho Hoàng đụ… thì nhận được điện thoại từ nhà hàng nói có bắn nhau tại hiện trường… 4 người bị thương…
– “Đồn CA sẽ gỡi người tới ngay…”miệng nói điện thọai… mông sàng qua sàng lại phối hợp với từng cú nắc của xếp… tay Thắm ghi nhận biến cố… gát điện thoại xuống… hai tay vịn vào bàn hẫy mông về sau… chờ xếp phọt xong mới tính đi… xếp Hoàng thua xa Thắng… không trụ lâu được đâu… Thắm mĩm cười đắc ý… nàng hai con nhưng vẫn còn hấp dẫn bằng chứng là từ xếp Hoàng đến Thắng đều muốn đụ nàng… cả hai người đàn ông này hiện nay là ánh hào quang của đồn… dựa hơi sẻ có nhiều ích lợi… đụ thôi mà… Thắm cho cả hai đụ thoãi mái…
– Ahhhh… Hoàng nắc chưa được 2 phút liền bắn… thất vọng nhưng Thắm vẫn “phối hợp rên rỉ”… gương mặt đầy vẻ “hưỡng thụ”…
– “Có chuyện gì vừa xảy ra hả?” Hoàng vừa kéo quần lên vừa hỏi…
Thắm lấy miếng khăn giấy trên bàn chùi tinh dịch dính trên đùi và trong lồn… miệng ỏn ẻn đáp… “nhà hàng Càphê Lotus có bắn nhau… không gấp… chậm chút xíu cũng được…”
– “Làm tốt lắm… ăn cổ đi trước lội nước đi sau huống chi là bắn nhau, cứ câu giờ một chút… để bọn chúng bắn nhau một hồi… ai chết mặc ai… gỡi anh em mình tới ngay lúc này thiệt là dại dột… không phải là điều nên làm”… Hoàng tán dương khen ngợi… vừa lúc này di động trong túi quần vang lên… Hoàng nhìn màn hình, mặt kinh ngạc… Xếp Tùng sao lại gọi giờ này?
– A lô… chào xếp Tùng… xin hỏi có chỉ thị gì ạ?
– Hoàng à… anh mau gỡi người tới nhà hàng Cà phê Lotus… có người ám sát Đức ca…
Lưng Hoàng lạnh toát… quay người hét to:
– Mau tập trung anh em… xuất phát đến nhà hàng ngay…
– “Dạ… vâng”… Thắm hoãng hốt lập tức điều động người… trong vòng 5 phút… ba xe CA hú còi inh ỏi chạy đến Restauant Café Lotus…
Hai người Trưởng, Phó CA của Thành phố đều đã có mặt tại hiện trường… cả hai nhận được điện của Đức liền không dám chậm trể… tập trung người hụ còi inh ỏi đem người đến phong tỏa hiện trường…
– “Xếp Tùng… bọn này là bọn đâm thuê chém mướn… từ lâu bị truy nã… không ngờ hôm nay bị bắn ở đây”một anh CA hớn hở báo cáo… chỉ cần khéo léo báo cáo là coi như được lập công rồi…
Tùng, Vinh cả hai nét mặt âm trầm… muốn ám sát Trần Đức là muốn tuyệt đường quan lộ của hai người họ… hơn nữa cả hai sớm đã nhận ra sự có mặt của Thiếu tướng Nancy… cây cột “chống trời” sau lưng của Đức… đây là dịp bằng vàng để thể hiện…
– “Còng bọn chúng lại… trước hết đem đến nhà thương băng bó để giữ mạng chúng… sau đó đem về Cục… nhốt chờ thẫm tra…” Hoàng vừa đến, nghe vậy liền “hét” to… cốt ý cho Thiếu tướng, Đức ca nghe… chủ yếu cho mọi người biết mình có mặt tại hiện trường… sốt sắng làm việc… hắn đang hối hận muốn chết… chỉ vì nứng cặc mà chậm đi vài phút vàng ngọc… nếu đến trước thì lập được công đầu rồi…
Tùng, Vinh sửng sốt… tên này quả là mặt dày… dám qua mặt xếp quát tháo nơi này, có ý đồ “tranh công”… Hoàng cũng biết hai xếp không hài lòng về hành động “hổn láo” của mình nhưng vì tiền đồ phải “liều mạng” cắn răng giả ngu… làm tới… Sau này sẽ “bồi tội”… hiện giờ cần phải “thể hiện” với Đức ca và “cây cổ thụ” Thiếu tướng kia…
– Xếp Tùng… hy vọng anh cho chúng tôi kết quả trong thời gian ngắn nhất.
– “Cậu yên tâm… Cục CA sẻ nghiêm túc xử lý chuyện này…”Tùng cam kết.
– “Chúng ta đi Iris Bar uống rượu… không thể để chuyện này làm mất nhả hứng” Nancy thản nhiên đứng lên đi ra ngoài… các mỹ nữ lần lượt nối gót… sau cùng Đức bước theo trước những ánh mắt hâm mộ…
…
Ninh Kiều Riverside Hotel…
Thọ nằm ngửa hưỡng cảm giác “nhất long song phụng”… phía dưới hai em gái gọi cao cấp đang thay phiên, em thì bú, em thì liếm cặc hắn… nỗi uất ức lúc trưa đã vơi đi quá nữa… bây giờ hắn đang chờ tin tốt… để xem chặt một tay của nó xuống xong nó còn làm phách được không… hắc hắc hắc…
– “Ngậm ngay quy đầu… mút chỗ đó cho nhiều vào… còn em… liếm bìu dái cho anh…” Thọ ra lệnh… hai em gái gọi riu ríu làm theo… người này chi “sộp”… muốn sao cũng được mà.
Thọ lim dim hưỡng thụ… có lúc hắn tưỡng tượng người đang bú cặc hắn là Tú Nhi…
Trong lúc Thọ đang mơ màng… tiếng di động vang lên… hắn ngồi bật dậy như cái lò xo…
– Sao rồi Túc? Tay nào của hắn rớt xuống vậy? Hắc hắc…
– “Bọn… bọn họ đã bị bắt rồi…” Giọng Túc run run… gả bên ngoài nhà hàng, ngồi trên xe chờ đợi 4 người kia ra tay xong thì tẩu thoát… ai dè gả nghe tiếng súng nổ… chờ hai ba phút chẳng thấy đồng bọn, biết xảy ra chuyện… Túc cho xe chạy một khoãng khá xa, đậu xe rồi đi ngược lại để tìm hiểu tình hình… Túc đứng xa xa nhìn thấy đồng bọn nằm trên mặt đất… 4 mỹ nữ đều cầm súng trên tay đang bao quanh “mục tiêu”…
Túc thấy đám CA đối với “mục tiêu” còn phải nhún nhường, khiêm tốn, dạ thưa… điều này chứng tỏ người họ muốn lấy máu không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào… nói một cách khác là bọn họ đã chọc vào nếu không là ổ kiến lửa thì cũng là tổ ong tò vẻ… Một chử “chạy” nhanh chóng hiện lên trong đầu…
Túc biết mình không thể ở lại Cần Thơ… gả phải lánh mặt một thời gian… càng nhanh càng tốt… nhưng trước hết phải có tiền… vì vậy gả gọi cho Thọ…
– “Cái gì? Bị bắt rồi? Túc à… lúc đầu anh nói hay lắm mà… cái gì là dân chuyên nghiệp… sạch sẽ gọn gàng… bây giờ thì sao? Thất bại rồi… vậy gọi tui làm con mẹ gì?”… Thọ tức mình văng tục…
– “Thọ à… đừng ăn nói vậy nha… đụ mẹ… anh nói là thằng nhóc… nhóc cái con cặc… người của nó có súng… bắn bọn thằng Cơ gãy giò… anh cho tụi nầy tin giả… bây giờ anh còn nói…”Túc cũng nổi giận… nếu biết mục tiêu “khủng” như vật… giá nào cũng đéo dám… bây giờ thì thãm rồi… cũng tại thằng này…
– “Cái gì? Có súng? Bắn người của anh gãy giò?” Thọ sửng sốt…
– “Tui nói gạt anh làm gì… tui phải tạm thời rời khỏi nơi này… tui cần tiền… 300 triệu… tui ra ngoài vài tháng chờ mọi chuyện êm xuôi…” Túc ra giá…
– “300 Triệu? Làm không xong còn muốn 300 triệu? Đụ má… tiền chùa à? Vô ngân hàng đi… tha hồ lấy” Thọ văng tục…
– “Mầy không đưa… tao không đi… tao bị bắt tao lôi mầy ra… đụ má coi thằng nào sợ… tao cùi không sợ lở đâu… mầy chén kiểu tao chén sành… 300 triệu… nếu không tao với mầy vô tù… cuộc sống trong tù… hắc hắc… tao thì không sao… còn mầy… tự mầy suy nghỉ kỹ đi…” Túc cũng không vừa… chửi bới om xòm…
– “Được rồi… được rồi 300 thì 300… anh bây giờ ở đâu? Thọ nghe hai chử”ngồi tù” thầm khinh thường… ông già là Giám đốc Sở nội vụ… Thọ đi tù là chuyện hoang đường… nhưng Thọ không muốn rắc rối… sợ Tú Nhi biết được thì uy tín mất hết… coi như cúng cô hồn đi…
– “Anh lo tiền đi… chiều nay tui gọi… càng sớm càng tốt nha… tui không ở đây lâu được”… Túc tưởng Thọ sợ… cũng không muốn làm tới… chủ yếu là có tiền để rời khỏi đây… nói tới đây liền cúp đây…
“- Đụ má… bọn vô dụng”… Thọ tức giận đứng lên mặc quần áo… thảy cho hai em gái gọi một mớ tiền rồi bước ra khỏi phòng…
…
Biệt thự về đêm.
– “Kiều Nga, Kiều Chinh… qua bên đây ngồi chơi một lát đi… anh kể chuyện tiếu lâm nghe”… đứng trước cửa phòng, Đức dụ dổ… hy vọng hai mỹ nữ bùi tai…
– “Đừng có hòng…” Kiều Chinh “nguýt”… thừa biết “ý đồ bất chính” của “dâm tặc”… vào phòng đóng cửa… Kiều Nga làm “mặt quỷ” nhe răng cười… cũng vào phòng mình… dĩ nhiên là cửa không khóa cửa… để khi hắn muốn vào phòng lúc nào cũng được nhưng đừng hòng có ý nghỉ là 3 người ngủ chung…
Coi bộ khó a… hắc hắc… nhưng có công mà sắc có ngày nên kim mà… huống chi… Đức mĩm cười, đi xuống xe lấy cây guitar rồi trở lên phòng… ngồi bên cửa sổ…
– Chưa gặp em anh vẫn nghĩ rằng.
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng.
Mắt xanh la bóng dừa hoang dại.
Âu yếm nhìn anh không nói năng…
… Tiếng đàn guitar, tiếng hát vô cùng ấm áp… mỵ hoặc… vang lên giửa đêm khuya thanh vắng… nghe vô cùng lãng mạn…
Đức xuất chiêu dụ gái có sức “sát thương chết người”… huống chi đây không phải là gái mới cua… gái đang iêu nó đậm đà…
Kiều Nga sững sốt, Kiều Chinh bồi hồi… Nancy xúc động…
Ba chị em mỗi người một cảm giác… lần đầu tiên nghe hắn đàn ca… nghe phong thanh hắn biết đàn, biết ca tưỡng là tàm tạm thôi… có lẻ dùng để dụ mấy em gái trẻ… bây giờ thật mở rộng tầm mắt…
Đức “cảm hứng dạt dào”… mở cửa sổ vừa hát vừa đàn… trong đêm khuya cã căn biệt thự chìm trong như chìm trở về một thời xa xưa của Trương Chi Mỵ Nương…
Không phải là người thổi sáo… cũng không phải là Trương Chi… không có Mỵ Nương… nhưng là soái ca của thời đại với cây đàn đang… làm cả đám binh đoàn mỹ nữ “ngẩn ngơ” bồi hồi… phụ nữ chỉ cần có một chút lảng mạn sẻ rơi vào bẩy tình…
Ta gặp nhau yêu chẳng hạn kỳ.
Mây ngàn gió núi đọng trên mi.
Áo bay mở khép niềm tâm sự.
Hò hẹn lâu rồi – em nói đi.
…
– “Sao nói kể chuyện…”giọng Kiều Nga dịu dàng vang lên… Đức cười thầm đắc ý… quay người nhìn… không chỉ Kiều Nga… Kiêu Chinh cũng đứng sau lưng.
“Hả… anh làm phiền… hai em ngủ không được à… xin lỗi nha… bây giờ đi ngủ” – Đức ‘tự trách’…
– “Không được… hết ‘buồn ngủ’ rồi… bây giờ chỉ muốn nghe hát” – Kiều Chinh bậm môi… Kiều Nga gật đầu hưỡng ứng…
– “Được… được… mình lên giường ngồi… rộng rãi hơn… anh đàn hát hai em nghe…” Đức đắc ý… từng bước từng bức chân âm thầm… không nên lộ liểu… dục tốc bất đạt… đây là khỡi đầu tốt… hắc hắc…
“- Hai con nhỏ này sụp bẫy tên lưu manh rồi”… bên kia phòng Nancy đang áp tai vào tường nghe ngóng… miệng “lầu bầu”hai ba câu nhưng sau đó lại mĩm cười.
…
Không có người quan tâm thì buồn… nhiều người quan tâm thì mệt… sau sự kiện tối hôm qua chỉ một buổi sáng thôi đã mấy chục cú gọi tỏ vẻ quan tâm lo lắng… Đức vẫn một câu trả lời: Hihi… phước to mạng lớn… không mất một cọng long…
Muốn tạm thời yên thân… Tắt di động là tốt nhất…
Buổi sáng Đức về nhà… Nhàn cũng đã nghe tin… nhìn thằng con từ đầu đến cuối kỷ càng coi có bị cái gì không… thấy nó vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào…
– Ổng đâu rồi? Sao lúc này ít thấy vậy?
– “Con có về nhà thường đâu mà thấy…” Giọng Nhàn trách móc oán giận…
– “Thì bây giờ về rồi đây nè… hihi… hỗm rày bận lu bù…”
Đức dỡ mòi dâm dê… ôm lấy Nhàn, hôn hít mò bóp lọan xạ, ý đồ muốn đụ… Đêm qua đàn ca hát xướng, chơi trò ‘người đàng hoàng’, cố dằn… không đè hai chị em Kiều Nga, Kiều Chinh xử lý… mục đích chỉ muốn lấy lòng tin, âm mưu threesome trong tương lai… hôm qua đàn ca, hôm nay hoặc ngày mốt kể chuyện tiếu lâm… dăm ba lần không tin hai nàng không lọt bẫy… threesome cái chắc rồi.
Tóm lại… đêm qua tình nguyện treo cu… mưu đồ đại sự…
Bây giờ, thấy Nhàn vú đít nây nẫy mời gọi… dí nhiên là nứng cặc rồi… nhất là buổi sáng thanh niên sung sức… không thấy lồn, cặc vẫn cứng huống chi lồn ngay trước mắt…
– “Ây… nhột… chờ chút… khóa cửa trước đã…” Nhàn nhanh chóng ra khóa cửa, hai mẹ con lên lầu…
– “Má thấy hình như ổng có nuôi gái bên ngoài… hihihi” Nhàn vừa “lên án” Tuấn vừa cởi quần áo… cởi luôn áo ngực… chỉ để cái quần lót màu hồng trên người… chùm lông đen ẩn hiện sau lớp ren mõng… ở tuổi 43 vú nàng vẫn còn săn cứng… núm vú cũng còn hồng nổi bật trên làn da trắng… kết quả của cuộc sống trưởng giả sung túc, không phải làm lụng vất vã.
– “Má càng ngày càng đẹp…”Đức nịnh… trên người cũng chẳng còn mảnh vãi nào… cặc đong đưa qua lại…
– “Hihi… con cũng thật biết nịnh ha”… miệng nói mắt Nhàn nhìn cục thịt đong đưa… hai mắt nàng si dại… ngồi xuống cầm lấy sục nhè nhẹ rồi há miệng ngậm vào… đầu gục gặc nhanh dần nhanh dần…
– “Ây… để con phục vụ cho… nè… lại đây nằm lên giường đi… thoái mái một chút đi…” Đức rút cặc ra dìu Nhàn đến giường… để nàng nằm xuống… kéo cái quần lót hẳn ra ngoài… đứng ngắm nhìn thân thể lõa lồ của má mình…
– “Nhìn gì nhìn dử vậy? Bộ mới thấy sao?” Nhàn dâm đãng “gắt”… đưa bàn chân phải cạ cạ vào cặc thằng con… ý đồ khiêu khích… đầu cặc liền phản ứng… giựt giựt… muốn khai hỏa, hai tay Đức nắm lấy hai bàn chân dang rộng hai chân ra hình chử “V”… cả một tòa thiên nhiên phơi bày… cửa động đã có dấu ẫm ướt… nhanh chóng ngồi xuống áp miệng vào… rà lưởi khắp “hang cùng ngỏ hẽm”.
Nhàn rên rỉ lên từng cơn… hai mắt nhắm khít đê mê hưỡng thụ cảm giác tuyệt vời…
…
– “Con nha… càng ngày càng quỷ quái” Nhàn nhìn kiểu cọ thằng con yêu cầu “mắng” nhưng trong bụng thì khoái tỉ tê… thiệt là mới lạ… hai mẹ con tới giờ thì thường là doggy thôi… xem ra bây giờ có nhiều trò mới rồi…
– Hôm nay mình làm hai kiễu thôi… mỗi lần hai kiểu… hihi… đi hết 1 vòng 36 kiểu cũng hai tháng… hihihi… nè nè… bây giờ làm kiểu này…
– “Sao khó vậy?” Nhàn “nhăn mặt”…
– Đâu có gì khó chứ… nhưng vạn sự khỡi đầu nan mà…
– “Thiệt là lắm trò…” miệng “mắng” nhưng cũng cúi gập người chõng khu… cho thằng con từ sau đút vào…
Tàn cuộc… Nhàn cả người rêm hết nhưng mặt thì đầy xuân tình… suốt ba tiếng đồng hồ đủ trò lắm kiểu kỳ hoặc… nàng nằm “liệt” trên giường… dậy hết nổi…
– Bây giờ con đi à? Không ăn gì sao?
– Không cần… chưa đói lắm… ừm… má chuẩn bị nha… Ra công ty làm Chủ tịch… Phó Loan làm Tổng Giám đốc còn dì Út làm phó… má không làm gì hết… không cần lo đâu… mọi chuyện Phó Loan lo hết…
– Hả? Tại sao? Vậy con làm gì? Nhàn sững sốt…
– “Cán bộ… sau này từ từ bò lên cao… nếu con đứng tên công ty không tiện…” Đức giải thích…
– Ừm… vậy theo ý con mà làm…
…
Suốt buổi sáng… nó đụ sướng cặc, di động thì tắt, không biết rằng cả thành phố đang gà bay chó chạy…
Cư và đồng bọn được đưa vô nhà thương qua loa băng bó cầm máu liền sau đó được đưa về thẫm vấn… nhìn bọn họ bặm trợn nhưng nhát như thỏ. Vinh vừa cầm cây tuộc nơ vít đòi thọc vào vết thương “quậy” liền sợ xón đái… 18 đời gia phả tổ tông biết gì nói hết…
Lúc hăng hái thẫm vấn chỉ mong mau chóng được kết quả để lấy điểm… khi biết được sự thật Tùng hơi chùn bước… người muốn Đức ca rụng tay hoặc chân là Lê Đức Thọ Phó Trưởng Phòng của Sở xây Dựng, con trai của Giám Đốc Sở Nội Vụ Tỉnh… Chuyện lớn rồi…
Vì vậy Tùng gọi cho em gái…
Quyên từ sáng đến giờ, đã nhiều lần gọi Đức nhưng vẫn không liên lạc được… nghe Tùng nói xong liền gọi cho Phó Bí thư Việt… thế là tại Thành ủy cũng như Ủy ban náo loạn một bầy…
“Chuyện này lớn rồi… quan hệ trọng đại”… Bí Thư Hải liền “đánh quyền Thái Cực”… lập tức gọi cho Phó Chủ tịch tỉnh Tỉnh… Lương Học Hữu…
Lương Học Hữu từ ngày “đông lai tái khởi” tiếp nhận chức của Lại Đức Quang, tinh thần sãng khoái sức khoẻ dồi dào… đi ra đi vào có người khúm núm gọi dạ bảo vâng… so với lúc trước thì là một trời một vực…
Con người là vậy… trước kia khi còn bị ghẻ lạnh thì rất là đạo đức gương mẫu, bây giờ quyền uy ngút trời, các nàng trong ủy ban nhân dân tỉnh nàng nào cũng trẻ, người thơm ngát, vú đít nây nẫy cứ thế mà lượn qua lượn lại bẹo hình bẹo dạng trước mặt mỗi ngày… cao tăng đắc đạo cũng gỏ bể mặt trống huống chi là Lương Học Hữu…
Trước kia, lão chỉ là vì trong lúc sa cơ mà không hứng thú chuyện giường chiếu… hơn nữa Hường vợ lão cũng gần 50 rồi… hết ngon… nay đã khác xưa… chỉ cần lão chịu là trong Uỷ ban có cả khối người cởi quần cho lão lựa chọn… Học Hữu nhịn được mới là lạ… Cuối cùng cách đây mấy ngày… Học Hữu cũng chịu hết nỗi… đưa tay bóp đít… Nhật Lam.
Nhật Lam là bạn thân của Thanh Nhả… nhờ quan hệ này mà, trước kia, khi Học Hữu còn là Giám đốc CA tỉnh, Nhật Lam được vào UBND làm cán bộ phòng hậu cần… chưa được bao lâu, chú Hữu “được” điều đi làm Hiệu trưởng Trường Đảng… số phận của nàng cũng hẫm hiu sống qua ngày… vì là người của “triều đại củ”…
Từ lúc Lương Học Hữu tiếp nhận vị trí của Lại Đức Quang, cuộc đời Nhật Lam thay đỗi lớn… Chánh văn phòng Đoàn của UBND là người cùng phe với Chú Hữu, biết quan hệ thân thiết của Nhật Lam và Thanh Nhả nên hết lòng nâng đỡ… hiện nay Nhật Lam là Thư ký của Học Hữu… một vị trí sau này nếu được điều xuống tuyến dưới thì tệ lắm cũng là Chủ tịch hay Bí thư của một quận, huyện… Lý Bình hiện nay là 1 ví dụ điển hình.
Nhật Lam biết tại sao Chánh văn phòng Đoàn ưu ái mình… còn không phải là có Chú Hữu nâng đỡ hay sao? Vì vậy rất chuyên cần tận tâm làm việc…
Nói về nhan sắc… Nhật Lam trên trung bình khoãng 7 điểm trên 10, thân hình thì rất khá… vú mông ngực đều cân đối… chồng làm giãng viên đại học Cần Thơ, đã có một con… Đàn bà một con trông mòn con cặc… lúc đầu Học Hữu không để ý nhưng ngày qua ngày lão nổi lòng hưu dạ vượn… muốn thử cảm giác của quyền lực… đưa tay bóp đít Nhật Lam…
Mấy năm làm việc trong ủy ban… Nhật Lam cũng biết ít nhiều quy luật trong quan trường… nữ cán bộ có chút nhan sắc muốn trèo lên thì phải chịu cởi quần cho lãnh đạo hưỡng thụ… Nhật Lam nhan sắc chỉ trên trung bình nên không nghỉ mình sẽ được lãnh đạo để mắt xanh tới… nhưng không ngờ Chú Hữu lại bóp đít nàng…
Nhật Lam sửng sốt… hai má nóng bừng vì ngượng nhưng đầu óc lanh lẹ liền tính toán thiệt hơn… không phản ứng chỉ “nguýt” chú Hữu… thế là chuyện gì xảy ra đã xảy ra…
Cái “nguýt” mắt của Nhật Lam được Học hữu hiểu là… được nàng ngầm đồng tình… khuyến khích… cảm giác uy quyền khiến Học Hữu tiến xa hơn… ôm lấy nàng sờ bóp… hai má đỏ bừng… Nhật Lam đứng yên cho Học Hữu sờ soạng… một lát sau lão kéo phẹc mơ tuya quần xuống… nắm tay nàng chạm vào cặc… Nhật Lam theo ý chú Hữu mà làm… sục lên sục xuống… được vài phút lão”phọt”… Nhật Lam nhu mì tỉ mỉ lấy khăn giấy tỉ mỉ chùi sạch vết tinh khí… trong suốt quá trình, cả hai người đều không nói một câu…
Đó là lần đầu… cách đây hai tuần rồi…
Có lần đầu dĩ nhiên là có lần sau… những lần sau đó quan hệ “chú cháu” đã tiến xa hơn… chú Hữu đụ không dai như ông xả nàng, mỗi lần muốn, nàng kéo váy lên, chõng khu cho chú đút vào… Nhật Lam sàng mông qua lại vài cái là chú bắn… chú Hữu hình như thích nàng bú cặc trong khi chú Hữu bóp vú…
Sao cũng được… muốn bú nàng bú… muốn đút vào thì đút thôi… vì một tương lai sáng lạng hơn… Nhật Lam thấy đáng…
…
– “Chú Hữu… Cà phê đây…” Nhật Lam ỏn ẻn nũng nịu đặt ly cà phê trên bàn… định quay ra nhưng bàn tay của chú đã giữ tay nàng lại… lão cười hềnh hệch… ánh mắt dâm dê… so với hình tượng hiệu trưởng Trường Đãng trước đây rỏ ràng là hai thái cực…
– “Đi đâu gấp vậy… ngồi xuống đi… hihi… có chuyện tốt cho em…”lão cầm ly cà phê hớp một ngụm… mắt nhìn người thiếu phụ trước mặt… Hữu vô cùng hài lòng…
– “Chuyện gì… chú đó… thiệt là sung mà…” Nhật Lam làm ra vẻ “ủy khuất” trước sự “sung sức” lão khiến Hữu cười khoái chí…
– “Hihi… không phải chuyện đó… hihi… chuyện là vầy… chồng em là Giảng viên môn Kinh tế… hiện nay có vị trí Trưởng Phòng Kinh Thế Thị xã Ngả bảy em hỏi hắn có hứng thú hay không… anh sẽ tranh thủ…” Học Hữu nghiêm giọng… đã đến lúc lão muốn gài người của mình vào những vị trí mấu chốt… chồng của Nhật Lam là đối tượng có thể đề bạt… Học Hữu thật ra cũng có lòng riêng… nếu được, chồng ở Ngả bảy, vợ ở Cần Thơ… tiện cho lão tới lui… coi như một công hai chuyện.
– “Thiệt?” Nhật Lam sáng mắt lên… Giãng viên đại học có gì ngon chứ? Trưởng phòng kinh tế thị xã Ngả bãy… 1 vị trí béo bở… làm một thời gian 3, 4 năm… đủ tiền di dân sang nước Úc, Mỷ hoặc Canada…
– “Cái gì thiệt hay không thiệt? Cứ về hỏi chồng em đi… nếu hắn đồng ý anh sẽ giúp”Học Hữu sa sầm nét mặt…
– “Vậy… bao nhiêu?”Nhật Lam thừa biết cái giá của vị trí này… nàng ngồi xuống xoa xoa đũng quần của Học Hữu… kéo phẹc mơ tuya của lão xuống… há miệng… vừa bú vừa suy nghỉ… cả gia tài gom lại chỉ được 1 tỷ là tối đa… giá thông thường cho cái vị trí Trưởng phòng kinh tế ít nhất cũng 2 tỷ…
– “Tùy khả năng của vợ chồng em đi…”cảm thấy cặc được bao phủ bởi vùng không gian ẫm ướt, ấm áp… Hữu ngã người dựa lưng lên ghế hưỡng thụ… tay lần mò tìm vú…
Ngay lúc này, di động lão vang lên… Học Hữu đang phê… mặc cho di động reo lên từng đợt… reo một hồi thì im lặng… sau đó lại tiếp tục reo…
…
– “A lô… tôi là Lương Học Hữu”… Nhật Lam gục gặc đầu không lâu, Hữu phọt… trong khi nàng “lau” cặc lão… Hữu bắt máy…
– A lô… Chủ tịch Học Hữu… ông khoẻ? Tôi là Dương đại Hải…
– “Haha… là Bí Thư Hải… ông khoẻ chứ? Sao bỗng dưng lại gọi cho tôi vậy? Có phải muốn cùng tôi uống vài ly không? Hahaha”… Học Hữu pha trò… lão biết mình và Hải là người của Nancy… là người cùng phe, thân mật một chút là chuyện nên làm…
– Haha… Chủ tịch Hữu… bất cứ khi nào ông có hứng thú ngồi xuống uống vải ly… tôi sẽ cùng uống với ông mà… hahaha… ừm… hôm nay có chút việc hướng ông xin chỉ thị… Chủ tịch Hữu, chuyện là vầy…
– “Là ai cũng được… nếu có nhân chứng thì mời hắn về hỏi cho rõ… sau đó dựa theo luật pháp mà quyết định”… Hữu Chủ tịch nghe xong nghiêm túc ra chỉ thị…
Quan mới nhậm chức cần ra oai… đây là cơ hội ngàn năm một thuở để lão ra oai… con của Giám đốc sở nội vụ thì sao chứ? Phó trưởng phòng là cán bộ nhà nước lại cư xử như côn đồ, mướn xã hội đen chém cán bộ trẻ đang được Đãng bồi dưỡng… cần phải được nghiêm trị…
… Dương đại Hải muốn nghe nhất chính là câu này… liền tỏ quyết tâm:
– Thị Ủy nhất định theo ý của Tỉnh ủy.
– “Ừm… các ông cứ thẳng tay mà làm… trời có sụp xuống tôi cũng chống đỡ cho các ông”…
Học Hữu nghiêm túc ra chỉ thị… lão làm sao không hiểu tên Dương đại Hải này không muốn làm con chim đầu đàn chứ? Bình thường Học Hữu cũng không muốn làm con chim đầu đàn đâu… nhưng trường hợp này lại khác… đối với lão trăm lợi mà vô hại… Trần Đức là ai chứ? Người chống lưng cho hắn rất khủng… muốn chém hắn? Thật là không biết chết là gì… lão sẻ vì “chính nghĩa” mà đứng ra cho lẻ phải… hắc hắc… tên Dương đạo Hải này đúng là ngu như heo mà… không biết phân tích… làm việc sợ này sợ nọ…
– “Chuyện gì thấy chú có vẻ phấn khỡi vậy” thấy Học Hữu kích động… Nhật Lam hiếu kỳ hỏi.
– “Hahaha… không có gì… ừm… em ra ngoài làm việc đi… cái chuyện kia thì… tùy theo khả năng của em đi” Học Hữu tâm tình vui vẻ nên “rộng lượng”…
– “Vậy… vậy nửa tỷ nha… em chỉ có chừng đó thôi.” Nhật Lam “kỳ kèo”… khả năng của có thể chi 1 tỷ nhưng nàng không ngu… kỳ kèo trước… được đồng nào hay đồng nấy…
– “Thôi được rồi… tùy em đi… là em đó… nếu là người khác…” Học Hữu muốn cho nàng biết lão đã rất hào phóng với nàng…
– “Biết rồi… cám ơn chú”… Nhật Lam đại hỉ… đứng lên sửa sang chỉnh tề quần áo, lắc mông đi ra ngoài…
Hữu ngồi trầm ngâm suy nghỉ… “ừm đúng rồi… Giám đốc Sở xây dựng là vợ của lão Phong… bây giờ mình cho người bắt một Phó Trưởng phòng của Sở xây dựng… hắc hắc hắc… cũng phải lịch sự một chút… thông báo cho mụ ta trước mới phải đạo… nếu không sẽ bị người ta trách đánh chó không nhìn mặt chủ nhà…”
…
Chị Tư sáng nay cũng nghe tin “dử”… cả hai nhiều lần gọi nhưng điện thoại của hắn vẫn chưa mở… không biết bọn người nào muốn lấy mạng của hắn vậy? Chị Tư tức giận… vô cùng tức giận… hiện nay Đức là “cục cưng” của bà… bất khả xâm phạm… nghỉ tới sức đụ của hắn, con cặc to bự của hắn… đâm vào một cái tới tận cùng của điểm “G”… Chị Tư ngẩn ngơ…
Ngay lúc này điện thoại trên bàn reo… Yến bắt máy…
– A lô… tôi là Giám đốc Sở xây dựng Tỉnh…
– A lô… xin chào… Tôi là Lương Học Hữu… Yến Giám đốc… Chị vẫn khoẻ…
– “Là Hữu Chủ tịch sao? Anh khoẻ chứ? Xin hỏi có chỉ thị gì sao?” Yến nghi hoặc… tên này với lão Phong như nước với lửa… hôm nay gọi điện cho mình? Ý gì đây?
– “Hahaha… có chút việc quan trọng muốn thông báo cho chị… ửm… nói thế nào đây… là vầy… tôi tạm thời đồng ý cho CA đến Sỡ xây dựng bắt giữ Phó Trưởng phòng Lê Đức Thọ… hắn có liên quan đến việc mướn người chém cán bộ nhà nước… Chị Yến à… thật ngại quá… chỉ là bất đắc dỉ thôi… mong chị thông cảm Aiz…” – Học Hữu lòng đắc ý nhưng ngoài miệng ‘đạo đức giả’…
Yến sửng sốt… tức giận… nhưng không phải là vì Học Hữu cho phép CA tới đây bắt người… mà là thằng Thọ kia… dám mướn người chém “cục cưng” của bà…
– Anh làm tốt lắm Chủ tịch Hữu… tôi phải cám ơn anh mới đúng… thành phần như vậy cần phải được thanh trừ ra khỏi hàng ngủ cán bộ…
Đến lượt Học Hữu sững sốt… lão hy vọng thấy Yến Giám đốc lồng lộn lên… nổi giận vì lão dám động đến người của Sở xây dựng trước khi Sở được thông báo… Học Hữu không nghe ra lời nói giả tạo của Yến… điều này khiến Học Hữu cảm thất mất hứng…
– “Haha… không còn gì nửa… Yến Giám đốc… ngày khác gặp… tôi sẽ bồi tội với chị…” Học Hữu xã giao vài tiếng rồi cúp máy…
“Bồi tội?” Yến bĩu môi khinh thường… bà làm sao không hiểu ý đồ của thằng già này? Muốn ra oai thôi… ý muốn cho bà biết hắn cho người bắt người của Sở xây dựng… xem bà có thể làm gì…
Làm gì? Bà đây chẳng cần làm gì hết… ngoài hai tiếng cảm ơn… hahaha…