Phần 113
Sở nội vụ Tỉnh…
Lê Đức Long năm nay 48… ở tuổi này mà leo tới chức vụ Giám đốc Sở coi như là quan lộ suôn sẻ cũng nhờ vào lảo rất biết cách làm người… “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” và hiểu thế nào là “thượng đội hạ đạp”.
Ngoài Đà Nẵng, Lê Đức Long là Giám đốc Sở Lao động Thương Binh và Xã Hội… điều vào Cần Thơ làm Giám đốc Sở Nội Vụ… Coi như là điều ngang… nhưng thật sự không phải vậy. Công việc của Sở Lao động Thương Binh và Xã hội rất ít chất béo… Sở Nội vụ thì khác… chất béo nhiều, mau làm giàu…
Lê Đức Long còn có một mục đích thầm kín khác… lão đã suy nghỉ vô cùng kỹ lưỡng… ở lại Đà Nẵng… cơ hội làm Chủ tịch tỉnh rất khó… muốn tới tay cũng phải chờ ít nhất 4 hoặc 5 năm… Cần Thơ cũng là thành phố thuộc Trung ương… Trong vòng 2 năm tới Tỉnh Hậu Giang sẽ có nhiều biến chuyển… Bí Thư Tỉnh ủy quá xa vời, lảo chưa tính tới nhưng hai vị trí Phó Chủ tịch Tỉnh và Chủ tịch Tỉnh… Lê Đức Long tự tin mình có cơ hội tranh thủ… vì vậy lảo tự động xin được điều vào Hậu Giang… Hai tháng nay, Lê Đức Long âm thầm quan sát… khuyến khích thằng con của Tú Nhi tới tay là bước đầu tiên trong sách lược để ngồi vào vị trí của Lại Đức Quang… lảo khinh thường Kim Duệ… Giám đốc Sở CA này chỉ là một người vô dụng, không có năng lực… lảo không để Duệ vào mắt… mặc dù lảo biết Duệ là thân tín của Chủ tịch Phong…
Nhưng mọi toan tính hoàn toàn bị xáo trộn… người tính không bằng trời tính… giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim… Lại Đức Quang “gãy gánh giữa đàng” thay vào đó là tên Lương Học Hữu từ một cõi hư vô khiến Lê Đức Long uất nghẹn…
“Xem ra bằng mọi cách phải làm sui với lão Phúc mới được… thằng Thọ nhà mình cưới được con gái bảo Phúc… hai nhà là thân gia… sợ gì lảo không giúp mình một tay?” Hắc hắc hắc… Lê Đức Long thầm đắc ý cho sự trù tính khôn khéo của mình…
…
Buổi trưa… Đức đón Ngân tại trụ sở UBND rồi chạy một mạch qua bên kia cầu…
… Khi cần gọi thì mở máy… không muốn ai phiền thì tắt… đây là cách tốt nhất để xài di động… cũng như bây giờ Đức đang gối đầu lên đùi người đẹp… hai nụ hồng trước mắt ngắm hoài không chán… hai tay xoa bóp… thỉnh thoảng nhấc đầu lên, ngậm vào… nút nút như đứa trẻ nút vú mẹ… Giờ phút thần tiên… không muốn ai phiền… nên từ sáng đến giờ, vẫn chưa mở máy…
Hai má Ngân đỏ ửng, không biết vì ngượng hay là vì cơ thể đang phát sốt… có lẽ cả hai… hắn cầm tay nàng đưa ngay vào chỗ đó… Ngân rút tay, hắn ghì chặt lại… cuối cùng Ngân cũng “miễn cưỡng” chìu theo hắn… mân mê… vuốt lên vuốt xuống… tên này càng lúc càng quỷ quái, rù quến dụ dỗ nàng những trò kỳ quặc… không hiểu là có phải trúng bùa mê thuốc lú gì không mà cái gì cũng chìu hắn… Ngân một bụng “tức giận” mình…
– “Anh đó… mỗi lần… mỗi lần gặp em là… là…” nói tới đây Ngân cúi mặt… hai má đỏ bừng không biết nói sao cho phải… chẳng lẽ nói cứ lột quần áo nàng đòi làm chuyện đó? Hơn nữa nàng cũng mong đợi đó mà… nhưng chỉ đổ tội cho hắn thì kỳ quá đi…
Nhưng Đức là người nào chứ? Nghe người đẹp nói xong liền trơ trẽn đáp: “Bởi vậy mới nói nha… Ngân à… em thiệt là tội lỗi lắm đó… rù quến anh càng ngày càng đi sâu vào con đường sa đọa… mỗi lần gặp em là không tự chủ được… sức quyến rủ của em vô cùng bá đạo…”
– “Hả? Anh… anh… lẻo mép…”Ngân sửng sốt… thì ra hắn như vậy là lỗi tại nàng… “trách oan” cho hắn rồi… “tức quá”, nàng ngắt hắn…
– “Hihi… nà nghe anh nói đi… anh chỉ là miếng sắt vụn còn em là cục Nam châm… không có em thì không sao, em xuất hiện… em hút anh… bởi vậy là do em chứ không phải do anh… hihi”… Đức “lý luận” gàn…
– “Hihi… Anh ngụy biện… tại sao em không là miếng sắt còn anh không là nam châm chứ?” Ngân cười hinh hích bắt bẻ…
– Hihi… Như vậy không ổn đâu… như vậy có nghĩa là em bị anh mê hoặc đó… chẳng khác nào nói em là ong bướm còn anh là hoa… hihi… không ổn phải không?
Ngân sửng sốt… rỏ ràng hắn ngụy biện nhưng nhất thời nàng không phản bác được… còn đang ngây ngốc thì có thân hình bị nhấc bổng lên…
– “Lẻo mép…” miệng “mắng” nhưng hai chân quàng qua người, hai tay ôm cổ tên “lẻo mép, ngụy biện”… miệng cười chúm chím… nhu mì ngoan ngoãn phối hợp nhịp nhàng…
– “Thiệt không hiểu tại sao gọi là”Upstanding citizen”nha… anh không cách nào dịch ra tiếng việt cho nó ra hồn… hihiii… anh thấy tiếng việt mình thực tế hơn… cái này phải tên là”Bợ thúng” mới đúng… hihihi… Ááá đau…
Thì ra nghe Đức đặt tên cho cái tư thế của hai người lúc này… nhìn trong gương cũng thấy giống như người nông dân bợ thúng lúa… Ngân ngượng quá dùng chiêu “cẩu xí quách”… cắn vai nó một cái mạnh…
– Coi anh “xử lý” em thế nào nè…
Ngân cã thấy nơi đó bị “vật thể” dài cứng to tròn đâm vào… cảm giác sướng mê tơi… không chịu được lại cắn vai hắn… cố kìm hãm sự rên rỉ… nhưng càng cắn… hắn càng hùng hục nắc bạo lên… cặp vú rung động theo từng nhịp ra vào…
…
Gối đầu lên đùi Đức… tay mân mê… thỉnh thoảng chồm lên ngậm vào mút mút đầu cặc…
– “Gớm… sao to thế? Hihihi”… Ngân nhái giọng gái Bắc rồi cười…
– “Không thích à?”… Đức trêu… Ngân chưa kịp nói đã thấy đầu cặc kề ngay miệng… mắt “háy” Đức làm ra vẻ “bất đắc dĩ”… há miệng.
Đức đút cặc vào… nắc nhè nhẹ vào miệng nàng… từ từ nhanh dần… nhanh dần… khi nảy… Đức chưa “ra” mà Ngân hầu như không còn sức lực nên tạm “đình chiến”…
Tất cả đàn bà của nó… ai lại không biết sau khi bị ‘hành hạ’, thở không ra hơi… sau khi nghỉ ‘giải lao’ thì kế tiếp là tiếp chiêu ‘cặc đụ miệng, tay bóp vú’…
…
Trong lúc này tại Huyện Cờ đỏ…
– “Chị Hoa à… hihi… của ít lòng nhiều coi như chúc mừng chị từ nay bình bộ thanh vân… thăng quan phát tài… hihi…” Diếm đang xum xoe nịnh bợ… đặt hộp quà lên bàn, gói quà khá nặng… trong đó có hộp bánh Trung thu nhưng bên trong không phải là bánh mà là 50 triệu… nghe thì hết hồn… nhưng thật ra cũng thật đáng để đầu tư…
Hai vợ chồng Diễm đã tính toán kỷ rồi… thằng con trai vừa mới ra trường đang kiếm việc làm, cả hai nghe tin Chánh văn phòng Thu Hoa sắp lên làm Phó Chủ tịch huyện… đây là một cơ hội… nếu có thể vận động cho thằng con trai trở thành Thư Ký của Phó Chủ tịch huyện thì là chuyện tốt… vô cùng tốt. Ba bốn năm sau… chạy chọt cho nó trở thành Chủ tịch hay Bí Thư của một xã nào đó… Lúc đó lo gì không lấy lại vốn… chẳng những vậy, sau này nếu có thể lên cao hơn như là Cục trưởng, Chủ tịch, hay Bí Thư của 1 huyện… chừng đó muốn nghèo cũng khó… xe hơi nhà cao cửa rộng muốn di dân sang nước ngoài không phải dễ dàng sao?
Cách đây mấy ngày… hai vợ chồng bà đã được “chào giá” rồi… 100 triệu… đưa trước một nửa… sau khi thành chuyện thì “chung” một nữa còn lại… vì vậy, hôm nay Diễm đem trước một nữa…
– “Cám ơn nha… Thứ Hai đầu tuần tới để thằng Vũ bắt đầu được rồi… cho quen việc trước… tuần sau tôi sẽ rất là bận rộn”… Hoa đắc ý đưa ra quyết định… cũng xấp xỉ rồi… như vậy tuần tới lại có thêm 50 triệu nữa bỏ túi…
Diễm hớn hở cười tít mắt… bà thích nghe nhất chính là câu này… con đường tương lai của thằng con từ nay sẽ được rộng mở… chợt nhớ đến con mẹ Năm nhà đối diện… thằng con mụ ta là CSGT mới gần 2 năm thôi mà đã “phất” lên rồi… cũng phãi… ngày ngày có tiền “bánh mì” bỏ túi, sáng điểm tâm, cơm trưa, chiều đều là cơm chùa… không “phất” lên mới là lạ… Chuyện này không nói làm gì, ghét nhất là cái mặt mụ ta hai năm nay rất chảnh, đúng là mắt chó nhìn người mà…
Sắp tới đây con bà là thư ký của Phó Chủ tịch huyện đấy… dĩ nhiên là không có tiền “bánh mì” nhưng bà cũng không cần mà… “hừ” nhà bà thiếu gì tiền, không cần thứ tiền cỏn con đó… Con bà là Thư Ký đó… là người có văn hóa, đầu óc đầy chữ nghĩa… sau này sẽ là Chủ tịch, hoặc Bí Thư xã phường… biết đâu còn cao hơn… Diễm càng nghỉ mặt mày càng tươi rói…
– Ây da… vậy tui phải về nói cho ba nó mừng mới được… hihi… chị Hoa à… chị thiệt là người quyết đoán… hèn chi luôn làm nên đại sự… thằng Vũ của tôi sau này theo chị… được chị dìu dắt thì lo gì không có tiền đồ… thôi không làm phiền chị nữa… hihi tui dìa đây… nói cho thằng Vũ Thứ hai đi làm…
– “Haha… nhìn chị kìa… không cần kích động như vậy mà… thả lỏng một chút đi”… Thấy Diễm thất thố mừng rỡ vì lời nói của mình, Thu Hoa hãnh diện… cái này là quyền lực.
– “Hihi… để cho Chánh văn phòng… ụa… không phải… phải là Chủ tịch huyện mới đúng… để chị chê cười rồi”… Diễm được dịp vuốt đít ngựa… (ý nói nịnh bợ…)
– “Hihihi… Chị thiệt là biết ăn nói… cũng chỉ là một tiếng gọi thôi mà…” Thu Hoa trong bụng màu mè đạo đức giả nhưng trong bụng sướng rên mé đìu hiu khi được gọi là “Chủ tịch huyện”…
Diễm đon đả hối hả ra về… mặt bắt đầu vênh vênh lên một chút… ra khỏi cửa, chưa đi được vài bước chuông di động kêu vang… là chồng bà gọi tới… Diễm đắc ý cười thầm: “Thằng cha này lúc nào cũng như là có”nước sôi đổ dái ” í… coi bộ nóng lòng biết tin mừng a…
– “A lô… mọi chuyện xong rồi… hihi… Chủ tịch huyện Hoa nói thằng Vũ nhà mình có thể Thứ Hai đi làm… hihi” Diễm cười hihi báo “chiến công”…
– “Bà xã… Bà xã… không xong rồi… tin chính thức vừa mới loan ra… không phải là tin đồn đâu… Chức Phó Chủ tịch huyện là do 1 người từ Phụng Hiệp đến…”Bôn, Chồng Diếm thở hổn hển trong điện thoại, gấp rút nói… lão vừa nghe tin sét đánh, liển hấp tấp gọi điện cho mấy người bạn ở Thành ủy và Ủy Ban kiểm chứng…
Kết quả không thể nghi ngờ… văn bãng đã có. Bôn vội vả gọi cho vợ hy vọng Diễm chưa “tặng quà”…
Đầu óc Diễm ong ong lên… cảm thấy tối tăm mặt mũi… quát trong di động.
– Ông ăn nói bậy bạ cái gì đây? Sao lại có thể như vậy được? Hồi sáng giờ làm mấy xị rồi hả?
Bên kia đầu dây, Bôn than thầm… lảo biết đã trễ rồi… tiền đã trao ra… coi như mất toi… Bên chán nản nói.
– Bà gọi con em bà đi… chính nó nói với tui đó…
…
Diếm vừa ra cửa, Thu Hoa đã mở hộp bánh trung thu… một hộp đầy ắp tiền mệnh giá 500.000… Thu Hoa mỉm cười… vừa đúng lúc di động trên bàn reo lên… Hoa liếc màn hình… vẻ chán ghét thoáng hiện lên trong mắt… tên Tú Toàn này gọi nàng vào giờ này… rỏ ràng muốn đụ… “Bà nhịn mày thêm một thời gian nữa… xong chuyện sẻ thu thập mầy sau…” Hoa thầm rủa…
– “A lô… chuyện gì? Lại muốn à? Em đã nói là hôm nay không khoẻ mà…”Thu Hoa gắt nhẹ… đinh ninh trong đầu là tên Tú Toàn nầy nứng cặc muốn đụ…
– “Muốn… muốn cái con cặc tui… lần này bị em hại chết rồi”… Toàn văng tục…
– “Chuyện gì? Bị điên à… sao thô lỗ vậy?”… Thu Hoa nóng giận quát lại…
– “Chuyện gì à? Đụ mẹ… em đi hỏi thằng Hiếu đi… tui thì không sao… còn em hả… đéo mẹ đừng có nằm mơ làm Phó Chủ tịch huyện nửa… Thành ủy đã ra văn bản rồi… Đụ má… thằng Lê Khánh Du đó… hắn mới là ‘chân mệnh thiên tử’…” Tú Toàn văng tục… hết đụ má tới đụ mẹ chứng tỏ hắn đang bực bội muốn phát điên… quần áo xốc xếch vì vừa đánh nhau với đồng đội ngay tại trụ sở CA huyện…
Đầu óc Thu Hoa ong ong lên… đâu còn nghe Toàn nói gì nữa… nàng ngồi sững ra…
Ngay lúc này Diễm mon men bước vào, nguyên do là khi nãy bà ra về, Hoa không khóa cửa nên khi trở lại, Diễm liền đi vào… thấy Hoa đang ngồi thừ người ra… bà cười giả lả:
– Hihi… thiệt là ngại quá… chị Hoa à… có sự lầm lẫn trong nầy… tui về nhà kiễm lại xong…
– “Bà làm gì… đi ra” Hoa hét lên… nghe Toàn nói xong… Hoa đang ngồi thừ người ra sôi giận… tên Hiếu kia dám lường gạt nàng… Hoa hận mình ngu ngốc đã cho Hiếu đụ chùa… lại nhìn thấy Diễm vào nhà gom lại tiền đưa cho mình… miếng thịt đã vào miệng lại phải ói ra… nhất thời tức muốn hôn mê bất tỉnh… không cần suy nghỉ hét lên như con gà chọi…
Bôn muốn Diễm bỏ qua… coi như mất 50 triệu… tuy không là Phó Chủ tịch huyện nhưng dù sao Hoa cũng là Chánh văn Phòng… dân không đấu với quan nếu không sẽ bị thiệt thòi… thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện…
Nhưng Diễm lại xót của… nghỉ rằng Hoa cố ý lừa gạt nên mon men vô nhà Hoa lấy tiền về… ai dè bi Hoa hét vào mặt… tức thì máu nóng cũng xông lên.
– “Chị Hoa à… tui lấy tiền của tui xong tui đi ra liền mà… chị không cần nổi nóng như vậy chứ hả…” Diễm vừa nói vừa gom tiền bỏ vào túi… Hoa giận run, gần cả tuần lễ nay, ai cũng tưởng nàng sẽ tiếp nhận vị trí của Bá Thành, ai cũng nể mặt, cung kính bây giờ nghe tin này… nàng không biết làm sao nhìn người ta đây? Thiệt là nhục mà… con mụ này mới vừa rồi cung cung kính kính bây giờ trở mặt rồi… lửa giận công tâm, Hoa hoàn toàn mất lý trí, quơ cai bình bông trên quăng về phía Diễm… trúng ngay vào đầu…
Đang lui cui gom tiền của mình lại… bị một bình bông nện vào đầu… Diễm đầu váng mắt hoa ngã xuống bất tỉnh…
Hoa sợ hãi… kêu xe cứu thương chở Diễm vào nhà thương…
Trước đó bên trụ sở CA huyện cũng trong tình cảnh tương tự…
Số là từ lúc có tin đồn Tú Toàn sẻ thay thế vị trí của Bùi thế Hiển… nhiều người cũng mon men dòm ngó vị trí Phó hiện giờ của Tú Toàn… muốn nhờ hắn “đánh tiếng”…
Trong đám người này Chín sốt sắng nhất… hơn tuần nay Chín cung phụng Toàn như ông vua… cuối cùng ngày hôm kia còn dúi vào túi Toàn 30 triệu… với lời hứa chỉ cần Toàn đánh tiếng đề bạt với thượng cấp một khi cái vị trí của Toàn để lại sẽ tới tay… lúc đó sẻ chi thêm 70 triệu nửa…
Ai dè xế trưa nay… Chín được tin Trưởng CA huyện Cờ đỏ là một mỹ nữ… không phải là tên Tú Toàn… Chín cảm thấy bị gạt trắng trợn nên tìm Tú Toàn đòi tiền lại… Tú Toàn đang giận vì cái chức Trưởng CA bị người khác đoạt mất… thế là hai người lời qua tiếng lại… rồi đánh nhau ngay tại trụ sở…
Thế là ngay trụ sở CA huyện Cờ đỏ… náo loạn cả một bầy… Trong phút chốc cả thế giới đều biết vì có người để lên “phây bù” nhưng nhanh chóng sau đó được gỡ bỏ… tuy vậy thiên hạ vẫn xì xào…
Trong lúc này, tại thành phố Cần Thơ… có lắm người đang vui… và cũng có người buồn, ganh tỵ.
Đầu tiên, trong Trường Đãng lúc này cũng là náo loạn… nhưng theo chiều hướng khác đúng ra là nhộn nhịp… Quyên, Du được mọi người vây quanh chúc mừng… cả hai bỗng trở thành hai “ngôi sao” ngày hôm nay…
Còn hai tuần nữa mới mãn khóa học nhưng đã được bổ nhiệm rồi… khiến cho mọi người đỏ mắt…
Xế trưa… văn thư của Thành ủy đã ra… Lê Khánh Du được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch huyện Cờ đỏ, Nguyễn Lệ Quyên được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch huyện Châu Thành… vì thế mà cả hội trường nhốn nháo, hâm mộ lẩn ghen ghét…
Du xúc động rơm rớm nước mắt… cố giữ lấy bình tĩnh… làm ra vẻ bình thản nhưng trong lòng muốn hét to lên… từ nay sẽ có người gọi mình là “Chủ tịch huyện Du…” ôi cha mẹ ôi… oai phong biết dường nào…
Quyên cũng ngẩn ngơ… nàng tin tưởng ở bên hắn sẽ có một ngày được nổi bật… không ngờ lại sớm hơn nàng tưởng tượng… cảm thấy hơi giận vì hôm nay hắn lại mất tiêu rồi… không có mặt để chia sẻ niềm vui… lúc trước nghỉ là lợi dụng hắn để tiến lên nhưng bây giờ rõ ràng nàng đã yêu hắn… ngày càng đậm…
…
Liên tức tối hậm hực không ngừng đay nghiến Phó Bí thư Việt… trách cậu mình đã tạo cho Quyên cơ hội bằng vàng… bây giờ thì hay rồi, người ta là Phó Chủ tịch huyện, vị trí, chức vụ so với Liên… oai phong hơn nhiều, vấn đề “chất béo” thì khỏi nói… nàng “lụm bạc cắc” còn con Quyên “lượm vàng”…
Phó Bí Thư Việt cũng đâu có ngờ… cho Quyên đi Trường Đảng học… tưởng là chơi “khâm” Quyên… dành cái vị trí phó Chánh văn phòng vào tay cháu gái nhưng con Quyên kia không ngờ nhìn ù ù cạc cạc vậy mà cũng là “cao thủ” a… thiệt là nhìn không ra…
– Ậy… từ từ đi… đừng có nóng mà… cháu bây giờ cũng đâu có tệ… chỉ kém chút chút thôi… hehe từ từ đi… cậu vận động cho cháu… yên chí đi, còn nhiều cơ hội mà… hehe… Việt vừa nói vừa đưa tay thọc vô quần mò lồn…
– “Không có hứng thú”… Liên vùng vằng giận dỗi đẩy tay Việt ra… nàng còn đang bực bội… chưa muốn cho cậu mình đụ… nhưng Việt cứ kiên trì sờ sờ bóp bóp…
“- Nhớ đó nhen…” Liên còn hầm hừ… nhưng cảm thấy nứng lên rồi… nên chịu để Việt tuột quần nàng ra…
“- Nhớ mà… nhớ mà… hehehe” Cái quần vừa được kéo xuống… Việt hối hả úp mặt vào giữa hai đùi cháu gái mình…
…
Phan cũng đã nhận được thông báo của Thành ủy… lão được điều làm Phó chánh văn phòng huyện Phụng hiệp… trong bụng khoái tỉ tê nhưng ngoài mặt cố gắng giữ vẻ trầm tĩnh… dường như không có gì xảy ra khiến Lan khinh thường… nảng rành bản tánh của Phan… trùm đạo đức giả…
Lan đã suy nghỉ kỷ rồi… đâu cần phải dọn xuống Phụng Hiệp làm gì… đâu có xa chứ… Phan sáng đi chiều về… nàng lại có thêm thì giờ với Đức… nghỉ tới đó… Lan sung sướng mỉm cười…
…
Đến lúc Ngân sắp chịu không nỗi nữa… miệng ê ẩm hết Đức mới bắn xối xả vào miệng nàng… một dòng khí trắng đục trào ra hai bên mép mặc dù đã vào bụng nàng không ít… lúc này Đức mới chịu ngừng… rút cặc ra… Ngân vừa “gừm” vừa tỉ mỉ “lau” cho hắn…
…
– “Em nộp đơn từ chức chưa vậy? Chuyện lập công ty bất động sản càng sớm càng tốt…”Đức tô hô trần truồn nằm gát hai tay sau ót, tuy vừa mới phun nhưng cặc vẫn còn hùng dũng chĩa lên trần nhà…
– “Xong rồi… ông chủ… 1 tuần nữa là chính thức rời cương vị”… Ngân hơi tiếc… mới vừa bò lên vị trí Phó Chánh văn phòng chưa được bao lâu…
Như hiểu được tâm lý Ngân… Đức cười trấn an: “Không cần tiếc nuối đâu… sau này em sẻ biết quyết định hôm nay là đúng đắn… bảo đảm với em…”
– Từ nay anh phải chịu trách nhiệm đó… có gì em ăn bám anh suốt đời… ừm còn có thằng con em nữa…
– “Hihi… không thành vấn đề…” yên chí đi… anh sẽ coi con em như con anh… lo cho nó đàng hoàng… sau này có tiền cho nó du học”… Đức hứa hẹn… cái này nó nói thiệt lòng… tuy là gian phu nhưng rất có đạo đức của gian phu… những người đàn bà đã chịu theo mình… mai này nhất định sẽ lo cho họ… Cô thu và bé Trúc cũng vậy đó mà…
Ngân nghe nói cảm động… theo một người đàn ông… quan trọng nhất chính là người đó biết lo cho mình… tuy không biết tương lai ra sao nhưng nghe nói cũng an tâm, mát ruột… vã lại tính xa làm gì… tới đâu hay tới đó… ít ra Đức cũng đã lo cho nàng… mở công ty bắt động sãn với số vốn khởi đầu 2 tỷ… Kiệt… chồng trước của Ngân được như vậy sao? Nghỉ tới đó cảm thấy lòng yêu dạt dào.