Phần 114
Đưa Ngân về nhà… Đức vừa mở di động… liền có cuộc gọi…
– “Xếp Tùng… khoẻ chứ? Có chuyện à?” Biết là chuyện gì rồi nhưng vẫn vờ vịt…
– “Hallelujah… haha… cuối cùng cậu cũng đã mở máy… từ trưa đến giờ tôi gọi cả mấy trăm lần”… bên kia đầu dây giọng điệu của Tùng như trút được gánh nặng… Chủ tịch Hữu đã bật đèn xanh cho việc “mời” chủ mưu về giúp việc điều tra nhưng Tùng không gấp… tên Lê Đức Thọ không chạy được… việc cần làm là dò xét xem ý Đức thế nào…
– Haha… sorry… tắt di động để thãnh thơi một ngày… sao rồi? Kết quả thế nào?
– “Là như vầy… bọn chúng khai ra có người tên Lê Đức Thọ muốn… Hữu chủ tịch đã bật đèn xanh nhưng tôi muốn xem ý cậu thế nào trước…” Tùng tóm tắt diễn biến từ đêm qua đến bây giờ… quan trọng là Đức muốn sao…
– “Theo kinh nghiệm của xếp… nhân chứng có đủ… nếu làm tới bến… nó bóc mấy cuốn lịch?”Đức trầm ngâm một hồi lâu… sau cùng hỏi.
– Cái này… cái này khó nói lắm… ông già nó là Giám đốc Sở nội vụ… cho dù phải bóc lịch chắc cũng không lâu sau đó nếu ông già nó chạy chọt… cậu biết rồi đó…
– Haha vầy đi… anh cho người truy lùng thằng du côn còn lại… anh nói nó tên gì? À nhớ rồi truy lùng thằng Túc… đủ 4 thằng rồi tính… còn thằng Lê Đức Thọ… ừm…
– “Hắc hắc… Thằng Túc kia đã bắt hắn rồi…” Tùng cướp lời Đức… khoe khoang thành tích…
– “Wow… xếp Tùng làm việc thiệt là xuất sắc… mới đây đã tóm được hắn rồi à? Nói nghe coi”… Đức hài lòng chép miệng khen khiến bên kia đầu dây Tùng vô cùng đắc ý.
– “Hắc hắc hắc… có gì đâu… Tui cho người theo dõi thằng Thọ, hồi sáng này hắn vào nhà băng lấy rất nhiều tiền thì ra là đem cho thằng Túc trốn chạy… anh em mình có chụp hình đầy đủ thu làm bằng chứng… thằng Túc hồi trưa nầy ra phi trường muốn bay về thành phố… trong túi xách có 300 triệu… bão đảm là muốn đi lánh mặt… hắc hắc… anh em tóm hắn rồi… còn thằng Thọ thì chưa… bởi vậy từ hồi trưa tới giờ gọi cậu xin chỉ thị…” Tùng được “gải đúng chỗ ngứa” liền khoe khoang “điệp vụ” bắt người…
– “Làm hay lắm… tên Thọ… anh gỡi qua cho tôi hình chụp của hắn là được… không cần bắt hắn đâu… nhớ ‘chăm sóc’ 4 tên kia kỷ càng… Hữu Chủ tịch có hỏi… nói đây là ý của tôi…”Vậy đi… xếp Tùng… cám ơn nhiều… coi hôm nào ra ngoài… chúng ta uống vài ly… thôi vậy đi… haha.
– “Ừm… được được”… Tùng cắt đường dây… lòng đầy nghi hoặc… vội vã gọi cho Lương Học Hữu…
– Trần Đức nói vậy thật à? Học Hữu sửng sốt… lão trâm ngâm suy nhỉ… Nhật Lam đang gục gặc đầu trước háng lão…
– “Ừm thôi được… cứ theo ý hắn đi… chuyện này tôi sẽ báo cáo với Thủ trưởng”… Học Hữu nói xong cắt đường dây, dựa vào lưng ghế, hai mắt lim dim suy nghỉ… tay lão xoa xoa đầu tóc của Nhật Lam nàng đang quỳ bú liếm miệt mài…
… Ahhh… Hữu Chủ tịch rên rỉ… bắn xối xã vào miệng nàng… Hữu lúc này bản chất hoàn toàn “thoái hóa” rồi… rất là quan liêu… khi nói điện thoại thích Nhật Lam bú cặc mình…
Nói nào ngay… đây là đặc điểm chung của các lảnh đạo… Sự việc này bắt nguồn từ câu chuyện của TT Bill của Mỷ đế… nghe nói lúc Bill điện đàm cùng các lãnh tụ của thế giới, nàng Lewinsky đã bú cặc Bill… Vì vậy hầu hết các lãnh đạo đều rất là hâm mộ Tổng thống Bill của Mỷ đế… hướng về ông ta mà học tập…
Học Hữu cũng không ngoại lệ…
Hữu rất hài lòng về biểu hiện cùa Nhật Lam… nàng nhu mì, dễ bão làm việc gì cũng rất tận tình… ngay cã việc khi mỗi lần lảo bắn xong, nàng đều dùng lưỡi liếm sạch đầu cặc khiến lảo sướng mê tơi… càng ngày Học Hữu càng mê mệt… Lảo âm thầm quyết định hai ba năm sau lảo sẻ đề bạt nàng vào chức Bí Thư hay Chủ tịch của một thị xã nào đó… người theo lão nhất định sẽ được thưỡng công xứng đáng…
– Ừm… được rồi… cám ơn… em ra ngoài làm việc đi ha… còn cái vụ của chồng em… hihi anh đang xúc tiến… hai tuần sau là có kết quả thôi… hihi…
– “Cám ơn chú… Chú Hữu… em đi ra ngoài làm việc” Nhật Lam mừng rỡ… lắc mông đi ra ngoài để báo tin với chồng…
Hữu Chù Tịch trầm ngâm một hồi rồi cầm điện thoại lên gọi…
– “A lô… có chuyện gì?” Giọng Nancy vang lên đầy uy quyền…
– Thủ trưởng… cô khoẻ? Tôi là Học Hữu có chuyện muốn hướng cô muốn bảo cáo một chút có liên quan đến chuyện đêm qua… Là như vầy…
Hữu Chủ tịch nói tóm tắt ngắn gọn…
– Ừm… biết rồi… cứ theo ý hắn mà làm… còn nữa… từ nay cứ như vậy… mọi chuyện không cần phải báo cáo với tôi… các ông cứ theo ý hắn mà làm… có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chống đở… vậy đi… Còn gì nữa không?
– “Dạ… hết rồi… Thủ trưởng yên chí… sẽ theo chỉ thị của Thủ trưởng mà làm”… Hữu Chủ tịch “tỏ lòng trung”…
Nancy cắt di động… khẻ mỉm cười…
…
Đức cười lạnh… cho thằng đó bóc lịch? Giởn chơi hoài… bọn COCC ngồi tù giống như đi nghỉ mát ở khách sạn 5 sao… đôi khi còn mướn người ở tù thế thân… hắc hắc… đời đâu có dễ vậy… đụng tới bố mày mà không xong thì tới phiên bố mày rồi con ạ… “có qua có lại mới toại lòng nhau” mà… hắc hắc hắc… Đức cười đểu tay cầm di động bấm số…
Trong một phòng tại khách sạn Anh Đào Mekong… Nhả trần truồng hai đùi kẹp hai đầu Thắng dí lồn sát ngay miệng hắn… phía dưới Thắng nút chùn chụt… hai tay đưa thẵng lên nhồi bóp cặp vú… Hai mắt Nhã lờ đờ… phía dưới dâm thủy tuôn trào… Cã hai đang ở “đỉnh cao” của “trận chiến”…
Đây là bãi đụ của Thắng và Nhả… khách sạn nầy là nằm trong khu vực của Thắng… hắn có phòng thường trực nơi này… thường đem gái về đụ… lóng rày hay hẹn hò Nhả đến đây thay vì ở nhà… chỉ sợ nhất vạn không sợ vạn nhất…
Nhã bây giờ hoàn toàn đã bị Vinh và Hoàng “lãng quên”… vì vậy Thắng mới có dịp đụ nàng… Thắng thấy đụ chị dâu họ thật là sướng cặc lắm… nhưng anh họ hôm nay thiếu gì đàn bà… nên lơ là bà xã… anh họ lơ là thì hắn “xài”… hơn nữa Nhả vẫn còn rất bót… trình độ bú cặc thì khỏi chê… bỏ qua thật là lãng phí…
…
Nhả chìa mông ra chờ đợi… nàng thích được đụ kiểu này… được từ phía sau đẩy tới… cảm giác sướng tê người… Thắng cầm cặc đút vào… chưa kịp nhấp cái nào… di động kêu lên…
– “Thây kệ đi… lẹ lên…” Nhã nứng lắm rồi… Thắng còn đang chần chờ chưa nắc… nàng liền sàng mông qua lại, đẩy ngược ra sau…
– “Khoan đã… chờ chút… là Đức ca…” Thắng định phớt lờ cú gọi nhưng khi nhìn màn hình liền khẩn trương… Nhả nghe “Đức ca” gọi cũng tạm thời không dám manh động…
– A lô… Đức ca…
– “Thắng à… chiều nay 6 giờ… tập trung bọn thằng Hưởng, thằng Tuân và thằng Vỏ… chờ tôi ở nhà hàng… vậy đi…” Đức nói xong cúp máy…
Thắng sửng sốt nhưng kích động… Đức ca có chuyện cần làm… liếc nhìn đồng hồ… bây giờ là 4 giờ… thằng Hưỡng tắc kè và thằng Vỏ đang ở Đại Ngải… thằng Tuân đang ở nhà hàng… liền bấm di động…
– “Chuyện gì vậy?” Nhả quay đầu nhìn Thắng hỏi…
– “Chờ chút… có chuyện làm… a lô… Hưởng nà mày nghe đây… chiều nay mầy và thằng Vỏ về nhà hàng đúng 6 giờ gặp Đức ca… nhớ nha mậy…” Vậy đi… nói xong liển cúp máy… bắt đầu nắc…
– “Chuyện gì vậy?”Nó nghe coi… ” Nhả vừa sàng mông phối hợp vừa thắc mắc…
– “Đức ca có chuyện cần làm”… Thắng vừa nắc vừa cười nói… chuyện của Đức ca là “nhiệm vụ chính trị” hàng đầu…
– “Nè… mày có nhớ nói với Đức ca một tiếng cho chị hong Thắng… biết đâu Đức ca cần người…”Nhã nhắc chuyện nàng muốn đầu quân cho Đức ca…
– Chị yên chí đi… bảo đảm tui nói một tiếng thôi… chị có thể xuống Đại Ngãi phụ việc… nhưng anh Hoàng phải OK mới được…
– “Chuyện đó mày không cần lo… nhớ nha mày…”Nhả hứng chí sàng mông qua lại… đẩy mạnh ra sau… Thắng chịu hết nỗi… bắn…
“Ahhh…” tiếng rên đầy thõa mãn… nó đánh vào mông Nhả… nàng hiểu ý quay đầu há miệng ngậm cặc hắn vào…
…
Đức cho xe chạy về nhà hàng… hôm nay không về biệt thự… một kế hoạch hình thành trong đầu… có cã đống chuyện cần làm…
– “Đức ca… anh đã tới…” Đức vừa đậu xe, Tuân liền đon đã chào… Thắng vừa gọi hắn thông báo Đức ca có chuyện cần bọn họ làm… Tuân kích động nên vừa thấy Đức liền mon men đon đã chào…
– “Ừm… mọi chuyện tốt chứ?” Đức vừa hỏi vừa nhìn kỷ Tuân từ đầu tới chân…
– “Dạ không có chuyện gì Đức ca”… Tuân cúi thấp đầu đáp…
Đức nhìn Tuân… hài lòng… thằng “nhóc” này chiều cao dóc váng tương tự như mình… là nhân tuyển tốt… hắc hắc.
– Lần này có chuyện quan trọng cần anh làm… làm tốt sẽ có thưỡng… hihi… muốn làm không?
– “Đức ca… anh có gì làm chỉ cần anh nói ra…”vạn tử bất từ”… hihi” Tuân thấy Đức ca giao “trọng trách” liền ưởn ngực muốn tỏ lòng trung…
– Không đến nổi phải đi chết đâu… yên chí đi… haha… thôi được… chờ chiều nay đông đủ… chúng ta nói chuyện ha…
– “Dạ Đức ca…” Tuân cúi người ần 90 độ để tỏ lòng sùng bái đối với Đức ca…
Đức đi lên lầu… gần 5 giờ rồi… chưa phải là giờ cao điểm… Thu chắc đang nằm nghỉ trên lầu…
…
Thu đại nương quả nhiên đang thiu thiu ngủ… nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa lòng rộn lên… Bé Trúc đi học phụ đạo… ai trồng khoai đất này? Nàng vội vả ngồi lên… trong phòng riêng nàng không mặc áo ngực, cặp vú ẩn hiện sau lớp vãi ren mõng… đàn ông nhìn vào dễ dàng sặc máu mũi…
– Đức làm cô thức à? Ngủ tiếp đi… hihi… Đức cũng muốn ngủ một lát…
“- Có phải muốn ngủ thiệt không? Vậy không được chộn rộn nha”… Thu lườm yêu… nó làm gì để nàng yên… mà nàng cũng không muốn nó đề nàng yên… quan hệ của nàng và nó có thể nói như là hai vợ chồng… mặc dù nàng hơn nó 24 tuổi… nhiều lúc Thu tự hỏi có thật “vợ già chồng trẻ là duyên ba đời” hay không? Thu thật ngượng khi nghỉ vậy nhưng đó là sự thật hiện nay đó mà… khó mà không nghỉ đến…
– “Hihi… không ai hiểu Đức bằng cô…”miệng nói tay tự nhiên cởi bỏ quần áo… cỡi luôn cã quần lót, cặc đong đưa qua lại… thản nhiên leo lên giường… kéo Thu nằm xuống bên cạnh… tay lòn vào áo nàng mân mê hai bầu vú… chẳng mấy chốc, tiến xuống phía dưới thọc tay vô quần nàng xoa đám lông mềm mại…
– “Ngủ ha”… hai mắt nó lim dim… miệng cưừi chúm chím…
– “Ưm… ngủ đi… hihihi” Thu cũng không vửa… tay nàng cằm cặc nó sục sục nhè nhẹ…
– Cô làm vậy… ngủ không được… hihi.
– “Vậy như vầy chắc ngủ được chứ gì?” Thu trườn người xuống cằm cặc nó bỏ vào miệng bắt đầu bú mút…
– “Hihi phải là như vầy” nó cũng trườn người nằm ngược đầu, tuột hẵn cái quần Thu ra ngoài… úp mặt vào ngả ba giữa hai đùi…
– “Thần thần bí bí không biết tính chuyện quỷ quái gì đây?” Thu nghi hoặc đứng trên cửa sổ nhìn xuống thấy Đức cùng đám thằng Tuân lên xe…
Đức cho xe chạy được một khoãng khá xa rồi ngừng lại… muốn trong xe bí mật bàn kế hoạch…
– Có chuyện này muốn anh em đi làm… ai không muốn thì xuống xe…
– “Đức ca… anh muốn tụi này làm gì cứ nói một tiếng là được… bão đảm làm Đức ca hài lòng” Thắng nghiêm túc tỏ lòng trung thành…
– “Phải đó Đức ca… vạn tử bất từ”… Tuân chỉ biết “xài” lại câu củ… Hưởng tắc kè và Vỏ hai thằng không nói gỉ nhưng ánh mắt vô cùng phấn khích…
– “Tốt… nà… nhìn cho kỷ đi… thằng này là con của Giạm đốc Sở nội vụ… nhìn kỷ đi”… Đức đưa hình của Thọ trên màn hình di động… Bức hình này dotùng gỡi qua…
Thắng và bọn đàn em trố mắt nhìn kỹ… cố thu hình ảnh Thọ vào đầu…
– “Nhớ rồi Đức ca…” cã bọn nhao nhao…
– Tốt… nhiệm vụ là đánh gãy một tay và một chân của hắn… gãy thê thãm một chút có hiễu không?
– “Hắc hắc… dễ thôi Đức ca… nó ở đâu… nói đi… em đi làm liền”Hưởng tắc kè hăm hở… cả bọn nhao nhao muốn thể hiện…
– “Tụi mày ngồi xuống… Đức ca chưa nói hết…” Thắng ra mặt đàn anh quát…
– “Đúng vậy… chưa nói hết… nghe kỷ đây… tụi bây phải theo kế hoạch của tao… tao kêu làm cái gì thì làm cái đó… có hiểu chưa? Nếu dễ dàng như vậy tao ngồi đây nói chuyện với tụi mày làm gì?” Đức lạnh giọng ra uy của soái ca…
Im lặng một lát… Đức nói tiếp…
– Bắt đầu ngày mai… ba đứa bây… luân phiên theo dõi nó từ sáng tới tối… nhớ kỷ… đừng để nó phát hiện… nó đi đâu làm gì… ghi lại hết đưa cho tao… hiểu chưa?
– “Hiểu rồi… Đức ca muốn chờ thời cơ chín mùi…” Tuân muốn biểu lộ “thông minh”…
– “Hắc hắc… đúng vậy… vậy có ai biết lúc nào là thời cơ chín mùi hay không?” Đức nhếch mép cười… nụ cười rất gian trá…
Thắng và bọn đàn em đưa mắt nhìn nhau… đánh gãy chân gãy tay một người cũng phải chờ thời cơ chín mùi sao?
– Từ từ tụi bây sẻ hiểu… bây giờ cứ làm theo tao căn dặn là được… ừm… lúc đánh nó… tất cả phải bịt mặt cho kỹ càng… không được để cho nó thấy mặt tụi bây… nhớ đó…
– “Hắc hắc… yên chí đi Đức ca… là nghề của tụi em mà… hắc hắc…”cả bọn hăm hỡ… ước gì được ra tay liền…
– “… hắc hắc… thằng Tuân… mày lúc đó làm cho ra vẻ đàn anh một chút… Sau khi đánh nó gảy tay gãy chân xong tụi bây hướng về thằng Tuân la to như vầy”Đức ca… xong rồi… chạy”… Đức đưa mắt nhìn thằng Tuân cười mỉm…
– “OK… Đức ca… hả??? Cả bọn tranh nhau gật đầu… sau đó thộn mặt ra… cái gì? La to”Đức ca… chạy”? Vậy… vậy là lạy ông con ở bụi này rồi??? Có lộn không vậy?
– “Hắc hắc… đúng vậy… nhớ la lên”Đức ca… chạy” nhưng cũng đừng la to quá… đóng kịch phải làm y như thiệt… kịch bản mới hay… hắc hắc…
– “Nhưng mà… nhưng mà… thằng kia nghe được… Đức ca… anh sẽ có phiền phức…” Thắng ‘nhắc nhở’…
– Hắc hắc hắc… cái tao muốn chính là cái nầy… nó sẽ nói là tao… tụi mày nghỉ coi nếu trong lúc đó tao đang cùng với 1 đám người khác ăn tiệc vui đùa thì sao hả? Hắc hắc… có phải là nó vu oan cho người tốt không?
Cả bọn trợn mắt há mồm… cái này cái này là một âm mưu quỷ khóc thần sầu nha… mình vừa đánh người ta vừa gài bẫy để người ta mang tội “vu oan giá họa” cho mình… sự sùng bái trong lòng đối với Đức ca đã đạt đến cực điểm…
– “Đức ca… anh thiệt là thần thông quãng đại…”cả bọn khâm phục… theo một “đại ca đầu rồng” như vầy… mai này tương lai vô bờ bến a…
– Hiểu hết chưa?
– Hiểu rồi Đức ca… yên chí… thằng đó sẽ quả quyết là “Đức ca” đánh gãy chân, gãy tay nó… hắc hắc…
– Còn nửa… ra tay nhanh gọn… mạnh… nhất định phải gãy tay chân cùng một bên… nhớ kỷ… phải cùng 1 bên…
Cả bọn lại đực mặt ra… không hiểu lắm… gãy tay gãy chân thì được nhưng tại sao phải cùng 1 bên mới chịu? Cái này thật không hiểu…
– Gảy tay, gãy chân khác bên thì có thể chống nạn… còn gãy tay, gãy chân cùng một bên thì suốt đời chỉ có thể ngồi xe lăn… hắc hắc hắc… hiểu chưa? Không ra tay thì thôi nếy ra tat thì phaĩ làm cho tàn độc… học nghề đi tụi mày… hắc hắc…
– “Đức ca… bái phục… bái phục… anh thiệt giỏi” Thắng được dịp ra sức nịnh…
– Ừm… Thắng nà… chuyện này anh không cần ra tay, chỉ cần phốí hợp là được… còn nửa… bắt đầu ngày mai kiếm thêm chừng 10 anh em… giỏi giang một chút… lanh lẹ một chút…
– “Dạ… Đức ca…”Thắng đại hỹ, như vậy là “bang hội” hùng mạnh lên rồi…
– “OK… ngày mai bắt đầu làm việc… báo cáo mỗi ngày… nè… cầm lấy cái này”Đức đưa ra 30 triệu… anh em ra làm không thể bạc đãi được…
Bọn thằng Tuân nhìn túi tiền cảm động… theo đại ca như vầy… không uổng kiếp người…
– “Không cần đâu Đức ca”… Thắng màu mè…
– Anh thì không cần rồi… cái này cho tụi nó… ăn uống trà nước cũng phải cần tiền… cầm lấy xài… OK bây giờ xuống xe đi…
– OK Đức ca…
Cả bọn nhìn theo xe…
– “Làm cho đẹp để Đức ca coi nhe tụi mày…” Thắng dặn dò…
– Hắc hắc hắc… Đại ca à… yên chí đi… nghể của tụi mình mà…
– “Nói bậy nói bạ… tao là đồn trưởng… cái gì là nghể của tụi mình… cầm tiền rồi biến đi…”Thắng đá đít Tuân… cười mắng…
…
– “Nói chị nghe… cậu định làm gì với thẳng muốn chém rụng tay chân cậu vậy? Nói nghe đi… hihi… chị đây không tin là cậu sẽ bỏ qua cho nó… hihi… đánh chết cũng không tin”…
Nancy nẳm gối đầu trên ngực Đức, bàn tay “nô đùa” sục lên sục xuống nhè nhẹ con cặc đang cứng ngắt… sừng sững chĩa lên trần nhà… hai mắt Đức lim dim, gương mặt đầy vẻ hưỡng thụ… miệng cười chúm chím…
– Hihi… muốn biết lắm à? Vậy phải có biểu hiện mới được…
– “Quỷ quái…”Nancy cưởi “mắng”… trườn người xuống dưới cầm cặc ngậm vào… con cặc to bự dài “mất hút” trong miệng nàng…
– “Wow”… Đức rên rỉ… cảm giác cặc chìm sâu vào một vùng không gian ấm áp thật dễ chịu… hứng tình, nó ngồi bật dậy… đẩy nàng nằm ngửa ra… bắt đầu dập nhè nhẹ rồi nhanh dần… nhanh dần…
Chỉ có Nancy mới chịu được khi nó nắc liên tục vào miệng nàng trong tư thế này… cặc Đức dài… nhưng cổ họng nàng sâu nên khi nó nhấn lút cán cũng không làm nàng khó chịu vì nghẹt thở…
Cã hai trời sanh một cặp… Trước đây lần nào Đức cũng đụ miệng nàng, trong thời gain gần đây, vì muốn mang thai nên nàng muốn nó vào “trong”… bây giờ nghe nói “bóng gió”… biết nó muốn chi rồi… thôi thì “cho” nó hôm nay…
Đức được bật “đèn xanh”… tha hồ nắc vào miệng nàng… Nhưng biết mình có “nghĩa vụ” chính trị… dập một hồi đã đời… ngừng…
“- Chuyện gì? Sao không ra” Nancy thấy Đức “rút” ra… ngạc nhiên hỏi.
“- ‘Ra’ chứ… nhưng phải nhớ nghĩa vụ chính trị. Trước… hihi”… vừa nói vừa gát hai chân nàng lên hai bên vai… rà cặc tìm cữa đút vào…
“- Khoan đã… thích như vầy hơn…” Nancy ngồi lên úp mặt xuống nệm… chĩa mông về sau… nàng thích kiểu doggy.
…
– “Bây giờ nói được rồi chứ?”Nét mặt thõa mãn sau cơn động tình… giọng lười biếng Nancy hỏi…
– Ừm… là vầy… nếu có người muốn chơi “giang hồ” thì mình cũng đáp lễ theo kiểu giang hồ có phải không? Hắc hắc… nó muốn đánh gãy tay, gãy chân mình thì mình đánh gãy tay chân hắn… đơn giãn là vậy đó…
“- Hahaha… thú vị… thú vị…”Nancy thích thú cười…
– Chị cũng đồng ý?
– Chuyện của cậu thì cậu tự làm… cần gíúp gì thì nói…
– “Không cần đâu… giãi quyết tên này chỉ là chuyện nhỏ thôi… bún tay một cái là xong”… Đức hách dịch “nổ”…
– Làm phách đi… nhớ đó… phải sạch sẽ gọn gàng… không bao giờ để lại cái đuôi… tránh người ta nắm thóp…
– Dỉ nhiên rồi… ừm… có chuyện này… muốn thương lượng một chút… hihi… biết nói sao đây…
– “Đừng làm bộ làm tịch… có gì nói đi…” Nancy lườm… tay lần xuống giữa hai đùi sờ bóp, cầm cặc sục nhè nhẹ… trong khi Đức khi thì bóp vú khi thì se đầu ti trêu đùa trên ngực nàng…
– Haha… Cám ơn trước nha… ừm… Đức cần vài người làm việc cho mình… giỏi như đám người Thu Tâm, Phương Anh vậy…
– “Không phải đã nói rồi sao? Hôm đón ở phi trường đám người họ đã gọi cậu là”lão bản”… không phải là đùa đâu… chị giao họ cho cậu đấy… bọn người Thu Tâm cũng vậy… cậu trả lương mà…
… “- như vậy thì còn gì bằng…” Đức mừng rỡ.
– Còn nữa… nếu cậu… hihi… thấy hứng thú… cứ tự nhiên… chị không ngại đâu… hihihi.
– “Đừng đùa mà… chỉ là làm việc thôi… không có ý đó…” miệng thì nói vậy nhưng rất động tâm… nhìn đám mỹ nữ bên cạnh Nancy… thằng đàn ông nào không nứng cặc thì thằng đó có vấn đề…
– “Cái gì đùa chứ? Suy nghỉ kỹ đi… nếu cậu có khả năng biến họ thật sự là người của cậu thì là chuyện tốt… chị không đùa đâu… cậu đã có nhiều… thêm nữa cũng có sao chứ…”Giọng Nancy nghiêm túc… không còn hihi haha nữa…
Đức sửng sốt… cái này… cái này…
– Yên chí đi… chị không ghen đâu… miễn là trong lòng cậu… địa vị của chị lúc nào cũng là số “1”… hiểu chưa? Còn nữa… cậu còn nhớ đêm đó chúng ta nói gì không? Con của cậu càng nhiều thì càng tốt… khả năng thành sự càng cao… hihi…
Nancy hai mắt sáng ngời… nghe nàng cười nhưng nét mặt rất nghiêm túc…
– Tuy vậy… nhưng không phải muốn là được đâu à…
– Cái đó tùy vào bãn lãnh của cậu thôi… chuyện này… không ai giúp được… nhưng chị tin là cậu sẻ được mà…
– Hahaha… cái này coi như là khen ngợi có phải không?
“- Đừng làm phách…” Nancy bỉu môi…
– Có tin tức gì của tên Lý Gia Thành chưa”? Coi bộ hắn cũng sắp”mãnh long quá giang” rồi ha…
– Sao hả? Khẩn trương? Sợ à? Hihihi… không cần phải khẩn trương đâu… có chị đây…
“- Đừng xen vào… trong mọi tình huống… không được xen vào… chuyện của đàn ông… để đàn ông giãi quyết…” Đức nghiêm nghị… hai mắt sáng ngời… Nancy có lòng tốt… nhưng mình không thễ núp bóng nàng suốt đời được… phãi oanh oanh liệt liệt tự mình “đánh” trận… đầu tiên là thằng Thọ kia… đem hắn “khai đao”… kế đến là thằng Lý Gia Thành gì đó… hắc hắc… muốn “mánh long quá giang” à? Bố mày sẽ nhổ răng rồng, tứ chi… không phải… “ngủ” chi của rồng bố sẻ chặt ba chi con à…
“- Không xen vào thì không xen vào… chị chỉ xen vào nếu cậu yêu cầu hihihi”… Nancy cười thích chí…
– Ừm… có một yêu cầu thôi… lúc đó… hihi… đừng xin xỏ cho “tình củ” nha… vậy thôi… hắc hắc…
– “Cậu giết hắn… chị cũng không can thiệp đâu… yên chí đi…”Nancy lộ sắc giận…
– Giết người? A di đà phật… ông trời có đức hiếu sinh… hắc hắc… không nên làm vậy… thiệt là tội nghiệt đó.
– Sao nhân từ vậy?
– Nhân chi sơ tính bổn thiện mà… hắc hắc hắc… giết người thì quá tàn nhẩn… có nghe câu “sống không bằng chết chưa?”Hắc hắc hắc…
– Phải như vậy chứ… Chị không nhìn lầm cậu… hihihi… hả… lại muốn… không… chị mệt rồi… qua Kiều Nga hay Kiều Chinh đi… cậu thiệt là… không phải là người mà… một lần nữa thôi nha…
– Ừm… một lần thì một lần… hahaha… cũng biết màu mè nửa ha…
“Đồ quỷ cậu”… Nancy cười khúc khích…