Phần 115
Buổi sáng… với tư cách là “lão bản”… lần đầu tiên Đức chủ trì một cuộc họp với binh đoàn mỹ nữ… không có Nancy, không có Kiều Chinh, cũng không có Kiều Nga…
Đức muốn vậy… từ nay sẽ là như vậy… chuyện gì cũng núp bóng đàn bà… còn ra thể thống gì?
– Các đại tỷ… hihi… nếu các đại tỷ đã chịu gọi Đức tui là “lão bản” thì… hôm nay chúng ta ngồi xuống chuyện trò một chút… Trừ ra Thu Tâm ở lại bên cạnh Nancy, Ngọc Như bên cạnh Kiều Nga, Mỷ Kiều lả Trưởng CA huyện Cờ đỏ… 7 người còn lại… thân phận ngoài sáng của các chị sẽ là nhân viên của Đức lập công ty… làm gì… chức vụ gì sẽ có người sắp xếp… Các chị có vấn đề gì không?
– “Lão bản… cậu nói tới thân phận trong tối đi… hihi… chị chỉ thích thú chuyện trong tối mà thôi… hihi…”Thu Hà ánh mắt lẵng lơ nhìn “lão bản” miệng cười chúm chím hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lúc nàng rút súng “độp” người mấy hôm trước…
– Thân phận trong tối là làm những chuyện trước đây ở trong quân đội không được làm… thí dụ như nghe lén, theo dõi, bắt cóc… dĩ nhiên đối tượng sẻ là bọn đại gian đại ác… không phải người tốt… điểm này các vị hãy tên tâm… thí dụ nha… một tên trưỡng phòng, hoặc Chủ tịch, hoặc Bí Thư ở căn nhà 20 tỷ… đi xe “Mẹc”(Mercedes)… các vị nghỉ sao? Có vấn đề không? Hắc hắc chúng ta sẽ “chôm” tiền của hắn… đem về…
“- Hihi… cái này hợp ý bọn tôi đó lão bản… ở trong quân đội thật bó tay bó chân không thoãi mái chút nào… ra ngoài tự do tự tại muốn làm gì thì làm… được đó… hihi… phân nhiệm vụ đi lảo bản”… Kim Chi hăng hái… hai mắt sáng ngời…
Đoàn binh mỹ nữ này chính là những người không muốn bị ràng buộc bởi những quy luật rườm rà vì vậy mà rời quân đội… nay có một cơ hội để thực hiện hoài bão… thữ hỏi họ làm sao không kích động cho được?
“- Khoan đã… còn nửa… tôi chưa nói hết… cách đây không lâu… chúng ta có tịch thu được 20 ki lô bột… bán được 700 ngàn mỹ kim…”
Lúc này… ngoài Phương Anh, Thu Tâm… thuộc nhóm những người cũ… Thu hà… Kim Chi đám người mới trợn mắt há mồm… tưởng là nghe lầm…
– Đây cũng là chuyện quan trọng nhất… mỗi năm có khoãng mấy trăm kí bột từ Miên chuyển vào Việt Nam… chúng chuyễn bấy nhiêu mình chụp bấy nhiêu… nhưng không hủy đi mà là bán qua lại Cao Miên… tiền bán được chuyển vào các tổ chức từ thiện… dĩ nhiên là chúng ta giữ lại một phần cho việc điều hành rồi…
– Tốt… không cần phải nói nửa… I’m in…
Mai Thảo phấn khích hét lên… tiếp theo là tất cả điều phấn khích… Đức mừng rỡ… nhiệt tình của các mỹ nữ này khiến cho cuộc họp đầu tiên vô cùng thuận lợi… nhớ tới lời Nancy nói tối hôm qua… nhìn các người đẹp đang xí xô xí xào trò chuyện… cặc trong quần cũng bắt đầu không “nên thân”…
– “Tiểu Soái ca… từ nay chị nhất định theo cậu… mạng của chị giao cho cậu… cậu muốn sao cũng được… hi hi có hiểu không?”Xuân Mai ánh mắt lẵng lơ “tống tình” lộ liểu… áp sát người tới… bộ ngực như muốn nổ tung ra… Đức nuốt nước bọt… cố giữ bình tĩnh… “được mà… sẻ xử từng người một… hihi”…
– Tốt… chuyện này một ngày khác chúng ta sẽ ngồi lại bàn kế hoạch cụ thể… hiện nay lảo bản tui có chuyện hơi cấp bách cần làm… các chị có ai quen biết Lý Gia Thành?
– Lỵ Gia Thành? Là ai vậy… mọi người nhao nhao hỏi…
– “Ở đây không ai biết Lý Gia Thaành là ai đâu ngoại trừ tôi… kỳ đi Hà nội vừa rồi… cũng là lần đầu tiên tôi gặp hắn…” Thu Tâm cười nói…
– Tốt… haha… người nào không biết hắn… tui cần người này… hihihi.
– “Tôi thấy cậu giống ‘Soái ca’ hơn là ‘lão bản’… hihi…” Thu Tâm cười nói… bỗng nhớ lại lời của Nancy nói lúc hai người ở khách sạn ngoài Hà nội… hai má nàng hồng lên…
…
Lúc Cờ đỏ náo loạn… Hiếu qua Vỉnh Long trốn tránh… rúc cục Hiếu đã nghỉ thông suốt… không phải là không nói giúp… mà là giúp không được… hắn đã tận sức… không thể trách hắn được…
Sáng nay Hiếu đến văn phòng sớm… Lập còn sớm hơn lãnh đạo… hai ngày nay lãnh đạo như là “bốc hơi”… Chánh văn phòng Thu Hoa như con gà điên khiến Lập hoãng sợ… hắn biết vì sao Hoa nổi giận nhưng phải làm ra vẻ ngây ngô giả ngu giả điếc…
– “Chủ tịch Hiếu… buổi sáng tốt lành…” đang lui cui lau bụi trên bàn mình, thấy Hiếu xuất hiện… Lập cúi chào…
– “Ừm… chào cậu… pha cho tôi ly cà phê…”Hiếu điềm nhiên như thường ngày… nói xong bước vào văn phòng…
– “Ay ui… Chủ tịch Hiếu… buổi sáng tốt lành… thì ra anh đã trở lại… tôi có chuyện muốn báo cáo công tác với anh”… Hoa không biết khi nào xuất hiện… giọng nói vô cùng “bất thiện”… Lập đang giả điếc… lại phải giả ngu… nhìn Hoa cười: “Chánh văn phòng Hoa… chào chị… em pha cho chị ly trà…”
– “Có gì vào văn phòng rồi nói…”Hiếu nhìn Hoa hất hàm… quay sang Lập nói” pha cho tôi ly cà phê… cho chánh văn phòng Hoa ly trà nóng…
…
“Chịu về rồi sao? Tôi còn tưởng anh trốn luôn không về chứ”… Lập vừa đặt hai tách trà và cà phê lên bàn, lui ra ngoài Hoa liền hằn hộc…
– “Cô còn dám nói sao? Chuyện tôi tốn công sắp xếp coi như thành đến 90 phần trăm rồi… tôi đã dặn rồi… đừng có nói ra… ai dè chưa gì mọi người đều biết… Tỉnh ủy không hài lòng… lãnh đạo của tôi nổi giận… cô muốn tôi phải làm sao?”Hiếu nói như hét… hắn tự khâm phục mình thông minh lanh lẹ tìm được cái mủ chụp thẵng lên đầu của Hoa…
Hoa sửng sốt… nghỉ lại thấy vô cùng có lý… gần cả tuần lễ… có tin đồn là nàng và tên Toàn được đề bạt… lúc đó nàng còn thầm khen Toàn khôn ngoan đã phát ra tin đồn… đây là đòn “độc” để ép Hiếu vào chuyện đã rồi… xem ra chính là vì vậy mà hư chuyện… cơn giận xông lên… “thằng khốn nạn Toàn kia… mày sẽ biết tay bà…”
– Vậy… vậy…
“- Vậy cái gì? Em có biết vì chuyện này mà anh bị lãnh đạo ‘dủa’ thê thãm không? Bao nhiêu uy tín bị em làm mất hết… bây giờ em muốn sao?” – Thấy Hoa bắt đầu nao núng trước đòn ‘chụp mủ’ của mình… Hiếu đắc ý làm tới…
– “Xin… xin lỗi…” Hoa lí nhí…
– “Lổi phải gì… anh không tính toán với em… lần này coi như là rút kinh nghiệm đi… lần tới anh không muốn như vầy nữa… em nghe rõ chưa? Thôi em ra ngoài đi…” Thấy Hoa đã mười phần tin tưởng… Hiếu đắc ý… bóc phét đem “lần tới” ra dụ dỗ…
Hoa nghe hai tiếng “lần tới” hai mắt liền sáng lên… như vậy coi như lần này thất bại… còn có lần tới mà…
– Đừng giận mà… hay là tối nay tới nhà… em làm vài món…
“- Ăn thịt rồng cũng không ngon”… Hiếu đắc ý… làm bộ màu mè…
– “Như vẩy thì sao?” Hoa ngồi xuống trước háng Hiếu… kéo phẹc mơ tuya quần hắn xuống… thò tay vào trong kéo cặc hắn ra ngoài… sốc sốc vài cái… cặc Hiếu sừng sộ ngõng lên… nàng há miệng ngậm vào…
“- Vậy thì tha cho em… anh nói trước nha… lần tới muốn thành công phải kín miệng đó”… Hiếu vừa nói vừa di chuyễn mông tới lui… không nghe Hoa nói gì… chỉ thấy nàng gật đầu lia chia… khó mà biết được nàng đang gật đầu vì bú cặc hay vì hiểu lời Hiếu vừa nói…
…
Thọ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Đức đang đàn tập cho đám mỷ nữ Yến, Tâm Đoan, Thụy Vũ, Tuyết Vân hát mà căm giận… Càng thấy Đức được mỹ nữ vây quanh… Thọ càng ghen ghét… “Đụ má… tốn 300 triệu oan mạng… cọng tóc của thằng khốn nạn này cũng không rụng được… Thọ uất hận… phía bên kia…”thằng khốn nạn” càng lúc càng quá đáng… nói nói cười cười với Tú Nhi khiến Thọ điên tiết lên…
Hắn không biết rằng mọi cử chỉ hành động của hắn Đức đều không bỏ xót, Thọ từng chút từng chú lọt vào cái bẫy do Đức giăng ra… Đức đang làm cho mọi người biết là thằngthọ này ghét mình… như vậy kế hoạch mới hoàn hảo… có ghét mình mới chụp mủ cho mình… hắc hắc… Đức thầm đắc ý…
– “Tâm Đoan… em ca rất có giọng… nhưng cái bãn”Đừng xa em đêm nay”em hát hơi thiếu thiếu cái gì ấy…” Đức trầm ngâm “suy nghỉ”…
– Thiếu… thiếu cái gì? Tâm Đoan ngây ngô hỏi… hai má hơi hồng hồng… rất đáng yêu…
– “Anh biết thiếu cái gì rồi… là cái ‘tâm’ của bài nhạc…” Đức nghiêm túc nói…
– “Cái ‘tâm’?” Không những Tâm Đoan mà cã bọn Yến, Thụy Vũ, Tuyết Vân… hai mắt đều mở tròn xoe…
– Đúng rồi… cái “tâm” chính là linh hồn của bài nhạc… Tâm Đoan… em có người yêu chưa?
– Hihihi… cả bọn con gái cười phá lên… Tâm Đoan mặt đỏ bừng…
– Cười cái gì chứ? Nhưng thấy các cô cười như vậy… Tâm Đoan mắc cở như vậy… hihi… biết chắc là chưa có bạn trai rồi… hèn chi…
– “Hèn chi cái gì” Tú nhi cười hỏi…
– “Thiếu tình cảm… ừm… tại vì chưa yêu nên chưa có tình cảm… như vầy đi… Tâm Đoan… khi em hát… em cứ nhìn anh… giả bộ iêu anh… van nài anh ở lại với em đêm nay… được không?” Đức “ngây thơ” đề nghị…
– Hihihi… cã bọn con gái không nhịn được một lần nữa phá lên cười rủ rượi…
…
– “Tôi thấy anh quá đáng rồi đó…” Thọ đứng lên… bước về nơi Đức và đám con gái cách đó không xa hằn hộc quát…
– “Chuyện gì? Có liên quan tới anh sao? Anh tới đây làm gì? Cút ngay đi… chỗ nầy tôi đang tập dợt cho các cô… không liên quan tới anh… Tú Nhi… bạn trai cô hả? Kêu hắn cút đi…” Đức bỉu môi… khinh thường…
– “Mầy…” Thọ tức muốn hôn mê bất tỉnh…
– “Anh Thọ… chỗ này không hoan nghênh anh… anh đi về đi… từ nay đừng tới nữa” Tú Nhi hét… nàng thật tức giận… một phần vì tên Thọ này không biết điều… phần lớn vì Đức dám nói tên nầy là bạn trai của nàng… thật đáng giận mà… Tú Nhi nàng trong mắt hắn tệ vậy sao? Người như tên Thọ là bạn trai?
– “Mầy… mày nhớ kỷ hôm nay… tao sẽ không tha cho mày…” Thọ hung hăng đi ra về…
– Hahaha… hết chuyện rồi… chúng ta tiếp tục… Tâm Đoan… tạm thời coi anh là người yêu ha… hihihi.
– “Lưu manh”… Tú Nhi thầm mắng…
…
Thọ đang muốn giết người cho hả giận… ngay lúc đó di động reo lên… hắn nhìn màn hình… lửa giận vơi đi quá nửa…
– Hello… sweatheart… ổng đi rồi à? Sao gọi anh sớm vậy? Nhớ anh à? Hắc hắc…
– “Anh còn nói nữa… tới liền đi…”giọng người con gái ỏng ẹo vang lên…
– Được được… tới liền… tôi đa 10 phút anh sẽ có mặt…
Chiếc Mercedes Benz S500 Cabriolet vội vã phóng nhanh trên đường Nguyễn văn Cừ… Thọ không hề để ý phía sau có chiếc Honda hai bánh bám sát…
Lê Đức Long có nằm mơ cũng không ngờ lảo vừa ra khỏi nhà con bồ nhí chưa được 1 giờ… thằng con lảo liền tới nhà… cùng con bổ nhí của lão đụ…
Liễu năm nay mới 15 nhưng rất sành đời nhất là những màn đụ đéo bú liếm… được Long bao nuôi từ hai năm nay… lúc nàng mới 13… Long thích gái trẻ, càng trẻ càng tốt… nàng được Long “huấn luyện” để phục vụ sở thích ấu dâm của lão…
Long là cáo già quỷ quyệt… biết quan hệ với gái vị thành niên là phạm pháp nên lảo rất khôn ngoan… không đụ dạo nay em nầy, mai em khác… vì vậy bao nuôi Liểu từ hai năm nay… Liễu cũng là người Đà Nẵng… khi Long được điều vào Cần Thơ… lão đem nàng theo… lảo mua căn chung cư khu cao cấp làm nơi “kim ốc tàng kiều”… mỗi tuần Long tới với Liễu tối đa là ba lần…
Người ta nói chồng già vợ trẻ là tiên… vợ già chồng trẻ là duyên ba đời… chỉ đúng có một nữa…
Vợ già thèm đụ… gặp ông chồng trẻ sung sức dĩ nhiên là sướng rồi… nhưng chồng già vợ trẻ thì trớt quớt… ông già không thể nào thỏa mãn con vợ trẻ sung sức…
Liễu từ tuổi 13 đã biết mùi cặc… Long huấn luyện nàng bú liếm để thõa mãn lão… khi nàng rành sáu câu thì Long không thõa mãn được nàng… thế là có dịp cho Thọ nhảy vào “giúp” cha…
Thế đấy… khi thằng cha đụ không xong… chưa sướng lồn thì Liểu réo thằng con… Thọ tạm quên hận thù… miệt mài ôm vợ trẻ của ông già mình đụ…
…
Lúc này Lý Bình cảm thấy như bị sao quã tạ chiếu tướng… làm chuyện gì cũng không được suôn sẻ… chuyện gài Thúy Ái cho Giám đốc Duệ đụ bị đổ bể khiến Thúy Ái tuyên bố tuyệt giao, cắt đứt quan hệ… và cũng vì vậy Duệ bị cách chức…
Trước khi xảy ra chuyện, nhờ vào tiếng tăm của Lại Đức Quang… trong giới quan trường, uy vọng của Lý Bình tại quận Ô môn có thể nói là tàm tạm… chỉ cần hắn lập được thành tích thì coi như vững vàng tiến lên…
Cũng như bao nhiêu người khác, Lý Bình cũng có rất nhiều tham vọng… người có tham vọng là chuyện bình thường, có tham vọng mới có tiến bộ… tiếc là Lý Bình có tâm địa bất chính không thích đi con đường đàng hoàng… hắn thích đi đường tắt… dùng thủ đoạn để đạt được mục đích chính vì vậy hắn bán vợ cầu vinh…
Thật ra nói Lý Bình “bán vợ cầu vinh” cũng không đúng lắm… hắn và Thúy Ái chưa cưới nhau… hơn nữa, ngoài chuyện cầm tay, hôn hít thỉnh thoảng bóp vú đã là cực hạn… hắn chưa đụ được nàng… ngay cã lồn nàng có lông hay không hắn cũng không biết… vì chưa sờ qua… Thúy Ái rất mẩu mực… chưa cưới nhau thì không cho chuyện đó…
Sau khi được đề bạt làm Chủ tịch quận Ô môn… tâm lý Lý Bình biến đổi một cách nhanh chóng… cảm thấy Thúy Ái không xứng với hắn và nhất là không giúp được gì trên con đường sự nghiệp của hắn… Lý Bình muốn dựa dẫm vào phe cánh của Chủ tịch Phong nên không ngần ngại hiến Thúy Ái… cho Duệ đụ.
Nhưng chuyện bất thành… không biết thì không nói… người biết chuyện âm thầm khinh bỉ… uy tín Lý Bình như cục cức trôi sông… hiện nay hắn phải tạm thời dựa vào nhân vật lão làng… Tấn Phó Chủ tịch quận để khai triển công tác… mục đích là để “sống còn”… xem ra hiện nay đây là cách duy nhất…
Nhưng Lý Bình không cam lòng… hắn là Chủ tịch quận… phải “dựa thế” Phó Chủ tịch hay sao? Lý Bình tự hào là Thạc sỉ kinh tế học… là người trí thức… Tấn là người văn hóa kém nếu không nói là vô học… lảo so với Lý Bình không cùng đẵng cấp… như vậy tại sao Lý Bình phải “dựa hơi” lảo?
Vì vậy Lý Bình nóng lòng tìm cửa đột phá… hắn nghỉ nếu được làm rể của Huỳnh Tuấn Anh… với tài lực của cha vợ… quan thương cấu kết, cã đôi bên cùng có lợi… con đường làm quan của hắn sẻ vô cùng thuận lợi… và hắn quyết tâm hơn bao giờ hết phải cua được Tâm Đoan.
Ngay lúc này… di động trên bàn reo lên… Lý Bình vội vã bắt máy…
– Lực à… sao rồi? Lý Bình có vẻ nóng lòng… đường dây vừa thông… hấp tấp hỏi…
– “Dạ… Chủ tịch… tôi thấy cã gia đình họ vừa vào trong nhà hàng Tri kỷ…”Lực đáp…
– “Họ đi ăn đồ Hàn quốc ở phường Cái Khế à?”. Lý Bình biết nơi này… đó là nhà hàng ẩm thực Hàn quốc…
– “Dạ phải…” Bên kia đường dây Lực lễ phép thưa…
– “Làm tốt lắm… được rồi… cậu về đi… hết chuyện của cậu rồi… cuối tuần đi chơi cho vui vẻ đi…”Lý Bình nói xong cúp máy vội vã đi vào phòng vệ sinh rửa mặt… “tân trang” hình tượng…
Lực cũng đang bất an… không biết lảnh đạo mình đang muốn làm gì… thật là khó hiểu… tại sao muốn mình theo dõi hành tung của gia đình Huỳnh đại gia chứ? Nhưng đây không phải là chuyện Lực quan tâm… lảnh đạo làm chuyện gì chắc cũng có mục đích của lảnh đạo…
Lo lót 1 trăm triệu mới được tuyển làm thư ký cho Lý Bình… Lực hy vọng lãnh đạo có thể làm ra thành tích… nước lên thì thuyền lên… hai ba ngày nay, Lực có nghe người ta nói lãnh đạo mình rất bỉ ổi… Lực cười… có lãnh đạo nào lại không bỉ ổi? Không bỉ ổi thì không phải là lãnh đạo… cái mà Lực quan tâm chính là lãnh đạo mình “ăn nên làm ra”… có như vậy sau này Lực mới có thể xuống tuyến dưới làm Bí thư hay Chủ tịch xã…