Phần 117
Lần trước, Đức cùng cả chục mỹ nữ đến đây ăn tối… lại xảy ra chuyện bắn súng đì đùng… dĩ nhiên là đã gây ra nhiều ấn tượng sâu sắc… hôm nay Đức trở lại, một phục vụ nam trẻ tuổi nhận ra, khom người đon đã mời chào vô cùng cung kính… hắn nghỉ: “Một người có mỹ nữ mang súng bảo vệ… là nhân vật nào chứ? Lần này tuy chỉ có một mỹ nữ thôi… nhưng nhìn cũng lác mắt rồi… đời thật bất công mà… mình muốn có một em nhan sắc chừng phân nửa cũng không được”… càng nghỉ càng hâm mộ…
– “- Cám ơn anh bạn… biết loại bánh ngọt nào ngon nhất đem ra… café sửa đá… Tuyết… em ăn gì? Ở đây bánh ngon lắm… kêu vài cái cho em thử nha”… vừa ngồi xuống Đức liền bô bô cái miệng… rất vui vẻ nhưng ánh mắt âm thầm liếc nhìn ra cửa… một người đàn ông trên dưới 40 đi vào… ngồi xuống bàn cạnh mé sông… hắn ngồi quay lưng về hướng này nên không rõ diện mạo ra sao…
– Em đang giãm cân… uống nước cam được rồi…
– “Giãm cân? Không chứ hả… ây da… không cần đâu… em có ú ì lên anh vẫn cưng mà”… Đức trơ trẽn trêu chọc… Tuyết biết hắn nói nhăn nói cuội nhưng trong lòng thấy rất ngọt ngào…
Người nam phục vụ âm thầm đưa hai ngón tay cái… “cao thủ nịnh đầm nha”…
– Dạ được… xinhai vị chờ giây lát…
…
– “Sẻ có thay đổi lớn trong công ty… em nên có chuẩn bị một chút…” Đức bổng nghiêm túc lại… không hihi haha nửa…
– “Thay đổi? Tại sao? Anh bán công ty?” Tuyết sửng sốt… nàng đang làm việc rất vui vẻ… rất có cảm tình với Đức Lập… công ty nhận được nhiều công trình lắm mà… có lý nào đổi chủ?
– Hihi… không phải bán… mà là thay đổi nhân sự… mẹ anh sẽ là Chủ tịch… Phó Loan sẻ là Tổng giám đốc… anh muốn lấy tên anh ra thôi… nằm trong bóng tối… hihi… sao khẩn trương vậy?
– “- Đồ quỷ anh… làm em hết hồn… cứ tưởng Đức lập có vấn đề gì chứ”… Tuyết lại ra chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo”… cấu vào tay Đức…
– Anh đề nghị em làm Giám đốc Công trình… sao hả?
“- Em?” Tuyết sững sốt… trợn mắt há mồm… niềm hạnh phúc đến bất chợt khi được thăng làm Giám đốc…
– Ừm… Toàn Đức Lập… tính cả công ty của ba và chú anh… hiện nay có gần 300 nhân viên… phải quy mô tổ chức lại… trước khi niêm yết Đức Lập lên thị trường chứng khoáng…
Ý anh là như vầy, anh đã bàn với phó Loan rồi, em làm Giám đốc công trình… Dì Tâm làm Giám đốc nhân sự… Yến Giám đốc Huy hoạch và chị Nhung thì Giám đốc Tài chánh… Yến thì anh đã nói rồi… hôm nay nói với em… không cho phép từ chối… vì có từ chối cũng không được… hihi…
– “Tại sao không được?” Tuyết bỉu môi…
– “Hihi… tại vì em là người phụ nữ của anh… hihi” Đức rù rì bên tai nàng… Cầm tay người đẹp “mân mê”… gương mặt đầy vẻ đa tình nhưng hai mắt lạnh lùng liếc nhìn về hướng bờ sông…
Tuyết nghe câu “tại vì em là người phụ nữ của anh” rù rì bên tai… tâm thần mê muội, lòng cảm thấy như uống mật ngọt… nhưng vẫn còn gay gay tiếc nuối vì biết tên này đào hoa… phong lưu… nàng không phải là người độc nhất…
Ngay lúc này di động trên bàn vang lên… Đức bắt máy… ánh mắt “đa tình” nhìn vào mặt Tuyết…
– “A lô… tới rồi à… để ý chiếc xe Toyota Land cruiser màu nâu vàng… không biết trên xe còn ai không nhưng có một tên đang ở bên trong này” Đức vừa nói di động… vừa đưa tay vuốt tóc Tuyết… ra chiều “âu yếm”… mắt nháy nháy… Tuyết hiểu ý phối hợp đóng kịch…
– “Ừm… thấy rồi… có 1 tên đang ngồi trong xe… cậu muốn chúng tôi phải làm sao?” Tiếng Thu Tâm vang lên…
– 5 Phút nữa… tôi đi ra… chị tìm cách chận chúng lại… chừng hai phút là đủ rồi… sau đó tìm cách theo dõi chúng… tôi muốn biết bọn chúng là ai… làm gì ở đâu… làm việc cho ai… Có vấn đề gì không?
– Không thành vấn đề…
…
– “Sao hả? Soái ca muốn sao? Thu Hà có vẻ hơi mất kiên nhẩn… mắt liếc nhìn về hướng chiếc xe kia muốn bước tới”thu thập” người đang ngồi bên trong… đem về tra hỏi…
– Soái ca muốn “thả dây dài câu cá lớn”… mầy xuống xe đi… đem theo cái GPS… lúc tao “quẹt” đầu xe bọn chúng… mầy tìm cơ hội ra tay… sau đó đi vô nhà hàng chờ tao… OK?
– “No problem…” Thu Hà nhanh nhẹn xuống xe…
Đức ôm eo Tuyết “âu yếm xà nẹo” bước ra xe… liếc mắt nhanh chóng nhận thấy chiếc Toyota Land Cruiser màu đen quen thuộc của phe ta… không xa đó chiếc Totota Land Cruiser màu nâu vàng…
Đức đề máy xe… cho xe chạy… liếc nhìn kính chiếu hậu… lắc đầu cười… “hay lắm… nhưng tốn tiền nha”…
…
“Đụ má… thằng nào chạy xe kiểu gì vậy tao đập chết mẹ mày”… Vừa ló đầu xe muốn theo kịp xe Đức ai dè một chiếc xe khác trờ tới quẹt ngay đầu xe mình… tuy chỉ trầy trụa một chút không hề hấn gì nhưng không thể đi được… phải xuống xe nói phải quấy rồi… Tồn, Trọng văng tục hùng hổ mở cửa xe bước xuống… bất chợt sững sốt… người “tài xế” kia không đáng ghét… vô cùng đáng yêu… lửa giận tiêu tan… cả hai hận không thể đem nàng vùi dập dưới cặc…
“- Ouf…”Thu Tâm trợn mắt há mồm… vẻ mặt hốt hoãng nhìn đầu xe rồi nhìn hai người Tồn, Trọng…
“Úi giời ôi… sao lại thế… hai anh à… cho em xin lỗi nhé… là lỗi của em… thế em đền tiền cho hai anh nhé… ui giời ôi… sao hôm nay xui thế…” Giọng gái Bắc nghe thanh tao ủy mị ngọt ngào thêm vào thân hình bốc lửa, chỗ lồi thì lồi, chỗ lõm thì lõm khiến cả hai Tồn, Trọng âm thầm nuốt nước bọt… Tồn ra vẻ rộng lượng, ân cần.
– Không cần khẩn trương… chuyện nhỏ thôi… cô có sao không? Có cần đi nhà thương không?
– “Em… em không sao… hai anh thật là phóng khoáng… em xin lỗi nhé… em đền tiền cho hai anh nhé” Thu Tâm loay hoay mở túi xách hàng hiệu Fendi…
– “Haha… chuyện nhỏ thôi mà… bỏ đi em gái… haha” Trọng vô cùng rộng lượng…
– Không được… hay là thế này đi… hai anh cho em số hai anh nhé… hôm nay em có việc gấp… ngày mai em gọi cho hai anh nhé… đâu phải vào đó mới được… tánh em là thế… hay là vầy đi… số của em là… anh ghi lại đi… mai gọi cho em nhé…
– Thế à… vậy số của anh là…
Trọng lấy di động bấm số Thu tâm vừa nói… nghe tiếng di động của nàng reo lên… gả yên chí híp mắt khoái chí.
– Thế có việc thì đi đi… liên lạc sau nha người đẹp…
– “Hai anh thật là dễ thương… hihi… thế em đi nhé… mai gọi cho em nhé…” Thu Tâm ánh mắt đưa tình khiến cả hai Tồn, Trọng… bồi hồi nhìn theo xe người đẹp…
– “Bây giờ sao mậy? Thằng kia mất hút rồi…”Tồn nhăn mặt nói…
“Hôm nay vậy đủ rồi… về báo cáo thôi… ngày mai tiếp… hắc hắc… hôm nay thu hoạch không tệ… con nhỏ này đã thiệt…” Thảy đồng xu quyết định nha mày… như củ hình là tao, chử là mày… OK?
…
Thu Tâm lên xe đão một vòng rồi trở lại nhà hàng… Thu Hà đang ăn bánh uống cà phê… vẻ mặt vô cùng hưỡng thụ…
– Sao lâu thế mầy?
– Hihi… cũng phải đão một vòng chứ… suôn sẻ chứ hả?
“- Mầy tự xem đi”… Thu Hà đưa Thu Tâm mốt màn hình… trên đó có một chấm đỏ đang di chuyễn…
– Tốt… ăn cái gì xong rồi đi xem hang ổ của chúng… ừm… quên nửa… cái sim này… quăng đi được rồi… hihi.
– Sao vậy? Mầy cho chúng số rồi à?
– Nếu không làm sao thoát thân mậy? Hai thằng này nhìn mặt là biết quỷ râu xanh rồi… sẽ bám tao như đĩa í…
– Hihi… cũng phãi… ừm… mày thấy con nhỏ xà nẹo với soái ca không?
– “Ừm… rồi sao? Hihi… liên quan gì tới mầy? Đừng nhiều chuyện…” Thu Tâm cười ‘mắng’…
– “Vậy… Thủ trưởng có biết không?” Thu Hà “thắc mắc”…
– “Sao lại không… đã bão mày đừng tò mò mà… còn nhiều chuyện nữa… từ từ rồi mày sẽ biết”… Thu Tâm bắt đầu làm “bà Tám”…
– Con này… bạn bè lâu nay mày biết tánh tao mà… mày nói cái kiểu úp up mở mở như vậy… tao không để mày yên đâu… nói tao nghe đi mày…
Thu Tâm do dự ngần ngờ một chút rồi ghé vài tia Thu Hà rù rì…
– “Thiệt? Mầy không nói chơi cho vui chứ mậy? Hắn”khủng” vậy sao? Thu Hà kinh ngạc… trợn mắt há mồm…
– “Mầy không lên… tao lên đó nha… cho dù mày lên tao cũng lên… hihi… Thủ trưỡng OK… mày không hẹp hòi với tao chứ hả? Hihihi…” Thu Hà đột nhiên có ý đồ “chơi bạo”…
– “Con quỷ mầy… sao nói nhịn được”… Thu Tâm cười mắng…
– Ậy… đồ tầm thường thi bà đây chả thèm… nà mày đừng nói với tao là không động lòng đó nha… tao biết mày không đạo đức giả như vậy đâu… hihihi.
– Thôi… bây giờ đi coi sào huyệt của hai thằng kia… chuyện này nói sau…
– “Ừm… được được… đừng quên nha mậy… ê… dẹp cái túi xách của mày đi… đồ dõm của Thailand thiệt là chướng mắt… hihi…”Thu Hà chê bai… cười thích thú…
– “Mầy nhìn ra hả? Hồi nãy hai tên kia nhìn cái túi… hihi tưởng tao giàu lắm í… nói cái gì cũng gật đầu… hihi” Thu Tâm cười đắc ý…
Tụi nó ngu thôi… chứ tao thì đồ dõm nào mà chưa xài qua… cho nên tao nhìn cái là biết liền… dân trong nghề mà mậy… hihihi.
…
– “Em nghỉ ra rồi… trăm phần trăm là anh dụ dỗ vợ người ta nên mới bị theo dõi như vậy” Tuyết hình như tìm được “nguyên nhân sâu xa” của sự việc… “hung hăng” kết tội…
– “Em còn độc thân mà… đừng nói là ông xả em cho người theo dõi mình nha?” Đức “sững sốt”…
– “Ừ… đừng có làm bộ nha… nhất định là như vậy”… Tuyết hầm hừ…
– Hihi… đừng có chụp mủ mà… ụa… hình như em mập lên hả? Wow… chổ này nà… ây da… phải siêng tập thể hình mới được…
Đàn bà con gái kỵ nhất là lên cân, thân hình mũm mĩm… Tuyết nghe Đức mình “mập lên” liền thất kinh… hai mắt nhìn trong gương… trong lòng hối hận… lúc này ăn nhiều quá rồi… hắn nói mình mập… phen này phải kiêng cử mới được… không thể thua con nhỏ Yến… thế là quên mất cái chuyện “hắn là gian phu” nên mới bị theo dõi…
– Không sao đâu… nà bây giờ anh với em tập thể hình…
– “Á… cái gì tập thể hình… anh thiệt là lưu manh…” Tuyết uốn éo khi hai bàn tay lòn vô quần áo nàng…
– Đứng là thể hình mà… nhìn đi… hắc hắc… không dễ đâu à… hắc hắc… cái này gọi là tập thể hình trên giường… tốn sức lắm à nha…
“Đồ quỷ anh”… Tuyết cười khì… người nàng nóng lên… mặc cho Đức lột nàng trần truồng như nhọng…