Phần 121
UBND Thành phố Cần Thơ…
Buổi họp thường lệ sáng hôm nay… hầu hết mọi người đều có mặt đông đủ… không khí rất quỷ dị, không bình thường… mắt người này nhìn người kia… ánh mắt có vẻ hí ha hí hững… dường như có chuyện gì vui…
– Quí vị có gì bổ sung không?
Sau khi Chủ tịch Vân vừa dứt lời… Bí Thư Hải đằng hắng vài cái… theo thông lệ, lão nhìn quanh hỏi… thông thường chẳng có gì cả nhưng hôm nay mọi người điều biết… có chuyện lớn đã xãy ra… mọi người ai cũng phấn khích chờ coi kịch…
Giám đốc Sở Nội Vụ Lê Đức Long mặt đen như đít nồi… thằng con bị người ta đánh gãy tay gãy chân… tình trạng vô cùng thê thãm, cã xương tay xương chân gãy nát… sau này suốt đời ngồi xe lăn… tương lai u tối… Cũng may… trời cao có mắt, một trong hung thủ vô tình gọi tên hung thủ cũng là kẻ chủ mưu… Thằng Trần Đức này phải chết… có như vậy Lê Đức Long mới hả dạ… thằng con lảo chính tai nghe được… cho dù có bịt mặt thì sao? Để coi ai có thể che chở thằng khốn nạn này…
– “Quí vị tôi xin nói vài câu…”Đức Long đằng hắng vài cái… nhìn quanh với ánh mắt âm lãnh… ánh mắt dừng lại trên người Dương Đại Hải…
– “Long Giám đốc… có gì xin cứ nói”… Bí Thư Hải nghiêm túc nhìn Đức Long mời lảo phát biểu… liếc nhìn 3 người Phó Bí Thư Việt, Chủ Tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo… Hải yên tâm… “phe ta” trong UBND chiếm những vị trí đầu nảo… với sự trợ giúp của ba người này… Hải sẵn sàng ém chuyện… chuyện lớn hóa nhỏ… chuyện nhỏ hoá không…
Vân và Thảo bình thường hay đấu đá nhau, nhưng chỉ trong phạm vi nói móc, tranh phong trong những vấn đề nhỏ nhặt… đụng chuyện liên quan tới “hắn”… vô tình trở thành “đồng minh”… dù sao cũng cùng một phe, sẵn sàng bảo vệ “hắn”, Phó Bí thư Việt cũng cùng tâm trạng… giởn hoài… muốn hạch tội Trần Đức? Hắc hắc… nằm mơ thì được…
Nhưng cả bọn 4 người cũng không ngờ còn có thêm người khác…
Yến… Chủ tịch tỉnh Phu nhân cũng là Giám đốc Của Sở Công thương trong lòng cười lạnh… muốn động tới “cục cưng” của bà? Không có cửa đâu…
Lê Đức Long từ Đà Nẵng xin điều vào Nam, xuống Cần Thơ không bao lâu… biết Trần Đức có chút thế lực… nhưng lảo có nằm mơ cũng không nghỉ rằng trước khi lảo mở miệng… đã có 5 họng súng đang chĩa nòng về phía lảo để “bóp” cò…
– Bí Thư Hải… Chủ Tịch Vân… xin phép hỏi một câu… dưới bầu trời của thành phố Cần Thơ này có còn là bầu trời của Đảng nửa hay không? Xin lỗi… tôi phải nói một câu… hình như không phải…
– “Giám đốc Long… xin anh thận trọng lời nói…” Chủ tịch Vân nghiêm sắc mặt…
– “Chủ tịch Vân… các vị… các vị có thể nói là Lê Đức Long tôi quá đáng… cho rằng như vậy đi… nhưng tôi thật không hiểu… trong thành phố này… có người ngang nhiên hành hung đánh gãy tay, gãy chân của một cán bộ của nhà nước…”… lảo dừng lại một vài giây… nhìn quanh phòng họp… chờ mọi người “tiêu hóa” lời vừa nói của lảo…
“Người đó là con tôi… Phó Trưởng phòng Cục Công thương… quí vị đừng hiểu lầm… tôi không vì đứa con mình mà lên tiếng… mà là vấn đề trị an của thành phố này… vấn đề quá nghiêm trọng… thanh thiên bạch nhật… hành hung cán bộ nhà nước gây ra thương tích trầm trọng… quí vị… người này cần phải bị nghiêm trị…”
Lê Đức Long đập lên bàn… “chát”… tiếng kêu vang dội trong phòng họp… lảo đứng lên… mặt bừng bừng khí thế… oai phong lẫm liệt…
– “Long Giám đốc… chuyện của Thọ trưởng phòng tôi cũng có nghe qua… anh bình tỉnh lại… hiện nay CA thành phố đã vào cuộc… họ đang điều tra…” Phó Chủ tịch Thảo nhíu mày… tỏ vẻ không đồng ý với kết luận quá “vội vàng” của Long Giám đốc Sở Nội vụ.
– “Đúng đó… tôi nghỉ chúng ta phải chờ kết quả của CA… xem họ điều tra thế nào…” Phó Bí thư Việt gật đầu tán đồng… Trưởng CA thành phố là người cùng phe… hắc hắc…
“- Các vị… thằng con tôi… chính tai nó đã nghe một trong những đồng bọn kêu lên”Đức ca… chạy mau”… như vậy còn giả được sao? CA vào cuộc điều tra… điều tra tới bao giờ? ‘Đức ca’… các vị có nghe rõ chưa? ‘Đức ca’… rỏ ràng là xã hội đen đang hoành hành thành phố này…” Lê Đức Long lớn giọng…
“- Long Giám đốc… không thể nghe lời nói của 1 bên được…” Vân Chủ tịch trầm giọng…
“- Chủ tịch Vân… ý của chị là thằng con tôi nói dối?” Lê Đức Long gằn giọng… kiên quyết đi tới cùng…
“- Tôi không có ý này… tôi chỉ muốn nói cho anh biết là làm việc gì cũng phải có trình tự… vậy thôi… tôi thông cảm anh… nhưng là cán bộ cao cấp… anh nên tin tưỡng vào hệ thống của chính quyền… lấy đại cuộc làm trọng… không nên chủ quan” Chủ tịch Vân nghiêm giọng… khí thế trấn áp Lê Đức Long…
Giám đốc Long tức khí… lảo quay qua Giám đốc Yến… cho tới giờ phút này chưa nói một câu…
– Yến giám đốc… xin chị nói một lời công đạo…
– Long đồng chí… tôi nghỉ việc nầy anh cứ để CA làm việc… nôn nóng làm gì…
Yến Giám đốc Sở Công thương nói câu này không những Long sửng sốt mà đám người Dương đại Hải cũng chấn kinh… không hiểu từ lúc nào vị Chủ tịch tỉnh phu nhân “về phe ta” vậy? Qua cụm từ “đồng chí” rỏ ràng Yến giám đốc Sở Công thương đang bất mản, không hài lòng với lảo Long… chuyện gì đây… Phó Bí thư Việt cũng mù mờ… không hiểu trong bụng Phu nhân Chủ tịch tỉnh này đang nghỉ gì…
Đàn ông thì “nông cạn” hơn đàn bà… Vân, Thảo không hẹn liếc nhìn nhau trong một giây… đàn bà thường nhạy cảm, bản tánh lại đa nghi… trong đầu liền nghỉ: “Có thể nào… không chứ hả? Tên kia ngay cả phu nhân của Chủ tịch tỉnh cũng”xơi” rồi?
Long cứ tưởng Yến sẻ về phe mình… nhưng nghe giọng lạnh lùng của Yến Giám đốc… lảo ngẩn ra… nhất thời nhìn 1 vòng trên bàn hội nghị như muốn tìm đồng minh… Các người này lại chăm chú nhìn ly cà phê hoặc ly trà trước mặt rất nghiêm túc… làm như cố khám phá chuyện bí ẩn tìm tàng trong đó vậy…
Ngay lúc này có tiếng gỏ cửa phòng họp nhè nhẹ… vài giây sau Thư ký Yến mở cửa phòng họp lắc mông đi vào… (trùng tên với Yến của Đức và Chủ tịch tỉnh phu nhân cũng tên Yến xin xem những phần trước…)
– “Có chuyện gì?” Bí Thư Hải nhìn thư ký mình hỏi… lẻ ra giờ này lảo cũng đang hưỡng thụ khẩu kỷ của thư ký mình nhưng buổi họp kéo dài do thằng Đức Long không biết trời cao đất rộng này… Hải bực mình, bất mãn…
“- Bí thư… có Trưởng và Phó Trưỡng CA đang ở bên ngoài muốn gặp Giám đốc Sở nội vụ nói có việc gấp cần báo cáo…” Yến nhỏ nhẹ nói… giọng nói như chim sơn ca hót ríu rít trên cành nghe mê mẩn lòng dâm dê của các lãnh đạo đang có mặt trong phòng họp…
– “Tốt…” Bí Thư Hải… Chủ tịch Vân… không cần phải chờ đợi nửa… thật là đúng lúc… các vị nghỉ sao? “Giám đốc Long mừng hết lớn… lảo tin rằng chỉ lảo đối chất vài câu… những người này sẽ vô phương ngụy biện cho thằng kia…
Bí thư Hải mặt đen như đít nồi… sắp ém được rồi sao thằng Tùng và thằng Vinh lại đến đây? Ngu như heo mà… lảo liếc nhìn Chủ tịch Vân…
Chủ tịch Vân cũng đang sững sốt nhưng nghỉ lại chắc có biến chuyển khác rồi… thằng Vinh không ngu như vậy…
– “Vậy cũng tốt… chắc có kết quả sơ bộ rồi… vậy cứ nghe họ báo cáo rồi mình quyết định sau cũng không muộn”… Chủ tịch Vân nhìn Bí Thư Hải gật đầu…
“- Ừm… mời họ vào đây”… thấy Vân gật đầu… Hải quay qua Thư Ký gật đầu nói…
– “Vâng Bí thư”… Yến quay người lắc mông đi ra…
Long phấn khích… để coi với bằng chứng đầy đủ… ai còn dám bao che nửa không… hừ…
“Hai vị… Bí thư mời hai vị vào…” Yến cười ủy mỵ… nói xong quay người dẫn đường, cặp môi gợi cảm… nét mặt quyến rủ khiến cặc trong quần Phó Vinh giựt giựt… gã thầm nuốt nước bọt… Vinh cũng biết là gái trong UBND đẹp cở này thì không tới phiên mình… tuy nhiên nhìn cũng được mà…
– “Ừm… cám ơn cô…” Tùng nhả nhặn cám ơn quay qua giục Vinh: “Đi đi…”khiến gả sực tỉnh hồn vía… vội vả bước theo…
“- Bí Thư, Chủ Tịch… các vị… xin chào…” Thấy trong phòng họp ngoài Bí Thư Hải, Phó Bí Thư Việt, Chủ tịch Vân, Phó Chù tịch Thảo và các Phó Chủ tịch thành phố khác còn có rất đông đủ các Giám đốc các Sở, Cơ quan… Tùng, Vinh hơi nghiêng người chào…
– “Haha… Xin chào… hai anh cực khổ rồi”… Bí Thư Hải lề mề khách sáo…
– “Có chuyện quan trọng gì báo cáo à… sao có vẻ gấp rút vậy?” Chủ tịch Vân trực tiếp vào đề…
Lê Đức Long chỉ chờ có vậy… tuy nóng lòng nhưng lăn lộn trong quan trường, cũng biết kiềm chế… nghe Chủ tịch Vân hỏi… lảo nóng lòng vểnh tai nghe…
– “Chuyện Phó Trưởng phòng Thọ bị hành hung… chúng tôi đã tỉ mỉ điều tra qua… theo cư dân trong vùng… đêm trước Phó Phòng Thọ có qua đêm tại nhà của một người phụ nữ… sáng hôm sau khi ra khỏi nhà liền bị hành hung… nhóm hung thủ hình như biết trước và chờ Phó Trưởng phòng Thọ…”
Tùng từ tốn tường thuật tình hình… thực ra Tùng đang theo kịch bản của Đức dựng ra mà từ từ đưa Lê Đức Long vào tròng…
– “Tùng Trưởng quan… Con tôi đả chính tai nghe được chân hung cũng chính là chủ mưu… một người tên Trần Đức… các người đã bắt giữ hắn chưa?”Lê Đức Long nói như quát… cái gì qua đêm với một người phụ nữ? Rồi sao? Con lảo đâu phải là con nít… ngủ với ai lại không được? Có liên quan gì…
“- Giám đốc Long… chúng tôi đá có điều tra qua rồi… sáng hôm qua… lúc Trưởng phòng Thọ xãy ra chuyện… Trần Đức đang ở Trường Đảng… có đến mấy chục người có thể làm chứng cho vụ này… cho nên… chuyện Trần Đức đích thân hành hung là không thể nào?”… Vinh lể phép đáp lời nhưng ánh mắt thoáng lướt qua Chủ tịch Vân thoáng ý cười… cái này chỉ có hai chị em mới hiểu…
– “Anh nói như vậy… ý nói là thằng con tội bịa đặt vu khống cho Trần Đức rồi”… Lê Đức Long ánh mắt âm lãnh nhìn Vinh… lạnh lùng gằn giọng.
“- Chúng tôi không phải là có ý này… chúng tôi nghi ngờ có người muốn vu khống cho Trần Đức… động cơ là gì? Chúng tôi muốn hiểu rõ… vì vậy mới lần mò đến nhà người phụ nữ kia…” Tùng thay Vinh từ tốn đáp lời… cả hai phối hợp vô cùng ăn ý… câu chuyện mạch lạc khiến mọi người trong phòng họp vốn đã chú tâm lại càng tập trung cao độ…
“- Vậy các anh tìm ra được gì?” Phó Bí thư Việt hiếu kỳ…
– “Chúng tôi đã tìm ra được một ít đầu mối… vì vậy mới tìm đến đây gặp Long Giám đốc để làm sáng tỏ vài vấn đề…” Tùng nhìn Lê Đức long với ánh mắt “nghi hoặc”…
– Vấn đề gì? Lê Đức Long sẵn giọng hỏi… đầu óc lảo đang hoang mang… không phải Trần Đức? Vậy là ai? Thằng Thọ nhất quyết chính tai nghe được mà… hay là bọn nầy cá mè cùng lứa muốn bao che?
– Phó Phòng Thọ thường lui tới căn hộ… có quan hệ trai gái với một phụ nữ… người phụ nữ này ờ trong căn hộ… cô ta chỉ mới 15 tuổi… mà chủ căn hộ là Long Giám đốc… vì vậy…
Lê Đức Long cảm thấy sống lưng lạnh toát… lúc con lảo xãy ra chuyện… sau khi nghe tên “hung thủ cũng là chủ mưu”, lão nóng lòng muốn bắt Trần Đức nên quên đi những “yếu tố chết người”… bây giờ thì hay rồi… sắc mặt lảo từ trắng sang đỏ, rồi xanh mét…
Mọi người không còn tha thiết gì với cái tình tiết ai đánh ai nữa… một bức tranh sống động hiện ra… con nít cũng còn thấy huống chi những người ngồi trong phòng này đều là “tinh anh” của cáo già…
Hai cha con Lê Đức Long cùng chơi một lổ… Lê Đức Long “kim ốc tàng kiều”… lại bị thằng con “qua mặt”.
“Hừ”… Giám đốc Sở Công thương hừ lạnh…
Chủ tịch Vân nhếch mép cười…
Phó Chủ tịch Thảo bỉu môi…
Phó Bí Thư Việt “ngượng ngùng” nghỉ bụng… “Lảo Long à… thiệt làm mất mặt đàn ông a… bị thằng con cắm sừng…
Các người khác nét mặt “nghiêm túc” hình như đang suy nghỉ điều gì khác…
Bí Thư Hải “bối rối” chưa kịp phản ứng thì…
“Bịch”… Lê Đức Long ngã xuống… lảo là cáo già… trong tình huống này “bất tỉnh” là giải pháp duy nhất để “thoát thân”… vì vậy Lê Đức Long ngả xuống “bất tỉnh”…
“Người đâu… mau gọi xe cứu thương”… Phó Chủ tịch Thảo “to” mồm gọi… ánh mắt cười khinh miệt…
– “Mau… mau coi ông ấy thế nào?” Bí thư Hải làm bộ “quan tâm”… lão Long ra tuyệt chiêu để “chạy”… chiêu này ai cũng biết… thôi thủ hổ trợ lảo mốt chút… hắc hắc…
– “Bí thư Hải, Chủ tịch Vân… tôi còn có chuyện quan trọng muốn báo cáo… cách đây nửa giờ trên mạng phây bù đã phát tán chuyện Giám đốc Long và Phó phòng Thọ…”… nói đến đây Tùng ghé miệng nói nhỏ bên tai Bí Thư Hải: “Họ nói hai cha con cùng… cùng chơi một lổ…”
Dương đại Hải sửng sốt nghỉ bụng: Con mẹ nó… ai… ai mà lợi hại như vậy? Phen này hai cha con thằng Long coi bộ tiêu rồi…
– Ráng nhắm mắt thêm chút nửa đi Long giám đốc… xe cứu thương sắp tới rồi…
Nghe lời Bí Thư Hải… Phó Vinh ngồi xuống “xem xét” tình hình của Lê Đức Long… nhân lúc mọi người đang “náo loạn”… Vinh nói vừa đủ cho lảo nghe…
Lảo có nghe hay không thì khó biết được… chỉ thấy hai mí mắt lảo giựt giựt…