Phần 122
Cùng thời gian… Thị xã Cao Lảnh Đồng Tháp… Sở CA…
“- Lảo Sơn… anh thật là may mắn… có số hưởng phước… aiz… không có ai như tui, bây giờ muốn vui thú điền viên như anh cũng phải chờ ít nhất 20 năm nữa… aiz…” Quốc, quyền Trưởng CA Cao Lãnh “lắc đầu ngao ngán” nhưng mọi người chung quanh ai cũng biết hắn đang đắc chí…
– “Lảo Quốc… không cần phải khách sáo đâu… ba mười năm Hà đông… ba mươi năm Hà Tây… haha…” Ngọc Sơn hihi haha căm giận nghiến răng nghiến lợi “trả đủa”…
– “Úi giời ôi… Đồng Chí Ngọc Sơn sao anh lại nói thế… hôm nay là ngày vui của Trưởng quan Định Quốc… lời lẽ ấy kiêng được thì nên kiêng… úi giời ôi”… Chánh văn phòng UBND liếc nhìn Sơn với ánh nắt khinh thường… trách móc…
Hôm nay là tiệc rượu tiển đưa Trưởng CA đương nhiệm Ngọc Sơn “về hưu” và cũng là tiệc mừng cho La Định Quốc thuận bườm kế vị… nói cho ngay… Trần Ngọc Sơn bị cho về vườn… lảo sẻ đi nhiệm một chức vụ vô cùng nhàn hạ cho hết kiếp này…
Hai tuần trước là Chủ tịch tỉnh Vũ Văn Đương, tuần vừa rồi là Chánh Án Phạm Trung Trực… lần này chính là lảo… Trần Ngọc Sơn không cam lòng… 20 năm nay… tiền hô hậu ủng… lời nói của lảo như thánh chỉ… ai dè một sáng một chiều… bỗng nhiên tan thành mây khói…
Tàn trử, buôn bán độc phẫm mà được kết quả hiện tại… có thể coi như là tốt lắm rồi… Vũ văn Đương, Phạm Trung Trực đều nói vậy… thay vì đi tù… nhưng cũng nhờ sự can thiệp của đại lảo ở Trung ương… Hà nội… chuyện lớn quá nhỏ… chuyện nhỏ hóa không… Cả ba được cho về vườn…
Nguyên tắc là xấu che, tốt khoe… cũng chỉ vì đại cuộc…
Chủ tịch Vũ Văn Đương đã về Hà nội… Chánh án Phạm Trung Trực cũng đã về Huế nghe nói cả hai sắp bay ra nước ngoài… không biết Âu Châu, Mỷ Châu hay là Úc Châu…
Trần Ngọc Sơn khinh thường… cuộc sống ở nước ngoài có gì tốt? Lâu lâu bay qua Âu châu… chơi đỉ thì còn được coi như thay đổi không khí… nhưng cũng đâu bằng ở Việt Nam… ai cũng thích lồn bọn gái da trắng nhưng Ngọc Sơn chỉ thích lồn Á đông… trước đây bú cặc là “nghề” của đàn bà da trắng… ngày nay chưa chắc nha…
Nói tóm lại… nay đã mất hết rồi…
Người đi trà lạnh… nhưng lảo chưa đi… trà cũng đã lạnh rồi…
Những thằng xum xoe nịnh bợ lảo trước kia nay nhìn lảo không tới nửa con mắt, mụ chánh văn phòng xưa kia chỉ cần lảo gật đầu… mụ liền qùy trước háng lảo mà bú cặc miệt mài… vậy mà vừa rồi buông lời mỉa mai…
Ngọc Sơn là người cố chấp… lảo không cam lòng… phải trả thù… Trần Ngọc Sơn không phải Vũ văn Đương, Phạm Trung Trực… người ta đạp lên đầu cũng chịu được… đụ má thằng nào con nào gieo gió phải cho tụi nó gặt bảo…
Ngọc Sơn hai mắt đỏ ngầu… thừa lúc không ai chú ý… mà cũng chẳng ai chú ý đến lảo… họ đang tâng bốc thằng chó La Định Quốc kia… lảo bước ra ngoài lấy di động ra gọi…
– “Lảo đại… đúng lúc tụi này cũng sắp sửa gọi anh…” phía bên kia một giọng cung kính vang lên… giọng điệu rỏ ràng là thuộc dân giang hồ tứ chiến…
“Tụi bây ra sao rồi? Không thấy có động tịnh gì vậy?” Sơn nóng lòng… giọng cộc lốc…
– Có tình huống mới… hôm qua tụi này khám phá ra có người theo dõi thằng đó nên chưa ra tay… xem ra thằng này có rất nhiều kẻ thù…
– Có biết là ai không?
– Cái này thì chưa… nhưng cũng là tay xoàng thôi… bọn nó theo thằng kia… không biết tụi em đang bám theo sau… nếu muốn biết họ là ai, làm việc cho ai cũng phải ít nhất hai ba bửa…
– “Không cần đâu… ai cũng mặc kệ… đụ mẹ hai thằng bây dứt điễm nó cho tao…” Sơn lạnh lùng ra lệnh…
– Yên chí đi đại ca… ngày này sang năm là ngày giổ của nó…
– Tao không cần biết… nó không chết thì hai thằng mầy đừng về…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
– “Hắc hắc hắc… Kiều Nga đêm qua sung hết biết nha… quá đã…”Đức vừa lái xe vừa huýt sáo… tuy đêm qua ít ngủ nhưng tâm hồn phấn chấn vô cùng yêu đời khi nhớ tới biểu hiện của Kiều Nga đêm qua… cứ như là muốn “vắt” hết tinh lực của mình í… nhìn không ra nha… không ngờ cà nanh dử ha…
Đang đắc ý… Đức sa sầm nét mặt… hình như bị theo đuôi nửa rồi… ụa… hình như không phải, chiếc xe này Mazda CX8… chiếc xe hôm kia là Toyota… chắc mình quá đa nghi rồi…
Tuy vậy nhưng Đức vẩn cho xe chạy về hướng cầu… thử đi qua phía Vỉnh Long xem sao… liếc nhìn kiếng chiếu hậu… chiếc Mazda CX8 vẫn theo phía sau… đúng lúc này chiếc Mazda đổi làn đường sang bên trái… tăng tốc độ…
“Ouf… không phải theo mình… mẹ kiếp… làm giựt gân cha nội”… Thấy chiếc Mazda chuyển làn đường vọt lên… Đức thở phào… giãm căng thẵng… nếu theo thì bám ở phía sau đâu có vượt lên… vì vậy khi chiếc xe vừa ngang tầm, Đức quay đầu sang trái cười định mĩm chi…
Nhưng miệng chưa cười sắc mặt đã đại biến… một gương mặt khả ố nhìn nó cười… và một họng súng đen ngòm chỉa ngay nó… theo phản xạ sinh tồn… chân ga nó đạp lút cán… chiếc xe rít bánh chồm tới cùng một lúc tiếng súng nổ, tiếng kiếng bể…
Tiếp theo đó là một cái rầm… xe nó bị một chiếc xe khác đụng phía sau… đầu xe va chạm vào mãng bê tông… móp méo thãm hại…
Mặc cho đầu chãy máu… nó nhìn phía trước… chiếc xe kia cũng đã dừng, hai tên ngang nhiên xuống xe chạy về hướng này… súng trên tay… rỏ ràng muốn lấy mạng nó… không chậm trễ… nhanh như chớp, Đức phóng qua lan can cầu… nhãy… ùm xuống sông… chỉ cần vài giây là chạm mặt sông, trong khi lơ lững tai nó nghe nhiều tiếng nổ… lúc này Đức cảm thấy một giây đồng hồ lâu như một thế kỷ…
“- Đụ má… thằng này lẹ thiệt… đéo biết có trúng phát nào không nữa”. Gả mập lùn vừa thở hổn hển vừa chửi thề…
– “Tao cũng đéo biết… dọt lẹ mầy… tính sau… tụi CA tới bây giờ…” Gả ốm cao hối thúc… trên cầu nhiều xe dừng lại… chiếc xe của Đức ca móp đầu, móp đuôi… kiếng bể… đầu xe đang bốc khói… phía sau vài chiếc xe thắng không kịp hút đít lẩn nhau…
Tai nạn liên hoàn trên cầu Cần Thơ…
Buổi sáng, người trong biệt thự thường thức sớm, xuống phòng gym tập thể hình khoãng 1 giờ… sau đó tắm rửa, tập họp tại phòng ăn… uống cà phê ăn sáng… Kế tiếp ai có nhiệm vụ gì thì đi làm… Ngọc Như đưa Bí Thư Kiều Nga đến UNND huyện Cờ đỏ…
Nancy hoặc lên mạng xem xét tình hình… hoặc xem tv… đôi khi chuyện trò bàn thảo cùng các chị em cũng là thuộc hạ… hôm nay nàng không lên mạng, cũng không xem tv… đang đọc tạp chí của nhửng bà bầu… vừa uống trà thay vì cà phê… miệng thỉnh thoảng mĩm cười hạnh phúc…
Kiều Chinh đang lên mạng… truy tìm thời trang cho phụ nữ trong lúc mang thai… cũng truy tìm y phục của em bé… miệng thỉnh thoảng cười vu vơ…
“- Thủ trưởng… đã xãy ra chuyện lớn rồi”… đi đầu là Thu Tâm, Mai Thảo sau đó hầu hết tất cả các thuộc hạ đều có mặt… nét mặt người nào cũng khẩn trương…
– “Chuyện gì vậy?” Kiểu Chinh cau mày… Nancy bổng có cám thấy có gì đó không may…
Thu tâm không nói không rằng… cầm lấy hộp điều khiển từ xa mở TV… đài THTHCT…
Quang cảnh “tai nạn” trên cầu Cần Thơ… nhưng lời tường thuật của người qua đường với phóng viên của đài truyền hình khiến hai mắt Nancy tối xầm lại…
“- Tôi đang chạy phía sau chiếc xe kia…” đưa tay chỉ chiếc xe của Đức… tôi thấy có chiếc xe Mazda xông lên phía bên trái xe này rồi nghe có tiếng súng nổ… sau đó tôi đụng vào xe cậu ta… tôi thấy cậu ta bước xuống… đầu chãy máu… tiếp đó có hai người cầm súng bắn về hướng cậu ta… không biết có trúng đạn không thì không biết nhưng tôi thấy cậu ta nhãy xuống sông rồi không thấy nửa…”
Mắt Kiều Chinh tái nhợt… nét tàn khốc hiện lên khoé mắt…
“- Không sao… hắn sẽ không có sao… Thu Tâm… gọi cho Cục An ninh… kêu họ tập họp… chúng ta sẽ đến đó trong vòng 10 phút… Phương Anh… lấy súng… tất cả theo tôi… Cho dù lật hết Cần thơ này cũng phải tìm ra hung thủ và tìm ra hắn…” Nancy nói như hét… hai mắt long lên…
“- Dạ Thủ trưởng”… Nhiều tiếng đáp lời đầy sát khí vang lên…
Cùng thời gian…
Đức lập công ty… Phó Loan, Yến, Tuyết, Tâm, Nhung… ai cũng nước mắt đoanh tròng…
Trường đãng… hội trường nhốn nháo…
UBND thành phố Cần Thơ… gà bay chó chạy…
Nhàn… Thủy… Thu đại nương bất tỉnh…
Còn lắm người nữa…
Cơn thịnh nộ của Thiếu tướng Nancy… cũng là cơn động đất…
…
Đức không đi đâu xa… nó núp dưới gầm cầu… chỉ chừa đủ cái mủi để thở… không ngu gì bơi ra kêu cứu… hai thằng kia chắc chắn còn lẩn quẩn đâu đây… nó mà trồi đầu lên là tiêu đời… “Đụ má… hôm nay tao mà lụm lại được cái mạng là tụi bây sẻ được ‘trả lể’ gập mười lần…” Đức vừa sợ vừa mừng vỉ thoát chết… chữi thề…
Nó sợ xón đái… lần đầu tiên trong đời bị người ta chĩa súng ngay mình bóp cò… cũng may không trúng phát nào… nhưng cái đầu rỉ máu… hơi đau đau… nhưng không nguy hiểm đến tính mạng là được… Cái bóp trong túi quần thì còn nhưng cái di động rớt mẹ nó xuống sông rồi… vô kế khả thi… đành phải chờ… bụng đói… hồi sáng chưa ăn gì… đêm qua đụ nhiều… bụng đói cồn cào…
Khoãng hai tiếng đồng hồ sau… nó nghe có tiếng ca nô chạy vòng vòng… trên đó có mấy người CA… nó vẫn tiếp tục trốn… không thể tin được… hơn nửa hai thằng kia dể gì bỏ đi… mình vừa ló ra biết đâu bị “độp” thì quá oan mạng rồi…
Nghỉ vậy nên nó kiên nhẩn chờ… đói, lạnh không chết được… kiên nhẩn… kiên nhẩn… trời về chiều… gió càng lớn… một đám lục bình trôi qua… chính giữa có một bẹ chuối lững lờ… Đức mừng rỡ bám lấy… núp vào đám lục bình thả trôi theo giòng nước… ra khỏi chỗ này rồi tính sau… nước đang ròng… đám lục bình trôi về hướng Cái côn…
…
Hai vợ chồng ông Tư nghèo rớt mồng tơi… bà Tư đi bán vé số còn ông đi làm mướn… ai kêu gì làm đó… nếu không có ai kêu làm thì ông lụm ve chai… cả hai vợ chồng già chui rúc trong căn nhà lá tồi tàn ven sông Hậu mà sống qua ngày… tuy vậy cả hai sống rất vui vẻ… từng tuổi này rồi… gần đất xa trời… không muốn gì hơn… muốn cũng không được… số trời đã định như vậy rồi…
Nhưng gần đây, hai vợ chồng già thật là không còn nước mắt để mà khóc… không biết kiếp trước làm tội ác gì… kiếp này sao lại khổ như vầy… hàng xóm nhìn tình cảnh nhà hai vợ chồng ông bà Tư cũng lấy làm ái ngại…
Số là hai vợ chồng có đứa con trai… cũng có vợ và có con… gần đây đứa con dâu bõ đi… thằng con trai thì bỏ mạng sau một tai nạn xe cộ… để lại cho hai vợ chồng già đứa cháu gái…
Hai vợ chồng già… sao cũng được… nhưng nhìn đứa cháu mồ côi… càng nhìn nước mắt càng rơi… Con bé lại hình như bị trầm cảm… nhút nhát… tối ngày chỉ ru rú trong nhà lá tồi tàn này… ngoài việc nấu cơm chờ ông bà nội về cùng ăn… không bước ra ngoài nửa bước… tương lai mờ mịt…
– Hân à… dọn cơm ra đi con… chắc bà nội cũng sắo dìa rồi…
– “Dạ ông nội” Gia Hân đem nồi cơm ra để lên bàn… đít nồi đầy lọ nghẹ, một dĩa rau luột và một chén nước mắm kho quẹt… ngày nào cũng như ngày nào… đây là thức ăn của hai vợ chồng và đứa cháu gái… Gia Hân bày ra 3 cái chén đá… ngay cả chén đá cũng không lành… mẻ miệng hết rồi…
– Vào đi… vào đi cậu… haha… nhà tui ở đây… khu xóm này ai cũng nghèo… nhà tui là nhà nghèo nhất…
Ông Tư đang vấn điếu thuốc rê… nghe tiếng vợ… ông quay lại sững sốt… bên cạnh bà vợ ông một thanh niên ướt như chuột lột… hai hàm răng đánh nha nghe lộp cộp… hắn đang lạnh run… Ông Tư vội vả đứng lên.
– “Mèn ơi… ai vậy bà? Sao lại đến nông nổi này? Vô đây… vô đây đi cậu… Hân à rót ly trà nóng đi con”… Ông Tư là người tốt bụng… thấy Đức “thê thãm” liền nổi lòng trắc ẩn…
– “Gặp cậu ta trên đường dìa nhà… trời tối thui nên tui dẫn cậu ta về nhà…” Bà Tư cười hềnh hệch… đưa hàm răng sún chỉ còn lại hai ba cái… nét mặt vô cùng hiền hậu…
Ông Tư nghe vợ nói… đưa mắt nhìn người thanh niên đang run cầm cập vì lạnh… ngay lúc này Gia Hân bước đến trước mặt đưa ly trà nóng tới…
Đang lạnh run… được ly trà nóng… Đức vội vả chụp lấy… trà nóng suýt làm nó phỏng miệng nhưng ly trà làm nó tỉnh hồn… nhìn nồi cơm, dỉa rau, chén nước mắm kho quẹt nuốt nước bọt… Sự nhớ điều gì… nó móc bóp… cái bóp ướt mem… lôi ra một xấp tiền ướt mem để lên bàn…
– “Bác à… cháu đói quá…” rồi không khách sáo hối hả ăn lấy ăn để… đây là bữa ăn ngon nhất trong đời của Đức ca…
Ông bà Tư sửng sốt… số tiền trên bàn tuy đá ướt mem nhưng không dưới 10 triệu…
Gia Hân đứng kế bên ông bà nội… nhìn Đức ăn như hổ báo… cười ngây ngô…