Phần 123
Hai anh em Quân, Trọng đều là bộ đội xuất ngũ cũng được gần 5 năm rồi… Cả hai có chút tay nghề, đánh đấm khá… Quân được Lại Đức Quang thu dụng dưới trướng làm cận vệ… hắn tánh tình trầm ổn, không thích lăng nhăng dây dưa nên chỉ hai năm sau khi xuất ngũ, tình cờ gặp Lương Ngọc Nương, cô bạn học cũ thời còn trung học, thấy tâm đầu ý hợp nên lấy làm vợ…
Ngọc Nương sau khi gả cho Nguyễn Quân… được Đức Quang giao cho công việc nấu nướng và quán xuyến việc trong nhà của lão, Quang coi nàng là “quản gia” chứ không phải ô sin… từ đó hai vợ chồng coi như là “tâm phúc” của Lại Đức Quang… Một thời gian lâu sau, Quân còn nhờ vợ tìm gái cho lãnh đạo… lúc đầu nàng có vẻ hơi ngại ngùng nhưng sau đó thấy có thể “chấm mút” chút đỉnh cũng vì vậy mới xảy ra chuyện bí mật giữa nàng và Lại Đức Quang mà Quân chẳng hay biết…
Trọng khác với Quân… hắn không thích bị ràng buộc… thích đụ dạo… vì vậy năm nay gần 40 mà vẫn cu ky một mình. Lúc xuất ngũ, gả được một công ty mướn làm bảo vệ… làm được một thời gian hắn nghỉ làm, ra ngoài tự động lập công ty bảo vệ… mướn một đám đầu trâu mặt ngựa làm việc cho hắn…
Công ty bảo vệ… nói cho oai… thật ra chuyên đi đòi nợ mướn… Trọng sai thủ hạ làm đủ trò, hăm dọa… xịt sơn trên cửa nhà con nợ thậm chí trong những trường hợp đặc biệt, hắn còn kêu đàn em nữa đêm đem quan tài án ngay nhà con nợ…
Ngày hôm sau… con nợ chạy đôn chạy đáo bán đổ bán tháo để trả nợ… vì vậy chuyện làm ăn của Trọng rất phát đạt… những hợp đồng liên quan tới giải phóng mặt bằng, lấy đất đều do công ty hắn đãm trách… vì vậy cuộc sống khá hơn nhiều so với người anh của hắn… Lâu ngày, tiếng ác đồn xa… nhưng hắn cứ phây phây chẳng ai dám đụng tới… giỡn chơi sao? Anh hắn là thân tín của Phó Chủ tịch Lại Đức Quang… ai dám vuốt râu cọp… vì vậy Trọng trở nên phách lối… coi trời bằng vung…
Phục vụ cho lãnh đạo dùng bữa cơm chiều xong… Quân ở lại, Ngọc Nương về nhà… hai vợ chồng mướn căn nhà cách nhà của Lại Đức Quang không xa… chỉ 3 phút đi bộ… Vừa đến trước cổng, Ngọc Nương thấy xe của chú Trọng… nàng mỉm cười…
– Tới rồi à? Chờ lâu chưa?
– “Vừa tới thôi… định gõ cửa thì chị về… anh hai đâu rồi chị”… Miệng hỏi nhưng ánh mắt Trọng đang tập trung vào hai ngọn núi trên ngực của chị dâu…
– “Đừng có làm bộ làm tịch nữa… chú biết giờ này ảnh đâu có về…” – Ngọc Nương cười lẳng lơ nhìn Trọng… đưa tay mở khóa cửa… đẩy cửa bước vào… Trọng quay nhìn phía sau… chân nhanh chóng bước theo… tiện tay đóng luôn cánh cửa…
– “Haha, cũng là chị hiểu thằng em nầy nhất… haha… đâu cho ôm cái coi” – … nói xong Trọng bước tới ôm chị dâu từ phía sau… tay trái bóp vú, tay phải thọc thẳng vào quần… chạm vào chùm lông mềm mại… hắn áp bàn tay xoa xoa… Ngọc Nương uốn éo thân người… dưới bàn tay quái ác của gã em chồng… nàng cũng động cỡn không ít… hồi chiều nay… lão già kia bóp vú se đầu ti khiến nàng khó chịu rồi.
– Ây da… chờ tắm rửa đã… thiếu gì thì giờ… gấp gáp làm gì… – Ngọc Nương nũng nịu ‘trách’ nhưng không tránh né… bàn tay lại vòng ra phía sau vuốt vuốt trước đũng quần của Trọng…
– “Hihi… hôm nay tranh thủ chơi hai cái…” Trọng dâm đãng nói… tay không ngừng tấn công…
– “Có mới nói nghe…” Ngọc Nương lẳng lơ liếc Trọng…
– “Hehe… thiệt mà… thổi em cái trước ha… nứng quá rồi…” Trọng vừa nói vừa kéo khóa quần xuống lưng chừng ngang đầu gối… hắn đưa tay cởi từng cúc áo nàng… vứt cả áo và xú chen trên nền nhà… bộ ngực trắng sữa phơi bày, hai đầu ti hồng hồng đang từ từ cương lên… Trọng dựa mông vào mép bàn… Ngọc Nương õng ẹo vài cái, ngồi xuống, vén tóc đưa tay cầm cặc bỏ vào miệng… đầu tóc nàng nhấp nhô ra vào…
Trọng theo đà… nắc nhè nhẹ vào miệng chị dâu… người hắn hơi cúi xuống… hai tay bóp vú…
“Rầm” – … một tiếng ‘rầm’ vang lên… Cả hai hoảng hốt nhìn ra cửa… thấy Tồn bước vào… Trọng cáu giận hét: “Đụ mẹ mầy điên hả mầy… hặn vừa hét vừa kéo quần lên… trong lòng căm hận… đụ mẹ vậy là thằng này thấy hết rồi… nhưng sau đó Trọng sửng sốt… hai tay Tồn bị trói phía trước… phía sau lưng hắn lố nhố một đám người… trong đó có một người phụ nữ nhìn rất quen mặt…
“- Không phải tui… không phải tui… Tồn lắp bắp… vừa rồi hắn thấy cảnh mà lẻ ra hắn không nên thấy… chị dâu thằng Trọng đang bú cặc nó…” người đạp cửa không phải là hắn… mà là tùy tùng của hai mỹ nữ này… Tuy tay đang bị trói nhưng đầu óc nhanh nhẹn nghỉ tới mai này nếu có thể bắt chẹt Ngọc Nương đụ được thì quá tốt…
Thu Tâm, Thu Hà cũng thấy “cảnh nóng” vừa rồi… Thu Hà bĩu môi cười lạnh… quay nhìn đám CA mà Trưởng CA Tùng đặc phái đi theo…
“- Còng hắn lại… dẩn đi…” Thu Hà lạnh lùng ra lệnh… trước con mắt khiếp sợ của Ngọc Nương… mặt trắng bệch… kinh hãi…
“- Đụ mẹ… chuyện gì bắt…” Trọng lớn tiếng hét… nhưng chử “tao” chưa ra khỏi miệng… một cái báng súng nện vào đầu khiến hắn đau điếng… hiểu tình thế bất lợi đành im miệng… quân tử quyết không chịu thiệt thòi trước mắt…
“- Đi” – … Thu Tâm đảo mắt nhìn quanh 1 vòng… chẳng thèm nhìn Ngọc Nương nửa con mắt… quay người bước ra… Trọng, Tồn bị “xách” như hai con heo trước giờ bị cắt tiết…
Cùng thời gian… cách đó không xa…
Nhà của Lại Đức Quang là một ngôi biệt thự 30 tỷ… hai tầng xây theo kiến trúc Âu châu… khuôn viên rất rộng, có hồ bơi và quầy rượu, ga ra đậu được 4 chiếc xe… dưới nhà có hầm rượu… có phòng chiếu phim riêng… phòng đánh bida, phòng tập thể hình… còn có phòng tắm hơi và Spa… phía sau rất nhiều cây cảnh còn có ao nuôi cá, chuồng bồ câu… phía trước cổng vào hiện đại… chỉ cần bấm mật mã… hai cữa sắt sẻ từ từ mở ra… nếu nói đây là 1 hoàng cung thu hẹp cũng không quá đáng…
Tại vì cuộc sống trong biệt thự là cuộc sống của đế vương…
Sau bữa cơm chiều… Quang ngồi bên hồ bơi, bên cạnh quầy rượu… lảo vừa nhâm nhi ly Whisky vừa suy tính những bước sắp tới… cách đó không xa, Quân ngồi hút thuốc… là cận vệ cho lãnh đạo… khi nào lãnh đạo đi nghỉ… lúc đó Quân mới thư thả được… thường Quân về nhà khoảng 10 giờ đêm… nếu muốn, hắn có thể qua đêm ở đây nhưng Quân thích về nhà mình hơn… cách đây không quá 3 phút đi bộ…
Bầu trời vừa tắt nắng… nóng bức đã giảm đi nhiều… Không khí êm đềm của một buổi chiều, mùi lúa chín từ những cánh đồng chung quanh thật dễ chịu…
– “Quân à… về đi… một mình tôi được rồi” – … Quang nhìn gả cận vệ thân tín nói… giờ phút này lão đang nghỉ nếu có vợ của hắn ở đây thì tốt quá… ly rượu Whisky làm lảo nổi con lợn lòng…
– “Được mà lãnh đạo… quen rồi, về nhà cũng ngồi…” Quân cười đáp…
“- Ừm… thôi được… tự rót rượu mà uống…” – Lại Đức Quang vừa dứt lời…
– “Rầm” – … từ phía trước nhà, một tiếng long trời lở đất vang lên… cả hai thất kinh, không biết xảy ra chuyện gì… Quân nhanh như con báo nhanh chóng chạy ra phía trước… hắn thộn mặt ra…
Trong sân, hai chiếc xe Jeep của quân đội, chiếc Jeep đầu tiên 4 mỹ nữ trong trang phục quân đội mặt lạnh lùng bước xuống… hắn nhìn ra quân hàm 1 Thiếu tướng 3 Thiếu tá… phía sau lố nhố gần 1 chục người lính, tay cầm súng hăng hái hùng hổ xuống xe…
Đúng vào thời điểm nhà của Quân bị đạp cửa… bên này Kiều Chinh tông chiếc xe Jeep và ngay cổng sắt… dưới sức va chạm, cánh cửa sắt bung ra ngã xuống… Chiếc xe Jeep bường lên cửa mà đi vào… theo sau là chiếc khác chở đám người của quân đội…
– “Các người…” Quân lắp bắp…
– “Lại Đức Quang đâu?” Kiều Chinh quát… hai mắt long lên… trong khi Nancy lầm lì bước tới cửa vào phòng khách đưa tay xô cửa… cánh cửa không lay động… nàng bước lui vài bước, rút khẩu Smith Wesson ra.
“Đùng… đùng…” Nancy nả hai phát đạn liên tiếp vào ổ khóa, hình như còn chưa hả giận, đạp 1 cái… hai cánh cửa bung ra nghe một tiếng cũng rất vang dội…
“Rầm”…
– “Thiếu tướng… Thiếu tướng… cô bình tỉnh a…” Lại Đức Quang run sợ từ bên trong hốt hoảng đi ra… thấy nhà bị phá… lảo cũng không dám tỏ vẻ bất mãn… chỉ biết van nài… hy vọng Nancy dằn cơn thịnh nộ… toàn thân Lạc Đức Quang đổ mồ hôi lạnh… lảo biết vị Thiếu tướng này có quyền “tiền bắn hậu tấu”… lão không biết chuyện gì đã xảy ra…
Ngay lúc này… Hai chiếc xe Jeep khác chạy vào sân… thêm hai mỹ nữ… vài người CA lôi Trọng, Tồn xuống xe…
Quân đội có… CA có… nhìn thất cũng đủ té đái rồi…
Mặt Lại Đức Quang trắng bệch… lảo hình như đoán biết chuyện gì… trong bụng than thầm… theo dõi thôi mà… cũng không nghiêm trọng lắm… sao lại hung hăng vậy?
Nghỉ thì nghỉ trong bụng nhưng chẳng dám biểu lộ bất mãn… lão đang khúm núm suy nghỉ làm sao “lôi” Lý Gia Thành ra “đở đạn”… dù sao cái chuyện theo dõi là ý của hắn…
Thu Hà “lùa” Trọng, Tồn đến trước mặt Nancy…
– Thủ trưởng… là hai thằng này…
Trọng, Tồn thấy Thủ trưởng là một mỹ nữ liền thở phào nhẹ nhõm một chút… đàn bà con gái chỉ được cái õng ẹo làm dáng thôi… làm được cái con cặc gì… nghỉ vậy nên yên tâm một chút… không hề liếc nhìn Lại Đức Quang… là “người lạ” mà… cần gì chào hỏi…
– “Tôi hỏi một câu… trả lời một câu… tôi hỏi người nào người đó trả lời… nghe rỏ chưa vậy?” – Nancy không nhìn hai người Trọng, Tồn đến nửa con mắt, trái lại đang chăm chú săm soi nhìn khẩu Smith Wesson trên tay… thỉnh thoảng đưa lên ngang mắt nhắm một hướng nào đó…
“Nghe rỏ thì sao? Không rỏ thì sao?” Tồn nhếch mép làm mặt lì…
“Đùng”… “Ahhhhh”… Tồn vừa dứt lời… một tiếng nổ vang lên… tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của hắn… mặt xanh như tào lá… bàn chân phải của hắn vừa bị bắn một phát xuyên qua giày… máu thấm ra ngoài… hắn ngồi bẹp xuống sàn nhà… nét mặt hãi hùng…
“- Lẻ ra nên bắn ngay đầu gối… di chứng sẻ nặng hơn nhiều” – … Nancy liếc nhìn Kiều Chinh “trách móc”… giọng điệu rất bình thãn…
“- Loại mặt người óc heo như hắn… nhất định sẻ có dịp mà” – … Kiều Chinh cười khẩy… hai mắt đỏ ngầu… không rỏ vì khóc hay vì giận… hay cả hai…
Trong phòng im lặng… có lẻ cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng…
– “Vậy bây giờ nghe rỏ chưa? Hihi… ừm… có hiểu chưa? Có cần Thủ trưởng lập lại không?” Thu Hà ỏn ẻn cười hihi haha… ngồi xuống trước mắt Tồn… dí cây Colt 45 ngay đầu gói hắn gỏ gỏ mấy cái…
“- Rỏ… dạ hiểu… các chị hỏi em biết gì em nói…” Tồn run sợ cố nhịn đau. Ngoan ngoãn như con trừu non…
Thật ra hắn cũng chẳng lì lợm gì… thậm chí có chút thỏ đế… trước đến giờ thích thể hiện, khoe khoang… thấy một đám mỹ nữ… liền nổi máu lên gân chút chút cho oai… ai dè gặp đám mỹ nữ đang “nổi khùng”… kết quả là hắn nhận lấy trái đắng cho sự “lên gân” ngu xuẩn của mình…
“Nói… anh nhận lệnh của ai khi theo dỏi Trần Đức… anh có 10 giây đồng hồ…” Nancy chỉ súng ngay Trọng hất hàm nói…
“- Chín… Tám… Bãy… Sáu… Năm… Bốn… B a… Hai… Một…” – Thu Tâm nhếch mép cười đếm ngược…
Trọng sửng sốt… hắn chợt nhớ ra… con nhỏ này rỏ ràng hôm trước nó quẹt xe mình mà… Trọng rỡn tóc gáy…
“- Chủ tịch Quang… chúng tôi làm theo ý của Chủ Tịch Quang…” Trọng cắn răng nói… hắn lấm lét nhìn Lại Đức Quang… hắn không muốn nói nhưng rỏ ràng không nói cũng không được… Tồn là cái gương trước mắt… đám mỹ nữ này không phải là người mà… miệng cười tay bóp cò… lần đầu tiên trong đời Trọng chạm trán với đàn bà như vậy… trong đầu óc hắn… đàn bà không banh háng cho đàn ông thì quỳ trước háng của đàn ông thôi…
“- Hắn không nói sai chứ Chủ tịch Quang?” Nancy cười lạnh…
“- Thiếu tướng… cô… cô nghe tôi nói đi… tôi chỉ làm theo ý của Lý thiếu gia thôi… chỉ là theo dõi hành tung rồi ghi lại thôi… không có ý gì khác…” Lại Đức Quang đổ mồ hôi lạnh…
– Ý ông muốn nói là Lý Gia Thành?
– “Dạ phải”… Lại Đức Quang cắn răng gật đầu…
– “Hôm nay… hai người ám sát Trần Đức đâu rồi? Nói…” Kiều Chinh chỉa súng vào đầu Lại Đức Quang hét… hai mắt nàng long lên…
– “Hả? Cái gì? Ám sát? Trần Đức chết rồi?” Lại Đức Quang sững sốt…
– “Không… không đâu có… ây da… thiệt là oan uổn quá Thiếu Tướng ôi… không phải tui đâu… tui đâu có cái gan này…” Lại Đức Quang run lẫy bẩy… hai chân đứng không vững… lảo quỳ xuống khóc mếu máo… quỳ một chút cũng không sao… cái mạng mới quan trọng… mấy bà cô này coi bộ chuyện gì cũng dám làm… quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt… nhất định không lấy tính mạng ra đùa giỡn a…
Nancy liếc nhìn Nguyễn Quân… từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng nhìn… vô kế khả thi… Quân nhìn ra nữ Thiếu tướng này có thân phận đặc biệt… có quyền “tiền bắn hậu tấu”… loại người như vầy tốt nhất là không nên trêu vào…
– “Không phải tôi… đúng như lãnh đạo đã nói… chúng tôi chỉ theo dõi ghi nhận rồi báo cáo… cái chuyện ám sát chúng tôi không làm…” Quân cố giử bình tỉnh nhưng trong giọng nói có phần run run…
– “Vậy được… gọi cho hắn…” – Nancy ra lệnh cho Lại Đức Quang…
– Hả… dạ được…
Quang run run lấy di động bấm số… đồng thời bấm nút “speaker” cho mọi người nghe… chủ yếu là Nancy.
– “Chủ tịch Quang… sao tối vậy… có gì quan trọng sao?” – Giọng Lý Gia Thành lè nhè… có vẻ đả hoặc đang uống say.
– “À không… ừm…” Đức Quang không biết phải nói gì… lão đưa mắt nhìn Nancy…
– “Lý Gia Thành… anh giỏi lắm…” Giọng Nancy hằn hộc…
– “Nancy… là em à?” Giọng Lý Gia Thành có vẻ sửng sốt…
– Lý Gia Thành… tôi không có thì giờ dài vòng với anh… anh cho tôi biết hôm nay có phải anh cho người ám sát Trần Đức…
– “Ám sát Trần Đức? Nancy… cô ăn bậy thì được chứ nói bậy là không được nha… Lý Gia Thành tui muốn đường đường chính chính hạ gục cái thằng nhà quê đó… không cần phải dùng thủ đoạn giang hồ đâu… hừ” – … Giọng Lý Gia Thành đầy giận dử…
– “Vậy tại sao anh cho người theo dõi hắn? Làm vậy có ý gì?” Nancy quát…
– “Đó là chuyện của tôi… liên quan vì tới cô? Nói cho cô biết… cái chuyện ám sát… không phải tôi làm… OK… tin hay không cũng mặc…” Lý Gia Thành cũng không vừa… quát lại…
– Không phải anh nói sao là sao đâu… hừ… tôi mà điều tra ra có liên quan tới anh hả… Anh biết hậu quả ra sao rồi chứ?
– Có giỏi thì điều tra đi… đúng là bà điên mà… tui nói cho cô biết trước nha… mai mốt khi tôi xuống tới dưới… chuyện của tôi và thằng nhà quê… cô đừng có mà chỏ mồm vào… là chính cô nói đó… đừng quên…
– Haha… chuyện này thì anh yên chí đi… chỉ sợ lúc đó anh năn nỉ tôi cứu anh thôi… nói cho anh biết trước đừng có hòng…
– Thì để coi… chào nha…
– “Mình về” – … Sau khi Lý Gia Thành cúp điện thoại… Nancy nhìn quanh… ánh mắt lạnh lùng ra lệnh… đi được vài bước sực nhớ điều gì nàng quay lại nhìn Lại Đức Quang cười gằn…
– Chủ tịch Quang… ông liệu hồn đó…
Lại Đức Quang thầm kêu khổ… muốn lấy lòng Lý Gia Thành thì mích lòng Nancy… lảo biết Trần Đức được Nancy coi trọng nhưng không ngờ lại coi trọng đến như vậy… Cân nhắc hai bên… Lý Gia Thành so với Nancy… Nancy là Thiếu Tướng… con gái của Tổng Bí Thư. Bộ trưỡng bộ CA, Bộ Quốc Phòng, Bộ Ngoại Giao đều là người của Tổng Bí Thư nếu không nói là vô cùng thân thiết… trong khi Lý Gia chỉ nắm Bộ Công Thương… không cùng cân lượng… không cùng đẵng cấp…
Lại Đức Quang thừ người ra… Lý gia tuy không cùng đẵng cấp với Tổng Bí Thư nhưng muốn bóp chết mình còn dễ hơn dẫm chết một con kiến… làm sao đây?
“- Hai đứa bây còn đứng đó làm gì? Đem nó đi nhà thương đi… đi… đi…” Quân thấy Trọng, còn đứng xớ rớ, Tồn ngồi trên sàn nhà nét mặt đau đớn, liền quát… vừa quát vừa nháy mắt… tuy bất đắc dĩ nhưng không lãnh đạo nào thích thuộc hạ “bán đứng” – … vì vậy muốn kêu hai người tạm thời chuồn đi…
“- Hừ” – … Lại Đức Quang liếc Trọng dìu Tồn cà nhắc đi ra… lão khẻ hừ lạnh… thật ra lảo cũng đang xấu hổ khi nghỉ lúc nãy mình quỳ trước Nancy, bất đắc dỉ khai tên Lý Gia Thành… thật là mất hết hình tượng của lãnh đạo… Đời là vậy… mình làm thì được… người khác làm thì không được… nhất là thuộc hạ… Lại Đức Quang cũng không khác…
…
“Xem ra không phải hắn” – … Xe vừa ra khỏi khuôn viên nhà Lại Đức Quang… Kiều Chinh nói.
“- Ừm… không phải hắn… gọi cho Trưởng CA Tùng… coi bên đó ra sao rồi?”
Tùng, Vinh cũng đang trong nhà của Lê Đức Long… Hai cha con lão cũng đáng bị tình nghi nhưng sau một hồi điều tra… Tùng biết không phải hai cha con họ vì vậy khi Kiều Chinh gọi tới hỏi tin tức… Tùng cũng báo cáo tường tận…
“- Chúng ta về nhà rồi tính sau…” Nancy cuối cùng ra lệnh…
– Vậy… vậy… Kiều Chinh nức nở…
– “Hắn không sao đâu… hắn phước lớn mạng lớn… hắn sẻ không sao đâu” – … Nancy tự an ủi em và an ủi mình…