Phần 124
Gia Hân đứng kế bên ông bà nội… nhìn Đức ăn như hổ báo… cười ngây ngô…
Chỉ có cơm trắng, nước mắm kho quẹt, dỉa rau luộc, vài trái ới hiễm vậy mà Đức vét sạch sành sanh… lớp cơm cháy cũng không còn… ăn xong nó vổ bụng bình bịch… “ợ” một tiếng… nghe thật nham nhở nhưng cứ tỉnh bơ, miệng cười…
– Hihi… Ngon quá xá là ngon… xin lổi nha… em gái à… bây giờ anh gíúp em nấu lại nồi cơm khác cho ông bà nội…
– “Hết… hết gạo rồi…” nghe anh khách lạ nói nấu nồi cơm khác… Gia Hân mới nhớ nhà đã hết gạo rồi… ông nội bà nội và mình tối nay không có gì ăn rồi… nghỉ tới đó mặt liền “chù ụ”…
Đức sửng sốt… bối rối… hồi nãy đói quá cứ cắm cúi mà ăn… bây giờ nghe em gái kia nói “hết gạo”… nhất thời không biết phải làm sao… tâm trạng vô cùng bối rối…
“- Xin… xin lổi… à hay là bây giờ đi mua ha…” – Đức ngượng ngùng nói…
“- Không sao… không sao… bà qua nhà cái Dung mượn lon gạo là được… cậu trẻ… ngồi xuống nghỉ đi…” – Bà Tư toát miệng cười… vẻ vô cùng hiền hậu…
“- Nhà còn mấy củ khoai trong lu gạo… hay là luộc ăn được rồi… không cần phiền phức đâu… ngồi xuống đi cậu…” Ông Tư khoát tay…
– “Ậy… cái Dung nhà bên thôi… phiền cái gì… Hân à đi theo bà…” Bà Tư vừa nói vừa bước ra ngoài… Gia Hân chạy lót tót theo sau bà nội…
“- Ngồi đi cậu… haha… có hút thuốc không? Tôi hút thuốc rê… haha” – … Ông Tư nét mặt hiền hậu… toét miệng cười… cũng như bà vợ, nét mặt nhăn nheo, miệng chỉ còn vài cái răng… ông đang bặp bẹ điếu thuốc rê trên miệng… đưa hộp thuốc rê về phía Đức mời… ông cười vì biết thời buổi này… trai trẻ không còn ai hút thuốc rê như ông… nhất là những người giàu…
Ông Tư không biết người thanh niên trước mặt vì sao gặp bà vợ mình… lại còn theo vợ mình về nhà… nhìn hắn rỏ ràng không tầm thường… rất có lể độ, không phải là người xấu… ông không cần biết lý do… cũng không muốn hỏi… ông chỉ tiền trên bàn cười…
– Cậu cất lại đi… cái này… haha… không dám nhận…
– Haha… đâu có gì… ừm… đây là đâu vậy bác?
– Phú Thứ… Cái Răng… xóm này chạy dọc theo sông Hậu… có mấy chục hộ… ở đây đi ra lộ cái cũng không xa nhưng bây giờ tối rồi… cậu nghỉ 1 đêm… sáng mai hẳn tính…
Ngay lúc này… bà Tư cùng Gia Hân trở lại… lại có thêm một cô gái… vừa bước vào nhà liền nhìn Đức với cặp mắt soi mói… có ý bất thiện…
– Anh… anh là ai? Từ đâu tới… Ò… tôi… tôi biết rồi… anh… anh là xã hội đen… Bác Tư… mau báo CA… hắn là xã hội đen đó…
Hai vợ chồng ông bà Tư hệch mồm cười… Bà Tư nói:
– Dung à… không phải đâu… dù phải cũng không sao… mình có cái gì cho cậu ta cướp hay trộm đây… haha…
“- Nhưng mà… nhưng mà”… nàng Dung có vẻ không yên lòng… trợn hai mắt nhìn Đức… có vẻ không phục…
– “Xin lổi nha… Cái Dung này hiền lắm… tại đứa em trai không nên thân vì vậy cứ tưởng ai cũng là xã hội đen…” Ông Tư nhìn Đức cười giải thích…
– Không sao… không sao… haha… chị… Dung phải không? Xin chào… yên chí đi… tôi là người tốt…
Dung trợn mắt bậm môi… ánh mắt như con gà chọi nhìn Đức khiến nó dở khóc dở cười…
Cha mẹ mất sớm, Dung cùng em trai chen chúc sống nơi đây, cuộc sống lam lủ, Dung buôn gánh bán bưng… nuôi đứa em trai ăn học… mong nó thành tài sau này có cơ hội thoát nghèo… nhưng đứa em trai lại không nên thân, gia nhập xã hội đen bỏ học… nói các mấy cũng không nghe… vì vậy Dung rất là ác cãm với xã hội đen…
Sáng nay cả thành phố Cần Thơ náo loạn vì cái vụ xã hội đen bắn nhau trên cầu… nghe nói CA đang truy lùng 1 tên cực kỳ nguy hiểm… hắn nhảy xuống sông trốn thoát…
Đây là phiên bản mà Dung nghe được…
Làm nghề bán dạo, ngày nào cũng nghe chuyện xe cán chó… chó cán xe… nghe cho vui, không biết có thật không… nhưng chuyện xảy ra trên cầu Cần Thơ là chuyện kinh khủng… nóng bỏng, như phim hành động vậy…
Dung rất ghét xã hội đen… họ là thành phần bất hảo…
Lúc nãy thấy Bác Tư và Gia Hân qua mượn lon gạo…
Bà con hàng xóm với nhau… Trong xóm nghèo, chuyện mượn gạo, muối nước mắm là chuyện thường… nhưng Gia Hân cười hinh hích kể anh kia ướt như chuột lột… ăn cơm như ma đói… khiến Dung nghi hoặc… mon men qua nhà bác Tư xem hư thiệt… nhìn thấy Đức… trong đầu kết nối câu chuyện xã hội đen bắn nhau trên cầu… một người nhãy xuống sông thoát thân…
“- Tôi… tôi… Bác Tư à con về…” Dung nói xong quay đầu chạy như ma đuổi… trong đầu chắc chắn rồi… hắn là xã hội đen sáng nay đang bị truy lùng… phải đi báo CA mới được…
Đức cười khổ… nhìn bộ dáng… nó biết người con gái này đi đâu… cũng tốt… di động mất mẹ rồi vậy thì đi theo CA về xả… sau đó mới liên lạc Nancy… đây là biện pháp tốt nhất…
– “Con Dung làm gì vậy cà? Không phải đi báo CA đó chứ?” Bà Tư sửng sốt khi nhìn thấy Dung chạy như ma đuổi…
– “Haha… Bà Tư… không sao… cứ để cô ấy đi…” Đức cười…
– “Cậu… hay là nhân lúc này… cậu đi đi”… Ông Tư khuyên… ông nghỉ chắc Đức là xã hội đen… nhưng ông thấy Đức hiền, dễ thương… xã hội đen cũng có người tốt mà… nếu Đức bị bắt thì tội nghiệp…
– Hihi… không sao… thây kệ đi… Bác Tư… thường ngày bác làm gì?
– “Tui hả? Gì cũng làm… đủ nghề hết á… có chút tiền mua gạo nấu cơm ăn là được rồi”… Ông Tư vừa vân điếu thuốc rê vừa đáp… thấy Đức biết cái Dung chạy đi báo CA mà vẫn bình tỉnh… ông càng chắc chắn Đức không phải là thành phần bất hảo… aiz… cái Dung thật là hồ đồ rồi…
Ngay lúc này… có tiếng nói vọng vào…
“- Bác Tư… có thấy chị hai con không vậy”… Đức ngờ ngợ… tiếng nói nghe quen quen… nhất thời không nhớ là ai… quay đầu nhìn ra cửa…
– Là thằng tắc kè Hưởng…
– Đức ca… hahaha… là Đức ca…
Hưởng tắc kè mừng điên lên được… mừng như “chết đi rồi sống lại” vậy…
Sau cái vụ sáng nay… ai cũng đồn Đức đi thăm ông bà ông vải rồi… tin này đối với tất cả như sét đánh…
Còn không phải sao… hiện nay trong ngôi biệt thự ở Đại Ngãi… là người của Đức ca… oai phong biết dường nào… Công việc làm ăn của Trúc rất khấm khá… suốt ngày bộ ba chắng làm gì hết… chỉ “bảo vệ” thôi… nhưng cơm no bò cưỡi, tiền túi rũng rỉnh dư xài… lúc nứng cặc chỉ cần gợi ý… hắc hắc… bà Trúc bú liếm hết chổ chê… lồn cũng còn bót…
Nhưng nếu Đức ca “đoản mạng” thì có nghỉa là từ nay cả bọn phải trở lại kiếp ăn mày rồi… vì vậy Hưỡng tắc kè ngày nay cũng tham gia “tìm kiếm” từ sáng tới giờ… không có tin gì tốt… nó buồn bực, sẳn đường ghé nhà thăm chị một chút…
Ai dè gặp Đức ca… hahaha… đúng là “hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân” mà… hắc hắc…
– Thằng Hưỡng tắc kè… mầy làm gì ở đây? Không phải ở Đại Ngải sao?
– “Haha… Đức ca… cã một đám người ai cũng đổ xô đi kiếm Đức ca… haha… không ngờ em có cái may mắn này… ừa nè… Đức ca… anh gọi cho chị dâu đi… chị ấy xỉu rồi…” – Hưởng tắc kè nghiêm giọng… nó biết Đức ca có cả mấy tá đàn bà… nhưng đối với nó chí dâu chính là “Thu đại nương”… chị dâu chân chánh của Hưởng tắc kè củng như bọn thằng Tuân, thằng Vỏ và ngay cả xếp Thắng…
– Được rồi… mau đưa di động đây… cái của tao mất rồi…
“Dạ… đây Đức ca…” Hưỡng tắc kè đắc ý nhanh chóng móc di động ra hai tay đưa cho Đức…
Việc đầu tiên là gọi cho Nancy… Đức bấm số… ui cha… cã mấy chục người cần gọi đó nha…
Đại nạn không ngũm có nghỉa là sau nầy “Hồng phước Tề thiên”…
…
“- Bác Tư gái… bác có thấy chị cháu đâu không”? Sau khi đưa di động cho Đức… Hưỡng tắc kè nhìn bà Tư hỏi… nhưng bà Tư chưa kịp trả lời thì ông Tư khều khều tay nó… nói nhỏ… không biết ông Tư nói cái gì nhưng sắc mặt của Hưởng tắc kè đại biến… bọn CA phường thường ngu như con heo… ba chớp ba nháng còng Đức ca thì bỏ mẹ… cũng may là mình ở đây…
…
Người dân Cái răng thường hay nói đùa… họ nói ở Cái Răng có nhà “Hậu Lê” thời cận đại… ậy… chuyện gì đều có căn nguyên nguồn cội… chứ không phải nói bừa.
Bỏ qua Chánh, Phó Chánh văn Phòng và các người khác… 3 nhân vật đầu não của Uỷ Ban nhân dân Quận Cái răng là 1 Chủ Tịch và 2 Phó Chủ tịch Quận… tất cả đều là họ Lê… nếu trùng họ thì không nói gì… vấn đề là họ đều là người cùng một nhà…
Người khác nghe thấy quai quái làm sao nhưng Chủ tịch quận Lê Thanh Hải thấy rất bình thường… ông nói ngoài Bắc, vùng Thanh Hoá… có cả một huyện từ Bí Thư, Chủ Tịch, Phó Chủ tịch cho đến các Trưởng, Phó Phòng đều là người của một giòng họ… như vậy hiệu suất làm việc mới cao… ngay cả trong bữa cơm của gia đình… quyết sách. Phương án của huyện liền được thông qua… không mất nhiều thì giờ… nếu cả nước có cơ cấu như vậy thì đó là vận may của đất nước…
Cách đây 2 năm… có ký giả phỏng vấn hỏi Chủ tịch Quận nghỉ gì khi vợ và em trai ông đều là Phó Chủ tịch Quận… Lê Thanh Hải nghiêm sắc mặt nói:
– Đây chỉ là một sự trùng hợp chứ không có ý sắp xếp… gia đình ông lúc nào cũng tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo, an bày của Tổ chức.
Tổ chức quả nhiên rất ưu ái cho gia đình của Chủ tịch quận Hải… Ngay cả Trưởng CA Quận Cái răng cũng là con của người bác ruột… còn nửa… Lê Thanh Giang Trưởng CA Phường Phú Thứ cũng là con trai lớn của Hải…
Tuy không sợ ai nhưng nếu để người dân nói hoài… cũng nhột… vì vậy Hải “an bày” chức Chủ tịch UBND phường Phú Thứ là một phụ nữ đến từ bên ngoài… là 1 người khác họ… Trần Thị Ngọc Khánh… hai vị trí Phó Chủ tịch UBND phường Phú Thứ… một thì do em vợ Lăng Thanh đãm nhiệm, hai là do cháu gái Lê Thanh Tình phụ trách…
Nói tóm lại… bầu trời của quận Cái răng… mang họ Lê… vì vậy người dân nói ở Cái Răng có nhà “Hậu Lê” thời cận đại… cũng không sai…
Ngọc Khánh là người Nha Trang, năm nay 35 tuổi… tuy không xuất sắc nhưng cũng khá mặn mà… có chồng 1 con nhưng vì công tác rày đây mai đó nên cuối cùng đã ly dị… quyền nuôi con Khánh giao cho chồng… nàng nặng về sự nghiệp, nhiều tham vọng… kinh nghiệm trong quan trường phong phú… biết mình chỉ là “bù nhìn” cho “Nhà Hậu Lê” ở Cái răng… Khánh khôn ngoan, biết mình “quá độ” ở Cái Răng này tối đa là 3 năm… sau đó chỉ cần không sai lầm sẻ được thăng chức… điều đi nơi khác…
Không cần có công… chỉ cần không phạm sai lầm… sẻ được bình bộ thanh vân…
Nói thì dễ nhưng làm thì không dễ… nhất là ở Cái răng này… không muốn sai lầm thì phải xếp vào hàng ngủ của Lê Thanh Hải… lão nói gì thì cứ y thế mà làm… nếu muốn yên thân cho qua ngày tháng… chờ ngày lên chức rời đi…
Lê Thanh Hải là mặt trời… Chủ tịch Quận… cao cao tại vị ở xa… thằng con lảo thì ngay trước mặt… Lê Thanh Giang… Trưởng CA phường… tên này dâm đãng… thường bóng gió gạ đụ…
Khánh ly dị chồng… cũng cần sinh lý mà… hắn muốn đụ… nàng cũng muốn… một công hai chuyện… vừa xích lại gần “hoàng tộc” vừa sướng lồn… tại sao không? Vì vậy… cả hai sáp lại với nhau, buổi tối Giang thường hay tới nhà nàng…
Giờ phút này… Khánh đang chõng khu cho Giang bú lồn từ phía sau… cái mà Khánh thích nhất là Giang thích bú lổ đít nàng… đây là tử huyệt của Khánh… cái lưỡi hắn làm nàng như điên như dại… hắn bú liếm thật lâu hai vị trí mẫn cãm của nàng… sướng chết đi được…
Lăn lộn trong quan trường… Khánh đã không ít lần cho lãnh đạo đụ… Giang tuy không phải là lãnh đạo nhưng cha hắn là Chủ tịch quận, bản thân hắn lại là Trưởng CA phường… hai yếu tố này cúng đủ để nàng cho hắn đụ thoãi mái rồi… huống chi kỷ thuật bú liếm của hắn làm Khánh ghiền… đây là ưu điểm của Giang…
Lúc hắn đút cặc vào nắc… Khánh biết trò chơi sắp xong… tên này nắc không quá 2 phút… yếu như sên… nhưng lúc hắn phọt… Khánh “phải” rên siết… rên rỉ càng nhiều càng tốt… cho hắn khoái…
Thằng đàn ông nào cũng vậy… bắn xong là đòi hỏi nàng mút liếm đầu cặc… Khánh “rên rỉ” ngoái mông, sàn qua sàng lại… chờ khi Giang “bắn” hết… lúc này mới quay đầu, vén tóc lên cầm cặc hắn dùng lưỡi “lau” sạch…
Giang rên rỉ… hai tay vịn đầu Khánh để nàng mút liếm đầu cặc mình… hắn đang tưởng tượng tới Phó Chủ tịch Thanh Tình… cũng là đứa em bà con chú bác của hắn… gạ đụ mấy lần… con nhỏ hình như chơi trò điếc… hắc hắc… càng khó… mới càng kích thích… hắn có thời gian mà… chạy trời không khỏi nắng đâu…
– “Quá đã… hắc hắc… iêu chị quá đi thôi chị Khánh ui… hắc hắc…” Giang đưa tay bóp vú Khánh cười dâm đãng tỏ ý khen nghệ thuật dùng lưỡi lau cặc của nàng…
– “Cậu thích thì được rồi”… Khánh cũng lẳng lơ… liếm mép của mình như cố vét những giọt tinh khí dính trên môi vào miệng… một cử chỉ vô cùng khêu dâm… khiến Giang vừa phọt xong cũng muốn sớm “tái chiến”.
– “Thích… thích… sao lại không thích chứ… hắc hắc…” Giang một tay bóp vú một tay cầm ly Hennessy VSOP uống một ngụm… uống xong hắn để ly rượu lên đầu giường… hai tay nhào nặn hết bóp vú tới khều móc hang động… hắn còn trẻ, tuy đụ không dai nhưng rất sung sức… muốn dùng hơi men trợ lợc cho hiệp hai…
Ngay lúc này có tiếng chuông reo từ hệ thống liên lạc nơi cổng vào của chung cư… có người bấm chuông nhà Khánh…
– “A lô… ai vậy?” Trên nhà Khánh bấm nút hỏi…
– “Chủ tịch Phường… là em… là em Ngọc Dung đây…” Tiếng Dung lắp bắp trong intercom…
Khánh ngẩn ra… con nhỏ này giờ này tới đây làm gì…
Trong lúc này… Dung như kiến bò trên chảo nóng… nàng muốn đến CA phường để tố giác tên xã hội đen cực kỳ nguy hiễm đang lẩn trốn trong xóm… nhưng bây giờ trời tối… con gái đến CA phường không tốt lắm… Dung nghe nhiều rồi… đại đa số CA phường đều là quỹ râu xanh… một mình con gái đến đó vào giờ này chẳng khác nào tự đưa vào miệng cọp… Dung chợt nhớ đến vị Chủ tịch phường rất bình dị dễ gần gủi… nàng nghỉ đem chuyện này báo cáo với Chủ tịch phường là được… vì vậy đến nhà Khánh bấm chuông…
Ngoài việc bán hàng rong… Dung còn làm thêm một số việc để kiếm thêm thu nhập… chính vì vậy mà trong một dịp tình cờ, Dung được Khánh mướn đến nhà làm vệ sinh, lau chùi nhà cửa, giặt dủ cho mình… Dung thật thà, làm việc tỉ mỉ chu đáo nên rất được lòng Khánh… quan hệ vì vậy khá hòa hợp với thời gian coi như có chút thân thiện… Mổi tuần hai lần… Dung đến… hôm qua đã đến rồi… sao hôm nay lại đến? Chưa tới lúc lãnh thù lao mà? Khánh thắc mắc hỏi…
“- Chủ tịch phường… tôi… tôi muốn báo cáo… có tên xã hội đen cực kỳ nguy hiễm đang lẩn trốn trong xóm tôi… tôi…” Dung lắp bắp…
Mặc dù tay đang mò lổn bóp vú nhưng tai rất thính, linh mẩn… nghe được cụm từ “có tên xã hội đen cực kỳ nguy hiễm” Giang chợt động tâm cơ… hắn nháy mắt ra hiệu… Khánh hiểu ý…
– Vậy sao… sao em lại nghỉ vậy? Nói chị nghe…
– “Dạ… chuyện là vầy…” Dung tóm tắt chuyện bắn súng hồi sáng, rồi đển chuyện Gia Hân nói quần áo ướt”…
Giang nghe xong ngồi bật dậy… hắn hối hả mặc quần áo… đây là cơ hội lập công. Hồi sáng này hắn cũng có nghe qua… chuyện đã lên TV… nếu bây giờ tọ được tên này… hai mắt Giang sáng ngời…
“- Được rồi… em làm tốt lắm… bây giờ về đi… tôi sẻ nhanh chóng gỡi CA phường tới… nếu quả đúng hắn là xã hội đen đang bị truy lùng… em sẻ được biểu dương…” – Khánh khuông khổ khách sáo đẩy đưa…
“- Dạ… cám ơn Chủ tịch…” – Dung sung sướng thở phào… nếu bắt một tên xã hội đen thì thật là tốt cho xã hội…
…
Đèn đuốt sáng choang… không ai ngủ… hai mắt của Kiều Nga sưng húp… sau buổi họp thường lệ nàng mới nghe tin vì vậy khi mọi người quậy tung nhà của Lại Đức Quang Kiều Nga không có mặt… nếu không, với bản tánh nóng như lửa của Kiều Nga… Lại Đức Quang chắc chắn sẻ lành ít dử nhiều…
Nancy đang ngồi trong phòng điều khiển… Thu Hà, Thu Tâm đang móc nối vào hệ thổng của thành phố… tìm cách xem những đoạn video sáng nay trên cầu.
Đoạn phim thì tìm được nhưng hình ảnh rất mờ… ngay cả bản số xe cũng không thấy… góc độ của camera không chụp được những chi tiết này… lúc bọn họ xuống xe… đều có đội nón và trùm mặt…
“- Thủ trưởng… là dân trong nghề”… Phương Anh chăm chú quan sát hình ảnh trong video nghiêm trọng nói…
“- Theo tình hình… lão bản không bị trúng đạn…” Thu Hà hai mắt sáng ngời đầy tin tưỡng cho sự phán đoán của mình…
“Nói thử nghe…” Nancy mỉm cười… hình như cũng có cùng quan điểm với Thu Hà… nàng cũng đã xem đi xem lại hình ảnh lúc Đức nhảy qua cầu… nàng cũng có cùng kết luận nhưng chưa nói ra… thấy Thu Hà có cùng kết luận với mình… trong lòng vô cùng mừng rở… càng tin tưỡng vào suy luận của mình…
– Thời điểm lão bản nhãy xuống sông… lúc đó là xấp xỉ 9 giờ… hôm nay 9 giờ sáng là thời điểm nước vừa lớn đầy nên không chãy xiết trước khi nước ròng… thí dụ như lão bản bị bắn trúng… thí dụ thôi… thì không thể nào chìm liền… trôi đi mất… đâu có nhanh như vậy…
Thu Hà ngừng một chút… đưa tay chỉ vào màn hình…
– Nà… nhìn đi… hai tên kia đuổi tới nơi lão bản nhãy… chỉ nhìn xuống mà không bắn thêm phát nào… tại sao? Là bỡi vì chúng không thấy lão bản… ngay cả vết máu đỏ cũng không thấy… nếu chúng thấy vết máu đỏ trên mặt nước… chắc chắn sẻ bắn thêm nhiều phát nữa… coi như cầu may… cái này… chúng chỉ nhìn thôi…
– Nước không chãy xiết… nhãy xuống rồi biến mất… chỉ có một giái thích là sau khi nhãy xuống… lão bản lặn đi một khoảng xa… xong rồi mới trồi lên… nhưng không lên bờ… lão bản sợ hai tên kia còn chưa chịu bỏ đi…
“- Nghe rất hợp lý… nhưng sau đó có ca nô của CA đi tìm mà… sao hắn không ra?” Mỷ Kiều đặt nghi vấn…
– “Có thể tin được 100/100 hay không… cái này rất khó nói… nếu là tôi… tôi cũng không dám mạo hiểm…” – Nancy cười giải thích… nàng càng lúc càng tin tưỡng hắn sẻ không sao…
– “Nhưng… nhưng nếu anh ấy không có gì… sao tới giờ này sao không liên lạc với mình?” – Kiều Chinh thúc thích nói…
– “Cái này thì không có gì khó để giải thích… di động của lão bản… có thể đã rớt xuống sông…” Phương Anh nói…
Ngay lúc này… di động của Nancy trên bàn rung lên… có cuộc gọi vào…