Phần 128
“Lão bản… Thủ trưởng gọi anh kìa”… tiếng Phương Anh ỏn ẻn vang lên ngoài phòng sau đó tiếng mở cửa phòng… Phương Anh xuất hiện trước ngạch cửa…
– “Ahhh… Oh my God… sao… sao không khóa cửa lại…” Phương Anh “hết hồn” khi thấy cảnh “rực lửa” mà nàng không nên thấy… hoãng hốt “dội” trở ra hai má nóng bừng… bên ngoài hành lang… đứng dựa lưng vào tường tay ôm lấy ngực thở dồn dập…
– “Ây da… hihi… vào phòng sao không gõ cửa chứ”… Đức “càu nhàu” nhưng miệng thì cười hihi haha… nhìn bộ dáng nàng ta trông thật tức cười… cứ làm như thấy cặc đàn ông lần đầu tiên í…
– Kiều Chinh thì thãm thương rồi… hai má đỏ như gấc… phen này làm sao còn hình tượng nửa đây… nghỉ tới vừa rồi vô cùng xấu hổ… lúc tay nàng đang mân mê bìu dái… miệng nút… con nhỏ Phương Anh chắc thấy hết rồi… Kiều Chinh ngượng quá… quê quá… ngắt đùi Đức một cái thật mạnh…
– Cũng tại anh hết… bây giờ làm sao đây… Phương Anh… nó… nó thấy hết rồi…
– “Thủ trưởng chờ… mau đi nhen”… Có tiếng Phương Anh bên ngoài vọng vào… rồi tiếng nàng bước đi…
– “Ừm… tới liền…” Đức nói vọng ra… quay sang Kiều Chinh cười nham nhở: “Hắc hắc… chuyện thường thôi mà… cô ta bảo đãm cũng rành sáu câu vọng cổ…”
– “Nói bậy đi… Phương Anh chưa chồng… chưa có bạn trai… làm làm gì có chuyện…”… Kiều Chinh ngượng nghịu… không biết làm thế nào nói hết câu…
– Không chứ hả?? Lesbian? Nếu không phải thì gái già rồi đó nha… hắc hắc…
…
– “Haha… Sorry… có chuyện gì vậy? Không phải tìm được chúng rồi chứ?” Đức bước vào phòng IT trên lầu ba… mọi người hầu như đều có mặt ngoại trừ Ngọc Như, Kiều Nga, Mỹ Kiều… cả hai đang đi làm và dỉ nhiên là Kiều Chinh… còn xấu hổ… không dám lộ diện…
– Đúng vậy… lần này… mọi chuyện theo ý anh mà làm… ụa… Kiều Chinh đâu?
– Hình như không khoẻ… ừm… tìm được bọn chúng ở đâu vậy…
– “Thu Hà, Thu Tâm nói bọn chúng đang ở trong xe cách đây không xa… Thủ trưởng muốn biết ý lão bản thế nào…” Xuân Mai đáp…
– “Còn thế nào nửa… đem về đây… sau đó từ từ chơi đùa với chúng… có vấn đề gì không?” Đức nhìn Nancy… tuy nàng để nó tự do hành động nhưng một khi đã quyết định liên quan đến mạng người… dù sao cũng phải cho nàng biết…
– “Khi chúng bắn anh… bọn chúng không do dự… vậy tại sao anh lại lề mề vậy?” Nancy trợn mắt trách…
– Được… có câu này của em… haha… vậy là dể làm rồi… nhớ lần trước bọn thủ hạ của Phạm bá Thành… cứ bổn củ soạn lại mà làm… thế nào? Haha… làm sao… tui không rành lắm… cái này phải nhờ các vị rồi…
– “Chuyện này không thành vấn đề… OK chúng ta bắt đầu… Phương Anh, liên lạc Mỹ Kiều, Thu Hà… Thu Tâm… mình làm như vầy…” Thục Linh đã có kế hoạch sẵn trong đầu…
– “Anh định làm sao?”… trong lúc đám thủ hạ chị em lăng xăng tiến hành kế hoạch… Nancy hỏi nhỏ bên tai Đức…
– Còn làm sao nửa… trước hết đem về đây… chơi đùa cho chúng biết cái gì là địa ngục trần gian… sau đó… hắc hắc… yên chí đi… anh không tàn ác đến nổi giết chúng đâu…
– Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẩn với chính mình… cái này anh biết chứ?
– Ây… “ân ân oán oán hà thời dứt”… aiz… ông trời có đức hiếu sinh… aiz… không nên phạm sát giới a… Nancy à… em sát khí quá nặng đó… phải tích phước cho con mình một chút đi nha…
– “Đừng làm bộ làm tịch nửa… nói mau… anh tính làm sao” Nancy nhìn nó… “ứa gan”… vẻ mặt gian trá rỏ ràng trái ngược với lời nói như muốn “xây 7 tháp chùa”…
– “Cái gì là làm bộ làm tịch… anh nói thiệt đó… anh sẽ không giết người… chuyện kinh khủng và tàn ác như vậy anh sẽ không làm… anh sẽ cắt gân tay, gân chân chúng thôi… sau đó đem ra giửa sông Hậu… cho chúng bơi vào… Vậy thôi”… Đức nghiêm túc nói… nét mắt vô cùng “thánh thiện…”
– “Anh… hahahaha”… Nancy bật cười rủ rượi…
Đám chị em đang tiến hành kế hoạch… nghe tiếng cười của Thủ trưởng lấy làm kỳ quái…
…
Trong ga ra trên hai chiếc ghế… hai chân trói chặt vào chân ghế, hai tay ngoặc về phía sau trói vào lưng ghế… miệng bịt băng keo… hai mắt vẫn nhắm như đang ngủ…
Trong ga ra hầu như mọi người đều có mặt… ngoại trừ Nancy, hai Kiều và Mỹ Kiều… đám mỹ nữ cúng muốn mở rộng “tầm mắt”… coi lão bản xử việc ra sao… mong hắn đừng để thất vọng…
– “Khi nào chúng tỉnh vậy?” Đức nheo mắt… nhìn hai tên bị trói chặt vào ghế… một trong hai chính là người đả nhìn nó nhe răng cười trước khi bắn nó… Đức không bao giờ quên được…
– “Nếu để yên như vậy… khoãng 1 tiếng đồng hồ… còn muốn trong vòng hai, ba phút… lấy nước lạnh tạt vào mặt”… Thục Linh êm nhu đáp…
– Haha… vậy tôi đi lấy…
– “Có đây rồi…” Phương Anh cầm xô nước tạt lên mặt hai gả kia… nước lạnh… là nước đá tan ra… không tỉnh mới là lạ…
– Haha… không ngờ đôi khi hồ đồ… nhưng chu đáo thiệt… cám ơn…
– “Anh”… Phương Anh biết hắn mắng xéo mình không gỏ cửa xông vào trưa hôm nay… hai má đỏ bừng… không tiện phản bác… Thục Linh đang kế bên… nên “nhịn”…
Huấn là người đầu tiên thức tỉnh… theo bản năng gả dãy dụa khi biết mình đang bị trói… gã mở to mắt nhìn… ánh mắt đỏ ngầu… căm giận… cái thằng mà bọn hắn muốn giết đang nhe răng cười… An. Tên đồng bọn cũng đã tỉnh… hai mắt cũng long sòng sọc lên như muốn ăn tươi nuốt sống đám người trước mặt…
– “Hắc hắc hắc… hai người anh em… í không phải… thiệt là hổn xược… phải nói là hai chú bác mới đúng… chúmg ta lại gặp nhau rồi… trái đất này coi vậy mà nhỏ xíu ha… hắc hắc hắc…” Miệng cười đểu, nói bi bô… đưa tay giật hai miếng băng keo trên miệng hai “chú bác” xuống…
– “Mầy… đụ má… mầy biết bố mầy là ai không? Đụ má mầy đụng tới ông… tù rục xương con ạ… đời mầy tàn rồi…” Huấn văng tục… hai mắt đỏ ngầu… uy hiếp…
– “Ui cha… nghe chưa… nghe chưa? Nó hăm dọa kìa… ây da… tui sợ quá à… tay tui run hết rồi… coi nè”… Đức đưa bàn tay lên làm ra vẻ run rẩy… “mặt trắng bệch”… khiến đám mỹ nữ cố nín cười…
– “Bây giờ… mầy muốn sao? Mầy nói đi…” An có vẻ thức thời… “lịch sự” hơn…
– “Làm sao? Hắc hắc… dỉ nhiên là chơi đùa một chút rồi… yên chí đi… không nguy hiểm đến tính mạng đâu… không cần phải sợ… hắc hắc… chú này nha… lúc bắn tui… cảm giác thế nào? Chắc là sướng lắm chứ gì? Ây da… bắn dở ẹt…”
Nó ngừng… đi đến một góc ga ra mở họp lấy máy khoan… cắm điện… bấm nút… tiếng động cơ quay nghe rờn rợn…
– “Mầy… mầy muốn làm gì… bọn tao là CA Đồng Tháp… đụ mẹ…” An, Huấn mặt tái nhợt nói không dứt câu… thằng nhóc này hình như có vẻ điên điên…
– “Làm gì? Khoan lổ chứ làm gì… tui chưa bắn súng lần nào nhưng khoan cây, khoan sắt thì làm hoài… bây giờ… hắc hắc… muốn khoan xương người… hai chú hợp tác một chút ha…” nó vừa nói vừa nhìn mủi khoan… bấm… tắt… bấm tắt… tiếng máy bình thường nghe không có gì nhưng sau lời nó nói… ai cũng nghe rợn tóc gáy… khoan xương? Ô má ơi… thánh thần ơi… nói chơi phải không?
Đám mỹ nữ trợn mắt há mồm… trong đầu cứ nghỉ lão bản sẽ tay đấm chân đá cho hả giận… sau đó xử tử… cũng là hiếm có rồi… dù sao lão bản cũng còn trẻ, thiếu sự tàn nhẩn nên Thủ trưởng muốn huấn luyện hắn… ai dè… hắn cũng đủ độc ác… vượt qua sự tưởng tượng trong đầu…
Nhưng sau đó lời nói từ miệng lão bản khiến các nàng “tức khí”… vì dám “coi nhẹ” chị em của Thiếu tướng…
– Các vị… hahaha… ra ngoài đi… hay lên lầu nghỉ ngơi đi… ở đây không tiện đâu… hahaha… cám ơn nhiều…
– “Tụi nầy muốn mở rộng tầm mắt… không được sao?” Thu Hà ủy mị “hờn mát” ỏng ẹo nói…
– “Hả? Được… được… dĩ nhiên là được… nếu không yếu bóng vía… còn ai yếu bóng vía… haha xin cứ tự nhiên đi ha…” Đức vừa nói vừa liếc nhìn hai “chú bác”… nhếch miệng cười bí hiểm…
Huấn, An… quả thật đang sợ té đái… trước giờ chỉ có bọn chúng mới tra tấn người khác… bây giờ bản thân sắp bị tra tấn… hơn nửa thằng nhóc này có vẻ không bình thường… hắn… hắn điên rồi…
– “Anh bạn… chuyện gì cũng có thể thương lượng…” Huấn nhỏ giọng… không còn hung hăng nửa…
– Thương lượng? Hai người đang ở vị trí thương lượng sao? Hắc hắc… yên chí đi… không sao đâu nếu hai chú bác có khả năng thì OK… còn nếu không htì… hắc hắc… chuyện khó nói lắm… nhưng không liên quan tới tui nha… hắc hắc hắc…
– “Mầy… mầy muốn làm gì?” An nghe ra “mùi vị” bất thiện trong lời nói… bụng run sợ…
– “Ây… đừng nóng mà… chờ chút… tui nói cho hai” chú bác “nghe… hắc hắc…” nó lấy băng keo dán miệng hai ‘chú bác’ lại kỹ lưỡng… đứng nhìn chăm chú lẫm bẫm trong miệng… tuy vậy ai cúng nghe được: ”
– Sorry nha… không muốn hai “chú bác” làm ồn… Tui có đọc qua Tam quốc chi… có đoạn Quan công bị tên độc bắn trúng… phải nạo xương… ngày xưa đâu có thuốc tê… vậy mà Quan công không kêu la… trong lúc đại phu nạo xương lấy mủ… Quan công đánh cờ… hắc hắc… tui không tin đâu… bọn Tàu bóc phét thôi… cho nên phải bịt miệng hai “chú bác” lại… sorry nha…
– “Mầy… mầy điên rồi…” Huấn, An nghe xong hồn phi phách tán… thằng này điên rồi… nói lời như vậy mà vẻ mặt vô cùng bình thản…
Đứng vậy… hắn điên rồi… không điên cũng lạ… người giết mình trước mắt… không điên thì không bình thường…
Mặt thằng nhóc bỗng đanh lại… tiếng máy khoan nghe lạnh người…
Huấn kinh khủng nhìn chân của đồng bọn đang bị mủi khoan xuyên qua… giày và chân… vết máu đỏ loang trên sàn xi măng của ga ra… tiếng máy khoan đều đặn… tiếng rú đau đớn trong cổ họng của đồng bọn…
Đám mỹ nữ nín thở… hắn lúc này và hắn lúc hihi haha lúc cầm cây đàn nghêu ngao hát… hình như là hai người khác nhau… một là hiện thân của ác quỷ… mệt là hoá thân của thiên thần… vậy hắn là ai đây… nhưng sau lần này… hình ãnh của hắn trong lòng bổng nhiên cao lớn hẵn lên… độc ác… quyết đóan là đặc tính của người làm việc lớn…
– Biết mà… chịu không nổi đâu… chú này xỉu rồi… chú còn tỉnh hay là tui nói cho chú biết ha… tui sẽ làm gì… khi chú kia tỉnh chú nói cho chú kia biết để khỏi phải thắc mắc… ây da… tui không có thì giờ nhiều… là vầy… tui khoan hai tay hai chân các chú… sau đó đem hai chú thả giữa sông Hậu… để hai chú bơi vô… như vậy chúng ta huề… coi như ân oán chấm dứt… chú nói có phải không? Hắc hắc… chân nào của chú trước đây… ui… chân nào cũng được mà… trước sao cũng lủng lổ thôi…
Cả ga ra bỗng bốc lên mùi xú uế…
…
– “Lão bản… tôi đi theo giúp một tay…” Thu Hà thân mật nói… sau sự kiện trong ga ra… cái nhìn của nàng đối với lão bản trẻ tuổi này đã thay đổi nghiêng trời lệch đất…
– Hihi… Không cần đâu… hihi… chuyện nhỏ thôi mà… ở nhà nghỉ ngơi đi… hôm nay chị đã làm nhiều rồi.
– “Hay là tôi đi với anh… tôi không mệt dù sao hai người còn hơn một người…” Phương Anh bỗng đề nghị…
– “Tôi cũng muốn đi” hêm một người thêm một phần sức lực” Thu Tâm cũng không chịu kém…
– “Đúng đó… nếu không em đi với anh”… Kiều Nga không yên lòng khi thấy Đức một mình mang hai “chú bác” giao cho “Hà Bá”… Nancy, Kiều Chinh có thai… không tiện… vậy nàng là người thích hợp nhất…
– Em không được… ừm Thu Hà hay Phương Anh… Thu Tâm… ai cũng được nhưng một người được rồi…
– “Để tôi… Phương Anh, Thu Tâm… đừng giành với tôi nha… khi nãy tôi lên tiếng trước…” Thu Hà nhanh nhẹn xung phong…
…
– “Chổ này là chổ nào?”
– “Haha… vườn địa đàng… là tui đặt tên đó… lãng mạng hong… lúc trước thường tới đây ngắm trăng sao…” xe dừng trong khu vườn địa đàng… Đức cảm khái đáp…
– Sao nói là giửa giòng sông Hậu?
– Ây da… haha… nói cho oai thôi… cuối khu vườn có con sông con chãy ra sông Hậu… cũng được rồi… chị không nghỉ bọn chúng có thễ bơi vào chứ hả? Hắc… hắc… hắc.
– “Vậy cũng phải… trừ khi có phép lạ… OK lẹ đi… tụi nó thúi quá…” Thu Hà nhăn mặt…
– Ừm… cuối vườn… có chiếc tam bản… đem chúng lên… cheo ra giữa sông… bye bye… hắc hắc hắc…
…
Hai “chú bác” Huấn, An… nước mắt đoanh tròng… ánh mắt van lơn trong tuyệt vọng… cái khủng khiếp nhất của đời người là biết giờ phút cuối cùng của mình đã tới…
– “Yên chí đi… ráng bơi vô là được rồi… hắc hắc hắc… cố gắng nha… ừm… quên nữa… trong trường hợp… ví dụ thôi nha… là ví dụ thôi… hai chú đi dự tiệc với” Hà Bá”… nhớ dành phần cho lảnh đạo Ngọc Sơn nha… không lâu đâu… tuần tới thôi… sẵn sàng chưa? 1… 2… 3 bye bye… good luck…
“Bùm”… “Bùm” tiếng hai thân thể đồ sộ rơi xuống sông… Đức nhìn hai “chú bác” vẫy vùng trong chốc lát… rồi chìm lĩm…
…
– “Mệt không? Ngồi nghỉ chút rồi về…” Đức lấy trong xe hai chai nước lọc… đưa Thu Hà một chai… mở nắp tu một hơi… bất chợt nhìn khe hở trên ngực… vú Thu Hà nây nẩy…
– “Nhìn chỗ nào vậy?” Thu Hà lườm… giọng ỡm ờ… cảm thấy rạo rực…
– “Chổ nào đang nhìn thì nhìn thôi… hihi” Đức nham nhở cười hihi thú nhận…
– “Không đàng hoà… ng… Ưm…” Chưa kịp dứt câu môi đã bị cặp môi khóa lại… như lửa gặp rơm… hai tay nàng ôm lấy đầu Đức vít chặt… mãnh liệt đáp trả… cảm giác hai tay Đức đang xâm lấn khắp cơ thể mình…
…
– “Ở… ở đây sao?” Thu Hà thều thào…
– “Ừm…” Đức đẫy ngả nàng lên hàng ghế băng sau… nhang chóng kéo quần… một phát một, quần dài và quần kéo ra quá nửa đùi… nàng hổ trợ đạp luôn ra ngoài…
Dưới ánh trăng… phần dưới trắng ngần lồ lộ… mãnh lông đen mịn khêu gợi lờ mờ dưới ánh trăng… Thu Hà dang hai đùi… cữa hang ẫm ướt mời mọc…
– “Không… đừng…” tưởng hắn ‘lên ngựa’ ai dè hắn ngồi xuống áp miệng vào… nhưng trể rồi… hắn không ngại có mùi thì được… thây kệ hắn… nàng chơi vơi ghì mạnh tóc hắn vào sát thêm… đã lâu lắm rồi… từ lúc ly dị… chưa nếm mùi đàn ông… cái lưỡi của hắn tung hoành phía dưới khiến dâm thủy của nàng tuông trào… liên tục rên ư ư trong cổ họng…
…
– “Ôi giời ôi… lão bản ôi… cậu giết chị Hà rồi…”
Thu Hà rít lên… nàng biết hắn dai sức… cả đêm mới có thễ “quá tam quan” với ba chị em Thủ trưởng… nhưng không ngờ “súng” hắn khủng đến thế… lúc hắn đút vào… nàng cảm thấy chỗ ấy của mình như bị “nong” ra hết cỡ… thốn vô cùng thốn và cũng sướng vô cùng sướng…
Hắn nắc… nàng chõng khu cho hắn nắc… hắn nắc như điên dại… nàng cũng đẫy ngược về sau khi hắn nắc tới… sướng càng thêm sướng…
Đã ba lần rồi… nàng biết mình đã lên đỉnh ba lần rồi… người nàng rả rời nhưng hắn vẫn hùng hục… có phải là người không vậy?
– “Nầy… này… chị thua cậu rồi lão bản… ra đi… chị sắp xỉu rồi… hihi…” Thu Hà ‘năn nỉ’…
– Mệt à? Hihi… chìu Đức nha…
– Sao cũng được… nghỉ chút đi… muốn giết người ta à?
– “Ừm… được được… nà…” Đức rút ra… đưa cặc ngay miệng… nàng hung hăng lườm nhưng rồi cũng ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút vào… nắc…
…
Thu Hà “còn mới”… chưa biết lão bản nàng khoái nhất là cái này… vừa đụ miệng vừa bóp vú…
…
Thu Tâm nhìn bạn mình với ánh mắt nghi hoặc…
“- Nhìn… nhìn cái gì… hihi…” Thu Hà bật cười sung sướng…
“- Mầy… mầy…” Thu Tâm cảm thấy ghen ghen…
– À há… mầy nha… chậm như rùa…
…
“Haha… chào các vị… lâu quá không gặp các vị khoẻ chứ hả”?
Khá lâu không đến… công ty hiện nay cũng có rất nhiều người mới… họ không biết Tổng Giám đốc là ai… Phó Loan là người điều hành… vì vậy khi Đức đến Đức Lập đột xuất khiến mọi người sửng sốt…
“- Cậu không sao chứ? Hôm qua làm tôi hết hồn… tối qua nghe cậu bình an mới yên tâm… mai mốt đừng có như vậy nữa nha… cậu không chết cũng có nhiều người chết đó… kìa… nhìn đi…” Phó Loan hất hàm về phía Yến, Tuyết… hai mỹ nữ đang nước mắt đoanh tròng… cũng như Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga đêm qua khi nghe tiếng nó trong điện thoại…
Không những vậy… Tâm, Nhung cũng đứng gần đó…
– “Yến, Tuyết… Dì Út… Chị Nhung… haha… Đức đây nè… đại nạn không ‘ngủm’ sau nầy hồng phước tề thiên hahaha”… Đối diện 4 mỹ nữ cùng một lúc… Đức chỉ biết cười hihi haha nói đùa…
– “Cháu đó… chỉ thích đi làm chuyện nguy hiểm… có biết nhiều người lo sợ không?” Tâm đai nghiến… mượn lời nói lên tâm trạng của người khác cũng như của mình… “suốt ngày hôm qua, nàng như là người chết rồi… đêm tối mới tỉnh hồn khi nghe tin nó bình an… giờ thấy nó hihi haha trước mặt thiệt là” ứa gan”…
– Ây da… có cái gì đâu chứ… đừng nghe lời người ta phóng đại mà… haha… cứ làm như cháu là James Bond í…
– “Hôm qua TV nói rỏ ràng đó… không có giả đâu… anh thiệt là” Yến trừng mắt nổi hung… cũng như bao nhiêu người khác… nàng lo cho hắn muốn chết… nghe tin hắn bình an nàng quyết định ăn chay 1 tháng… bây giờ thấy hắn bình an đứng trước mặt… ước gì hắn “chết” cho rồi… cho hả giận cái tội để nàng lo lắng…
– “Giang sơn dễ đổi… bản tánh khó chừa… anh tối ngày cứ như vậy… sớm muộn gì cũng xãy ra chuyện…” Tuyết cũng tức giận không kém… người gì đâu cứ để người khác lo lắng…
– “Cậu nha… nghe lời một chút đi… thu liễm một chút…” Nhung nãy giờ im hơi lặng tiếng… bây giờ mới mở miệng “can thiệp” nhưng ánh mắt cũng “sừng sộ”… hận không thể ngắt, cào hắn cho hả cơn tức…
Đại khái là đám mỹ nữ ai cũng vì nó mà một ngày mất ăn mắt ngủ… lo sợ nó xãy ra chuyện gì… bây giờ thấy không sao thì hờn mát…
– Hôm nay có chuyện muốn tuyên bố… ừm… xin lổi nha… hơi đột xuất nhưng đã lên kế hoạch lâu rồi… các vị xin mời vào phòng hội nghị… ừm Phó Loan à… kỹ sư Cường… anh ta…
“- Tổng giám đốc… là anh à… ouf… thấy anh bình an… vậy là tốt rồi… anh kiếm tôi à…” Cường mở cửa bước vào… nét mặt tươi rói… theo sao là một mỹ nữ… lần đầu tiên Đức gặp mặt…
“- Kỷ sư Cường… haha… chào anh… à… hôm nay có cuộc họp… cần ý kiến đóng góp của anh… Ụa… vị này là…” Đức quay sang cô gái bên cạnh Cường gật đầu chào… nhìn Cường hỏi…
“- Cậu ít khi tới đây nên chưa gặp… ừm… đây là Thúy Ái… con gái của cô giáo củ của tôi… tới đây làm được nữa tháng rồi… phụ trách phần mềm cho Công ty… Ừm… Thúy Ái, đây là Tổng Giám đốc của công ty… Trần Đức…” Cường vui vẻ giới thiệu… nét mặt sáng ngời…
“- Chào cô… Welcome… Haha… anh Cường… chúc mừng nha… bạn gái anh rất xinh”… Đức lịch sự như Tây khen nịnh… đinh ninh Cường đã tìm được mùa xuân… Bấy lâu nay trong lòng cũng hơi ái náy… cã hai Yến, Tuyết đều bị mình phõng tay trên mà tên này không oán giận… tên Cường này không tệ… lần này Đức có ý muốn cất nhắc Cường vào ban giám đốc của Đức Lập…
– “Chào anh… Tổng giám đốc…” Thúy Ái ngượng nghịu muốn đính chánh nhưng Cường đã lẹ miệng hơn…
– “Không phải như anh nghỉ đâu… hihi…” Cường xấu hổ… nghỉ tới tuần nào cũng đụ cô giáo Kim Tuệ… xét ra vai vế thì là “bề trên” chứ không phải là bạn trai a… lúc này tâm lý Cường đã hoàn toàn biến đổi… không còn mặn nồng với các cô gái trẻ nữa… trái lại càng lúc càng cảm thấy thoải mái với cô giáo Tuệ…
– Ooh… sorry nha… vậy là anh vô phước rồi… cái này… haha… thôi vào họp đi…
– “Em về chỗ làm việc…” Thúy Ái nhìn Cường nói, quay qua gật đầu chào Đức rồi quay lưng bước đi…
– “Tổng giám đốc… cậu không biết cô ta?” Chờ Thúy Ái đi khuất… Cường nhìn Đức hỏi nhỏ.
– Tại sao tôi phải biết cô ta? Là minh tinh nổi tiếng à?
– “Vậy anh biết Lý Bình chứ?” Cường nói tên “Lý Bình” với giọng khinh miệt…
Đức sửng sốt… chuyện Lý Bình “bán vợ cầu vinh”… nó có nghe qua… thì ra là vậy…
– Ừm… chuyện này… có nghe qua… Cường à… chiếu cố cô ta một chút… thôi mình vào họp…
…
– Các vị… chuyện này tôi đã có bàn sơ qua với Phó tổng giám đốc rồi… hôm nay có cuộc họp đột xuất tại vì trong thời gian tới… tôi sẽ rất bận… haha… hôm nay coi như là họp sơ bộ đề nghị… các vị về suy nghỉ… tuần sau sẽ chính thức công bố…
Ngừng một chút, đão mắt nhìn quanh…
– Là như vầy… Đức Lập sắp được niêm yết trên thị trường chứng khoán… trước khi việc này đến… Công ty cần phải tổ chức quy mô hơn… nhất là ban điều hành…
…
Thúy Ái hiện nay rất hài lòng về công việc của mình… chuyện của Lý Bình đã nhanh chóng chìm vào quá khứ… dần dần Thúy Ái đã trở về bản tánh ngây thơ hồn nhiên trưức kia… luôn yêu đời và tin tưởng tương lai…
– “Eh… Thúy Ái… có gặp qua Tổng giám đốc chưa? Nghe con nhỏ Cúc nói cậu ấy tới rồi…” Nguyệt, một trong hai người bạn thân của Tuyết hỏi nhỏ… mặt có vẻ “lém lỉnh”… có tiềm chất “bà Tám”… (ý nói nhiều chuyện mách lẻo).
– “Ừm… có gặp rồi… anh ấy trẻ quá ha…” Thúy Ái ậm ừ đáp… hai mắt vẫn không rời màn hình máy vi tính.
– Ụa… sao tụi này không thấy vậy? Đi rồi sao? Cúc ra vẻ nuối tiếc…
– “Không phải… thấy Tổng giám đốc với nhiều người vào phòng họp…” Thúy Ái đáp…
– “Họp? Wow? Hiếm khi nha… ụa? Đông Cung, Tây Cung cũng họp sao? Hèn chi không thấy bóng dáng họ…” Nguyệt ra vẻ ‘am tường’…
– “Đông Cung… Tây Cung?” Thúy Ái ngẩn đầu nhìn Nguyệt hai mắt “mờ mịt”…
– “Hihi… là con Tuyết với con Yến đó…” Cúc cười khúc khích kề tai Thuy Ái nói nhỏ…
– “Thiệt?” Thúy Ái sửng sốt… sao ly kỳ vậy… con gái mà… không ít cũng nhiều có tính cách “bà Tám” trong huyết quản… không tập trung vào màn hình nửa… hai tay cũng không gõ bàn phím nửa… trố mắt nhìn Cúc, Nguyệt… khát khao câu trả lời…
– Thiệt còn hơn vàng… hihi… lúc trước Đông, Tây cung hai người như nước với lửa… vui lắm… hong hiểu sao lúc này hình như là hai chị em ruột… mất vui…
– “Hihi… Nguyệt… chị thiệt là…” Thúy Ái cười rúc rích… cảm thấy hai người bạn mới này thật vui nhộn…
– “Con Nguyệt đang hóng làm Bắc cung đó… tiếc là” hoa rơi hửu ý nước chãy vô tình a “… Cúc nhìn Nguyệt” chế nhạo”…
– “Rồi sao? Tao thú nhận đó… không như ai kia… thèm rỏ dãi mà cứ làm bộ em chả… hihi… thú nhận đi… có phải muốn làm Nam cung không? Gạt ai thì được chứ đừng hòng lừa tao… mầy chõng cái đuôi lên là tao biết mầy muốn gì rồi…”… Nguyệt “bỉu môi” phản pháo…
– “Mầy”… Cúc định lên tiếng… nhưng Thúy Ái hiếu kỳ… vội vàng “can thiệp” hỏi.
– Vậy ai là hoàng hậu nương nương vậy?
– “Wow… Tụi này có gặp được 1 lần… cũng đẹp bá cháy… con Tuyết ha… lúc đó cũng có ‘giao chiến’ chút chút… ừm nghe nói cô ta là Thiếu tướng trong quân đội gì gì đó…” Cúc nói với vẻ hâm mộ…
– “Hihi… Tổng Giám đốc cũng bay bướm dử ha…” Thúy Ái cười khúc khích…
– “Cũng bay bướm? Mày không biết đó thôi… phải nói là ông trùm bay bướm mới phải…” Rồi nhìn quanh… thấy không ai để ý… ghé miệng gần tai Thúy Ái rù rì… không biết Nguyệt “bà Tám” nói gì mà Thúy Ái hai mắt mở lớn… miệng há hốc…
– Không… không chứ hả?
– “Hahaha… đang nói gì vui vậy?” Cường nét mặt hân hoan… tươi rói đang tiến đến cười hỏi… trong lòng đang vui… vì được thăng làm Giám đốc Phụ Trách Công trình… Công ty lại sắp sửa lên thị trường chứng khoáng… tương lai sáng sủa a… vì vậy tâm hồn lâng lâng…
– “Wow… anh Cường… sao hí ha hí hững vậy? Tổng giám đốc đâu sao không thấy?” Cúc vừa hỏi vừa nhìn dáo dát…
– “Đi rồi… Chị Tâm có việc đột xuất nên nhờ cậu ấy đưa về nhà”… Cường hơi mất hứng… hắn đang chờ được gọi một tiếng “Giám đốc Cường”… cũng phải… vừa mới họp xong… chưa ai biết được…
– “Anh Cường… theo quy định của Công ty… Chức vụ Giám đốc sẻ có văn phòng riêng… hai giám đốc dùng chung 1 thư ký… chuyện thư ký thì anh thảo luận với… ừm… cô Nhung… còn văn phỏng… vấn đề sửa sang thì anh liên lạc với bên nhân sự…” Tổng Giám đốc Loan cười nói…
– “Ừm… được được”… Cường liếc nhìn Nguyệt, Cúc, Thúy Ái… ngẩn đầu ưởng ngực “khiêm tốn” gật đầu… nghỉ tới lúc có văn phòng riêng… Cường thấy lòng lâng lâng… coi bộ từ lúc đụ được cô giáo mình… liền có số hên hay sao í…
– “Hả? Anh Cường? Lên chức Giám đốc rồi sao?” Cúc “hét” lên…
– “Giám đốc Cường… cơm trưa hôm nay anh phải nhỏ tí” máu “rồi…” Nguyệt muốn “tống tiền” bằng cách đòi được đãi ăn mừng…
– “Đúng rồi… anh Cường… không đãi ăn là không xong đâu” Thúy Ái cũng vui lây…
– “Cái gì? Các cô muốn” ăn cướp à? Chỉ là làm việc thôi mà “Cường nghiêm giọng” khiêm tốn “nhưng gương mặt hắn đã” bán đứng “hắn… mọi người cười khì lên… hắn hổ thẹn quay qua” tố”…
– Giám Đốc Yến, Giám đốc Tuyết… còn nữa Tổng Giám đốc Loan…
…
Mừng thì cũng đang mừng… nhưng cả ba cũng đang vui trong bụng… ai cúng tưởng mình “có hẹn trước rồi”… âm thầm chuẩn bị… lúc đó mặc cái gì cho đẹp…
Cả ba cũng không biết… đang lúc này… Đức và dì Tâm của hắn đang xà nẹo trong phòng tắm…
Hơi thở dập dồn…