Phần 132
Chuyện gì đã xảy ra…
Sở sửng sốt… mấy tháng nay, hắn cùng đàn em đi đánh nhau nhiều trận… hắn chưa bao giờ ra tay và củng không cần hắn ra tay… bọn đàn em đã làm cho đối phương khiếp sợ… oai phong biết bao nhiêu ba tiếng “Sở đại ca”…
Sao… sao lần này tụi nó chạy như vịt vậy?
Nhưng chưa hết… sự việc kế tiếp khiến Sở rụng rời… hắn còn đang bàng hoàng nữa tỉnh nửa mê thì đám đàn em thấn tín thét lên “tụi bây… chạy… chạy… sao còn đứng đó… chạy chạy…”… đám còn lại như bầy ong vở tổ chạy bốn phương tám hướng…
“Hắc hắc… muốn chạy? Hỏi qua tao chưa? Tụi bây đập chết cha tụi nó…” Hưởng thấy “địch” khủng hoảng… nó phấn khích hét… hối thúc một số đàn em rượt theo… còn mình và vài thằng đàn em khác ở lại bên cạnh Đức ca để “hộ giá” chị dâu… đang đứng gần đó…
Tuy đây là lần đầu nhìn thấy Ngân, nhưng biết Đức ca lắm mỹ nữ bên mình… Hưỡng là người lanh lẹ… đoạn biết chắc đây là một trong đám chị dâu… muốn lấy lòng Đức ca… thì “hộ giá” chị dâu là một cơ hội chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu…
“Hắc hắc… xáp là cà… bây giờ mày chỉ có một mình… lành ít dử nhiều rồi con ạ… hắc hắc… nhưng mà như vẩy đi… tao chơi tay đôi với mày… đụ mẹ hồi nãy nói ngon lắm mà… đồ chơi đâu… cầm lên… tao mất kiên nhẩn với mày rồi”… Đức hung hăng cầm cây gậy đánh bóng chày xông tới…
– “Ba… ba tao là Cao Thái…” Thấy “đàn em” phóng nhanh hơn thỏ, bỏ lại mình… Sở bấn loạn… hai chân đứng không muốn vững… nhìn thấy bộ dáng hung hăng, tay giơ cao cây gậy… ánh mắt lạnh lẽo của Đức… hắn rét run lắp bắp lôi tên ông già ra…
Đang sắp đánh cho thằng này thừa sống thiếu chết… nghe hắn nói… Đức sửng sốt… “Cao Thái? Mình có quen ai là Cao Thái không vậy? Không có mà…”
“- Ba tao là Cao Thái… Giám đốc Sở… tao có chuyện gì… mày… mày không xong đâu…” thấy Đức có vẻ ‘chùn bước’… Sở vững tâm… lên tiếng hù dọa…
“Hahaha… hihihi…” Đức chợt hiểu… phá lên cười nắc nẻ… Hưởng tắc kè cũng không nhịn được cười rủ rượi… Ngân cố giử hình tượng… chỉ cười mĩm… nhưng mặt đỏ bừng…
Thì ra là cực phẩm COCC… bọn này chỉ có cái miệng… ý định đánh gãy tay gãy chân thằng miệng thúi này biến mất nhưng phải dạy cho nó một bài học nhớ đời… sau này coi có còn dám hỗn láo nữa hay không…
– “Ngân à… em về trước đi… à không… lên xe ngồi chờ anh… mau lắm…” Đức muốn Ngân về nhưng thay đỗi ý định…
– “Miếng đất…” Ngân sợ mất miếng đất… đây là vụ mua bán lần đầu tiên… nàng không muốn mất…
– Yên chí đi… có anh ở đây… em không cần lo đâu… lên xe ngồi chờ đi…
– “Ừm…” Ngân ngoan ngoãn nghe lời lên chiếc Mercedes ngồi gắn headphone nghe nhạc… Đức đề máy xe, mở máy lạnh… Hưỡng tắc kè nháy mắt đàn em sai hắn chạy đi mua chai nước lạnh cho chị dâu…
– “Hưởng… lại đây”… Hưỡng nghe Đức kêu… bước tới… Đức rù rì nói nhỏ bên tai nó… không biết Đức nói gì mà nét mặt Hưởng vô cùng phấn khích… nhìn Sở với ánh mắt thích thú…
– Hắc hắc… có liền… Đức ca… anh thiệt lợi hại…
– “Haha… không phải tao… tao chỉ”chôm”sáng kiến của người khác thôi… Ê… hù cho nó té đái thôi… đừng chơi thiệt… coi bộ nó chỉ có cái miệng…” Đức cẩn thận dặn dò Hưởng… cái trò chơi của Ngọc Như vô cùng “khủng bố”… bảo đảm thằng cực phẩm COCC này sẽ “té đái vãi phân”… hắc hắc… tiếc là không thể để Ngân thấy… nếu không ở đây chơi đùa một chút… hắc hắc hắc…
Bà Bảy ở có một mình, con cháu đều ở nước ngoài… đây là lý do bà muốn bán nhà bán đất đi du lịch qua ở với con cháu một thời gian trước khi về với ông bà tổ tiên…
– Bà Bãy… hihi… cháu là Đức… cái thằng kia nó gạt bà… nó là thằng du côn… muốn cua chị cháu… chị cháu không chịu nên bám theo phá đám chuyến làm ăn của chỉ… aiz… Nói đến đây Đức “lắc đầu” ra dáng “khổ tâm”.
Bà Bảy bán tín bán nghi… nhìn Đức đi xe xịn tới… lại nhìn thằng kia, trả giá 3 tỉ mặt mày đang trắng bệch… như đúng là thằng du côn rồi…
– Vậy hả cậu? Cái thứ này phải kêu CA xả mới được… bà Bảy oán giận…
– Haha… Đúng vậy… mấy đứa em của cháu lo chuyện này rồi… à nè chị cháu nói 2 tỷ 8…
– “Tui bán cho chị cậu… 2 tỷ 8” bà Bảy nhanh chóng gật đầu… tin lời Đức nói Sở COCC là thằng lưu manh cua gái không được muốn phá đám…
– “Cám ơn bà Bảy… cháu ra ngoài… kêu chị cháu vô…” Đức đi ra xe…
– “Xong rồi… em vô với anh nói chuyện với bà Bảy… khi nào đặt cọc… khi nào đi làm giấy tờ…” Thấy Ngân đang lim dim mắt nghe nhạc… Đức mĩm cười tháo headphone bên tai nàng xuống cười nói…
– “Hả? Xong rồi? Thiệt? Anh làm sao vậy?” Ngân mừng rỡ… vội vả ra khỏi xe…
– “Vô đó rồi biết… hihi… phải đền ơn anh đó nha”… Đức nhìn Ngân cười ám muội…
– “Cứ nghỉ tới chuyện đó…” Ngân “lườm”… cấu tay Đức… hai má đỏ hây hây…
…
Trong lúc này… Bọn thằng Hưởng xốc nách Sở “công tử” vào phía vườn sau nhà… mặt hắn trắng bệch… không biết bọn thằng Hưỡng có âm mưu gì…
“Không cần phải khẩn trương đâu… hắc hắc… mầy nha… hình như hôm nay Đức ca vui vẻ nên mày mới toàn mạng nhe mậy… Thằng Tài… thằng Phùng… đè thằng này xuống… mấy thằng khác… tụi bây cởi quần nó xuống cho tao”… Hưỡng tắc kè một chân chống lên thân cây xoài, dáng đàn anh hách dịch ra lệnh…
– “Hắc hắc Hưỡng ca… trò mới hả?” Bọn đàn em phấn khích ba bốn thằng đè Sở COCC xuống… chẳng mấy chốc cặc hắn tô hô ra…
Mặt Sở trắng bệch… chiêu này hắn đã từng dùng trêu đùa, hành hạ đối thủ… ai dè hôm nay gậy ông đập lưng ông… hắn tá hỏa…
– “Tụi… tụi mày muốn sao… ba tao là Cao Thái… tụi mày… ‘chát’…” Sở chưa nói hết câu đã bị tát một cái vào mặt… hai mắt hắn nổ đom đóm… đầu váng mắt hoa…
– “Cao Thái? Đéo biết… dúi thái thì rành… đụ má muốn hù hả mậy…” Hưởng tắc kè nhìn Sở COCC bỉu môi khinh thị…
– Mầy… mầy…
– Mầy cái gì? Thằng ngu… mày biết lão đại bọn tao là ai không? Có nghe qua “Đức ca” chưa con? Đụ má… con Chủ tịch tỉnh… Phó Chủ tịch tỉnh… Giám đốc Sở nội vụ con cặc gì đó… nếu không cấm đầu cấm đít bỏ của chạy lấy người… thì tàn tật suốt đời… ba mày là cái gì? Cũng Giám đốc sở thôi mà… hắc hắc… cũng dám hù lão đại tao? Đồ ngu… có biết tại sao đám đàn em của mầy chạy như vịt không? Hắc hắn là tại tụi nó thấy Đức ca đó mày… thằng ngu…
Sở sửng sốt… hắn cùng gia đình từ Nghệ An vào Cần Thơ cũng gần được 6 tháng thôi… mấy tháng gần đây hắn bắt đầu tác oai tác oái… đâu có nghe cái gì “Đức ca”… hắn thộn mặt ra…
– “Hắc hắc… yên chí đi… Đức ca nói chỉ cảnh cáo mày thôi… không lấy mạng mày đâu… wow… mày cũng khá to con sao cặc nhỏ xíu vậy… hắc hắc…” Hưởng bẻ nhánh cây khều khều con cặc của Sở COCC… mặc dù đang sợ té đái nhưng do tác động sinh lý sinh hóa… cặc Sở từ từ cương lên…
“Hahaha… hihihi”… cả bọn thằng Hưởng cười rú lên…
“- Hưởng ca… được rồi đó… thử đi…” Tài nóng lòng xem trò vui…
“- Im miệng… hahaha… mày gấp gáp cái gì… trước hết phải giải thích cho hắn biết cái hay của trò chơi… để hắn mở rộng tầm mắt… hahaha… Cái đó có chưa vậy? Sao không thấy? Có chút chuyện thôi mà lâu như vậy… tụi bây thiệt là… chấc chấc” Hưỡng lắc đầu chấc lưỡi ra vẻ “bất mãn”…
“- … Tới đây… tới đây… nước sôi… tránh dùm… hắc hắc hắc…” một thằng đàn em của Hưỡng tắc kè đi nhanh tới… trên tay hắn… không phải nước sôi nước lạnh gì hết… mà là một con chuột cống to tổ xì nái đang kêu chít chít loay quay trong cái lồng chuột…
“- Chèn đét ơi… bự dử vậy à… hắc hắc… nhìn hàm răng nó kìa… nó cắn một cái…” Hưởng liếc nhìn Sở COCC cười gian…
– Đúng đó Hưởng ca… chuột này mà cắn cặc… hắc hắc hắc…
“- Các vị đại ca… Hưởng ca… Đức ca… đừng nha… em lạy các anh… huhuhu… cứu tôi với… huhuhu”… nghe bọn thằng Hưởng kẻ “hát người xướng”… Sở liền hiểu ra tức thì hồn phi phách tán… khóc òa lên kêu cứu…
Sở từ nhỏ lớn lên là con một… được nuông chìu… cưng như cưng trứng… hứng như hứng hoa… chưa từng làm việc nặng nhọc… hắn sợ loài chuột cống ghê tỡm… bây giờ nghe bọn thằng Hưởng sắp cho chuột cống cắn cặc mình… hắn la khóc như sắp bị tử hình… rồi bất tĩnh…
– “Thúi qúa… Hưỡng ca… nó đái ị trong quần rồi…” bọn đàn em nhăn mặt né ra xa…
– Hắc hắc hắc… thiệt là mất vui… thôi được… thả hắn ra… sau này coi hắn còn dám nữa hay không…
– “Hưởng ca… không chơi nữa à? Đang vui mà… hắc hắc…” Tài chỉ sở thiên hạ còn chưa lọan… muốn chơi tới bến…
– Mầy tưởng tao không muốn sao? Đây là ý của Đức ca… mầy lo gì… hắc hắc mai mốt tụi mình có nhiều dịp mà… hắc hắc hắc…
– “Vậy thì phải… vậy thằng này… làm sao đây?” Tài nhìn Sở nằm bất tỉnh trên mặt đất hỏi…
– Lo cái gì… mình đi rồi… mấy thằng đàn em nó còn không tới đem nó về sao? Điđi… kệ nó…
…
– Ngân à… em mở Công ty không thể lặng lẻ được… cũng phải kèn trống rình rang một chút mới được… cái này gọi là mặt mũi… khí thế… mời một vài người có máu mặt tới dự… cho người ta biết em có chỗ dựa…
– “Nhưng… em cũng đâu có quen nhiều…” Ngân cúi mặt lí nhí…
– Tưởng em chọn ngày rồi nói với anh… anh đâu biết là em lặng lẽ như vậy chứ… hihi… thôi vầy đi… chọn ngày khánh thành công ty… mời Chị Ngọc trưởng phòng, Phó Bí thư Việt… ừm… những người khác để anh mời cho em… Ừm… công ty hiện nay mướn được mấy người… hôm nay không có ai đi với em sao?
– “Chưa… chưa mướn ai hết… công ty mới mở… phải tiết kiệm một chút…” Ngân ngượng nghịu đáp…
Đức trợn mắt há mồm…
– Cái gì? Oh my god… coi bộ anh phải ra tay một chút mới được… chuyện này giao cho anh… mướn 4 người đi… một tiếp tân, một thư ký, một lon ton văn phòng… một làm phụ tá cho em… mỗi khi em đi ra ngoài phãi có người hộ tống mới được…
– “4 Người? Sao tốn kém vậy… từ từ đi…” Ngân nghe Đức nói mướn 4 người… nghỉ tới tiền lương phải trả cho nhân viên trong khi công ty còn chân ướt chân ráo vừa mới mở cửa làm ăn…
– Nghe lời anh đi cưng… không cần phải tiết kiệm đâu… tiền bạc khi cần xài thì phải xài… có anh đứng phía sau… hihi… không cần phải ngại đâu…
– “Ừm” Ngân cúi mặt… lòng như uống được nước đường… theo người đàn ông như hắn… không uổn kiếp này…
– Ah… Hưởng à… lại đây hỏi cái này…
“Xử lý” xong Sở… Hưỡng đang cùng đàm em đứng phì phà thuốc lá tán gẩu… nghe Đức gọi liền chạy lại…
– “Hihi… Đức ca… xong rồi… hắn…” định “báo cáo” chuyện thằng hỗn láo kia nhưng thấy Đức nháy mắt… nó hiểu… chị dâu đang ở đây… không tiện nói…
– “Hưởng… chị Dung mầy… ừm thường ngày làm gì?”
Đức nghỉ kỹ rồi… phải một người đi theo phụ việc với Ngân… nhiệm vụ chánh là bảo vệ nàng… nhân tuyển trong đầu chính là chị của thằng Hưởng… người nầy lanh lẹ, tháo vát… nếu có chuyện gì gọi thằng Hưởng… không ai thích hợp hơn người nầy…
– Chị em… đi bán dạo… đôi khi làm mướn cho người ta… Đức ca… anh…
– Nà… về hỏi chị mầy… có việc làm văn phòng… ừm… lon ton văn phòng… lương 4 triệu 1 tháng…
– “Hả? Đức ca… chị em…” Hưởng mừng run… muốn nói câu chị em học không cao chỉ tới lớp 8… rồi nghẹn ngào… chỉ sợ vì vậy mà Đức thay đổi ý định… nhưng không nói thì không tốt…
Nhà chỉ có hai chị em… có ai làm em mà không xót xa khi thấy chị mình lam lủ bương chãy kiếm sống… Hưởng biết chị mình cũng mơ được như người ta… có việc làm tốt, đồng lương ổn định nhưng nghỉ đó chỉ là giấc mơ xa vời… Nay Đức ca bổng nhiên cho cơ hội… mặc dù chỉ là lon ton văn phòng thôi… nhưng có tương lai hơn nhiều so với việc bán hàng rong… ô sin hầm bà lằng xắn cấu… gì cũng làm…
Nhất thời Hưởng tắc kè đứng sửng ra không biết nói sao cho đúng… cho phải…
– “Được rồi… được rồi… tao nói được là được… về hỏi chị mày đi… nếu thích thì ngày mai tới công ty của…” nói tới đây… Đức quay đầu hỏi Ngân.
– Haha… quên nửa… công ty ở đâu vậy em? Cho địa chỉ… thằng Hưởng sẽ dẫn chị hai nó tới…
– “Hihi… không phải công ty lớn gì nhỏ thôi… chỉ là văn phòng ở khu Bắc Ô Môn…” Ngân nói ra địa chỉ công ty mình cho Hưởng… những sắp xếp của Đức… nàng đều răm rắp nghe theo…
– “Thiệt tốt quá… Chị dâu… mai em chở chị em tới… cám ơn chị dâu… cám ơn Đức ca…” Hưởng hai mắt sáng ngời… nghỉ đến lúc chị Dung biết được tin mừng này… không biết sẻ phản ứng ra sao… nhưng trăm phần trăm là khóc thét vì mừng…
Nghe Hưởng gọi mình 1 chị dâu… 2 cũng chị dâu Ngân… sung sướng… e thẹn, hai má đỏ bừng…
– Haha… bíến đi mày… nhớ lo chuyện nhà hàng và biệt thự Đại Ngãi… ừm… quên nửa… Ngân… đưa chìa khóa xe em cho thằng Hưởng… nó chạy xe em về… còn em… anh đưa em về… Hưởng… mai đem xe chị dâu tới văn phòng nha… mày biết địa chỉ rồi…
– “Yên chí đi Đức ca… hihi…” Hưỡng âm thầm đưa ngón tay cái lên… phục Đức ca quá xá cở… chị dâu nào nhìn cũng bá cháy… haha… Đức ca đem chị dâu đi kiếm chỗ đụ chứ gì… hắc hắc hắc…
Bọn thằng Hưởng rời khỏi… Đức cũng đưa Ngân rời khỏi… căn nhà bà Bảy trở lại yên tỉnh bình thường… chừng 5 phút sau… Sở lắm lét đi ra… hắn đã tĩnh lại khá lâu nhưng giả bộ còn bất tỉnh… nằm trên mặt đất… mắt hí hi nhìn con chuột cống kêu chít chít trong lồng mà lạnh người… hắn chờ bọn thằng Hưởng đi, Đức đi xong mới dám ló đầu ra…
– “Nè… cậu kia… mau cút đi… nếu không tui kêu CA xả tới đó nha…” bà Bảy nhìn Sở COCC rất không vừa mắt… hơn nửa cái mùi hôi thúi từ người hắn bay ra khiến bà Bảy vô cùng bất mãn…
– “Bà…” Sở oán giận… ngay cả bà già cũng khi dể hắn được…
– “Không đi hả? Tao lấy chổi chà đập cho mày chết”… bà Bảy thấy Sở có ý “cự nự” liền “nộ khí xung thiên” dòm quanh quất chạy đi kiếm cây chổi chà…
Khi bà Bày cầm cây chổi lông gà trở lại… Sở COCC đã chạy đi đâu mất rồi…