Phần 136
Gia Kỳ hài lòng đứng ngắm mình trong gương… trang điểm để nhìn vào có vẽ đơn giản nhưng cuốn hút là cả một nghệ thuật và công trình… ai sẽ không lỏ mắt mà chiêm ngưỡng… thì kẻ đó nếu không đui thì là có vấn đề về thẩm mỹ… nàng đắc ý mỉm cười… liếc nhìn đồng hồ… cúng xấp xỉ rồi… Gia Kỳ mở cửa phòng bước ra ngoài… đi ngang qua quầy tiếp tân… nhiều ánh mắt của người ngoại quốc hướng về… Gia Kỳ cười thầm…
“Hi… Chị Gia Kỳ…” nàng vừa bước ra… chiếc Mercedes mui trần liền ngừng ngay trước cửa… Hồng Phượng đưa tay vẫy vẫy… gọi tên nàng… miệng cười như hoa nở… Phượng bước xuống… quần short trắng khoe cặp đùi với làn da mịn màng không tì vết… áo pull hồng, xách tay cũng hồng… trông thật xinh… cũng là tiên nữ đấy…
– “Hi… anh Đức… hi Hồng Phượng… wow… em đẹp thiệt…”miệng trầm trồ khen Hồng Phượng mắt liếc “tài xế”… hắn nhìn nàng gật đầu nhẹ… khẽ mỉm cười coi như chào… rồi bâng quơ nhìn phía trước… ánh mắt không một chút sửng sốt, bàng hoàng, ngưỡng mộ, trầm trồ, chiêm ngưỡng như mỗi lần nàng xuất hiện trong các dịp họp bạn ngoài Hà nội… tên này có biết gì về “thẩm mỹ” hay không vậy? Đồ mắc dịch… Gia Kỳ cảm thấy tức…
– Hihi… chị Gia Kỳ… đứng trước mặt chị… em không dám nhận đâu… phải hong Đức còi…
…
– “Mắc dịch… đang nói chuyện với anh đó…” không thấy Đức ừ hử… Hồng Phượng quay đầu nhìn… thấy “Đức còi” đang có earphone bên tai… không biết nghe nhạc hay nói điện thoại liển “nổi giận”… giật earphone ra… hung hăng “mắng”…
– “Hả? Ờ…” Đức hồ đồ ậm ờ cho qua chuyện…
– “Ờ? Ờ… cái gì… anh…” Hồng Phượng tức thở phì phì… biết hắn chẳng nhập tâm lời của nàng…
– “Bây giờ mình đi đâu…” Gia Kỳ ra vẻ thản nhiên cười hỏi…
– “Được… em và chị ngồi phía sau… cho hắn làm tài xế…” Hồng Phượng mở cửa xe bước lên phía sau… Gia Kỳ ngần ngừ rồi cũng bước lên ngồi cạnh Hồng Phượng… Đức vô tình làm tài xế…
Đức khẽ liếc nhìn kiếng chiếu hậu… cùng lúc Gia Kỳ cũng nhìn vào đó… vô tình 4 mắt giao nhau… chiếc xe lăn bánh chạy về hướng nhà của Bí thư tỉnh ủy… nơi mà Tú Nhi tạm thời “trưng dụng” cho việc tập dợt…
Thấy Đức đến cùng hai mỹ nữ… mọi người nhìn nhau… trong đầu cùng ý nghỉ: “Tên này sao lúc nào bên mình cũng là người đẹp vậy?”… Hôm nay Đức có nói qua đứa em con chú bác nên Yến yên tâm nhưng người con gái kế bên khiến nàng cảm thấy hơi có áp lực…
– “Dử hong… bây giờ mới thấy cậu”…
Hương “oán giận”… nàng cũng “điêu đứng” lo sốt vó khi nghe tin nó xảy ra chuyện… sau đó mới biết nó bình an… vậy mà cũng không gọi cho nàng… thật là đáng giận mà…
– “Haha… xin lỗi nha… bận quá mà… chị Hương à… đừng có nhăn mặt nhăn mày mà… mau già lại mất đẹp… chuyện lớn a… hihihi”… Đức hihi haha đùa giỡn…
– “Hai vị này là…”… Đồng Giao nhìn Hồng Phượng và Gia Kỳ hỏi… ý nàng muốn Đức giới thiệu…
– À… hihi… quý vị… đây là Hồng Phượng… biệt hiệu Phượng “chảnh”… hihi… còn đây là… hihi Gia Kỳ… bạn của Hồng Phượng… tối nay sẵn dịp Hồng Phượng từ thành phố về… tôi muốn ra ngoài vui chơi một bữa… nếu các anh chị có hứng thú… haha welcome…
– Hi… em xin chào các anh chị em là Hồng Phượng… đừng nghe Đức còi nói… em không có chảnh đâu…
– “Đức còi?” Hahaha… hihihi… cả đám cười phá lên…
– “Cười cái gì… nhìn kỹ đi… tôi vậy mà còi sao? Nhìn kỹ đi… đẹp trai ra phết… có phải hong? Sao hả… tối nay đi chơi chứ?” Đức “vênh mặt”…
– Hay lắm… I’m in…
– I’m in.
– Me too…
– Haha… cảm ơn trước nha… “tim” (team) của anh Triều, Hào, Kiệt qua bên kia… còn “tim” mình bây giờ bắt đầu tập dợt đi… Đồng Giao… mình song ca lại bài “Chuyện tình mình…”sau đó là… ừm… Tú Nhi… kế tiếp… Yến… Thụy Vũ… Thanh Nhã… haha… Tâm Đoan em sau cùng ha…
– “Ừm… được…” Đồng Giao đằng hắng giọng…
Trước cặp mắt ngạc nhiên, thích thú của Gia Kỳ… Đức cầm cây guitar dạo nhạc… cùng Đồng Giao song ca…
Mình tình cờ quen nhau mùa thu.
Gió ru bao ước mơ về.
Một chiều vàng xưa bên dòng sông.
Phút giây bỡ ngỡ ban đầu.
Để từng ngày bỗng thấy nhớ thương.
Tiếng yêu e ấp trong lòng (1)
…
(1) Bài hát “Chuyện tình mình” tác giả Quốc Khanh.
Gia Kỳ ngây ngốc… tưởng là thường thôi… ai dè… hắn đàn… hắn hát thật là hơn cả xuất sắt… nàng đã nghe nhiều… thấy nhiều… nhưng đây là lần đầu tiên Gia Kỳ thật sự thưởng thức một tài nghệ với cả 1 tâm tình…
– Wow… Đức còi… hay vậy sao? Sao trước giờ mình không biết vậy? Hồng Phượng cũng trợn mắt há mồm… nàng biết “thằng” anh bà con chú bác mình biết đàn guitar chút chút thôi mà… sao bây giờ nghe hay vậy?
Nếu đem chuyện lý giải… cũng có thể hiểu được… có câu “bụt nhà không thiêng”… thường có khuynh hướng coi thường người trong nhà… mắt luôn hướng ngoại… nên trước giờ Phượng chẳng thèm để ý “thằng” anh Đức còi của nàng có gì đặc biệt… nên bây giờ mới “vỡ lẽ” sáng mắt ra…
– “Wow… hay… hay thiệt… Hồng Phượng giơ hai ngón tay cái lên tán thương… Gia Kỳ cũng ra sức vỗ tay bom bóp… nàng thật sự thưởng thức… quên cả”thù hằn”…
– “Tú Nhi… tới cô… bắt đầu được chưa… bài”Riêng một góc trời”…
Hắn lại dạo đàn… cất tiếng hát…
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ.
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa.
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ.
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi.
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai.
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai.
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối.
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời (1) nhạc phẩm “Riêng một góc trời”.
…
– “Hồng Phượng… em lần đầu nghe anh Đức em đàn hát à?” Đồng Giao không biết từ lúc nào đến bên cạnh… gật đầu chào Gia Kỳ nhìn Hồng Phượng hỏi nhỏ…
– “Ừm” Hồng Phượng gật đầu… hai mắt tròn xoe nhìn không chớp… nghe rất nhập tâm… môi mím lại… rõ ràng đang rất kích động…
– “Chị Đồng Giao… chị ca rất hay… em thật thích…” Gia Kỳ nhìn Đồng Giao nói nhỏ…
– “Cũng nhờ có thầy giỏi…” Đồng Giao cười đáp…
– “Chị muốn nói Đức còi? Tên mắc dịch… hắn không bao giờ dạy em…” Hồng Phượng ‘mắng’…
– “Vậy… em có biết anh em đàn hát hay không?” Gia Kỳ cười hỏi…
Hồng Phượng ngẩn ra… nàng biết Đức còi biết đàn từng tưng… tưởng hắn chỉ lép nhép ca vài bài dụ gái… nhưng đâu có ngờ trình độ “kinh người” đến như vậy… rõ ràng là nàng đã bỏ qua cơ hội sử dụng “tài nguyên” mà…
Lòng tin của Gia Kỳ cũng đang lao dốc… trước đây vài phút… còn tin tưởng khi nàng trang điểm… tên kia sẽ sững sờ… sa lưới tình… lúc đó nàng sẻ khinh bỉ cười nhạo hắn cho bỏ ghét…
Nhưng từ khi hắn cất tiếng hát, tay đàn… dáng điệu phong lưu tài tử khiến lòng mỹ nữ cũng có chút “dậy sóng ba đào”… lại nhìn Tú Nhi, Đồng Giao, Yến, Thụy Vũ, Tâm Đoan, Thanh Nhã… Tuyết Vân… người nào cũng không kém nàng… tất cả đều nhìn hắn với cặp mắt nóng bỏng… ánh mắt chỉ có con gái mới hiểu…
Gia Kỳ bừng tỉnh… nhận thức là mình đã quá kiêu ngạo rồi… cảm thấy thằng thẹn nghỉ có phải mình đá tự đánh giá quá cao rồi không?
– “Tốt… tốt lắm… hihi… không ngờ kết quả vượt sự mong đợi nha… nhưng phải cố gắng thêm nhiều… từ đây tới Giáng sinh còn 4 tháng… coi vậy không lâu đâu” Sau khi đi qua một hồi hết người này tới người kia… Đức khen dồi…
– “Vậy thì tối nay có phải cậu nên tỏ lòng một chút không? Coi như là ủy lạo công cực khổ luyện tập của chúng tôi?” Thanh Nhã cười ủy mị nheo mắt nhìn Đức…
– “Wow… ‘nhiếp hồn đại pháp’ chứ gì… Đừng nhìn tôi với ánh mắt này. Chuyện gì đây? Muốn dùng mỹ nhân kế dụ tôi đãi ăn uống à? Không có cửa đâu…” Đức thản nhiên vạch trần âm mưu của Thanh Nhã…
– “Haha… hihi…” cả bọn cười ồ lên…
– “Sao vậy? Tôi không đủ đẹp à?” Thanh Nhã lộ “sắc giận”… từ lúc gia nhập tập dợt hát hò… nàng đã thay đổi rất nhiều… dấu hiệu trầm cảm dần dần biến mất… thay vào đó là thái độ tươi vui, biết đùa giỡn…
– A di đà phật… thí chủ quá lời rồi… sắc tức thị không… không tức thị sắc… hắc hắc…
Lại một trận cười ồ lên… buổi tập dợt diễn ra trong bầu không khí thật vui nhộn…
…
– “Này cô… coi có món gì ngon… đem ra cho chúng tôi… hihi tối nay… anh này trả tiền…” Tú Nhi nói với người phục vụ nữ… vừa nói vừa chỉ tay vào Đức đang ngồi bên cạnh…
– “Dạ được… em xin nghe lời chị…” Cô phục vụ miệng cười chúm chím liếc mắt nhìn Đức… rõ ràng có ý ái mộ…
– “Không sao… tôi chịu mà… nhưng trong trường hợp không đủ tiền… hihi… Tú Nhi a… cô phải ở lại rửa chén phụ nha… yên chí đi… có tôi mà…”Đức phản pháo…
– “Lại là anh? Liên quan gì tới anh? Tú Nhi”bĩu môi”…
– “Khi nãy lúc cô hát bài ‘Đừng xa em đêm nay’… không phải nói với tôi sao? Hihi” Đức trêu ghẹo…
– “Anh…” Tú Nhi mặt đỏ bừng… Đức không ngờ chỉ là nói chơi vui đùa lại trúng ngay tâm sự người con gái đang yêu hắn đậm đà…
– “Đức còi… anh thật là không biết nhường nhịn mỹ nữ… không gentlemen chút nào”… Hồng Phượng vào cuộc… ra mặt đứng bên Tú Nhi…
– “Nghe chưa… người nhà của anh cũng vì nghĩa diệt thân: Tú Nhi được dịp”xích lại gần”Hồng Phượng…
– “Đúng đó… hắn… không hề biết nhường nhịn”… Thụy Vũ cũng nhảy vào…
– “Wow… Đức à… anh thật sự có vấn đề rồi đó nha… tự kiểm điểm đi…” Tuấn Hào cũng về hùa với đám phụ nữ… cố ý lấy lòng Ngọc Lệ… bạn gái hắn bên cạnh…
– “Xin lỗi nha Đức… haha… tôi cũng không đứng về bên anh đâu…” Tuấn Kiệt cũng không muốn “phật lòng” Ngọc Thúy…
– “Đừng lo anh Đức… em đứng bên anh”… Tâm Đoan bỗng lên tiếng…
Im lặng… tất cả im lặng… trên gương mặt của mọi người… ai cũng đều có nét quái dị… không phải Yến lên tiếng… mà là Tâm Đoan… đây mới là vấn đề…
– “Thấy chưa… hahaha… Tâm Đoan… em thật là bạn tốt nha… không uổng anh Đức tốt với em như vậy… mấy người nha… học Tâm Đoan đi… hihihi” Đức “giải vây” Tâm Đoan…
Tâm Đoan biết câu nói của mình không ổn… hai má đỏ bừng… đầu cúi xuống gần như mũi chạm ngực… Yến ngồi bên cạnh… nắm tay bạn mình siết chặt…
– “Tâm Đoan là bạn thân của Yến… dĩ nhiên là phải đứng về bên Yến rồi… Yến ủng hộ vô điều kiện bạn trai mình… hihi” Yến cười choàng tay qua vai Tâm Đoan… vô cùng thân thiết… đồng thời cũng muốn “tuyên bố”… nàng mới là bạn gái của Đức…
Câu nàng vừa nói… khiến cả hai Hồng Phượng và Gia Kỳ giật thót mình… nàng này là Nancy sao? Hình như không phải mà…
Không phải chứ? Hắn thật sự có nhiều bạn gái? Cả hai Hồng Phượng… Gia Kỳ không hẹn… 4 mắt nhìn nhau…
Bữa tiệc giao lưu tan trong tiếng cười vui vẻ… Triều say bí tỉ… không biết trời đất gì nữa… ngáy khò khò ngay trên bàn tiệc…
– Ừm. Tâm Đoan… nhờ em đưa Yến về… Tuấn Hào… nhờ anh đưa Hồng Phượng về ha… Đồng Giao, Thụy Vũ… hai người đưa Gia Kỳ về khách sạn… tôi giúp chị Hương… có ý kiến gì không?
Yến, Gia Kỳ và Hồng Phượng không tình nguyện lắm… nhưng nhìn Triều say bí tỉ như vậy… Không ai thích hợp đưa vợ chổng Hương bằng Đức ngay trong lúc này… Đức là bạn chí thân của vợ chồng Hương Triều…
– “Sao lại ham uống như vậy không biết…” giọng Hương nghe như “oán giận” nhưng trong lòng đang rộn rã xuân tình… âm thầm liếc Đức…
– “Cũng may là không ói mửa”… Đức thở phào… đặt Triều lên giường…
– Ra ngoài ngồi uống ly trà… nghỉ chút đi… chị lau mặt cho ảnh…
– “Ừm”… sẵn anh Triều ngủ say… hắc hắc… chơi chị Hương một cái cũng được chứ hả? Bản tính gian phu nổi dậy… hơn nữa rõ ràng chị Hương cũng có ý này… hắc hắc…
Quả nhiên là vậy… Đức vừa bước ra ngoài… Hương vội vã vào phòng tắm gội rửa… thoa kem…
– “Anh ngủ say như chết”… Hương tươi mát bước ra… buông miệng “oán giận”… miệng cười chúm chím…
– Vậy… hihi… Đức bước tới ôm vợ bạn… trên bóp dưới sờ… liếm vành tai nàng…
Hai bàn tay Đức quậy trên cơ thể… Hương uốn éo… hơi thở dần dần nặng nhọc đưa tay kéo phéc mơ tuya quần… ngồi xuống… kéo cặc nó ra… há miệng ngậm vào… đầu gục gặc…
Mấy ngày nay nàng cứ hóng hôm nay… vì vậy không chần chờ… tham lam bú mút…
“Tít… tít tít…” lúc này di động Đức kêu lên… có người gửi tin nhắn… Đức cầm di động nhìn là tin nhắn của Nhung… “ông xã về rồi…”