Phần 144
Bourey xiêu vẹo bước nghiêng ngã đi về hướng chiếc Honda Accord đang đậu cách đó không xa… Kriensak, ngồi ở vị trí tài xế đang nghe nhạc… liếc nhìn kiếng chiếu hậu… thấy đại ca đi không vững, hắn vội vàng mở cửa xe chạy lại đỡ… dìu đại ca lên xe… hắn đặt Bourey nằm trên băng ghế phía sau… Bourey ngủ như chết…
Kriensak cho xe chạy… không mấy chốc… mất hút ở cuối đường… Ngay lúc này… một gả miên mặt mày bặm trợn từ trong căn nhà gần đó rút di động gọi…
– “Sao rồi?”… giọng Vyna vang lên…
– Đi rồi… không có gì lạ… thằng cha Bourey say như chết… thằng Kriensak từ đầu tới cuối chỉ nghe nhạc…
– Ừm… biết rồi…
…
Chiếc xe vừa ra khỏi địa bàn của Akra… Bourey đã ngồi bật dậy… hai mắt hắn long lên… cơn say hoàn toàn biến mất…
– Hắc hắc… đại ca… em thiêt phục anh… giả say hay thiệt… nếu anh không nói trước… em cũng tưởng anh quắc cần câu rồi…
– Cho bọn chúng không đề phòng minh… thằng Akra… thằng Vyna… haha… đụ má… tao sẻ cắt cổ hai thầy trò tụi nó…
– Từ đây tới Cao Lảnh cũng 3 giò đồng hồ… đại ca… ngả lưng chút đi…
– Ừm được… chuyện tao căn dặn mày làm… xong hết rồi chứ?
– Haha… yên chí đi đại ca… đầy đủ hết… không thiếu thứ gì…
…
Cần thơ…
Buổi chiều trời vừa tắt nắng… trong nhà của Phó Trưởng ban Tuyên Giáo Tố My có khách viếng thăm…
Tố My cảm thấy phiền… hai ba năm nay… Ông nội của Đồng Giao không ngừng gửi người tới nhà coi mắt Đồng Giao… Làm cho người ta tưởng là con gái của bà ế…
Lúc trước Tố My cũng lo sốt vó… nhưng lâu ngày… tâm lý bà thay đổi… bọn trẻ có tư duy của tuổi trẻ… bà có cuộc sống của bà… Thế kỷ 21 rồi… hai đứa con gái có lấy chồng sinh con là chuyện của tụi nó…
– “Aiz… ngoài đường phố… nếu gặp được cháu… cô cũng không nhận ra đâu… nháy mắt một cái… hai mươi mấy năm… lần chót gặp anh Ân… lúc đó cháu hình như được 7 hay 8 tuổi gì đó… ừm… năm nay châu bao nhiêu tuổi rồi Gia Thành?”
Tố My thầm quan sát Lý Gia Thành đang nề nếp ngồi trước mặt… Ngày hôm trước nhận được điện thoại của ba… ý ông cụ muốn gả Đồng Giao cho Lý Gia Thành…
Tố My thầm kêu khổ… mấy ông già bà lão quan niệm cổ lỗ xỉ… bây giờ là thời đại gì chứ… làm gì có chuyện ông bà cha mẹ đặt đâu… con châu ngồi đó… Đồng Giao, Thụy Vủ… cả hai đứa con gái bà đều cứng đầu…
Gia Thành có lẻ hơn Đồng Giao vài tuổi… nghe nói đã ly dị với người vợ trước… cũng không sao… miển Đồng Giao vừa ý là được… nhưng coi bộ khó… Tố My biết “gu” con gái… không có cảm tinh với các cậu COCC… hơn nửa tuy Lý Gia Thành có vẻ bảnh trai nhưng ngủ quan không đoan chinh…
– “Dạ thưa cô… cháu năm nay băm hai rồi ạ…” Gia Thành lễ phép đáp… Hắn viếng thăm nhà cô Tố My là do “mệnh lệnh” của ông già… Hắn không tinh nguyện chút nào… một đứa con gái xấp xỉ hàng băm rồi mà chưa có chồng thì nhất định là có vấn đề… nếu không là chị Doãn thì hôi nách hay hôi miệng hoặc là mông xẹp vú lép…
Ông già hắn muốn hắn “coi mắt” người con gái như vậy… coi hắn là thằng khờ à? Hôm nay hắn tới đây là để chào hỏi thôi… cho có lệ… dù sao hai gia đinh cũng là thâm giao… nhưng đó là thời ông nội ông ngoại kìa…
– “Cháu lớn hơn Đồng Giao của cô 3 tuổi…” Tố My gât gù… nét mặt có vẻ hài lòng… khiến Lý Gia Thành càng nghỉ mình đoán đúng… Ông già hắn muốn hy sinh đời trai của hắn để tiến hành một cuộc hôn nhân chính trị… Lần trước… hắn may mắn… Nancy đẹp như tiên… nhưng hắn bất tài… không giữ được nàng…
Lần này hắn không bảo đảm… Đại hội Đãng sắp tới rồi… ông già hắn có lẻ đang lo sốt vó nên gấp rút tiến hanh cuộc hôn nhân này…
– “Dạ… cháu xin phép cô… cháu phải ghé ủy ban nhân dân làm thủ tục nhậm chức… Hôm khác châu sẽ quay lại ạ…” Gia Thành lễ phép lấy cớ ‘chuồn’… chưa gì đã khoe con gái trẻ hơn minh 3 tuổi… ý đồ muốn gã con gái quá rõ ràng… đừng có hòng nha…
– “Ừm… vậy được… khi khác… cháu tới… sẻ gặp Đồng Giao…” Tố My gật đầu… bà chưa nói với Đồng Giao… vây cũng tốt…
Ngay lúc này… có tiêng mở cửa… Tố My ngạc nhiên… sao hai đứa con gái hôm nay về sớm vậy?
– “Mẹ… hihi… tụi con về rồi… hôm nay tụi con không ăn cơm nhà đâu… đi tập văn nghệ rồi đi ăn tối với bạn… Ụa… vị này là…” Thụy Vủ vừa vào nhà đã líu lo… mãi một hồi sau mới nhận thấy trong nhà có người khách…
– Hai đứa về đúng lúc… Để mẹ giới thiệu… Đây là Lý Gia Thành… con của Lý Hoàng Ân… Bộ trưởng Bộ Công thương… Lý bộ trưởng cũng là bạn thân của ba mẹ… À… haha Gia Thành… đây là Đồng Giao và Thụy Vủ… hai đứa con gái của cô…
– “Xin chào Đồng Giao, chao Thụy Vủ… anh là Gia Thành… hân hạnh được gặp hai em…” Gia Thành cười tươi… niềm nở… hắn sửng sốt… chấn kinh… hai người con gái trước mặt… quá đẹp… quý phái… không thua kém Nancy… Mình đã quá lo xa rồi… hihi… Gia Thành từ lo âu biến thành mở cờ hân hoan chỉ trong vòng một nốt nhạc…
– “Chào anh… Gia Thành…” Đồng Giao lịch sự theo lễ tiết… Thụy Vủ chỉ gật đầu… liếc Tố My và Đồng Giao… cười hóm hỉnh… Hình như đoán biết điều gì… Đồng Giao quắc mắt nhìn em gái 1 giây…
– “Mẹ… Tụi con không ăn cơm nhà… ây da… trễ rồi… con đi tắm thay đồ trước… nóng quá… Đồng Giao nói xong quay nhìn Gia Thành gật nhẹ đầu coi như chào… lại mỉm cười hóm hỉnh với Tố My… ý muốn nói… mẹ muốn”gả” ra ngoài thì tự nhiên ngồi chơi trò chuyện với anh ta đi… con không hứng thú…
– “Haha… cháu bận việc thì về trước đi… khi nào có dịp… ghé nhà… cháu nhé…”Tố My khách sáo đẩy đưa… Đồng Giao… con nhỏ này lại chê rồi…
– “Dạ được… hôm khác châu sẽ trở lại xin làm khách…” Gia Thành “bấm bụng” ra về… lòng thầm quyết ý cua Đồng Giao tới tay… cưới nàng làm vợ…
– “Sao rồi? Mẹ vừa mắt anh ta chứ? Hihi…”Gia Thành vừa ra khỏi cửa… Thụy Vủ liền trêu chọc…
– “Ây da… con nhỏ này… dám nói với mẹ như vậy à? Thật là…” Tố My “quát mắng”… không hiểu sao khi nghe con gái trêu chọc… bà lại nghỉ tới tên kia… lòng rạo rực… chưa thấy ai dũng mảnh dai sức như hắn… bà với chị Tư xa luân chiến vậy mà cũng “đấu” không lại… mấy ngày nay… bà cũng có theo dõi… làm bà hú hồn… nay biết hắn không sao là tốt rồi… đến hẹn lại lên…
– “Hihi… mai mốt hắn tới nửa cho coi… ai biểu mẹ mời hắn làm chi… hihi… coi bộ hắn vừa thấy chị hai đã iêu rồi… ủng hộ mẹ… hihi…” Thụy Vủ làm mặt “quỷ” nhe răng cười… chạy đi tắm… Cả hai chị em mỗi khi có buổi tập hát hò đều phấn khích…
…
– “Cái gì không sợ? Haha… lúc đó hả… tôi sợ xón đái luôn á… nhưng sợ quá hóa liều… cầm súng bắn bừa vậy mà… ai dè… haha… chó táp phải ruồi thôi… haha”…
Hắn là vậy… không khách sáo không màu mè… Trước mặt mỹ nữ dám dùng cụm từ “xón đái” mà không ngượng mồm… lại cười hihi haha… nhưng cũng chính vì vậy mà các nàng đêu thấy hắn thân thương… Ông bà có câu “iêu ai iêu cả đường đi lối về”… cũng là ý này…
Về tới Cần Thơ đã hai ngày… chạy đôn chạy đáo trấn an người nhà… đưa cái mặt ra bằng xương bằng thịt chứng tỏ mình không sao họ mới tin… Chỉ tại trên phây bù và nhất là ở đài truyền THĐT… hình ảnh của cái áo pull màu trắng biến thành màu đỏ đậm quá dọa người… họ không lo sao được… cho đến khi thấy nó đứng trước mặt cười hi hi ha ha mới thở phào… coi như tạm yên…
Buổi tập hát… biến thành buổi kể chuyện… cả bọn nhao nhao muốn nghe kể từ miệng của nhân vật chinh… chuyện thấy trên phây bù tuy là kinh người nhưng không có thuyết minh… Còn gì lôi cuốn hơn khi chinh tư miệng hắn mà mghe lại toàn bộ câu chuyện?
Thế là hắn được dịp “khiêm nhường” từ tốn kể…
Cánh tay băng bó là chuyện thường… nhưng đối với mọi người… không bình thường chút nào… ai cũng nhìn với cặp mắt sùng bái… Không phải chỉ một… mà là hai chuyện… chuyện nào cũng bắn nhau ì xèo như coi trong phim hành động… ai lại không phục? Nếu không phục thì làm đi…
“Khiêm tốn” cho ngươi khác phục… là nghề của chàng…
Khiêm tốn nói là cả một nghệ thuật đấy… không dễ đâu… đại khái là thay vì dương dương tự đắc… khoe thêm lên thì mình khiêm nhường… tự nhận là may mắn chó táp phải ruồi… ai muốn nghỉ sao thì nghỉ… tuyệt diệu là ở chỗ này… hắn càng tỏ vẻ khiêm tốn thì người ta càng sùng bái… nhưng không được quá khiêm tốn… sẻ trở thành đạo đức giả… hỏng bét…
Yến thì không nói… là người bạn gái của hắn… nàng vô cùng tự hào… hận giờ phút này không phải là thế giới của hai người… nàng sẻ vồ lấy hắn… cho thỏa lòng…
– “Cánh tay không sao là tốt rồi… anh có chuyện gì… ban nhạc mất một nhân tài…”Tú Nhi đang dối lòng… những lúc hắn “xông pha”… tim nàng như rớt khỏi lòng ngực… hắn nào biết…
– Có hoạn nạn mới biết chân tình… lần này mới biết tui được các mỹ nữ thương iêu lo lắng… hi hi… thiệt không uổng kiếp này…
– “Bớt nói nhãm đi… ngoài bạn gái anh… Ai thương iêu anh chứ?” Tú Nhi “trề môi”…
– “Nghèo mà ham…” Đồng Giao “nguýt”…
– “Muốn nằm mơ cũng phải chờ đến đêm” Thụy Vủ “khinh thường”…
– “Người si nói mộng… hi hi…” Thanh Nhả cũng góp phần công kích…
– “Chết anh rồi… dám đắc tội vói mỹ nữ… tư lo liệu đi… hihi” Hồng Phượng ‘sung sướng’ khi Đức ‘gặp họa’…
Gia Kỳ cười thầm… nàng nhìn ra các người này miệng nói vậy nhưng lòng không nghỉ vậy… rõ ràng tình trong như đã mặt ngoài còn làm bộ…
Bất chợt… Gia Kỳ sửng sốt… sao tên này đào hoa thế?
Tâm Đoan mím môi… muốn nói lại thôi… lần trước đã công khai bộc lộ… thiệt ngượng chết đi được…
– “Có em… em quan tâm anh… anh Đức… I love you”… Tuyết Vân “nhảy” ra công khai tỏ tinh… Người đẹp này trực tính… nghỉ sao nói vậy… mạnh dạn tỏ tinh… không ngại ngùng…
… Im lặng… Lần trước… Tâm Đoan chỉ nói “Anh Đức… em ủng hộ anh” đã là một trái bom… lần này Tuyết Vân nói “I love you”… quá dọa người rồi… ngay cả “vai chính” cũng bối rối…
– “Haha… Cô thật là vui tính… haha” Đức hihi haha cho qua chuyện…
– “Chuyện gì chớ? Em nói thật mà… Tuyết Vân này hôm nay tuyên bố… Tuyết vân thích anh… bắt đầu hôm nay… em sẻ cua anh…” Tuyết vân chỉ sợ chưa đủ loạn… hùng hồn tuyên bố…
…
– “Anh Đức là bạn trai của Yến mà… mi làm vậy…” Thụy Vủ thở phì phì… một bụng tức giận… cảm thấy ghen ghen…
– “Biết mà… đâu có sao chứ… anh Đức có thể có nhiều bạn gái mà…” Tuyết Vân thản nhiên…
Cả đám đàn ông trong ban nhạc… bao gồm Tuấn Kiệt, Tuấn Hào âm thầm ganh tỵ… đồng thời đưa ngón tay cái lên…
Hồng Phượng sửng sốt… Đức còi sao lợi hại vậy?
Hương âm thầm cười trộm… hắn còn chưa “đụng” tới cô đấy… mà đã mê hắn như vậy rồi… Một khi hắn đụng tới rồi… không biết sẻ mê hắn đến cỡ nào nửa đây…
Nghỉ tới đó… hai má Hương đỏ lên… lòng rạo rực…
Ngay lúc này… di động vang lên… “hú hồn… thiệt đúng lúc”… Đức mừng rỡ nhanh chông bắt máy…
– Narith vừa gọi… hắn nói mình không cần đi tới Cao Lảnh… hắn mang vợ xương Cần Thơ… giao dịch luôn…
– Ừm… biết rồi… Chị cũng chuẩn bị đầy đủ đi…
…
Krong Prey Veng Cambodia.
Mỷ Chi nghe Narith ngáy… biêt hắn đã ngủ rất say… nàng rón rén ngồi lên… mở cửa phòng bước ra ngoài đi về phía cuối hành lang… nơi đó có căn phòng chứa đồ linh tinh… Mỷ Chi nhìn trước nhìn sau… thấy không có ai… mở cửa bước vào…
– Sao chị lâu vậy mới tới? Vyna vừa thấy Mỷ Chi liền mở miệng trách… gả đang nứng cặc…
– “Thì bây giờ không phải đã tơi rồi sao?”Trong bóng tối… Mỷ Chi cười rúc rích… Tiếng cười nghe mê hồn khiến Vyna mê mẩn tâm hồn… gả đưa một tay mò vú nàng… một tay mò lồn…
– “Chị hứa rồi đó nha… xong việc là cho tui đút vô đó…” Vyna ủy khuất… Mỷ Chi cho tới giờ… chỉ để gả bóp vú sờ lồn… rồi giúp gả giải quyết bằng cách sục cặc gả… điều này khiến gả điên lên được… cũng may… tuần tới thôi… ai cũng sẽ chết… gả sẽ là chủ nhân của cơ thể tuyệt vời kia… và cả một giang sơn…
– “Hihi… thấy cậu làm việc siêng năng như vậy… hôm nay đặc biệt cho cậu… có muốn không?”… Mỷ Chi vừa nói vừa cởi quần minh… hai đùi trắng ngần, mông căng cứng… mơ mơ trong bóng tối.
– “Muốn… muốn…”Vyna si dại ngồi xuống đưa miệng tới… lâu lâu nàng cho gả bú một lần đẻ động viên tinh thần gả… chưa bao giơ nàng cho hắn đút cặc vào.
Mỷ Chi nhìn thằng miên đang bú liếm… khẻ nhếch miệng cười lạnh… hai năm nay mưu đồ đại sự… Rúc cục cũng sắp thành công rồi… Tất cả gia tài trong ngân hàng bên Thụy sỉ của Narith sẻ là của nàng…
Narith… Akra… Bourey… đến lúc tụi mày phải chết rồi…
Mày cũng vậy đó Vyna… muốn đụ bà à? Chờ kiếp sau đi… mày đã hết giá trị… sắp chết được rôi… nên hôm nay đặc biệt chút đó…