Phần 154
Ngay lúc này… Tiếng nhạc vang lên… Đức với tay lấy di động đang để trên bàn…
– “A lô… sao rồi? Mẹ tôi có nói gì không?” Tiếng Thanh Nhả vang lên… có vẻ rất nóng lòng…
– Cô đã không sao rồi… bình tĩnh lại rồi… Yên chí đi… tôi đang đưa cô về nhà…
– “Cảm ơn nhiều… mai mốt đãi anh một bửa…” Giọng Thanh Nhã như trút được gánh nặng…
– Ha ha… Đừng khách sáo mà… – Mông nhịp tới lui nhanh hơn… Phấn khích quá mà… mẹ đang bú cặc… con gái thì muốn đãi mình bữa cơm…
– “Những gì mẹ tôi nói… anh…” Thanh Nhã ngập ngừng…
– Yên chí đi… không được lẻo mép… Tôi hiểu mà… nà… không phải ăn cơm thôi chứ?
– “Đổ quỷ anh… OK… mai mốt gặp… bye…” Bên đầu bên kia Thanh Nhã cúp máy… khẽ mỉm cười… nghĩ đến tối qua… lòng rạo rực…
…
– “Con Nhả phải không? Nó nói gì?” Hường nhả cặc đang ngậm trong miệng… ngẩng đầu lên hỏi…
– Ừm… chị ấy nhờ cháu trông chừng cô… Sợ cô buồn… cháu nói là hết chuyện rồi… cô hết buồn rồi… hinhi có phải không? Ây… tiếp tục đi… đừng có ngừng… đang phê…
– “Ừm” Hường “ừm” trong cổ họng… ngoan ngoãn gục gặc đầu… trong khi cặp vú của bà bị đôi bàn tay hắn nhồi bóp thành muôn hình vạn trạng…
…
– “Cô nghỉ… cô không phải là người đầu tiên tới đây…” dựa vào lòng hắn… nước ấm trong bồn làm bà dễ chịu… thoải mái… Sau mấy tiếng đồng hồ để hắn dập tả tơi… bây giờ Hường mới có thời gian quan sát tỉ mỉ trang trí trong nhà… những tấm gương trên tường… trên trần nhà… rõ ràng là nơi hành lạc…
…
– Đúng rồi phải không? Im lặng là thừa nhận… ai vậy? Cô có quen không? Hường tò mò…
– “Cô muốn biết hả? Không được đâu… trừ khi…” Nhớ đêm qua… màn cụp lạc với ba chị em Nancy quá đã… Đức liền có ý đồ… Tố My… Chủ tịch tỉnh Phu nhân cũng chịu chơi lắm…
– Trừ khi… cái gì?
– “Là vầy…” Hắn ghé tai Hường rù rì… hai mắt bà mở to… miệng há hốc…
– “Điên… điên rồi”. Mặt bà ửng đỏ… không nghỉ tới chuyện như vậy… sao có thể chứ?
– “Không tin thì thôi… hi hi… thêm một lần nữa ha…” Miệng nói hai tay nhấc bổng bà lên… để bà sát vào tường… Hường hiểu ý… cặp một chân lên eo hắn… ưỡn người ra phía trước cho hắn dễ dàng đút cặc vào… hai tay bà quàng qua cổ hắn… theo nhịp dập… hai vú bà run chuyển…
…
Thanh Nhả vừa về tới cổng thì thấy xe Đức ngừng trước nhà… thấy nét mặt mẹ có vẻ tươi vui… nàng thở phào nhìn Đức với vẻ cảm kích…
– “Hết chuyện rồi… yên chí đi… hihi” Thấy Nhả nhìn mình với ánh mắt dò hỏi… Đức liền cười trấn an…
– “Cậu ở chơi ăn cơm chiều nhé? Tôi vào chuẩn bị… lẹ lắm thôi… Hường mời… trong đầu không ngừng bị ám ảnh về câu nói kinh thiên động địa của tên “dâm tặc” này… bà lầm hắn rồi… nghỉ cũng mắc cười… nghỉ hắn là nai tơ… thì ra chính bà mới là con nai vàng ngơ ngác… nhưng bà… thích… mai này bà không còn cô đơn nửa… hắn hứa rồi… đến hẹn lại lên… cái chuyện một lúc… hai ba người cùng với hắn… suy nghỉ đã…
– Hi hi… cảm ơn cô… để khi khác… cháu có việc phải làm…
– “Vậy được… cô vào trước…” Hường đạo mạo đoan trang với giọng trưởng bối…
…
– “Nà… chiều mai… anh đón em ăn cơm…” Đức gạ đụ… tối qua… không gian chật hẹp… chưa đã…
– “Ừm”… Thanh Nhả hiểu ý hắn muốn gì… nàng cũng đang mong đợi… 5 năm rồi… chỉ mới tối qua… nàng đang mong là mỗi ngày có thể cùng hắn ân ái…
…
Đức nói là 6 giờ nhưng 5 giờ Du cùng hai người Định, Hòa của xã Đông Phú đã có mặt ở nhà hàng của Thu đại nương… Sáng hôm nay mản khóa học rồi… ngày mai chính thức đi huyện Cờ đỏ nhận chức Phó Chủ tịch huyện… Tâm hồn Du lâng lâng… sẵn dịp coi như chúc mừng đi… nên gọi toàn là những món xịn bày đầy bàn… dù sao hôm nay có hai người dành nhau trả tiền…
– “Nếu có rảnh… mang người nhà tới đây ủng hộ thường một chút… khi nào đãi tiệc gì gì đó cũng nên đến đây… Bà chủ ở đây là người nhà của Đức ca…” Hớp một ngụm bia, gấp miếng thịt bỏ vào mồm nhai… Du khoe khoang quan hệ thân thiết với Đức.
– “Nhất định… nhất đinh…” Định, Hòa đồng thời nghiêm túc đáp… Từ hôm biết chỗ dựa của Du… cả hai đều âm thầm dò hỏi… càng dò hỏi càng chấn kinh… run rẩy… hồi hộp… kích động… Người nào quen biết Trần Đức cũng đều có chỗ tốt… Đây là cơ hội… Định, Hòa âm thầm quyết định tìm cách bám chân thằng Du… hy vọng hắn làm nhịp cầu tiến dẫn…
Vì vậy khi Du gọi điện nói Đức ca có thể gặp hai người họ… Cả hai đứng ngồi không yên… vừa 5 giờ đã có mặt… Đức ca là lãnh đạo trực tiếp… còn là nhân vật khủng… không thể thất lễ được.
– “Còn nửa… nhớ căn dặn bạn bè… khi thấy bà chủ ở đây… không được hỗn láo… nếu không… chết không kịp ngáp… chỗ bạn bè với nhau… đừng nói tao không nói trước nha…” Nói đến đây… Du nhỏ giọng chỉ vừa cho Định, Hòa nghe…” thấy thằng trẻ tóc xanh tóc đỏ đằng kia hong? Nó là tắc kè Hưởng… thằng lưu manh nào tới đây kiếm chuyện… bảo đảm bị đánh cho tới má hay vợ cũng nhận không ra luôn… hi hi… ngay cả mấy cha CA từ bên ngoài tới nó cũng không nể mặt đâu…”
Nói đến đây… Du đưa tay lên… hướng về Hưởng vẩy tay chứng tỏ quen biết… Ngay lúc này Thu đại nương từ bên trong khu nhà bếp đi ra… Du lập tức đứng lên gật đầu cười chào thân thiện… Thấy là khách quen… Thu gật đầu cười… coi như chào đáp lễ…
– “Đức ca… anh tới rồi”… Tiếng Tắc kè Hưởng vang lên… Du, Định, Hòa đồng loạt đứng lên nhìn ra cổng…
– “Ừm… sao hả… có gì lạ không?” Đức mỉm cười bình dân thân thiện hỏi… mắt nhìn thấy bọn người Du, Định, Hòa… khẻ gật đầu…
– “Mọi chuyện đều tốt… Đức ca…” Hưởng đáp với nét mặt sùng bái… hình ảnh Đức ca cầm súng bắn nhau, áo nhuốm máu được phát tán trên phây bù… khiến Hưởng đả sùng bái lại càng sùng bái Đức ca hơn bao giờ hết… Trước kia chị Dung luôn có cái nhìn thù địch với đám bạn nó… gần đây lại khuyên nó nên học tập theo Đức ca… Còn nửa… Chị Dung không còn đi bán dạo nửa… hiện là nhân viên văn phòng đấy… tuy chỉ là lon ton thôi… nhưng thật là có mặt mũi với đám bạn… Còn không phải là do Đức ca hay sao?
– “Ăn gì hong? Cô dặn nhà bếp làm…” Thu ân cần hỏi… nét mặt ra vẻ nghiêm trang của “trưởng bối”…
– “Tí nữa lên phòng ăn sau… Có chuyện cần bàn trước”… Ánh mắt Đức nhìn Thu đầy ám muội… khiến mặt nàng có chút màu hồng… biết nó ám chỉ gì… muốn “ăn” nàng đó mà…
Thu vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại… nàng không hề muốn gì hơn… mặc dù Đức thường nói sẽ đưa hai mẹ con nàng di dân ra nước ngoài… nhưng để làm gì? Ở nước ngoài đâu có vui như ở đây… Nếu luôn được như hiện tại… nàng thích ở lại đây hơn…
Hiện tại là gì? Thu nghĩ đến căn phòng trên lầu mỉm cười hài lòng… chiếc giường lớn… có hai chiếc gối như của hai vợ chồng… mặc dù nó chỉ ngủ ở đây mỗi tuần chỉ có một lần… và mỗi lần nó đến… nàng và nó điên cuồng làm tình… Cô lúc rảnh rỗi… Thu nhìn lại quá khứ trong đầu… mọi sự việc như một giấc mơ… mấy năm trước, nó đến nhà chơi với con trai nàng… nàng coi nó như con cháu… ngày nay nàng coi nó như chồng… rên siết trong vòng tay của nó… những chuyện dâm dật nào cũng cùng nó làm qua…
– “Vậy được… cô lên trước…” Thu khoan thai bước lên lầu… nàng muốn tắm rửa thật sạch sẽ trước… chỗ nào trên người nàng… nó cũng liếm…
…
– “Ha ha… ngồi đi… lão Du… hai vị này là…”
– “À… Để tôi giới thiệu ha… đây là Văn Định phòng Thông tin, Văn Hòa… phòng Thú Y… Còn đây… ha ha… Văn Định… Văn Hòa… Tân Chủ tịch xã Đông Phú… Trần Đức… là lãnh đạo trực tiếp của hai người đó”… Du thân mật giới thiệu…
– “Chủ tịch Đức… xin chào… mai này hy vọng dưới sự lãnh đạo của cậu… Xả Đông Phú sẻ phát triển mạnh…” Định, Hòa… cả hai đứng lên nghênh đón lãnh đạo… nét mặt nghiêm túc tỏ ý dựa dẫm… không vỉ sự trẻ tuổi của vị tân Chủ tịch xả này mà tỏ ý khinh thường…
– “Ngồi… ngồi đi… từ từ nói chuyện…” Lần đầu tiên có người gọi mình là “Chủ tịch”… dĩ nhiên là thấy lâng lâng rồi… nên ngôn ngữ, cử chỉ… cũng có uy thế của lảnh đạo…
– Nghe lão Du nói… tinh hình xả Đông Phú có vẻ phức tạp lắm à? Hai vị có thể nói sơ lược một chút?
Đinh, Hòa nhìn nhau rồi mỗi người lấy ra một tập hồ sơ đưa ra… Đức cầm lấy mở ra… trong khi Định chậm rãi nói…
– Vấn đề lớn của xã Đông phú hiện nay là…
Tai nghe… mắt nhìn hồ sơ… hai người này đã chuẩn bị rất tỉ mỉ… con mẹ nó… Chồng làm Phó Chủ tịch… con làm Trưởng CA xã… Vợ… em vợ… luôn cả con dâu… Đúng là gia đình trị mà… Hợp pháp hay không hợp pháp thì không biết… nhưng Chủ tịch Đức không thích như vậy… hắc hắc…
“Trong hai tập hồ sơ này… còn có nhiều điểm quan trọng… nếu lãnh đạo có gì không hiểu…” Định thấp thỏm… hai phần hồ sơ nậy là kết quả của gần 5 năm thu lượm tội chứng của “Triều đình nhà họ Lê”…
…
– Yên chí đi… tôi sẽ đọc kỷ… ừm… nghe lão Du nói có người của Lại Đức Quang liên lạc với xả Đông Phú à?
– “Dạ… hôm qua nghe có người tên Lại Đức Huy đến viếng nhà của Phó Chủ tịch Quốc Đại nên đoán là người nhà của Chủ tịch Quang…” Hòa cung kính khi nói “Chủ tịch Quang”… hắn không có dũng khí chỉ đơn thuần kêu “Lại Đức Quang” như Đức vừa gọi…
Ngay lúc này di động Đức có cuộc gọi vào… Là Trưởng CA huyện Hoàng… Đức bắt máy…
– “Đức ca… chuyện hôm qua đã có chút đầu mối…” Giọng Hòa phấn khích…
– “Tên ngày hôm qua khai… nó nhận “đơn đặt hàng” từ một người tên Phùng… hắc hắc… cậu có biết tên Phùng này là ai không? Hắn là thủ hạ của Lại Đức Huy khi Lại Đức Huy còn ở Sở Giao thông vận tải…
Còn nửa… có một số hình ảnh được phát tán lên mạng… hắc hắc… cái mặt thằng đó thấy rõ ràng đêm qua cũng có mặt…
– “Lại Đức Huy…” lại là mày…” Đức… đả nổi sát cơ…
– “Cho người chụp thằng Phùng đem về…” thằng Huy kia cứ để yên… Vậy đi… Đức cúp máy quay qua bọn Du, Định, Hòa cười nói…
– Ha ha… cảm ơn nhiều… ừm… sáng mai tôi đến xã Phú Đông nhận chức… lão Định, lão Hòa… chúng ta ngày mai gặp lại… lão Du… lần này cũng thiệt cảm ơn anh…
– “Không có gì… không có gì…” Định, Hòa… mừng rơi nước mắt… Được Đức gọi là “lão”… có nghĩa là được “thu nhận” vào vòng tròn của Đức ca rồi… chỉ cần từ nay cố gắng ra sức… sẻ có tiền đồ vô lượng…
Du mừng rơn… ẩm “phong bì” chắc cú rỗi…
…
– “Nói chuyện xong rồi à?” Thấy Đức bước vào phòng… Thu buông cuốn tạp chí đang đọc… ngước nhìn hỏi…
– “Ừm… họ về rồi… Ông Tư bà Tư đâu… sao không thấy vậy?”
– “Bé Trúc và Gia Hân đòi xuống bến Ninh Kiều coi biểu diễn gì đó nên họ dẫn hai đứa nó đi… ăn gi hông… cô đem lên…” Thu đứng dựa sát vào người nó… hỏi cho có lệ chứ nàng biết nó sẽ “ăn” nàng trước… Vì vậy trên người… bên trong chiếc áo ngủ… chẳng có gì… phần trên… hai núm vú hồng ẩn hiện… phần dưới rõ ràng hơn… mảng lông đen đã được cắt tỉa gọn gàng có thể nhìn thấy xuyên qua lớp áo ngủ mỏng…
Trên người nàng… một mùi thơm thoang thoảng… gợi dục… đàn ông nhìn thấy mà không nứng cặc thì không phải là đàn ông… huống chi là Đức… nghe mùi thôi… cặc cũng cứng rổi… huống chi là thấy… Nó kéo vạt áo ngủ của nàng lên… chui đầu vào… úp mặt giữa hai vú… hít lấy hít để…
– “Thơm quá”… Liền sau đó… Thu cảm giác đầu ngực ẩm ướt… nó đang mút đầu ngực nàng như đứa trẻ mút vú mẹ… bàn tay mò mẫm giữa hai chân nàng…
Nó ngồi hụp xuống… ngước mặt lên… áp miệng vào… Thu rên ư ử trong cổ họng… phối hợp dang rộng hai chân ra… cho nó tùy nghi muốn làm sao thì làm…
Vấn đề là khi nó làm đủ trò thì… không lâu sau… Thu không chịu nổi sự khiêu khích… nàng đè nó ra giường hối hả lột quần nó ra tay cầm cặc sốc sốc vài cái há miệng ngậm vào… đầu tóc gục gặc…
Thu đại nương ngày nay và cô Thu ngày xưa… khác nhau một trời một vực…
…
Trong lúc này Phó Chủ tịch xã Quốc Đại đang chủ trì phiên họp với các thành viên nòng cốt trong UBND xã Đông Phú… không phải tại trụ sở của ủy ban… mà ngay trong phòng khách của căn biệt thự trị giá gần 20 tỷ của gia đình lão…
Phòng khách rất xa hoa… trang trí Á, Âu lẫn lộn… chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài rộng… bộ bàn 12 cái ghế… được làm từ loại gỗ mun trân quý… và điêu khắc trên toàn bộ ghế thật ấn tượng… nhất là cái ghế chủ vị mà lão đang ngồi hiện giờ… chạm trổ rồng… giống như cái ngai vàng vậy…
– “Hắc hắc… ba à… ngày mai hắn tới nhậm chức… mình tổ chức đám giỗ ông nội… như vậy ai ở ủy ban để tiếp rước hắn đây? Chiêu này… hắc hắc… độc thiệt nha…” Quốc Anh… Trưởng CA xã cũng là con lão… cười thích thú nói… mặt hắn đỏ ửng… hơi thở nặc nồng mùi rượu nhưng hắn không say… Cả xã Đông Phú này ai lại không biết Trương CA Quốc Anh có biệt danh “ngàn ly không say” chứ…
– “Chưa hết đâu mày… đây chỉ là mở màn thôi… tao sẻ cho hắn biết… ở cái xã này… ai mới là nhân vật số một…” Quốc Đại nét mặt đắc ý… bĩu môi khinh thường… Vì công hay vị tư… lão nhất định phải tìm đủ mọi cách ngáng chân không cho thằng này làm nên trò trống gì… Chủ tịch Quang đã ám chỉ… có người nhà của Lý bộ trưởng chống lưng… lão không cần phải sợ…
– “Tui thiệt không hiểu ở trên nghỉ làm sao mà cho thằng con nít làm Chủ tịch… nó làm được cái gì chớ? Aiz…” Vợ Quốc Đại… lắc đầu ra vẻ ngao ngán…
– “Nói gì đi nữa… minh cũng nên đề phòng một chút mới được… anh hai à… thằng Định với thằng hòa cũng không phai thứ hiền đâu…” Văn An… ủy viên quân sự xã có chút dè dặt…
– Cậu quá lo xa rồi… thằng cha Chủ tịch trước không quá 3 tháng… bị ba đá đít… Thằng này… hi hi biết đâu ba bảy hai mốt ngày… hi hi… – Oanh nịnh cha chồng… mắt liếc Quốc Đại… trong bụng đắc ý… thằng em trai sắp được làm ủy viên phòng xây dựng xả rồi…
Nhằm lúc lão cũng liếc nhìn nàng… hơi men cũng có trong người nên lòng dâm nổi dậy… cặc trong quần lão giật giật… Đại càng ngày càng mê con dâu… vú đít săn cứng lồn bót hết biết… tài bú cặc của con dâu làm Đại điêu đứng… trong khi con vợ lão… xề hết rồi… càng lúc càng phì như con heo nái… Aiz… cho tiền cũng lên không được… làm sao mà đụ được đây?
– Nói tóm lại là ngày mai… trừ mấy thằng gác cổng… thằng nào con nào mà vắng mặt trong buổi đám giỗ… mấy người sẽ coi tui xử đẹp tụi nó… Cho tụi nó biết Lê Quốc Đại là người như thế nào… hắc hắc…
…
Bác Bảy mới vừa qua 50 nhưng trông già hơn 60… người ốm cà tong cà teo, lưng khòm… hai hàm răng trên dưới chỉ còn vài cái… mỗi lần cười… đúng là ông già móm xọm… cũng chỉ bởi cuộc sống quá cơ hàn… bà Bảy đi bán vé số dạo… Nói nào ngay… Bác Bảy coi như cũng gọi là may mắn lắm rồi… nhờ vào cái “mác” gia đình liệt sĩ mà được sắp xếp vào chức vụ gác cổng ở trụ sở UBND xã Đông phú này… Nói là gác cổng chứ thật ra chuyện gì bác Bảy cũng làm… lau chùi… quét dọn… làm vệ sinh tổng quát… Tóm lại là thuộc loại lao động “đá bao sân”… Đã mười mấy năm rồi… cứ thế mà làm…
Ông trời cũng rất công bằng với hai vợ chồng bác… Thục Hiền… vừa ngoan… vừa hiền… Đứa con gái của hai vợ chồng bây giờ đã lớn… mới vừa tốt nghiệp… Hai vợ chồng chỉ cầu mong cho con gái kiếm được việc làm thích hợp… lúc đó hai bác có xuống lỗ cũng không còn gì tiếc nuối…
Hôm nay trụ sở UBND xã vắng như chùa bà đanh… nghe nói hầu hết các vị cán bộ xã đến nhà Chủ tịch Đại họp hành gì đó rồi ăn cổ luôn thể… Năm nào cũng vậy… nhà của Chủ tịch Đại ngày này thật là náo nhiệt… Bác Bảy cũng thích ngày này… thảnh thơi nghe cải lương mà không bị ai rầy…
Như thường lệ… bác Bảy đảo một vòng ra phía sau rồi trở về vị trí của mình… bác Bảy sửng sốt… một chiếc xe đẹp đang đậu trong sân của UBND… tài xế mặt non choẹt đang mở cửa xe bước xuống…
– “Này cậu trẻ… chỗ này không đậu xe được… mau đi đi…” Đoán tài xế trẻ là người không biết chuyện… bác Bảy “khuyên”… chỗ này là bãi đậu xe của Chủ tịch Đại… cũng may… hôm nay ủy ban “đóng cửa”… nếu không… Chủ tịch Đại nhìn thấy chỗ đậu xe bị chiếm thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa…
– “Ha ha… sao vậy bác? Có ghi là ‘Bãi đậu xe’ mà…” Đức cười…
Sáng hôm nay là ngày đầu tiên xuống xã Đông phú nhận chức… thông thường thì có người của UBND thành phố đi kèm… Chủ tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo dĩ nhiên là tình nguyện đưa hắn xuống cơ sở rồi… Nhưng Đức nhất định từ chối nhã ý này… giỡn chơi sao… Cả hai Chủ và Phó Chủ tịch Thành phố đưa Chủ tịch xả xuống xả nhậm chức… Muốn hù dọa ai đây?
Vì vậy Đức đi xuống xả Đông Phú một mình… hắn cho xe chạy thẳng vào ủy ban… đậu xe ngay vị trí quan trọng nhất… bởi vậy bác Bảy mới kêu hắn đi ngay…
– Ây da… đi đi… lái xe đi kiếm chỗ khác mà đậu…
– Đức Chủ tịch… chào buổi sáng…
– Đức Chủ tịch… nhiệt liệt hoan nghênh đến Xã Đông phú chỉ đạo công tác…
Cả hai Định, Hòa… không biết từ khi nào đã xuất hiện và đang tiến đến…
Bác Bảy sững người… choáng váng mặt mài… tưởng mình nghe nhầm… nhưng ngay sau đó… hai mắt bác Bảy mở to… mồm há hốc… điếu thuốc rê ngậm trong miệng rơi xuống cũng không biết… hai người Định, Hòa rõ ràng rất cung kính…
– Hai vị… tôi đậu xe ở đây được chứ?
– “Được… được… đây là chỗ đậu xe dành riêng cho cậu… Chủ tịch Đức… dĩ nhiên là được rồi… ha ha…” Định cười hân hoan… bắt đầu hôm nay đời tươi đẹp lên rồi…
– “Bác Bảy… đây là Đức Chủ tịch của xã Đông Phú chúng ta”… Hòa quay sang nhìn bác Bảy giới thiệu…
– “Chủ tịch… xin chào… xin chào…” Bác Bảy lắp bắp… rõ ràng đang chấn kinh không ít…
– Ha ha… bác Bảy… xin chào…
…
– “Hắn… hắn là Chủ tịch?”… Nhìn hai người Định, Hòa khúm núm cùng Tân Chủ tịch xã bước vào văn phòng ủy ban… Bác Bảy vẫn còn bàng hoàng… sửng sốt.