Phần 155
– “Hắn… hắn là Chủ tịch?”… Nhìn hai người Định, Hòa khúm núm cùng Tân Chủ tịch xã bước vào văn phòng ủy ban… Bác Bảy vẫn còn bàng hoàng… sửng sốt…
Đức liếc nhìn đồng hồ… 9h30…
Hôm nay không phải là ngày lễ, cũng không phải thứ Bảy hay Chủ Nhật… nhưng không khí tại UBND xã có vẻ giống như là những ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán… Chỉ thiếu hoa mai vàng và mùi bánh mứt…
– “Hôm nay là ngày giỗ của cụ thân sinh Phó Chủ tịch Đại… hầu hết các cán bộ xã đều được mời đến dự cho nên…” Định giải thích…
– Vậy à… ha ha… ít người thì ít tốn thời gian để chào hỏi… Có thêm thời gian đi xem hoàn cảnh chung quanh một chút cũng tốt…
Định, Hòa dẫn Đức Chủ tịch đi tham quan một vòng… giới thiệu nơi nào là phòng gì ban gì… UBND xã không phải lớn như UBND thành phố… Một vòng không đến 10 phút… cuối cùng hai người dẫn Đức đến văn phòng dành cho Chủ tịch xã…
– Chủ tịch… chúng tôi để cậu làm việc… cậu cần gì cứ điện cho chúng tôi là được…
– Ha ha… lão Định, lão Hòa… cảm ơn nhiều… tôi không làm phiền hai vị nửa…
…
Việc đầu tiên của Chủ tịch Đức là gọi cho Nancy… tuy không nói nhưng hắn biết nàng đang chờ hắn gọi…
– A lô… Sao lại gọi cho em sớm vậy? Hôm nay nhận chức mà… phải bận bịu lắm chứ? Hi hi…
– Việc đầu tiên anh làm… rất quan trọng… là gọi cho em… biết em đang chờ mà… có phải không?
– “Tha cho anh… coi như anh có lương tâm” Giọng Nancy nhu mì… như cô vợ nũng nịu với chồng…
– Hi hi… có một chuyện cười… em muốn nghe không? Hôm nay anh tới đây… Đức kể chuyện bị đuổi ra không cho đậu xe khiến Nancy cười nắc nẻ…
– Sao hả? Cảm giác ngày đầu tiên làm Chủ tịch xã ra sao? Nói em nghe…
– “Ha ha… rất thú vị…”Đức kể…
– “Sao lại như vậy?” Nancy lộ sắc giận… giọng nói đượm mùi sát khí…
– Em coi em kìa… không được giận… em đang mang thai đó… anh không phải là thiện nam tín nữ đâu… ha ha… bọn họ lầm to rồi… ừm… còn chuyện này nửa… nói cho em biết… anh sắp xóa tên thằng Lại Đức Huy rồi… ha ha… chuyện hôm kia là do nó làm… Đây là lần thứ hai… anh nghỉ nó cảm thấy cuộc sống vô vị cho nên sẽ giúp nó tìm thiên đường khác…
– “Tùy anh đi… hay là em để Thu Tâm, Phương Anh giúp một tay… cần nhất là nhanh gọn sạch sẽ…”Nancy bình thản… quyết định dứt điểm Lại Đức Huy như cắt cổ 1 con gà…
– “Nhất định rồi… chờ suy nghỉ xem cách nào hay nhất… sau đó mới quyết định… Thôi không nói nửa… bye”…
Đức nghe bên ngoài có tiếng ồn ào… cách đây 10 phút… bên ngoài yên lặng lắm kia mà? Hay là bọn họ đi ăn cổ về rồi?
– “Cộc… cộc… cộc…” Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…
– Vào đi…
– “Chủ tịch… Bên ngoài xảy ra chuyện…”Hòa bước vào… nét mặt còn đang hoảng hốt…
– “Xảy ra chuyện?” Chủ tịch Đức sửng sốt… ngày đầu tiên đi làm… cái ghế còn chưa nóng đít… đã xảy ra chuyện rồi? Con bà nó… sao xui vậy…
– “Có… có một số dân tụ tập trước cổng đòi ủy ban bồi thường công bằng… nếu không giải quyết… họ nhất định không đi… hiện giờ lão Định đang nói chuyện với họ… nhưng họ nhất quyết muốn gặp Chủ tịch xã…”Hòa chấn kinh không ít… trên trán hắn lấm tấm mồ hôi…
– “Ha ha… thú vị thú vị… Đi ra ngoài coi chuyện gì…” Đức cười lạnh… sớm không tới… muộn không tới… ngay lúc này lại tới… rõ ràng có âm mưu trước rồi… ba cái trò mèo quào này muốn hù dọa tao? Chọn lầm đốt tượng rỗi…
Bên ngoài cửa… một đám đông chừng 5, 6 chục người dơ cao biểu ngữ: “Oan tình”… ‘dân oan’… “xin trả công đạo”… đủ thứ loại…
Thấy Hòa cùng một thanh niên bước ra… tiếng huyên náo bỗng im bặt… ánh mắt mọi người có vẻ kỳ quái… có tiếng xù xì:
– “Có lộn không vậy? Hắn là Chủ tịch xã?”
– “Đây là Chủ tịch xã chúng ta vừa mới nhậm chức sáng nay… các vị bình tĩnh đi… có gì từ từ nói…” Định vừa lau mồ hôi trán vừa nói…
– “Cái gì? Hắn là Chủ tịch xã? Định à… ông muốn gạt tụi tui hả? Không có dễ đâu… hôm nay giải quyết không xong… mình cắm dùi ở đây… nhất quyết không về… Bà con… tui nói có phải không…” Một người đàn ông trạc gần 50 mặt đỏ gay la lớn…
– “Phải… phải… anh Chu nói rất phải… hôm nay nếu không có câu trả lời thuyết phục… chúng ta cắm dùi ở đây… nhất quyết không về…” người đàn bà đứng kế bên người đàn ông cũng hét lớn… điệu bộ hung hăng như con gà chọi…
Hình như hai người này “linh hồn” của đám dân… xem ra những người dân này không có vẻ gì là không ổn… nhưng Đức nhận xét không ít thanh niên mặt mày bặm trợn buông những lời lẽ thô tục khó nghe…
– “Xin các vị im lặng”… Đức hét lớn… đám đông nhất thời im lặng… nhưng chỉ được vài giây sau… có tiếng hét – “Đụ má… mày nói im lặng là im hả? Mày là cái con cặc gì… bà con… lên… đánh chết mẹ nó… phá nát cái ủy ban này…”
Tiếng nói chưa dứt… một nhóm từ năm đến sáu thanh niên… có đứa xăm mình… có đứa đầu tóc hớt rất quái gở hoặc trọc lóc lại còn đeo bông tai… tay cầm gậy gộc xông về phía Chủ tịch xã…
Hòa, Định hồn phi phách lạc… hành hung Chủ tịch xã… cán bộ nhà nước… chuyện lớn rồi…
Đám dân cũng bị dọa sợ không ít… họ chỉ muốn đến đây khiếu nại thôi… không phải muốn đập phá gây chuyện đâu à…
– Đùng… Đùng… Đùng…
Hiện trường im lặng như tờ…
Tất cả đều chấn kinh khi nghe tiếng súng nổ… sao lại như vậy… ai đã nổ súng? Đây là câu hỏi trong đầu của mọi người trong lúc này… bất giác… tất cả đứng thộn mặt ra…
Đức Chủ tịch xã đang cầm súng chĩa lên trời… nét mặt lạnh lùng làm cho người ta phát rét…
– “Đập phá? Muốn làm loạn à… thử đi…” Chủ tịch xã hét lớn…
… im lặng… không ai dám mạo hiểm… không dám đùa với lửa… ngay cả đám thanh niên mặt mày bặm trợn… bọn chúng nhìn cây súng đen ngòm… chột dạ… thầm nghỉ:” Lão đại nói chỉ cần xông lên đập phá chút chút… quậy tung lên là được… Hắn sẽ sợ té đái… Té đái cái con cặc… đụ má ông đéo chơi nửa… nó nổi điên nó “độp” một phát… lúc đó đừng nói sao mình ngu…
Nghỉ vậy cho nên ngọn lửa bừng bừng khí thế tắt ngúm…
– “Các vị muốn khiếu nại… tôi hiểu… nhưng hành hung… gây thương tích cho cán bộ nhà nước, phá hủy tài sản của chính quyền là phạm tội đại hình… sẽ bị truy tố trước pháp luật…”
Chủ tịch Đức trổ tài hù dọa… đây là “nghề của chàng”… chuyện không nghiêm trọng nếu qua miệng lưỡi của hắn… sẽ trở thành vô cùng nghiêm trọng… hậu quả khó lường… huống chi bây giờ… Cụm từ “hành hung cán bộ… đập phá tài sản…” dân lành nghe cũng đủ đái ra quần rồi… bọn bặm trợn kia cũng tái mặt nhưng nghĩ đến đại ca sau lưng liền bình tĩnh lại… Có điều không dám manh động như lúc đầu…
– “Chủ… chủ tịch xã… không phải tụi tui a…” người đàn ông tên Chu run rẩy… thanh minh thanh nga…
– Đúng… đúng… tụi tui không biết bọn họ… người đàn bà đưa tay chỉ về phía đám thanh niên côn đồ…
– “Đúng đó… chúng tôi không biết họ”… đám dân lành nhao nhao lên… căm giận…
– “Các người là ai… từ đâu đến…” Định, Hòa… cũng đã “hoàn hồn”… nghe dân chúng nói… liền quay qua nhìn bọn côn đồ chất vấn…
– “Xê… Chơi không vui chút nào… Tụi bây… mình đi”… gã đầu trọc có vẻ là đàn anh… ra lệnh kêu bọn đàn em chuồn…
– “Đứng lạiii…” thấy bọn du côn muốn đi… Hòa liền “lên gân”… lấy uy…
– “Để bọn chúng đi đi…” Đức xua tay… khi nảy, nổ súng là bất đắc dĩ… mấy tên du côn này chắc chắn có người sai khiến… bây giờ, chuyện cần làm là “xoa dịu” những người dân trước… còn đám du côn kia… chạy được bao xa…
– “… Các vị muốn khiếu nại… kêu oan… tôi muốn biết là chuyện gì… nhưng các vị đông như vậy… hay là như vậy đi… 5 người… các vị chọn ra 5 người đại diện… vào nói chuyện với tôi… những người khác ở ngoài chờ… Anh Định. Anh Hòa… nói bác Bảy mua nước uống, bánh kẹo… gì cũng được… tính tiền cho ủy ban…”Chủ tịch Đức hùng hồn ra lệnh…
Đám đông phấn khích vỗ tay ào ào… hai năm rồi khiếu nại… đây là lần đầu tiên có Chủ tịch xã mời họ vào văn phòng… muốn nghe nguyện vọng của họ… lại còn khách sáo cung cấp miễn phí nước uống, bánh kẹo… Tuy không là gì nhưng họ rất cảm kích… nhìn vị Chủ tịch xã trẻ tuổi với ánh mắt nhiều thiện cảm… không biết hắn sẽ làm được gì không nhưng với những cử chỉ này cũng là quá tốt rồi…
Nhanh chóng 5 người đại biểu được chọn ra… trong đó có người đàn ông tên Chu, cùng hai người phụ nữ… một trong hai là người lúc nảy đã la hét… hung hăng như con gà chọi… và thêm hai ông cụ nửa…
– Các vị… xin mời theo tôi… Chủ tịch Đức, Hòa, Định… cùng 5 đại biểu vào văn phòng của Chủ tịch xã…
– “Ha ha… Như vầy có phải tốt không… không cần phải làm loạn cả lên…” Chủ tịch Đức bình dị cười thân thiết nói…
– “Chủ tịch xã… chúng tôi thật không có ý quấy phá đâu… chỉ là 2 năm nay rồi… sự việc không có gì thay đổi cho nên…” Chu hổ thẹn phân trần…
– “Khoan… chờ chút… anh Chu phải không? Anh nói là khiếu nại hai năm rồi… không có kết quả… Vậy… anh Định… anh Hòa… hai người biết chuyện này?” Đức quay sang nhìn ĐỊnh, Hòa hỏi…
– “Chúng tôi biết nhưng chuyện không thuộc vào sự quản hạt của minh” Hòa gật đầu…
– Vậy được… nhờ hai anh tạm thời làm thư ký… ghi chép đầy đủ…
…
Cùng thời gian… Cách trụ sở UBND xã không xa…
Hôm nay là ngày giỗ ông cụ thân sinh của Phó Chủ tịch xã Đông Phú Lê Quốc Đại… Tiệc sáng tiệc trưa tiệc chiều… không khí vui như trẩy hội… Từ mười giờ sáng… người ra người vào vô cùng tấp nập… ai cũng tay xách tay cầm… ậy… không có phong bì thì cũng phải có quà mới được… để tỏ lòng hiếu kính với ông cụ đã khuất… mong Phó Chủ tịch Đại được vui…
Có câu một người làm quan cả họ được nhờ… nhà của Phó Chủ tịch Đại thì có lắm người làm quan… vợ Phó Chủ tịch Đại là Ủy viên Tài chính ngân sách xã, con trai làm trưởng CA xã, em vợ làm ủy viên Quân sự xã, con dâu thì làm ủy viên Lao động TBXH xã…
Nói tóm lại các vị trí mấu chốt điều hành bộ máy chính quyền xã… đều do người thân của Phó Chủ tịch Đại đảm nhiệm… lão rất tự hào… thường nói đây là phước của người dân trong xã Đông Phú… vì hiệu suất làm việc cao… những quyết định quan trọng đều có thể được thông qua nhanh chóng… ngay cả trong bữa cơm của gia đình… không cần tốn quá nhiều thì giờ thảo luận, bàn cãi vô ích…
Tuy vậy… Lê Quốc Đại vẫn chưa hài lòng… vì lâu rồi vẫn chưa xóa được chữ “Phó”… Tưởng là đuổi được tên Chủ tịch xã tiền nhiệm đi… lần này lão sẽ chính thức “đăng cơ”… lo lót hết rồi… Ai dè giữa đường chạy ra một Trình Giảo Kim… làm kỳ đà cản đường…
Lê Quốc Đại một bụng uất nghẹn… lão nghe nói tên Trình Giảo Kim này hỉ mũi còn chưa sạch… trên điều hắn xuống đây làm lãnh đạo của lão… lãnh cái con cặc… Quốc Đại thầm chửi thề… phải cho tân Chủ tịch biết… ở xã Đông phú này… Lê Quốc Đại mới là lão đại…
– “Hắc hắc… ba không cần nóng lòng đâu… thằng già trước chỉ ngồi được 3 tháng đã bỏ chạy thục mạng… thằng này được mấy năm hơi… Hai tháng là cùng… trên đưa xuống một thằng… mình đá một thằng… Trước sau gì cái ghế Chủ tịch cũng là của ba mà… không cần gấp…” Quốc Anh… Trưởng CA xã… cũng là con trai của Quốc Đại bĩu môi khinh thường…
– “Đúng đó ba… con không thấy thằng Chủ tịch mới sẽ làm được gì… cho dù hắn ba đầu sáu tay… hi hi…” Oanh… con dâu lão… phòng Lao động TBXH xã nịnh cha chồng…
– “Hắc hắc… Bây giờ là mấy giờ rồi… sao chưa có tin tức gì vậy?”Đại cười đắc ý… dáo dác nhìn ra ngoài… lão đang chờ tin tức sốt dẻo… tân Chủ tịch xã làm mất lòng dân… bị họ đánh một trận đầu u trán mẻ… Trụ sở ủy ban bị đập phá… đó là “hồi thứ nhất của kịch bản”… sau đó có người đến cầu cứu Phó Chủ tịch Đại… ông liền hỏa tốc cùng CA xã đến cứu viện kịp thời… nếu không kết quả sẽ “trầm trọng” hơn nhiều…
– “Có căn dặn kỹ lưỡng mấy thằng đàn em của anh đừng có mạnh tay quá không vậy? Rủi ro có án mạng là chuyện lớn a…” Oanh hỏi chồng…
– Tào lao… cái gì xảy ra án mạng chứ… gãy răng, chảy máu mũi thôi… cùng lắm là hắc… hắc gãy ba cái xương sườn cho nó tởn tới già…
– “Cái vụ khiếu nại thì sao? Thằng nhóc này có khi nào tuổi trẻ máu nóng muốn làm anh hùng hong?”Phấn lo ngại hỏi chồng…
– Hắc hắc… cầu mong là như vậy… nhưng nó dám sao?
– “Anh hai… chuyện không thể nói như vậy đâu à… nghe nói chỗ dựa của nó cũng là thứ dử đó nha…” Em vợ Đại… Văn An tỏ ra dè dặt nói…
– “Tao biết… nhưng ở đây là tỉnh Hậu Giang chứ không phải Thành ủy Cần Thơ… không cần phải sợ… Thượng Tá Hùng là người rất quyền lực… Có chỗ dựa rất mạnh ở Bộ… Nó mà đụng vào… hắc hắc… không chết cũng bị thương… Yên chí đi…” Đại ngạo nghễ nói…
– “Chủ tịch Đại… Chủ tịch Đại… chuyện lớn rồi…” Ngay lúc này… một gã trẻ mặc sắc phục CA chạy vào thở hổn hển nói không ra hơi…
– “Thằng Công này… mày làm gì như cháy nhà vậy? Có chuyện gì từ từ nói… thiệt không ra thể thống gì hết…” Đại sa sầm mặt mắng…
– “Chủ tịch Đại… ông sai tui đi quan sát tình hình ở Ủy ban… tôi thấy…” Công kể…
– “Cái gì? Hắn… bắn ba phát lên trời?” Đại ngồi bật lên như cái lò xo… Con lão Trưởng CA xã nét mặt trầm trọng… Vợ, con dâu, gã em vợ tất cả đều sửng sốt…
– “Chúng ta đi đến đó coi sao…”Quốc Anh hấp tấp đi ra cửa…
– “Khoan đã… ngồi xuống… mày gấp cái gì…”Đại quát… lão lấy di động ra gọi…
Trụ sở CA Huyện Châu Thành…
– “Hắc… hắc… Con Tố Như này nhìn coi cũng được nhưng thằng Thượng tá này ngu như con heo… đéo mẹ… có nứng cặc thì kêu nó vô văn phòng là được rồi… đi mướn nhà nghỉ giữa ban ngày… ngay trong giờ làm việc… Đổ ngu…”
Trưởng CA huyện Châu Thành là Thượng Tá Cao Hùng đang ngồi trong căn phòng… hai mắt dán vào màn hình của chiếc iphone 11… hôm nay có vụ xí căn đan trên mạng… Thượng tá Hoàng Thanh Hà cùng nữ Trung úy Tố Như bị bắt quả tang trong nhà nghỉ… Hùng khinh thường… thầm mắng thằng kia ngu như heo… tự hào mình khôn hơn nhiều…
Chẳng hạn như bây giờ… phía dưới… thật là trùng hợp… cũng có một nữ Trung úy đang hì hục bú cặc lão… tuy nhan sắc của nữ Trung úy này không được như Tố Như của quận 10 ở Thành phố… nhưng cũng là hoa khôi của Phòng CA huyện Châu Thành… vì vậy từ lâu lọt vào mắt dê của Cao Hùng… Khi nứng… lão gọi nàng vào văn phòng… kéo cái quần xuống… để nàng phục vụ…
Trưởng CA huyện mà… quyền sinh sát nắm trong tay… đã vừa mắt ai rồi thì… cua… cua không được thì dụ dỗ dọa nạt… vì vậy… ai có chút nhan sắc ở Phòng CA huyện Châu Thành này… cũng đã từng chổng khu cho Hùng đụ… thường nhất là khi nứng cặc… lão gia vào văn phòng… lấy cớ hỏi han công tác… 10 phút thôi là đủ cho lão phọt trong miệng người ta…
Bởi vậy… Hùng mắng thằng thượng tá Hoành Thanh Hà… là đồ ngu…
Hùng ngả người dựa lưng lên thành ghế… tay trái cầm đầu tóc của nữ Trung úy hỗ trợ… tay phải cầm iphone nhìn gương mặt của Tố Như… nhắm mắt tưởng tượng… rên rỉ… Đầu tóc của nữ Trung úy trước háng lão liên tục gục gặc… nhìn nhanh như gà mổ thóc…
Đầu cặc giật giật… triệu chứng sắp bắn… Hùng gồng người lên… tay thêm sức ghì sát đầu tóc của nữ Trung úy thêm vào… Một dòng nước đục tràn ra hai bên mép nàng…
– “Đã quá… cảm ơn em Lệ… em càng lúc càng tuyệt… hi hi…” Hùng vừa bắn xong… nét mặt vô cùng hân hoan cười dâm khen “khẩu kỷ” của nữ trung úy trong khi nàng lấy khăn giấy lau chùi đầu cặc còn hơi nhơn nhớt… mắt lườm lão nũng nịu…
– Hơn hai tuần rồi… sao chưa có tin gì vậy? Có phải có gì không ổn?
– “Ây da… anh đã nói trong vòng một tháng mà… hi hi… em gấp cái gì chớ… Lo kiếm nhà hàng nào đãi tiệc lên lon Đại úy đi là vừa… hihi đãi lớn một chút nhen… cho xôm trò…” Hùng vừa cười vừa đưa tay bóp vú… nhưng ngay lúc này… di động lão có cuộc gọi vào… lão liếc nhìn màn hình… bắt máy…
Lệ cười lỏn lẻn… tinh nghịch đưa tay trước đũng quần lão khẽ bóp mấy cái… quay người lắc mông bước ra ngoài…
– “Sao hả? Có chuyện gì?” Giọng Hùng trịch thượng…
– “Thượng Tá… tôi có chuyện muốn báo cáo với ông… Chuyện là vầy…” Giong Đại trở nên vô cùng cung kính…
Đại đa số Bi Thư, Chủ tịch và cán bộ cho dù công tác nơi bộ phận chính quyền hay Đảng ủy đều rất kiêng kỵ CA… Trường hợp Trưởng, Phó CA Tùng, Vinh của thành phố Cần thơ thì lại khác… cả hai rất khách khí với cao tầng của UBND cũng là vì nhìn mặt Đức tổng… tức là nhìn mặt Thiếu Tướng Nancy… ái nữ của Thủ trưởng số 1 mà làm việc… Hơn nửa… Phó Vinh lại là em của Chủ tịch Vân… vì vậy Sở CA thành phố… cho UBND thành phố… 7, 8 phần mặt mũi…
Cho nên Quốc Đại nể sợ Hùng hơn là Bí Thư và Chủ tịch huyện… đó là chuyện thường… là tình trạng chung… Ai làm cán bộ mà chân tay sạch sẽ? CA cũng không ngoại lệ… nhưng CA có thể vừa ăn cướp vừa la làng… có quyền mở hồ sơ điều tra cán bộ, bới lông tìm vết nếu không vừa mắt ai đó…
Còn có nguyên nhân chính nửa là trong vụ đền bù đất đai cho người dân xã Đông Phú… Hùng là ô dù đứng phía sau của Quốc Đại… hai năm qua mỗi khi dân khiếu nại… Hùng gửi CA đến “dẹp loạn”…
Tức “xì khói” cho rằng vì Trần Đức mà não không xóa được chữ “Phó”… Lại được đám người của Lại Đức Quang gợi ý… làm “kỳ đà ngáng chân” Trần Đức là chìa khóa cho tấm vé lên thuyền của Lý Bộ Trưởng… Quốc Đại liền động tâm… một công hai chuyện… ngu gì nói không?
Dĩ nhiên lão không phải nhắm mắt nhắm mũi mà làm… lão cũng thăm dò xem ô dù của tân Chủ tịch đã ngáng chân mình… là cao tầng của Thành ủy thôi mà… mấy người này không quản lão được… Huyện Châu Thành thuộc tỉnh Hậu Giang.
Đây là sai lầm chết người của Đại… đúng ra cho dù lão có muốn đào sâu hơn… cùng sẽ mù tịt… người biết không nhiều… và người biết thì không nói… Lại Đức Quang sẽ không bao giờ nói… lão biết khi nói ra… tên này sẽ sợ té cứt trong quần… chuyện ngáng chân Trần Đức? Quên đi… hắn làm ngược lại thì đúng hơn…
Đám dân làng hôm nay kéo đến “làm loạn” chính là do Đại cho người cò mồi xúi dục… mục đích để đạt được kịch bản như đã trình bày ở phần trên…
Nhưng xe lửa trật đường rầy… kịch bản không xảy ra như mong muốn… Trần Đức không bị đánh gãy xương sườn… hắn rút súng bắn chỉ thiên… làm đám dân và đám tay chân của lão chấn kinh… Lại còn ngồi xuống lắng nghe dân đen nói chuyện…
Có nghĩa là chuyện ăn chặn tiền bồi thường của lão và Thượng tá Hùng sắp đổ bể rồi… lão đã đi một nước cờ sai bét…
Bây giờ, Đại muốn Hùng đem quân “dẹp loạn”… lão dèm pha hai người Định, Hòa mách nước cho tân Chủ tịch trẻ tuổi ra mặt cho dân đen… muốn làm anh hùng… nổ súng thị uy…
Cao Hùng nghe Đại “tả oán” lập tức sai thân tín là Trung tá Liêm đến xã Đông Phú phối họp “dẹp loạn”…