Phần 16
Cái chuyện thằng Đức thôi học mở công ty xây dựng coi như không có vấn đề, hai cửa ải khó khăn nhất là Nhàn và Thủy đã thông qua. Ba nó chỉ được Nhàn thông báo qua loa, Tuấn ậm ừ không cho là quan trọng, thậm chí coi như thằng con bồng bột đùa giai mà thôi. Hơn nữa lảo đâu có rãnh để ý chuyện khác ngoài cái chuyện hú hí với con bồ nhí chứ?
Khoảng thời gian này thằng Đức rất bận rộn, mở công ty thì phải cần văn phòng, mua vi tính cùng thiết bị cho văn phòng có vẻ xôm tụ 1 chút và cuối cùng là phải mướn thư ký… những chuyện này cũng làm nó tốn hao rất nhiều phải vay mượn từ Nhàn và Thủy phần lớn. Nancy có liên lạc qua điện thoại mấy lần hối thúc phải xong chuyện văn phòng càng sớm càng tốt rồi mới đăng ký thủ tục, nàng có hỏi có cần gì không thì nói… Đức bấm bụng nói “không cần đâu” mọi chuyện rất suôn sẻ… Có điều là khi tất cả mọi chuyện xong xuôi thì hai tuần liên tục Đức biệt tin người đẹp, nó như ngồi trên chảo lửa nhưng rồi Đức bình tỉnh lại và sinh hoạt bình thường, nó nghỉ không có lý nào Nancy gạt mình chớ, có lợi gì đâu, chắc là có chuyện gì đó thôi thì cứ đợi thêm.
Lúc này cũng đã chính thức nghỉ học rồi, nó học không vô, có vào lớp cũng chỉ là tâm bất tại, thôi thì làm ông chủ nhà hàng, cuộc sống thần tiên ngày này qua ngày khác không cần khổ cực lo ăn lo mặc mà là xách cặt đi rông đụ hai ba lần mỗi ngày hết người này tới người kia.
Hôm nay Đức xuống nhà hàng sớm hơn mọi ngày khác, vừa bước vào thấy bé Trúc đang ngồi khóc thút thít, Thu ngồi cạnh đó.
– Chuyện gì vậy bé Trúc? Nói anh Đức nghe nào, anh Đức sẽ ra mặt trừng trị ác nhân cho em…
– Đứa bạn thân của nó sắp di dân qua Mỹ rồi nên nó mới vậy, vài ngày sẽ quên thôi, Thu phân bua.
– Vậy à? Thôi đừng buồn nữa ha… anh Đức dẫn em đi mua cái game mới nha… sao này cố gắng học cho giỏi giang, anh Đức sẽ đưa em đi Mỹ du học… chừng đó có thể gặp lại bạn thân kia rồi… Sao em thấy có tốt không?
– Thiệt hả? Vậy thì hay quá… đang buồn vì mất đứa bạn thân thì được Đức hứa mua game mới lại có hình ảnh đi Mỹ du học thật dụ người khiến bé Trúc hăm hở phấn khởi cười toe toét quên đi nỗi buồn hiện tại.
– Lại mua mới nữa à? Cái game kia mới mua chưa được tháng… sao phí tiền vậy… Thu trong lòng vui sướng thấy Đức tốt với con mình nhưng cũng “càu nhàu” vài tiếng.
– Ậy, bé Trúc học giỏi là được rồi… thưởng 1 chút coi như là khích lệ… có phải không bé Trúc? Nè anh Đức nói trước nghe… mai mốt học tập thành tích kém là sẽ không có gì hết, cũng không cho chơi game… sao hả? Có hứa không?
– Ừm? Bé Trúc gật đầu như gà mổ thóc…
– Ừm… coi như quyết định vậy đi… chờ tí nữa anh Đức nói chuyện với mẹ xong rồi anh em mình đi mua game ha… Nói xong Đức rảo bước lên lầu Thu không do dự bước theo, bây giờ Thu không còn e dè gì nữa, quá nhiều lần con nàng nhìn thấy mẹ nằm trên giường anh Đức với quần áo không chỉnh tề… và Thu nhận xét hình như bé Trúc coi đó là chuyện “bình thường”… cũng tốt thôi… Thu nghỉ.
– Sao lại nói cái gì đi Mỹ du học vậy? Làm cho nó mơ mộng hão huyền không tốt lắm đâu… Thu “cằn nhằn”.
– Cái gì mơ mộng hão huyền?? Mai mốt này nếu bé Trúc học giỏi giang thì cái chuyện đó không thành vấn đề đâu, mình có khả năng mà. Tin Đức đi… chuyện này để Đức lo…
Mắt Thu ươn ướt, nàng cảm động muốn khóc… không biết Đức nói thật hay nói cho mình vui nhưng nàng thật cảm động khi nghe Đức nói như vậy, nghỉ lúc trước. Hai mẹ con nàng sống trong nỗi sợ hãi không thấy được ngày mai, bây giờ cuộc sống ổn định, nàng không mong gì hơn nhưng Đức lái làm cho nàng thấy một chân trời mới cho tương lai của con, du học? Là chuyện trước đây dù có nằm mơ cũng chưa từng dám mơ tới.
Thấy bộ dáng của Thu như vậy, Đức hiểu được… nó càng quyết tâm kiếm ra tiền hơn nữa, Thu là người đàn bà “thuộc” về của riêng nó nên nó phải đặc biệt quan tâm. Đức nhủ thầm.
– Hổm rày… làm ăn ra sao? Thấy hình như mỗi ngày mỗi khá hơn đó nha. Đức hỏi, dĩ nhiên là theo thói thường tay bắt đầu tái máy, luồn vào quần áo sờ soạng trên người Thu.
– Khá lắm, đang nghỉ có nên mướn thêm chạy bàn và rửa chén không… Thu cứ để hay tay người đàn ông trẻ du ngoạn tự do trên người mình, đã từ lâu biết Đức là như vậy nên nàng biết chăm sóc lấy cơ thể mình, lúc nào cũng rất sạch sẽ sẵn sàng. Thu biêt tên này rất “ẩu”, muốn làm thì làm khi muốn thì đem nàng “xử” tại chỗ. Cũng chính vì biết chăm sóc bản thân nên càng ngày Thu càng trông hấp dẫn ra khiến cho nhiều gã đàn ông nổi lòng hươu dạ vượn trong đó có thằng CA đáng ghét kia, cũng nay là Đức làm cho hắn sợ mà lui.
– Thấy cần thì cứ mướn, chủ yếu lả quán sạch sẽ tươm tất thì người ta mới thường tới… À nè phải nghỉ thêm nhiều món mới, mấy món hiện tại tuy ngon nhưng cần có món mới người ta mới thích.
– Cô chỉ biết ngần ấy thôi, chị Bảy cũng vậy… chẳng lẽ lại mượn thêm đầu bếp? Thu băn khoăn nói.
Đức cười:
– Vậy thì không cần, thời buổi này muốn biết cái gì thì lên mạng học thôi, chỉ cần muốn học thì cái gì cũng có mà.
Thu biết cái gì gọi là vi tính nhưng chưa hề đụng tới bao giờ, nghe Đức nói vậy Thu ngẩn ra rồi sượng sùng nói lí nhí:
– Cái… cái này… cô không biết…
– Vậy còn Đức đây chi, Đức chỉ cô ha… nó lôi cái Ipad ra rồi vào Google, đánh “cách làm heo quay”… liền đó trên màn ảnh hiện ra vô số đoạn video chỉ cách làm heo quay da giòn, Đức chọn lấy một cho Thu coi khiến nàng trợn mắt há mồm mà nhìn.
– … Món nào cũng có? Thu thích thú hỏi.
– Ừm… nói tên món mà cô chưa biết nấu đi. Đức “hãnh diện” ra vẻ ta đây.
– Bò đùm trong món bò 7 món… Thu liền nói ra để thử…
Sau khi Đức đánh cái tên “Bò đùm”, cả chục đoạn video hiện ra trên màn ảnh nhỏ, khi Đức chọn đại một đoạn cho Thu xem… đến lúc này Thu hoàn toàn bị mê hoặc rồi… nàng lắp bắp: Nói trong mừng rỡ đầy phấn khích:
– Vậy thì tốt rồi, từ nay sẽ học được nhiều món mới… rồi như chợt nhớ tới cái gì nàng hỏi:
– Cái này… cái này có quá mắt không? Nếu là quá mắc thì thôi đi… sau này hẳn tính.
– Chuyện làm ăn thì nhất định phải có đầu tư… Ừm… bé Trúc cũng phải tới lúc làm quen với vi tính rồi… hay là vầy… mình mua một cái vi tính trước cho cô và bé Trúc… để giờ rảnh cô lên mạng… Ừm vậy đi… Đức nói xong vỗ bàn coi như đã quyết định. Chợt nghỉ tới điều gì nó nói nhỏ:
– Cái Ipad này tiện hơn cho Đức và cô tham khảo…
– Tại sao? Thu mù mịt thắc mắc.
– Tối tối mình mở phim séc Nhật coi ha… vừa nói vừa cười ha ha đầy dâm đãng. Một bàn tay lúc này đã thọc sâu vô quần vuốt ve chùm lông mềm mại…
– Đồ qủy… không đàng hoàng chút nào…
– Ậy… đàn ông không đàng hoàng đàn bà mới thương mà… có phải không? Đức cười hề hề dựa người lên chiếc ghế bành duy nhất trong phòng trong khi Thu đưa tay kéo khóa quân nó xuống kéo con cặt cứng ngắt người tình trẻ mở miệng ngậm vào… Chuyện bú cặc này bây giờ đã trở thành một thói quen của Thu, không cần Đức vòi vĩnh nữa, đâu chỉ có thế thôi đâu… khởi đầu của “chiến trận” là thế, cuối cùng là Thu nuốt luôn những gì Đức phun ra trong miệng mình, lúc đầu thất là khó chịu nhưng bây giờ Thu đã quen rồi, nàng nuốt hết… Thu biết Đức thích vậy… thì chìu thôi.
Cùng lúc đó tiếng chuông di động vang lên… Đức đang lim dim hưởng thụ chỉ hé mắt nhìn, Nancy gọi tới…
– Alô… Đức đây… sao lâu vậy mới gọi tới? Tưởng xù rồi chứ. Thu như thường lệ định ngừng lại để Đức nghe điện thoại nhưng Đức ra dấu bằng các ấn nhẹ đầu tóc nàng xuống ý nói nàng tiếp tục.
– 9 Giờ ngày mai xuống đi tới ủy ban nhân dân thành phố, đem theo giấy tờ đầy đủ sẽ có người đón cậu làm thủ tục… nhớ đó… giọng Nancy vang lên, ngắn gọn dễ hiểu.
– Ừm… hiểu được… còn gì nữa không?
– Rồi hai ba ngày sau, cậu sẽ tham dự đấu thầu xây cái cầu đầu tiên. Sẽ có người hướng dẫn hỗ trợ… Cậu không cần làm gì hết… đừng quá lo… Chỉ có mặt là được rồi.
– Ừm… chị nói sao tui làm vậy. Boss. Đức pha trò…
– Cậu có gì hỏi không?
– Bộ chị không phải nói càng ít hỏi thì càng tốt đó sao? Chị nói sao tui nghe vậy, tui rất dễ dạy đó nha. Nói sao nghe vậy, biểu làm sao thì làm như vậy.
– Ừm tốt… rồi ngừng khoảng 3, 4 giây lại nói:
– Cậu thật không có gì để hỏi? Giọng hơi cộc lốc… Đức cảm giác có mùi thuốc súng qua giọng nói khiến nó ngẩn ra.
– À có một câu… là chị nói đó nha, chừng nào gặp lại? Nếu như ở Azerai thì tốt… Đức thẳng thừng…
– Sẽ cho cậu biết sau… vậy đi… nhớ ngày mai đó… Giọng Nancy rỏ ràng trở nên dịu đi…
– Không thành vấn đề… chuyện quan trọng làm sao quên được… Yên chí đi.
Đức phấn khởi cúp di động nhìn Thu đang gục gặc đầu ở phía dưới hạ thân, chợ nhớ tới những lời nói khi nãy Đức hơi chột dạ nó liền đưa tay kéo Thu ngồi bên cạnh.
– Đức sắp mở công ty xây dựng, ngày mai đi đăng ký…
– Hả? Vậy… vây cái nhà hàng này thì sao? Thu sững sờ hỏi.
– Có sao đâu… vẫn làm ăn thôi, đang phát triển tốt mà… Coi như là cơ sở… công ty xây dựng là “mặt trận” mới… rất dể làm giàu… nếu mọi chuyện tốt đẹp thì cái chuyện ba bốn năm sau đưa bé Trúc đi du học không phải là không được… ngay cả đưa cô và bé Trúc qua bên đó cũng không thành vấn đề… hai mắt Đức sáng lên hủng hn nhin Thu nói.
– Đâu… đâu có ai quen biết ở bển đâu… đi làm gì.
– Vậy bây giờ nói còn quá sớm nhưng khi Đức có tiền nhiều rồi thì cũng sẽ tính chuyện đó đấy. Mấy đại gia ai lại không có nhà bên Âu Mỹ chứ? Rồi mình cũng sẽ vậy thôi… Sau này nếu được Đức sẽ lo cho ba người mình qua đó… chịu không?
Thu cảm động hết sức, cứ tưởng một thời gian sau tên nhóc này sẽ chán và quên mình nhưng nghe nói như vậy Thu cảm thấy như ăn cả ki lô đường mật chẳng biết nói gì cho phải bèn thút thít khóc…
– Sao vậy? Cảm động phải không? Không cần đâu… Cô là người của Đức dĩ nhiên là đi với Đức rồi, cả bé Trúc nửa. À nè… thay đồ đi… dẫn bé Trúc đi mua vi tính và game… đã hứa rồi không để nó thất vọng được…
– Cô đi nữa à? Có lâu không?
– Ừm… khoảng hai tiếng đồng hồ thôi, chưa tới giờ ăn trưa mà, mình sẽ về đúng lúc… lẹ đi ha.
– Ừm… được… chờ chút… Thu nhanh nhẹn về phòng mình thay đồ… Đức nhìn theo, dáng Thu cân đối, hấp dẫn biết chìu chuộng nó. Lại hiền lành không đua đòi so đo… Khác biệt tuổi tác thì sao chứ? Nó sung sướng thì được rồi… nếu mang cả hai qua Mỹ được thì tốt biết mấy… càng nghỉ đước càng quyết tâm…