Phần 169
– Ha ha… Lý Giám đốc… hoan nghênh… hoan nghênh… Lại Đức Quang miệng cười toe toét ra tận cửa đón Gia Kỳ… Đức Huy đứng bên lão… dáng hào hoa phong nhã… ăn mặc thời thượng như đi vũ hội… tay cầm bó hoa… miệng cười chúm chím… chờ đợi ba hắn chào hỏi xong… hắn sẽ bước tới…
– “Quang Chủ tịch… ông quá khách sáo rồi… xin cảm ơn đã có lòng tiếp đãi…” Gia Kỳ lịch sự… nhã nhặn mỉm cười đáp lễ…
Mọi ánh mắt tập trung lên nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay… Giám đốc Sở tài chính thành phố Cần Thơ cũng là Lý tiểu thư của Lý Bộ Trưởng… đẹp kiêu sa… trong trang phục không cầu kỳ… mà rất đơn giản, trẻ trung… nhìn nàng tươi mát động lòng người.
Cặc trong quần nhiều gã cán bộ, COCC dâm dê bắt đầu giật giật… nhiều tên nuốt nước bọt… ghen ghét liếc Lại Đức Huy… hắn cũng đang mê mẩn tâm thần trước sắc đẹp của “người trong mộng” tài sắc vẹn toàn… thêm vào gia thế… Cưới được nàng… không uổng kiếp này…
– Ây… đó là chuyện nên làm… ha ha… Lý Giám đốc… xin mời… Quang đứng sang một bên nhường lối… nhanh chóng liếc mắt nhìn Lại Đức Huy…
– Gia Kỳ… Chào cô… Tôi là Lại Đức Huy… Welcome to Cần Thơ… ha ha… mãi tới hôm nay mới có dịp gặp mặt… Cái này… tặng cho cô…” Huy mỉm cười… đưa bó hoa ra… hắn hy vọng Gia Kỳ sẽ nhìn ra loại hoa này… chính là cùng loại hoa mà hắn mỗi ngày “bí mật”cho người đưa tới tặng nàng…
– “Xin lỗi nha… tôi có dị ứng với phấn hoa…” Gia Kỳ “sợ hãi” lui một bước… sợ đụng vào bó hoa… sẽ ngã bệnh…
Gia Thành đứng kế bên em gái… sửng sốt… Dị ứng với phấn hoa? Hắn liếc Gia Kỳ… thấy nét mặt em gái, biết nàng giở trò… Gia Thành cười thầm…
Chuyện Lại Đức Huy muốn cua Gia Kỳ tới tay… Gia Thành khinh thường nhưng không tiện phản đối… hắn đang cần Lại Đức Quang lôi kéo vây cánh… Hơn nửa, hắn biết tính em gái mình… Chuyện Lại Đức Huy muốn cua nàng tới tay là chuyện ngàn lẻ một đêm… người si nói mộng…
Hai cha con Lại Đức Quang sắc mặt đại biến…
“Còn không mau đem đi nơi khác…”Quang nói như gầm lên… hận không thể đá thằng con một cái… Khoe khoang tặng hoa cái gì? Người ta bị dị ứng với phấn hoa mà không biết?
Lại Đức Huy đang đứng đơ người ra… hận không có cái lỗ để chui vào cho đỡ ngượng… trong đầu cứ đinh ninh người đẹp sẽ mừng rỡ khi biết được mấy ngày nay… người bí mật tặng hoa là hắn… ai dè… thật là mất mặt…
Ngọc Nương nhanh chóng đến lấy bó hoa mang đi.
– “Ha ha… hết chuyện rồi… Gia Kỳ… vào nhà đi…” Gia Thành cứu vãn tình thế ngượng ngập của hai cha con chủ nhà…
Gia Kỳ làm như không có chuyện gì… tươi cười… vui vẻ… Lúc trên xe bước xuống, thấy bên cạnh Lại Đức Quang có người cầm bó hoa… nàng chợt hiểu… thì ra là vậy… mấy ngày nay người thần bí tặng hoa là hắn… vì vậy nghỉ ra cách vẹn toàn để hắn biết khó mà lui…
Tránh nói thẳng… Dù sao cũng cho Chủ tịch Quang chút mặt mũi…
Ngoài đám COCC, đám cán bộ trẻ thì Lý Bình, Minh Hiếu trong lòng hả hê nhất… nhưng mặt không đổi sắc… Giấc mơ làm rể Lý Bộ Trưởng không phải chỉ có mình Lại Đức Huy… Cả hai cũng âm thầm tìm cách đến gần Gia Kỳ… Khi chưa có “hy vọng” nhất định không thể để lão Quang biết… nếu không… sẽ “tan xương nát thịt” với hai cha con họ…
Buổi tiệc được tổ chức theo phong cách Buffet… Ăn uống tự chọn… Âm nhạc nhẹ nhàng vừa đủ nghe vừa để người ta tụm từng nhóm trò chuyện… đại đa số là giới trẻ thuộc nhóm Hồng nhị, tam đại… rôm rả khoe khoang… Vừa khoe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về Lý giám đốc thầm mơ mộng… có điều là biết mình chưa đủ cân lượng nên bấm bụng nhịn… không muốn làm phật ý cha con chủ nhà… Tuy lão không còn là Phó Chủ tịch tỉnh uy phong nhưng khó biết được ngày mai… có thể gió đổi chiều… không thấy Lý công tử “ăn dầm nằm dề” tại nhà Chủ tịch Quang sao?
Chánh văn Phòng Thu Hoa huyện Cờ đỏ mấy ngày nay đứng ngồi không yên… Bí Thư Kiều Nga nhìn nàng không thuận mắt… tên Lê Khánh Du từ lúc được ngồi vào vị trí Phó Chủ tịch huyện kia tối ngày như chó vẫy đuôi nịnh bợ… tên Hiếu lúc này cũng giữ khoảng cách… Thu Hoa cảm thấy vị trí Chánh văn phòng của mình đang bị uy hiếp…
Hết Lại Đức Quang đến Lý Gia Thành… cả hai chỉ nói suông cái miệng… ngoài đụ chùa… cho tới bây giờ cũng chưa giúp được gì… Hiện nay Thu Hoa đang muốn làm thân với Giám đốc Sở tài chính này… Lại Đức Quang đối với Lý Tiểu thư xem ra cung kính hơn nhiều so với Lý Gia Thành… Sở tài chính nhiều vị trí… nếu có thể thông qua quan hệ kiếm được một vị trí Chánh văn phòng, hoặc trưởng phòng thì quá tốt…
– “Lý giám đốc… Cô ở Cần Thơ đã quen chưa?”Thu Hoa thân thiện tiến đến bên Gia kỳ… bắt chuyện…
– “Hi hi… Chào Chánh văn phòng Hoa… Cô khỏe chứ?” Gia Kỳ tươi cười lịch sự chào hỏi…
– Aiz… Thường thôi… ngày nào cũng như ngày nào… không có gì mới… Ừm… Giám đốc Lý… nếu cô muốn đi cho biết chỗ này… chỗ kia… hi hi… nói với tôi một tiếng… nếu cô muốn… tôi là thổ địa ở đây đó…
– “Vậy thì cảm ơn trước nha… Chánh văn phòng Hoa… Chị thiệt có lòng…” Gia Kỳ khách sáo dè dặt… trong quan trường… người đến bên minh sốt sắng niềm nở… luôn có ý đồ…
– Không có gì… tôi sống một mình… dễ dàng thôi… nếu cô thấy buồn… muốn tham quan đó đây thì… Ah… anh Huy…
– “Tôi không phiền hai người chứ?” Lại Đức Huy đang mon men bước tới.
Hi hi… Phiền cái gì… Ah… tôi đi toilette… anh và Lý giám đốc từ từ nói chuyện a… – Thu Hoa mỉm cười gật đầu chào Gia Kỳ… cảm thấy hôm nay tới đây coi như gây chút ấn tượng được rồi… vồn vã quá hóa dở…
…
– Thật xin lỗi… thật quá sơ ý… không biết cô dị ứng với phấn hoa…
– Không có gì… tôi không có sao… Gia Kỳ lịch sự mỉm cười…
– “Cô thấy Cần Thơ ra sao? So với Hà Nội thì thế nào? Tôi có dịp ra Hà Nội mấy lần… thật đẹp… nhất là mùa Thu… không kém Âu châu…” Lại Đức Huy bắt đầu khoe lịch lãm… Điểm này hắn và Lý Gia Thành giống nhau và cũng là lỗi lầm nghiêm trọng đối với những cô gái có chiều sâu như Đồng Giao và Gia Kỳ…
Ánh mắt nàng bắt đầu có những nhàm chán… Những lời này nàng đã nghe quá nhiều…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Lại Đức Quang đang trò chuyên bên này nhưng đuôi mắt không ngừng theo dõi mọi động tĩnh… thấy con trai đang cười nói chuyện trò với Lý Gia Kỳ… lão bừng hy vọng… Cùng lúc thấy nơi góc hồ bơi… Cận vệ lão… Nguyễn Quân nhìn về hướng lão rồi bỏ đi…
Quang đão một vòng… đi vào trong nhà… Trước cửa thư phòng… Quân đang đứng chờ…
– Chuyện gì?
– Lãnh đạo… Tên bác sĩ Trần kiến Thức mất tích…
Lại Đức Quang trầm ngâm… con y tá thân tín của hắn nói có hai CA tiếp xúc với hắn… sau bây giờ lại mất tích?
– Bao lâu rồi?
– Hắn rời bệnh viện lúc 4 giờ… cho tới cách đây nửa tiếng… vẫn chưa về tới nhà… cho nên thuộc hạ nghỉ rằng hắn có thể đã mất tích… hay bỏ trốn…
– “Mất tích hai bỏ trốn cũng không sao… chuyện của Cao Hùng sắp xếp xong chưa vậy… nếu xong thì hành động đi… đừng để đêm dài lắm mộng” lão nói xong quay lưng bước đi… nét mặt âm u, hiểm ác… chưa được hai bước lão dừng lại…
– Còn nửa… con y tá đó…
– “Lãnh đạo yên tâm… chuyện này thuộc hạ biết phải làm sao”… Quân cung kính nói…
Gương mặt nham hiểm của Lại Đức Quang bỗng trở nên hiền hòa…
…
Cùng thời gian… một cuộc họp trong phạm vi nhỏ tại căn biệt thự trên đường Thái Thị Hạnh… Ô môn. Trong phòng IT… trên lầu ba… chỉ có Thu Hà, Phương Anh, Thục Linh báo cáo tình hình với Thủ trưởng… đúng ra là với Đức lão bản… Toàn bộ kế hoạch từ hắn mà ra…
– “Tên bác sĩ đã khai ra… hắn nói Cao Hùng cho hắn nửa tỷ để giết Lê Quốc Đại… hắn pha ricin với nước rồi tiêm vào cơ thể của nạn nhân… Sau cùng nói nạn nhân chết vì máu nhồi cơ tim…” Thu Hà vừa ngồi xuống ghế đã nói…
– “Vậy có chứng cứ không… nếu không có chứng cứ… Chỉ với lời hắn nói… khó mà buộc tội Cao Hùng…” Thục Linh nhanh miệng hỏi…
– “Buộc tội Cao Hùng? Ai nói buộc tội hắn?” Đức lão bản mỉm cười… nụ cười rất gian trá…
– “Anh…” Thục Linh một bụng tức giận… không dùng tên bác sĩ buộc tội Cao Hùng vậy bắt hắn về làm gì… thấy có mặt của Thủ trưởng nên cố nhịn… mắt lườm Đức…
– “Ý của anh là…” Nancy nhìn Đức… càng lúc nàng cảm thấy hắn thông minh hơn nàng tưởng tượng…
– Cao Hùng và Lại Đức Quang đúng là hai con quái vật… cần phải tiêu diệt…
– “Vậy… làm bao nhiêu chuyện chi cho mất công… trực tiếp “độp” mỗi thằng một phát là được rồi…” Thục Linh tức cành hong “nổ” ra… từ chiều đến giờ nàng tắm biết bao nhiêu lần vẫn còn thấy thúi… bao nhiêu “oán hận” chưa kịp tính sổ… bây giờ nói tên bác sĩ này vô dụng… như vậy dàn cảnh đem hắn về đây làm gì?
– Đúng đó… tốn bao công sức bắt tên bác sĩ… vô dụng sao? Phương Anh cũng bất mãn… lườm Đức…
– Ai nói hắn vô dụng… hắc hắc… hắn là con cờ tốt nhất cho minh…
Đức đưa tay sờ cằm… hai mắt lim dim ra vẻ suy nghỉ… đầu gật gù ra vẻ “cao thâm khó lường” mắt lén liếc Thục Linh… thấy nét mặt nàng ta đang hầm hơi như con gà chọi… hắn khoái chí…
– “Ha ha… Mọi người đang thắc mắc… nhìn thấy dáng vẻ của hắn… vỡ lẽ ra… thì ra hắn muốn trêu đùa Thục Linh… nên bật cười… Biết mình bị trêu đùa… Thục Linh “hung hăng” trừng mắt đưa nấm tay lên… hăm dọa…
– “Nói ra cho mọi người nghe một chút… anh lề mề như vậy… em cũng không hiểu…”Nancy đánh nhẹ vai Đức…
– Nà… bây giờ đem tên bác sĩ này dấu đi… sau đó… mình tung hỏa mù… Nancy… em cho rò rỉ Bộ CA đang điều tra Cao Hùng… hắc hắc… mọi người nghỉ đi… chuyện gì sẽ xảy ra…
– “Có tịch rục rịch… Cao Hùng bằng đủ mọi cách sẽ tìm cách giết tên bác sĩ để bịt miệng.”Thu Hà nhanh miệng.
– “Cũng chưa chắc… trừ khi hắn nghỉ là tên bác sĩ này có đủ bằng chứng bất lợi cho hắn…” Phương Anh lắc đầu…
– “Đúng chứ?” Thục Linh vừa lườm vừa hỏi…
– “Chậc… chậc… Sai… sai bét hết…” Đức lắc đầu chậc lưỡi…
– “Sai? “Cả đám mỹ nữ nhao nhao… tỏ ý không phục… hai mắt nhìn lão bản đầy “hăm dọa” ngụ ý nếu lão bản không giải thích hợp lý là không xong… Ngay cả Nancy cũng nghi ngờ…
– “Sai hết rồi… chúng ta dấu tên bác sĩ… chính là… ha ha… gián tiếp đẩy Cao Hùng vào chỗ chết… nói một cách văn hoa theo võ hiệp kỳ tình là “Cách sơn sát ngưu”… ha ha ha…”Đức lão bản đắc ý “khai sáng” đám mỹ nữ… Ngoại trừ Nancy… các nàng khác nét mặt vẫn còn bư ra… chìm đắm trong suy nghỉ mông lung…
Nói nào ngay… các nàng ai cũng giỏi… thậm chí xuất sắc về kỹ thuật vi tính, bắn nhau, đánh nhau… khó ai bì kịp… nhưng về mánh mun gian trá, xảo quyệt, lường gạt… thì Đức là bậc thầy… Trời sinh hắn đầu óc vô cùng sáng suốt minh mẫn, có cái nhìn thông suốt đối với những chuyện bàng môn tả đạo… Ngược lại trong chuyện học hành thì quên đi…
– “Dấu tên bác sĩ… để đẩy Cao Hùng vào chỗ chết? Tại sao? Anh… có nói bừa không vậy?” Thục Linh không phục… nàng vẫn không hiểu.
– Không tin? Vậy có ai muốn đánh cuộc hông? Đánh cuộc chơi cho vui… Sao hả? Đức nháy mắt với Nancy… hắn biết nàng đã hiểu… không muốn nàng nói ra.
– “Làm sao cược? Cược cái gì?” Thục Linh háo thắng muốn cược…
– “Lấy 1 tuần làm thời hạn… Cao Hùng…”Đức đưa tay lên cổ…”cắt” ngang…
– “Nếu anh thua thì sao?” Thục Linh hăng hái…
– Cô muốn sao cũng được… ha ha… còn nếu như cô thua thì sao?
…
– Ha ha… yên chí đi… không ai kêu cô ở truồng chạy khắp phố đâu à…
– “Ha ha ha… Hi hi hi…” Cả phòng cười rộ lên… Thục Linh mặt đỏ bừng…
– “OK… Tôi cược với anh…”Thục Linh háo thắng… thầm nghỉ nếu hắn thua… nàng sẽ ra lệnh hắn cởi truồng đi quanh biệt thự là được… không cần khắp phố…
– Thiệt? Không được chơi gian… không được nuốt lời nha…
– “Ai nuốt lời… anh thèm chơi gian… anh lo anh đi…” Thục Linh trừng mắt…
– “Vậy bây giờ giải thích một chút đi… tại sao mình dấu tên bác sĩ… Cao Hùng gặp nguy hiểm? Thật là không hiểu…” Thu Hà nãy giờ quan sát… lúc này mới thắc mắc…
– Ha ha… đơn giản thôi… tên bác sĩ chết hay sống không ảnh hưởng Lại Đức Quang… nhưng Cao Hùng thì khác… Vì vậy… nghe tin Cao Hùng bị điều tra… tốt nhất là bịt miệng hắn… Chỉ có người chết mới không biết nói… Hiểu chưa?
Mọi người bừng tỉnh… nghe quá hợp lý… nhất thời nhiều cặp mắt dồn lên người Thục Linh… mỉm cười…
…
– Chưa… chưa chắc đâu… chỉ là đoán thôi…
– Ha ha… Chờ coi… Tên bác sĩ chỉ biết Cao Hùng… hắn không biết Lại Đức Quang… vì vậy lão sẽ cho người giết Cao Hùng… bít hết tất cả nẻo đường dẫn tới lão… Chờ coi đi… sẽ nhanh chóng thôi… Sắp có kịch hay coi rồi… Chuyện mình cần làm là dấu tên bác sĩ lại… không cần canh giữ đâu… nó không dám chạy… bảo đảm…
– Kim Chi, Xuân Mai đang chờ cơ hội vô nhà Lại Đức Quang… sao chưa thấy động tỉnh vậy? Nancy hỏi…
– Mau lắm… nay mai thôi… hết chuyện rồi… bây giờ đi gặp tên bác sĩ kia một chút… hắn đang ở đâu?
– Dĩ nhiên là trong ga ra… gặp hắn làm gì?
– Ha ha nói với hắn vài câu… bảo đảm hắn sẽ không có ý đồ chạy trốn… mình đỡ mệt… không cần phải kè kè dòm chừng…
– “Hay vậy sao?” Thục Linh lại “châm chích”…
– Không tin? Đánh cược nha… chơi nhỏ thôi… ai thua… hôn tôi một cái… tôi thua… tôi hôn người đó một cái… công bằng chứ gì? Ê… sao lại nhìn tôi bằng cặp mắt đó? Các cô thật là… lúc nào cũng đòi nam nữ bình đẳng… như vậy có gì không bình đẳng… nói đi… thiệt thòi chỗ nào… ha ha… ui da… đau… quân tử dùng miệng không dùng chân tay…
– “Anh nói không sai… tụi này không phải là quân tử… là thục nữ… hi hi…”Cả đám mỹ nữ bụm miệng cười khi thấy Thục Linh “thúc” cùi chỏ lúc lướt ngang qua lão bản…
– “Thục nữ? Các cô là thục nữ… đàn bà đều là Quan Thế Âm bồ tát… hết rồi…” Đức lão bản “lầu bầu”
– “Em lên phòng trước…” Nancy đưa tay che miệng ngáp… tỏ vẻ mệt mỏi…
– À được được… xong chuyên anh lên với em… không lâu đâu…
– “Thu Tâm”… Nancy nói xong mỉm cười bước đi…
– Thu Tâm? Phải ha… lúc trước Thu Hà và Thu Tâm chung phòng… nay có bé Thu Sương… Thu Hà chung phòng với con… vậy Thu Tâm… Nancy em thật là hiểu biết lý lẽ a…
…
– Ha ha… bác sĩ Thức… Chúng ta lại gặp nhau rồi… – Đức lịch sự lễ độ cười chào hỏi…
Thức đang khủng hoảng tinh thần… nhìn thấy Đức… hắn sững sờ… lập tức quỳ xuống lạy như tế sao.
Đại gia… Đại ca… Đừng giết tôi… xin tha cho tôi… hu hu… Tôi thiệt mắt chó nhìn người… hu hu… lở mạo phạm…
– “Giết anh? Ai nói vậy?” Đức sa sầm mặt…
– Cậu… cậu không giết tôi? Thức mừng rỡ hỏi… rồi chợt nhớ hắn trốn Cao Hùng… hắn tìm tới đây là xin cứu mạng nên yên tâm một chút… mạng bây giờ thì có lẽ không sao rồi… nhưng đi bóc lịch là cái chắc… Hắn thở dài…
– “Yên chí đi… Ở đây không ai làm hại anh… hơn nửa… Lê Quốc Đại đáng chết… cũng không truy cứu anh…” Như “đi guốc “trong bụng Thức… Đức ranh mãnh nhếch miệng cười.
– “Đúng đó… ở đây không ai muốn hại anh. Phương Anh “vuốt đuôi”… từ khi đã là người của hắn thì ngày càng muốn thể hiện lòng “phò tá” hắn làm nên việc lớn…
Thức nghe nói không bị hại cũng không bị truy cứu… hy vọng bừng lên… xúc động… nước mắt chan hòa… không biết nói sao cho phải…
– “Nếu anh không tin… cứ tự nhiên ra về… không ai cản… nhưng phải coi chừng Cao Hùng… OK… anh đi được rồi…” Đức cười đểu… nhìn 4 người Phương Anh, Thục Linh, Thu Hà, Thu Tâm nháy mắt… Biết chắc tên bác sĩ này dù cho tiền, hay đuổi cổ… hắn sẽ quỳ lại xin được ở lại…
Phương Anh, Thu Hà đã vào hàng ngủ “tam cung lục viện”… Thu Tâm thì sắp rồi… Hy vọng tối nay có dịp bóc tem… cả ba lúc nào cũng nhu mì, hắn nói sao nghe vậy… Thục Linh không nói gì… chỉ nhướng mày quay mặt sang hướng khác… tỏ ý không có ý kiến…
Không có ý kiến thì tốt… Có ý kiến trái chiều mới là có vấn đề… Trong đám chị em của Nancy… chỉ có hai nàng Thục Linh và Ngọc Như… khó biết họ nghỉ gì tuy là cũng rất quy củ…
Thục Linh này thì khó đoán… lúc gần, lúc xa lúc nóng lúc lạnh… không biết đường mà rờ… thôi thì “kính nhi viễn chi” là tốt nhất… lạng quạng… bà cô này nổi hung đá dập dái… Ngọc Như… với độc chiêu “Chuột cắn cặt” “lừng danh” thiên địa quỷ thần kinh… Đúng là “Mỹ nữ song quái” mà…
Thức là người thông minh… bây giờ ra khỏi cửa này chẳng khác nào đi nạp mạng… thôi thì xin ở lại… được ngày nào hay ngày nấy… Thức nhìn ra… mấy người này chỉ muốn “cá lớn”… tép riu như hắn… đâu có nghĩa lý gì… Am hiểu đạo lý trên đời không có gì miễn phí… Tinh thần Thức phấn chấn lên.
– Nếu có cách cứu mạng… các vị nói đi hướng Đông tui không dám đi hướng Tây… Xin giúp dùm a…
– Ha ha… thông minh… cũng không có gì khó… nơi đây là chỗ an toàn… anh cứ tạm thời ở đây… Đừng có chạy loạn… Để chúng tôi sắp xếp… Giải quyết xong Cao Hùng… Lúc đó nói sau…
– “Được… được… mọi việc cứ theo ý cậu…” Thức gật đầu như gà mổ thóc…
– Được rồi… Nhớ kỷ… ban đêm đừng đi loạn đó…
– Ừm được được… nhớ rồi…