Phần 176
Trận “du kích” đầu tiên trong hoàn cảnh mới thật là kích thích tuy nhiên không thể kéo dài “quá đáng”… hơn nửa giờ sau… Đức mới chịu ngừng… để Tố My mặc lại áo quần, chỉnh sửa hình tượng ra ngoài ăn trưa…
Khi cả hai vừa bước ra cửa… nhìn thấy một mỹ nữ đang đi về hướng này… Đức sửng sốt… Tố My kêu lên… giọng ngạc nhiên…
– Gia Kỳ? Sao cháu lại ở đây…
– Hihi… Sáng nay Cháu có buổi hội thảo với Giám đốc Tài… vừa xong… định trở về nhưng xe bị sự cố… Tài xế đem đi sửa… Cháu sực nhớ tới cô nên luôn tiện ghé thăm… mời cô đi ăn trưa… nếu cô có rảnh…
– “Rảnh thì có rảnh… cũng sắp ra ngoài ăn trưa với cậu Đức đây… Hay là cùng đi…” Tố My nhìn Đức và Gia Kỳ… nghỉ cho Đức cơ hội quen được Giám đốc Sở tài chính của một thành phố thuộc trung ương… cũng là một chuyện tốt trong quan trường…
– Hi… Là anh à… Gia Kỳ gật đầu chào…
– Hi… Là cô à… Đức cũng gật đầu chào… cười rất tươi…
– “Hai người quen nhau?” Tố My ngạc nhiên.
– Hi Hi… Chuyện kể hơi dài… hay là vừa đi vừa nói đi… cháu đói lắm rồi… người nuổn ra í…
– Vậy thì đi… cháu lái… Gia Kỳ ngồi phía trước Dì ngồi phía sau… Tố My nghỉ vừa rồi hắn hùng hục… bây giờ đói bụng… miệng cười mỉm…
Thành phố Vị Thanh là thủ phủ của Hậu Giang… và là giờ ăn trưa nên khắp nơi người đi lại rất tấp nập có thể nói là “ngựa xe như nước áo quần như nêm”… Các nhà hàng vô cùng đông khách. Tuy nhiên cũng không khó để tìm một bàn ba người… Gia Kỳ xinh đẹp, sang trọng quý phái dễ dàng nổi bật như phượng giữa bầy gà khiến nhiều ánh mắt dâm dê đổ dồn lên người của nàng…
– Dì My… cô Gia Kỳ ăn gì cứ tự nhiên đi nha… hôm nay cháu đãi… ha ha… Đừng khách sáo… Vừa ngồi xuống bàn… Đức đã vội vã kêu phục vụ gọi món.
– Dĩ nhiên là cậu đãi rồi… Cho cậu được dịp đi ăn cùng mỹ nữ như Gia Kỳ… là phước của cậu… hi hi…
– “Đúng… đúng… ha ha… Vậy thì phải cảm ơn dì My… ha ha” Vừa nói vừa nhìn nàng… nháy mắt mấy cái trêu chọc…
Hai người mỗi người một câu trêu đùa nhau… Gia Kỳ nét mặt ửng hồng… e thẹn…
– Nhưng mà… Dì My… cháu thấy mấy ông sồn sồn kia cũng lén lút nhìn dì đó nha… hihi…
“Cậu thiệt… ngay cả dì My cũng dám đùa à… Gia Kỳ… sao ngồi yên không nói gì vậy… không cần phải ngại đâu… trừng trị cái miệng hắn cho dì…”Tố My “trừng mắt”…
– “Cháu… không biết nói gì…” Gia Kỳ mỉm cười… trong bụng tự giận mình… sao mỗi lần đối diện với tên này… cứ như trúng tà…
– “Gia Kỳ… chuyện của bạn trai cô là chuyện của hắn… cô là cô… tôi nhìn sự việc và người là như vậy… chuyện nào ra chuyện đó… nhưng nếu cô cảm thấy không thoải mái… tôi thật sự không có cách nào… ăn bữa cơm thôi mà…”Đức thấy nàng chỉ ậm ừ ít nói… nghỉ nàng có thể không thoải mái… e ngại… dù sao anh nàng và mình lúc nào cũng như nước với lửa hơn nửa có nghe phong thanh tên Lại Đức Huy là bạn trai nàng…
– “Anh… anh nói cái gì vậy?” Gia Kỳ rút cục cũng lên tiếng nhưng xem ra không phải là chuyện tốt… Đức ca sắp có nạn rồi vỉ người đẹp đang quắc mắt nhìn hắn…
– “Bạn trai Gia Kỳ? Là ai vậy?” Tố My cũng ngạc nhiên… mới xuống Cần Thơ này không lâu mà… lúc đầu không nghe nói… mới đây đã có bạn trai rồi…
– Dì My đừng có tin hắn… hắn nói bậy nói bạ thôi…
– “Không phải tui nói đâu à… Cả Cần Thơ ai cũng đồn… cô và Lại Đức Huy là trời sinh một cặp… Nên tui tưởng…”
Thật ra Đức cũng nghe được một ít nhưng không đến nổi cả Cần Thơ đều biết… sẵn miệng trêu chọc một chút… ai dè Gia Kỳ lại phản ứng mạnh vậy… Chứng tỏ thằng Huy kia 99 phần trăm cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rêu rao bậy bạ thôi…
– “Í da… tưởng gì… cậu thật là hồ đồ mà… cái thằng Huy kia…” Tố My nói tới đây lắc đầu… chứng tỏ tên Huy kia trong đâu bà… chẳng ra gì…
– “Ha ha… xin lỗi nha… coi như tui nói bậy… Cô là Giám Đốc Sở địa vị cao vời vợi… không cần chấp nhất với Chủ tịch xã tép riu như tui đâu à… làm lãnh đạo phải có phong thái của lãnh đạo… ha ha…” Đức trơ trẽn trổ tài nịnh bợ… cái lối nói chuyện tiếu lâm của hắn khiến Gia Kỳ cuối cùng cũng nguôi giận… ánh mắt có ý cười… nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt chù ụ…
Bất thình lình, gương mặt đang chù ụ của Gia Kỳ bổng nhu mì… ánh mắt âu yếm nhìn Đức cười quyến rũ… chưa hết… lại còn gắp một con tôm bỏ vào chén Đức…
– “Nà… ăn cái này đi… món này là anh thích ăn nhất đó…” Vừa dứt lời… nhich người nàng lại gần Đức hơn…
Tố My và Đức cùng sửng sốt… chẳng hiểu mô tê gì hết… Tố My nhìn Đức… Đức nhìn bà… cả hai nghi hoặc… chuyện gì đây?
Ngay lúc này một giọng nói vang lên…
– “Ha ha… Giám đốc Kỳ… thật là trùng hợp… tưởng cô trên đường về Cần Thơ rồi chứ… Chào Trưởng ban My… vị này là…” Người đàn ông quay sang Đức… nhìn Gia Kỳ ý hỏi…
– Ah… hihi… Giám đốc Tài… xin giới thiệu với anh… Đây là bạn trai tôi… Trần Đức… Đức… để em giới thiệu đây là Giám đốc Sở tài chính Hậu Giang La Hớn Tài…
– “Oh… ha ha… Giám đốc Tài… hân hạnh được gặp ông… tôi là Trần Đức… bạn trai của Gia Kỳ…”Đức đứng lên đưa tay bắt… tay kia quàng vai Gia Kỳ rất âu yếm kéo nàng sát vào mình… làm y như thiệt…
– “Giám đốc Tài… anh cũng thường tới đây ăn trưa à?” Tố My cười hỏi… bà nhìn quanh thấy hắn chỉ có một mình… thêm vào thái độ của Gia Kỳ… Bà hiểu ra… thì ra cô nàng này lấy Đức làm bia đỡ đạn…
– “Ha ha… Thỉnh thoảng thôi… hôm nay có mấy người bạn mời tới đây… tôi thấy Trưởng ban My và Giám đốc Kỳ nên qua chào hỏi… Thôi không làm phiền các người dùng cơm… Khi khác gặp lại…” Tài nói xong quay lưng bước đi… gương mặt đang tươi cười bỗng trở nên âm u…
Hắn biết Gia Kỳ… biết Lại Đức Huy theo đuổi nàng… lại còn biết Gia Kỳ không thích Lại Đức Huy thậm chí còn có ác cảm… Hắn cảm thấy cơ hội đã đến…
Tuy không được mời tham gia buổi tiệc nhưng mọi sự việc hắn đều nắm rõ… Người khác sợ cha con Lại Đức Quang nhưng hắn không sợ… hắn quyết tâm theo đuổi nàng… hôm nay trong buổi hội thảo… hắn mon men mời nàng dùng cơm trưa nhưng Gia Kỳ đã khéo léo từ chối… nói phải về gấp…
Không phải là sự tình cờ mà hắn gặp cả ba tại nhà hàng này… Khi nãy… Vừa đúng lúc hắn đến Tỉnh Ủy có việc thì thấy Gia Kỳ ngồi phía trước một thanh niên lạ mặt trên chiếc Porsche mui trần hoành tráng… Hắn liền bám theo đến nhà hàng… giả vờ giả vịt chờ cơ hội đến chào hỏi… hy vọng Gia Kỳ mời ngồi cùng bàn để có dịp tìm hiểu thêm… ai dè như một gáo nước lạnh tạt vào mặt khi Gia Kỳ giới thiệu bạn trai… và không hề có ý mời hắn ngồi vào bàn…
Hớn Tài một bụng uất nghẹn… Sao giữa đàng lại ló ra một tình địch?
…
– “Bây giờ có thể bỏ tay xuống được chưa vậy… chúng ta không thân lắm đâu”. Nhìn thấy Tài vừa đi khá xa… Gia Kỳ “sừng sộ”…
– “Đồ khờ… diễn tuồng phải diễn cho hết tuồng… chưa chắc anh ta tin tôi là bạn trai cô đâu… giúp người phải giúp đến nơi đến chốn… đó là nguyên tắc làm người của tui… hi hi… ngồi yên đi… nếu cô không muốn hắn làm phiền cô sau này… nà… bây giờ gắp một miếng đồ ăn đút tui ăn đi… là đóng kịch thôi mà… âu yếm một chút…” Đức ca diễn kịch rất “đạt” tiêu chuẩn… vừa nói vừa nhìn vào mặt Gia Kỳ với vẻ mặt vô cùng “đắm đuối” khiên Tố My cố nín cười… nghỉ bụng:”Tên này ” láu cá” thiệt”…
– “Anh…” Một bụng tức khí… nhưng nghỉ hắn nói cũng có lý… trong đầu lại lóe lên ý nghỉ tinh nghịch… nàng gắp một miếng thịt đưa ngay miệng… Đức “sung sướng” mở miệng để nàng phục vụ… miếng thịt vừa tới miệng liền mắc nghẹn… ho sặc sụa…
Gia Kỳ thấy hắn nói có lý… làm theo nhưng không cam lòng… miếng thịt vừa vào tới miệng… tay kia của nàng “vận” hết sức dùng chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo” ngay eo hắn… Đau thấu trời xanh… mở to miệng định la ai dè miếng thịt lọt ngay vào cuống họng nên bị mắc nghẹn mà ho sặc sụa…
– “Như vậy đủ “âu yếm” chưa? Sweetheart…” Gia Kỳ mím môi cười khi thấy hắn ho sặc sụa… tâm trạng vô cùng vui vẻ… vì “trả được thù”…
– “Cô nha… người ta cúng chay xong đuổi thầy chùa đã là vô đạo đức rồi… cô thì muốn mưu sát thầy chùa…” Đức ca bị ăn quả đắng… mở miệng làu bàu…
– “Hai đứa thật là…”Tố My cười… lắc đầu…
– “Coi như huề… trị cái tội anh… dám nói Lại Đức Huy là bạn trai tôi…” Gia Kỳ trừng mắt…
– “Huề cái gì mà huề… cái tên Huy lúc nào cũng muốn kiếm chuyện… hắn mà nghe tui với cô đó hả… hong chừng dám thí mạng lắm à… còn nửa… Giám đốc Tài Sở tài chính kia còn không hận tui sao… aiz… bỗng nhiên có thêm người ghét mình… cô nói đi… huề? Huề cái con khỉ khô á…”Đức ca lườm mỹ nữ… vẻ mặt rất ủy khuất…
– “Đáng đời anh… nói thiệt nha… cái mặt anh… quả thật… rất khó ưa… hi hi” Gia Kỳ “ngang ngược”…
Ngay lúc này di động vang lên… nàng nhanh chóng bắt máy…
– A lô… Bác Tư… xe sửa thế nào rồi? Xong chưa?
… Không biết bác Tư kia nói gì mà nét mặt Gia Kỳ rất khó coi…
– Vậy được… bác lo xong rồi về…
– “Chuyện gì? Xe thế nào rồi?” Thấy nét mặt nàng không vui… Tố My hỏi…
– Phải kéo về Cần Thơ… cháu phải đón xe về… Aiz…
– “Cái gì đón xe… cậu Đức đưa châu về là được rồi hihi… Đức nha… Dì My thấy cậu không “nai” (nice) chút nào… phải chờ Gia Kỳ mở miệng sao? Tố My lườm… hình như có ý tạo cơ hội cho Đức tán gái… Bà chỉ cần con cặc của hắn làm bà sướng… hắn cặp với ai cũng không sao…
– “Hi hi… không phải đâu dì My… chỉ sợ mở miệng liền bị mắng thôi à…”Miệng phân trần trong bụng nghỉ:”
Aiz… lần này oan thiệt nha… Có lấy hết nước sông Hậu cũng rửa không sạch… đưa cô ta về… mai này sẽ có tin đồn mình và cô ta cặp nhau là cái chắc… Aiz… Lý Gia Thành… Lại Đức Huy không điên lên mới là lạ…
– “Anh làm như tôi dữ lắm vậy… không biết phải quấy”… Gia Kỳ “lườm”…
– “Ha ha… thôi về… Nhớ đưa Gia Kỳ về tới nơi tới chốn đó…” Tố My nhìn Đức dặn dò…
Vừa ngay lúc này… di động Đức reo lên… là “khách đầu tư” Mỹ Chi gọi đến…
– “Ah… xin lỗi… nghe điện một chút…” Đức bắt máy.
– A lô… Có chuyện gì quan trọng sao?
– “Hi hi… không chỉ muốn nhắc nhở anh chiều mai đấy… đừng quên…”Giọng Mỹ Chi quyến rũ ngọt ngào vang lên… Ở cự ly gần… cả hai Tố My và Gia Kỳ tuy không nghe rõ nhưng âm thanh phát ra… cả hai có thể đoán được là phụ nữ…
– Quên sao được chứ… Cô là khách đầu tư lớn… là thượng đế đó mà… hi hi… hầu hạ còn chưa kịp… sao dám đắc tội chứ… hơn nửa là đến ăn cơm… yên chí đi… chiều mai sẽ đến đúng giờ…
…
– “Khách đầu tư à… Giỏi vậy… mới nhậm chức không bao lâu mà thu hút được khách đầu tư…” Tố My khen dồi…
– Ha ha… Hên thôi… quen được người bạn… họ từ bên Campuchia về muốn đầu tư làm ăn… mở công xưởng chế biến thức ăn gia súc…
– “Công xưởng chế biến thức ăn gia súc? Là đầu tư lớn a…” Tố My trố mắt… Gia Kỳ cũng kinh ngạc… Cả hai mừng thầm… nàng mừng cho anh mình… Tố My mừng cho Đồng Giao… làm lãnh đạo một huyện… thu hút được đầu tư lớn… không có công cũng có lao… thành tích dĩ nhiên cũng có phần…
– “Ha ha… không lớn lắm đâu… khoang 1500 tỷ thôi”… Đức “khiêm nhường…”
– Cái gì? 1500 tỷ? Tố My thốt lên… nét mặt nghiêm túc… nghỉ… phen này phải phái một tổ xuống làm tuyên truyền thành tích cho huyện mới được…
…
– “Cảm ơn anh bữa cơm hôm nay… lại đưa tôi về… tính tôi rất sòng phẳng… kiếm hôm nào mời anh ăn cơm bù lại…” Trên đường trở về Cần Thơ… cả hai im lặng một lúc lâu… Cuối cùng Gia Kỳ mở miệng phá vỡ sự im lặng…
– Sòng phẳng? Hi hi… tôi thì hiểu khác…
– Hiểu khác? Anh hiểu gì?
– Cô muốn hẹn hò… hi hi…
– Anh? Hi hi… anh nói sao cũng được…
– Ha ha… nói chơi thôi mà… tính tôi là vậy… nói chơi cho vui… OK… khi nào cô cảm thấy ăn cơm một mình buồn thì gọi…
– Anh muốn hẹn hò?
– Hả?
Gia Kỳ “hất” mặt nhìn sang cánh đồng mênh mông bên đường… khẽ mỉm cười…
…
Đưa Gia Kỳ về xong… thấy cũng còn sớm… Đức ghé qua Đức lập… xem coi lúc này ra sao rồi… Không biết mẹ làm việc thế nào… Cũng nên kiểm tra một chút mới được… Đậu xe từ xa… Đức thả bộ tới… Bây giờ gần 4 giờ… còn một tiếng nữa là tan tầm… Đức mở cửa bước vào… Nơi Nhung ngồi làm việc trước kia đã có người khác thay thế… Nhung bây giờ là nhân vật số một số hai của phòng tài chính rồi…
– “Xin lỗi… anh tìm ai ạ?” Cô tiếp tân lễ phép chào cười hỏi… vô cùng chuyên nghiệp…
– Ha ha… Tôi đến tìm Chủ tịch… hay Tổng giám đốc… hay Giám đốc gì cũng được… Nhờ cô thông báo dùm cảm ơn… Tôi là Trần Đức…
– “Cô tiếp tân nhìn Đức với ánh mắt kỳ quái… gặp Chủ tịch, Tổng Giám đốc… bất cứ lúc nào cũng được à… giỡn chơi sao… Chưa kịp nói gì thì tên “kỳ quái” này đã khoát tay…
– “Ha ha… thôi được để tôi tự đi…” Vừa nói vừa bước thẳng vào trong…
– “Ê… ê… không được… anh làm gì vậy… người đâu…” Cô tiếp tân hoảng hốt la lên níu hắn lại…
– “Ngọc Dung… anh ấy là Tổng giám đốc của Công ty…” Thúy Ái đang ở gần đó… nghe cô tiếp tân kêu toang lên liền chạy ra xem là chuyện gì…
– “Tổng… Tổng giám đốc?”Ngọc Dung ù ù cạc cạc… là cô Loan mà… đâu phải người này… tại sao Thúy Ái nói vậy?
– “Chỉ có cô à… mọi người đâu rồi? Chưa tan tầm mà…” Đức nhìn Thúy Ái… hỏi… nhớ nàng trước kia là vợ sắp cưới của Lý Bình…
– “Hi hi… không phải… tất cả Giám đốc đang trong phòng họp…” Thúy Ái cười đáp…
– “Ah… cảm ơn cô…”Đức đi thẳng đến phòng họp… mở của bước vào…
– “Ahh”… Vừa thấy hắn… nhiều tiếng kêu kinh ngạc mừng rỡ… Hầu hết đều đủ mặt… nhìn hắn với ánh mắt kinh hỷ…
– “Ha ha… Ghé thăm Công ty một chút… đang họp à… tiếp tục đi… tôi dự khán thôi…”Đức vừa cười vừa kéo ghế ngồi phía sau Nhàn… nhưng mông chưa đặt trên ghế đã nghe một tiếng chói tai vang lên…
– “Chủ tịch… người này là ai… sao lại ở đây? Chúng ta đang họp mà…”
– “Phó Giám đốc Lực… đây là con trai tôi… là người sáng lập ra công ty này…”Giọng Nhàn có chút bất bình…
– “Vậy à… OK… vậy chúng ta nói tiếp đi… nói tới đâu rồi…” Giọng gã hách dịch…
– “Khoan đã…”
Đức mặt tái xanh vì giận… đập bàn quát… đứng lên chỉ tên “Phó Giám đốc Lực”.
– Phó Giám đốc Lực phải không? Anh ra về được rồi… ngày mai không cần tới nữa…
– “Bình tĩnh chút con…” Nhàn khuyên…
– “Câm ngay cho tôi”… Đức hét… hắn tức điên lên vì thái độ nhu nhược của Nhàn… Loan… dung thứ cho tên Phó Giám đốc lại có những lời lẽ hỗn láo trịch thượng như vậy…
Cả phòng yên lặng như tờ… Yến, Tuyết, Tâm. Nhung… tất cả đều kinh hải… Lần đầu tiên thấy người đàn ông của mình thịnh nộ như vậy…
Nhàn, Loan cả hai mặt trắng bệt… không ngờ Đức lại giận đến như vậy… cả hai ngồi im thin thít… Điều này chẳng khác gì đổ dầu vô lửa… nhất là tên Phó Giám đốc Lực kia cứ thản nhiên ngồi trơ ra… coi như không có gì…
Hắn đang cười khẩy… đuổi hắn? Muốn Đức Lập đóng cửa thì cứ việc… Chú hắn là Giám đốc Sở xây dựng đấy… dám đuổi hắn sao?
… Nhàn, Loan chỉ là nể mặt chú hắn nên nhắm mắt làm ngơ… nếu hắn không làm gì quá đáng… nên hắn tưởng bở ngày càng hỗn láo… xấc xược… Đi đêm có ngày gặp ma… hôm nay hắn đụng ngay hung thần mà ngay cả chú hắn cũng phải kiêng kỵ thì hắn là cái thá gì…
Nhất là khi hung thần nổi cơn tam bành thì là đại họa…
Đang đắc ý thì một cái ly bay thẳng vào ngay sống mũi hắn bể tan tành…
Hắn bật ngửa ra sau… ngã trên nền nhà… máu mũi tuôn ào ào… hai cái răng cửa gãy rồi…
Cả phòng họp im lặng… Bình thường Đức ca hi hi ha ha cười rất dễ gần gũi… nhưng khi nổi giận… thật đáng sợ a…