Phần 182
Quá nửa đêm… Trong bãi đậu xe gần Vincom Plaza… ba người ngồi trong chiếc Mazda CX8 vừa hút thuốc vừa bàn chuyện…
– “Theo lời mày nói… tao nghỉ 90 phần trăm là bên trong hòn non bộ…” Quân rít một hơi thuốc nói…
– “Vậy… khi nào mình ra tay…” Trọng kích động…
– Đừng nóng lòng… phải tính toán làm sao cho kỹ lưỡng… Ngồi im đi… để tao suy nghỉ một chút…
…
– Tao tính rồi… hai đứa bây vét hết rồi chuồn… đem tất cả về nhà chờ tao… Tao và thằng già về tới… Tao cho nó một viên đạn… xong rồi giả hiện trường bắn nhau… thằng già bị bắn chết… còn tao thì bị thương… tao kêu CA tới…
– “Sao anh nói là vu oan giá họa cho thằng Tồn mà… đâu cần phải khổ nhục kế… tự làm mình bị thương… đại ca…” Chiến sửng sốt…
Tao nghỉ kỷ rồi… thằng Tồn thường hay đi chung với thằng Trọng… nên có thể dẫn rắc rối tới… vì vậy tao bỏ qua… coi như hên cho nó… chỉ cần dàn cảnh bắn nhau là được… dẫn dắt tụi CA coi như đây là một vụ trả thù… Thứ dân như thằng già này… kẻ thù không ít… một khi xuống chó… thiếu gì người muốn giết nó…
– “Cũng không cần giết lão mà đại ca… đỡ rắc rối” Trọng nói… hắn thật không hiểu vì sao phải giết Lại Đức Quang…
– Mày ngu như con bò… Có tiền trong tay… tao còn ở lại việc cho lão nữa hả? Mày nghỉ kĩ đi… lão là con cáo già… chỉ cần tao nói từ chức… lão ta sẽ nghi ngờ… Tốt nhất là cho lão một viên… thảnh thơi xài tiền… đồng thời tránh phiền phức… Hiểu chưa? Hai đứa bây chuẩn bị sẵn sàng đi… nay may ra tay…
…
Bệnh viện đa khoa Cần Thơ…
Tuy Lại Đức Quang đã xuống đài… nhưng ai cũng nghỉ rằng chỉ là tạm thời… hơn nửa gần đây rộ lên tin đồn lão sẽ “Đông sơn tái khởi” nên không ai dám xem nhẹ… Vì vậy Lại Đức Huy thoải mái nằm trong phòng Vip của bệnh viện…
Dân thường nếu phải ở lại nhà thương để được điều trị thì nằm la liệt trên sàn nhà… Cán bộ ngon một chút thì hai người một phòng… Phòng Vip của bệnh viện là tiêu chuẩn đặc biệt dành cho lãnh đạo cao tầng và gia đình… Không những có y tá, bác sĩ chăm sóc đặc biệt… còn có giường cho người nhà ở qua đêm để tiện bề chăm sóc nếu muốn…
Huy dĩ nhiên là muốn rồi… hai chân bị gãy… đi đứng không được… muốn gì cũng phải bấm chuông gọi y tá… thật là phiền… Vì thế cần có Ngọc Nương túc trực bên cạnh… chuyện trò sai vặt… và hơn thế nửa…
Chân gãy nhưng tay vẫn nguyên vẹn… quan trọng nhất là cặc không sao… Trong bệnh viện… giữa đêm khuya… trai đơn gái chiếc dĩ nhiên là Huy có nhã hứng rồi… Cặc hắn cứng ngắc…
– “Ngọc Nương… chị khóa cửa đi…” Huy ánh mắt dâm dê nhìn Ngọc Nương cười…
– “Chuyện gì đây cậu hai…”Ngọc Nương ” nguýt” nàng biết cậu hai muốn chi rồi… từ chiều đến giờ được dịp là không sờ thì bóp…
– “Hắc hắc… đóng cửa kéo màng đi… nhanh lên…” Vẻ lẳng lơ của Ngọc Nương làm Huy sôi máu…
– “Ừm?” Ngọc Nương đi đóng cửa, gài then… kéo màn… Đứng sát bên giường nhìn Huy tủm tỉm cười… Hắn đưa tay kéo nàng tới gần… hai tay lần mò trong áo quần nàng… một tay bóp vú… một tay mò lồn…
Huy đang mặc áo của bệnh nhân nên chỉ cần đưa tay vào trong là nàng có thể kéo cặc hắn ra ngoài… Cặc hắn đang cương cứng… Nàng biết nếu bú liên tục… hắn sẽ chịu không nổi mà phọt… như vậy thật là mất hứng nên chỉ bú chút chút rồi nhả ra… liếm dái… mút mút đầu cặc cho hắn phê… nhưng không cho hắn bắn… Đêm còn dài…
– “Ngọc Nương à… ahh… chị thật tuyệt… quá đã…” Huy rên rỉ…
– : Hi hi… hôm nay cho cậu phê tới bến luôn…
Nàng cởi quần… leo lên giường… choàng hai chân qua người hắn… áp lồn ngay miệng hắn… Huy đang lên cơn dâm… mút chùn chụt… phía dưới… cặc hắn đang được nàng trìu mến hun hít… bú liếm… thỉnh thoảng lấy tay sục sục vài cái… liếm… bú… mút…
– “Đút… đút vô…”Huy thều thào… hắn sắp điên lên được…
Ngọc Nương cũng lên cơn lắm rồi… tay cầm cặc để ngay cửa hang… ngồi mạnh xuống… mông nhấp lên nhấp xuống… như người đang phi ngựa…
Ngoài cửa… có cặp mắt đang nhìn vào… tuy hắn không thấy gì nhưng hắn cũng đoán biết sau bức màn kia vợ hắn đang làm gì…
Hắn không phải khờ… hắn rất thâm độc… người đàn bà này chỉ là con cờ của hắn… và bàn cờ sắp chơi xong rồi…
…
Buổi sáng… tuy đêm qua “vất vả”nhưng vừa 6 giờ… Đức lão bản đã có mặt trong phòng bếp… vẫn tràn trề sinh lực… trong đầu đã có một kế hoạch vẹn toàn…
– “OK Listen up ladies…” Đức lão bản vừa hớp một ngụm cà phê… gõ ba cái trên bàn… xổ tiếng Anh… kêu đám mỹ nữ lắng nghe… Càng ngày lão bản càng muốn thể hiện trình độ Anh ngữ của mình… lúc còn đi học thì ù ù cạc cạc… văn phạm làm hắn đau đầu… nhưng học giao tiếp từng câu thì là nghề của chàng… tiếp thu rất mau… Khoe khoang một chút cũng nên mà…
– “Kế hoạch là như vầy… Từ nhà Lại Đức Quang đi đến Bệnh viện đa khoa là 30 phút… đi về là 60 phút… lão vô thăm con… nhanh nhất cũng là nửa tiếng… Như vậy nhanh nhất là 90 phút lão sẽ trở về… Khá đủ để chúng hành động… Đúng không?”
…
“Vào thời điểm này… tên Trọng kia chắc chắn đang ở nhà của anh hắn… cách đó không xa… khoảng 3 phút đi bộ… Như vậy có thể khi Lại Đức Quang vừa ra khỏi… là tên Trọng và đồng bọn nếu có đã có mặt trong nhà…”
…
– “Từ chỗ chúng ta đi đến biệt thự Lại Đức Quang là 20 phút… có nghĩa là khi các cô tới đó là bọn chúng đang hành động… các cô đột nhập vào… chờ… chờ khi bọn chúng đem tất cả chất hết lên xe… Lúc đó mới ra tay cho chúng ngủ một giấc ngủ dài… mang bọn chúng dấu đâu đó trong nhà lão… Kế tiếp là tháo gỡ hết tất cả thiết bị theo dõi của mình… tuyệt đối không để lại dấu vết gì hết…”
– Giai đoạn chót là lái chiếc xe của chúng ra khỏi biệt thự của Lại Đức Quang đi về hướng Phụng Hiệp…
– “Tại sao phải đi về hướng Phụng Hiệp?” Thu Tâm thắc mắc…
– Hỏi hay lắm. Vấn đề là nếu trở về hướng Cần thơ… có thể bị tên Quân phát hiện vì có thể lúc đó hắn ta và Lại Đức Quang trên đường trở về… nếu hắn thấy xe em hắn trên đường hướng về Cần Thơ… có vẻ không ổn…
– Như vậy… sao không chuyển hết qua xe mình… có phải dễ hơn nhiều hong? Đến lượt Thu Hà thắc mắc…
– Ha ha… không phải là không được nhưng tôi muốn cho tên Quân kia chậm một chút mới biết hắn bị phỏng tay trên… nói tới đâu rồi… ừm… các cô cho xe chạy về hướng Phụng Hiệp… trên đường đi tìm một nơi nào đó sang hết qua xe mình… Thế là xong…
Đức và Nancy ánh mắt giao nhau… Thật ra lý do chánh… hắn và Nancy không muốn cho đám mỹ nữ này biết… Chỉ cần tên Nguyễn Quân này tưởng người của hắn đã thành công… Hắn sẽ giết Lại Đức Quang… Đây là lý do đem xe của đồng bọn hắn đi…
Nói một cách khác… đây là dùng thủ đoạn mượn dao giết người…
Có thắc mắc gì không?
– Anh nghỉ bọn chúng sẽ bao nhiêu người? Thục Linh hỏi…
– Không biết… nhưng không nhiều đâu… thêm một con ma là thêm một cây nhang… hơn nửa… đường đi nước bước biết hết rồi… không cần nhiều người… cho nên ngoài tên Trọng là em hắn ra… nhiều lắm cũng 1 hoặc hai tên nửa thôi… Tôi nói có lý chứ?
…
– “Thục Linh… có thắc mắc gì hong? Sao hôm nay hiền vậy? Đêm qua ngủ không được ngon à? Đức nhìn Thục Linh “ân cần” hỏi… ánh mắt rất “đểu”… đầy trêu chọc… cô nàng này hôm qua “coi” miễn phí… ngủ được mới là lạ…
Phương Anh đang cố làm tỉnh… nghe Đức hỏi “móc” Thục Linh… thầm “oán giận…” đang yên bình không chịu… cứ muốn “sóng gió” mới chịu… Phương Anh đang lo sợ con nhỏ Thục Linh “phản pháo” thì bể chuyện…
Nhưng Thục Linh sáng nay quả thật là Em hiền như ma soeur… đêm qua nàng trằn trọc lăn qua lăn lại… bị ám ảnh cái màng cụp lạc kia… cứ lảng vảng trong đầu óc suốt đêm… Hôm nay Đức nói 1 câu trúng ngay tâm sự khiên tâm thần hoảng hốt… Đã mấy lần đấu khẩu… thua thảm… hôm nay như con chim sợ dàn ná thun… chỉ lí nhí:
– “Không… khó có gì…”
– “Kế hoạch chu toàn… lão bản suốt đêm cực khổ suy nghỉ ha… hi hi”… Kim Chi ủy mị cười…
– Ha ha… Lúc nào cũng vậy mà… OK… ra kế hoạch là tôi… làm sao thực hiện là do các vị… Nói gì thì nói… chỉ được thành công… không được thất bại… Số tiền đền bù của người dân xã Đông Phú… chạy vào túi Lại Đức Quang không ít… Họ được trả lại một phần nào hay không… Chuyện này phải nhờ các vị rồi…
Giọng nói hắn bất thình lình trở nên nghiêm túc… không còn hi hi ha ha nửa…
– “Ha ha… Yên chí đi… hai chữ thất bại… Từ trước đến giờ bọn chị em không biết làm sao đánh vần… Trước kia cũng vậy. Bây giờ cũng thế và tương lai cũng sẽ như như thế…” Mai Thảo hách dịch tuyên bố…
– Ha ha Tôi thích nhất là câu này… OK… các người đẹp… Chuyện này giao cho các người…
…
Sau một tuần hầu như ngày nào cũng “xáo trộn”… Hôm nay UBND xã Đông Phú đã bắt đầu hoạt động bình thường trở lại và hình như năng suất làm việc còn tốt hơn xưa… Được như vậy… một phần nhờ hai người Định, Hòa rất tích cực muốn thể hiện với Đức Chủ tịch… một phần ai cũng biết Chủ tịch xã trẻ tuổi này… không thể xem thường được… nếu không muốn bị ăn trái đắng…
Đức Chủ tịch vừa xuống xe… Một chiếc Audi A8 màu trắng chạy vào đậu kế bên… Bác Bảy bắt đầu quen rồi… đây cũng là người quen biết với Đức Chủ tịch… Tất cả đều không tầm thường chút nào… Vì vậy chỉ biết nhìn… nhe răng cười chào thân thiện…
– Ha ha… Huỳnh Đại gia… Sao sớm vậy… Đức thấy Huỳnh Tuấn Anh mặt tươi rói bước xuống xe liền bước đến niềm nở chào hỏi… Tâm Đoan cũng xuất hiện… hai má ửng hồng…
– “Không sớm đâu… hôm nay là ngày đầu tiên Tâm Đoan đi làm… ha ha… không thể đến trễ được…” Tâm trạng Tuấn Anh hai ngày nay rất vui vẻ… Kế hoạch “gạo thổi thành cơm” đã thành công… Từ nay nhà ông có thể coi như lên được thuyền rồng rồi… Người này coi như cũng là con rể của ông… Từ nay không còn sợ bọn cán bộ bá láp kiếm chuyện làm tiền với ông nửa… Trong tương lai… Chỉ cần Tâm Đoan sanh cho hắn một đứa con… Nhà họ Huỳnh của ông coi như là vững vàng…
Hôm nay… Tuấn Anh đại gia không đơn giản là chỉ đưa con gái đi làm… mục đích chính là đến ủng hộ con rể mình một chút… Công trình nhà ông thiếu gì… đem đến xã này một hay hai cái… giúp hắn lập nên thành tích… thuận tiện thăng quan sau này…
– “Tâm Đoan… em hôm nay đi làm thật đúng lúc… Anh có rất nhiều việc cần em… hi hi…” Đức nịnh bợ…
– “Ngày đầu tiên. Ba đưa em đi làm… vì ba nói muốn đến đây bàn chuyện đầu tư…” Tâm Đoan sung sướng khoe…
– “Ha ha… Vậy thì quá tốt rồi… Huỳnh đại Gia… xin mời vào trong… Thư Ký Tâm Đoan… chuẩn bị làm việc…” Chủ tịch Đức “nghiêm túc” với nữ Thư ký xinh đẹp…
– “Đức Chủ tịch… xin hỏi có gì căn dặn ạ…”Tâm Đoan hóm hỉnh pha trò trông rất đáng yêu…
“- Ha ha ha…” Huỳnh Tuấn Anh, Đức Chủ tịch bật cười vui vẻ…
– “Anh Định… anh Hòa… đây là Huỳnh thương gia… có hứng thú đến xã mình để đầu tư… hai anh coi tiếp đãi… ác Anh… đây là hai trợ thủ đắc của cháu…” Trước mặt hai người Định, Hòa… Đức tỏ ra rất thân thiết với Huỳnh Tuấn Anh…
– “Được… được… đi làm việc của cháu đi… để bác và hai vị này làm việc với nhau được rồi… Nhớ chăm sóc Tâm Đoan cho bác… Aiz. Con nhỏ này ngày đầu tiên đi làm ở ngoài… phải chỉ dạy nó nhiều một chút mới được…” Tuấn Anh khéo léo khoe quan hệ…
– “Aiz… việc này cháu không dám đồng ý với bác… Tâm Đoan rất giỏi a… Phải không Tâm Đoan?” Đức nịnh đầm… nháy nháy mắt với người đẹp… Tâm Đoan e thẹn cười hạnh phúc…
– “Ha ha… Chưa gì đã bênh vực rồi…” Thôi được… đưa Tâm Đoan đi làm việc của nó đi…
Định, Hòa đưa mắt nhìn nhau thầm nghỉ “quả nhiên là con rể tương lai của Huỳnh Đại gia”…
Đối với xã Đông Phú… Chuyện kéo thương nhân đến địa bàn minh để đầu tư không phải là chuyện dễ làm… phải có quan hệ rộng rãi… quen biết nhiều với tầng lớp thương gia có máu mặt… Nếu không có quan hệ này thì phải nhờ vào phía trên “phân phát” xuống… đại khái là chờ Sở kế hoạch tỉnh giúp đỡ… nhưng thường là chờ mỏi mòn… đôi khi mới được phân phát một nhà đầu tư coi như là “hạnh phúc” lắm rồi… Vậy mà chỉ trong vòng một tuần lễ… vị Chủ tịch xã vừa mới nhậm chức… hai nhà đầu tư khủng liền kéo đến… Việc này chưa từng có kể từ khi chính sách mở cửa được áp dụng vào thập niên 90…
Đối với Đức Chủ tịch… Định, Hòa càng lúc càng tâm phục khẩu phục… Mời được nhà đầu tư đến… lại không kiêu căng tự phụ lại còn giao cho hai người họ trọng trách… không hề có ý định tranh công… Cái này mới gọi là lãnh đạo…
…
– “Tâm Đoan… sao lại là bạn?” Thục Hiền vừa bước vào phòng… nhìn thấy Tâm Đoan mừng rỡ…
– “Thục Hiền… hi hi… Đã lâu không gặp… bạn khỏe chứ?” Tâm Đoan cũng mừng rỡ…
– Hai người quen nhau? Thế thì tốt quá… không cần phải giới thiệu…
– “Hihi… Em và Thục Hiền trước kia học chung khoa… không ngờ lại gặp Thục Hiền ở đây…” Tâm Đoan giải thích…
– Ha ha… Còn gì bằng… Thục Hiền… Công việc ở đây cô là chánh… Tâm Đoan là phụ… chuyên phụ trách trà nước cho Chủ tịch xã tôi… đấm lưng bóp vai nếu cần. Hi hi… Đức pha trò giới thiệu…
– “Anh này…” Tâm Đoan hai má đỏ bừng… sung sướng… Đức đã giới thiệu nàng là bạn gái hắn một cách dí dỏm…
– “Tâm Đoan…” Thục Hiền mỉm cười… thâm tâm cảm thấy ngượng ngùng… nàng cứ luôn đề phòng Đức là con dê chúa… có ý đồ với nàng… thì ra bạn gái người ta là tiểu thư con nhà đại gia… còn đẹp hơn minh… Càng nghỉ càng thấy ngượng…
– “Thục Hiền… cô đưa Tâm Đoan đi tham quan các nơi… ừm… cho người dọn cái bàn làm việc ngay trong phòng tôi… cảm ơn”… Đức Chủ tịch ngang nhiên bài trí bàn “thư ký” riêng trong phòng làm việc chung với mình.
– “Dạ… Chủ tịch… Tâm Đoan… tôi đưa bạn đi tham quan một vòng… giới thiệu chị với mọi người…”… Thục Hiền sửng sốt… tuy hai người là 1 cặp nhưng làm việc chung phòng… hơi… Tâm Đoan mặt đỏ vì thẹn nhưng trong lòng rất sung sướng…
Đức Chủ tịch quả nhiên rất bá đạo… muốn làm chi thì làm… chuyện gì chớ… bạn gái của minh… có gì không được… đóng cửa… hắc hắc… mò lồn bóp vú giải sầu cho giảm bớt áp lực trong công tác… Có gì không đúng?
Tâm Đoan đi theo Thục Hiền ra ngoài tham quan… Hôm nay là thứ Sáu… phải ngoại giao kéo gần quan hệ với tân Bí thư rồi… Đức lấy di động ra gọi Đồng Giao…
– “A lô… Trí nhớ anh cũng tốt đó chứ?” Giọng Đồng Giao có chút bất binh… hôm ấy nàng nói sáng thứ Sáu gọi nàng… thì hắn chờ đến sáng thứ sáu… Sao nghe lời như vậy? Gọi trước không được sao? Đúng là đầu gỗ mà…
– Lãnh đạo nói sáng thứ Sáu gọi… làm sao quên được… hi hi… Chiều nay đón lãnh đạo ha… mấy giờ vậy? Ở đâu?
– 5 Giờ Vincom Plaza… Chuẩn bị tiền đấy… Tôi ăn cho anh sạt nghiệp luôn…
– Hihi… sạt nghiệp thôi à… Vì lãnh đạo… có bán mạng cũng đáng… OK chiều gặp…
Đồng Giao sửng sốt… tiếc nuối… cái gì “Vì lãnh đạo… có bán mạng cũng đáng”… không rõ ràng gì hết… Chợt nàng hơi thẹn khi nghỉ tại sao hắn không nói “Vì nàng bán mạng cũng đáng?”… Uổng cho nàng vì cuộc hẹn chiều nay… vì hắn mà đi làm đẹp…
…
Cùng lúc này… Biệt thự Lại Đức Quang…
– “Quân… chuẩn bị xe… đưa tôi đi bệnh viện thăm thằng Huy…”Lại Đức Quang thở dài… lão chỉ có một đứa con thừa tự… không muốn nó xảy ra bất cứ chuyện gì… lão muốn bàn với bác sĩ đưa nó ra nước ngoài càng sớm càng tốt… lãnh đạo cao tầng ai có bệnh gì cũng ra nước ngoài mà…
– “Dạ… lãnh đạo”… Quân ra ngoài… chuẩn bị xe… việc trước tiên… hắn lấy di động ra bấm…
Biệt Thự trên Đường Thái Thị Hạnh… Lầu 3… Phòng Công nghệ Thông tin (IT room)
Mai Thảo đang trực… mắt không ngừng dán trên màn hình… tai nàng nghe rõ những gì Lại Đức Quang nói… Không chần chừ… Nàng cầm di động gửi tin nhiều tin nhắn ra ngoài… Những người nhận tin… không ở đâu xa… tất cả đều trong tầng trệt hay tầng hai của cùng biệt thự… Họ đang tịnh dưỡng tinh thần chờ giây phút hành động…
Vài phút sau… cổng biệt thự mở… Trên chiếc Toyota Land Cruiser mang 4 mỹ nữ… sắc mặt lạnh lùng… hướng về biệt thự Lại Đức Quang…
Giờ “G” đã điểm…