Phần 184
Nhìn thi thể Lại Đức Quang đang được đem ra xe cứu thương… Quân “đau lòng” bi phẫn…
– “Tay anh… coi bộ không lái xe được rồi… Thêm chút nữa… Tôi đưa anh về…” Hiền nhìn Quân ái ngại…
– “Cảm ơn sếp… tôi gọi thằng em tới rước tôi được rồi”… Quân lắc đầu… lấy di động ra bấm…
– “Vậy được… anh cứ từ từ” Hiền nói xong quay người đi, đi được vài bước chợt có tiếng chuông di động vang lên… từ trong cánh cửa ga ra đang đóng kín… Mọi ánh mắt tập trung về hướng ga ra…
Ánh mắt Hiền quai dị nhìn Quân… trên tay hắn đang cầm di động gọi… bên trong ga ra có tiếng chuông di động reo vang…
Sắc mật Quân đại biến… hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra… Sao lại như vậy…
– “Mở cửa mau…” Hiền quát…
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra… bên trong có hai người đang nằm ngủ say sưa… Một chiếc di động nằm trên nền xi măng đang reo liên tục… trên màn hình tên người gọi tới thấy rõ mồn một “Nguyễn Quân…”
Cùng lúc… Bệnh viện đa khoa Cần Thơ…
– “Bác sĩ… Cần gì phải nói chuyện với ba tôi… Tôi quyết định được rồi… Đi Đức… Đi Pháp… Đi Mỹ… hay đi Nhật là do tôi quyết định… Ông cứ việc xúc tiến giấy tờ là được…” Huy vung tay hách dịch nói…
– “Cậu Huy… Có chuyện rất quan trọng nếu có thể gặp được Chủ tịch Quang bàn một chút thì tốt… hay là…” bác sĩ Huấn do dự… đi ngoại quốc chữa trị không có vấn đề gì nhưng theo kết quả khám máu… bệnh nhân đã nhiễm HIV… Cái này là vấn đề lớn trong việc phẫu thuật.
– Bác sĩ… Ông không nghe tôi nói à… Sao lề mề vậy… Có gì nói đi… Huy nói như hét… Mới ngày thứ hai thôi mà hắn đã trở nên cáu kỉnh… thường hay nổi nóng… Chuyện không khó hiểu… hắn thường ra ngoài bay nhảy… đụ dạo… nay bị nằm một chỗ khiến hắn muốn điên lên được…
– “Vậy được. Ừm… chuyện là vầy… kết quả khám máu…” Ông bác sĩ già bất đắc dĩ nói…
– “Không thể nào… Không thể nào… Đụ má thằng già ông nói bậy nói bạ…” Trong phòng VIP có tiếng bênh nhân gào lên như con heo bị cắt tiết…
“Người đâu… người đâu… mau mau có người bị xỉu trong phòng…” bác sĩ già mở cửa ra ngoài kêu y tá hỗ trợ… Hai người y tá chạy vào… trên nền nhà… một người đàn bà mặt trắng bệch… nhìn như người mất hồn… Bệnh nhân trên giường thì đang phát điên…
…
– “Hi… Chào cô… Ly cà phê mang vào phòng tôi… cảm ơn…” Sau buổi sáng bận rộn sắp xếp công việc ở xã… Đức chạy đến Đức Lập… Mở cửa đi vào gặp cô gái hôm trước đang loay hoay trước màn ảnh TV tại phòng tiếp tân… Hắn đơn giản chỉ nói một câu rồi đi thẳng vào phòng của Chủ Tịch…
Nhàn đến rồi… đang xem xét lại vài văn kiện… thấy con bước vào… mừng rỡ…
– Sao hôm nay sớm vậy?
– “Nói vậy má có phải không muốn con đến đây nửa phải không? Để tha hồ làm loạn…” Đức hỏi móc… thật ra hắn biết Nhàn không làm vậy nhưng cần phải chụp mũ để răng đe… đàn bà là vậy nếu không họ sẽ loạn…
– “Sao con lại nói vậy…” Nhàn ủy khuất xụ mặt…
– Thôi được rồi… chuyện đó quên đi… ừm… hôm nay tới đây thông báo trước… tuần tới Công ty sẽ có thêm hai người mới gia nhập vào ban giám đốc…
“Cộc. Cộc cộc”… Đang nói… có tiếng gõ cửa…
– “Vô đi…” Đức nói vọng ra…
– “Tổng Giám đốc… Cà phê của anh”… Cửa mở… Ngọc Dung mang vào ly cà phê để lên bàn…
– Cảm ơn cô… ừm… tôi và Chủ tịch có chuyện quan trọng cần bàn… Không ai được quấy rầy… Còn nửa… cô thông báo với cô Cao Thúy Ái… tôi muốn gặp cô ấy sau khi tôi và Chủ tịch họp xong…
– “Dạ… Tổng Giám đốc…” Ngọc Dung lui ra đóng cửa lại…
Đây là lần thứ hai Ngọc Dung nhìn thấy ông chủ của Đức Lập… lần đầu tiên cách đây hai ngày, đã gây không ấn tượng trong đầu nàng… Tên Phó giám đốc đáng ghét kia bị tống cổ ra ngoài như con chó ghẻ… nhìn thật là sướng mắt… Vì vậy đối với Đức tổng vô cùng nể phục…
– Chuyện gì quan trọng? Không mời Loan Tổng à? Nhàn ngạc nhiên hỏi… Thường bàn chuyện quan trọng… Loan luôn có mặt… tuy nàng là Chủ tịch nhưng việc lớn việc nhỏ… là do Loan xử lý…
– “Hi hi… Không cần…” Đức ló mặt dâm dê rồi… hôm trước dập Tố My ngay trong văn phòng đã mang lại rất nhiều kích thích… Trong đầu đã có ý làm thịt đàn bà của mình trong hoàn cảnh tương tự… Sáng nay mục đích đến đây là muốn tuyên bố vể sự tham gia vào ban giám đốc của Tú Nhi và Thụy Vũ nhưng vừa thấy Nhàn ăn mặc tuy không sexy trái lại rất mô phạm… trong bộ Y phục OL màu trắng ngà voi… đeo kiếng trắng tròng… cặc liên ngóc đầu nên kêu Ngọc Dung nói hai người bận họp…
– “Ây da… trong văn phòng mà…” Nhàn bị thằng con ôm lấy… tay hắn luồn dưới váy đi lên… lòng cũng rậm rực… muốn lắm… nhưng sờ sợ… Nếu bất thình lình có ai mở cửa bước vô thì đại họa lâm đầu…
– “Sợ cái gì chứ… đã căn dặn cô ấy rồi… con và má đang họp chuyện quan trọng mà… hắc hắc…” Tuy nói vậy nhưng cũng đứng lên đi đến cửa cài móc cẩn thận…
– “Con thật là” Nhàn nguýt… nghe hắn nói cũng có lý… đã căn dặn người rồi… Chủ tịch và Tổng giám đốc đang họp… Cửa lại được gài cẩn thận… quá an toàn… tâm trạng nàng liên thả lỏng… dang hai chân ra cho hắn dễ hành động…
– “Khoan đã, coi chừng nhăn quần áo”… Nàng đứng lên cởi nút kéo váy xuống… cởi luôn chiếc áo trên và nịt vú… chỉ để lại quần lót… choàng hai chân qua ngồi trên đùi hắn… kéo đầu hắn áp vào ngực minh…
Đức hung hăng ngoạm lấy bầu vú trái… tay trái nắn mông mẹ… tay phải nhồi vú kia… Nhàn cất tiếng rên nhè nhẹ… cảm giác hồi hộp vụng trộm thật kích thích… Được vài phút thôi mà phía dưới nàng đã ẩm ướt rồi… Chịu hết nổi… nàng trườn người xuống… kéo phéc mơ tuya quần kéo cặc gắn ra… Đã cứng như khúc củi… nàng liếm mút đầu cặc… rà từ trên xuống tận bìu dái… rà trở lên đầu cặc… đầu gục gặc một cách đam mê…
Đức tổng ngả đầu… hưởng thụ cảm giác tuyệt vời… có như vậy mà nghỉ không ra… Không cần đi đâu xa cho mất thì giờ… ngay văn phòng là được rồi… mai này cứ thế mà đi “thị sát”… hắc hắc… ừm… cũng nên tân trang một chút… Giám đốc làm việc cực khổ… cũng nên có tiêu chuẩn đặc biệt một chút… phải có phòng riêng để ngả lưng khi cảm thấy mệt mỏi… Tiêu chuẩn sẽ như văn phòng của Tố My là được… Phấn khích với ý định tuyệt vời của mình… hai tay nhồi bóp bạo… Tốc độ gục gặc đầu của Nhàn nhanh dần…
…
Tâm nghi hoặc… hai mẹ con hắn… Rất có khả năng này… Nếu không… họp gì mà lâu vậy? Trong công ty… chỉ có nàng là biết quan hệ giữa Nhàn và Đức… nàng đã chính mắt thấy… không phải từ đó nàng và thằng cháu minh bắt đầu hay sao?
Hai người này… bạo thiệt… Tâm có chút ganh tỵ… nghĩ đến Đức bên trong kia… người nàng nóng lên… Mấy ngày nay lên “Youtube” học được mấy món… phải nấu cho hắn ăn thử mới được… Tâm cười thầm đắc ý…
Tuyết, Yến đang đứng ngồi không yên… mấy ngày rồi hắn không gọi cho hai nàng… Chuyện thằng Phó Giám đốc Lộc khốn kiếp kia… không phải là lỗi của hai nàng mà… Sao lại giận lâu như vậy chứ… Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng cũng không dám làm hắn giận… Cả hai cũng có chủ ý rồi… Làm vài món ăn hắn thích… Vì vậy cứ thập thò… chờ gặp hắn… không tập trung làm việc được…
Nhung bây giờ là Giám đốc tài chính… Tuy nàng không có bằng cấp Đại học như người khác nhưng rồi sao chứ… Nàng không cần phải động tay động chân… mọi việc đã có phụ tá làm… Nàng chỉ giám sát là được. Nhung cũng là người phụ nữ của hắn… trong bụng mang con hắn… gánh vác trọng trách trong công ty là chuyện nàng phải làm… Nhung nhìn bụng mình… lúc này khá to rồi… đi đứng hơi bất tiện… nàng không lo gì hết… Hắn sẽ đến văn phòng thăm nàng và thăm đứa con trong bụng…
Loan biết sẽ có thay đổi trong vấn đề nhân sự… lần trước hắn đã nói… nhưng không biết sẽ thay đổi như thế nào… Dù sao đi nữa… nàng không quan tâm lắm… đã đến tuổi này… không muốn tranh quyền hay đoạt lợi gì nữa… Chỉ muốn thấy thành tựu nên hăng say làm việc… Chính vì vậy mà đã quá mềm yếu trong sự việc vừa rồi…
Thúy Ái sửng sốt khi Ngọc Dung thông báo… vào Đức Lập làm việc được gần ba tháng rồi… Đây là lần đầu tiên Tổng giám đốc… Ông chủ Thực sự của Công ty triệu kiến… Tâm trạng nàng hoang mang… không biết là chuyện gì…
Bên ngoài… mỗi người một tâm tư…
Bên trong văn phòng Chủ tịch… Cuộc họp đã đến lúc cao trào… Nhàn cúi người chổng mông cho thằng con dập… lúc hắn vừa đút vào nàng đã lên đỉnh… hắn dập liên tục… và bây giờ sắp lên đỉnh thêm một lần nữa… Khổ cho Chủ tịch Nhàn…”phê” tới bến nhưng phải kìm hãm không dám thét gào như ở nhà… Tiếng ư ư chỉ trong cổ họng…
Đức hùng hục nắc… hơn nửa giờ… gần 40 phút đấy… Cuối cùng rút cặc ra… dâm thủy của Nhan lênh láng… nét mặt đầy thỏa mãn…
…
Hai mẹ con chỉnh trang áo quần… Mặc dù trong phòng máy lạnh đang hoạt động… nhưng Nhàn vẫn mở cửa sổ cho gió lùa vào để xua đuổi dâm khí… Khoảng 5 phút sau… nàng mở cửa… Thấy Cao Thúy Ái đang ngồi chờ bên ngoài… nàng cười…
– “Thúy Ái… Cô vào đi… Tổng Giám đốc muốn nói chuyện với cô…” Nhàn đi đến phòng làm việc của Loan… tạm nhường phòng cho Đức…
– “Dạ… cảm ơn Chủ tịch…” Thúy Ái đứng lên lễ phép đáp… nàng đi bước đến bên ngoài… tuy cửa không đóng nhưng theo phép lịch sự cũng phải gõ cửa…
– “Cô Thúy Ái à… vào đi… mời ngồi…”Đức lịch sự đứng lên đưa tay mời…
– “Cảm ơn anh… Tổng giám đốc” Thúy Ái có phần hồi hộp… Nàng nghe rất nhiều chuyện về người Tổng giám đốc trẻ tuổi này… Về chuyện phong lưu… đào hoa của hắn… ngày kia chứng kiến sự bá đạo của hắn nhưng nàng không có ác cảm chút nào… trái lại còn đồng tình… cái tên Lộc kia thật là ngang ngược… đôi khi muốn động tay động chân với nàng… Cũng may hắn bị Tổng giám đốc này “fired” rồi… nếu không có lẽ nàng phải tìm một công việc khác mặc dù nàng rất thích công việc hiện tại và không khí làm việc ở đây…
– Cô Thúy Ái làm việc ở đây được bao lâu rồi… ừm nghe nói cô tốt nghiệp về Khoa học máy tính?
– Dạ phải… tôi làm việc ở Đức Lập được gần 3 tháng rồi…
– Ha ha… nói thiệt nha… máy tính thì tôi biết sử dụng chút chút… Khoa học máy tính thì không biết là cái gì… Lúc đi học tôi học không giỏi… có thể nói hơi ngu… Aiz… Chịu thôi… Trời sinh ra là vậy…
– “Tổng giám đốc… anh quá khiêm nhường rồi…” Thúy Ái cố nín cười… không có ai tự vạch áo cho người khác xem lưng… Đại đa số những người nàng biết đều luôn “xấu che tốt khoe”… Tổng giám đốc này làm ngược lại…
– Ha ha… Không phải khiêm nhường đâu… Có sao nói vậy thôi… ừm… Nếu bây giờ tôi muốn cô làm Giám đốc bọ phận IT của Đức Lập… Cô nghỉ sao? Đức Lập nhanh chóng sẽ phát triển mạnh thành một tập đoàn…
– “Tôi? Tại sao là tôi?: Thúy Ái sửng sốt… lời đề nghị quá bất ngờ… và quá hấp dẫn… Có ai đi làm lại không muốn được thăng tiến… Nhưng Thúy Ái chợt dè dặt… Tên Tổng giám đốc này nổi tiếng phong lưu… hắn không phải “nhắm” nàng đó chứ? Đã suýt bị Lý Bình dâng hiến nàng cho Lại Đức Quang… Thúy Ái như chim thấy cành cong mà sợ hãi…
– “Tại sao không phải là cô? Cô tốt nghiệp Khoa học máy tinh… chọn cô là phải rồi… Có vấn đề gì sao? Ô… ô… ô… tôi hiểu rồi… Cô nghỉ tới đâu rồi vậy?” Đức sa sầm mặt… thì ra cô nàng này nghỉ hắn muốn lợi dụng chức quyền đưa mồi ra để dở trò dê… mình “nổi tiếng” như vậy sao? Thật là oan mà…
– “Xin… xin lỗi…” Thấy hắn “đọc” được ý nghỉ minh… Thúy Ái ngượng ngùng…
– Thôi bỏ đi… cũng khó trách cô… nhưng sẵn đây mới nói nha… tôi là người phong lưu nhưng không hạ lưu… OK? Hôm nay thứ Sáu… Cô không cần trả lời liền… Sáng thứ Hai cho tôi biết ý cô thế nào… Thôi không còn gì nữa… ừm… khi ra ngoài… nhờ cô gọi cô Dung vào đây… cảm ơn…
– “Dạ được…”thấy hắn có vẻ bực mình… Thúy Ái đứng lên bước ra ngoài… tâm trạng vô cùng áy náy…
Thúy Ái vừa ra khỏi… tiếng chuông di động reo lên… Đức tổng cười khổ…”Sướng cặc thì khổ não a…”
– A lô…
– Anh thật là vô lương tâm mà… hai ngày rồi sao không gọi em vậy? Đức vừa nói hai tiếng “a lô”… Giọng Mỹ Chi nũng nịu trong điện thoại.
– “Aiz… Các cô thì sướng rồi… tôi số khổ… đâu có sướng như vậy… tay làm hàm nhai… lại còn bị người ta quay mòng mòng”… Đức “than”… thật ra hắn quên mất rồi… chị em ba người đẹp Mỹ Chi này… Chỉ tại vì phải cải tổ nhân sự của Đức Lập mà phải chạy đôn chạy đáo…
– Hi hi… Đừng ba hoa… có quỷ mới tin anh… Chiều nay đi ăn cơm nhé…
– Chiều nay không được… chiều nay bận rồi… Chiều mai thứ 7 thì được… 7 giờ chiều mai tới đón các cô. OK?
– “Hihi… Vậy chiều mai gặp… Không được nuốt lời đó… bye cưng…’chụt’…” Có tiếng hôn gió trong điện thoại…
– “Chiều mai… sẽ cho các cô biết tay… Cứ bẹo hình bẹo dạng hoài… Làm như tui là Đường Tăng í…”Có điều cảm thấy hơi lạ… Cô nàng Mỹ Chi này coi có vẻ lẳng lơ nhưng hình như có ý làm vậy… Không biết có ý gì đây?
Muốn lợi dụng mình cái gì? Hình như không phải… Còn nói cho minh cổ phần mà? Vậy thì ý gì đây? Thật là khó hiểu… Nhưng sao cũng được… Ngày mai hả… Anh quơ hết các em… hắc hắc… chờ coi đi…
Vừa cúp máy chưa được 5 phút… di động lại reo lên… Đức mỉm cười nhanh chóng bắt máy…
– “Tôi chỉ là giúp cậu quản lý thôi… không phải là bà chủ đâu à… Cậu chủ cũng phải dòm ngó nhà hàng một chút chứ…” Giọng Thu có phần oán giận… Hơn 4 ngày rồi… không thấy bóng dáng đâu hết… Nàng bỗng dưng không quen lắm… muốn thấy hắn cách ngày mới cảm thấy thoải mái…
Gần mực thì đen… gần đèn thì sáng… Cách ngày cùng hắn đụ một lần… Tưởng là tại hắn đòi hỏi nên chìu chuộng hắn… Thì ra là không phải vậy… Đêm nằm… nàng cũng nhớ những lúc cùng hắn mà trằn trọc… khó ngủ…
– Ha ha… mấy ngày nay có người muốn làm loạn nên bận lắm… Định trưa mai ghé qua ăn mấy món cô đặc biệt làm…
– Không rảnh làm món đặc biệt đâu… Gọi cậu nói cho cậu biết có người quen tên Đương từ Đồng Tháp tới tìm… Còn có vợ con nữa…
– “Hả… là ông ta à… Tốt… tốt… Cô tiếp đãi dùm… Trưa mai Đức ghé tạt qua…” Đức mừng rỡ… Nhớ đến người đàn ông cùng đứa con gái hát dạo ở Đồng Tháp… Thật là tốt… lúc đang cần người… Người này có thể là người dùng được…
– “Còn phải chờ cậu nói sao… Thôi vậy đi”… Thu đắc ý cúp máy… mỉm cười… Thỉnh thoảng cĩng cần phải chứng minh sự hiện hửu của nàng mới được…
…
Vừa để di động lên bàn… Liền có tiếng “bip bíp”… và màn hình di động sáng lên… Nhìn hàng tin nhắn… Đức mỉm cười… tâm tình vô cùng khoan khoái… Coi bộ nếu không là Lại Đức Quang thì là bọn Nguyễn Quân cũng thổ huyết mà chết…
…
– Hôm nay… tôi muốn thông báo cho các vị… Bắt đầu thứ hai có hai người mới gia nhập vào hàng ngủ lãnh đạo của Công ty… Người thứ nhất là cô Tú Nhi… sẽ đảm nhiệm chức Phụ tá cho Tổng Giám đốc Loan… Người thứ hai là cô Thụy Vũ… sẽ làm phụ tá cho Giám Đốc phòng Nhân sự…
… Ngừng một chút… đưa mắt nhìn quanh…
– Còn có một việc là tôi vừa đề bạt cô Thúy Ái làm Giám đốc phòng IT… Cô Ái chưa quyết định… nếu thứ Hai cô Ái từ chối vậy thì phòng nhân sự ra thông báo tuyển người… Ừm… còn nửa… hiện nay phòng làm việc của các Giám đốc cần phải nới rông thêm cho thoải mái một chút… Chuyện này giao cho phòng nhân sự… Ai có câu hỏi gì không? Nếu không thì giải tán… ừm… Tuyết… Yến… hai cô ở lại… Hôm nay thời gian không còn nhiều. Chị Nhung… Sáng ngày mai thứ 7… nếu có thể… chị đến Công ty cùng tôi bàn chút chuyện… Dì Út… Sáng thứ Hai…
– “Ưm… được…”Tâm và Nhung đồng thanh đáp… Trong lòng… Cả hai đều hớn hở… ngoài mặt nghiêm túc…
– “Phòng IT hiện nay là hai người của Nancy mà…” Loan hỏi…
– “Cô muốn nói Thục Linh và Thu Tâm hả… Hai người họ không phải là chánh… Khi có nhiệm vụ… họ bận lắm… Cho nên họ chỉ là khi rảnh thì tới… Phải có người thường trực mới được…” Đức lắc đầu giải thích…
– Còn nửa… Tất cả những người của Nancy phái tới… Cần nhất là lưu chuyển họ trong tất cả bộ môn để họ có cái nhìn tổng quát về vận hành của công ty… Cái này phải nhờ Tổng Loan cô rồi…
– Ừm… không còn gì nữa… tôi ra ngoài…
…
Hai em Yến, Tuyết… nghe anh nói nà… Hai em có biết lý do vì sao anh nhờ Thụy Vũ và Tú Nhi đến công ty hong?
– “Hoàng thượng không cần phải giải thích với cung nữ đâu à” Tuyết xụ mặt hờn dỗi nói móc… Yến lúc nào cũng nhu mì hơn. Chỉ mỉm cười… hơn nửa nàng và Tú Nhi là bạn… và cũng rất thân thiết với Tú Nhi qua các buổi tập hát hò…
– Ha ha… cái gì là cung nữ chứ… anh coi các em như nhau… không ai hơn ai… nói dóc trời đầy… Ậy… cái mặt đừng có chù ụ mà… đâu… cho ôm cái coi… ha ha… Ụa… sao tròn trịa vậy? Lên mấy ký rồi?
– “Anh… anh nói bậy gì đây… em… đâu có lên ký chứ…” Tuyết nghe hắn nói nàng “tròn trịa lên ký” liên phát hoảng… Con gái thích giữ thân hình để mặc đồ đẹp… diện đẹp…
– Lên ký một chút mới tốt… tròn trịa một chút mới tốt… ôm không đau hắc hắc…
– “Anh càng ngày càng bậy bạ… nói đi Thụy Vũ và Tú Nhi đến Đức Lập… tại sao vậy” Yến lườm…
– Ha ha là vầy… Anh ít có mặt ở đây… Có Tú Nhi và Thụy Vũ trấn trụ… sẽ đỡ rất nhiều phiền toái cho mọi người… hai em nghỉ coi có phải không?
– Thì ra à vậy… Nét mặt Tuyết dịu lại… Thật ra nàng có tính hay cà nanh thôi… nhưng rất biết cái nào nặng cái nào nhẹ… nên cũng rất dễ dạy…
– “Tụi em vừa học được cách làm vài món ăn ngon trên Youtube… muốn anh nếm thử…”Tuyết nói.
– Ha ha… Được… ngon dở gì… hai em làm là anh nuốt hết… Hôm nay Thứ Sáu không được… anh có xã giao với Bí thư… Ngày mai thứ bảy cũng không được… xã giao với nhà đầu tư… Chủ Nhật nha… Chiêu Chủ Nhật tới chỗ hai em… ăn xong minh đi chơi… anh ngủ đêm ở đó với hai em… OK?
– “Tha cho anh… không được quên đó…” Tuyết hăm he… cung nắm tay lên… có chút hung hăng nhưng chỉ là hình thức thôi… Đức biết bản tanh nàng là vậy…
– “Quên? Sao quên được… Tối Chủ nhật ba đứa mình ngủ chung… anh có nhiều chuyện nói…”Đức “nghiêm túc”
– “Anh nha… cái mặt lộ ý gian rồi kìa…” Yến đỏ mặt lườm… biết hắn có ý đồ đen tối…
– “Anh chỏng cái đuôi lên là biết anh muốn gì rồi…” Tuyết ngắt eo hắn…
– Hả? Ha ha… hai em thông minh vậy sao? Vậy thì nói sớm đi… để anh khỏi phải vòng vo tam quốc mà… hắc hắc…
…
Rời Đức Lập… nhìn đồng hồ cũng xấp xỉ gần 5 giờ… Đức lái xe đến Vincom… gửi tin nhắn cho Đồng Giao để nàng biết hắn đang chờ bên ngoài… lãnh đạo nói “ra liền” nhưng hắn chờ dài cổ… đàn bà là trùm giờ cao su… Đức ngồi trong xe nhìn cô đi qua bà đi lại âm thầm đánh giá vú đít làm trò tiêu khiển… Bổng hắn trợn mắt há mồm… một “tuyệt thế mỹ nữ” đang đi đến hướng này… nhìn hắn cười mỉm chi…
– “Wow…” Nhìn thấy Đồng Giao bước ra từ Vincom plaza… Đức như muốn nổ con mắt… Trẻ trung… nhí nhảnh… quyến rũ… Một trời một vực so với lúc trong Trường Đảng… Là hai người hoàn toàn khác nhau…
– “Chuyện gì? “Đồng Giao thầm đắc ý… Biết vì sao hắn “Wow” nhưng làm bộ như không biết.
– Ừm… Thôi không nói đâu… Sợ cô nói tôi nịnh bợ lãnh đạo thì oan quá…
– “Có khác nhau sao?” Đồng Giao “bĩu môi”…
– “Ha ha… Khác chứ… khác nhiều lắm… tại cô không biết đó thôi… Tôi rất ác cảm với lãnh đạo cùng phái và rất có thiện cảm với lãnh đạo khác phái… ha ha… nhất là lãnh đạo mỹ nữ như cô…” Đức Chủ tịch xã trổ tài nịnh bợ Tân Bí Thư huyện ủy…
– “Có quỷ mới tin anh…” Đồng Giao lườm… Nói chuyện với Lý Gia Thành và những người khác vài câu nàng cảm thấy lạt lẽo… Trái lại rất thích thú “đấu khẩu” với tên này…
– Hôm nay lần đâu tiên hẹn hò… Cô muốn đi đâu ăn đây? Không cần tiếc tiền cho tôi đâu… ha ha…
– “Cái gì lần đầu tiên hẹn hò… anh nói tới đâu rồi vậy?” Đồng Giao nghe hắn nói “hẹn hò”… ngượng ngùng mắng… nhưng trong lòng thấy thích thích…
– Ha ha… Cô là mỹ nữ… tôi đẹp trai như tài tử… hai đứa mình cùng nhau đi ăn cơm tối chiều thứ Sáu… Không phải tinh nhân hẹn hò… thì là cái gì đây? Ha ha… mình không nghỉ vậy thì người ta cũng nghỉ vậy mà… Thôi thì cứ như vậy đi… Hôm nay tôi hy sinh làm bạn trai của cô… Cho cô chiếm tiện nghi chiều nay…
– Thiệt? Như vậy thật “cực khổ” cho anh…
– Ừm… thiệt còn hơn vàng… chịu khổ chút có sao đâu… lãnh đạo… cô nhớ là được rồi…
– “Vậy là tôi phải cảm ơn anh rồi…” Đồng Giao bỗng cười quyến rũ… hai mắt long lanh ủy mị nói…
– Đừng khách sáo… không cần cảm ơn đâu… mai này nếu cần… hi hi… Cứ gọi… miễn phí làm bạn trai cho cô…
…
– “Ha ha… Hi hi…” cả hai cùng bật cười thích thú… khi chuyện trò đùa giỡn qua lại như vậy…
– Sao… Cô có thích đi ăn chỗ nào đặc biệt hong?
– “Anh quyết định đi… Sao cũng được” Đồng Giao nhu mì đáp… nàng đang cảm thấy rất vui vẻ…
– “Cô không sợ tôi “làm thịt” cô sao?
– “Anh dám sao? Hi hi… cù nhầy hoài… đi đi… đói bụng rồi…” Đồng Giao “hất mặt”… hối thúc… mặt hơi đỏ… có chút ngượng ngùng… không hiểu sao mình lại nói như vậy… Cứ như là khiêu khích hắn í… hình như là có chút ghen với Thanh Nhã í…
– “Tôi… tôi không dám?” Đức sửng sốt… Tôi giống Đường Tăng sao?