Phần 192
Hùng cũng thường vắng nhà… lần trước nghe Thủy nói là chú ba có đàn bà bên ngoài… Thủy vừa nói vừa cười hinh hích… bà ăn nem thì để ông ăn chả thôi… công bằng mà… vậy cũng tốt… đỡ phiền…
Hiện giờ trong nhà thường chỉ có hai mẹ con Thủy và Hồng Phượng… Khi Đức qua nhà chỉ thấy Thủy đang ngồi ăn trái cây… Cơ thể nàng lúc này đẫy đà… cũng như Nhung, cặp vú nhìn là thấy đã rồi…
– “Thím ba… Thím khỏe… Phượng đâu rồi thím?”
– “Vừa chạy lên lầu lấy đồ”… Thủy vừa đáp vừa nhìn hướng cầu thang… Có ý cảnh báo… nàng sợ Đức quen tay như lúc trước ôm nàng táy máy chân tay thì là đại họa…
– “Kiếm em làm gì? Hôm nay sao rảnh rỗi vậy?” Giọng Hồng Phượng có chút cộc lốc… Nàng ở trong bệnh viện 2 ngày… Hắn chỉ đến thăm nàng có một lần rồi biến mất… Vừa rồi nàng nghi ngờ hắn rinh… nhưng không có bằng chứng… chỉ biết nhìn hắn dò xét… nếu trong lòng hắn có quỷ nhất định sẽ để lộ vài cử chỉ không bình thường.
– “Nghe nói em muốn bỏ học à? Nà… Đừng nói với anh là thất tình bỏ học đó nha… Nhà họ Trần mình không chấp nhận thất tinh bỏ học… OK… Học dốt học ngu thì không sao… ha ha…” Đức cứ tiếp tục làm ra vẻ bình thường ngây thơ vô tội…
– “Cái gì thất tinh? Ai nói vậy?” Hồng Phượng trừng mắt… Thủy lắc đầu… hai đứa này thiệt… cứ như là chó với mèo í…
– Haha… nói chơi thôi… không cần phải khẩn trương như vậy… nhưng mà nói thiệt nha… anh ủng hộ em… không thích học thì nghỉ thôi… Muốn đi làm phải không? Ra công ty làm đi… đang cần người…
– “Thiệt? Hi hi… em biết anh là người tốt… không bỏ mặc em mà phải không? Định cho em làm giám đốc bộ phận nào vậy?”
Nghe Đức nói ủng hộ… Sắp xếp nàng ra công ty làm việc, Hồng Phượng liền đổi giận thành vui… hí ha hí hửng hai mắt sáng ngời… Hình ảnh nữ giám đốc trẻ tuổi lái xe mui trần đi làm thật là oai phong khiến nàng mơ mộng.
– “Hả… Giám đốc?” Đức trợn mắt há mồm… Thủy cũng dở khóc dở cười với con gái minh…
– “Đúng vậy… Tạm thời làm Giám đốc đi… Đợi một thời gian sau lên Phó Tổng giám đốc cũng không muộn…” Hồng Phương hùng hồn quyết định.
– Cô hai à… không chứ hả… không kinh nghiệm gì hết… làm như vậy người ta không phục…
– “Đúng vậy… Hồng Phượng… con chưa đi làm… mới nhảy vô công ty là là Giám đốc rồi…” Thủy khuyên…
– Anh là Tổng giám đốc… cũng đâu có kinh nghiệm đâu à… em học năm thứ ba đại học… còn anh chỉ lớp 11 thôi… Sao anh được em lại không được? Hồng Phượng nói lý…
– “Cái này… cái này…”Đức sửng sốt… Thủy cười thầm…
– “Nói bậy nói bạ… Anh là người sáng lập công ty… em muốn làm Tổng Giám đốc hay gì đó… Vậy em tự mình sáng lập công ty đi… Nà… Nếu chịu đi làm… anh sắp xếp em làm trợ lý cho Tổng Loan… cho em có dịp học việc… Sao hả? Đó là nhân nhượng lắm rồi đó… hong chịu thì thôi…” Đức nghiêm mặt thẳng thừng giáo huấn…
– “Vậy được… tạm thời là vậy đi… nhưng lương bổng thì sao? “Sì tạt” (Start)… 40t một tháng nha… hi hi…
– “Em muốn 100t/Tháng không? Anh chỉ cách cho… cầm cây súng ra ngân hàng đánh cướp dễ hơn nhiều…” Đức bĩu môi “khinh thường”…
– “Hai anh em thật là…”Thủy cười lắc đầu…
– “Nà… Sáng mai đi theo mẹ anh ra công ty… OK? Ừm còn nửa… hổm rày bận quá chuyện nên quên… Thằng đánh em… tên gì làm gì… nói anh nghe…” Đức sa sầm mặt… cũng tới lúc nện cho thằng kia một trận… Đụng người nhà của Trần Đức tao… mà vẫn phây phây được sao? Làm gì có chuyện đó…
– “Thôi bỏ đi… bây giờ Phượng nó không sao là được rồi… nhiều chuyện làm gì,” Thấy Đức muốn lấy lại công đạo cho con gái… Thủy thấy ấm lòng nhưng có phần sợ…
– “Ừm… má nói đúng… bỏ đi. Em không sao rồi”… Hồng Phượng thấy Đức muốn làm cho nàng hả giận… trong lòng cũng ngọt ngào lắm nhưng cũng không muốn thêm chuyện…
– Bỏ qua? No way… em không nói anh cũng có cách tìm nó mà… chừng đó nó sẽ vô cùng thê thảm… Em nói thì nhẹ một chút… để nó nhớ đời… mai này gặp em hướng Đông nó sẽ đi hướng Tây…
– “Vậy con nói cho anh Đức biết đi… dù sao cũng phải cảnh cáo hắn… nếu không hắn tưởng con sợ…” Nghe Đức nói… Thủy cũng đồng tình…
– “Hắn là Ngô Trung Hậu… Phó giáo sư… nghe nói có thế lực lắm… anh coi chừng… hay là thôi đi…” Phượng hơi lo ngại…
– “Hắc hắc… vậy sao… Cũng phải… nó dám đánh em như vậy… Thế lực cũng dữ dội ha… vậy thì để coi sao đã… OK… ngày mai thứ hai sáng nhớ đi theo mẹ anh đi làm đó… Thím ba… cháu về…”Đức quay người bước ra cửa… không quên nháy mắt với Thủy… ý nhắc nhở đừng quên ngày hẹn đụ…
Mặt Thủy thoáng hồng… nếu là trước kia… khi Hồng Phượng còn ở Sài gòn… hai thím cháu đã sáp nhau rồi… bây giờ phải nhịn…
Đức trở lại bên nhà… Nhàn đã thức… nét mặt vẫn còn đầy xuân tinh…
– Ngày mai Hồng Phượng cùng má ra công ty… Con sắp xếp nó làm phụ tá cho Loan tổng để học việc…
– Ừm… bây giờ đi à… Chừng nào về nửa…
– “Ha ha… hết mệt rồi hả? Một cái nửa nha… Còn thì giờ mà…” Đức nhìn đồng hồ… chiều nay lên nhà Yên, Tuyết… bây giờ mới hơn hai giờ… còn đang nghỉ ngợi… Thay vì trả lời… Nhàn đã kéo phec mơ tuya quần thằng con xuống… kéo cặc ra ngoài dùng lưỡi mình khởi động…
Cũng như Thủy… Cổ họng Nhàn không sâu nhưng nàng bú liếm rất bài bản… điệu nghệ… liếm chậm rãi từ bìu dái lên đến đầu cặc… mút đầu cặc như mút kem… được một chút… lấy lưỡi trêu đùa đầu cặc… cứ thế mà làm…
Đức phê hết biết… khum người… tay sờ bóp vú tay kia sờ móc hang sâu… khiến nàng uốn éo… mặt đỏ gay… xuân tình nhộn nhạo… đầu tóc gục gặc nhanh dần…
Đức ôm xốc Nhàn đi lên lầu… biết mẹ đang ở thời hồi xuân… rất hám đụ… một “phát” lúc nãy chưa đủ… minh cũng hay nứng cặc… nhớ hồi nãy… cái lồn con nhỏ Phượng chảnh múp thiệt… ây da… thật là bậy bạ… nghỉ tới nó làm gì…
Nhàn lại chổng khu mời mọc… giữa hai mép thịt đã ướt đẫm… cặc Đức đút vào lút cán… thằng con chưa kịp nắc… nàng đã khởi động đẩy người ra sau… ngoài mông… sàng qua sàng lại…
Hai mẹ con phối hợp nhuần nhuyễn… hắn nắc tới… nàng đẩy ngược… sàng qua sàng lại cặp mông no tròn… cho đến khi nàng một lần nữa nằm úp xuống giường… không còn sức phối hợp… hắn vẫn nắc đều…
…
– “Đúng là làm bằng sắt mà…” Nhàn vô cùng thỏa mãn… sung sướng nghỉ thầm…
…
– “A lô… Đức ca… Có chuyện làm sao?” Hưởng tắc kè đang ngồi buồn chán lên mạng dê gái… Thấy Đức ca gọi tới liền nhanh chóng bắt máy… Quen rồi… khi Đức ca gọi tới là có “nhiệm vụ” để làm…
– “Ừm… nà… Ở Đại học Cần thơ… có một thằng Phó Giáo Sư hay Phó Giáo Sỉ gì đó… Nó tên là Ngô Trung Hậu… mấy đứa bây bắt cóc nó cho tao Làm xong cho tao biết… Ừm quên nửa… Tao cần 10 người… theo xe ra ngoài miền Trung… hai tuần nữa xuất phát… Vậy đi…” Đưc ca nói xong cúp máy… chẳng chờ đàn em ừ hử gì hết… Rất có phong phạm của lão đại. Lệnh phát ra… đàn em cứ làm theo là được…
Hưởng tắc kè phấn khích… thằng cặc Phó Giáo Sư nào vậy? Hắc hắc… Có chuyện đùa vui rồi… Ra ngoài miền Trung? Chi vậy cà? Gió mưa bão bùng ở ngoài mà… Thây kệ… thắc mắc làm gì…
Căn dặn Hưởng tắc kè xong… Đức cho xe chạy về hướng Big C mua chút đồ trước khi đến chung cư của Yến, Tuyết… không biết hai người đẹp này làm món gì ăn đây… Ngay lúc này di động reo lên… Liếc nhìn màn hình… Đức cười lạnh…
– Vân Chủ tịch… Hùng Chủ tịch… Wow… không ngờ ha… Hèn chi cho xếp Vinh tới bắt người… không ngờ là tôi phải không? Ha ha…
– “Là hiểu lầm thôi… Đức à anh nghe tôi nói…” Vân chết điếng khi bị Đức chụp cái mũ lên đầu…
– “Hiểu lầm hay không hiểu lầm… mai mốt rồi biết… Thôi vậy nha… Tôi không rảnh… bye…” Đức cúp máy không nói thêm nửa… Hiểu lầm? Không đâu… quan hệ như thế nào mới nhanh chóng gửi Phó trưởng CA tới bắt “côn đồ”… Cho dù không có bằng chứng cụ thể cúng phải “giết” đẻ răng đe kẻ khác mới được để đề phòng bọn có mầm mống phản phúc…
Vân chết điếng… gọi lại để giải thích nhưng hắn chẳng thèm bắt máy… nàng bất đắc phải dỉ goi Thảo cầu cứu… Lúc này hai người không còn thù địch nửa… đã xích lại gần nhau nhiều lắm rồi…
– “Hi hi… Vân Chủ tịch… Cuối tuần vui vẻ…” Thảo thấy Vân gọi tới liền bắt máy hi hi ha ha cười đùa… nhưng chưa kịp dứt lời đã nghe giọng Vân chủ tịch có vẻ hoảng hốt.
– “Thảo… mày phải giúp tao mới được. Hắn…”Vân nghẹn ngào tóm tắt…
Thảo cả kinh… Thầm hú hồn… cũng may lần trước thằng Chủ tịch Đồng Tháp kia có ý mời cơm trưa nhưng nàng bận nên từ chối…
– “Mày… thiệt không có gì với lão kia chứ?” Thảo ngập ngừng hỏi… hy vọng con Vân này không vì tép mà bỏ tôm…
– “Mày nói cái gì vậy? Tao đâu có gì với lão… Chỉ đi ăn cơm hai ba lần thôi… lão có lòng mời mọc… mày nghỉ tao phải làm sao? Xã giao mà…” Vân “thanh minh thanh nga”… hy vọng Thảo đêm những lời này nói lại với hắn…
– “Mày nha Vân… nếu không xảy ra chuyện… cứ mỗi lần lão ta mời mọc là mày đáp ứng à? Lão ta thuộc loại dâm dê… mày cũng thừa biết mà… mày thật là…” Thảo ra mặt “giáo huấn”…
– “Vậy… vậy…”Vân thiêt hối hận muốn chết về cái cá tính ỡm ờ của mình…
– Bây giờ tao gọi lại hắn cũng không nghe… chầm chậm chút xíu đi… chưa đến nổi nào đâu…
…
Vân ruột rối như tơ… đứng ngồi không yên… Bên này, tuy nói “chậm chậm” với Vân nhưng Thảo cũng sốt sắng… lấy di động ra gọi nhưng Đức vẫn không bắt máy… Nàng chợt nhớ ra hôm trước Yến có nói là hắn hôm nay sẽ tới nhà ăn cơm…
…
Đức không phải là không bắt máy… hắn tắt di động rồi… đang vào Big C mua bánh ngọt, trai cây và hai ba chai rượu Champagne uống với hai người đẹp sau đó thì hắc hắc… hương rượu tình nồng a… còn đang hí hửng nghĩ đến tối nay chợt giật mình… có người vỗ vai…
– “Ha ha… Chị Hương… Sao trùng hợp vậy… đi một mình à? Anh Trièu đâu?” Đức vừa hỏi vừa nhìn dáo dác chung quanh…
– “Đừng kiếm nữa… anh ấy ở nhà… Tui đi có minh yên thôi… Dạo này bận lắm à?” Hương nói với giọng oán giận… nàng biết hắn là nhân vật lớn vô cùng bận bịu nhưng cũng không đến nổi gọi điện cho nàng cũng không có thì giờ mà… rõ ràng là không coi trọng nàng…
– “Ha ha… ừm… bận đầu tắc mặt tối luôn… nà… kiếm chỗ ngồi xuống uống ly nước… Lúc này tập dợt văn nghệ ra sao rồi… Đức ba hoa con chích chòe… đánh trống lảng để “tránh tội”…
– “Thì cũng bình thường… Chỉ có cậu là vắng mặt thôi…” Hương vừa đáp vừa bước theo hắn đi đến khu vực ăn uống… Hai người ngồi xuống gọi hai ly nước trái cây…
– Ha ha… vậy là tốt rồi… Tết sắp đến rồi… sẽ bận rộn lắm… Cố gắng siêng năng một chút… ừm… Hai ba tuần nữa sau khi từ miền Trung trở về… Đức có ý mời ban nhạc đến xã Đông Phú trình diễn ăn mừng…
– Ăn mừng?
– “Đúng vậy… nhưng chuyện ăn mừng nói sau đi… ngay bây giờ cũng tới lúc ra công viên trình diễn rồi… tổ chức quyên góp từ thiện… ha ha… như vậy đi… Số tiền quyên góp sẽ mang ra miền Trung cứu trợ đồng bào…” Đức đắc ý… gom góp được bao nhiêu không quan trọng… cái quan trọng là quyên được 70 đồng thì nói 100 đồng để xài tiền của lại Đức Quang mà không bị để ý nghi ngờ… Danh chánh ngôn thuận… vừa có thành tích vừa có tiếng thơm… chà chà, chuyện nhất cử lưỡng í không phải là ‘nhất cử mười tiện’ mới đúng… Có ai làm được như minh? Với thành tích này… Nancy thêm vào vài tiếng… Biết đâu có cơ hội thăng ba bốn cấp?” Đưc mơ màng nghĩ ngợi…
– “Sao ngồi thừ ra vậy?” Hương thấy hắn đột nhiên ngồi “bư” mạt ra… ngắt tay hắn hỏi…
– Hi hi… suy nghỉ nhập tâm chút thôi… Chị Hương à. Chị đúng là quới nhơn nha… mỗi lần gặp chị là liền có ý tưởng hay, hi hi… Vầy đi… Về chuẩn bị văn nghệ từ thiện… tuần tới trình diễn chương trình văn nghệ cứu trợ bão lụt…
– “Cậu nói thiệt?” Hương mừng rỡ, đây là cơ hội đẩy cao tên tuổi của ban nhạc…
– “Thiệt hơn vàng… Tui còn có ý nghỉ này… chị quản lý ban nhạc… bây giờ có lẽ chị thấy OK nhưng tương lai thì sao? Vài năm nửa khó nói lắm… thời gian thay đổi… vạn sự đổi thay… Có nghỉ gì cho tương lai không? Đổi nghề chẳng hạn… ăn chén cơm nhà nước?” Đức nói với vẻ rất nghiêm túc… Chị Hương này là con người giỏi giang tháo vát… quán xuyến một ban nhạc rất là ngăn nắp… Có thể hay không đưa vào làm cán bộ nhà nước… Chỉ cần “lăng xê” lên là được… Chuyện này không có chỗ dựa thì khó… nhưng đối với mình chẳng phải là một cái búng tay hay sao?
– Cậu tưởng tôi không muốn sao? Đâu có quen ai đâu… nếu có họ đòi này đòi nọ… Hương nhớ trong quá khứ có mấy gã cán bộ gạ nàng cho chúng đụ… Chúng sẽ dìu dắt, nhưng nàng đã thẳng thừng từ chối… Bỗng Hương sáng mắt lên… Tên mắc dịch này dòng vo tam quốc thì ra hắn đã có sắp xếp cho nàng…
– “Ý của cậu là…” Hương kích động… hắn không cần phải vòi vĩnh muốn đụ… nàng tinh nguyện mà… hắn muốn lúc nào lại không được… Và hắn rất có thế lực…
– “Ha ha… Tôi có ý nghỉ như vầy… Tôi tổ chức một cuộc trình diễn văn nghệ quyên tiền cứu trợ quy mô… Sau đó ra miền Trung khoảng 1 hay hai tuần… Chi hay anh Triều đi theo ra sức… Khi trở về thì có công… mà có công thì có người lăng xê… thổi phồng đề bạt… Tôi nghỉ cái chức Phó Chánh văn phòng của một huyện nào đó… Không khó đâu”.
Đức nói ra ý nghi khả thi của minh… Ngoài Hương… trong đầu còn có một nhân tuyển vô cùng thích hợp… Tuấn Hào… nhưng không biết ý của Huỳnh Tuấn Anh thế nào…
Trần Minh Chiến dĩ nhiên là không xong rồi… Con mụ Thu Hoa… Tên Trương Minh Hiếu của huyện Cờ đỏ nửa và tên Lý Bình của quận Ô môn… Hắc hắc… tất cả đi chung một xuồng… Hắc hắc… tính ra Lại Đức Quang để lại cho mình một ân tình quá lớn… phải thương lượng với Nancy gài người mình vào mới được… Sau này Hậu Giang và Cần Thơ sẽ thuộc phe ta hết rồi…
– “Cứ theo ý cậu đi… ông xã chị gà mờ lắm… cai quản ban nhạc thì được, Chuyên khác không được đâu…”Hương gạt Triều ra ngoài…
– Nhưng chị cũng phải hỏi ý anh Triều một tiếng… Đi ra ngoài Trung… nửa tháng… cũng phải nói với ảnh một tiếng…
– Ừm được…
– “Chị mua xong hết chưa? Cần đưa về không?” Đức nhìn đồng hồ… mới 5 giờ…
– “Về sao?” Hương hụt hẫng… thấy thiếu thiếu cái gì…
– “Hay là mình kiếm chỗ nào tâm sự một chút…”Đức nói nhỏ… Chị Hương này cũng ngon lắm… còn sớm mà… hai tiếng đủ rồi…
– “Ừm”… Hương cúi mặt “ừm” trong cổ họng… đây là cái nàng thấy thiếu… hắn thật hiểu ý nàng…
Đức đưa Hương đến nhà nghỉ gần đó… cánh cửa phòng vừa đóng lại… Cả hai đã vội vã tuột bỏ quần áo trên người… sáp lại gần… Hương hấp tấp ngồi xuống cầm cặc sốc sốc vài cái định ngậm vào…
– “Khoan đã… tắm chung đi…” Đức ngăn lại… kéo nàng vào phòng tắm… mờ vòi sen… Cả hai đứng dưới “mưa” hôn hít… sờ soạng… Hơi thở Hương dồn dập… Một lần nữa nhanh chóng ngồi xuống cầm cặc ngậm vào bú mút… Trên nhìn xuống… Đức không chịu được sự mời gọi của cặp vú no tròn căng cứng… đưa tay xuống nhồi bóp…
Lưng dựa vào tường, hai chân cặp eo… hay tay quàng qua cổ hắn… Hương thích tư thế này… Có như vậy… Cặc hắn cắm sâu vào tận cơ thể… Nàng rên rỉ, nấc lên theo từng cú thúc của hắn… cảm giác được bức tường run chuyển…
Hương quyết định sẽ cùng hắn ra ngoài miền Trung… Nàng gạt chồng ra… một phần cũng vì Triều không được lanh lẹ, tháo vát và phần lớn là để nàng có dịp cùng hắn tận hưởng những giây phút như vầy… cho thỏa lòng… Hắn nói đúng… Có lẽ cũng đã đến lúc thay đổi vì một tương lai tươi sáng hơn… Có hắn làm chỗ dựa… không cần phải bôn ba nửa… và tương lai sẽ tốt đẹp hơn nhiều…
…
Trời sập tối… Cần Thơ tuy vắng du khách nước ngoài nhưng người địa phương vẫn ăn chơi khá nhộn nhịp… Trong lúc Đức trên đường đi đến nhà của hai người đẹp hưởng phúc… Trên QL91 hướng về Cần Thơ có hai chiếc xe Mercedes – Benz biển số 66 chạy với tốc độ khá nhanh…
Gã tài xế chiếc xe đi đầu mặt rất bặm trợn… con đồ… hai người ngồi phía sau là hai vợ chồng Quyền Chủ tịch Tỉnh Đồng tháp Lâm Tuấn Hùng và Phu nhân… Cũng là Giám đốc Sở Giáo dục Tỉnh Đồng Tháp…
Nét mặt của Hùng Chủ tịch đen như đít nồi… lão vừa cãi nhau với vợ… nét mặt của Chủ tịch tỉnh Phu nhân vô cùng sắc sảo nhưng có vẻ rất dữ tợn… lúc này nhìn như con độc xà…
Hùng Chủ tịch tuy cục mịch nhưng hành sự vô cùng cẩn thận… luôn nhìn trước ngó sau… nhưng Phu nhân Ngô Kim Anh là người kiêu ngạo… dám đụng tới con bà… Bọn này chưa biết chết là gì… Bà mang theo 4 hộ vệ… đều là thứ dữ… Bà thề sẽ đem thằng nào dám dụng tới con bà chặt làm 8 khúc… đời nó bế mạc rồi…
Lời nói lạnh người của Giám đốc Sở Giáo dục… nghe chẳng có gì là giáo dục chút nào… Đầy mùi giang hồ tứ chiến…