Phần 196
Đến nhà hàng gấp rút đón hai vợ chồng Đương Thi… Sau khi đưa Ngọc Thi công ty của Ngân… qua loa giới thiệu… để cả hai Ngân và vợ Đương quen biết nhau… Đức liền chở Đương tới Đức Lập… Hôm nay hắn thật sự không có nhiều thì giờ hihi haha…
Khi đến nơi… đồng hồ xấp xỉ 9 giờ… Tú Nhi và Thụy Vũ sẽ đến lúc 10 giờ…
– “Tổng giám đốc… Chào anh… Buổi sáng tốt lành…” Ngọc Dung… cười duyên dáng… lần trước là lần đầu tiên gặp hắn… Hôm nay là lần thứ hai… nhưng hắn gây cho nàng nhiều ấn tượng…
– “Ừm… buổi sáng tốt lành… Ngọc… Ngoc Dung phải không… gọi Giám đốc Tâm vào văn phòng tôi… Còn nửa… thông báo tất cả Giám đốc tới phòng họp lúc 9h45…”Anh Đương… anh ngồi đây chờ… Ngọc Dung pha cho anh Đương ly cà phê…
– “Không… không cần đâu… tôi đã uống rồi…” Đương đang khẩn trương… Cụm từ “Tổng giám đốc” làm hắn hết hồn… Ở Đồng Tháp… Hắn đoán Đức là “mật vụ CA”… mấy ngày nay là ông chủ nhà hàng… bây giờ là Giám đốc của Công ty này? Rúc cục người này là ai?
– “Ừm… vậy anh ngồi chơi chút đi… sẽ mau thôi…” Đức nói xong đi vào văn phòng minh… chưa được 1 phút… Giám đốc Tâm của Phòng Nhân Sự đến… một thiếu phụ đẹp động lòng người…
– “Tổng giám đốc… Xin hỏi có gì dặn dò ạ”… Miệng thì cung kính nhưng hai mắt đang lườm… Hai ba ngày nay hắn không gọi cho nàng…
– Ừm… đóng cửa đi… chúng ta họp vài phút…
Giám đốc Tâm nghe nói chứ… nhưng không di chuyển… mặt lại kênh kênh… còn bĩu môi… trông thật đáng yêu… Đức tổng phải đích thân đứng lên đi đóng cửa quay lại đến sát sau lưng nàng… vòng tay ôm lấy hít hít…
– Wow… thơm quá…
– “Đừng có làm bộ đi… Có nhiều người thơm hơn mà…” Giọng Tâm oán giận… hình như nó quên dì Út rồi…
– Hi hi… Lúc này bận lắm… đang chuẩn bị ra ngoài miền Trung…
– “Miền Trung? Ra ngoài làm gì? Mưa gió ì xèo ngoài đó…”Tâm nghi hoặc…
– Hết mưa gió mới đi… ra cứu trợ… Đức đem ý định của mình ra tóm tắt cho Tâm nghe…
– Hay lắm… Dì cũng đi…
– Hả? Dì cũng đi? Tốt đó… nhưng… Vậy ở đây thì sao?
– “Có sao chứ… Một hai tuần thôi mà… coi như nghỉ hè đi… để phụ tá của dì làm việc là được… Vậy chuẩn bị đi… Khi nào đi…” Tâm hăm hở…
– Cháu sẽ nói trước hai ngày… Còn nhiều việc cần chuẩn bị…
– Có cần giúp gì hong?
– Dĩ nhiên rồi… nhưng sẽ có buổi họp để bàn coi ai làm gì… ha ha… yên chí đi sẽ rất bận rộn… ừm… cháu có người bạn đang ngồi bên ngoài… Dì làm thủ tục… để anh ấy tạm thời làm bảo vệ… Sau này sẽ sắp xếp lại sau…
– “Ưm… được…” Tâm dợm bước đi ra ngoài…
– Ây… khoan đã… sao gấp vậy?
– Hả? Còn gì nữa?
– “Đã nói rồi. Thơm quá mà…” Lời nói vừa dứt… môi nàng đã bị môi hắn bao phủ… Tâm mê tơi… hai tay quàng qua cổ hắn mãnh liệt đáp trả… Hai dì cháu cứ thế “đá lưỡi”
– “Hôm nay xế trưa ghé nhà dì nha… Về sớm đi” Đức rù rì bên tai nàng… tay sờ soạng bên ngoài… vùng tam giác… Tâm cảm thấy xốn xang…
– Ừm…
“Cộc… cộc cộc.”… Có tiếng gõ cửa… Cả hai buông nhau ra…
– “Vô đi…”Đức nói vọng ra…
– “Tổng Giám Đốc… Cô Tú Nhi và Cô Thụy Vũ đã đến…” Ngọc Dung bước vào nói…
– Ưm… cảm ơn… dì út… dì dẫn anh Đương tới phòng bảo vệ giới thiệu với mọi người xong rồi đến phòng họp…
– Ừm… Tâm bước ra ngoài… hoàn toàn tươi tắn… nghĩ đến trưa… lòng rộn ràng…
– “Ha ha… Tú Nhi… Thụy Vũ… Welcome… Wow…”Đức ngẩn ngơ… Chưa bao giờ thấy hai nàng mặc y phục OL… bây giờ là lần đầu… một trắng một đen… đẹp mê hòn… khiến hắn ngẩn ngơ trong giây lát…
– “Tổng giám đốc… Chào anh… Buổi sáng tốt lành”… Thấy hắn “sửng sốt” Tú Nhi đắc ý… đưa tay bắt… lén lén cào cào vào mu bàn tay hắn… miệng mỉm cười…
– “Thấy em có đẹp hong? Hihi” Thụy Vũ đúng là bạo gan… vừa bắt tay vừa kề miệng sát tai hắn nói nhỏ… khiến Ngọc Dung sửng sốt… nàng nghe nói về Giám đốc Tuyết, Giám đốc Yến… chẳng lẽ? Phong lưu đào hoa vậy sao…
– “Ha ha, hai người đẹp… Xin mời vào phòng họp…”
Tất cả giám đốc đều đã có mặt trong phòng họp… Phó Loan… Chủ tịch Nhàn đang trò chuyện… bên cạnh Nhàn là Hồng Phượng… hôm nay cũng trong y phục OL… quyến rũ không kém… thấy Đức đi vào phòng họp cùng với Tú Nhi và Thụy Vũ… Hồng Phượng gật đầu mỉm cười chào nhưng phớt lờ Đức tổng… Trong bụng đang căm tức… định có dịp sẽ vạch tội hắn… Hôm qua nàng đã tìm thấy lỗ mọt thông giữa hai nhà tắm phía sau vườn… Nàng sẽ cho tên dê chúa này biết tay… nghĩ đến lúc nàng đang tỉa… hắn thấy hết rồi? Mặt Hồng Phượng đỏ như ráng chiều…
– Các vị. Xin chào… hôm nay xin giới thiệu với các vị có 3 người gia nhập vào ban điều hành của Đức Lập chúng ta… cô Tú Nhi… Cô Thụy Vũ và… ừm… Hồng Phượng… Xin một tràng pháo tay chào đón đi ha…
– “Bốp… bốp… bốp…” mọi người vỗ tay… Tú Nhi Thụy Vũ Hồng Phượng lần lượt đứng lên chào đáp lễ…
– Ừm… quên nửa… Cô Thúy Ái… có tin gì không? Nếu không thì…
– “Theo tôi được biết… Thúy Ái đã đồng ý lời đề nghi của Tổng giám đốc rồi…” Giám đốc công trình Cường buộc miệng nói…
– “Vậy sao? Tốt lắm… nếu vậy… dì Út… mời cô Ái đến họp luôn…”
– “Ừm”… Tâm đứng lên đi ra ngoài… không đầy hai phút sau trở lại cùng với Thúy Ái…
– Cô Thúy Ái… nghe Giám đốc Cường nói cô đã chấp nhận lời đề nghị của tôi… ha ha… cảm ơn nhiều… Loan Tổng… cô giới thiệu mọi người với nhau đi… hi hi… Sorry tôi ít đến đây… Cô là vai chánh đó…
– “Tổng giám đốc… cậu quá khiêm nhường rồi…” Loan có phần uất ức… oán giận… cũng khá lâu rồi hắn không ghé thăm nàng… không biết hắn giận tới bao giờ đây… chuyện qua rồi mà…
Loan đứng lên giới thiệu từng người… Buổi họp như thế trôi qua… Tú Nhi, Thụy Vũ… Hồng Phượng chính thức gia nhập Đức lập…
…
– Anh Đương… tôi tạm thời sắp xếp anh làm bảo vệ trước khi có an bày khác… anh không ngại chứ?
– “Tổng giám đốc… Cậu đừng nói như vậy… Có việc làm là tốt rồi… tôi không quan tâm mấy chuyện khác…” Đương nghe Tổng giám đốc nói… hắn thất kinh… Hiện nay là nhân viên của Đức Lập… được giúp đỡ như vầy là tốt rồi… hắn không mong gì hơn… chỉ mong cuộc sống sẽ mau được ổn định…
– Ừm… vậy tôi cũng yên tâm… anh yên chí đi… chậm chậm một chút… tôi sẽ có an bày khác… Ừm… từ đây anh biết đường về nhà hàng chứ?
– Biết… biết… dễ thôi… đi xe buýt… dễ thôi… Tổng giám đốc… cảm ơn nhiều… Tôi đi làm việc đây…
– “Ưm…”Đức nhìn theo Đương muốn nói gì nhưng lại thôi… chậm vài ngày nửa… Hắn lửng thửng bước về văn phòng của Tú Nhi… Văn phòng mới tinh…
– Trưa rồi… đói bụng chưa… anh đãi hai em đi ăn cơm…
– “Thôi đi… hôm khác… ” Tú Nhi là người tế nhị… nàng là người mới… không muốn “qua mặt” Yến, Tuyết… đợi một thời gian sau… hòa đồng với nhau sẽ tốt hơn… để giảm phần địch ý… nếu có… Là con gái… nàng hiểu tâm tư con gái…
– “Ừm… vậy được…” Hai em làm việc đi… Đức trở lại văn phòng mình… Có chuyện quan trọng cần làm ngay bây giờ… hắn lấy di động ra bấm…
– A lô… có chuyện gì? Giọng Gia Kỳ vang lên…
– Hi hi… nếu tôi không nhớ lầm… cô có nói là cô thiếu tôi bữa cơm thì phải…
– “Như vậy là anh muốn đòi bữa cơm hay là muốn hẹn hò vậy?”
– Hi hi… Có khác nhau sao?
– Khác chứ… nếu anh muốn đòi bữa cơm thì tôi trả tiền còn như nếu anh muốn hẹn hò thì anh trả tiền… đơn giản là như vậy đó…
– Vậy cô muốn tôi trả tiền hay là cô muốn trả tiền?
– “Hi hi… ha ha…” Cả hai đấu khẩu một hồi… bât. Cười trong điện thoại…
– Bây giờ ra ngoài ăn cơm… tôi mời… thế nào? Tôi tới rước cô…
– “Ừm”… Tiếng Gia Kỳ rất nhỏ trong điện thoại… thầm sung sướng… hắn nói hắn mời… vậy là hắn muốn hẹn hò rồi.
…
Đức đưa Gia Kỳ đến “Quán Hồi Đó”… Đoán là nàng chưa bao giờ đến đây… hắn muốn cho nàng thưởng thức đồ ăn và thấy cái ngày xưa của miền Tây sông nước…
Gốc người miền Trung… lớn lên ở miền Bắc… Lần đầu tiên vào Nam… tuy được một thời gian nhưng chưa có ai dẫn nàng đến những chỗ này… Nói đúng ra không phải là không có nhưng nàng không thích họ… nên từ chối…
Gia kỳ thích thú nhìn nhà cổ, không gian xưa từng chiếc đũa, cái chén, cái tô… đũa tre, chén sành… trang trí cổ xưa thật thú vị… chứng tỏ chủ quán này có tầm nhìn… thật biết “câu” khách…
– Ha ha… Hy vọng cô không ngại… Tuy không phải nhà hàng xịn nhưng bảo đảm đồ ăn ngon có canh chua nè, cá bống kho tộ nè, rau củ luộc chấm kho quẹt… nhiều lắm… lại vừa túi tiền tôi… cho cô tha hồ… muốn đem về cũng được…
– Tôi không ngại đâu… Hi hi… phải đến nhiều lần mới được…
– “Ha ha… Nếu cô muốn…” Thừa lúc nàng không để ý… hắn bất ngờ nắm tay nàng… như là đôi tình nhân vậy…
Gia Kỳ giật mình… muốn lấy tay ra nhưng hắn cứ nắm chặt lấy… vùng vằng một hồi… nàng để yên… không muốn làm “lớn chuyện” sợ mọi người để ý… nhưng ánh mắt “hung hăng” lườm hắn… thầm nguyền rủa “lưu manh…
Hai người chọn một bàn trống ngồi xuống bắt đầu chọn thức ăn… Gia Kỳ chọn những món “lạ”… thuần túy là đặc sản của miền Tây…
– “Hi hi… Bây giờ mới thấy câu “Cần thơ gạo trắng nước trong… Ai đi đến đó lòng không muốn về” Gia Kỳ vừa chọn món ăn vừa nói… nàng thấy quá nhiều món lạ và hấp dẫn…
– “Tôi nghỉ cô hiểu lầm rồi… hai câu này thật ra ám chỉ một chút thôi về sự giàu có của miền Tây… Ý chính của hai câu này là muốn nói về trai thanh gái lịch của miền Tây…” Đức “nghiêm túc” ra mặt giảng giai…
– “Hi hi… Anh đảo một vòng… có phải muốn tự khen mình không?” Gia Kỳ cười…”bĩu môi”…
– Ha ha… không dám… không dám… nhưng sự thật là vậy đó mà…
– “Nói đi… có phải muốn nhờ cậy gì không?”Trong khi chờ đợi món ăn đem tới… Gia Kỳ bắt đầu “chất vấn”… nàng đang nghỉ tên này hình như có “âm mưu, gì đó…
– Sao lại nói vậy chứ? Hi hi… tôi thật lòng muốn đãi cô ăn cơm mà… nhưng sẵn cô nói, tôi mới nhớ cũng có chút chuyện muốn nhờ… Hi hi…
– Nói không sai mà… anh thiệt có mưu đồ…
– “Mưu đồ cái gì chứ… cô làm như tôi là người xấu í” Đức “nhăn mặt” kháng nghị…
– “Đừng có tầm xàm nửa… nói mau đi…” Gia Kỳ “quát” nhỏ… lườm… cảm thất rất vui vẻ khi. Nói chuyện với hắn… Trước đây có rất nhiều người đeo đuổi nàng… họ lúc nào cũng tỏ ta đây trí thức… đạo đức lịch thiệp… nhưng đối với nàng thật nhàm chán… nghĩ đến đây hai má nàng hồng lên… Có lý nào mình lại thích hắn? Tên lưu manh này?
– Ha ha… là chuyện tốt mà… Là như vầy… Cô cũng biết rồi đó… Ngoài Trung mưa gió bão bùng… Tôi có ý tổ chức văn nghệ từ thiện quy mô lớn… Ra miền Trung cứu trợ… nhưng mà…
– Nhưng cái gì… sợ thất bại… quyên góp không được nhiều? Có lòng là tốt rồi…
– Không phải. Trái lại… nhưng cái mà tôi lo lắng là khi ra ngoài ấy… không có quen ai hỗ trợ…
Gia Kỳ hiểu ra… thì ra hắn muốn nhờ cậy nàng… Tên này thông minh thiệt… Nếu không có gia tộc nàng hỗ trợ… rất khó mà suôn sẻ… chưa kể đồ vật cứu trợ có đến được tay của nạn nhân…
– Vậy tại sao tôi phải giúp anh?
– Ha ha… tôi không nghỉ ra lý do tại sao cô không giúp tôi… Cô là người tốt… hơn nửa cô là người miền Trung… máu chảy ruột mềm có phải không… ây da… đừng nhìn tôi với con mắt như vậy… nà… ăn món này đi… bánh bột lọc đó…
– “Tôi không thánh thiện như anh nói đâu… Có điều kiện đó…”
– “Cô nói sao thì sao đi… miễn cô gật đầu là được… tôi lấy thân đền đáp cũng không sao… ha ha… nói chơi thôi. Không cần phải hung hăng đâu à…” Hắn xuýt xoa cánh tay vì nàng vừa ngắt hắn một cái mạnh… về cái tội ba hoa bậy bạ…
– Vậy anh muốn tôi giúp anh cách nào…
– Nếu cô có thể viết một bức thư giới thiệu thì tốt quá… Sau khi quyên góp xong… Trước khi đội ngũ khởi hành… Tôi nghỉ tôi sẽ ra chào hỏi ông cụ…
– Không cần phải viết thư đâu… Tôi đi với anh…
– “Ha ha… Nếu được vậy thì còn gì bằng… tôi thay mặt mọi người cảm ơn cô Gia Kỳ…”
Đức thật sự mừng rỡ… nếu Gia Kỳ chịu cùng hắn ra ngoài Trung một chuyến thì quá tốt rồi… Ông cụ Lý Gia Phúc là người cách mạng đức cao trọng vọng… mặc dù đã về hưu nhưng danh tiếng của ông vẫn còn ảnh hưởng lớn trong Chính trường… Bộ trưởng Lý Hoàng Ân là một gương mặt sáng chói hiện nay cho đỉnh cao quyền lực trong tương lai gần…
Được Lý gia hỗ trợ… còn gì bằng?
…
Cùng thời gian… tại UBND huyện Châu Thành… Hôm nay là ngày nhậm chức của hai nhân vật số 1, số 2 của huyện… Bên ngoài Cờ Xí rợp trời… bên trong ai cũng lăng xăng bận rộn… Nhất là… Phó Chánh văn Phòng huyện Nguyễn Hữu Tín… hắn ta đang thể hiện năng lực của mình một cách tối đa… người trong ủy ban ai cũng nhìn ra Hữu Tín đang nhắm vào ghế đang bị bỏ trống của Trần Minh Chiến…
“Còn điều tra cái gì nửa… thật là…” Tín thầm trách CA làm việc chậm như rùa… hắn đang mong Chiến một đi không trở lại để có thể danh chánh ngôn thuận ngồi vào vị trí này… Cho thỏa lòng mơ ước Tuy vậy ngoài mặt luôn tỏ vẻ tiếc nuối vì Chánh văn Phòng Chiến “lầm đường lỡ bước… đánh mất tiên đồ…
Phó Chủ tịch Quyên mặt mày rạng rỡ… nhận chức không lâu đã có hai mối đầu tư vào tay… hắn thật có cách… Với hai mối đầu tư này… nàng sẽ ghi được thành tích không nhỏ… hai năm sau hoặc không chừng sớm hơn… Mình là người của hắn… Trong tương lai khả năng thăng tiến thành Chủ tịch huyện nào đó rất khả thi…
Trái lại… Lý Gia Thành mặt đầy ưu tư… tâm bất tại, tinh thần hốt hoảng… Không còn hứng thú đến sự việc… Hăn không có can đảm đối diện sự thật… Gia Kỳ khuyên hắn đi khám… hắn chưa quyết định vì hắn sợ… sự thật phũ phàng… Hiện nay hắn cảm giác được mọi người trong ủy ban nhìn hắn với cặp mắt e dè sợ sệt… Không phải là cái nhìn “tôn kinh” mà là cái nhìn kinh hãi… ngay cả thư ký của hắn cũng giữ một khoảng cách…
Rất nhiều Trưởng, Phó Trưởng phòng của nhiều cơ quan khác nhau đều hiện diện nhất là những người tài tuấn chưa lập gia đình… Ai cũng trang phục chỉnh tề. Nét mặt phấn khởi tỏ ra bình dị dễ gần… Họ cười nói với nhau… mặt ngoài tay bắt mặt mừng vô cùng thân thiết nhưng bên trong âm thầm đề cao cảnh giác… nếu có dịp sẽ hạ uy tín của đối thủ…
Bí Thư Đồng Giao, Phó Bí Thư kiêm Chủ tịch huyện Thanh Nhã… đều là mỹ nữ độc thân… lại là ái nữ của Phó Trưởng Ban Tuyên giao, Phó Chủ tịch tỉnh… Chỉ cần lọt vào mắt xanh của một trong hai người thì có thể tiết kiệm được ít nhất năm hoặc mười năm phấn đấu… Đây là con đường tắt trong quan trường để trèo lên… Đây là dịp “trăm năm khó tìm”… Vì vậy ai cũng hy vọng tràn trề…
Vừa hơn 9 giờ… một đoàn xe 3 chiếc của Tỉnh ủy Hậu Giang tiến vào… Chiếc đầu tiên chở Phó Chủ tịch Tỉnh Lương học hữu cùng thư ký Nhật Lam, Chiếc thứ nhì là Phó Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh Tố My và sau cùng trên chiếc thứ ba là Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Đào Ngọc Dung cùng hai nhân vật chính của ngày hôm nay: Bí Thư và Chủ tịch huyện…
Đồng Giao và Thanh Nhã hôm nay uy nghi và đẹp não nùng… Cả hai vừa bước xuống xe… trái tim nhiều người bắt đầu đập thình thịch… thầm nuốt nước bọt… ánh mắt khát khao… trái tim tràn trề hy vọng…
Việc đầu tiên của cả hai khi bước xuống xe là lướt ánh mắt nhìn quanh mỉm cười… trong lòng có chút thất vọng… thầm nguyền rủa…”đồ vô lương tâm”…
Đám tài tuấn cứ tưởng nụ cười mỹ nữ dành cho minh… ai cũng ưỡn ngực… ngẩn cao đầu… hy vọng tràn trề…
…
Đưa Gia kỳ trơ về Sở tài chính… Đức lái đến nhà dì út… Nhìn đồng hồ… hai giờ đúng… Tâm đã về lâu rồi… Làm chút đồ ăn nhẹ… như salad… tắm rửa sạch sẽ… khui sẵn chai rượu, nàng biết thằng cháu thích uống rượu nên mua dự trữ không ít trong nhà… Loại rượu đỏ của Úc…
– “Dì có làm salad… muốn ăn chút hong?” Thấy hắn vừa bước vào… Tâm rộn ràng hỏi…
– “Vừa mới xã giao xong… không đói… để sau đi… Cháu tắm trước… người mồ hôi mồ hám… khó chịu quá…” Nói xong Đức ngang nhiên cởi đồ đi vào phòng tắm mở nước…
Bên ngoài… Tâm thu xếp quần áo hắn vừa thay ra để đem ra tiệm giặt ủi… Đồng thời lấy bộ khác sẵn sàng cho hắn thay đổi… Trong tủ quần áo nàng… Luôn có sẵn vài bộ để hắn thay đổi… Nàng săn sóc hắn như người vợ săn sóc chồng…
Xong mọi chuyện… nàng cũng cởi quần áo… trần truồng vào phòng tắm… Đức đang nằm hưởng thụ nước ấm… tinh thần sảng khoái… Tâm bước vào… hai chân dang ra từ từ ngồi xuống… đầu Đức mất hút giữa hai chân nàng… tay cầm chai rượu đỏ từ từ rót lên đám lông mềm mại… rượu len lỏi giữa hai khe thịt hồng chui vào miệng hắn…
Tâm rít lên từng cơn… tiếng rên vô cùng man dại… Trong nhà nàng tích trữ nhiều chai rượu đỏ hình như là vì mình nhiều hơn… Vân thật sự thích cảm giác mớm rượu cho thằng cháu uống từ chỗ đó của mình… cảm giác không thể tả được…
Hắn nói rượu đỏ uống như vậy mới ngon… như vậy thì quá tốt rồi… Nàng lúc nào cũng tình nguyện phục vụ hắn thưởng thức rượu đỏ… nhưng mà hình như ngon thật đấy khi Tâm liếm từng giọt rượu trên cặc hắn… cảm giác say say… tâm hồn lâng lâng…
…
Đúng 5 giờ… Đức bước vào Diêm Minh… không sớm không trễ… không phải tình cờ mà hắn đi đúng giờ… Có ngụ ý đấy… Du và một người phuj nữ khá đẹp đang ngồi ở một góc… Thấy Đức… Cả hai đứng lên tiếp đón…
– “Ừm… Để tôi giới thiệu… đay là Chủ tịch xã Đông Phú… người mà chị muốn gặp… Tôi có chút chuyện cần làm… Lát nữa tôi sẽ quay lại…” Du qua loa giới thiệu xong… lấy cớ bỏ đi…
Thu Phong sửng sốt khi nhìn thấy Đức… không ngờ hắn trẻ như vậy…
– “Chào cậu… mời ngồi… Tôi là Thu Phong… vợ của Trần Minh Chiến… hôm nay đến gặp cậu… hy vọng cậu có thể giúp anh Chiến ra được bên ngoài…” Thu Phong ngập ngừng còn muốn nói thêm là “Cần điều kiện gì… xin cậu cứ nói…” nhưng ngại miệng… nếu hắn muốn chuyện đó… hắn sẽ nói…
… Ngoài tiền bạc, nàng cũng sẽ cho hắn đụ nếu hắn muốn… mặc dù hắn còn rất trẻ… Thời buổi này bọn trẻ hay thích đàn bà nhiều kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu… Hai ngày nay không phải tên Du kia cũng đã đụ nàng rồi hay sao? Thêm một người có sao chứ… miễn là được việc…
– Tôi không nói nhiều… các người chỉ có một cơ hội… Chỉ cần Chánh văn Phòng Chiến can đảm đứng ra chính thức tố giác Lại Đức Quang… Coi như ông ta lấy công chuộc tội… Chị hiểu ý tôi chứ?
– Ý của cậu là…
– Chị nói những gì tôi nói với chồng chị… tôi nghỉ anh ta sẽ hiểu… ừm… còn nửa… tôi sẽ dàn xếp để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không cho chồng chị… Điều này tôi có thể bảo dãm… nhưng anh ta không thể tiếp tục ở Ủy ban nửa rồi…
– “Cám… cảm ơn cậu…” Thu Phong cảm động muốn rơi lệ… nàng biết Đức ám chỉ điều gì…” chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không “… Hắn không muốn soi mói đến tài sản của gia đình nàng… Quá tốt rồi… đây coi như là một ân tình lớn…
– “Vậy thôi… không còn gì nửa… tôi đi trước… chị yên tâm… khi Trần Đức tôi nói ra được là làm được…” Đức nói xong ra về… Hắn trở lại xã Đông Phú… rước Tâm Đoan… đưa nàng đi ăn chút gì đó… Sau đó đưa nàng qua bên vĩnh Long tiến hành “huấn luyện”… hắc hắc…
…
– “Tuấn Hùng à… Anh và Kim Anh… Hai người có biết là đã đụng tới ai không hả? Hai người tự lo liệu đi… Đừng kéo người khác xuống nước…”
Lâm Tuấn Hùng cuối cùng cũng cầu cứu Thiếu tướng Tấn Tài nhưng đây là câu hắn nghe được khi đường dây vừa thông… Bên kia đã cúp máy…
Lãnh đạm… vô tình… Trở mặt…
Lâm Tuấn Hùng lưng lạnh toát… Tấn Tài là chỗ dựa duy nhất của minh… người mà Tấn Tài kiêng nể… Lâm tuấn Hùng vì muốn lấy công đạo cho thằng con… muốn đụng vào…
Sờ dái cọp rồi…