Phần 201
– “Hê… Chị Gia Kỳ… tới rồi kia…” Nhã Phương đang trò chuyện như bắp rang bổng hô to lên… Mọi ánh mắt không hẹn đồng loạt hướng ra cổng biệt thự… Gia Kỳ và một anh chàng đẹp trai đang đi vào…
Đức muốn nắm tay nhưng Gia Kỳ còn ngượng ngùng nên mạnh ai nấy đi… không giống là đang cặp bồ chút nào… Đây là điều mọi người nhận thức đầu tiên… Nếu đã cặp bồ… lúc nào cũng tay trong tay mà… Cũng như bây giờ có nhiều cặp đến dự tiệc… Lúc nào cũng tay trong tay, khít rịt, dính nhau như keo… Thế mới là cặp bồ… Nhã Phương “bà tám” cảm thấy mất uy tín vì đã rao tin vịt…
– “Hello… mọi người… đã lâu không gặp… hi hi… Khỏe không?” Gia Kỳ mừng rỡ khi gặp lại bạn… bước vội tới tay bắt mặt mừng…”quên mất bạn trai…” hình như cố ý coi hắn như “người lạ”… Đức chỉ còn biết đưa tay vẫy chào… miệng mỉm cười… chờ Gia Kỳ giới thiệu…
– “Chị Gia Kỳ… anh đẹp trai này là ai…”Nhã Phương nhìn Đức mỉm cười… ánh mắt đầy “soi mói”…
– “Ha ha… Xin chào mọi người… tôi tên Đức… họ Trần… đẹp trai thì không dám…” Không chờ Gia Kỳ… Đức tự giới thiệu mình…
– “Ha Ha. Sorry… để mình giới thiệu với mọi người… đây là Trần Đức… còn đây là… Nhã Thi… Nhã Phương… Thúy Hằng… Thanh Thảo… Tuấn Hưng… Minh Triết… Văn Bình… Ây da… nhiều quá… thôi… mọi người tự làm quen với nhau đi ha…” Thấy mấy chục người mà giới thiệu từng người một… hắn cũng không nhớ hết… thôi thì để họ tự làm quen nhau… Mọi người cười ồ lên…
– Hello… Anh Nam kỳ đẹp trai… Tôi là Nhã Phương… hân hạnh quen biết anh…
– Hello… Cô Trung kỳ nho nhỏ… hân hạnh quen biết em…
– Ha ha… hi hi… Cả đám người phá lên cười khi nhận thấy “anh đẹp trai” lấy tựa bài hát “Cô Bắc kỳ nho nhỏ” biến thành “Cô Trung kỳ nho nhỏ” chào hỏi với cô nàng tinh nghịch Nhã Phương… khiến cô nàng mặt đỏ bừng… Đám con gái đều e lệ gật đầu mỉm cười chào… Đức cảm thấy có địch ý từ đám thanh niên… nhưng không để tâm… chỉ đến đây một sớm một chiều… Thích thì xã giao vài câu… không thuận mắt cũng không vấn đề gì… Hơn nửa bản tính thích gần phụ nữ hơn đám đàn ông đực rựa…
– “Nè… Cái này cho anh…” Gia Kỳ trở lại… trên tay cầm ly sâm banh đưa…
– “Để anh được rồi… em cứ tự nhiên với đám bạn bè đi…” Đức tiếp ly rượu mỉm cười nói…
– Anh cũng là bạn mà…
– “Bạn? Bạn thôi sao… Anh tưởng…”…”ngậm cặc tui… cho bắn vào miệng… coi tui là bạn… không chứ hả? “Đức nghỉ bụng…
– “Anh biết em không phải ý đó mà…” Gia Kỳ hung hăng trừng mắt… biết hắn nghỉ gì… nhưng nàng còn hơi e thẹn đó mà… Chỉ cần nàng biết hắn là bạn trai nàng là được… người khác không quan trọng…
Cả hai còn đang mắt liếc mài đưa thì bổng có giọng nói vang lên…
– Gia Kỳ… Chào em… em vẫn khỏe… Chào anh… Tôi là Tuấn Hưng… bạn tôi Văn Bình…
– “Trần Đức… hân hạnh… Anh Hưng… Anh Bình…” Đức ca lịch sự lễ phép mỉm cười chào đáp lễ nhưng rất cảnh giác… Từ lúc đến đây… hắn cảm giác được địch ý từ ánh mắt của hai người này… Kinh nghiệm bản thân “Đức biết là “Hồng nhan họa thủy”… Hai tên này rõ ràng có ý với Gia Kỳ… Nhưng mà hai đứa bây… hắc hắc… lỡ chuyến đò rồi… Gia Kỳ đã ngậm cặc bố mày… chịu cho bố mày nắc… bắn vô miệng nàng… Hai đứa bây… Chờ kiếp sau đi… nàng đã là đàn bà của bố rồi…
Tuấn Hưng và Văn Bình đều ái mộ Gia Kỳ… Tài… Sắc và gia thế của nàng đều có sức hấp dẫn… Cả hai đã từng là tình địch… đối đầu nhau… Bình lép vế hơn nên rút lui… Tuy vậy Hưng cũng chẳng ẩm được người đẹp về Dinh… Gia Kỳ đi Cần Thơ nhậm chức… hắn chuyển mục tiêu về Ngọc Lan… cho tới bây giờ cũng chưa khả quan lắm… Cô nàng bác sĩ cứ ỡm ờ… lửng lơ con nòng nọc…
Hôm qua có tin Gia Kỳ cùng bạn trai về… Cả hai một bụng uất nghẹn… nhất là Tuấn Hưng… Mấy năm qua theo đuổi chẳng được gì… nàng đi không lâu mang bạn trai về… Hận này biết thuở nào nguôi… Bên cạnh Văn Bình thêm chút dầu vào… Có câu kẻ địch của ta là bạn ta… Hai tình địch lúc trước nay trở thành đồng minh… Cả hai âm mưu hôm nay sẽ làm mất mặt “thằng cặc”kia…
– Hi hi… Em vẫn OK… Chúc mừng anh… Tuấn Hưng… bây giờ đã là Phó Chủ tịch của Thành phố Hà Tỉnh rồi… Còn anh… Văn Bình… nghe nói anh cũng sắp lên chức nữa rồi…
– “Em ở Cần Thơ mà cũng để ý ở Hà Tỉnh ha…” Tuấn Hưng đắc ý… Năm nay hắn 31… là Phó Chủ tịch của Thành phố Hà Tỉnh… có thể nói là “nhân trung chi long” rồi…
– “Hi hi… Gia Kỳ… Đừng cười mà… so với em… tụi anh còn kém xa…” Văn Bình cười liếc mắt nhìn Đức… ánh mắt liếc qua đồng bọn…
– “Anh Đức chắc cũng làm việc trong thể chế?”… Nhận được “tín hiệu”… Tuấn Hưng “thân thiết” hỏi…
– “Ha ha… Đúng vậy… nhưng so với anh Hưng và anh Bình… cho dù có ngồi hỏa tiễn cũng đuổi không kịp… Tôi làm Chủ tịch xã mới được hai tháng thôi…”Đức thừa biết hai tên này muốn khoe khoang đây mà… tỉnh bơ hi hi ha ha khai báo chức vụ… Sớm hay muộn hai thằng này cũng hỏi tới mà… mẹ nó… ta khinh… Phó Chủ tịch Thành phố lớn lắm sao… Bố mày năm nay chưa tới 20 đã là Chủ tịch xã… Chỉ vài năm nữa sẽ làm Bí thư Thành phố…
– “Kìa… Sao lại nói vậy… anh Đức quá khiêm nhường rồi…” Hưng, Bình… một thoáng ánh mắt giao nhau… thầm khinh thị… nhưng bụng mừng thầm… nhất là Văn Bình… Hiện nay Hưng đang theo Ngọc Lan… như vậy con đường theo đuổi Gia Kỳ sẽ một mình thênh thang cất bước… Hắn không tin Gia Kỳ xem trọng một Chủ tịch xã nho nhỏ… tên này không xứng với nàng… Nàng mang hắn về đây là có lý do nào đó… Chắc chắn là như vậy…
– “Em về thăm ông nội à…” Văn Bình thăm dò… Nếu nàng về thăm ông nàng mà dẫn tên này theo thì hắn là bạn trai của nàng…
– “Không phải… bạn em muốn gặp ông nội có việc nên em sẵn dịp về…” Gia Kỳ ngây thơ thành thật đáp… nàng không nhìn ra ý định của Văn Bình… Hắn nghe nàng nói… thấy mình đoán đúng nên càng mừng rỡ…
Ngay lúc này tiếng nhạc im bặt… Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về thang lầu… Một mỹ nữ thiên kiều bá mị trong chiếc áo dạ hội màu trắng từ từ bước xuống… Bước đi uyển chuyển… mái tóc dài đen nhánh phủ một bên vai… Vai chánh của ngày hôm nay… bác sĩ Trương Ngọc Lan… Một trong mười mỹ nữ của Sông La núi Hồng.
Ban nhạc chơi bài “Happy Birthday”… Không biết ai khởi xướng… mọi người đồng thanh hát…
Happy Birthday to You…
Happy Birthday to You…
Happy Birthday Dear Ngọc Lan…
Happy Birthday to You…
Đèn trong nhà đột nhiên tắt ngúm… một chiếc bánh sinh nhật với hơn 20 cây đèn cầy được thắp sáng… được để trên một chiếc xe đẩy ra…
Nhạc vừa dứt… Ngọc Lan đứng trước bánh sinh nhật… cầu nguyện… Thổi đèn… Đèn tắt… mọi người ra sức vỗ tay… Đèn trong nhà sáng trở lại…
Nói tóm lại là một sinh nhật hoành tráng…
– “Ngọc Lan… Happy Birthday, Chúc em sinh nhật vui vẻ…” Mọi người vây quanh vai chánh, chúc tụng… Khởi đầu là Tuấn Hưng… hình như muốn chứng tỏ ta đây chủ quyền… nhưng Đức thấy hình như tên Hưng này không giống chút nào là bạn trai của Ngọc Lan… Đức đưa tay sờ hộp quà trong túi… hắn mua chai nước hoa… chọn mùi vị mà Nancy và Tú Nhi thích… Chờ dịp chào chủ nhân một tiếng và tặng quà… nàng ta có thích hay không… không quan trọng… Hắn chỉ theo lễ tiết…
– Nhàm chán à? Gia Kỳ hỏi… bỗng nhiên nàng có cảm giác hắn có vẻ xa vắng…
– Không có gì… chờ bớt người… bước tới tặng quà cho bạn cô… cảm ơn một tiếng đã mời tới dự… hi hi…
Gia Kỳ sửng sốt khi nghe hắn gọi nàng là “cô”… biết hắn giận vì nàng nhút nhát không dám thân mật với hắn… Định lên tiếng giải thích…
– “Gia Kỳ…” Ngọc Lan tươi cười tiến gần… theo sau là Văn Bình và Tuấn Hưng…
– Hi hi… Ngọc Lan… sinh nhật vui vẻ… quà của mi nè…
– “Cảm ơn… hihi… Gặp mi trong ngày sinh nhật của mình là quà quý nhất rồi… Bạn trai của mi đây hả… hello anh…” Ngọc Lan hóm hỉnh nhìn Gia Kỳ… rồi đưa tay ra…
– Cô Ngọc Lan… sinh nhật vui vẻ… Chúc cô năm nào cũng như năm nay… vui vẻ yêu đời… ít nhất 80 năm nửa… hi hi… Có chút quà mọn… Hy vọng cô thích… Nếu không thích thì cứ quăng vào thùng rác là được… hi hi… Đức bắt tay người đẹp… bàn tay mềm mại…
– “Hi hi… Gia kỳ… bạn trai chị thật là tiếu lâm…” Ngọc Lan nghe hắn chúc sinh nhật nghe tếu tếu… vô cùng thú vị… Kế đó nghe hắn nói nếu không thích quà thì quăng vô thùng rác khiến nàng sửng sốt… đưa mắt nhìn Gia Kỳ…
– Chúng tôi chỉ là bạn thường… Tôi có chuyện nhờ ông cô Gia Kỳ giúp đỡ nên nhờ cô Gia Kỳ tiến dẫn… Chuyện là như vậy…
– “Anh lại đùa nửa rồi… Ngọc Lan… mi đừng tin… anh ấy hay thích đùa…” Gia Kỳ hoảng hốt… cảm giác Đức giận… nàng quàng tay hắn… lườm… ý nói… như vậy… được chưa… hài lòng chưa…
– “Ha ha… Đúng… đúng… chỉ là đùa thôi…” Đức vỗ vỗ mu bàn tay nàng… mắt liếc nhìn… Văn Bình nét mặt đại biến… như vậy đã quá rõ ràng rồi… Gia Kỳ công khai công nhận thằng cặc này là bạn trai của nàng… Tuấn Hưng mặt cũng sa sầm…
Ngọc Lan mỉm cười… nói vài câu rồi bước đi… Hưng, Bình bám theo như hình với bóng…
– “Nhỏ mọn”… Gia Kỳ lườm mắng…
– Gia Kỳ… Anh chỉ muốn chúng ta thành thật với nhau… Nếu em thấy ngại khi mọi người biết anh là bạn trai… vậy thì chúng ta dừng ở đây… vậy thôi… Anh nhìn ra hai người kia có ý với em mà… anh không muốn bạn gái minh ỡm ờ với người khác… Đây là nguyên tắc chớ không phải nhỏ mọn… Em suy nghỉ kỹ đi… Anh đi toilet…
Đức nói xong… bước ra ngoài… Gia Kỳ ủy khuất… hắn nghi oan cho nàng… nếu nàng không thích hắn mà thích người khác… Trưa này sao lại cùng hắn… Ngu như heo…
Tiếng ban nhạc bắt đầu trồi lên… nhiều cặp bắt đầu ra sàn nhảy với điệu Rumba trữ tình… Văn Bình chỉ chờ có thế… nhanh chóng bước tới lịch sự như Tây… mời nàng…
– Gia Kỳ… mời em…
– “Sorry… Bạn trai em đang chờ…”Gia Kỳ đứng lên không phải đáp ứng nhảy một bản với Văn Bình mà đi về hướng Đức đang đi trở vào… Chận ngang… tay kéo hắn ra giữa sàn nhảy… hai tay đáp lên vai…
– “Anh không biết nhảy…” Đức ca màu mè… Lúc còn ở trường… học môn gì cũng không giỏi vì không thích… Nhưng đàn địch… nhảy nhót… Hầu như tất cả các món ăn chơi dùng để dụ gái là nghề của chàng… món ăn chơi nào cũng xuất sắc…
– “Hi hi… Em cũng đâu biết… nhưng cứ ôm nhau nhúc nhích là được rồi…” Gia Kỳ ngây thơ cười đáp… nhảy hay hay dở không quan trọng… quan trọng là cùng hắn du dương theo tiếng nhạc… coi như chánh thức trình làng với mọi người…
– “Tầm bậy… Thể điệu Tango đó… Cái gì nhúc nhích…” Trong vòng tay rắn chắn của mình… Đức dìu nàng nhảy Tango… Gia Kỳ dĩ nhiên là biết cơ bản rồi… Cả hai hào hứng bước theo nhịp điệu…
Văn Bình mặt đen như đít nồi… Người trong mộng không đếm xỉa… ai cũng nhìn thấy… hắn hận không có cái lỗ nào chui vào cho đỡ mất mặt…
– “Gia Kỳ hình như không thích Văn Bình… nên không muốn nhảy với hắn…” Hưng nói khẽ với Ngọc Lan… Hai người đang khiêu vũ…
– “Khiêu vũ với nhau cũng chưa chắc là thích nhau… Tuấn Hưng, anh không nghỉ là tôi thích anh đó chứ?” Ngọc Lan sẵn giọng…
– “Sorry… anh không phải là ý này…”Thấy Lệ có vẻ không hài lòng… Hưng chột dạ… sợ mất lòng người đẹp…
– Vậy thì tốt… Hưng à… Tôi biết anh là người tốt… ừm… không biết nói sao đây… Chúng ta chỉ là bạn… Anh hiểu ý tôi chứ?
– “Ngọc Lan… Anh thích em… anh sẽ tiếp tục theo đuổi em… một ngày nào đó em sẽ thấy anh thật lòng…” Hưng tỏ lòng son sắc…
– “Cái đó tùy anh”… Bản nhạc vừa dứt… Lệ rời đi… ánh mắt lộ lên vẻ khinh thường… Hưng nhìn theo ánh mắt lóe lên oán độc rồi tắt thật nhanh…
…
– “Sao mình cứ nhớ là gặp anh chàng đẹp trai kia ở đâu rồi í…” Ở một góc phòng… một đám con gái trò chuyện rôm rả… Nhã Phương mặt xa vắng nói bâng quơ…
– “Wow… Nhã Phương…”Coup de foudre” rồi sao? Chết mày rồi… Chi Gia Kỳ không tha cho mày đâu…” Thu Hằng cười hi hi trêu…
– “Con quỷ này… Mi suy bụng ta ra bụng người…” Nhã Phương quắc mắt…
– “Hai đứa đừng thấy trai đẹp là mắt sáng rở có được không?” Nhã Thy “quát”…
– “Hi hi… nhìn thấy cái tướng tiu nghỉu của Văn Bình… Aiz… Thiệt tội nghiệp a…” Thanh Thảo tỏ ra thương hại…
– Vậy sao? Chà… sao để ý hắn dữ vậy? Có phải có ý với hắn không? Nhào lên đi… không ai giành đâu… hàng ế… đang khuyến mãi đó… biêt đâu mua một tặng một…
– “Ha ha hi hi”… cả một đám con gái cười rú lên… Lấy sự đau khổ của người khác làm chuyện cười… Không có chút hình tượng của thục nữ…
…
– Ô hay… Tuấn Hưng làm gì thể nhỉ? Nhã Thy chợt nhìn về phía ban nhạc… Mọi người nhìn theo… Hưng đang cầm micro… Hắn hôm nay hắn quyết định chơi lớn… Số là biết hôm nay Ngọc Lan tổ chức tiệc sinh nhật có nhạc sống… Hưng liền quyết định xuất chiêu độc để lấy lòng người trong ý… Nửa tháng nay hắn ngày nào cũng tập ca hát… Hắn chọn hai bài… hôm nay quyết định ra quân… chinh phục nàng… Còn gì lãng mạn hơn… trong ngày sinh nhật nàng… hát tặng nàng để tỏ lòng ái mộ? Lãng mạn và thành ý như vậy… Hưng không tin là Ngọc Lan sẽ có trái tim sắt đá… Hắn tin nàng nói vậy mà không nghỉ vậy… Chỉ cần hắn biểu hiện… Con gái mà… thường nói một đằng nghỉ một nẻo.
– “Ha ha… Các vị… hôm nay thật là một ngày đặc biệt… ừm… cho nên tôi mạn phép làm một chuyện đặc biệt… đó là xin hát một bản để tặng Ngọc Lan…” Hắn ngừng một chút… hướng ánh mắt nhìn nàng…
…”Ngọc Lan… Bài hát này anh đặc biệt tặng cho em… Chúc em sinh nhật vui vẻ…” Hưng nhìn Ngọc Lan đang ở phía xa với ánh mắt nồng cháy… không hề nhận thấy ánh mắt giai nhân đang giận dữ… pha lẫn hổ thẹn…
– WoW!!! “Bốp… bốp… bốp…”Nhã Phương sợ chưa đủ “kịch tính”… la “Wow” một tiếng… rồi ra sức vỗ tay liên tục… Một người vỗ tay kéo mọi người ra sức vỗ tay…
Nhạc trỗi lên… Hưng làm dáng như ca sĩ chuyên nghiệp rồi cất tiếng hát…
‘Vừa ngày nào ánh mắt ta trao nhau lần đầu…
Nụ cười em đã khắc sâu trái tim của anh’
(Lời bài hát “Chỉ yêu mình em”)
…
– “Ngọc Lan… Chúc mừng cô… Đức nào biết gì… tưởng đây là đôi tình nhân “dàn cảnh” chơi nổi lấy tiếng trước đám bạn bè… chuyện này rất thường thấy… cho nên lịch sự khen rồi… lại còn đưa hai ngón tay cái lên… Ngụ ý ngưỡng mộ… Ai dè…
– “Anh không mở miệng… không ai nói anh câm đâu…” Ngọc Lan trừng mắt…
– “Hi hi… Ngọc Lan không thích hắn đâu… Anh đừng tài lanh mà mang họa “sát thân”…
– Hả… Sao em biết…
– “Cứ nghe em nói đi mà… hỏi chi nhiều vậy?” Gia Kỳ gạt phăng… Sao nàng lại không biết chứ… Ngọc Lan và nàng từ nhỏ đến lớn luôn có cùng một sở thích… nàng chắc chắn Tuấn Hưng không bao giờ lọt vào mắt của Ngọc Lan… Không phải vì vậy mà hơn 4 năm qua… Mặc dù hắn theo đuổi nhưng chính nàng cũng không cảm giác chút nào hay sao? Nghỉ tới đó… Gia Kỳ chợt liếc nhìn Đức… nghỉ thầm “hy vọng lần này sẽ khác…”…
– “Gia Kỳ… mi phải giúp tao mới được… làm cho hắn chết lòng đi…”Ngọc Lan lắc tay Gia Kỳ… rồi kề miệng sát tai Gia Kỳ “rù rì”. Vì. Không muốn cho Đức nghe…”mi nha… để lại cái nợ cho tao… mi không giải quyết cho tao vậy thì ai đây? Hi hi…”
– Nếu không thích… Sao mi không nói thẳng với hắn?
– “Vô ích… như đàn gãi tai trâu í… Mới vừa rồi thôi… hắn có hiểu đâu…”Ngọc Lan oán giận…
Gia Kỳ cười khổ… làm sao giải quyết đây? Chẳng lẽ nàng đi nói thẳng mặt với Tuấn Hưng là Ngọc Lan không thích hắn? Làm vậy không chừng hắn quay ngược lại tấn công mình thì thật là hỏng bét…
– “Chuyện gì vậy?” Thấy Ngọc Lan rù rì… Gia Kỳ mông lung suy nghỉ… Đức tò mò hỏi nhỏ…
Gia Kỳ sáng mắt lên… Có cách rồi… Một người hát tặng thì đặc biệt nhưng nếu bây giờ để Đức cũng hát tặng Ngọc Lan… vậy thì… chuyện tỏ tình của Tuấn Hưng sẽ bị giảm sốc…
– “Anh… anh lên hát vài bài… coi như đặc biệt tặng Ngọc Lan trong ngày đặc biệt…” Gia Kỳ hăm hở nói…
– “Hắn? “Ngọc Lan sửng sốt… nhìn Đức… Liên quan gì tới tên này chứ…”
– “Anh? No Way… Liên quan gì tới anh chứ?” Đức ù ù cạc cạc… ý gì đây cô hai?
– “Anh không lên hát tặng Ngọc Lan vài bài… em không cho anh đụng tới em”… Gia Kỳ kể miệng sát tai Đức nói nhỏ… hai má nàng đỏ lên…
– “Nà… hi hi… nói phải giữ lời đó nha…”Trưa mai là ngày về… Đức đang tìm cách tối nay “bẻ khóa động đào”… Nghe nàng nói vậy hai mắt sáng rực lên… cặc trong quần bắt đầu rục rịch… Hát mấy bài cũng được mà… Nhưng không hát thì thôi… một khi đã hát thì phải hoành tráng một chút…
– “Hi hi… Hay lắm…” Ngọc Lan rúc cục hiểu a thâm ý của Gia Kỳ… đưa ngón tay cái lên… Chợt nghĩ đến điều gì đó… đi về hướng Nhã Phương kề tai nàng nói nhỏ… Không biết nàng nói gì… cô nàng này nhìn Đức hai mắt trợn tròn xoe… có vẻ thích thú lắm…
– Cây đàn Piano kia… tôi có thể đàn được không? Ngọc Lan vừa trở lại… Đức hỏi…
– “Anh… anh biết đàn Piano?” Ngọc Lan kinh ngạc… Gia Kỳ cũng sửng sốt… nàng biết hắn chơi đàn và hát rất hay… nhưng hắn biết đánh Piano… nàng hoàn toàn không biết… Tên này không biết còn bao nhiêu bí mật nữa đây?
Gia Kỳ nào biết… Ngoài hai vợ chồng Hương, Triều coi như là bạn “nối khố”… nàng là người đàn bà đầu tiên biết hắn đàn Piano… Lúc nhỏ… đam mê âm nhạc… gì cũng học… nhưng giỏi nhất là Guitar và Dương cầm… Là năng khiếu thiên bẩm của hắn… Khi nãy… Lúc vào nhà… nhìn thấy cây Piano là ngứa tay…
– “Ừm… được… hihi… anh cứ tự nhiên…” Ngọc Lan mỉm cười thích thú… mong đợi… xen lẫn xúc động… Từ lúc ba nàng qua đời… Hôm nay… Cây đàn Piano này lần đầu tiên có người sử dụng…
Tuấn Hưng vừa ca vừa để ý… Thấy đám người nghe hắn thì ít… mà xù xì cười nói thì nhiều… Nhất là “người trong ý”… Hắn không thoải mái… giọng rời rạc…
– “Bốp… bốp… bốp…” Bài hát vừa dứt… tiếng vỗ tay vang dội… nhưng Hưng biết… đó là lịch sự cho có lệ… Hắn cũng cóc cần… cái mà hắn bực mình nhất là cả hai người phụ nữ hắn đã và đang mê mệt cứ cười cười nói nói với thằng cặc kia… Đụ má… Hưng chửi thầm trong bụng… bước về hướng Văn Bình…
– Hi hi… quý vị… vừa rồi là anh Tuấn Hưng đã đặc biệt hát tặng chị Ngọc Lan… hi hi… Tiếp theo đây là một bạn mới của chị Ngọc Lan… anh Trần Đức… cũng sẽ góp vui… Một tràng pháo tay cho anh Đức… Please…
– “Bốp… bốp… bốp…” Mọi người lại một phen vỗ tay… chẳng cần hay dở… vui là được rồi… ai cũng “biết” tên này là bạn trai của Gia Kỳ nha… có người liếc Văn Bình… chuyện vui tới rồi…
Đức mỉm cười… cầm micro… đi về phía ban nhạc nói nhỏ… Không biết hắn nói gì chỉ thấy họ gật đầu cười vui vẻ… Sau đó hắn đem micro để lên chân đế… Sau cùng để lên Piano… và ngồi xuống… dạo một vài nốt nhạc…
Mọi người thích thú… đám mỹ nữ háo hức… hoành tráng nha… ánh mắt ngưỡng mộ… không biết tài nghệ thế nào nhưng chắc là không tệ mới dám biểu diễn… Văn Bình và Tuấn Hưng cười gượng gạo…
– Ha ha… Đã lâu rồi không đụng đến Piano… Nay thấy có cây đàn Piano tốt như vậy nên ngứa tay… ha ha… Ừm… hôm nay là ngày đặc biệt của Ngọc Lan… tôi cũng xin hát tặng Ngọc Lan một bản nhạc… Chúc Ngọc Lan ngày nào cũng đẹp như hôm nay trong suốt 80 năm tới… ha ha…
– “Ha ha…”mọi người bật cười vui vẻ… nhất là các mỹ nữ… thêm 80 năm nửa… lúc đó hơn trăm tuổi… nếu còn sống… đẹp như hôm nay sao? Tên này ba hoa nhưng dễ thương…
– “Ba hoa”… Gia Kỳ thầm “mắng”…
– “Tôi xin hát bài… ừm…”Nỗi đau muộn màng…” nếu hát hay thì… ha ha… vỗ tay cho nhiều nha… còn hát dở… làm ơn… ném đá ít một chút…” Đức pha trò…
– “Hi hi… ha ha…”mọi người cười vui vẻ…
…
Đức bắt đầu dạo nhạc… tay hắn “chạy” trên phím đàn một cách điêu luyện… Ban nhạc hòa theo…
Toàn trường im lặng… chỉ nghe tiếng dạo nhạc… rồi hắn cất tiếng hát…
‘Mưa rơi là nước mắt tình đã phai rồi…
Mây trôi là nỗi nhớ tiếc thương mà thôi…
Hạnh Phúc sao mắt môi em còn chơi vơi…’
(“Nỗi đau muộn màng” Tác Giả: Ngô Thụy Miên)
Mới cất tiếng một đoạn thôi… mọi người đã sững sờ… không còn nghe tiếng nói chuyện rôm rả hoặc cười rúc rích… rõ ràng có sự chú tâm cao độ…