Phần 26
Đức rất thích tới công ty và cũng rất ghét tới công ty… nó thật sự chẳng làm gì hết, nó nghỉ sự hiện diện của mình chỉ là “lấy uy” thì phải, cho mọi người biết ta đây là ông chủ thôi. Mọi việc đã có Phó tổng Loan lo liệu, hiện nay công ty đã mướn thêm vài người và sẽ còn mướn thêm nữa, ai cũng hướng về ông chủ trẻ măng mà “kính cẩn” chào hỏi thế thôi, mọi việc khác thì họ hỏi Phó tổng Loan khiến Đức buồn bực… sao mình như bù nhìn vậy.
Có điều cũng an ủi một chút là trong phòng Tổng giám đốc, lúc chỉ có hai người, Đức “hun hăng” sờ bóp”trên người Phó tổng để trả thù coi như lấy lại mặt mủi chút đỉnh, không phải chỉ có Phó tổng thôi, Thư ký của Tổng giám cũng cùng chung số phận, đôi khi còn hơn nửa, ai cũng không nghỉ rằng ngoài cái sờ sờ bóp bóp trên người thư ký, Tổng giám đốc Đức còn”phụ đạo”thư ký về khẩu kỷ thổi saxophone nữa. Cũng như sáng nay, đang ngồi chơi game thì Tâm gỏ cửa rồi đi vào với tập hồ sơ cần được Tổng giám ký duyệt, biết thằng cháu này hay”bốc hốt” nên lúc nào Tâm cũng cẩn thận khóa cửa rồi mới tới gần.
Thật ra từ lúc nếm được mùi cặc thằng cháu, Tâm như hút thuốc phiện, lúc nào cũng muốn làm chuyện đó đấy cho nên rất thích những cái trò ma mãnh tái máy chân tay và vì vậy nàng không ngần ngại làm theo yêu cầu của nó, lúc đầu có hơi sờ sợ nhưng được lần đầu rồi thì sẽ có lần sau, riết rồi… quen.
– Dì Út à… nghe phó Tổng nói cái người kỹ sư mới đó… à tên gì quên rồi… muốn cua dì phải không? Đức nhìn Tâm cười cười hỏi…
– Tầm phào… hơi đâu để ý… hắn muốn gì kệ hắn… ai thèm để ý… Sao? Ghen hả? Tâm thích thú nhìn Đức cười mím chi…
– Ghen? Ừm… đúng… phải phạt mới được… vừa nói vừa kéo tay nàng… Tâm hiểu ý liền ngồi xuống đưa tay kéo phẹc mơ tuya quần xuống, lòn tay vào trong kéo cặc nó ra ngoài, tay nâng niu lên xuống cười nói.
– Như vầy vẫn chưa hài lòng? Nói xong liền bỏ cặc Đức vào miệng… đầu gục gặt lên xuống…
Ngả người ra sau hưởng thụ tài thổi saxo của Tâm nhưng bỗng sực nhớ… cái chuyện Nancy tới Cần thơ chiều tối nay, Đức đang suy nghỉ: Tại sao mỗi lần nàng ta tới, nàng ta gọi là mình phải “trình diện” vậy? Không được… mình không phải là trai bao hay đĩ đực nha, không phải gọi là tới đâu à, mình là đàn ông mà, phải có thể diện một chút. Cô nàng nầy phải là đàn bà của mình chứ mình nhất định không phải là đàn ông của cô ta đâu.
Trong lúc đó có tiếng gỏ cửa vang lên… Tâm vội vàng “nhả” ra, lấy khăn giấy chùi khóe miệng, nguýt thằng Đức một cái rồi đứng lên ra mở cửa… coi như hai người đang thảo luận công chuyện, Đức không bận tâm đến chuyện “nhét” cặc vào quần, dù sao nó cũng ngồi sau cái bàn, không ai nghỉ Tổng giám đang để cặc thả rong ngoài quần.
– Có chuyện gì à Phó tổng? Nhìn thấy Loan đang đứng ở cửa. Đức cười hỏi.
– Ừm, có chút chuyện cần Tổng giám đốc quyết định, hay là lát nữa tôi quay lại… Loan cười… Biết Tâm và Đức có quan hệ dì cháu nên không một chút nghi ngờ.
– Chúng tôi cũng xong rồi, không có gì gấp mà, rồi nhìn Tâm cười nói:
– Vậy đi… dì Út… hay là lát nữa cháu đưa dì về… mình tiếp tục câu chuyến dì nói ha…
– Ừm. Được mà… Tâm sung sướng quay người đi ra ngoài, không quên khép nhẹ cánh cửa, nàng làm sao không hiểu Đức nói gì chứ? Hân hoan bước về bàn mình ngồi xuống.
– Chào… thấy mặt cô tươi rói… có chuyện gì vui sao? Kỷ sư kiến trúc mới vào làm được vài hôm, Cường canh me đã lâu, thấy Tâm vừa trở lại bàn ngồi xuống liền mon men gợi chuyện…
– Có chuyện gì à? Đang cao hứng nhìn thấy Cường, Tâm liền xụ mặt. Cộc lốc lạnh lùng hỏi.
– Không… không có gì đặc biệt… định mời cô ăn bữa cơm… không biết cô có vui lòng không…
– Không rãnh…
Cường chưng hửng, gã thường tự hào mình là kỹ sư, có nghề nghiệp vững chắc, bô trai nên rất dễ cua gái, thường đàn bà con gái thấy gã thì rất khó mà “kháng cự” đối với sự lịch thiệp hào hoa của gả nên gã cứ đinh ninh rằng Tâm sẽ phấn khởi hồ hởi rồi “thẹn thùng” nhận lời mời, ai dè chuyện xãy ra không như “kịch bản trong đầu”… nhất thời gã khựng lại… không biết nói gì cho phải…
– Còn có chuyện gì à?
– Không không… không có gì… tôi đi làm việc đây… Cường cuốn quít quay người đi ra… Tâm nhìn theo bĩu môi… nàng thật sự chán ghét cái vẻ “phong lưu tài tuấn” của gả này… kinh nghiệm từ người chồng củ… hiện nay trong thâm tâm… Đức là cả một góc trời…
– Ngồi đi… chuyện gì quan trọng lắm sao? Đức nhìn Loan hỏi…
– Bộ có chuyện mới gặp được à? Giọng Loan có vẻ “oán giận”… đã 3 ngày rồi, Đức không tìm nàng khiến Loan bực bội… thằng này lại cứ tỉnh bơ cười hì hì không biết nó có hiểu không đây… Tuy lớn tuổi nhưng Loan vẫn tự hào mình còn đẹp và quyến rũ nên rất tự tin, nàng nghỉ Đức là thanh niên mới lớn, mặc dù có Nancy nhưng cũng sẽ bị nàng dễ dàng cám dỗ, sẽ quỳ lụy mình để được lên giường với mình bởi vậy mấy lần trước, nàng trổ hết tài năng trên giường, tin tưởng sẽ làm Đức mất hồn…
Có điều sau lần dùng lưỡi lau cặc cho nó… liên tiếp không có gì xãy ra nữa… nó không muốn nữa à? Không thể nào, Loan tin với khẩu kỷ của mình… nhưng hôm nay là ngày thứ ba rồi Đức chẵng phát tín hiệu hẹn hò khiến Loan đâm ra bồn chồn bực bội, quyết định “hưng binh” vấn tội…
Có nhiều đàn bà nên nhiều kinh nghiệm ứng xử… Đức liền hiểu ra “bà cô” nầy muốn cặc rồi… nó cười trong bụng sực nhớ nó cũng chưa đụ bà cô này trong xe nha, ậy… vậy thì hôm nay đi… nói là làm, Đức “nghiêm nghị” nhìn Loan nói.
– Phó Tổng… cô ra ngoài thu xếp 1 chút… chúng ta có việc cần ra ngoài làm…
– Đang “bực bội” nhưng nhìn vẻ mặt “nghiêm túc” của thằng Đức khiến Loan hơi ngạc nhiên lo lắng hỏi.
– Hả? Việc gì? Gấp lắm à?
– Tí nữa nói sao… cô ra ngoài chuẩn bị chút đi… khoãng 1 hay 2 giờ mình mới trở lại công ty.
– Ừm được… Loan gật đầu rồi quay ra ngoài dặn dò công chuyện… Đức nhìn theo cười khoái chí…
Là chuyên gia đụ trên xe nên biến cái xe thành “bãi đụ” là chuyện quá dễ dàng, sau khi ghé siêu thị mua một ít đồ ăn thức uống để vào cooler thì xong rồi… Loan nghi hoặc không biệt thằng nhóc này chở mình đi đâu, hỏi hoài nó chỉ ậm ừ không nói nên nàng đành bỏ mặc… Cho tới lúc Đức đậu xe nơi khu vườn vắng vẻ đầy tàn cây bóng mát nàng không chịu được hiếy kỳ nữa rồi:
– Ở đây là ở đâu vậy? Làm gì vậy? Sao nói có chuyện quan trọng?
Đức cười hắc hắc, lộ ra vẻ mặt dâm tà khả ố, tắt máy xe rồi trườn người ra sau, hạ hai hàng ghế xuống… trong phút chốc phía sau chiếc xe là một chiếc giường… Loan chợt hiểu ra… cái thằng nhóc này mang mình tới đây để… mặt đỏ lên Loan mắng:
– Con quỷ dâm dục… chuyện vầy mà cũng nghỉ ra được…
– Cái gì chớ… tình điệu mà… xuống đây đi… Đức vừa thoát y vừa thúc giục Loan…
– Rủi… rủi có ai tới thì sao hả? Tuy bị tình huống kích thích không ít nhưng Loan vẫn còn lo lo…
– Không ai tới đây hết, đây là khu vườn nhà Đức… nhìn kiếng xe đi… ngoài nhìn vô không thấy gì hết… yên chí đi…
– Cậu không phải là lần đầu tới đây đâu ha… Loan trừng mắt.
– Đừng nghỉ bậy nghĩ bạ mà… đây là lần đầu với cô đó nha, Đức thề… suy nghĩ mấy bữa rồi nên chọn chỗ này cho có tình điệu mà… rồi đưa tay mở hàng nút áo trên người Loan…
Đàn bà là động vật dễ bị dụ nhất, tuy Loan đã nhiều kinh nghiệm, tuổi tác cũng không nhỏ, 50 rồi nhưng vẫn bị thằng nhóc 16, 17 tuổi qua mặt chỉ tại bởi lúc này Đức đang trần truồng, cặc kia to bự ngóc đầu trông thật hùng dũng, tay nó vừa thoát y nàng lại vửa bóp vừa sờ khiến đầu óc nàng không được sáng suốt, nó nói lần đầu dẫn nàng tới đây là sự thật mà nhưng nó không có nói là không cùng những người khác tới đây nha… Loan mê muội, nhìn không ra câu nói vừa rồi có “ẩn tình”.
Đức đẫy nhẹ Loan nằm ngửa ra… dang hai chân định úp mặt vào… cũng như Thủy… Loan hốt hoảng chận cái đầu nó lại:
– Không… không được… sáng giờ…
Đức cười hắc hắc… nó đã dự trù rồi, lấy khăn giấy thấm nước tỉ mỉ làm vệ sinh chỗ đó… Loan sướng rợn người để mặc… đây là lần đầu tiên trong cuộc đời a… có người chùi lồn cho mình. Loan hai mắt lim dim thụ hưởng cho tới lúc có cảm giác một hơi thở ấm áp phà vào cửa hang… nàng mắm đầu tóc Đức siết mạnh… nỗi bực bội giận hờn hai ba ngày nay biết mất tiêu rồi… Tổng Đức đang dúi mồm vào giữa hai đùi Phó Tổng Loan miệt mài… chỉ nghe những tiếng “húp xì xụp” và những tiếng rên rỉ không ngừng.
…
Người ta vì sinh kế mỗi ngày phải bôn ba liệu trước lo sau để cuộc sống ngày một thoái mái hơn. Đức thì khác… ngày nào cũng vậy, chuyện nó bôn ba vất vả là đụ, nhiều đàn bà nên phải đụ cho điều. Làm Tổng giám đốc không cần làm việc, luôn có người làm thay tất cả mọi chuyện, Đức chỉ cần gật đầu hay lắc đầu là được rồi nhưng cái chuyện đụ là khác… không thể để ai “phụ giúp” được nha mà phải chính mình đích thân “ra cu” mới được, đây là nổi phiền muộn của Đức hiện nay, đây cũng chính là lý do Đức ngần ngừ không muốn đụng tới cô nàng Phó Chánh văn phòng Thu Vân kia mà thôi…
Thường nghe người ta nói “theo tình tình phớt, phớt tình tình theo”đó là nói theo văn chương sách vở kìa hoặc khi muốn làm người tao nhả, lịch sự tránh người ta nói mình bình dân hạ đẵng… còn nói một cách giang hồ chợ búa là “theo lồn lồn chạy, trốn lồn lồn theo”, đó là tình cãnh của Đức ta hiện nay…
Vừa về tới công ty, chưa ngồi nóng đít thì Phó Chánh văn phòng Thu Vân điện thoại tới…
– Nè… tui nói nha, mới vừa nghỉ tới cô thì cô liền gọi tới… vậy có thể nói chúng ta là tâm ý tương thông không hả? Thấy tên Thu Vân trên màn hình nên vừa bắt di động lên Đức liền ba hoa tán tỉnh 1 tràng, có thể nói là Đức ta nghỉ 1 đàng làm 1 nẽo, trong đầu ngán lồn nhưng thấy đàn bà liền tươm tướp, cai miệng ba hoa con chích chòe tán tỉnh.
– Thiệt sao? Vậy mà tui cứ tưởng mình không có tư cách lọt vào mắt của tổng giám Đức đấy… tiếng cười rúc rích trong trẻo đầy nũng nịu của Vân vang lên…
– Hôm nay gọi tới không biết có gì chỉ dạy đây? Hay là định mời tôi ăn cơm? Đức pha trò.
– Bất cứ lúc nào cậu muốn cũng được mà… hay là chiều nay đi… thế nào?
– Chiều nay à? Có lẽ không được rồi… Cô Nancy chiều nay tới Cần Thơ, bận đón tiếp cũng đũ mệt chết tui rồi… Đức rỏ ràng muốn “khoe khoang”quan hệ, quả nhiên Vân vừa nghe được liền hồi họp…
– Đức sẽ hỏi cho chị Vân mà… yên tâm đi… chờ tin tốt đi… cái chuyện chị lên chức là cái chắc rồi… có điều là chưa biết khi nào thôi… Tôi sẽ dò hỏi cho chị, nhưng mà phải đền ơn tui đó… Đức lại đổi cách xưng hô… đồng thời cũng đòi công lao…
– Cám ơn… cám ơn cậu… tôi sẽ không quên ân tình này… sau này cậu sẽ coi biểu hiện của tôi…
– Không cần phải quan trọng như vậy… vậy nhé… có gì tôi sẽ cho chị biết tin…
Đức vừa cúp đường dây với Vân, tiếng di đông lại vang lên… là Nancy gọi tới.
– Tới rồi à? Tưỡng tối mới tới chứ… Vừa bắt di động liền hỏi.
– Tới sớm không được à? Cậu không muốn sao? Giọng người đẹp có vẽ “không hài lòng”.
– Đâu có… đâu có làm gì có chuyện đó… Đức cười hihi haha… rồi nói:
– À nè… chiều nay ra ngoài đi ăn cơm… tui mời…
– Đến đây đi… Nancy ngần ngừ một chút rồi nói…
– Thay đổi không khí đi nha… Cần Thơ ban đêm cũng đẹp và lãng mạn lắm… không cần phải ru rú một chỗ hoài chán lắm, dù là nơi sang trọng cũng vậy thôi, đôi khi đi tới những chỗ bình dân mới thấy vui vẻ hơn nhiều… Cho tui làm chủ 1 lần nha… bão đãm cô sẽ hài lòng… Đức… dụ khị.
– … Ừm… vậy được… mấy giờ?
Đức nhìn đồng hồ…
– Bây giờ gần 4 giờ rồi… ngủ một giấc đi cho khoẻ… 6 giờ đi, Đức tới đón… OK?
– Ừm được… lát gặp…
Ở đâu vui buồn cũng tùy tâm trạng của mọi người. Nancy hôm nay vui lắm, đẹp rạng rỡ trong trang phục mùa hè, cái quần short phô trương cặp đùi thon trắng dài, làn da mơn mỡn, cái T – shirt mõng ôm sát cặp ngực vun cao khiến nhiều gả dâm dê nhìn Đức với ánh mắt ghen tỵ, Đức tỉnh bơ vừa ôm eo người đẹp vừa nói nói cười cười, nó không có gì phải e dè… phía xa xa… hai nàng vệ sỷ lúc nào cũng hướng ánh mắt về phía nó và Nancy sẵn sàng ra tay bảo vệ… Nancy trông rất trẻ tuy Đức không biết rõ nàng ta bao nhiêu tuổi, nhưng đi bên cạnh nó trông cứ như là một cặp tình nhân đang dạo phố.
– Nhìn gì nhìn hoài vậy? Má hây hây đỏ Nancy nhìn Đức “hung hăng” nhéo nó 1 cái nơi eo…
– Không phải lổi tại tui nha… là tại cô quá đẹp thôi… nè… không nói dóc đâu, nhìn đi… mấy thằng cha kia kìa… thấy nước dãi chúng chãy không?
– Nói bậy… nói bạ không… Nancy cười khúc khích… lại nhéo eo thằng Đức 1 cái…
– Đói bụng chưa? Hay là bây giờ mình đi ăn? Liếc đồng hồ thấy cũng gần 8 giờ… Đức đề nghị… từ chiều tới bây giờ đi lang thang đó đây chưa có gì trong bụng, nó thì không sao nhưng không biết người đẹp Nancy này thế nào…
– Ăn gì đặc biệt một chút…
– Đặc biệt một chút à? Dĩ nhiên là đặc biệt rồi mà không phải chỉ 1 chút thôi đâu… chỉ là cô có thích ăn không thôi… nè… mình đi ăn bánh xèo nha… Đức đề nghị.
Hai mắt Nancy sáng lên.
– Ừm… được đó… vậy thì đi… nghe là thấy đói rồi…
– Hai người kia thì sao? Đức hướng về hai người nữ vệ sỹ của Nancy có ý hỏi, trước đây hai người đều ăn trong khách sạn không sao nhưng hôm nay ra ngoài chơi thoải mái có phải là nên ngồi chung cho vui vẻ?
– Không sao… họ biết làm sao mà… đi đi… Nancy quàng tay dựa sát vào Đức ôm eo kéo nó đi…
Tuy ở thành phố Cần Thơ nhưng cái tên lại là “Bánh Xèo Cà mau”… đây là một nhà hàng bình dân chủ yếu là sạch sẻ, trang trí không tồi, không phải lần đầu tiên Đức tới đây, bánh xèo ở đây không tệ, ăn ngon lại còn có gõi cuốn… mấy món bình dân của đồng bằng nam bộ. Ậy ăn cái gì không quan trọng, cái thằng Đức muốn là từ nay khi nàng Nancy ở thành phố này thì nó là chủ… mọi việc do nó định đoạt mà không phải là nàng ngoại trừ lúc lên giường hắc hắc hắc… nàng muốn đụ kiểu nào thì nó đụ kiểu đó… muốn nó bú bao lâu cũng được, không thành vấn đề.
Khác với nhiều năm trước, hiện nay 8 giờ tối là khởi đầu của nếp sống về đêm nên thực khách rất đông đúc… nhưng cũng may còn có hai bàn trống… Nancy tự nhiên kéo tay thằng Đức ngồi xuống 1 bàn, hai nàng vệ sỹ cũng ngồi xuống bàn trống còn lại cách đó không xa.
– Sao hả… thấy vui không? Đức vừa dùng khăn giấy lau lau đôi đũa vừa hỏi.
– Ừm… vui… Nancy gật đầu, hôm nay nàng quả thật rất vui vẻ.
– Vậy thì mai mốt khi nào cô đến tui là chủ cô là khách nha… Mọi chuyện do tui quyết định… rồi kề miệng sát tai Nancy nói nhỏ: “Trên giường cô quyết định”… thế nào?
– Để coi… Ừm được… Nancy cười rúc rích… mặt bỗng đỏ lên khi cảm giác có bàn tay đang len lõi giữa hai đùi mình… tên “mắc dịch” này vẻ mặt “nghiêm túc” lại mò mình giữa “chốn đông người” lại coi như không có gì… tuy nhiên cảm giác thật mới mẻ kích thích, chẳng mấy chốc Đức cũng cảm thấy có 1 bàn tay tiến vào giữa hai đùi nó vuốt lên vuốt xuống…
– Người đẹp này hình như từ nơi khác tới phải không? Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Phong… xin hỏi quí danh của người đẹp này… Hai người đang âm thầm “giao lưu” thì bỗng có tiếng nói vang lên.
Bàn 4 người nhưng Nancy không ngồi đối diện mà ngồi sát bên người Đức, thỉnh thoảng Nancy lại cười khúc khích trong lúc “đánh nhau” dưới gầm bàn, Nancy lại là một mỹ nữ nên thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông dâm dê trong đó có Phong, “cậu ấm” của Chủ Tịch Tỉnh Hậu Giang.
Năm nay 28 tuổi, nghe nói tốt nghiệp Thạc Sỷ kinh tế ở một trường đại học gì đó ở Mỷ, về nước được 6 tháng rồi, hiện nay đang làm Chủ nhiệm cùa phòng ban Kế hoạch đầu tư Thành phố… Một chức vụ béo bở có thực quyền.
Trẻ tuổi, con nhà quyền thế ngút trời lại có bằng cấp nước ngoài nên Phong rất kêu ngạo, bạn gái của hắn nhất định không phải là người thường… cũng chính vì vậy mà khó có người con gái nào lọt vào mắt, bình thường hắn chỉ cặp bồ để đụ 1 vài bữa rồi xong… hôm nay, hắn được đám bạn mời tới đây thưởng thức món bánh xèo… món ăn này Phong không thích lắm, nhưng để tăng quan hệ với bạn bè hắn coi như miển cưỡng tham dự…
Cả đám người họ đang cười nói vui vẻ thì bổng Phong giật nẫy người khi nhìn thấy Nancy bước vào… vẻ đẹp quí phái lại có vẻ trè trung tươi mát của nàng làm gã bị hớp hồn, lên cơn sốt, lại thấy Đức… lúc đầu hắn tưởng là hai chị em nhưng nhìn cách hai người chụm đầu xù xì rồi tiếng Nancy cười khúc khích khiến hắn hiểu ta thì ra là một cặp tỉnh nhân…
Phong nhìn Đức âm thầm nguyền rủa, rỏ ràng là thằng nhà quê, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga… Phong tự tin sẽ dễ dàng đá tên nhóc kia ra ngoài để thế chỗ, vì thế sau 1 hồi quan sát hắn phong độ đứng lên tiến về bàn Nancy và Đức đang ngồi lên tiếng muốn làm quen… Phong chỉ chú ý lên người của Nancy, hắn hoàn toàn coi Đức như không có mặt khiến Đức không thoải mái lắm nghỉ: “Bộ mình dễ bị bắt nạt lắm hay sao ta?”, Tuy vậy nó vẫn ngồi im, muốn coi biểu hiện của Nancy trươc đã… không vội, không vội.
Nancy làm như “điếc”, người nàng như dính vào thằng Đức, chẳng những vậy còn kề miệng sát thổi nhẹ rồi khẻ liếm vào vành tai nó… nàng coi chung quanh như không có người vậy. Đức thật hả hê… cái này sướng quá đi… liếc mắt thấy vẽ mặt sượng sùng lúc xanh lúc đỏ lúc trắng của Phong, Đức “lịch sự” nhắc:
– Có người chào hỏi kìa… rồi nhướng mắt nhìn về phía Phong… đang sượng sùng đứng đó…
Lúc này Nancy mới làm như “phát giác” sự hiện diện của Phong… nàng nhìn hắn cau mài hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Tôi xin tự giới thiệu… tôi là Trần phong… đặc biệt muốn đến chào hỏi và xin làm quen…
– Không cần đâu… không cần khách sáo… tôi không muốn quen ai hết… bạn trai tui hay ghen lắm… rồi quay lại kề miệng liếm nhẹ vào tai Đức…
Đức triệt để chào thua, nó càng hả hê hơn nửa, lại thấy ngượng dùm cho cái gã kia…
Phong xấu hổ, đứng chết trân tại chỗ, hắn muốn kiếm cái lổ nào đó chui vào cho đở ngượng, lần đầu tiên bị người ta khi dễ khiến hắn phẩn nộ, vô cùng phẩn nộ, tâm trạng hắn đang muốn giết người, hắn muốn tìm chỗ phát tiết, đưa mắt căm thù nhìn thằng Đức, hắn cho rằng sở dỉ Nancy làm nhục hắn là để cho Đức coi… hắn nhất định phải trả thù…
– Vậy không làm phiền… Phong quay gót trở lại bàn hắn ngồi… vừa ngồi xuống hắn liền móc di động ra bấm 1 dãy số…
– Alô… cháu Phong à, sau rảnh rổi gọi cho chú giờ này vậy… không đi chơi với bạn gái à? Duệ, giám đốc sở Công an, 1 thân tín của Chủ tịch tỉnh Hậu giang.
– A không, cháu cũng đang ra ngoài chơi đó thôi… nhưng thấy có tình huống muốn báo cáo với chú…
– À… chuyện gì vậy… nói chú nghe. Duệ nghiêm túc hỏi…
– Chuyện là vầy… Phong liền đem tình huống kể lại nhưng lại lạ một dàn dựng khác, hắn miêu tả một hồi khiến trong đầu Duệ chỉ có thể hình dung được đám người mà Phong đang báo cáo không thuộc bọn “phãn động ba que” thì cũng là thành phần “ác ôn có tổ chức”… cần phải bắt về điều tra nghiêm trị… Chuyện này cũng là một công lớn đấy… nếu làm tốt thì việc thăng chức chỉ là chuyện nay mai… nghỉ tới đó, Duệ cãm động, cái này coi như là 1 phần đại lể của Phong dành cho lão. Duệ liền nhanh chóng quyết định:
– Được… chú sẽ gỡi người tới ngay, bắt giam bọn chúng trước rồi sẻ từ từ điều tra sau…
Phong cúp di động… mỉm cười khoái trá, hắn híp mắt nhìn về hướng bàn thằng Đức… nghỉ bụng:
– Chút nữa sẻ có màn kịch hay… Hắn nâng ly bia uống hết một hơi…
– Này… người ta đẹp trai vậy mà chê sao? Đức “hả hê sung sướng” lại đạo đức giả làm như “tíếc nuối cho Nancy vậy…
– Vậy sao? Nhưng chị đây chỉ hứng thú với cậu thôi, cậu chết chắc rồi… Nancy cười quyến rũ rù rì nói nhỏ bên tai nó…
– Cái gì… cái gì chết chắc?
– Chị là Như lai, cậu là con khỉ Tôn ngô không… hiễu không, chạy không khỏi đâu… chỉ có thể nằm trong bàn tay này… vừa nói nàng vừa đưa bàn tay trái lên với 5 ngón khẽ vung lên vung xuống… miệng mỉm cười khiến Đức ớn da gà… mẹ nó ý gì đây… lòng run lên nhưng miệng lại cười ha hả.
– Cô hai à… không tàn nhẩn như vậy chứ? Đừng nhốt tui dưới ngủ chỉ sơn nha…
– Vậy phải coi cậu đó…
– Ý gì đây? Đức “ngây thơ” hỏi.
– Khai thiệt đi… cậu có mấy người hả? Kèm theo đó là một cái nhéo mạnh lên đùi khiến Đức đau điếng…
– Cái này… cái này… mà khoan đã… có liên quan gì tới cô chứ hả? Đức phản pháo.
– Cậu là của tôi… như vậy cậu nghỉ coi có liên quan hay không, cậu nói đi… Nancy ngang ngược tuyên bố “chủ quyền”.
Đức toát mồ hôi lạnh, chuyện không phải giỡn chơi a… con cọp cái này tính làm gì đây… khoan đã, những người đàn bà nó đụ tất cã đều là trong bóng tối, nàng ta làm sao biết được? Mẹ nó suýt nữa trúng kế rồi… nghỉ tới đó, Đức bình tỉnh lại, cười mỉm chi:
– Không phải vì vậy mà điều động Chủ tịch Diễm đó chứ? Đừng nói tui là phải đó nha…
– Đứng vậy… còn nữa, dì hai của cậu nha… cũng tới lúc điều chồng bà ta ra ngoài Bắc rồi…
Đức đổ mồ hôi lạnh, quả thật quá chấn kinh… nó điếng người sợ hãi không biết nói gì nữa… trước mặt cái con cọp cái này, nó cảm tưởng như hoàn toàn bị lột trần truồng 1 cách triệt để…
– Yên tâm đi, cái người đàn bà tên Thu đó… coi như đặc biệt cho cậu đi…
Hú hồn… hú hồn… chuyện của mẹ, thím ba, Lan, Dì Út, Loan chưa bị khám phá… may này phải triệt để càng giác cao độ hơn nữa mới được… Đức thầm nhủ.
Bỗng trước cửa nhà hàng có 3, 4 chiếc xe CA thắng gấp trước cửa, rồi một đội ngủ chừng 20 người súng ống trên tay tiến vào nhà hàng khiến mọi người hoảng sợ… không biết xãy ra chuyện gì. Phong nhìn thấy Duệ chính là người dẫn đội, lòng hắn nở hoa… Giám đốc sở CA tĩnh đích thân dẩn đội quả là 1 chuyện đại sự. Lẽ ra Duệ không đich thân, nhưng lão muốn chứng tỏ tầm quan trọng của Phong đối với lão, mục đích là muốn lấy lòng Chủ tịch tỉnh liền chính mình đích thân ra tay.
Phong thấy lảo liền bước tới nói nhỏ to vài câu rồi hướng về Đức chỉ ngón tay… Duệ ngẩn người… không phải chứ, tên trẻ tuổi này là bọn phản động ba que? Tội phạm có tổ chức? Nhưng rồi nhìn thấy Nancy, lảo chợt hiểu cười thầm trong bụng, thằng nhóc này coi như mày xui đi… dám dành gái với cậu ấm nhà Chủ tịch tỉnh thì có chết cũng đáng đời nha… coi như là lót đường cho tao lên chức đi ha… nghỉ vậy nên không do dự, lảo hướng thuộc hạ rồi chỉ ngay Đức ra lệnh:
– Mau bắt tên này về thẫm tra… không được chậm trễ…
Gả đội trưởng ngẩn người trong phút chốc rồi cũng ra lệnh đám thuộc hạ còng thằng Đức lại…
– Khoan đã… Nancy hét lên, mặt đanh lại, lạnh lùng hỏi:
– Bắt người? Xin hỏi tội gì? Có lý do không?
– Cô mau tránh ra… lời nói của ta là bằng chứng… còn lộn xộn bắt luôn cô… Mau tránh ra… Duệ quát…
– Nếu không tránh thì sao… Nancy gằn giọng hỏi, nàng đưa mắt nhìn Duệ rồi ánh mắt đão sang Phong… nàng thừa biết chuyện gì đang xãy ra nên nhìn Phong và Duệ với ánh mắt đầy khinh thường… Nancy đã ban án tử cho hai người này…
Thằng Đức thật sự chấn kinh sợ hãi… sau kỳ vậy, sau lại còng mình chứ nhưng khi thấy “thằng kia” to nhỏ với thằng già ra lệnh bắt mình, nó chợt hiểu, thằng kia cua gái không được muốn dở trò bỉ ổi đây, Đức nhìn thái độ của Nancy, nó dần bình tỉnh lại…
– Chống lại nhân viên chấp pháp… bắt luôn cô gái này cho ta… Duệ hướng về Phong nháy nháy mắt ý nói lảo đã hiểu, bảo nó cứ yên tâm… có điều là chuyện xãy ra sau đó khiến lão muốn đái trong quần.
– Đoàng… đoàng… đoàng… ba tiếng súng nổ vang lên…
– Cục an ninh quốc gia… tất cả đứng yên không được nhúc nhích…
Cùng một lúc hai người phụ nữ bàn gần đó nhanh chóng đứng lên, một trong hai người đã rút súng hướng lên trời bắn ba phát, Duệ còn chưa kịp hoàn hồn thì một họng súng đã chỉa ngay màng tang lão… Duệ xón đái, sao xui dử vậy lần đầu tiên dẩn đội lại bị sa vào tình cảnh này thật là mất mặt mà… lảo run giọng:
– Dùng súng uy hiếp nhân viên chấp pháp… các người có biết tội gì không hả? Các người là bọn ba que phản động?
Lúc này Phong cũng ngẩn người không biết chuyện gì đang xãy ra… 2 phụ nữ này có liên quan gì tới người đẹp và thằng nhóc kia chứ? Gã chưa kịp bàng hoàng thì bỗng thấy trời đất quay cuồng như muốn sụp đổ khi tay người đẹp cằm cây súng lục đen ngòm chĩa ngay vào đầu gả… gả cố kìm cơn sợ hãi nhưng trong quần lót gả liền ướt nhẹp, vẽ phong lưu tiêu sái không còn nữa mà là một gương mặt trắng bệch.
– Chính mi là người gọi CA rồi… chụp mủ cho nhân viên Cục An ninh quốc gia… gan không nhỏ ha.
– Cái gì… cái gì cục an ninh quốc gia… đừng có mạo nhận… tội không nhỏ đâu… Phong run lặp cặp… cố vớt vát…
– Chờ đi sẽ cho mi câu trả lời… sẽ biết mau thôi… Nói xong liền rút di động ra…
– Alô… Tôi là Thiếu tướng cục An ninh quốc gia Nguyển trần Uyển… cho tôi nói chuyện với Trung tướng Quốc… Nancy nói gì trong điện thoại Đức mặc dù đang đứng gần đó nhưng nó không nghe 1 tí gì khác, tai nó đang ù lên sau khi nghe được câu “Nancy là Thiếu tướng cục tình báo quốc gia…”chuyện này sao có thể? Cái thân thế của nàng này đã khũng khiếp rồi nay lại gắn thêm cái mác Thiếu tướng Cục an ninh quốc gia nữa… mà mình thì… con mẹ nó đụ liên tục vào miệng nàng ta, lại còn muốn nàng ta liếm sạch cặc mình nửa nha… chết mẹ rồi. Đụ nàng ta sướng thì không nói, sau này làm biếng đụ nàng ta, nàng ta không hài lòng cho đàn em thuộc hạ hù mình một cái cũng là té đái ị trong quần nha.
Lảo Duệ và Phong càng thê thãm hơn, khi nghe Nancy nói là người của Cục an ninh quốc gia khiến hai người cảm thấy như rơi vào vực thẫm, Cục an ninh quốc gia là ai. Họ quá biết rõ, lại có quân hàm Thiếu tướng, có quyền tiền trãm hậu tấu đấy, đối với người này, cái chức vụ Giám đốc sở CA cũng chỉ là cục cức trôi sông a… vậy là chết chắc rồi… Duệ hối hận muốn chết, lảo đưa mắt nhìn Phong với cặp mắt oán hận, mẹ nó bị thằng khốn nạn này hại chết rồi… khoan đã… còn nước còn tát, hy vọng Chủ tịch tỉnh có thể hóa giải tình cãnh hiện tại… lão nhìn Phong đang run như con chó mắc mưa khẽ nhắc nhở:
– Còn chờ gì nữa… mau gọi cho cha cậu.
Phong lúc này sợ điếng người… nghe tiếng nhắc nhở của lão liền nhanh chóng rút di động gọi cầu cứu ông bố mình… Chủ tịch tỉnh.
– Gọi cho ai cũng không có gì thay đổi đâu… Lam, một trong hai người vệ sỹ của Nancy hừ… nói giọng khinh thường rồi nói tiếp:
– Chụp mủ đòi bắt bớ Thiếu tướng Cục An ninh quốc gia là phản động ba que… chuyện buồn cười, hai người biết cô ta là ai không… con gái độc nhất của ‘sếp’ đấy…
– Hả? Duệ. Phong cả hai người mất trợn tròn xoe, mồm há thành chữ “O”… Một mùi xú uế bay ra từ đũng quần của cả hai… “bịch… bịch” hai người ngã xuống bất tỉnh vì sợ hãi… Đám bạn của cậu ấm Phong ai cũng sắc mặt tái mét, ngồi im thinh thích sợ liên lụy, toàn bộ thực khách có mặt tại hiện trường đều kinh hãi nhìn len lén nhìn mỹ nữ kia đang cầm khẩu súng đen ngòm trên tay, mặt lạnh như tiền, khinh thường nhìn hai người kia đang ngã trên mặt đất nhưng cũng không vì vậy mà tránh khõi bị nhóm người “đặc biệt” đến đưa về Cục an ninh địa phương để tạm giam chờ điều tra…
Thấy Đức có vẻ “bất an” Nancy cười cười:
– Không cần sợ… tôi không ăn thịt cậu đâu…
– Sợ? Sợ cái gỉ chứ? Đức tui không có làm gì nha…
– Vậy thì sao rụt rè vậy? Nancy cười rúc rích nhìn Đức trêu ghẹo…
– Chỉ sợ cái kia thôi… tui không quen đâu… nè nổ bất tử là chết người đó, cẩn thận một chút đi…
– Không cần sợ như vậy đâu… cất rồi… an tâm đi… bây giờ mình đi đâu…
– Vậy cô muốn đi đâu?
– Sao nói là muốn làm chủ? Nancy “cằn nhằn”.
– Phải ha… Cô nói rồi đó nha… nói là phải giữ lời đó… từ nay là vậy. Đức dần dần lấy lại phong độ… có súng thì sao chứ? Coi “súng” của ai lợi hại hơn, tui bắn thì không có ai chết nhưng trúng đạn của tui rồi thì mê tui tới già nha… hắc… hắc… hắc… Đức nham nhở cười thầm trong bụng, tối nay nó định rồi… nó sẽ đụ nàng này ở khách sạn “ngàn sao”…
– Nè… tối nay đừng để hai người kia theo mình được không… nọ hướng về hai nàng vệ sỷ mắt nháy nháy…
– Tại sao? Đâu có ảnh hưởng gì…
– Tối nay mình đi khách sạn ngàn sao…
– Cái gì là khách sạn ngàn sao? Lần đầu tiên mới nghe, ở đâu vậy… Nancy ngây thơ hỏi…
– Vậy sao? Vậy là nhà quê quá đi rồi… này nhe… ngủ ở trong lều cắm trại thì ban đêm thấy muôn ngàn vì sao trên trời vậy không phải khách sạn ngàn sao là gì. Đức nhìn Nancy mắt nháy nháy…
Nancy chợt hiểu… thì ra tên này muốn “làm” chuyện đó trong lều nha… cái tên này như vậy mà cũng nghỉ ra được… nhưng nàng thật thích…
Dường như hiểu được Nancy đang nghỉ gì… Đức nói nhỏ:
Đức có cái xe… đã chuẩn bị xong… tôi nay mình ngủ trong xe tâm tình giữa thiên nhiên… lãng mạn một chút nên nếu có mặt hai cô nàng kia… ngại lắm nha… cô hai à… cô có cái kia… sợ cái gì chứ hã… người ta phải sợ cô mới đúng đó.
– Đành vậy nhưng có nói họ cũng không rời đi đâu… thôi cứ kệ họ đi…
– Vậy… được thôi… bây giờ minh đi ha… Đức nắm tay người đẹp bước ra khỏi nhà hàng, xe nó đậu cách đó không xa lắm, liếc nhìn về hướng hai nàng vệ sỷ kia… Đức cười trong bụng… tối nay đụ Nancy ngoài trời không biết hai nàng này sẽ có cảm giác ra sao ta?
Lúc Đức vừa ra khỏi nhà hàng thì phó đồn Vinh liền nhận được cú điện thoại của Phùng… một thuộc hạ thân tính dưới quyền, số là tối nay không có phiên trực nên Phùng dẩn người nhà đến ăn bánh xèo, khi nhìn thấy thằng Đức liền kích động, gã không biết Đức là ai nhưng thấy xếp mình đặc biệt kính sợ nịnh nọt nên biết Đức chắc chắn là một nhân vật lớn, nên đặc biệt chú ý… nhiều lúc muốn qua bàn Đức chào hỏi nhưng chưa kịp thì đã có chuyện, những gì xãy ra tối nay Phùng biết rất tường tận nên khi Đức vừa cùng Nancy rời khỏi liền gọi cho xếp báo cáo để “lấy điểm”.
Quả thiệt những gì Phùng báo cáo quả thật là “đại sự”… Vinh vừa nghe vừa trợn mắt há mồm, cái gì là Cục an ninh quốc gia, cái gì là Thiếu tướng… những cái này đối với một phó đồn như gả thì quá vĩ đại rồi, gã đâu có tư cách biết tới, gã chỉ biết cái người đẹp xưng là Thiếu tướng gì đấy là bạn gái của Đức ca là đủ rồi… Cái tin tức này quá kinh hãi đi… Vinh hít một ngụm khí lạnh run giọng hỏi:
– Cái này mầy tận tai nghe mắt thấy hay là nghe ai kể lại… mày phải nói rõ ràng nha mậy…
– Xếp à… tui ở đó đang ăn bánh xèo với người nhà… bàn tui chỉ cách bàn của Đức ca chừng 5 thước thôi nên chính tai nghe mắt thấy đó… là 100/100 nên liền báo cáo với xếp…
– Làm khá lắm… làm tốt lắm… nè chuyện này còn có ai biết không? Vinh hỏi dò…
– Đâu có ai nữa đâu… xếp là người tui báo cáo thôi…
– Tốt… không được nói chuyện này cho ai hết… mày nghe rõ chưa hả… sau này tao có chỗ tốt sẽ không quên phần mầy đâu… nói xong liền cúp điện thoại, lại vội vả gọi cho Vân, kể lại toàn bộ câu chuyện…
– Biết rồi… tốt lắm… à nè càng phải tìm cách thắt chặc quan hệ với cậu ta… nghe rõ chưa… Sau một phút trầm ngâm Vân dặn dò em trai mình.
– Chuyện này chị không cần lo lắng… em bảo đảm mà. Vinh nói như đinh đóng cột.
Đức hoàn toàn không biết mãy may chuyện tối nay lại gây lên một làn sóng còn mạnh mẻ hơn chuyện xãy ra cách đây mấy bữa với cậu ấm nhà Cục trưởng Cục Vệ sinh… lại là trong phút chốc thôi, cái tin Đức “chĩa súng” vào đầu giám đốc công an tỉnh, lại còn ra lệnh “bắt giam” cả hai nhân vật “thông thiên” của tỉnh, lan truyền ra với tốc độ “ánh sáng”. Trong xã hội là vậy đấy, câu chuyện truyền miệng không biết qua bao nhiêu “giai đoạn” cuối cùng là Đức có một hình ảnh vô cùng “thần thánh bất khả xâm phạm”…
Trong lúc mọi người “xầm xì”… Đức ta đang lái xe đưa người đẹp đến khu vườn nhà mình để đụ… Cho xe ngừng, cũng là chỗ này thôi, Nhàn, Thủy, Lan, rồi mới hôm qua Loan, hôm nay Nancy… đặc biệt một chút là khi đụ với Nancy có cận vệ bão vệ nha… hắc hắc hắc… cảm giác không tồi, nhất định phải gây “ồn ào” một chút cho hai nàng kia nghe mới không cảm thấy đêm dài vô vị và tịch mịch nha…
– Là chỗ này sao…
Á… từ từ… Nancy chưa nói dứt câu đã bị bàn tay của Đức luồn vào áo mà hung hăng sờ bóp, cái áo mùa hè cùng một lúc với cái nịt ngực màu hồng được bật ra, hai gò bồng đảo trắng muốt phơi bày dưới ánh trăng sao miền đồng quê trông thật gợi tình mời mọc… Đức tham lam ngoạm lấy…
Đây là lần đầu tiên trong đời Nancy làm chuyện nầy giữa trăng thanh gió mát, khung cãnh hửu tình của thiên nhiên, bầu không khí vô cùng lãng mạn nên rất phấn khích… hai tay ôm đầu Đức ghì sát vào ngực mình thêm… cã hai ngả ngửa lên chiếc nêm được lót trên sàn xe.
– Á… không được… đừng…
– Cái gì chứ… Ô… hiểu rồi… không sao mà… kệ…
– Không được mà…
– Nè… có khăn giấy… có chai nước… để tui làm cho ha…
…
– Được rồi… lúc nào cũng thơm mà…
– Đồ biến thái… có tiếng cười rúc rích…
– Như nhau… như nhau…
Tiếng bú liếm rang trong đêm khuya, mặc dù chỉ mới giờ nhưng âm thanh vang rỏ trong khu vườn yên tỉnh vắng lặng… cách xa đó chừng trăm thước… tội nghiệp hai cô nàng vệ sỷ mặt đỏ như ráng chiều…
Rồi bỗng có tiếng hậm hực:
– Đồ mắc dịch… sao lâu vậy chứ? Có phải là người không?
…
– Nè… cô mấy tuổi rồi vậy? Đức “tô hô”, cô nàng Nancy nắm gọn trong lòng nó, mặt rạng rỡ thỏa mãn, tay mân mê vuốt ve con cặc kia của Đức sau hiệp 1 vẫn chưa phun nên cặc vẫn chĩa lên trời.
– Ỡ nước ngoài, hỏi tuổi đàn bà là điều đại kỵ…
– Mình đang ở Cần thơ… nước Việt nam đó nha…
– Hỏi chi vậy? Nancy thãn nhiên hỏi vặn…
– Tui thật sự muốn biết cái chức vụ Thiếu tướng của cô đó nha… có thiệt hay không vậy? Nhìn cô chừng hăm bảy, hăm tám là cùng… quân hàm Thiếu tướng thiệt là khó tin nha…
– Vậy thì đừng tin… có sao đâu chứ. Nancy cười…
– Cũng phải nên biết rõ ràng đó mà… nghe nói những người làm cho Cục An ninh quốc gia ai nấy cũng đều có vỏ nha… sợ cô nỗi hung bất tử đá một cái dập “dế” thì bỏ mẹ…
Thay vì trả lời câu hỏi… người đẹp trườn người xuống… Đức cãm thấy đầu cặc đang được bao phủ trong một không gian ấm áp và ẩm ướt…
Hai tay gối đầu, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao qua kính xe suy nghỉ bâng quơ… được gái đẹp bú cặc trong hoàn cãnh thơ mộng như vầy, lại có 2 người đẹp khác canh chừng… Ở xứ Việt này có bao nhiêu người có “diễm tình” như mình ha?
Nếu có cũng là có thể đếm trên đầu ngón tay thôi… đảm bảo không nhiều… Đức khoái chí cười mỉm chi…
– Có gì cười có vẽ gian vậy? Nói mau… ở “dưới”, Nancy vừa “nhả ra nuốt vào” vừa quan sát nét mặt Đức… thấy nó cười gian liền truy vấn.
– À không… tui thấy mình thiệt là phước đức tỗ tông ba đời để lại mới quen được cô nên khoái chí cười đó mà… Đức “ba hoa” con chích choè… trổ tài phịa là nghề của “chàng”.
– Tin cậu mới là lạ… Nancy ngồi lên bĩu môi…
– À nè cái vụ cao tốc ra sao rồi… Đức khôn khéo chuyển đề tài…
– Không thành vấn đề… nhưng phải có sự chuẩn bị cho kỷ…
– Chuyện này Phó Tổng Loan có nói qua… tui nghỉ không thành vấn đề… Cứ để cô ta làm là được, nè nói cho cô biết nha, Phó Loan đề nghị hợp doanh với hai công ty của ba và chú tui để gia tăng thực lực… cô thấy sao hả?
– Cái này tui biết rồi… là chuyện tốt…
– Còn nữa… bên chính quyền cũng phải có người chống lưng mới được, tui biết cô thần thông quản đại, nhưng không phải chuyện gì cũng réo cô mà, có phải không?
– Chuyện này cũng đã lo xong, chậm nhất là tuần tới, Chủ tịch Diễm sẽ được điều động ra Đà Lạt làm Chủ tịch thành phố… coi như tăng 1 bật… Cái người Phó Chánh văn phòng… Thu vân gì gì đó sẽ tiếp nhận vị trí hiện nay của Chủ tịch Diễm… lảo Hải sẽ đảm nhiệm vị trí số 1 thành phố Cần thơ… như vậy trong tương lai cậu sẻ có 2 người mạnh mẽ hỗ trợ, không cần phải lo. À nè… trước khi có thông báo chính thức cậu không được làm “bà tám” bép xép cái miệng đó… Nancy dặn vò…
– Ừm biết rồi… Đó là tất cả những gì nó muốn nghe… mình cứ đem cái tin này nói cho nàng ta nghe thôi… sẽ được vô số lợi ích không ngờ… không biết có nên đụ vài cái không? Bỏ qua thì uổng phí quá? Trời phạt đó… Đức nghỉ thầm.