Phần 29
Nghe Lan gọi xuống Cần thơ để giới thiệu việc làm tốt. Tuyết không nguyện ý lắm, nàng không hề có ý xem nhẹ chị mình nhưng cũng không xem trọng, Tuyết là người kêu ngạo vì nàng tốt nghiệp đại học, Lan chưa học hết cấp 2 thì làm sao có thể giới thiệu việc làm cho nàng được? Bạn bè nghe được cười đến rụng hết răng nha. Tuyết cho rằng rồi sẽ không đi tới đâu hết. Phân vân mấy hôm, cuối cùng Tuyết cũng quyết định xuống Cần Thơ cho rỏ hư thực, chỉ vì sợ Lan bị ai đó gài bẫy gạt gẫm, thời buổi này chuyện dụ người ta đóng tiền “đảm bảo” để có được việc làm đang rất thịnh hành. Tuyết không muốn chị mình là nạn nhân nên đành bỏ công đi một chuyến quyết vạch mặt kẻ gian.
Tuyết không đi một mình, đồng hành còn có Tân, đang bỏ công đeo đuổi nàng, nhà hắn ở Thốt Nốt, ba hắn đang đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Tân cũng thuộc loại công tử con nhà giàu mới nổi, học hành cũng tàm tạm, ngoại hình không tệ chỉ tuy nhiên rất hách dịch và kêu ngạo… căn bệnh chung của đám con ông cháu cha… nghe được Tuyết xuống Cần thơ liền tình nguyện xin đi theo hỗ trợ, Cần Thơ và Thốt Nốt cũng không xa, luôn tiện mời nàng ghé Thốt Nốt, đối với hắn, đây chẳng phải là dịp cho người đẹp thấy “thế lực” của nhà mình hay sao?
Nghe Tân tỏ ý muốn theo giúp Tuyết không cần suy nghỉ liền đồng ý, ngày nay đi Cần thơ có thể đi máy bay đấy nhưng hơi đắc tiền, chưa kiếm được việc làm thì không nên chơi sang, chuyện đi máy bay thôi đừng nghỉ tới, như vậy phải ngồi xe khách rồi, Tuyết không thích lắm, Tân có xe hơi riêng ngồi rất thoải mái mà… không lợi dụng một chút thì phí phạm “tài nguyên” đó nha. Cùng lắm là để hắn sờ sờ bóp bóp chút đỉnh thôi coi như trả công lao cho hắn, thời buổi này chuyện thường mà, như vậy cũng là quá lắm rồi vì Tuyết là người bảo thủ tới bây giờ vẫn còn “zin”…
Lan thấy em gái xuống tới thì mừng lắm, nàng lo con em ươn ngạnh này không nghe lời mà bỏ lỡ cơ hội tốt, Lan đâu có biết Tuyết chỉ xuống đây mục đích là để vạch mặt kẻ xấu đang muốn lường gạt chị mình thôi.
– Tưỡng mày không chịu xuống chứ… con nhỏ này mày cứ làm tao lo quá… thấy Tuyết xuất hiện trước cữa nhà, Lan reo lên, kế đó nhìn thấy một anh chàng khá bảnh bao phía sau, liền hiểu ra, con em mình có bạn trai hộ tống a…
– Là bạn của em à? Mời vào mời vào… tự nhiên đi nhé, xoay qua Tân, Lan đon đã chào đón…
– Không cần khách sáo đâu chị, em với Tuyết là bạn thân… cứ coi như người một nhà… Tân lể phép “điềm đạm” nhìn Lan cười xã giao… mặt ngoài chính khí nhưng trong bụng không ngừng xuýt xoa nghỉ: “Má ơi… nhìn chị nầy một cái là nứng cặc liền, nếu được đụ một cái thì thiệt là tổ tiên hiển linh phù hộ”…
Trời sinh Lan có dáng dâm dâm “mình xà uốn khúc”, người xưa có câu đàn bà “mình xà uốn khúc dư sức đụ đêm 7 ngày 3 ra vào chưa kể”, trong mấy tháng nay Lan lại thằng Đức “tắm tưới”đều chi hơn nữa mỗi lần bú cặc đều nuốt, tinh khí đàn ông đối với đàn bà rất là bổ dưỡng nha, chẳng khác cỏ cây gặp nước, có thế mới giái thích được vì sao cơ thể Lan vô cùng phát triển, chỗ nào cong chỗ nào lõm đều thấy rõ ràng đường nét, cặp vú đồ sộ như muốn tung ra khỏi chiếc áo bà ba đang mặc trên người khiến Tân lỏ con mắt thầm nuốt nước bọt… lòng dâm vợn sóng nhưng ngoài mặt thì rất hiền từ chất phát.
– Ngồi đi ngồi đi… nghỉ chút nhé… chị gọi điện cho Tỗng giám đốc rồi đưa em đến gặp… Lan kiêu ngạo “khoe khoang quan hệ” với Tổng giám đốc cùng em mình, này nhé… đừng tưởng học đại học là “ngon” đấy nha. Việc làm của em có được cũng là qua quan hệ của chị đấy… chị mầy chỉ cần điện thoại 1 cái là có thể gặp Tổng giám đốc đấy.
– Không gấp đâu chị ba à… từ từ đi… à nè… chị nói đó là công ty… công ty gì… quên rồi… Tuyết nhìn Lan hỏi… vừa nháy nháy mắt với Tân. Ý nói hắn nên giữ im lặng.
Như được gải đúng chỗ ngứa, Lan liền nổ như bắp rang:
– Thì là học trò của anh rể em… là tuổi trẻ có tài đấy, thành lập công ty không lâu mà đã rất là phát triển, nè, em có nghe cái đường cao tốc Bắc Nam chứ? Nghe nói công ty cậu ấy được cái hợp đồng cã mấy ngàn tỷ đấy… Lan vừa nói vừa hãnh diện… muốn nói thêm cậu ấy là “người yêu” của chị ba mày đấy nhưng lời chưa kịp nói ra cũng phải nuốt vào bụng mà thôi… Lan tuy ít học nhưng nhuyện gì nên nói chuyện gì không nên nàng cũng biết rỏ ràng…
Tuyết chưng hững… trước đây 80 phần trăm nghi ngờ nhưng bây giờ thì 100 phần nắm chắc rồi, đây chỉ là loè người thôi nếu không muốn nói là lường gạt, còn chưa kịp nói thì Tân đã nhanh miệng:
– Chi à… không thể nào đâu… cái dự án cao tốc Bắc Nam còn đang nằm trong kế hoạch thì làm sao công ty này được 1 phần hợp đồng được… chị bị người ta gạt rồi…
Tân nghe Lan “nổ” xong liền không nhịn được, cái câu “tuổi trẻ có tài khiến hắn không thoải mái lắm, nếu là sự thật thì hắn thật là”mất mặt”, người ta có công ty làm ăn lớn thế còn hắn thì sao? Chỉ cần so sánh một chút thì thấy hắn so với cái tên kia chẳng là cái gì cả. Còn nửa, tuổi trẻ mà thành lập công ty thì chỉ có thể là thuộc thành phần COCC của thành phố hoặc tỉnh thôi… nếu vậy sau hắn lại không biết chứ?
Ở cái tỉnh Hậu Giang này và cái tỉnh An giang kế bên, có cô”công chúa, hoàng tử” nhà cán bộ cao cấp nào mà hắn lại không biết, chưa nghe nói họ mở công ty nha… Còn cái nửa là, ba hắn là Chủ tịch huyện đấy, vẫn chưa nghe hơi hám gì về cái công trình cao tốc Bắc Nam, vậy thì cái tên trẻ tuổi vô danh tiểu tốt kia sao có thể có được 1 phần hợp đồng rồi? Như vậy còn không gạt gẫm thì là cái gì? Càng nghỉ thấy mình càng đúng nên quyết tâm vạch mặt kẻ lừa đão kia ra… Tân cười gằn, không ngại nói ra những gì hắn nghỉ…
Đang còn muốn kể thêm vài sự kiện oai phong của Đức, nghe Tân chen ngang, lời nói như dội thẳng 1 gáo nước lạnh vào mặt mình khiến Lan nổi giận, bây giờ Đức là thần tượng của nàng, chạm tới Đức là chạm vào tử huyệt của nàng, nhưng thấy đó là bạn trai của em gái nên nàng cố nhịn:
– Sao cậu lại nói vậy? Làm sao cậu biết được không thể nào? Cậu…
– Vậy chị gọi điện đi… dù sao đã xuống tới đây rồi thì đi gặp trước đã có gì nói sau… Tuyết thấy chị mình không vui liền chuyển đề tài…
Lan mang một lò lữa trong bụng hậm hực, liếc Tân một cái, ngoe ngoẫy đi đến 1 góc nhà rút di động gọi cho Đức…
Tối qua Đức về đến nhà cũng gần 12 giờ đêm, Nhàn thấy con “vất vả” nên đau lòng… một bụng “oán giận”… nhà đâu phải cần tiền, làm việc thôi mà, lại là Tổng giám đốc, sao lại liều mạng vậy? Đâu có Tổng giám đốc nào như vậy chứ. Nàng thật sự không biết con mình chỉ là liều mạng vì đụ thôi, nói cho cùng không phải là liều mạng gì. Đức chỉ nằm ngửa phè ra cho đàn bà cưỡi, nó chỉ bóp hoặc bú vú thôi mà, bú lồn thì không tính… hơn nữa Đức hình như là trời sinh ra để đụ, mới sáng sớm thức giấc thì phía dưới đã như cột cờ rồi, đang nằm nướng vừa lấy thời đụ biểu coi hôm nay phải đụ ai đây ta… chưa kịp coi hôm nay phải đụ “phi tần” nào thì chuông di động reo lên.
– Alô… sao sớm vậy…
– Còn sớm cái gì nữa… gần 10 giờ rồi… em cô đã xuống tới… hôm trước Đức có nói hôm nay gặp mặt… không có nói là mấy giờ nên cô gọi điện muốn hỏi…
Đức ngẩn người trong giây lát rồi sực nhớ là cái chuyện em của Lan… nó nói:
– À cái chuyện này à, có dặn phó tổng rồi, hôm nay sẽ phõng vấn… thôi vầy đi… cho Đức phút đề hỏi phó Tổng mấy giờ đi nhé… Đức sẽ gọi lại sau…
– Ừm được…
Loan vừa xong cuộc họp quan trọng, đang ngồi trong văn phòng nghỉ đôi chút thì Đức gọi tới…
– Tui thật sự không hiểu chỉ có chút tiền lương thôi sao lại bán mạng làm việc cho cậu như vậy… Vừa bắt điện thoại lên Loan liền cằn nhằn.
– Hahaha… không cần phải cằn nhằn như vậy… biết cô làm cực khổ rồi… tôi nay mời cô đi ăn cơm ủy lạo… sao hả? Ông chủ như vậy không dễ tìm đâu… rồi hạ giọng nói nhỏ như sự ai nghe thấy: “Còn có phục vụ đặc biệt nửa… nhận lời đi mà… tui năn nỉ đấy” Đức nham nhở đưa mồi “đụ” ra dụ…
– Có mới nói nha… không được nuốt lời… Có chuyện gì nói đi… không phải gọi chỉ là hẹn tối nay chứ hả? Loan “sướng” trong bụng, ởm ờ hỏi.
– Thì là cái vụ phỏng vấn người quen của thầy tui… mới tốt nghiệp đại học…
– Nhớ rồi… có nói hôm nay tới phõng vấn mà, nè nói trước nha… nếu được mới mướn… không được thì đừng có hòng tui nể mặt cậu… làm việc là làm việc.
– Biết rồi… tui biết cô là người theo nguyên tắc mà… cô cứ làm đúng là được rồi… À nè người ta vừa mới liên lạc. Mấy giờ hôm nay cô có thể phõng vấn được vậy?
– Bây giờ gần 10 giờ rồi… như vậy khoảng 11 giờ đi…
– Ừm được… vậy tui nói với họ 11 giờ… trễ 1 chút khoảng 11 giờ rưỡi tui cũng tới. Vậy đi… lát gặp… đừng quên tối nay tui mời cô đi ăn cơm đó nha… coi như là ủy lạo đặc biệt… hắc hắc hắc…
– Thằng qủy dâm dục… Loan cắt điện thoại xong thầm rủa nhưng miệng thì cười mím chi… không phải mình mê mệt nó vì vậy sao?
Đức thay đồ đánh răng xong xuống dưới nhà, thấy Nhàn sắp ra cửa liền hỏi:
– Ụa… má đi đâu vậy? Xuống nhà hàng à?
– Ừm… tưởng con còn ngủ… sao hả? Bửa nay rảnh à?
– Đâu có rảnh rang vậy, lát nữa đi xuống ủy ban nhân dân có chút chuyện… hay là má chờ chút con chở đi luôn…
– Không cần đâu, má kêu xe được rồi… à tối về sớm chút… sao bán mạng vậy…
– Ừm… tối nay về sớm chút… tối nay rước má ở nhà hàng…
– Ừm… mà đi đây… tối gặp… Nhàn nói xong đi ra cửa… Đức nhìn thấy Nhàn khuất bóng liền đi qua nhà Thủy… hôm nay nó biết Thủy không có giờ dạy, qua kiếm cái gì ăn sáng rồi đụ một cái… Cửa không khóa, Đức thãn nhiên mở cửa bước vào rồi đóng lại… quả nhiên Thủy đang buồn bực ngồi trong nhà bếp, thấy Đức hai mắt liền sáng lên… đang nhớ tới nó nó liền xuất hiện… Thủy thấy vui vui trong bụng.
– Có gì ăn không thím ba… đói bụng quá…
– Sao không xuống nhà hàng xếp Thu làm cho mà ăn… Thủy gay gắt nói… đàn bà í mà, luôn luôn không thoải mái với “tình địch” nên đay ngiến vài câu…
Mấy chuyện như vầy… Đức quá kinh nghiệm rồi liền tung tuyệt chiêu của mình… nó đi vòng ra phía sau ghế Thủy đang ngồi, hai tay xoa bóp hai vai nàng… cúi xuống rù rì bên tai:
– Đói bụng chỉ là cái cớ thôi… nhớ thím mới là chuyện chánh mà, vừa nói một tay đi thẳng xuống bầu ngực vừa bóp vừa xoa đâu ti, tay kia thọc thẳng vô quần xoa chùm lông tơ mềm mại… miệng từ tốn hôn sau cổ Thủy… Chỉ là “chiêu thức vô cùng đơn giản” nhưng cả đám “phi tần” không ai có thể chống cự.
Thủy rên hừ hừ, phía dưới dâm thủy ướt đẫm chẳng mấy chốc đưa tay kéo phéc mơ tuya quần thằng cháu xuống, kéo con cặc đang cương cứng ra ngoài ngậm vào bắt đầu bú liếm một cách say sưa thiệt là mất hết hình tượng của cô giáo gương mẩu trường Phổ thông cấp 3, nói cho cùng cái dạng dâm dật của nàng cũng là đo thằng Đức huấn luyện đấy… nó muốn sao nàng cũng làm theo, lúc hai người bắt đầu thường đụ nhau trong nhà tắm phía sau, đứng ngồi đủ kiểu, rồi đụ trong xe, Thùy và Nhàn là hai người đàn bà nó đụ đầu tiên, nên Đức thường sưu tầm phim JAV Nhật mà bắt chước theo và dỉ nhiên Nhàn và Thủy cũng phải “đóng” phim rồi… Lần đầu còn ngại nhưng đã làm được một lần rồi thì thấy thích thích và sau đó là ghiền… bây giờ Thủy thường là chủ động đấy, có dịp là bú cặc nó liền… có thể so sánh như là “món khai vị” khi ăn ở nhà hàng vậy.
Đứng cho Thủy bú cặc mình, Đức khum người, một tay móc lồn, một tay bóp vú, nhận thấy mặt Thủy đỏ ửng, biết nàng đang nứng cao độ… Đức xoay người đem tay Thủy chống lên tường… đút cặc nắc từ phía sau… Sáng nào cũng vậy, không phải là Nhàn thì là Thủy cho nó “khai cặc” chào “ngày mới”.
Hơn mấy tháng nay với nổ lực của Loan, công ty Đức Lập đã “lột xác”, cái vẻ sơ xài không còn nữa, số nhân viên hiện nay đã lên gần tới 40… đại đa số là công trình sư hoặc nhân viên kỹ thuật, phía ngoài có bãi đậu xe, tuy không lớn lắm chỉ vừa đủ cho 5, 6 chiếc xe con nhưng cũng đã coi như không tệ rồi… dù sao nơi đây là nơi làm việc cho “nhân viên hành chính”, đội ngủ thi công thì đã chuyển qua cùng với công ty của ba và chú thằng Đức… nói tóm lại không ai dám nói đây là một công ty “dõm” hết…
Vì thế khi Tân cho xe chạy vào bãi đậu xe, hắn sững sờ… cái này… cái này không phải chứ? Tân bắt đầu dao động niềm tin của mình, Tuyết cũng cùng tâm trạng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, vẻ bối rối hiện rõ lên mặt. Trước đây 10 phút, họ còn đinh ninh sẽ vạch mặt công ty “lường gạt” này nhưng bây giờ đứng trước “trụ sở” của người ta lại cảm thấy “khớp”…
Lan như mở cờ trong bụng… kêu hãnh mở cửa ngang nhiên bước vào… Tân, Tuyết cả hai cùng theo sau. Phía sau quầy tiếp tân có người đang ngồi, đây không phải là Nhung, người phụ nữ đảm nhiệm vai trò “lon ton” lúc công ty khánh thành đó hay sao? Nay với sự phát triễn của Đức Lập, Loan thấy Nhung lanh lợi liền để chị làm việc nơi quầy tiếp tân vừa quản lý hậu cần… Nhung là người ít học nhưng rất chịu khó, được Loan thưởng thức, cảm động không thôi… đã siêng lại càng siêng hơn, bây giờ công ty là “nhà” của nàng…
Thấy khách vào… Nhung nở nụ cười chuyên nghiệp:
– Xin chào… xin hõi các vị tới đây tìm ai…
Lan nhanh nhảu:
– Chúng tôi có hẹn với Tỗng… à không phó Tổng của công ty, chúng tôi đến để được phỏng vấn… Lan định lấy tên Đức ra nhưng nghỉ không tiện lắm liền dừng kịp thời…
– Tất cả quí vị? Nhung ngạc nhiên hỏi…
– Không… chỉ mình tôi thôi… tôi có cái hẹn với phó Tổng của công ty lúc 11 giờ, phiền cô thông báo. Tuyết liền đáp… nàng hơi ngượng với thái độ của chị mình… quê quá mà…
Vậy được. Xin các vị ngồi chờ chút… sẽ không lâu đâu… Nhung bắt điện thoại gọi vào trong…
Tân, Tuyết dáo dác nhìn quanh trong khi chờ đợi, cả hai đều hiểu tâm trạng của nhau… Lan đắc ý, hãnh diện, nhìn Tân với ánh mắt khinh thường… dám nói Đức lường gạt? Cho mi sáng mắt ra…
Không đầy 3 phút… một người đẹp bước ra trong bộ OL màu trắng rạng rỡ, Phó tổng Loan…
– Chào các vị… tôi là Phó tổng giám đốc Đức Lập công ty…
– Giãng sư… giãng sư Loan… là cô? Tuyết mở tròn hai mắt lớn ra nhìn người phụ nữ trước mặt… đây không phải là giãng sư Đại học ngành quản trị hay sao? Không những Loan mà cả Tân cũng chấn kinh. Tên tuổi và uy tín của giãng sư Loan ai lại không biết… chỉ là cách đây vài năm không còn thấy xuất hiện trên bục giãng nữa, không ngờ lại xuất hiện nơi đây, Tuyết kích động không thôi, nếu có cơ hội làm việc chung với giãng sư thần tượng thì còn gì bằng?
– Em… là? Loan nhìn Tuyết cười thân thiện hỏi.
– Em… em biết cô, đã từng theo học với cô… có lẽ cô không nhớ em… Tuyết kích động trả lời lắp bắp…
– À… thì ra là học trò cũ của tôi sao… tốt nghiệp rồi à… không ngờ tôi hôm nay phỏng vấn học trò mình nha… Loan pha trò… vừa lúc đó Đức mở cửa bước vào… tinh thần phơi phới… vừa đụ “aí phi Thủy” một trận xong liền đi đến công ty… mở cửa bước vào thấy Loan cùng vài người đang vui cười nó liền hỏi:
– Phó tổng vui vẽ như vậy là chuyện hiếm thấy nha… coi bộ là điềm lành rồi… sao hả có gì vui nói nghe…
– Bộ ngày thường tui “cáu kỉnh” lắm hay sao? À nếu có cũng chỉ tại cậu thôi, không biết tui nợ cậu cái gì, có chút tiền lương thôi lại bắt làm chết người ta… Loan “dí dõm” phản pháo trước sự kinh ngạc của Tân và Tuyết… đây… đây là Tổng giám đốc… không cần ai nói, nhìn vẻ mặt sùng bái của chị mình, Tuyết cũng đã biết câu trả lời rồi.
– Chào cô… đã tới rồi à… lại quay sang nhìn Tuyết, thằng Đức đưa tay ra:
– Vị này chắc là em của cô Lan rồi… xin chào… lại quay sang đưa tay ra bắt tay Tân…
Đức còn rất trẻ, xấp xỉ 17 thôi, nhưng không có vẻ gì là một “tên nhóc vị thành niên” như bao thanh niên khác Tuyết đã từng gặp, Đức chững chạc lại “toát” ra một vẻ “hấp dẩn dâm mỵ” cần có của đàn ông, so với Tân đang đứng bên cạnh thật là một trời một vực mắc dù Tân đã hăm bảy hăm tám rồi, bắt tay Đức khiến Tuyết run lên… không hiểu vì sao, nàng chỉ biết cái anh chàng này mị lực không nhỏ a…
Cãm giác của đàn bà khó giải thích nhưng thường là không sai… người ta nói một sát thủ giết mướn vì giết người quá nhiều nên người luôn tỏa ra một sát khí khiến người đối diện run sợ… Đức không phải là giết người nhiều mà là đụ nhiều nên có mị lực với đàn bà là điều có thể hiểu được, không phải những người đàn bà hiện nay của nó điều mê mệt nó hay sao? Tất cả đều là người từng trãi còn không chống nổi huống gì Tuyết? Con nai tơ chưa từng biết mùi cặc? Bắt tay với Đức, mặt Tuyết đỏ lên… nàng cũng không hiểu vì sao mình lại vậy… nàng chỉ cảm thấy người thanh niên trước mặt rất có sức thu hút.
Tân cũng có cảm giác thua kém nên vừa sợ hãi vừa căm tức… bây giờ nói công ty này là công ty gạt người thì sẽ bị đánh cho vở mồm đấy… lại thấy người tình trong mộng bỗng nhiên ‘nhu mì dễ thương’ hai mắt nhìn Đức với ánh mắt ‘trìu mến’ nhất thời gã thộn mặt ra, bối rối… không biết nên làm gì cho phải trong lúc này… vẽ oai phong hoàn toàn mất hết…
– À nè… trong khi Phó Tổng tiến hành phõng vấn… hay là mời cô vào văn phòng Đức ngồi chơi một chút nhé… lại đưa tay nhìn đồng hồ… thấy cũng là gần 11 giờ rồi liền nói tiếp.
– Sẫn ít khi có dịp… sau khi phõng vấn xong… em mời cô và anh chị đây đi ăn cơm? Lại quay sang Loan nói.
– Phó tổng này… cô cũng đi luôn nha… đừng từ chối rồi nói tôi bạc đãi cô đó… hôm nay dì Út hình như không khoẻ nên không có đi làm… vậy là mất phần rồi… Đức pha trò…
– Vậy sao? Trưa nay tôi cũng có phần? Nè, đừng có nghỉ là ăn trưa bữa nay là xù bữa tối đấy… không dể đâu… Loan hất hàm “kênh kiệu vênh váo”đáp lời khiến Tuyết thiệt mở rộng tầm mắt, đây là giãng sư của mình đây sao? Nếu không chính mắt thấy thì nói cách mấy cũng không tin nha…
Đức làm sao không hiểu ý Phó tổng chứ? Nàng không muốn mất phần đụ tối nay nha… bụng cười hắc hắc… được thôi mà… đã sẵn sàng rồi… liền cười:
– Không đâu… không đâu… trưa khác, tối khác mà… đảm bảo không nuốt lời.
Lan sung sướng hãnh diện, mặt mày rạng rỡ… Đức thật cho nàng mặt mủi, liếc nhìn bộ dáng bạn trai của em gái, Lan “hừ” trong bụng… coi sau này mi còn dám nói bậy nói bạ nữa không…
– Ok… vậy thì mời cô vào văn phòng… anh bạn này phiền chờ 1 chút ha… quay sang Tân, Đức lịch sự cười cười…
– Được… được Tân gật đầu… còn có thể làm gì hơn… nhưng trong thâm tâm đã có toan tính…
Đây là lần thứ nhì Lan đến công ty… lần trước cách đây cũng nữa năm rồi, cùng với Phan đến tham dự buổi khánh thành. Hôm nay dẫn em gái tới để được phõng vấn nhưng lại được tiếp 1 mình trong phòng Tổng giám đốc nên rất kích động… Đức đóng cửa, nhẹ nhàng khóa cho chắc ăn… ý đồ “bốc hốt” chút đỉnh cho có tình điệu, bởi vậy vừa đóng cửa xong liền ôm lấy người đẹp mà sờ soạng khiến Lan vừa mừng rỡ vừa hoảng hốt gắt:
– Làm gì vậy? Coi chừng có người vô bây giờ…
– Không đâu… ai trước khi muốn vô cũng phải gõ cửa mà… cho thương chút đi… Đức kéo Lan ngồi lên đùi mình rồi tay bóp vú, tay mò xuống dưới… bề ngoài thôi chỉ vì Lan đang mặc cái quần Jean bó sát… cởi không tiện lắm. Lan sung sướng để cho hai tay tên”dâm đảng” tha hồ du ngoạn trên người nàng… mặt nàng càng lúc càng đỏ ững… Đức rù rì bên tai nói nhỏ…
– Rủi… rũi ai gỏ cửa thì sao? Kỳ lắm à… không biết nó nói gì nhưng Lan cúi đầu nói như muổi kêu…
– Không có đâu mà… Đức kéo tay Lan đứng lên đi về phía cánh cửa…
Lan hổ thẹn nhưng rồi cũng ngồi xuống… Đức bảo nàng chìu nó, đành phải vậy thôi, cái tên dâm đãng này sao lại đòi hỏi gỉửa lúc này chứ. Chìu nó thôi miễn là không cởi ra là được rồi… Đức kéo phẹc mơ tuya xuống kéo cặc ra ngoài, con cặc đã cứng ngắt rồi… Lan “liếc yêu” nó một cái rồi mở miệng ngậm vào… Đức nhúc nhích mông mình “tới lui”… nó đang đụ miệng nàng…
Lúc này, Tân bên ngoài rút di động bấm một dãy số…
– Alô… mày hả Tân… lâu quá rồi, không liên lạc nghe nói mày đang ở Sàigòn làm đứa con ngoan… hahaha một giọng nam vang lên…
– Anh Toàn à… không phải tui muốn làm đứa con ngoan đâu… anh biết tui mà… bất đắc dỉ thôi… Tui đang ở Cần Thơ… có chuyện nhờ anh giúp…
– Hả? Mầy đang ở Cần thơ à? Không phải đang ở Sài Gòn sao? Xuống đây làm gì?
– Em đưa con bồ xuống phõng vấn… mẹ nó… cái thằng Tổng giám đốc em không ưa… anh chơi nó một vố dùm em… Tân hằn học nói, hắn còn đang căm tức khi nhớ tới cái nhìn của Tuyết khi nhìn thằng Đức…
– Hả? Có chuyện gì? Nói tao nghe… Toàn nghiêm túc hỏi… từ sau cái bửa bị mất mặt ở nhà hàng, hắn coi như bị “cấm túc” tại gia… mất hết mặt mủi, nay chuyện đã “nguội” bèn ra “tái xuất giang hồ”… khổ cái là Toàn cảm thấy hình như uy tín mất hết rồi, đang muốn lập uy phong ngày trước mà chưa có cơ hội, nay nghe thằng bạn xin hỗ trợ… đây là có dịp rồi…
Tân chỉ vắn tắc câu chuyện, hắn nói rất sơ sài, không muốn dài vòng… Toàn lại đang nóng lòng lập uy nên không hỏi rõ cái người giám đốc kia tên gì bèn hùng hổ nói:
– Mầy cứ chờ đó… tao dẩn đàn em tới cho cái thằng đó đẹp mặt… mười, mười lăm phút thôi… yên chí chờ đó… Nói xong liền cúp đường dây, gọi cho đám đàn em…
Tân cúp di động mỉm cười khóai chí… lãt nữa có trò hay xem rồi… nghỉ tới lúc thằng Đức bí đập 1 trận hắn hả hê cười khóai chí…
Đức vấn đang đụ miệng Lan, động tác mỗi lúc mỗi nhanh… nhưng không muốn “phun”… chỉ là muốn “thay đổi hoàn cảnh thôi, chơi đùa một chút, không cần”bắn”… không thể phun phí”đạn dược” mà… bởi vậy nắc đã một hồi liền rút cặc ra khỏi miệng Lan, nhét cặc vào quần, kép phẹc mơ tuya lên khiến Lan lấy làm lạ ngước mặt lên hỏi nhỏ:
– Không “ra” sao?
– Khi khác… mai mốt… phõng vấn cũng sắp xong rồi… Đức cười… kéo Lan đứng lên… “đá lưỡi”một lúc thì có tiếng gỏ cửa… Đức buông Lan ra, mắt nháy nhảy nhìn Lan rồi quay lưng mở cửa như chưa từng có gì xãy ra… Loan đang đứng trước cửa, nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ… “cái tên dâm đãng này chẳng lẻ…”
– Sao hả? Không thành vấn đề chứ? Đức điềm tỉnh dưới cặp mắt dò xét của Loan, hỏi…
– Là học trò cũ của tôi đó… cậu nghỉ sao? Loan vẩn dáo dác nhìn quanh quất như tìm chút chứng tích…
– Hả? Học trò cũ? Đức ngẩn ra. Nguyên nhân là lúc nó vừa đến khi nãy nên không biết hai thầy trò Loan – Tuyết nhận ra nhau… tuy nhiên chỉ ngạc nhiên đôi chút, đây không phải là chuyện nó muốn biết…
– Biết rồi… biết rồi… thầy giỏi trò xuất sắc… vậy được chưa… rồi quay sang Tuyết hỏi…
– Tôi vẫn chưa biêt là chị có đồng ý làm việc cho công ty không thôi…
Tuyết mỉm cười gật đầu…
– Như vậy thì hoan nghênh cô gia nhập Đức Lập… Bây giờ, chúng ta đi ăn chúc mừng… như đã nói khi nãy, tôi mời… à không phải chúc mừng cô gia nhập công ty đâu đừng tưởng bỡ nha… chỉ là muốn đãi cô Lan và Phó tổng Loan thôi, cô coi như có lộc ăn ha… hắc hắc hắc, Đức vừa pha trò vừa không cho Tuyết mặt mủi chút nào nên không cần “ga lăng” người đẹp. Tuyết có ngoại hình rất khá nhưng không phải là “tuýp” người nó thích… nó chỉ thích đàn bà… mặc dù Đức nhà ta chiỉ cấp xỉ 17 thôi…
Như đã nói “theo lồn lồn phớt, phớt lồn lồn theo”. Đức không biết là thái độ của nó làm Tuyết “tổn thương” không ít… Ở Sài gòn lắm người săn đón, nịnh nọt, nói lời ngon ngọt… cái tên này sao lại vậy? Không “ga lăng” chút nào, coi mình như không có… thiệt tức chết mà…
Ậy… là vậy… con gái mà “tức hoặc giận”, có ấn tượng “xấu, tốt” đối với đàn ông là điềm tốt khỡi đầu mọi chuyện. Đức ta nào biết…
Khi mọi người còn đang vui vẽ chuyện trò chuẩn bị ra xe thì có tiếng thắng xe rít lên trước bãi đậu xe… rồi một tốp 5, 6 người bước xuống từ hai chiếc xe… tay cầm ống tuýp sắt, gậy hùng hùng hổ hổ như muốn đập phá… Đức ngẩn ra… nó nhận ra 1 người trong đám người này… cái thằng này tháng trước phá nhà hàng nó, nó đã bỏ qua một lần, bây giờ lại muốn tới phá công ty? Thằng này hoặc là điên hoặc là bại não rồi…
Toàn hùng hổ dẫn đám đàn em lao tới… nóng lòng “lập uy” nên đâu có nhìn trước ngó sau… và dỉ nhiên là không thấy “Đức ca” rồi… liền ra lệnh cho đàn em:
– Đập… đập cho tao tụi bây… có gì tao chịu trách nhiệm… đụ má… cho tụi nó biết mặt…
Đám đàn bà kinh hãi, sợ xanh mặt đứng run rẫy khép nép qua một bên sợ bị hành hung thì còn gì là nhan sắc… đám đàn em được lệnh hùng hổ lao tới… Tân khoái chí cười mím chi…
– Dừng tay… tụi mày dám…
– Đụ má… cái gì không dám… ụa… Toàn ngạo nghể mghêng ngang đáp lời nhìn về hướng người vừa thách thức bọn chúng… bất chợt hắn thộn mặt ra…
– Sao… sao lại như vậy? Chết mẹ rồi… đụ má thằng Tân mầy hại chết tao rồi…
– Anh Đức… Đức ca… sao lại là anh? Toàn nhận ra “khắc tinh” kia, mặt hắn trắng bệch, muốn té xỉu.
Đang hi ha hí hững chờ xem kịch, lại thấy Toàn mặt trắng bệch ấp a ấp úng, Tân cảm thấy có gì đó không ổn, nhất thời không biết là chuyện gì…
– Sao hả? Lần trước tới phá quán… lần này tới phá công ty… anh tưởng tôi là người dể cho anh bắt nạt à? Đức lạnh giọng hỏi…
Toàn sợ chết khiếp… cái người này ngay cà cậu ấm con Chủ tịch tỉnh cũng đánh, bắt nhốt thì hắn là cái thá gì chứ… lần này chết mẹ rồi… phải giải thích sao đây? Sau lần trước, ba và cậu hắn đã nói rồi… sau này gặp người này thì phải tránh xa mười ngàn dậm… hôm nay hắn lại tới gây chuyện… càng nghỉ càng sợ… lại thấy Tân đang đứng thộn mặt ra gần đó, Toàn hét lên chỉ thẳng mặt Tân nói lớn:
– Đức ca… cũng là thằng này nói ông chủ công ty này cướp bạn gái của nó nên nhờ em trượng nghĩa ra tay… em đâu có biết Đức ca là ông chủ chứ, nếu biết em đâu có gan vậy… nói xong Toàn điên tiết lên cầm cây tiến tới đánh túi bụi vào Tân… càng đáng càng mạnh rõ ràng muốn làm cho Đức ca thấy, Đức ca hả dạ hắn mới được khoan hồng…
Đức thộn mặt ra… nó hiểu rồi… cái thằng cha Tân nầy nỗi ghen nha… mà thiệt là kỳ quái mà… mình hôm nay mới gặp cô nàng Tuyết thôi mà… sao lại như vậy chứ? Đức nhìn Tuyết lắc lắc đầu… oan cho tui quá nha… tui chẳng có tình ý gì với cô này mà… nhìn Tuyết xong lại nhìn Lan, trợn mắt ra vẻ không hiểu gì ráo… Loan, Nhung đứng bên cạnh cười trộm.
Lan tức muốn ngất đi… nhìn Tân như muốn nuốt sống hắn vào bụng, Tuyết mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng thẹn quá hoá giận… thấy Tân đang nằm gục dưới đất liền bước tới đạp cá vào thẳng mặt… hét:
– Ai là… là bạn gái của anh chứ… thiệt là làm tui tức chết mà… cứ thế mà đạp thêm vài cái… Tân cùng đàn em cũng không ngừng đánh đá tới tấp…
– Nè… kêu bọn họ dừng tay… không chừng có án mạng nha… Loan nhắc…
– Dừng tay… Đức hét… Toàn và bọn đàn em liền lập tức dừng tay… bọn họ cũng sợ gây ra án mạng nhưng vì muốn Đức ca “hài lòng” đó thôi…
– Đem hắn đi đi… lần này coi như tao bỏ qua cho chúng mày thêm lần… lần này nữa thôi… nếu còn lần tới… tụi mày biết kết quả ra sao chứ?
Như được đại xá, Toàn và bọn đàn em đại hỉ, nhất là Toàn hắn cảm kích muốn rơi lệ, cúi gập người xuống thề thốt:
– Đức ca… anh yên chí đi… không bao giờ… không bao giờ có lần nữa đâu…
– Đem hắn đi đi… nếu còn chậm chạp tao đổi ý…
– Tụi bây còn không nghe Đức ca nói sao? Khiêng thằng khốn nạn nay đi mau lên… Toàn hướng về đám đàn em quát lớn rồi cụp đuôi cùng đám đàn em lũi mất…
– Thôi hết chuyện rồi… bây giờ mình đi ăn… Đức nói lớn… bất chợt thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt sùng kính… Thì ra, là đàn bà, ai cũng thích đàn ông của mình oai phong để có thể bảo vệ được mình, nay thấy đám côn đồ kia sợ Đức như sợ cọp, cúp đuôi chạy thục mạng, Lan ngây ngốc hận không thể gào lên cho cả thế giới biết đây là người đàn ông “của nàng”, Loan càng ngày càng thấy tên nhóc này mang đến cho nàng nhiều ngạc nhiên thích thú… chuyện giường chiếu đã làm nàng mê mệt rồi, không ngờ lại còn là một “cường giả” đối với bọn côn đồ nữa… Nhung, Tuyết nhìn Đức với ánh mắt sùng bái ngây ngốc thầm ước mình có người đàn ông như vậy thì có giãm thọ vài năm cũng đáng đấy.
Thấy mọi người đứng sững người nhìn mình, Đức nào biết hình tượng nó hiện giờ đang cao lớn vĩ đại trong lòng họ, chỉ nghỉ rằng mấy người này còn đang sợ chết khiếp… nó cười khì nói:
– Xong rồi… xong rồi không cần phải sợ nửa… bảo đảm trăm phần trăm… chúng ta đi ăn tôi mời… rồi quay sang Tuyết còn đang ngây ngốc si dại.
– Nè… quên hỏi… chị khi nào bắt đầu đi làm vậy?
– Cậu… cậu vẫn còn muốn mướn tôi… Tuyết mừng rỡ hỏi… khi nãy Tân “quậy” nàng tưởng là “tiêu đời” rồi tâm trạng đang rối bời, nghe Đức hỏi khi nào mình đi làm liền kích động mừng rỡ không thôi…
– Nè… bạn trai cô là bạn trai cô, cô là cô, hai chuyện khác nhau… nói cho cùng chỉ là hiểu lầm thôi mà… cô cứ nói cho anh ta biết là được rồi…
– Hắn… hắn không phải là bạn trai của tôi… Tuyết cảm thấy tức tối khi bị Đức hiểu lầm…
– Vậy à? Mà thôi phải cũng được không phải củng được, không liên quan tới tui ha… bây giờ đi ăn… đói rồi… Tuyết bậm môi, cảm thấy uất ức, oan uổn… rơm rớm nước mắt… định lên tiếng phản bác… lúc đó di động của Đức vang lên… Đức nhìn màn ảnh, đưa ngón tay lên miệng ý bảo mọi người nhỏ tiếng đừng ồn…
– Hahaha… sao rồi… có phải là nhớ tui không? Lúc này Đức có ý muốn khoe khoang một chút về ‘quan hệ’ giữa nó và Nancy với mọi người nên cố ý bấm ‘lầm’ nút ‘speaker’ cho âm thanh cuộc điện đàm vang lên, Đức nghỉ là Nancy sẽ có tin mừng gì quan trọng về cái dự án cao tốc Bắc Nam thôi… nên hi hi ha ha…
– Đàng hoàng một chút đi… cẩn thận coi chừng tôi… thiến cậu đấy…
Đức đỏ mặt sượng sùng… tắt “speaker” bây giờ cũng không kịp nữa rồi… mọi người chung quanh ai cũng cúi đầu cố nín cười nên mặt ai nấy ũng đỏ ững… chỉ có Tuyết hỏi nhỏ chị mình:
– Ai vậy chị ba?
– Hồ ly tinh thôi… Lam “hậm hực” liếc xéo thằng Đức một cái, định bụng mai mốt sẽ tra tấn”cho hắn biết tay… Tuyết nghe chị mìngh trả lời”cộc lốc” liền giật mình nghỉ Lan còn giận cái vụ Tân làm mất mặt nên làm thinh không hỏi tiếp, chốc chốc lại liếc Đức một cái… không biết nghỉ gì…
Lúc này Đức biết khôn, không dám khoe khoang nữa, tắt vội speaker nói chuyện xù xì gì đó nhưng nét mặt của nó mọi lúc càng rạng rỡ… Cuôi cùng sau khi cúp di động thì quay sang nhìn mọi người rồi nói với Loan.
– Có tin mừng… trước hết mời tất cả nhân viên đến tập trung tại phòng hội nghị cũa công ty… tôi có việc muốn tuyên bố…
Dường như đã đoán trước là chuyện gì… Loan kích động nhìn Đức hỏi nhỏ:
– Cao tốc Bắc Nam? Có tin rồi?
– Ừm… là tin vui… đi tập trung nhân viên đi… họ cũng nên biết để khích lệ tinh thần họ…
– Ừm… Loan gật đầu liền nhanh chóng đi về phía Nhung, nói nàng gọi tất cả nhân viên đến phòng hội nghị… thấy hai chị em Lan, Tuyết xớ rớ đứng đó Đức nói:
– Là tin vui của công ty… chúng ta coi như người một nhà… hai người cũng tới phòng hội nghị đi… không lâu đâu… sau đó chúng ta đi ăn…
Lan nghe câu “là người một nhà” trong bụng thấy ngọt ngào nhưng mặt ngoài lại “hừ” một tiếng rồi kéo tay em đi theo mọi người…
Chẳng mấy chốc, căn phòng hội nghị đầy ấp người, hơi chật chội tuy nhiên nét mặt ai cũng rạng rỡ, họ nghe phong thanh là có tin vui, ai cũng quan tâm nhất là tương lai của công ty, 90 phần trăm những người ở đây làm việc chưa được 6 tháng…
Khi họ thấy Đức đi vào phòng hội nghị cùng với Phó tổng, tất cả đều im lặng…
– Các vị… các vị… hôm nay triệu tập các vị là vì tôi vừa nhận được một tin mừng rất lớn muốn chia sẽ… Đức nói xong câu đầu khiến mọi người như nín thở… vẽ mặt ngưng trọng… là tin mừng đấy… Đức thấy vẽ mặt mọi người liền đắc ý… cố ý “câu giờ” một chút bằng cách bưng ly café hớp một ngụm… “thiệt là cảm giác không tồi nha” khi được coi là “trung tâm” của những người chung quanh.
– Tôi vừa được tin… chúng ta sẽ được một phần hợp đồng cao tốc Bắc Nam… một hợp đồng trị giá 1 ngàn tỷ…
Mói người có mặt trong phòng họp đều sững sờ… hầu như tất cả đều hít một luồng khí vào buồn phổi… họ cố kìm cơn cảm xúc để khỏi la lên vì vui sướng… 1 ngàn tỷ… là 1 ngàn tỷ đấy… đây là một con số thiên văn… nếu như vậy tương lai của họ ở công ty thật là “tiền đồ vô lượng” nha…
– Nhưng có điều kiện đấy? Thấy mọi người đang hí hững Đức liền tung quả bom tấn:
– Tháng tới, một phái đoàn của Tổng Cục Xây dựng cầu đường quốc gia sẽ đến đây tham quan và đánh giá thực lực của công ty chúng ta… nếu kết quả tốt thì cái hợp đồng 1 ngàn tỷ sẻ là món đồ trong túi chúng ta thôi… ngược lại… tôi không cần nói mọi người cũng đã hiểu…
Bỡi vậy từ đây đến đó… mong tất cả anh chị em, hãy vì tương lai của công ty mà nổ lực cố gắng cho kết quả được tốt đẹp… tôi tin tưởng chúng ta sẽ làm tốt… Chúng ta phải cố gắng… và để khuyến khích các anh chi… hôm nay cơm trưa tôi đãi… tháng tới nếu kết quả thẫm định tôt… chúng ta sẽ ăn mừng lớn… Các vị thấy thế nào?
Không cần nói thêm, tất cả nhân viên mới cũ đều phấn khích, họ nhìn Đức với ánh mắt sùng bái… ai nói tuổi trẻ không làm được trò trống gì? Nhìn đi… công ty được cái hợp đồng nghìn tỷ đấy…
Lan nhìn Đức với ánh mắt “yêu thương sùng bái”rồi nhìn Tuyết với ánh mắt “kêu ngạo”, hận không thể nói cho em mình biết đấy là “anh rể” của mày đấy… cử chỉ ánh mắt của nàng không qua “pháp nhãn” của Phó tổng, đã có lòng nghi rồi, nay thấy ánh mắt “đắm đuối” khi Lan nhìn Đức liền rủa trong bụng “thằng tiểu quỉ dâm dục”, lòng bực bội không thôi…
Trong buồi ăn trưa “ủy lạo” Cường thấy Tuyết hai mắt hắn sáng rở, đeo dính tán tỉnh. Từ lúc bị Tâm thẳng thừng từ chối lời mời khiến hắn tẻn tò, cảm thấy uy tín xuống dốc, nay thấy Tuyết mỹ lệ không kém lại có phần trẻ trung hơn Tâm nên quyết tâm cua tới tay… có ý vừa được người đẹp vừa cho Tâm “biết mặt”. Cường nào biết đối với sự săn đón của hắn, Tuyết chỉ ậm ừ cho có lệ, ánh mắt nàng cứ luôn liếc trộm nhìn thằng Đức, thỉnh thoảng không biết sao mặt lại đỏ lên…