Phần 30
Hôm nay Tâm không đi làm, từ tối qua đến giờ, người khi lạnh khi nóng, đầu nhức mắt hoa nên sáng giờ nằm trên giường, miệng khô, bụng lại đói meo… cố gắng xuống giường kiếm gì ăn lót bụng, đang từng bước xuống phòng bếp thì có tiếng mở cửa, nguyên do là nàng có đưa cho Đức chìa khóa nhà nên nó mở cửa bước vào, trên tay đầy túi xách có mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Đức biết Tâm bệnh nên lúc ở nhà hàng, nó không quên gọi vài món mang về cho nàng… vừa bước vào thấy Tâm đang đứng giữa nhà liền để mọi thứ lên bàn, nhanh chóng tới đỡ hai tay nàng trách…
– Đi đâu vậy? Sao không nằm nghỉ?
– Đói bụng mà… kiếm gì ăn rồi uống thuốc… Tâm thấy ngọt ngào, không uổng công mình thương nó như vậy…
– Không cần kiếm đâu… Đức mua đủ hết rồi, nè… muốn ăn cháo có cháo, muốn canh có canh, có cơm có mì xào… chỉ cần để trong tủ lạnh. Khi nào muốn ăn thì hâm nóng với lò vi sóng là được rồi… mai lại đem tới nữa… không cần lo không có gì ăn ha… bây giờ ăn gì Đức hâm nóng cho… ngồi đi… nhanh lắm.
Cơn nhức đầu, nóng lạnh bỗng nhiên biến mất, Tâm thấy khỏe hơn bao giờ hết, lòng ngọt ngào cảm động không thôi, nhất thời nói không nên lời… Đức hâm nóng thức ăn, vừa phục vụ “người đẹp” vừa kể chuyện hợp đồng cao tốc, cũng không quên kể chuyện “cười” sáng nay do cái tên Tân mang đến…
– Cái cô nàng Tuyết gì đó… có đẹp không? Tâm nhìn Đức cười “mỉm chi” hỏi…
Đức ngẩn ra… “chết mẹ” rồi… nụ cười này có kèm theo “vạn tiễn xuyên tâm”nha… bèn “trấn tỉnh” trả lời:
– Coi cũng được… mà đẹp hay không có quan hệ gì… chủ yếu là làm được việc hay không thôi, đẹp mà vô dụng thì cũng như không… nè… nè ăn đi đừng để nguội… nó cầm một muỗng cháo đưa tới miệng Tâm… nàng mở miệng cho nó đút cháo như đứa trẻ… Giác quan thứ 6 của người đàn bà khiến nàng có cảm giác bất an về cái người tên Tuyết này và cảm thấy bị uy hiếp 1 cách vô hình, nghỉ tới đó chẳng biết vì sao cả người như tràn trề “sinh lực” khỏe” hẳn lên, không tự chủ được bất giác đưa tay sờ đũng quần thằng Đức…
– Dì Út… Đức ngẩn ra… chuyện gì đây? Đang bệnh đó nha… không phải chứ? Muốn đụ? Nếu không thì sờ cặc mình làm gì?
– Dì… dì khỏe nhiều rồi… tâm lí nhí nói như muỗi kêu, tay kéo phéc mơ tuya quần của thằng Đức xuống, quyết tâm làm sao trong phương diện này… không ai là “đối thủ” của nàng được…
– Kỳ lạ nha… chẳng lẽ lúc đàn bà bệnh thì khả năng trong “chuyện này” tăng vọt? Đức tự hỏi, vậy sao cũng được mà… ứng chiến thôi… biết đâu đụ xong một cái bệnh khỏi hẳn? Hắc hắc hắc… vậy thì đụ thôi… không ngại đâu, đầu nghỉ, tay sờ bóp mò loạn lên… chẳng mấy chốc Đức cảm thấy cái này… cái này không phải là đi thăm người bệnh nha mà là tới đây đụ đúng hơn… nếu ngày mai dì Út khỏe mạnh đi làm bình thường… như vậy có thể nói là “đụ” cũng là một phương pháp chữa bệnh chứ hả? Hắc hắc hắc…
Đức đứng nhìn xuống thấy Dì Út đang bú cặc nó mà thắc mắc… có cái gì đó không bình thường… sao hôm nay lại mãnh liệt như vậy nhưng mà quá đã… càng ngày càng tiến bộ nha… coi bộ những người kia cũng phải học hỏi từ dì Út rồi… cũng nhờ mình có tài “huấn luyện” nha.
– Sớm vậy? Khuya về không được sao? Thấy Đức lui cui mặc lại quần áo, Tâm nũng nịu ôm choàng cổ nó tay cứ nắm cặc dụ dỗ… không cho Đức mặc quần lót vào… lúc Đức mang thức ăn tới nhìn nàng như “chết rồi” vậy, một trận đụ thôi liền hết bệnh? Đức thiệt mở rộng tầm mắt… cũng có thể lắm chứ biết đâu tinh dịch của mình không chỉ ‘bổ dưỡng’ lại có thể ‘kháng sinh’? Nếu không làm sao có thể giải thích dì Út sau khi ‘nuốt’ liền khỏe? Nếu đăng tin này lên ‘phây bù’ (Facebook) thì sẽ được triệu người tham khảo nha… hahaha nói chơi cho vui thôi… không dám… không dám… thiên hạ ném đá lỗ đầu.
– Ậy… tối nay phải thảo luận với đám nhân viên một chút, chuẩn bị cho tháng tới người của Cục cầu đường quốc gia tới thẩm định… quan trọng lắm… phải lên kế hoạch cho hoàn hảo mới được. Đức lại xạo một hồi… Sáng nay, nó đã hẹn với Loan, mời nàng đi ăn xong rồi “đụ ủy lạo” coi như “đền bù” công lao làm việc cực nhọc của Phó tổng… khặc khặc khặc… xù ai thì có thể, chỉ có hai người người không thể xù “đụ”… người thứ nhất là Nancy người thứ hai là Phó tổng Loan.
Tâm nghe có liên quan đến chuyện kế hoạch xây dựng con đường cao tốc mới chịu cho nó mặc lại quần áo ra về tuy nhiên cũng “vùng vằng” ngắt véo con cặc kia một hồi mới chịu hoàn toàn buông ra.
…
Lúc ra khỏi nhà hàng, Đức danh chánh ngôn thuận mang thức ăn cho Dì Út cũng là thư ký của công ty… ai cũng không nghỉ rằng nó vừa “bị bắt” đụ một trận. Phó tổng thấy Tổng Đức liền lòng nở hoa trong bụng nhưng mặt ngoài thì làm nghiêm…
– À nè… cái cô Tuyết gì đó… khi nào đi làm vậy? Đức kiếm chuyện cho có chuyện nói thôi, đối với nó khi nào bắt đầu đi làm… không quan trọng.
– Chuyện gì? Sao lại để ý vậy? Có hứng thú với cô ta sao? Loan châm chọc…
– Hứng thú? Còn khuya… cô ta không phải là tuýp người tui thích… rồi hạ giọng nói tiếp: ‘Tui chỉ có hứng thú với người thành thục kinh nghiệm như Phó tổng thôi à… Thiệt đó… không xạo nha… càng ngày càng mê Phó tổng… đối với tui, cô là đệ nhất mỹ nhân trong công ty này. ‘
Đàn bà là động vật dễ bị lường gạt nhất mặc dù đã từng trải tới đâu đi nửa, Loan không ngoại lệ, nghe Đức nói liền cảm thấy ngọt ngào… tuy nhiên mặt ngoài vẫn còn “đanh đá”:
– Như vậy tui so với cô Lan hồi sáng thì sao hả?
– Cái gì đây? Nè nè… ăn bậy thì được chớ có nói bậy nha… sẽ chết người đó… Đức “đổ mồ hôi” chối lia lịa… bà cô này đúng là yêu nghiệt nguy hiểm mà… sao cái mũi lại thính vậy?
– Đừng có chối nha… cô ta nhìn cậu là tui biết rồi… không cần phải dấu đâu, không liên quan tới tui, cậu coi chừng Nancy kìa… Loan ra vẻ “rộng lượng” vì chuyện không liên can tới mình.
Đức là ai chứ? Kinh nghiệm “đầy mình”, mấy cái bẫy này không dễ làm Đức mắc vào đâu… nó tỉnh bơ:
– Vàng thiệt không sợ lửa… để mai mốt cô sẽ biết thôi… À nè… cô có kế hoạch gì cho tháng tới hả? Nancy có nói mình cứ cố gắng làm… không cần phải sợ… hợp đồng nắm chắc trong tay rồi nhưng cũng không thể sơ sài quá, như vậy sẽ rất khó coi… cô nói có phải không? Để “né đạn” của Loan tiếp tục bay tới Đức liền chuyển đề tài…
Loan cũng không ngu, biết Đức “né đạn” của mình nhưng nàng cũng chỉ là nghi ngờ thôi, nghe Đức nói về chuyện tháng tới, trầm tư một chút nói.
– Mốt tôi về Sài gòn 3 bữa… thứ hai trở xuống rồi bắt đầu… Nancy nói như vậy cũng tốt, không có nhiều áp lực, nhưng không thể làm cho qua quýt.
Đức vừa nghe vừa gật gù ra vẻ hài lòng… không phải vì “chuyện công” mà là hài lòng vì đã thành công lèo lái câu chuyện đi hướng khác… Đối diện với đàn bà như Loan thì phải tuyệt đối đề cao cảnh giác nếu không là sụp bẫy liền.
– Vấn đề là 2 công ty của ba và chú cậu… 2 người đó phải có mặt tại đây hoặc chỉ định người phụ trách rõ ràng… Loan nói tiếp…
– Ừm… cái chuyện này tôi sẽ nói với họ… À bây giờ hơi đoi đói nha… mình đi được chưa? Dù sao đụ với Tâm cũng tốn sức nên Đức cảm thấy đói…
– Mới ăn hồi trưa mà… sau mau vậy lại đói rồi… Loan nào biết Đức vừa đụ một trận chứ…
– Ậy, tui là thanh niên trai tráng mà… cũng 5 giờ chiều rồi… đi được rồi…
– Có chỗ nào đặc biệt không? Trên xe Đức hỏi.
– Cậu quyết định đi… Loan ngả người lên ghế lim dim như muốn ngủ…
– Nhà hàng Hoa Cau… Hoa Sứ… thôi chọn Hoa Sứ đi tại vì có bản nhạc “Hoa sứ nhà nàng” chứ chưa bao giờ nghe Hoa cau nhà nàng nha… tới đó chọn cái bàn nhìn ra mé sông… gió mát khung cảnh không tệ… lãng mạn, thơ mộng, xong tối nay về nhà cô ha… vừa nói tay trái vừa lái xe, tay phải đặt lên đùi Loan sờ soạng…
– Coi chừng đụng, lo chạy xe đi… làm như thiếu thốn í… Loan nói xong quay mặt giấu nụ cười hài lòng của mình, càng ngày cảm thấy ở gần thằng nhóc này nàng càng cảm thấy rất vui vẻ.
– Tình điệu đó mà… Đức trơ tráo cười hề hề… tay vẫn sờ đùi, nếu không phải đang lái xe chắc là bàn tay thọc thẳng vào tới bến rồi…
Sau buổi bàn giao diễn ra tại Thành ủy… Bí Thư hải và Phó Chủ Tịch Thường trực Vân chính thức đảm nhiệm chức vụ mới… đây là thời đại của Đoàn văn Hải… mọi người điều hiểu như vậy… cách đây vài hôm, Hải còn oán giận việc Phó chánh văn phòng Thu Vân, một thuộc hạ dưới quyền đột nhiên “nhảy lên” ba bước ngồi cùng bàn với mình nhưng nay lão đã hiểu… “Bề trên” đã an bài cho lão một “đồng minh” quan trọng trong hội nghị Thường ủy… vá lại Hải cũng rất hài lòng với Thảo… người này bú cặc không tệ lại “nuốt”… cái này Vân không bằng… coi như “mất trái quýt lại được trái cam”.
Phó Chủ tịch Diễm sau buổi bàn giao “oán” giận không kèn không trống lặng lẽ ra ngoài Đà nẵng nhậm chức… không một buổi “đụ” từ giả… Hà “tường thuật” lại với giọng oán giận không kém… có điều là Hà không đi theo chồng nhậm chức… lấy cớ là không muốn bon chen nữa, muốn an nhàn ở lại Vĩnh Long… trong điện thoại lại ‘thòng’ thêm một câu ‘mai mốt hai dì cháu sẽ thường xuyên thăm nhau ha… ‘ Đức hiểu ý mà… hắc hắc hắc… không thành vấn đề đâu. Cũng như câu ‘Phù sa không chảy ruộng ngoài’ thì cặc Đức sẽ ưu tiên cho người nhà thôi…
Hôm nay là ngày đầu tiên Thu Vân đi làm với tư cách là Tân Phó Chủ tịch thường trực… Trong bộ y phục OL, đôi kiếng trắng, bước đi khoan thai uyển chuyển, thân hình hấp dẫn khiến cặc trong quần của nhiều thằng cán bộ dâm dê trong khu vực Ủy ban nhân dân rục rịch nhưng chỉ là trong lòng thôi, ngoài mặt thì rất là thành kính, lễ độ cúi đầu chào khi thấy nàng, những “bà tám” như Linh cũng rất nhiều, ai cũng nhìn Vân với ánh mắt thân thiết nhưng đại đa số trong lòng họ thì vô cùng đố kỵ ganh ghét…
Vân cũng vậy mà, trước kia người ta chào mình thì nàng cũng niềm nở chào lại đáp lễ, lại tỏ ra bình dân thân thiết gắn bó với “đồng nghiệp”… dù sao cũng là làm chung cơ quan tuy là chức vụ có khác biệt một chút thôi, nhưng nay đã khác rồi, nàng hôm nay là lãnh đạo cao tầng đấy, có ảnh hưởng đến hướng đi của thành phố, lãnh đạo phải có uy nghiêm của lãnh đạo, cho nên hôm nay những người “xưa” niềm nở thân thiết chào, Vân chỉ gật nhẹ đầu coi như đáp lễ… lãnh đạo mà… phải thế chứ. Đó là “khí thế” của lãnh đạo…
Văn phòng này là văn phòng trước kia của Chủ tịch Diễm… tuy nhiên bàn ghế đều là mới và nhập từ nước Ý về, cách trang trí đều theo phong cách Âu châu… đó là ý của Vân và… người theo ý Vân hành sự chính là Thảo… tử địch trời sinh của nàng, nghỉ tới đây Vân nhếch miệng cười thích thú, người ta nói 30 năm Hà đông 30 năm Hà Tây rất đúng mà, hôm nay Vân “trên cơ” con đượi kia nhiều… à nghe phong thanh “nó” đã quy thuận và đang núp dưới “dái” lão Hải… Vân bật cười thích thú… nghỉ: “Từ từ đi… bà đây sẻ chơi với mi”.
Đang miên man đắm chìm trong vinh quang thì nghe tiếng gõ cửa… Vân nghiêm trang nói giọng ra:
– Vào đi…
Thảo nhanh chóng bước vào cười tươi…
– Chủ tịch Vân… xin chào… tôi tới đây xin chỉ thị về việc tuyển thư ký cho chị… không biết tiêu chuẩn của chị ra sao…
Không trả lời gấp… Vân gõ gõ ngón tay trên bàn ra vẻ đăm chiêu suy nghỉ thật ra nàng đang hả hê trong bụng, “nó” đang đứng chờ chỉ thị của nàng a… đã quá sướng quá đi.
Chủ tịch Vân đang suy nghỉ, Chánh văn Phòng Thảo không dám thở mạnh chỉ đành đứng im lặng chờ… người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu… biết là như vậy nhưng khi thấy “con đượi” kia “hống hách” ngồi gõ ngón tay suy nghĩ khiến Thảo giận suýt hôn mê bất tỉnh vì giận nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thành kính chờ lệnh…
– Chuyện này… tôi sẽ suy nghỉ thêm… chị chọn tôi ba người đi… tuổi không quá 40, Có bằng cấp Đại học, à tốt nhất là người bản địa… tôi sẽ chọn 1 trong 3 người này… tạm thời là như vậy…
– Vậy được… nếu không còn gì nữa tôi sẽ đi thu xếp…
– Ừm đi đi… à cho tôi tách café…
– Dạ được… Thảo cúi người quay lưng bước ra ngoài căn dặn một phụ tá mang vào cho Chủ tịch Vân tách café xong tiến về phía phòng mình… đóng cửa lại Thảo mặt xanh mét vì giận…
Vân hả hê… cuối cùng cũng có ngày này… nàng lấy di động gọi cho Đức… cú gọi đầu tiên của Chủ tịch Vân là gọi cho thằng Đức…
Chiều hôm qua sau khi ăn tối ở nhà hàng Hoa sứ về, Đức liền đưa Loan về nhà nàng rồi cứ đè Phó tổng mà đụ đến gần 11 giờ đêm mới mò về nhà minh.
Vậy mà sáng nay, Đức lại đang đụ… trên giường, Nhàn nằm ngửa, hai chân gác lên vai Đức trong khi nó ra sức dập, hai vú tưng tưng theo nhịp nhanh chậm, hai mắt nhắm khít, miệng rên ư ư, hai tay bấu chặt vai nó chứng tỏ nàng đang sướng…
Số là sáng nay thức giấc thấy quần thằng con “dựng lều”, buổi sáng mà, đụ giờ này là sướng nhất nên không do dự chút nào, đưa tay kéo quần nó xuống, cầm cặc dùng lưỡi trêu đùa một chút rồi ngậm vào, không ngậm thì thôi nếu đã ngậm rồi thì khó mà nhả ra nha… cứ thế mà đầu gục gặt lên xuống.
Thanh niên trai trẻ thì khác với người trung niên hoặc người già, cặc cứng buổi sáng là chuyện thường tình, trong tình trạng mơ màng lại cảm giác cặc mình được bao phủ trong một khung trời ấm áp Đức dần dần thức giấc… bên ngoài trời lại đang mưa… lúc này đụ là sướng nhất… vì vậy nằm hưởng thụ một hồi… hahaha mẹ ăn gian nha, sáng hôm qua đụ rồi hôm nay lại muốn? Cũng được thôi… ưu tiên cho mẹ ha… liền ngồi lên tay bóp vú, tay sờ lồn miệng bú liếm một hồi lâu, đút cặc vào dập… đang dập thì di động reo lên… tuy vậy vẫn không ngừng, chỉ đưa ngón tay lên miệng ra dấu bão Nhàn giữ yên lặng, nó thì vừa bắt điện thoại vừa dập…
– Alô… Chủ Tịch Vân… xin chào… xin có chuyện gì chỉ dạy đây…
– Cậu đừng có nói vậy nha… không dám đâu… Chỉ là khi nào tôi có cái hân hạnh được mời cậu bữa cơm vậy? Cậu đừng từ chối đó nha… không mời được cậu tôi cảm thấy làm sao ấy… giọng Chủ tịch Vân nũng nịu vang lên…
– Hahaha… Chủ tịch đã nói như vậy thì tôi không có lý do gì từ chối… Chị cứ nói thời giờ địa điểm tôi sẽ có mặt mà…
– Vậy thì hay lắm… chiều nay được chứ… 7 giờ chiều tối… gặp nhau ở nhà hàng Sao Hôm không gặp không về…
– Được… tôi sẽ đến đúng giờ… cảm ơn Chủ tịch Vân trước nha… Xin Chào… Chiều gặp.
Tắt di động liệng qua một bên, Đức cúi xuống miệng ngậm đầu ti bầu vú này tay bóp bầu vú kia, người tiếp tục bom lên xuống trên cơ thể của Nhàn, hai tay nàng ôm sát lưng, hai chân quặp lấy mông nó siết mạnh…