Phần 32
Trên đường lái xe tới nhà Loan thì tiếng chuông di động vang lên, Đức liếc nhìn trên màn hình thấy Phó tổng Loan gọi tới, nó mỉm cười bắt máy.
– Đang trên đường đi tới… nói rồi nha lát nữa mình ở truồng…
– Hôm nay không được… Giọng Loan nói nhỏ và gấp rút trong điện thoại…
Đức ngẩn ra… sao vậy? Bộ có gì quan trọng sao… liên hỏi:
– Sao vậy? Có chuyện gì?
– Có khách… là học trò của tui… Cô Tuyết đang ở đây… Loan nói với giọng miển cưỡng… quả thật nàng không tình nguyện đón Tuyết chút nào, tất cả đã chuẩn bị cho buỗi lãng mạn tối nay, trong lúc lăng xăng thì có tiếng chuông ngoài cửa, tưởng là thằng Đức tới sớm nên lòng nở hoa… ai dè khi mở cửa thì thấy Tuyết tươi cười… Loan đành “bấm bụng tươi cười” mời vào… Cô nàng Tuyết này hồn nhiên chuyện trò huyên thuyên không có dấu hiệu ra về khiến Loan chột dạ tức muốn chết… cuối cùng đành gọi cho Đức…
Đức liền hiểu…
– OK… vậy bữa khác…
– Ừm vậy đi… Loan giọng “oán giận”… nói xong liền cúp máy…
Đức chuyển hướng xe chạy về nhà… hy vọng giờ này, mẹ chưa xuống nhà hàng…
Quả nhiên khi thấy Đức, Nhàn ngạc nhiên, thường thì tối khuya mới về…
– Sao hôm nay về sớm vậy?
– Hôm nay không bận lắm… mẹ xuống nhà hàng giúp việc hả? Hôm nay thôi đi ở nhà vứi con ha…
Thật ra cái việc Nhàn xuống nhà hàng phụ việc chỉ là kiếm chút chuyện làm cho vui thôi, đi cũng được mà không đi cũng chẳng sao, khi nghe Đức nói muốn mình ở nhà, thật là trúng tâm ý của nàng sao lại không chịu chứ?
– Ỗng và chú ba xong ở ngoài Đà nẵng rồi, nghe nói tuần tới sẻ về…
– Ừm… vậy… mình làm sao đây… Nhàn nhìn Đức hỏi, vẻ lo ngại trên mặt… hiện nay Đức điều ngủ với nàng, hai mẹ con đụ nhau mỗi đêm, quen rồi… mai mốt Tuấn về… là một vấn đề nha… tuy cả hai có thể chờ Tuấn ngủ say nữa đêm xuống nhà bếp đụ lén nhưng không phải là kế sách lâu dài, đụ trên xe cũng được đấy nhưng lâu lâu một lần thì được, đụ hoài trên xe cũng rất bất tiện đấy… nhất thời Nhàn không biết tính sao…
– Mẹ có chút tiền không? Đủ để mua căn nhà cấp 4… Đức hỏi.
Mắt Nhàn sáng lên… ý kiến hay đó… tiền nàng có… hai hoặc ba trăm triệu thôi đủ để mua căn nhà cấp 4… coi như đầu tư, mai này giá nhà lên… bán lại cũng có lời…
– Có… khoảng gần nữa tỷ…
– Vậy thì tốt rồi… con sẽ để ý… khi nào có nhà coi được con nói mẹ mua…
– Ừm được… Nhàn mừng rỡ… Đức quay người ra khóa cửa… Nhàn nhìn con… biết nó muốn đụ rồi… quả nhiên không ai hiểu ý con bằng mẹ, Đức quay người kéo Nhàn đi lên phòng tắm trên lầu… “đã lâu rồi mình không tắm chung mẹ à… bây giờ còn được mai mốt…”Đức cười hắc hắc.
– Không phải nói sẽ mua cái nhà cấp 4 sao… Nhàn tủm tỉm cười… quần áo trên người đã bị thằng Đức lột sạch nằm rãi rác trên cầu thang, ngay trước cửa phòng tắm, hai tay nàng đang chống lên tường, mông chìa ra sau… Đức đưa miệng áp sát bú liếm… về cái nghệ thuật bú liếm lồn đàn bà, người Nhật và người Mỹ là hai “trường phái” khác nhau nha… đàn ông Nhật khi bú lồn thường hai tạo tiếng kêu “rồn rột” giống như khi họ ăn tô mì hoặc hủ tiếu, người Mỹ thì khác, lúc bú lồn cũng giống như khi họ ăn uống, điềm đạm… không nghe tiếng động “rồn rột” thô bỉ như bọn Nhật…
Đối với chuyện bú lồn đàn bà… Đức có thể nói là “vạn sự thông, kinh nghiệm có thừa và khẩu kỷ xuất chúng”, dù kiểu nào đi nữa… cái lưỡi của thằng Đức cũng làm cho người đàn bà “điên” lên được… Nhàn, Thủy, Lan, Dì hai, Phó tổng Loan thích kiểu Nhật còn Thu, Dì Út, Phó tổng, Chủ tich Vân thích kiểu Mỹ…
Kiểu nào đi nữa thì cuối cùng cũng là rên rỉ thôi… người ta thường nói “đường nào cũng tới La mã”… Kiểu bú lồn nào thì cũng đưa đàn bà lên tiên… ậy dù sao đó cũng chỉ là “dạo nhạc” hoặc là “món khai vị” thôi… cái quan trọng là đút vào dập… hắc hắc hắc… lúc trước cứ phiền lòng vì học thì không thông minh sau này ra đời chỉ có nước làm cu li… không phải đâu nha… sai rồi… làm nên sự nghiệp chỉ cần “CỰ BẶT ĐẠI DU”… hắc hắc hắc. Lao Ái (*)ngày xưa… Đức ta ngày nay…
(*) Lao Ái… thời Võ Tắc Thiên bên Trung hoa… nổi tiếng cặc bự đụ dai nên Vò tắc Thiên rước vào cung phục vụ… truyền thuyết có nói là không chỉ có Võ Tắc Thiên mà con bà là Thai Bình công chúa cũng đam mê Lao ái. Thời Võ tắc Thiên trị vì… Lao ái giàu sang, quyền uy tột bực ai cũng nể sợ, sau Võ tắc Thiên băng hà… người này bị giết chết…
…
Từ lúc có quan hệ xác thịt với Đức tổng, thái độ của Chủ tịch Vân liền thay đổi 180 đối với Hải và Long, gần đây, trong lúc tiếp xúc với Bí thư Hải, lão đã có ý ám chỉ muốn “quan hệ thắm thiết như xưa” nhưng Vân đã thẳng thừng khéo léo từ chối khiến Hải giận tím mặt nhưng cũng đành đấu dịu cười hề hề, cam đoan từ nay quan hệ hai người chỉ là hợp tác thôi trên cơ bãn hai bên cùng có lợi…
Trước kia mỗi lần Long muốn đụ, Vân vì ham muốn tình dục nên cũng cho lão đụ đấy… nhưng bây giờ thì Vân khinh bỉ ra mặt, đã đụ với Đức rồi thì trong đầu Vân biết trình độ của Long… bú lồn nàng cũng không cho mặc dù Long là chồng nàng đấy… vấn đề không phải là đụ dai hay đụ như gà… ngày xưa chính Long đã dâng nàng cho lão Hải để có được cái vị trí hiện nay, nói cho cùng là vạn sự do Long mà ra… thì ngày nay đừng trách nàng… Vân đang nghỉ có phải đã đến lúc ly dị? Nàng thật sự không muốn chung một mái nhà với người bỉ ổi này nửa… nhưng có lẽ phải chờ đợi một thêm thời gian… Vừa mới thăng lên vị trí Phó Chủ tịch thường vụ liền ly dị với chồng… có vẻ không ổn lắm…
Chủ tịch Vân nhớ lại hôm đó trong chiếc xe kia nơi khu “vườn địa đàng”… nhớ tới lần đầu tiên cầm con cặc “hắn”… sao bự vậy… lại không hiểu tại sao cái “đó” chui vào miệng mình một cách “vừa vặn” nha… rồi nhớ lúc “hắn” đút vào nhịp tới nhịp lui… sao mà sướng thế, đây mới là khoái lạc của nhục dục… Nghỉ tới đó… cảm thấy nóng lên… Vân cầm di động gọi…
– Alô… Chủ tịch Vân… có gì chỉ dạy đây… giọng nói “cà rỡn” quen thuộc vang lên.
– Chiều nay có rảnh không? Ra ngoài ăn cơm? Vân nói nhỏ trong điện thoại như sợ có ai nghe…
Đức cười thầm… Chủ tịch Vân bắt đầu bén mùi cặc mình rồi… muốn đụ đây… nhớ lại “thời đụ biểu” tối nay đến đụ dì Út… nó liền nói.
– Tối nay Đức bận… hay là… trưa nay? Tôi mời Chủ tịch Vân ăn trưa?
Thoáng nghe Đức nói tối nay bận khiến Vân thất vọng nhưng lại nghe Đức mời ăn trưa, Vân liền hí hửng… trưa hay tối không phải là vấn đề…
– Nếu Chủ tịch Vân không ngại… hay là đơn giãn một chút… tôi mời cô ăn bữa ăn dã ngoại?
Vân làm gì không hiểu… sung sướng lí nhí:
– Gì… gì cũng được… sao cũng được… cậu quyết định đi…
– Vậy được… 11 gờ tôi tới đón cô ha…
– Ừm được… lát gặp… Vân sung sướng nghỉ lát nữa… phía dưới liền cảm thấy ươn ướt…
Ngồi trong văn phòng, Thảo đang suy nghỉ làm sao tiếp xúc với Đức tổng… phải làm thế nào cho cuộc gặp gỡ là “tình cờ” mới được, ý nghỉ trong đầu tiên là xuống nhà hàng của hắn ăn trưa hoặc ăn chiều gì đó rồi tình cờ “gặp”? Không ổn… không ổn… làm sao mình biết hắn? Đây là vấnđề mấu chốt… phải làm sao cho thật tự nhiên mới được, vậy phải làm sao đây… Thảo trầm tư suy nghỉ… không phải lần đầu nàng thấy thằng Đức, Thảo quan sát nhiều ngày lắm rồi… người thanh niên này khiến Thảo tò mò tìm hiểu, càng tìm hiểu càng sinh lòng ganh tị với Vân, sao con đượi này may mắn vậy? Mình không thể thua con đượi này được… nhất định phải câu dẫn hắn bằng mọi giá… người này có cái dáng người khỏe mạnh, bô trai, trẻ trung… Thảo cam tâm tình nguyện hiến thân đấy… nghĩ đến con đượi kia được ôm trai trẻ còn mình mỗi ngày bú cặc thằng Bí thư mà sinh lòng uất ức… mình không thua con đượi kia sao nó được mà mình không được… Thảo quyết chí tranh đấu.
Thảo lái xe tới nhà ba mẹ nàng trên đường Lý tự trọng, hôm kia nghe má nói ba bệnh, hôm nay mới dành chút thì giờ đi coi sao… vừa bước vào nhà liền thấy Yến, con gái chị cả, Thảo ngẩn ra cười hỏi:
– Hôm may rãnh rang vậy con nhỏ này? Không đi làm à?
– Con nghỉ chỗ đó rồi. Tuần tới đi làm chỗ khác, đúng nghề đúng sỡ trường, lương cao hơn nhiều… Yến sung sướng khoe việc làm mới, mặt nàng rạng rỡ, từ lúc biết mình được nhận làm “phó”Công trình sư Yến cứ ngở như đang nằm mơ, mặc dù là chưa chánh thức, lý do là nàng chưa hề có kinh nghiệm, cần một thời gian thử việc để công ty “quan sát” nếu được thì sẽ biến thành chính thức… Yến không ngại nàng tự tin với khả năng của mình sẽ vượt qua mọi thử thách để trở thành một Công trình sư hàng thật giá thật…
– Vậy sao? Công ty nào vậy? Có quy mô không? Thảo ngạc nhiên nhưng cũng mừng cho đứa con của bà chị mình… Tốt nghiệp ngành kiến trúc khá lâu rồi mà phải đi làm nhà hàng… Có nhiều lần nàng muốn mang nó làm trong Uỳ ban nhân dân nhưng rồi bỏ ý định… bọn cán bộ đều háo sắc dâm dê, Yến lại đẹp gái, sẻ là miếng mồi ngon cho đám dâm tặc lợi dụng thỏa mãn thú tính… Thảo không muốn vậy…
– Công ty mới mở hơn nữa năm thôi nhưng rất có quy mô, nghe nói có được hợp đồng ngàn tỷ làm đường cao tốc Bắc Nam… Yến hãnh diện khoe khoang… hình ảnh Đức tổng thoáng hiện trong đầu, Yến mỉm cười vu vơ…
– Hả? Công ty nào vậy? Hình như nhớ đến cái gì đó… Thảo động tâm tư…
– Công ty Đức lập… Dì ba không biết thôi… cái người Tổng giám đốc trẻ… trẻ đến độ không thể ngờ đó… hình như không quá 18 tuổi… Yến nói với giọng tôn sùng ngưỡng mộ…
Thảo bừng tỉnh… Đức lập? Đây không phải là công ty của “hắn” sao? Không sai… Tổng giám đốc trẻ tuổi… là “hắn” rồi… Thảo liền nhìn Yến với ánh mắt thân thiết hơn.
– Vậy à… vậy phải cố gắng đấy…
– Hai đứa bây đang nói gì vậy? Má của Thảo từ trong nhà đi ra nhìn thấy hai dì cháu đang vui vẻ chuyện trò liền hỏi một câu, trước đây Thảo rất ít nói chuyện với đám con cháu, luôn xa cách lạnh lùng, ít gần gũi, hôm nay lại nói nói cười cười với Yến khiến bà thấy là lạ, Yến cũng có cùng ý nghỉ, bà dì này của mình hôm nay sao có vẻ dễ gần gũi vậy?
– Đâu có gì… bình thường thôi mà… ba ra sao rồi? Thảo cười mỉm chi.
– Ngủ rồi, vừa mới ngủ thôi… à nè, sẵn đây, Yến con đi “Lô tì hay”Vinh mạc” (LOTTE, VINMART) mua đồ dùm bà ngoại cái… Bà ngoại Yến ngồi xuống ghế, vừa tự rót cho mình ly trà.
– Dạ được, bà ngoại muốn mua gì để con đi… hôm nay con rãnh… Yến tâm trạng vui vẻ nên tình nguyện.
– Dì chở con đi… dì có xe… Thảo chen vào…
– Hả? Mặt trời mọc hướng tây sao? Yến thầm nghỉ, bà ngoại nàng cũng chưng hững trong giây lát, chuyện gì? Con Thảo đổi tính rồi sao? Nhưng là chuyện tốt… bà cười toe toét:
– Sao hôm nay tốt vậy? Được vậy cho lẹ… Yến đi đi con… đi sớm dìa sớm, nếu không dì hai mày đổi ý a… Bà ngoại Yến pha trò.
– Sao má nói vậy chớ… làm như con tệ lắm vậy… Thảo ngượng nghịu “phản đối”… má nàng đang nói trúng tim đen của nàng… Thảo đang nghỉ cách “khai thác” cháu mình một chút, làm sao để có “nhịp cầu tri âm” để đạt được mục đích đây… bước đầu tiên cần làm là “thân thiện” một chút rồi tính sau… bởi vậy liền “ưu ái” đề nghị chở Yến đi siêu thị…
Ông trời hình như chìu kẻ có lòng… vào bãi đậu xe, cả hai dì cháu vừa bước xuống xe… Bổng tim Yến đập thình thịch… nàng thấy một người đang đi về hướng này, tay đang xách đồ, có lẻ vừa mới từ siêu thị ra… sao trùng hợp vậy? Mặt nàng đỏ lên… Thảo không để ý… thấy Yến bỗng nhiên đi chậm lại khiến nàng ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì bổng nghe có tiếng nói vang lên từ phía trước:
– Hahaha… xin chào… lại gặp cô nữa rồi… nói là là chúng ta có duyên cũng được hoặc là tôi may mắn cũng được…
– Tổng giám đốc… xin chào… sao anh lại ở đây? Tim Yến rộn lên, lí nhí hỏi… Thảo quay đầu lại, trái tim của nàng cũng rộn rã lên không kém, sao lại may mắn vậy? “Hắn” đang ở trước mặt… nàng liền mau chóng nở nụ cười thân thiện lễ phép gật đầu chào… nhìn qua Yến chờ giới thiệu với “người lạ”.
– Tôi vừa mới mua chút đồ xong… hahaha… rồi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp nhìn mình gật đầu cười, Đức ngẩn ra, cũng gật đầu chào lại với nụ cười tươi, nhìn Yến hỏi:
– Vị này là…
– À đây là dì ba của tôi… Yến quay sang Thảo giới thiệu:
– Dì ba… đây là tổng giám đốc công ty Đức lập… con… định nói thêm nhưng Thảo đã đon đã cười tươi như hoa nở:
– Xin chào… tôi là dì của Yến… làm việc tại ủy ban nhân dân thành phố… hân hạnh quen biết cậu… nghe cháu tôi có nói qua… không ngờ tổng giám đốc lại trẻ như vậy… Thảo cố tình không nói chức vụ của mình…
– Đức tổng… cậu mua gì vậy… Yến lấy lại sự hoạt bát và hồn nhiên của mình, thấy Đức tay cầm tay xách nên hỏi…
– Hahaha… mua chút đồ thôi… tôi có thói quen hay ăn vặt nên thường mua để trong xe… Đức suông miệng giải thích… thật ra Đức tổng đi mua chút đồ ăn vặt, chút nước uống, cái gì cũng một chút kể cả khăn giấy… trang bị đầy đủ trên xe, sẵn sàng cho những buổi “đụ dã ngoại”của mình… hiện nay chiếc xe này không khác gì “bải đụ lưu động” rất tiện lợi nên lúc nào cũng phải trang bị đầy đủ mới được… định là mua xong sẽ đến đón Chù tịch Vân Vân ai dè gặp Yến nơi đây, lại không ngờ Yến có người dì đẹp vậy…
– Dì cô? Không nói tôi cứ tưởng là hai chị em đấy… Đức ba hoa con chích chòe, mở miệng nịnh đầm.
– Cậu nói thiệt? Thảo lòng vui như Tết… cười tươi như hoa nở, vẽ phong tình vạn chủng “yêu mị” nhìn Đức rồi tiếp lời: “Chỉ cần câu này của cậu là rất đáng được mời cơm hay nước uống rồi…”. Hahaha… tiếng cười của Thảo trong như pha lê… “hay là sẵn tiện mời cậu dùng cơm trưa coi như cảm ơn đã cho đứa cháu này cơ hội?”… Thảo không e dè chút nào liền buông lời mời cơm khiến Yến đứng kế bên ngẩn ra không hiểu sao dì ba mình lại nhiệt tình như vậy, tuy nhiên Yến nhìn Đức mong đợi hắn nhận lời…
– Vậy sao? Nhưng mà hôm nay… tiếc quá… không được rồi… sẽ có dịp mà… để bữa khác, còn có nhiều dịp mà…
Yến tiu nghỉu… Thảo hơi thất vọng nhưng nghỉ lại hôm nay coi như bất ngờ thu hoạch rất lớn… “dục tốc bất đạt”, phải từ từ mới có hiệu quả tốt…
– Nhớ nha… là cậu nói đó… nhất định phải cho chúng tôi cơ hội đãi cậu coi như cảm ơn đó…
Đức hơi ngẩn ra, người đẹp này quá nhiệt tình nha… rồi theo bãn tính thích đàn bà, khẻ liếc một cái thầm nghỉ: “Wow… cũng ngon lành… nếu có thể đụ được thì đụ cho biết… hắc hắc hắc… vậy mình thiệt điên mà… ai cũng dễ đụ sao?”, Đức tổng hoàn toàn không để Yến vào mắt không phải là vì Yến không đẹp, không quyến rũ, không hấp dẫn mà là vì Đức tổng có cái gu thích đàn bà chín mùi có chồng… nói vậy cũng không đúng lắm, thật ra Đức tổng bị Thủy hù dọa… số là trong những lúc đụ xong, có lần Thủy cầm cặc nó vuốt ve rồi nói ‘con gái chịu không thấu đâu’…
Đức thắc mắc hỏi: ‘Tại sao? ‘
Thủy cười lỏn lẻn nói: “Bự quá… đàn bà có chồng con còn thấy thốn đau, con gái hả? Chỉ có nước la làng lên có khi còn phải chở người ta đi nhà thương vá lại…”
Từ đó Đức e sợ không dám dòm ngó đám choai choai, chuyện gì chứ cái chuyện đút cặc vào làm cho người ta la làng chảy máu thì thật là đội quần nha…
Nhìn Đức lên xe đi… Thảo mỉm cười hài lòng… hôm nay thu hoạch không tệ… một kế hoạch đang hình thành trong đầu… Thảo liếc nhìn Yến đang ngây ngốc nhìn theo chiếc xe…
Cũng là nơi đó… phong cảnh hửu tình của khu vườn địa đàng… buổi trưa vắng lặng, dưới tàn cây bóng mát, trong xe hai thân thể trần truồng trong tư thế 69… miệng của người này áp vào chỗ đó của người kia mà bú liếm… Chủ tích Vân nằm sắp trên người Đức tổng, đầu tóc nàng nhấp nhô lên xuống, thỉnh thoảng dùng cái lưỡi thơm tho liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc rồi cứ thế mà lên xuống… lại ngậm vào, đầu gục lên gục xuống, hai mắt si mê đầy thỏa mãn. Qua hai tiếng đồng hồ cặc nó dập nàng tả tơi, Vân đã mấy lần lên tiên, nhưng Đức chưa bắn lần nào bởi vậy trong lúc này Vân cố dùng miệng cho hắn bắn, khổ cái là “cặc hắn vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt” và nàng dường như sắp “chống cự” không nổi cái lưỡi quái ác kia nữa rồi… lại sắp lên đỉnh… Vân cố dằn nhưng cuối cùng là ahhh… ahhh lên một tiếng dài…
– Sao… cậu lại mạnh vậy… có phải là người không? Vân nhìn Đức với ánh mắt khâm phục, “phàn nàn”.
– Hahaha… còn nhiều cái chủ tịch chưa biết đâu… Đức “kiêu ngạo” về chiến tích của mình… cũng phải… Đức biết “dằn”nếu mỗi lần đụ mỗi lần bắn là chết sớm đấy… mỗi ngày đụ ít nhất là hai hoặc ba lần, lần nào cũng bắn sao? Không thể nào… Đức muốn sống lâu, còn rất nhiều đàn bà đẹp để đụ mà…
– Chủ tịch Vân… chị có chỗ nào thích hợp không… mình làm chuyện này trên xe hoài cũng được nhưng cũng không tốt lắm nha… Đức đưa tay trêu đùa đầu ti vừa hỏi, Chủ tịch Vân đang mân mê vuốt lên vuốt xuống cặc người tình trẻ… nghe hỏi liền ngẫm nghỉ… nàng suy đi tính lại cũng không có cách nào…
– Tạm thời thì không có… để từ từ coi… Vân đáp…
– Không gấp… để Đức nghỉ cách… hahaha… tạm thời là ngư vầy đi nếu Chủ tịch vân không ngại…
– Ngại gì chứ… tui đã là người của cậu… từ nay mình coi như chung chiếc thuyền… cậu nói sao tui vậy nghe vậy… miễn là cùng nhau vui là được rồi… Vân nũng nịu… nàng thật sự rất hài lòng… không đòi hỏi gì hơn, trong lòng càng quyết tâm đi theo Đức…
– Được… Chị đã nói như vậy thì như vậy đi… à nè cũng cẩn thận một chút… ông xã chị…
– Không cần phải để ý tới hắn… tôi đang chuẩn bị ly dị với hắn…
Đức ngẩn ra… sao lại vậy? Không phải vì tui chớ hả? Thấy bộ dáng của Đức, Vân liền kể tóm tắt sự tình… kể luôn chuyện giữa nàng và Hải… Vân thấy mình không cần phải dấu diếm làm gì…
– Là vậy à… sao bỉ ổi vậy… à nè… vậy bây giờ chị với Bí thư Hải…
– Chị đã nói rõ với lão rồi… chấm dứt… Vân lo ngại nhìn Đức… chỉ sợ nó giữ chuyện này trong lòng…
– Được… thẳng thắng… tui tin chị thành thật… Đức hùng hồn nói…
– Vậy… chị đã nói thật với cậu rồi… vấy cậu cũng nói thật đi… cậu có mấy người đàn bà hả? Vân nhìn Đức hỏi mong đợi hắn cũng thành thật với mình.
– Gần chục người… nếu chị không thích tui cũng hết cách thôi… mình có thể ngừng ở đây… Đức cũng thẳng thừng…
– Ai… ai nói cậu tui ngại… miển cậu… cậu coi tui là 1 trong những người đó là được rồi… Vân lí nhí…
– Dĩ nhiên rồi… thôi không nói nữa…
– Ah… Đức đẫy chủ tịch Vân nằm xuống rồi ngồi lên dang hai chân trên mặt nàng… Vân vừa mở miệng kêu “ah” lên liền bị cặc hắn đút vào miệng…
…
Nữ thiếu tướng lúc nào cũng chơi sang… mỗi lần xuống là trú đóng ngay ở Azerai… cũng phải… nàng này lấy tiền đô mẽo đốt chết người cũng được đấy huống chi chỉ là khoảng 300 trăm đô một đêm thôi… chuyện nhỏ… mà là đâu phải chỉ một phòng… hai cô nàng vệ sỷ kia đúng là có số hưởng thụ mà… thời buổi này đại đa số cán bộ đều giàu sụ huống chi là Nancy… cao tầng đó nha.
Có điều lần này không kèn không trống báo trước… cứ như là phục kích ấy… Đức đang ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc chơi game thì Nancy điện thoại tới…
– Hahaha… khỏe không… đang ở đâu rồi… Đức cái kiểu cà lơ phất phơ cười cười…
– Đã tới rồi… đến đây đi… Giọng thiếu tướng Nancy nũng nịu…
– Hả? “Tới rồi? Không chứ hả? Giống như là ‘phục kích’ tui vậy nha…” Đức nghỉ trong bụng…
– Tới rồi, đến đây đi… chỗ củ… phòng củ… Nancy lập lại…
– Ừm… được… Đức hàm hồ đáp lời rồi cúp máy… rồi tự bực mình: “Sao đối với con mụ này mình dễ dạy vậy ta? Chẳng lẽ bị cái lon thiếu tướng hay là cái thân phận con gái người kia hù dọa rồi?”Nghỉ thì nghỉ, bất mãn có bất mãn nhưng Đức cũng cân nhắc nặng nhẹ, quả thiệt bà cô này cũng có lý để “hách dịch” mà… chấp nhận đi… hách dịch ngang tàng cách mấy cuối cùng cũng là bú cặc Đức tui thôi… nghĩ đến đó Đức cười hắc hắc…
Vẫn là hai nàng vệ sỷ “quen thuộc”, mái tóc một dài một ngắn kia, có điều khi nhìn thấy Đức tổng, hai nét mặt có vẻ ửng hồng… không còn vẽ lạnh lùng băng tuyết như lúc trước lần đầu mới gặp.
– Hey… khỏe không… chà, sau lần này hai chị coi đẹp hơn lúc trước vậy? Có gì vui sao? Nói nghe coi… lượm được tiền hai có bạn trai rồi… bản tính ba hoa con chích chòe khi gặp gái của Đức tổng không bao giờ bỏ được.
…
– Sao không nói gì vậy? Mắc cỡ với tui sao? Hahaha hiểu rồi… có phải có ý với tui không… thấy rồi nha… sao mặt lại đỏ lên vậy? Đúng tim đen rồi… Đức tổng thấy hai cô nàng vệ sỷ mặt đỏ lên liền tiếp tục trêu đùa… chọc ghẹo.
– Có tin tui đá anh một cái… mất giống luôn không? Nàng vệ sỷ tóc dài bên trái “hăm he”… co chân lên ra dáng điệu muốn đá…
Đức ra dáng “sợ hãi” đưa tay che… cười hihi haha… khiến cô nàng kia trừng mặt nghiến răng nghiến lợi…
– Ê đùa chút thôi mà… đừng giận nha… giận mất đẹp… à mà nè có ai nói lúc cô giận mặt đáng yêu lắm không? Hihihaha… tui nói thiệt đó… rồi quay mình bước vào… chưa được vài bước quay lại nói:
– Nè… nè… gặp mấy lần rồi vẫn không biết tên hai chị… có thể cho biết không… mai này tiện xưng hô…
…
– Không nói thì thôi… mai này cứ gọi cô tóc ngắn, cô tóc dài nha… nói thiệt nha… hai cô… cô nào cũng đẹp… thiệt đó… Tui thề tui không nói dóc… hahaha.
– Thằng mắc dịch… nàng “tóc dài” mắng…
– Em thấy chị nói vậy mà không phải vậy… nàng tóc ngắn cười cười…
– Gì chớ… đừng suy bụng ta ra bụng người nha… con này.
– Tui…
…
Nancy ngồi trên sofa, nhâm nhi ly rượu đỏ… thấy Đức bước vào, ánh mắt thoáng vui lên rồi che dấu… Đức thản nhiên ngồi xuống cầm chai rượu tự rót cho mình một ly… Lúc này đã biết thưởng thức một chút rồi… liền khen:
– A… rượu này ngon nha…
– Dĩ nhiên rồi… có tiền cũng mua không được… đồ cao cấp đó… tặng phẫm của nước ngoài…
Đức chợt hiểu, đưa lên miệng nhấp thêm1 chút… thật ngon…
– Sao rồi… kiếm được mảnh đất nào chưa?
– Chưa… nhưng không lâu đâu… à nè… Tui bàn với người nhà rồi… đã sẵn sàng… khi nào hai bên người nhà mình có thể gặp nhau vậy?
– Hả cậu nói gì? Cái gì người nhà hai bên gặp nhau chớ? Nancy mù mờ hỏi…
– Thì trước khi hai đứa mình xây nhà sống chung cũng phải cưới hỏi đàng hoàng chớ? Tui thì không sao nhưng cô có thân phận gì chứ? Không qua quýt được đâu… có phải không? Cũng phải cưới hỏi đàng hoàng í mà… cho nên…
– Ngưng… ngưng… cậu điên à? Cái gì cưới hỏi? Ai nói lấy cậu làm chồng? Mặt Nancy “khũng hoảng”… Đức làm sao không thấy… đang hi ha cười trong bụng: “Lúc trước dám hù tui, bây giờ coi ai té đái cho biết nha”, rồi làm ra vẻ vô tội:
– Thì nghe theo cô mà… muốn sống chung hợp pháp… sau này có con với nhau cũng không ai nói này nói nọ…
– Cậu… cậu điên rồi… Nancy căm tức… nhéo Đức một cái làm nó thấy tận trời xanh.
– Không phải cô muốn vậy sao? Đức “chưng hững”.
– Nói chơi với cậu thôi… muốn nằm mơ à? Chờ nữa đêm đi… bây giờ còn sớm…
– Hả… cô nói chơi sao? Sao lại vậy? Làm tui tưởng thiệt hỗm rày…
– Nói chơi thôi… dẹp… hiểu lầm là do cậu không phải tui…
– Hahaha hihihi… thú nhận rồi ha… sao hả? Sợ chứ gì? Tui cũng nói chơi thôi… coi cô kìa… sợ xanh mặt rồi kìa… Đức gập người cười hư nắc nẻ…
Nancy chợt tỉnh ngộ… hôm trước mình đùa, làm hắn sợ. Không nghỉ hắn “báo thù” nhanh như vậy… bãn tính vốn không muốn “thua” nhưng lại rơi vào bẫy của “thằng mắc dịch” này… nàng tức mình co chân “đạp” Đức tổng một cái…
– Ê… quan – quan tai nha… (1 – 1 tie có nghĩa là 1 đều)đừng “vủ thê” như vậy mà… như vậy mới có tình điệu ha… Đức vừa xoa mông đít ra vẻ “đau”… thật ra Nancy chỉ là đá nhẹ thôi…
– Nè… có đói bụng không… muốn ăn gì không? Im lặng một chút Nancy nhìn Đức ân cần hỏi… trong thâm tâm nàng… càng lúc càng thấy Đức tổng thật đáng yêu… ở với nó thật vui.
– Đói… nhưng chỉ muốn ăn một thứ thôi… Đức “đăm chiêu” nghỉ ngợi?
– Món gì? Đặc biệt lắm sao? Ngon không? Nancy ngây thơ hỏi…
– Thì món này nè… Đức nhào tới, vén cái vạt áo ngủ lên, nhanh tay tuột cái quần lót xuống úp cái miệng vào…
– Cậu…
Sau đó chỉ nghe tiếng rên rỉ…
…
– Nè… Nancy nằm nghiêng, gối đầu trên đùi Đức, tay cầm cặc nó mân mê thỉnh thoảng vọt lên vọt xuống nhè nhẹ, đây là thói quen của nàng mỗi lần sau khi “mây mưa” với hắn… Hình như tất cả đàn bà của nó đều có thói quen này.
– Chuyện gì…
– Cậu có nghỉ sẽ làm quan hong? Ý tui muốn nói là cán bộ nhà nước… Nancy từ tốn nói…
– Thôi đừng nha… tự nhiên đâm đầu vô cho dân chúng chửi cha… chuyện ngu vậy không có tui… bây giờ như vầy không sướng sao? Đức đắc ý về cái hiện tại của mình…
Nancy lộ sắc giận:
– Nói bậy nói bạ… đúng là không có tiền đồ… không tiến bộ được…
– Cái gì chớ? Bộ tui nói không phải sao? Bây giờ ai cũng chữi cán bộ công an như chửi chó đó mà… cô biểu tui đút đầu vô… có ích lợi gì đâu chớ… Đức gân cỗ “phản bác”…
– Vậy cậu có nghỉ một ngày nào bị người ta ức hiếp hay đè đầu không? Như lần trước đó… nếu không có tui thì bây giờ cậu không biết ở đâu nha… không chừng mồ mả củng xanh cỏ hoặc rục xương trong khám rồi… Nancy bĩu môi khinh thường nhìn nó nói.
– Cô nghỉ tui trở thành cán bộ rồi đấu lại người ta sao hả? Cô hai à, nghỉ kỷ đi… tép riu có chơi lại cá sấu không? Đức không chịu thua tiếp tục nói lý…
– Nói cậu ngu thì không chịu, cứ gân cổ cãi… kêu cậu đi làm cán bộ… bộ cậu tưởng để cậu làm tép riu sao? Đồ ngu… rồi “ngắt” cặc Đức một cái cho hả giận…
– Ây da đau… hả… không phải tép riu thì khác nha… có thể suy nghỉ lại… nói đi… làm sao hả? Đức nhìn Nancy hăm hở hói tới… làm cán bộ? Được đó, nếu là cán bộ cha kìa thì chịu liền, còn làm loại tép riu à? “Nô quây” (no way= nôm na có nghĩa là “đừng có hòng”).
– Cậu đúng là đồ điên mà… cà lơ phất phơ như cậu… đùng một cái biến thành cán bộ cao cấp? Nằm mơ cũng không có đâu… Nancy bĩu môi…
– Vậy sao? Vậy thì quên đi… không rãnh… Đức khoát tay kiên quyết giữ vững lập trường…
– Ngu như heo… cậu nghỉ là tui chịu để cậu làm tép riu à? Cậu có não hay không vậy?
– Nói vậy có nghĩa là cô có cách rồi? Vậy thì khác nha… nói đi… Đức nhiệt tình trở lại.
Thấy nó chịu nghe nancy liền giải thích…
– Nè… trước tiên an bài cậu một chức tép riu nào đó trong ủy ban… tạm thôi… rồi sau đó cấp trên “thấy”cậu là trọng điểm tiên tiến đáng được bồi dưỡng, gửi cậu đi học trường Đãng… cứ thế mà đi lên… có hiểu không? Nancy thao thao giãng dạy con đường “đi tắt” trong quan trường khiến Đức động tâm…
– Vậy… phải là bao lâu mớt có thể thăng lên… thí dụ như là Bí Thư huyện ủy… Chủ tịch thành phố, Bí Thư thành phố chẳng hạn…
– Nhiều thì 5, 7 năm nhưng chức vụ không quan trọng… quan trọng là có thực quyền… cậu hiểu không? Nè… thí dụ như Chủ tịch thành phố mà không có chỗ dựa thì cũng như không… như là tướng không có quân vậy, ngồi chơi xơi nước, còn nếu như là một Bí thư huyện ủy, hoặc Chủ tịch huyện thôi nhưng chỗ dựa là cây cổ thụ thì khác…
– Hiểu rồi… nếu tui làm cán bộ… cô là chỗ dựa của tôi vậy thì mau thăng quan tiến chức… có phải không?
– Vậy là cậu không ngu lắm… Nancy nhìn Đức gật gù tán thưởng…
– Nhưng mà tui đang làm Tổng giám đốc… vậy…
– Không ra ngoài ánh sáng đôi khi còn tiện hơn nhiều… có nhiều lợi ích hơn…
– Phải ha…