Phần 45
Hai chân Ngọc quặp lấy người Việt hỗ trợ mỗi lần lão ra sức nắc… người Việt lấm tấm mồ hôi ra sức nắc lấy nắc để… lão tham lam thân hình trắng muốt, cặp vú và cái mông săn chắc của người nữ trợ thủ đắc lực yêu dấu… tuần nào ít nhất cũng một lần… hai người lấy cớ ra ngoài công tác… thật ra vào khách sạn đụ tới chiều, chẳng ai nghi ngờ… Việt có gương mặt rất đạo mạo gương mẫu chỉ có Ngọc mới biết lão thật ra chẳng gương mẩu chút nào… cũng rất dâm dục, rất thích bú lồn nàng và cũng rất thích nàng bú cặc lão… nói tóm lại Việt là trùm đạo đức giả… đặc tính chung của bọn cán bộ.
Việt đụ cũng tàm tạm thôi… thường hay xuất tinh sớm cũng như Tiến, chồng nàng nên cũng nhiều lúc Ngọc mất hứng, nàng năm nay mới vừa 34… cái tuổi háo đụ như hổ như báo nên thường không được thỏa mãn, đối với ông chồng thì thường cằn nhằn nhưng đối với Việt thì làm bộ rên siết… như là sướng lắm vậy…
Nhấp liên tục một hồi… Việt phun ào ào rồi nằm ngửa ra thở dốc… lão còn muốn nữa nhưng có lòng mà không có sức… lúc đụ Ngọc, lão đã cố gắng biểu hiện lắm rồi… chịu thôi… không thể làm gì hơn.
Ngọc vào phòng tắm lau rửa rái lau chùi rồi bước ra nhìn thấy Việt đang trầm ngâm liền hỏi:
– Anh đang nghỉ gì vậy? Có gì phiền toái sao? Bị bà xã rầy rà cái gì sao? Ngọc đùa cợt… nàng và Trâm, vợ Việt cũng là bạn với nhau, tuy không thân lắm… nhiều lúc Ngọc cũng thấy ngượng ngùng khi gặp Trâm vì mình đã ngủ với chồng người ta… nhưng rồi sao chứ? Đời là vậy… ai cũng đeo mặt nạ làm người.
– Đừng nói tới bà ấy nửa… làm anh mất hứng… Trâm cùng tuổi với Ngọc nhưng vì sanh nở 3 lần lại không biết gìn giữ nên người xề ra… nhìn vào nứng cặc không nổi, so với Ngọc như đêm với ngày, dù cố “chạy đạn” cách mấy đi nửa Việt mỗi tuần cũng phải “trả bài” với vợ một lần… đó là những phúc giây “bi thảm đau thương” của cuộc đời lão.
Muốn hỏi thêm là chuyện gì nhìn mặt Việt… Ngọc thấy không nên hỏi về vợ lão lúc này…
– Ủy ban có chuyện gì phiền sao?
– Không… không có gì phiền hết… chỉ là anh đang suy nghỉ làm sao siết chặt quan hệ với người kia… Việt như lấy lại sinh lực hăng hái nói, lão muốn “lên thuyền” của Đức.
Trong quan trường, từ “lên thuyền” có nghĩa là “muốn nhập bọn, cùng chuyến tuyến, cùng phe” chính xác hơn có nghĩa là “núp bóng nương nhờ”… ngừng một chút Việt nói nhỏ như sợ có ai nghe thấy mặc dù trong phòng chỉ có hai người.
– Nghe nói Chủ tịch Vân vượt ba cấp cũng là hắn giúp đỡ đấy…
Ngọc hít một luồn khí lạnh… chuyện này nàng có nghe… Vân trước kia là Phó Chánh văn phòng bên thành ủy, Ngọc là phó chánh văn phòng bên Ủy ban… nói về địa vị thì hai người ngang hàng nhau… Vân bất chợt nhảy một cái ba cấp… chuyện này đã làm cho quan trường tỉnh Hậu giang nhất thời dậy sóng… Ngọc có nghe không ít tin đồn nhưng từ miệng Việt nói, lão vốn rất cẩn thận, nay đã nói ra… vậy là thật rồi.
– Tại sao? Họ có quan hệ gì sao? Có thể nào… Ngọc thắc mắc hỏi…
– Suỵt… chuyện này em đừng đoán bừa… Việt nghiêm túc nhìn Ngọc nói… lão biết Ngọc muốn nói gì… ngần ngừ 1 chút lão nói thêm:
– Bí thư Hải trước đây lúc còn là phó Bí thư hầu như không có cơ hội bằng Chủ tịch Cơ… ai dè… cũng là nhờ lên thuyền của hắn đấy… không hiểu sao hắn xuất thân bình thường nhưng thế lực nằm sau lưng rất khủng bố… hắn là người không phải mình có thể trêu chọc ngược lại phải hầu hạ cho tốt. Việt nói với vẽ mặt hâm mộ… lão cũng mong có cơ hội thăng quan tiến chức nhưng đã 5 năm rồi tiến lên không được… chỗ dựa của lão không đủ mạnh, nay có được cơ hội lấy lòng Đức… lão quyết không thể bỏ cơ hội này… trầm ngâm một chút lão nói:
– Em chú ý nhiều một chút… thân cận phục vụ hắn cho tốt… sau này mình sẽ có không ít chỗ tốt… khéo léo một chút đừng lộ liểu quá.
– Được… mắt Ngọc sáng lên… âm thầm trù tính. Chuyện vuốt đuôi ngựa nịnh bợ là nghề của nàng…
…
Thảo cũng cùng mục đích… từ lúc Vân vượt 3 cấp thành lãnh đạo, Thảo căm tức nhưng nàng biết nhẫn nại, cẩn thận từng bước tìm hiểu… suy nghỉ, nhất cử nhất động của Đức đều không lọt qua mắt nàng, sưu tập nhiều chi tiết rồi tổng kết suy luận hợp lý… đại khái Thảo cũng 8, 9 phần chắc chắn là con đượi kia lên chức như hỏa tiển, lý do là đã ngủ với tên trẻ háo sắc này… bà chủ nhà hàng kia… Nói tóm lại Thảo tin tưởng Đức thích đàn bà… như vậy… như vậy… mình cũng có thể mà… vấn đề là làm sao đây… Thảo nóng lòng, bắt đầu mất kiên nhẫn, mỗi ngày hoặc cách ngày đến văn phòng Hải dùng miệng phục vụ lão làm Thảo chán ngấy… nên càng quyết tâm “thoát ra”tìm con đường sáng… con đường duy nhất là lên thuyền của Đức… Thảo tin tưởng với sắc đẹp của minh… câu dẫn hiến thân cho Đức cũng không phải là chuyện khó khăn… Chỉ cần có cơ hội.
Trời không phụ kẻ có lòng…
Hải kéo phéc mơ tuya quần lên trong khi Thảo đang chùi miệng, một vài giọt tinh khí tràn ra hai bên mép… Hải rất hài lòng vơi khẩu kỷ của người trợ thủ mới này… cứ cách ngày khoảng 10 giờ là nàng dùng miệng bú lão trong khi lão nghịch ngợm vui đùa sờ nắn cặp vú nàng… lão chỉ thích như vậy, xoa nắn cặp vú người đàn bà đang bú cặc mình.
– Khi nào thuận tiện… em thay mặt anh qua bên ủy ban một chút… nói đến đây Hải dừng… đây là nghệ thuật làm lãnh đạo… không cần phải nói thẳng… bổn phận của thuộc hạ là phải có “ngộ tính”, phải hiểu lảnh đạo muốn gì… nếu không thì không cần lăn lộn trong quan trường nữa rồi.
– Ừm được… Thảo hớn hở trong bụng… cơ hội tới rồi, lãnh đạo đã ra chỉ thị, mình chỉ là thuận ý lảnh đạo mà làm, qua bên Ủy ban thay mặt lãnh đạo thị sát…
– Đám người trẻ cần phải được chiếu cố và rèn luyện… Đãng ta chủ trương vì tương lai của đất nước… cần phải trẻ hóa đội ngủ cán bộ… Hải lững lơ nói với vẻ mặt nghiêm túc đầy chính khí…
– Ừm… em sẽ truyền đạt tinh thần của Thành ủy… Thảo hân hoan nghỉ bụng: “Không cần nói mà” nhưng ngoài mặt thì thản nhiên… thi hành chỉ thị của lãnh đạo là bổn phận của nàng.
– Vậy được… em ra ngoài đi… Hải khoát tay…
…
Đêm qua nói là ở với Lan hầu như suốt đêm, nhưng đến gần 3 giờ sáng, mặc dù là dâm nhưng Lan cũng chịu không nổi nên Đức chuồn về nhà ngủ, sáng nay gần 9 giờ Đức mới thức giấc… nghĩ lại chuyện đêm qua khoái chí cười mỉm chi, nghỉ khi nào Yến sẽ như mấy người kia đây? Muốn đụ Yến nữa chắc cũng phải chờ 5 hoặc 10 ngày… cô Lan ngày càng xuất sắc nha… à, tối nay phải đem Nhung “quần” y chang như vậy… không biết Nhung có chịu nổi mình không? Nghỉ tới đó cặc lại dựng đứng lên…
– Sao vậy? Bữa nay không tới ủy ban sao? Có chuyện nữa à? Nhàn mở cửa bước vào hỏi.
– Hahaha đâu có chuyện gì chứ? Bộ con má dễ có chuyện lắm à?
– Không… ý má muốn nói là có ai muốn gây chuyện không thôi… má cũng không hiểu tại sao con cứ chịu đi làm cái chỗ đó? Có gì hay đâu à… bọn cán bộ thường bị chửi như chửi chó vậy… Nhàn oán giận lầu bầu…
– Ậy… chỗ nào cũng có người xấu người tốt mà… à nè ổng đi rồi hả?
– Sáng bét đã đi rồi… Nhàn dững dưng… mắt nhìn cái đũng quần thằng con đang đội lên một cục… khẻ nuốt nước bọt… chưa kịp nói gì thì Đức đã nhõm lên kéo nàng đẫy nằm ngửa ra giường…
– Khoan… chưa đóng cửa ở dưới…
– Không ai vô nhà mình giờ này mà… miệng nói tay hung hăng lột quần áo Nhàn quăng vung vãi trên sàn nhà… buổi sáng trai trẻ hay nứng cặc mà… Nhàn thừa biết điều này nên giả bộ màu mè hỏi này nói nọ… quả nhiên như dự tính… chẳng mấy chốc Nhàn lõa lồ ghì đầu Đức sát vào chỗ đó của mình…
Khi Đức ngồi vào bàn làm việc của mình cũng đã 10 giờ…
– Hahaha thật ngại quá… tối qua đi chơi về muộn nên sáng nay dậy trễ… Đức nhìn “xếp”Ngân nói vài lời “áy náy”nhưng gương mặt thì vô cùng “nham nhở” chẳng có vẻ gì “ăn năn”… thĩnh thoảng lại vụng trộm liếc nhìn vùng núi đồi của người đẹp…
– Cậu không sao chứ? Có cần ly café hay trà nóng cho tỉnh táo không? Ngân nuốt cục tức hõi “móc”.
– Tốt đó… 1 ly trà chanh nóng… làm ơn… Đức làm sao không nhận ra cái giọng ‘móc họng hờn dổi’ nhưng nó không phải là ‘tay vừa’ liền thuận đà mà trêu ghẹo người đẹp một phen.
Ngân thở phì phò vì tức, cái tên này sao lại vậy? Không biết nhượng bộ chút nào hết sao? Không cho mình một chút mặt mũi nào hết vậy? Lại thấy mọi người chung quanh gần đó ai cũng cúi đầu mặt đỏ ững, người run động… họ đang cố nín cười…
Ngân hờn dổi, một bụng oán hận nhưng cũng hết cách… giả lơ nhìn vào màn ảnh vi tính làm như tập trung lắm vậy… nghỉ bụng: “Thây kệ hắn… bà đây nhịn… nhịn”.
Đức cũng dán mắt vào màn ảnh máy vi tính… không phải là làm việc mà là đang “dê” qua Skype.
– Chị Quyên này… ngừng làm việc chút đi… sao siêng quá vậy? Mình nói chuyện chút nha… Đức gõ gõ trên bàn phiếm, vẻ mặt nghiêm túc khiến ai cũng tưởng nó đang tập trung làm việc.
Quyên tuy không đẹp xuất sắc như Ngân nhưng cũng là mỷ nữ khó tìm đấy… gái một con như Lan… có nghĩa là trông mòn con cặc nha… lần đầu tiên nhìn thấy Quyên Đức muốn lột quần nàng rồi, không phải nàng Quyên thôi đâu, chị Liên kia nhìn cũng mát mắt lắm, khoảng băm mươi, cũng 1 con… chà chà, cái thằng Huy kia xơi tái hai người này chưa ta? Dù so cũng được, mặc kệ… cứ tấn công tới…
Quyên đang tập trung làm việc, nghe bíp một cái nhìn thấy hàng “text” liền giật mình… dáo dác nhìn quanh như sợ có ai biết… lại thấy “người gửi text” đang nghiêm chỉnh dán mắt lên máy vi tính, Quyên ngây thơ cứ tưởng Đức muốn “chat” một chút cho vui cũng như nàng cùng các đồng sự thỉnh thoảng thường làm liền vui vẻ gõ bàn phím:
“- Chuyện gì? Đang làm việc đó? Không ai may mắn như cậu… rảnh rỗi như vậy…”
“- Không rảnh rỗi đâu… đang trò chuyện với chị giúp chị đỡ nhàm chán nè… như vầy năng suất làm việc sẽ tăng lên đấy… chị nghỉ có đúng không?”
“- Vậy có cần mời trà nước để cảm ơn cậu không vậy?”
Quyên thích thú với lối ‘chat’ khôi hài của Đức… quả thiệt cảm thấy vui vui…
“- Không phải là chị… là tui muốn mời chị nha chị Quyên… sao cũng được, sáng điểm tâm, cơm trưa cơm tối 1 tuần hay nữa tháng cũng được tui đãi chị miễn là chị bỏ chút thì giờ giảng giải đại khái cho em út thay vì đọc cái chồng hồ sơ này nha… người đẹp biến thái kia rõ ràng là muốn mưu sát tui mà…”
Quyên cố nhịn cười… nên mặt đỏ bừng, vai run run… nàng không để ý thôi, nếu để ý thì thấy cô bạn đồng nghiệp Liên cũng vậy…
Họ cứ tưởng Đức “chat” riêng biệt với mình, không ngờ nó “chat” song song với cả hai… cùng một lúc, cũng không biết từ từ bước lên thuyền giặc, đàn bà là thế đấy, thường thích được tâng bốc nên dễ dụ, cảm tình đối với nó tăng lên không ít.
15 phút thôi… Đức dừng… nhiều quá hóa dở… mỗi ngày chút chút, thân thiện… chọc cười để tìm hiểu cho đến lúc nào đó thời cơ thích hợp tuột quần đụ được thì tốt… nếu không làm bạn cũng không tệ… nhưng cái từ “bạn” không có trong đầu Đức nha… đụ được hay không chỉ là vấn đề thời gian thôi…
Vừa ra khỏi “chat”, di động trên bàn vang lên… con cọp cái Nancy gọi…
– Alô… muốn kiểm tra sao? Tui đang làm việc đấy… không thể nói lâu… sẻ bị xếp rầy…
– … ai dám rầy cậu vậy? Không dám tin nha… Nancy cười trong điện thoại…
– Không tin tui cũng hết cách thôi… nè… đang có cặp mắt nhìn tui như muốn giết người vậy, có gì nói nhanh đi… Đức “vu oan giá họa” cho Ngân.
– Thứ hai tuần tới, buổi sáng ra đón ở sân bay Trà nóc nhé… khoảng 10 giờ máy bay tới.
– Hả? Giờ làm việc đó… Đức nghiêm túc “phân trần”…
– Cậu cứ ra phi trường đón là được rồi, nếu không muốn đón thì nói… chuyện khác không cần để ý tới, giọng nàng thiếu tướng nghe thật nhu mì nhỏ nhẹ nhưng lại có một chút mùi “sát khí”.
– Đón người đẹp dĩ nhiên là tình nguyện rồi…
Đức ngồi suy nghỉ… phải sắp xếp lại thời đụ biểu rồi… không biết lần này con cọp cái này sẻ ở chơi bao lâu đây… ậy… tới đâu thì tới… hôm nay thứ 4, như vậy cũng còn nhiều thời gian sắp xếp… tối nay… mang chị Nhung đi đâu đây ta? Sau giờ cơm trưa… à há… Chủ tịch Vân có rãnh hôm nay không ta? Vừa lúc đó di động lại reo lên… vừa nhớ tới liền gọi đến… “tâm hửu linh tê” nha…
– Chù tịch Vân… có phải có gì chỉ đạo? Đức ỡm ờ trêu…
– Đồ quỷ cậu… tôi không gọi tới cậu cũng không biết gọi tôi à? Giọng Vân “oán giận”…
– Bận lắm mà… chị biết đấy… tui đang làm việc cho cơ quan nhà nước…
– Thôi đừng làm bộ làm tịch nửa… ai dám làm khó cậu chứ? Cậu không làm khó người ta là a di đà phật rồi… Vân cười khúc khích…
– Không tin thì thôi… à nè… trưa nay mình ra vùng quê ăn cơm dã chiến một chút… Đức ỡm ờ đề nghị bóng gió gạ đụ… nghe Đức nói, Vân rộn lên… không phải đó là nàng muốn hay sao chứ? Đúng là “tâm hửu linh tê” mà… nghỉ tới những lần cùng nó làm chuyện đó trong xe Vân càng rạo rực hơn…
– Ừm… vậy cậu tới đón tôi đúng 12 giờ…
– Ừm… lát gặp…
Nói với Nancy là mình bị “đì” cũng là nói chơi thôi… bản tính nó là vậy… ai dè cô nàng này bản tính hay “bênh” người của mình, Đức lại là người đàn ông của nàng, ngoại trừ chính bản thân nàng “đì” hắn sao cũng được… Nancy tuyệt đối không để yên cho ai “đụng” đến Đức… Cho nên trong lúc Đức “đẩy đưa” với Chủ tịch Vân thì Chánh văn phòng Tỉnh ủy Đàm, người của ‘sếp’ nhận được cú điện thoại khiến mặt lão trầm xuống… không đầy 5 phút sau lão gọi trực tiếp đến văn phòng ủy ban nhân dân… Lúc này, Việt đang ngồi trầm tư nghỉ ngợi, ở vị trí đối diện, Ngọc đang săm soi tu chỉnh nhan sắc, mới vừa rồi Việt bốc hốt sờ soạng hun hít chút đỉnh nên quần áo không chỉnh tề lắm… bất thình lình chuông điện thoại thứ hai vang lên… những cú gọi nhận từ máy này là từ tỉnh ủy… không hẹn, Việt, Ngọc nhìn nhau… tỉnh ủy sau lại gọi giờ này… chẳng lẽ có gì quan trọng sao?
– A lô… văn phòng ùy ban nhân dân thành phố… lãnh đạo có chỉ thị gì ạ? Lưng Việt hơi cong xuống…
– Tôi nói này lão Việt… chỉ có chút chuyện anh lại làm không xong để lảnh đạo phàn nàn… anh nói đi tôi phải làm sao đây?
Việt ngẩn ra… hốt hoảng… lão nhớ mình luôn luôn quán triệt và làm theo chỉ thị của lãnh đạo mà… có chuyện gì đây? Lão liền rung giọng:
– Lảnh đạo… xin hỏi có chuyện gì sao? Mọi chuyện đều theo ý lảnh đạo mà làm…
– Vậy sao? Tôi mới vừa nhận được than phiền từ trên… các anh sao lại làm khó dễ người ta vậy? Việt à… anh còn trẻ mà… muốn về hưu sớm hưởng phước là chuyện của anh nhưng đừng liên lụy người khác mà… có phải không?
– Việt chợt thấy phát rét… mọi chuyện đang tốt đẹp mà… có phải có chuyện hiểu lầm gì đó hay không? Lão bắt đầu mất bình tĩnh:
– Chắc là có hiểu lầm gì đó thôi… không thể nào… hay là lảnh đạo cho chút thời gian để tôi tìm hiểu rồi sẻ báo cáo sau với ngài…
– Vậy được… tôi chờ câu trả lời của anh… nên nhớ là tôi cũng cần phải ăn nói với người ta đấy… Việt chỉ nghe tiếng điện thoại cúp ngang… chứng tỏ là lãnh đạo rất bực mình không hài lòng… lão đưa mắt nhìn Ngọc, giọng hằn học.
– Đã nói với em nhiều lần rồi, phải cẩn thận hầu hạ cho tốt cậu ta… bây giờ hay rồi… Tỉnh ủy không hài lòng, than phiền hiệu suất làm việc của mình… Việt cố dằn cơn nóng giận, nếu là ai khác, có lẽ lão đã to tiếng mắng một trận và đánh xuống 18 tầng địa ngục rồi, nhưng Ngọc là người tình bí mật của lão nên Việt cố dằn cơn nóng giận, nhưng Ngọc vẫn ngửi được mùi thuốc súng khiến nàng ngẩn ra:
– Đã xãy ra chuyện gì?
Việt nghiêm sắc mặt:
– Anh cũng muốn biết là chuyện gì đây… em đi coi là chuyện gì rồi cho anh biết… nếu không có câu trả lời thỏa đáng cho lãnh đạo thì cái chức vụ của anh chắc phải nhường cho người khác ngồi rồi… nói tới đây Việt nghỉ: “Có thể nào cái thằng Huy kia to nhỏ muốn đá giò lái mình? Khả năng này cao lắm”nghĩ đến đó Việt căm giận…
Nghe giọng điệu của người tình, Ngọc hoảng hốt… Việt mà đổ xuống nàng cũng xuống theo… nàng và lão cùng chung một chiếc xuồng, nghĩ đến đó Ngọc liền nhanh chóng trở lại văn phòng mình… vừa đúng lúc Ngân cũng đang tìm nàng, vừa thấy Ngọc liền “tố khổ”:
– Chị Ngọc à… tên đó lại biến mất rồi… sáng thì tới trễ, ngồi chưa nóng đít gần tới giờ cơm liền chuồn mất… chị coi…
Ngọc ngẩn ra… đoán chừng vấn đề có thể là ở đây…
– Ngân nè… em… em không làm khó hắn vì chuyện này chứ hả? Ngọc khẩn trương hỏi.
Đến lược Ngân ngẩn ra… nàng đâu có làm gì quá đáng… chỉ “móc họng” hắn vài câu…
– Em chỉ là móc hắn vài câu thôi mà…
– Ngân à… lần này có lẻ em hại chết chị rồi… chị đã nói em nhiều lần rồi… cậu ấy không phải là người mình có thể trêu chọc được đâu. Ngọc sắc mặt tái xanh… nàng đang lo ngại cho tiền đồ của mình, nàng năm nay mới 34 thôi, nếu Việt lên chức, cơ hội của nàng lên chánh văn phòng rất cao, vài năm sau… phó Chủ tịch thành phố không có gì là không thể… đó là viển ảnh tương lai nàng mơ mộng… ngược lại… nàng không dám nghỉ nửa…
– Chị Ngọc à… không… không nghiêm trọng như vậy chứ? Thấy Ngọc hoảng hốt sự hãi, Ngân cũng hoảng sợ… cái tên kia… sao lại nhỏ mọn vậy… mình chỉ “móc” chút thôi mà… lại đi mét rồi… có phải là đàn ông không đây?
– Nè… em chịu khó hạ mình một chút đi… làm cho cậu ta bớt giận… chị nghỉ cậu ta cũng không nề hà gì đâu…
Ngân ủy khuất không phục:
– Nhưng em đâu có làm gì chứ…
– Có làm hay không làm đã không còn quan trọng nửa… điều cần làm là phải nhanh chóng có câu trả lời cho lãnh đạo… Ngân à… chuyện không phải giỡn chơi đâu… chuyện hóa nhỏ thì không sao còn nếu như hóa lớn thì…
– Chánh văn phòng Việt có thể sẽ xãy ra chuyện… em hiểu chứ?
Đang uất ức Ngân lại sợ hãi… sao lại như vậy? Tuy biết mình thật là oan nhưng thà chịu oan một chút cũng không thể để chuyện như vậy xãy ra… Ngân thừa hiểu chuyện Chánh văn phòng Việt ngả xuống có nghĩa là Ngọc cũng ngã theo… mình cũng không có chỗ tốt gì. Thôi thì đành vậy.
– Em… em đi gặp hắn… Ngân nhỏ giọng, tâm thần có vẻ bất an.
– Ừm… làm khó cho êm rồi… Ngọc an ủi Ngân… hy vọng chuyện này sẽ êm…
Đức nào biết chuyện nói đùa như vậy lại làm cho cả một đám người lo sốt vó lên… hắn giờ này lại đang làm Chủ tịch Vân rên rỉ… chiếc xe không ngừng run chuyển, hình tượng của chủ tịch Vân hiện giờ là hai mắt lờ đờ đam mê, vẻ mặt vô cùng đỉ thỏa đang đón nhận những cú thúc mãnh liệt từ phía sau… mệt lã người nhưng cũng cố gắng phối hợp, nó thúc tới nàng đẫy ngược ra sau… cứ thế đều đặn như hai vận động viên chèo thuyền…
Thình lình Đức rút ra… Vân quay lại há miệng ra… Đức đút vào nắc liên tục…
Bây giờ là thế đấy… đám người đàn bà của nó, ngoại trừ Nhung, Yến là hai người mới, đã quen rồi, cho nó phun trong miệng cuối cùng là liếm sạch…
Tiêu chuần của Đức là vậy…
Vừa đưa Chủ tịch Vân về nhà, cũng gần 4 giờ rồi… trên đường đến công ty di động Đức vang lên… số lạ…
– A lô… Đức nghe đây… ai vậy…
– Là tôi… Ngân…
– Hả… Ngân? Ngân nào vậy? Nó không hề nghỉ người đẹp Ngân ở ủy ban nên nói:
– Có phải gọi lộn số không… tui không có quen ai tên Ngân…
– Tôi là Ngân ở ủy ban… Ngân ủy khuất lí nhí…
– Hả? Là cô? Người đẹp Ngân? Đức hỏi lại cho chắc chắn…
– Ừm… là tôi. Tôi…
– Hahaha… quên nói với cô… xin lỗi ha… buổi chiều tui hay bận việc lắm nên không thể ở ủy ban… hay là vầy… cô nói Phó Ngọc trừ lương tui đi ha hoặc là khai trừ cũng được.
Cái này Đức nói thiệt, nó chỉ mong bị khai trừ thì có lý do chánh đáng không đi làm, ai dè Ngân nghe nó nói vậy tưởng là nó “giận muốn làm tới bến”vì thái độ của mình nên đang sợ hãi lại càng sợ hãi hơn…
– Không… không phải… Ngân ấp a ấp úng không biết phải mở lời như thế nào, cuối cùng thu hết dũng khí nói như muỗi kêu:
– Tôi… tôi muốn nói cho cậu biết là… không cần đọc hồ sơ nữa… ngày mai tôi sẽ giải thích tường tận cho cậu… có được không?
– Hả? Hahaha… được sao lại không được… cảm ơn cô nhiều nha… nhưng ngày mai thì không được rồi… tui không rãnh… bữa nào đi… à sẵn đây, nhờ cô nói với phó Ngọc tui nghỉ vài ngày ha…
Ngọc cũng không đâu xa… đang lóng tai nghe bên cạnh Ngân đó thôi, nghe rõ Đức nói liền ra sức gật đầu với Ngân…
– Ừm được… miển là cậu không nổi giận là được rồi… Ngân thờ phào lí nhí…
– Hả? Giận cô? Giận cái gì? Đức lấy làm kỳ hỏi lại… bộ có chuyện gì sao?
– Không… không có gì… khi nào cậu trở lại… nói sau…
– Ừm được…
Ngọc thở phào… xem ra cũng không là chuyện lớn gì… liền vội vã đi báo cáo để Việt có thể an tâm “ăn nói” với lãnh đạo… mai mốt này nhất định tạo cơ hội mời cơm tạo quan hệ một chút mới được…
Việt nghe Ngọc báo cáo cũng nhẹ nhõm… như vậy cũng đỡ một chút… đang nghỉ ngợi thì chuông điện thoại trên bàn reo lên… là bên thành ủy…
– A lô xin chào… tôi là Việt của văn phòng ủy ban nhân dân…
– Anh Việt xin chào… tôi là Thảo… văn phòng Thành ủy… Thảo cười trong điện thoại… giọng như chim kêu nhưng Việt lại vô cùng cãnh giác…
– Hahaha Chánh văn phòng Thảo… chào chị… xin hỏi có chỉ thị gì ạ?
– Anh Việt à… sao khách sáo vậy… chuyện là vầy… ngày mốt… tôi sẽ qua bên ủy ban một chút… nhờ anh hỗ trợ ý mà…
Việt làm sao không hiểu… cứ mỗi 6 tháng là bên Thị ủy qua Ủy ban thị sát một vòng, có điều lần thị sát trước cách đây mới hai tháng thôi…
– Cái gì hỗ trợ chứ? Là bổn phận của chúng tôi đó mà… hahaha… à nè chị Thảo à… lần này có gì đặc biệt vậy?
– A… cũng có chút đặc biệt… đó là khoảng 3 tháng nữa sẽ có đợt đào tạo của trường Đãng cấp thành phố… Ý của Thành ủy là sẻ phát động thi đua… cá nhân đạt thành tích xuất sắt sẻ được chọn í mà… cho nên…
– Hahaha… vậy thì tốt rồi… đám trẻ sẽ có cơ hội… Việt “vuốt đuôi” ngựa… lòng lão chợt động nghỉ: Nhân cơ hội này cho Đức đi trường Đãng đào tạo lấy điểm với cấp trên một chút, lão nằm mơ cũng không ngờ lão và Thảo cùng mục đích… Thảo muốn nhân cơ hội này trước là tỏ ra thân thiết với thằng Đức… sau này gửi nó đi trường Đảng thụ huấn…
Trường Đãng là nơi đào tạo cho những người được Đãng chọn để làm người được “bồi dưỡng” cho chế độ… Ai được chọn thì coi như đường quan thênh thang rộng mở… ngoại trừ phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, nếu không thì tiền đồ vô lượng…
– À nè… hy vọng hôm ấy… mọi cán bộ trẻ đều có mặt anh Việt nhé… Thảo bóng gió “nhắn nhủ”…
– Hả? À… nhất định nhất định mà… Việt trong vài giây đồng hồ, nhận thức ra “điều kỳ lạ” trong lời nói của Thảo… lão cười thầm… thì ra là thế…
Giữa Việt va Thảo có thể tóm tắt đại khái là: “Chỉ có cáo già mới hiểu hồ ly”…