Phần 51
Yến chùi mép miệng, liếc mắt đưa tình với Bí thư Hải thêm một cái rồi bước ra ngoài… Hải thỏa mãn, tâm tình bí thư hiện giờ cực tốt… con đường thăng quan phát tài rộng mở, vừa rồi lại được người đẹp bú một cái, liếm sạch đầu cặc lão… Hải sướng rên mé đìu hiu… tay lão gỏ gỏ lên mặt bàn gổ lim rồi cầm lấy điện thoại đích thân gọi cho Tường… Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố… người cùng phe với lão.
– Alô… Tôi là Văn Tường… là Bí thư sao? Xin hỏi anh có chỉ thị gì? Tường là Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật… thân tín của Hải, lúc này lưng hơi khum xuống khi nói điện thoại với lành đạo, Tường làm việc ở ban Kỷ luật cũng gần 6 năm rồi, ngồi ì một chỗ, đít đã chai, gần đây muốn dựa dẫm Hải để thăng tiến.
– Anh Tường à… gần đây có một số đồng chí đã quá hủ bại rồi… đã đến lúc chúng ta phải hành động để ngăn chận tình trạng này. Đường dây vừa thông, Hải liền nghiêm túc nói…
Tường chợt động tâm tư… Bí thư đã nói như vậy có nghĩa là tên nào đó sắp “đi điện” rồi và Uỷ ban kỷ luật phải châm ngồi… mà người châm ngòi nổ không ai khác chính là mình… Cái này không dễ làm nha… Hiện nay Chủ nhiệm Uỷ Ban kỷ luật là lão Trọng… thân tính của Chủ tịch tỉnh…
Rồi Tường lại sực nhớ hôm qua… có nghe phong thanh rằng Cục trưởng Cục Xây dựng… đụng chạm với nhân vật phong vân ghê gớm nào đó… người của Chủ tịch tỉnh lại bị xức đầu mẻ trán… chẳng lẽ…
– À… xin hỏi Bí thư có gì chỉ thị? Tường dè dặt hỏi…
– Tường à… Dưới bầu trời này… tất cả do Đảng quyết định… phần tử hủ bại quan liêu cần phải được thanh trừ… cho dù là có ai chống lưng cũng vậy thôi… lão Tường… anh không cần phải sợ áp lực nào… trực tiếp báo cáo cho tôi… tôi chờ tin tức của anh… Nói đến đây… Hải cúp máy… lãnh đạo không cần phải nói nhiều, hiểu nhiều hay ít tùy theo ngộ tính của thuộc hạ. Đó là nghệ thuật làm lãnh đạo, nếu sau này, chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, có thành quả tốt thì đó là nhờ sự chỉ đạo sáng suốt của lãnh đạo còn nếu như chuyện phát triển theo chiều hướng xấu thì là do thuộc hạ không quán triệt chỉ thị của lãnh đạo nên tạo ra sai lầm… nói một cách chính xác là nếu có công thì lãnh đạo chiếm phần lớn, còn như có chuyện gì xảy ra thì là thuộc hạ lãnh đạn… không liên quan lãnh đạo.
Đến lúc này, nếu Tường không hiểu ý Bí thư Hải thì cái chức Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật không cần làm nửa rồi và cũng nên về quê chăn bò là vừa… Chủ tịch thành phố đang nằm khám… Phe Chủ tịch tỉnh đang yếu thế… không cần phải nhìn mặt lão Trọng để làm việc… mình cần phải chụp lấy cơ hội mới được. Biết đâu đây là cơ hội để hạ bệ lão Trọng?
Một buổi sáng bình thường như mọi ngày nhưng trong chính trường Cần thơ lại một cơn sóng gió nổi lên…
Cục trưởng Cục xây dựng Lý minh Hiệp… được Ủy ban kỷ luật tỉnh mời đi “uống café”… dĩ nhiên là một khi đã được ban kỷ luật mời đi thì khó mà có con đường trở về nhà… Thường là: “Một đi không trở lại… one way ticket”.
Thói đời là “dậu đổ bìm leo”, ngày thường lão Hiệp hống hách đầy uy quyền nên ai cũng nhăn răng cười, khúm núm nịnh bợ, tiền hô hậu ủng, nay mới vừa bị ủy ban kỷ luật “mời” thì cả đống hành động lợi dụng chức quyền, gian dâm thuộc hạ liền phơi bày ra ánh sáng, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là với cả đống bằng chứng “như núi”… làm sao giải thích được tiền đâu có cái nhà như cái lâu đài, tiền đâu đưa con ra nước ngoài học hành vậy? Tiền đâu mua xe xịn, tiền đâu mua đất, mua ruộng, nhà lầu xe hơi với số tiền lương của Cục trưởng? Trước đây những “bằng chứng to tổ bố này không ai thấy nhưng bây giờ đứa con nít cũng thấy”… vì thế Cục trưởng Hiệp á khẩu… ú ớ rồi khóc rống lên… giờ này lão hối hận cũng muộn rồi… lão muốn chết đi… sao lại xúc phạm người không nên xúc phạm chứ? Bây giờ Hiệp mới thấy mình ngu, nhưng trên đời không có thuốc “hối hận”… chỉ đành chịu cảnh “vạn kiếp bất phục”.
Đời là thế… mạnh được yếu thua… yếu thì phải cúi đầu nếu muốn an thân… nếu Hiệp biết điều… cúi đầu thì vinh thân phì gia… an nhàn suốt kiếp… sinh cường hả? Vào tù gãi dái bắt rệp là cái chắc rồi…
Đức tỉnh bơ… đêm qua ngủ nhà dì Út… đem dì Út “hành hạ dưới cặc” kiểu nào không biết nhưng sáng dậy nét mặt dì Út tươi rói đầy xuân sắc, làm điễm tâm hầu hạ thằng cháu ăn uống… nó ăn uống không bình thường, miệng nhai ngốn tay thì bóp trên sờ dưới trên thân thể dì Út rồi muốn dì hầu hạ bằng miệng… Đức cứ tưởng mình là vua chúa í… nhưng không biết ngày xưa ông vua bà chúa miền Đông nam Á có biết mấy trò bú liếm hay không? Khó nói nha… (nghe nói là những màn bú liếm xuất phát từ bọn da trắng…)
Khi Đức bước vào bàn làm việc cũng gần 9 giờ… đi trễ 1 tiếng đồng hồ đấy… cũng chẳng thấy ai “rầy rà”… trái lại, chưa ngồi nóng đít đã có 2 ly café bốc khói đặt trước mặt… Phó Chủ nhiệm Huy mang café tới là chuyện bình thường rồi… hôm nay lại có thêm ly café của Phó Ngọc… Ngân cũng thập thò muốn tỏ chút lòng nhưng cũng nén dằn… trước mặt hai người kia, Ngân cảm thấy mình chưa đủ “phân lượng”, muốn “dành” với lãnh đạo à? Muốn chết sao… vì vậy nên “bấm bụng” ngồi xuống chờ thời cơ…
– Hahaha… hai vị lãnh đạo thật có lòng… cám ơn ha… Đức thản nhiên nhận lấy hai ly café từ hai “thượng cấp”, coi đó là chuyện thường… quả thật… giờ phút này. Đức không còn khách sáo màu mè nữa… không nên làm cho người ta thất vọng… nếu cho họ chút lợi ích cũng không thành vấn đề… người nào không vì ích lợi chứ? Hơn nữa họ cũng không tệ… trong lúc Nancy cần người…
– Đã tới rồi đó à… Đức à… cậu vào văn phòng tôi một chút… Việt không biết khi nào cũng”xuất hiện” đúng lúc… mở miệng mời Đức vào văn phòng lão… vẻ mặt vô cùnh thành khẩn… không thiếu vẻ hèn mọn nịnh hót…
– Chánh văn phòng à… có gì sai bảo nói một tiếng là được rồi mà… Đức “khách sáo” đẫy đưa… tỏ vẻ kính trọng lãnh đạo.
– Cái gì sai bảo chớ? Nói sao mà khó nghe vậy… chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ý kiến cậu… Việt cười hề hề… Huy, Ngọc hai người âm thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt thì cũng rất “phối hợp”…
Việt nhanh chóng đóng cửa, rồi đích tay rót một tách trà nóng đặt lên bàn trước mặt Đức…
– Uống thử đi… trà Ô long thượng hạng đó nha…
– Vậy à… vậy thì phải thử mới được… à nè Chánh văn phòng à…
– Cậu đừng cứ một là Chánh văn phòng… hai cũng là Chánh văn phòng có được không… Cứ gọi tôi là chú hay là bác cũng được rồi… tùy cậu… Việt ra vẻ vô cùng thân thiết…
– Vậy được… Chú gọi tui vào đây là có chuyện gì quan trọng sao?
– Chuyện là vầy… sẻ có khóa bồi dưỡng cán bộ trẻ có tiềm năng đi học trường Đãng… tôi thấy cậu rất có tiềm chất cho nên định đề cử cậu… không biết cậu nghỉ sao? Việt đằng hắng vài cái rồi nghiêm túc nói…
Đức muốn phá lên cười… cái lão Việt nầy thiệt là biết đón gió nha… cái việc đi học trường Đảng, Nancy đã nói cho nó biết rồi… nó phải đi thôi… sau khi mãn khoá… nó sẽ được lên chức… cái lão Việt này muốn nịnh bợ mình đây dĩ nhiên là muốn kiếm chút lợi ích rồi… thôi thì thuận nước đẩy thuyền…
– Cám ơn Chú đã có lòng nâng đỡ… Đức “màu mè”…
– Không có gì… chỉ là làm chuyện nên làm thôi… Việt cũng màu mè khiêm tốn… lão không biết phải mở lời như thế nào cho chuyện của mình, Đức như đi “guốc” trong bụng lão, nó buông lời bâng quơ.
– Chú Việt là Chánh văn phòng cũng đã lâu rồi ha…
Việt run lên… người trẻ này thật là hiểu chuyện…
– Ây da… cũng gần 7 năm rồi cứ ngồi lì một chỗ… cũng chịu thôi…
– Không cần bi quan mà chú Việt… biết đâu sẽ có chuyển cơ… biết đâu sau này chú được làm Phó Chủ tịch thành phố… Đức thản nhiên nói…
– Tui chỉ hy vọng được như cậu nói thì tốt… Viết lại run lên nhưng cố gắng trấn tỉnh…
– Thôi… tui ra ngoài làm việc đây…
– Ừm… sau này nên liên lạc thường hơn, có gì đừng ngại, cứ tới tìm tôi… à nè… khi nào rãnh mình ra ngoài làm vài chén? Việt thân thiết đề nghị…
– Để coi… hahaha… vậy nha… Đức cười rồi trở về bàn làm việc của mình… Việt nhìn theo với ánh mắt sáng ngời tràn trề hy vọng…
Ngồi chưa được nóng đít, Phó Ngọc lại đon đả:
– Đức à… gần đây có cái nhà hàng mới mở… có muốn đi thử cho biết không? Ngọc phong tình, cười như hoa nở, mắt “quyến rũ” nhìn Đức…
Đối với đàn bà đẹp… sức kháng cự của Đức rất yếu ớt… Phó Ngọc đứng gần… mùi thơm cơ thể nàng thoang thoảng bay vào mũi khiến cặc trong quần Đức lại rục rịch ngóc đầu… châm ngôn “ăn được thì không nên bỏ uổn… trời sẽ phạt” luôn là kim chỉ nam trong đầu… nhưng hôm nay Ngọc không phải là đối tượng hàng đầu… vì vậy Đức nói nhỏ vừa đủ cho nàng nghe.
– Chi Ngọc à… chị đã nói như vậy… sao không thể thử được… nhưng hôm nay không được… hay là vầy đi… chiều nay tui gọi chị hoặc là chị gọi tui… có được không?
Ngọc mừng rỡ… vậy càng tốt… buổi chiều sẽ có nhiều thì giờ hơn… trong lòng nàng nghỉ nếu có thể dụ dỗ, câu dẫn được Đức thì nàng sẽ không ngại đâu… đã cho Việt đụ rồi thì cho Đức đụ cũng không có gì. Vấn đề là mình không còn trẻ… Ngọc thật không biết là Đức háo đụ với đàn bà đẹp, có chồng… thích làm gian phu là bản tánh trời sinh của Đức.
– Ừm… nhớ nha… đừng quên đấy…
– Sao lại quên được chớ… chị này…
Ngọc đi khi Đức liền ngồi vào bàn… khởi động máy vi tính… không phải chuẩn bị làm việc mà là “dê” qua Skype:
– Khi nào có rãnh… tôi mời cô đi ăn cơm… Đức “chăm chú” nhìn vào màn ảnh… tay gỏ vào bàn phím… gửi Ngân hàng “text”…
– “Phải là tôi mời cậu đấy… coi như cám ơn cậu về chuyện chiều hôm kia”… Ngân mặt thoáng hồng… gỏ vào bàn phím trả lời… nàng kích động… đang tìm cách gợi chuyện nhưng ngại… bây giờ “hắn” mở lời trước… vậy thì còn gì bằng?
– “Ai mời cũng được mà… tui thì rất hân hạnh được đi ăn cơm với hoa hậu phòng hậu cần…”đánh và gửi xong câu này… Đức liếc nhìn về phía Ngân 1 giây… Chỉ thấy nàng liếc xéo lại nó với vẻ mặt thật đáng yêu…
– “Có quỷ mới tin cậu”…
– “Chị tin cũng được… không tin cũng được… nhưng mà nếu chị không đẹp thì cái thằng cha Cục trưởng kia cũng không cần giở trò… chị nói có phả không?”
– “Nhắc tới chuyện này… tôi lại phải cảm ơn cậu thật nhiều… nếu không có cậu… tôi… tôi thật không biết phải làm sao… à nè sáng nay nghe tin ổng bị mất chức rồi”… Sáng nay Lúc nghe tin Hiệp bi mất chức… Ngân cũng sững sờ… không ngờ “tên Đức” này khủng khiếp vậy… không đầy 48 tiếng đồng hồ…
– “Vậy sao? Tui không biết… chỉ biết là đáng đời thôi… à nè… ông xả chị… bây giờ sao rồi”…
– “Tôi đã về nhà cha mẹ… hắn có chuyện gì cũng không liên quan tới tôi”.
– “Wow… chuyện lớn như vậy?” Đức trong bụng như mở cờ nhưng lại đạo đức giả màu mè…
– “Thôi không nói nửa… phải làm việc… không ai sướng như cậu…”
– “OK… vậy chừng nào đi ăn cơm? Nói cho biết để tui chưng diện một chút… đi với người đẹp không thể loàng xoàng được”.
Ngân cố nín cười… liếc Đức một cái rồi ra khỏi skype… chẳng thèm trả lời.
Ai dè tên này đứng lên, cầm theo tập hồ sơ đến sát bên cánh bàn, tay chỉ chỉ vào hồ sơ nhưng miệng thì nói hỏ… chỉ đủ để nàng nghe:
– Đã nói rồi thì không được nuốt lời… thì giờ… địa điễm… nói đi… chị không nói tui cứ ở đây cho tới khi nào chị nói đó nha…
– Sẽ gọi cho cậu sau… Ngân đỏ mặt gắt nhỏ…
– Vậy được… nhớ nha… nó vừa nói nhỏ vừa làm ra vẻ nghiêm túc… khiến cho ai cũng tưởng là nó có vấn đề muốn nhờ Ngân giải thích…
– Chà… chị thơm quá… Đức trước khi bước về bàn mình… hít hít mũi mấy cái rồi nói… khiến Ngân ngượng chín người… nhưng trong lòng lại thấy như uống mật ong…
Mãi cho đến khi trước giờ ăn trưa… nó mới nhận được hàng “text” của người đẹp: “Ngày mốt… 6 giờ… nếu cậu ránh… địa điểm sẽ cho biết sau”.
Đức rộn lên… liền gửi phản hồi: “Không rãnh cũng phải rãnh…” chờ điện của cô đó nha…”
Vừa gửi phản hồi xong, di động lại vang lên… là Chánh văn phòng Thảo gọi tới… Đức mỉm cười… người này coi bộ nóng lòng ha… mà mình cũng đã đụ người ta rồi… hơn nữa cũng là dì của Yến… đưa cho người nầy chút lợi ích cũng là phải đạo…
– A lô… nhớ tui sao?
– Cậu… không gọi cậu thì có phải cậu sẻ không gọi tôi? Giọng Thảo “oán giận”… ý như muốn ám chỉ là Đức đụ được xong rồi muốn chạy làng…
– Đâu có nè… oan quá nha… hay là tối nay có rãnh không… mình qua Vỉnh Long ăn khuya? 9 giờ mình qua đó… ăn khuya xong đi dạo chơi một chút rồi về… sao hả?
…
– Nếu không tiện… hay là để khi khác vậy… không nghe Thảo ừ hử… Đức nói thêm…
– Có gì không tiện chứ? Vậy… vậy 9 giờ gọi cho tôi biết… mình gặp nhau ở đâu…
– Lúc gọi sẽ nói sau… Ừm… như vậy đi…
Thảo cúp máy nét mặt hân hoan… mục đích của nàng tối nay là dò hỏi ở Đức… có thể giúp nàng tiến thêm một bước… Thảo tin chắc nếu nàng tối nay “xuất sắc” thể hiện cho Đức hài lòng thì chuyện nàng nhờ cậy sẻ không là vấn đề lớn lao gì. Chổ dựa phía sau của Đức thật là khũng bố, Thảo tin tưởng chỉ cần Đức nói giúp một tiếng thôi… nàng có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu, hiện nay phục vụ Hải chỉ là tạm thời, ai lại muốn bú cặc lão này chứ? Nhưng trong tình thế hiện nay hình như Thảo không có con đường khác mà Đức là người có thể gíúp nàng…
– Ai vậy? Duệ hỏi… Duệ (Chồng Thảo, trùng tên với giám đốc Sở CA Tỉnh, xem phần 1)được thăng làm Cục trưởng Cục tài chính được hai tháng nay… cũng là nhờ vợ “biết hầu hạ” Bí thư Hải… lão biết vợ mình đã lên giường với nhân vật số một thành phố nên lão mới có thành quả như vậy… Duệ không ghen… Thảo muốn cho ai đụ cũng được… chỉ cần giúp ích được cho con đường thăng tiến của lão là được…
– Anh không cần biết… à nè tối nay tui về trễ… có thể sáng về… Thảo hất hàm ngang nhiên nói mình có thể suốt đêm không về… Thảo biết Duệ cũng hiễu nàng đã làm gì lão mới có thể lên chức nên nàng cũng không ngại… có điều là quan hệ với Đức… nàng cần phải giữ bí mật… không phải nàng sợ gì Duệ nhưng càng ít người biết càng tốt… dù sao Đức chỉ bằng một nữa tuổi nàng… nếu người ta biết nàng cho nó đụ thì xấu hổ nha… dấu được thì tốt… tốt khoe xấu che là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.
– Ừm… không nói thì thôi… Duệ đang nghỉ tôi nay mình cũng đi đụ dạo… liền hưng phấn lên cặc trong quần liền ngóc đầu… liếc nhìn thấy vợ, lão nghỉ: “Tối mới tính đi…”đầu nghỉ tay liền đưa tay bóp vú Thảo…
– Nè… làm gì vậy… không hứng thú… Thảo nhăn mặt… nàng đang “xốn xang” khi nhớ lại con cặc của tên trẻ kia… nó lại khỏe như trâu… tuy vậy nhưng khi Duệ tỏ ý muốn đụ… nàng thẳng thừng gạt phăng… Thảo muốn có thì giờ trang điễm cho đẹp, sạch sẽ chuẩn bị cho tối nay…
– Cho anh chơi một cái… Duệ lì lợm nham nhở gạ đụ.
– Đã nói không được là không được… đừng lộn xộn…
Thấy Thảo nhất quyết cự tuyệt, Duệ trong bụng căm tức nhưng cũng không dám ép… tiền đồ quan trọng hơn… chọc giận Thảo… tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan. Lão liền cười hề hề hề với vẻ mặt hèn mọn.
– Được… được… không chịu thì thôi… không cần nỗi nóng mà…
Thảo liếc mắt nhìn Duệ đang quay lưng đi, bĩu môi khinh bỉ…
…
Đã đụ qua Thảo một lần, lại biết Thảo cũng là người hám lợi nên Đức cũng không cần khách sáo, màu mè hoa lá cành… hơn nữa đang lúc cần ngưởi, khả năng làm việc của Thảo cũng không tệ. Đức quyết định thu Thảo dưới cờ… sau này tùy theo thái độ mà có thể xét lại…
– Wow… tối nay đẹp hấp dẫn quá nha… Đức vừa nói vừa cười… tay trái điều khiển “vô lăng” tay phải đặt lên đùi Thảo vuốt ve…
– Thiệt? Nghe cậu nói cũng mừng vì mình còn có sức hấp dẫn như vậy… Thảo liếc Đức với vẽ gợi tình, lưng dựa vào ghế, người hơi ngã ra phía sau một chút, rỏ ràng trong tư thế “mời gọi”, như là khuyến khích bàn tay kia tha hồ làm gì thì làm đi…
– Hahaha người khác thì không biết… Đức thì không chịu nổi nha… trước sự mời gọi của Thảo… tay nó muốn thọc tay vào vùng kín nhưng không được vì Thảo đang mặc váy dài, vén lên không dễ dàng trong tư thế đang ngồi, thấy Đức cứ “loay quay” bên ngoài, Thảo nhích người mở khóa lưng của chiếc váy… thấy Thảo rỏ ràng muốn khiêu dâm mình, Đức kinh hỉ… bàn tay nó liền tiến vào bên trong, thọc vào quần lót, xoa đám lông mềm mại… Thảo thích thú, dang rộng hai đùi… một ngón tay liền chạm vào giữa hai múi thịt đang bắt đầu ẩm ướt… đây là cái Thảo muốn, Đức muốn gì nàng liền khuyến khích và tạo cơ hội dễ dàng cho nó… trong đầu nàng luôn nghỉ vừa có thể thỏa mãn nó, mình cũng thỏa mãn mình lại đạt được lợi ích thì bảo nàng làm gì cũng được mà… có điều là nàng không nghỉ Đức tuy chỉ bằng một nửa tuổi mình lại rất có kinh nghiệm trong chiến trường giường chiếu, lại rất bạo gan… muốn là làm…
– Hả… sao ngừng xe vậy? Có chuyện gì sao? Thảo ngạc nhiên khi thấy Đức đột nhiên cho xe dừng lại bên đường… rồi nàng chợt hiểu khi thấy nó nhỗm mông lên kéo quần xuống… cái đó của nó như được giải phóng hùng dũng ngóc đầu…
– Nầy… nầy… không phải là ở đây chứ? Cậu thiệt là… sao nóng lòng vậy? Thảo ngượng ngịu nhưng ánh mắt đam mê đầy dục vọng của nàng đã bán đứng nàng rồi.
– Gì chớ… cái này là tình điệu đó mà… Chánh văn phòng à… chìu Đức chút đi mà… nó cầm tay nàng lắc lắc vài cái rồi kéo vai Thảo…
– Cái tên này coi bộ cũng thuộc loại trời đánh thánh đâm mà… Thảo liếc Đức một cái muốn lủng mỏ ác luôn rồi cũng “miển cưỡng”vén tóc, cúi người xuống, chồm qua mở miệng ngậm vào… đầu gục gặc…
– Mình qua Vỉnh Long… sáng về… trong khi Thảo gục gặc đầu lên xuống ở dưới bụng… Đức đề máy cho xe chạy về hướng cầu Cần thơ… cảm giác vừa được bú cặc vừa lái xe là cảm giác thần tiên trong đời… không phải ai cũng được đâu à.
Lần trước là lần đầu tiên Thảo để Đức đụ mình trong xe… hối hả, vội vàng không có sờ bóp bú liếm gì nhiều, nàng chỉ biết cái đó của nó to bự… thế thôi… trong đầu cứ tưởng là nếu nàng đem hết tài nghệ ra “thi triển” thì trai tơ như Đức sẽ mê mệt nàng, trai tơ mê đàn bà kinh nghiệm giường chiếu là đạo lý này… nhưng đêm nay Thảo mới biết nàng lầm to… không phải Đức mê nàng mà là nàng mê nó… vì nó đã làm nàng như điên như dại…
Suốt đêm… đủ trò đủ kiểu… khắp mọi nơi từ phòng tắm, cho đến trên giường, ngay trên sàn nhà… đến nửa đêm, nó kéo nàng ra ngoài balcon khiến Thảo cả sợ… nhưng cuối cùng nàng cũng chõng khu gỉửa “trời quang mây tạnh”cho nó dập… cũng may đây là tầng lầu cao nhất của khách sạn và là lúc nửa đêm, chẳng ai nhìn thấy hai người đụ giữa trời…
Thảo kinh hãi trước sự dẽo dai và dũng mãnh của Đức… nàng đã “ra” nhiều lần nhưng nó chỉ ra có một lần… trong miệng nàng… vả dĩ nhiên là tất cả đều vào bụng Thảo rồi…
Khẩu kỷ của Thảo không tệ… Không có gì để ngạc nhiên… thời buổi này, đàn bà rất điêu luyện về chuyện bú liếm, ngay cả các em gái vị thành niên cũng có nhiều em khẩu kỷ rất tốt…
Chuyện mà Thảo làm Đức ngạc nhiên là… lúc đút cặc vào nắc… cảm giác thật “bót” nha… hình như “lỗ nhị” ít được “khai thác”? Đức lấy làm kỳ quái… Thảo đã có chồng, có một con… có lý nào lại như vậy? Nhưng thắc mắc thì thắc mắc… không tiện hỏi nha… chẳng lẽ hỏi: “Ít đụ lắm sao? Chổ đó còn ‘bót’ lắm”…
Dĩ nhiên rồi… Duệ và vợ ít đụ nhau… lão muốn giữ sức đụ dạo… cũng như các lãnh đạo khác… hơn nữa lão biết Bí thư đụ vợ mình… biết rằng nhờ vậy lão mới có địa vị ngày nay nhưng trong thâm tâm không thoải mái lắm… ít nhiều cũng có khuynh hướng bài xích… đôi khi cũng làm bộ làm tịch muốn đụ vợ thì lại bị vợ từ chối…
Duệ không biết Bí thư Hải lại có bệnh thích đàn bà bú cặc… chớ không thích đụ… vì vậy “lỗ nhị” của vợ lão thường không được khai thác… cặc Đức lại to bự nên khi đút vào… làm cho nó có cảm giác “bót” hơn bình thường… và dĩ nhiên là chỉ có người đụ nhiều đàn bà như Đức mới biết được sự khác biệt.
– Dì ở vị trí Chánh văn phòng được bao lâu rồi?
– Gần 6 năm rồi… Thảo mân mê vuốt ve cặc người tình trẻ, mặt sáng ngời vui vẻ đáp… Đức đã mang đến những giây phút tuyệt vời của dục tình… không ngờ đấy… chỉ bằng nửa tuổi mình…
– Có muốn đổi không? Đức vừa bóp vú vừa hỏi một cách nghiêm túc…
– Sao lại không… không muốn ở Thành ủy nửa… cái lão Hải… nói tới đây Thảo dừng lại… không tiện nói ra là nàng từ mấy tháng nay phải dùng miệng phục vụ lão Hải để giữ chức vụ… Thảo sợ Đức khi dễ mình…
Nhưng Đức là người hiểu chuyện… nó nói…
– Cứ làm việc như bình thường… chuyện khác… không cần chiều ý lão nửa… cứ nói là dì là người của Đức là được rồi…
Thiệt… đơn giản vậy sao? Thảo mừng rỡ… có ai lại thích phục vụ lão Hải kia chứ? Là bất đắc dĩ thôi, lão chỉ biết hưởng thụ một mình, chẳng biết cảm giác của người khác… nhớ lại những lúc nàng bú lão, tay lão sờ lồn, bóp vú nàng, khều móc đủ thứ khiến nàng điên lên được mà chẳng được giải quyết… khốn nạn thiệt mà…
– Yên chí đi… cứ nghe theo Đức… nói vậy là được… không cho ai đụng tới… từ nay Đức độc quyền… Đức cười dâm, đưa tay ấn đầu Thảo…
Liếc nó với vẻ ủy mị… Thảo chỉ chờ nghe những lời này…
– Cậu nói sao thì sao đây… từ nay nhờ vào cậu đó… rồi mở miệng ra ngậm vào… đầu gục gặc…