Phần 58
Hoàng ngồi dựa lưng vào ghế thoải mái hưởng thụ cái cảm giác làm Trưởng đồn… chỉ mới là một khu thôi mà đã lắm người nịnh bợ, mai mốt nếu có thể trèo lên cao hơn nửa, nếu có thể trông coi cả một huyện hoặc một thành phố thì coi như vua chúa rồi, thật là sống không uổng kiếp người a…
– Xếp Hoàng à… bây giờ mình đi đâu? Tài nhìn Hoàng kính cẩn hỏi… Tài là thuộc hạ tâm phúc của Hoàng, được Hoang “đặc phái” làm tài xế cho mình mỗi khi đi “thị sát” an ninh khu vực. Cả hai vừa mới từ quán Bar ra về… dĩ nhiên là trong túi xếp Hoàng cũng có phong bì dầy cộm từ việc hiếu kính rồi… nếu không đi “thị sát” làm gì? Rảnh lắm sao?
– Mày cứ chạy một hai vòng trước cái đã… xong rồi ghé nhà hàng nào đó mình ăn khuya. Hoàng uể oải nói.
– Dạ biết rồi… xếp ngả lưng nghỉ một chút đi… Tài “ân cần” nịnh nọt…
– Ừm… cứ chạy vòng vòng khoảng nửa tiếng được rồi… tao nhắm mắt nghỉ một chút… nói xong Hoàng ngửa đầu nhắm mắt lim dim ngủ… được chừng 2 phút đồng hồ, Hoàng thấy xe ngừng lại, gả mở mắt ra nhìn đàn em hỏi.
– Chuyện gì? Sao ngừng xe vậy?
– Hahaha… có chiếc xe đậu bậy… sẳn mình rãnh… em dếnh cho nó cái biên phạt… Tài hăm hở…
– Nhìn cho kỷ một chút nha mậy… coi chừng biển xe màu xanh… Hoàng dặn dò…
– Yên chí đi xếp… biển xe của dân thường mà… em nhìn kỷ rồi… Tài tắt máy xe, bước xuống tiến về chiếc xe Toyota đang đậu bên đường… Hoành thấy gả đàn em sốt sắng khẻ mỉm cười… bất chợt Hoàng hoảng hốt, chấn kinh, vội vàng mở cửa xe gọi gấp rút:
– Trở lại… Tài… quay trở lại…
Thấy xếp kêu vội vả gấp rút, Tài ngạc nhiên quay lại hỏi:
– Xếp kêu em? Có chuyện gì vậy?
– Lên xe… mày biết chiếc xe kia là của ai không? Nè… nhớ cho kỷ biển số đi… mai này… thấy chiếc xe này thì tốt nhất lơ huyền lờ cho tao… không những vậy, nếu cần, phải bảo vệ tối đa… nhớ kỷ… Hoàng quát đàn em… hú hồn… Đụ má… xém chết bị thằng này hại chết rồi… xe của Đức ca cũng dám phạt? Muốn đập bể chén cơm, bít đường làm xếp của tao rồi…
Tài tái mặt… nhìn phản ứng của xếp Hoàng… vậy… coi bộ chủ xe là nhân vật khủng rồi… gả run lên lắp bắp:
– Ai? Là ai vậy xếp… cũng may là có xếp… nếu không thì bỏ mẹ rồi…
– Mày không cần biết là ai… cứ nhớ chiếc xe này, biển số đó là được… xe này là “bất khả xâm phạm”… chỉ cần biết vậy là được rồi… Hoàng quát đàn em… nhìn về chiếc xe Đức đang đậu, hình như chiếc xe có lúc rung chuyển liên tục.
Hoàng đưa mắt nhìn đàn em… Tài cũng đưa mắt nhìn xếp… không cần phải nói ra miệng… cả hai điều hiểu là chuyện gì…
– Lên xe… Hoàng ra lệnh…
Tài lên xe nổ máy…
– Ai kêu mày nổ máy xe vậy? Hoàng nhìn đàn em nói.
– Hả? Vậy… vậy…
– Ngồi đây… chờ xe kia đi… mình mới đi… Hoàng hất hàm nói…
– Ừm… được…
Cả hai ngồi trong xe chờ… chiếc xe của Đức rung chuyển từng đợt… nửa đêm mà… đường xá vắng teo nên Đức tự nhiên như ở trong khách sạn… nắc bạo…
Một tiếng đồng hồ trôi qua… chẳng có gì mới… chiếc xe cứ thỉnh thoảng run lên từng đợt…
Hoàng, Tài nét mặt cổ quái… 4 mắt nhìn nhau…
– Xếp à… có thiệt không vậy? Là cặc gì đây?
– Im miệng đi mày… Hoàng cú lên đầu Tài, cười mắng… nhưng trong bụng thầm đưa hai ngón tay cái…
– Đù má… Đức ca ngầu thiệt…
…
– “Từ Canada bay qua Châu Âu chỉ gần 7 giờ đồng hồ thôi cho nên trong thời gian du học, tôi thường hay qua bên Âu châu chơi, nhất là thường hay đến các nước như Ý, Pháp hoặc Đức”.
Hòa cố ý nói lớn tiếng, cốt ý cho mọi người nghe rõ vừa liếc 1 vòng hướng về các người đẹp… Hắn đắc ý khi nhận thấy trong ánh mắt họ nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, ngưỡng mộ… Hòa ưởn ngực, đứng thẳng người, tay trái đút vào túi quần, tay phải đưa ly café lên môi hớp một ngụm… liếc trộm về phía cuối phòng… một người đẹp làm Hòa nuốt nước bọt, gò ngực vun cao, cặp mông tròn lẳng, cả người chỗ nào lõm thì lõm, chỗ nào cần lồi thì lồi khiến Hòa cảm thấy cổ họng khô rang… cặc trong quần giả từ từ cứng lên… Tiếc là người đẹp hình như không nghe gả nói, đang cười cười với một tên nhóc mặt còn hôi sửa, Hòa lấy làm kỳ quái, chỗ này là nơi học tập của cán bộ nhà nước, cái tên nhóc này làm gì ở đây? Họ là chị em? Dường như không phải. Mặt Hòa âm trầm… gả không vừa mắt với tên nhóc này.
Cách đây gần 10 năm, Hòa sang Canada du học, theo diện tự túc, người khác lấy cái bằng kỷ sư cơ khí chỉ cần 4 năm, gả phải mất 8 năm trời. Hòa không thông minh lắm nhưng cũng không đần độn, chỉ tại đại đa số thời gian là học ăn chơi đàng điếm. Mỗi tháng, tiền gửi qua đủ để Hòa sống như ông hoàng… không ăn chơi mới là lạ… Lúc đầu, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Lại Đức Quang còn mắt nhắm mắt mở, cho con mình đú đởn, hưởng thụ mấy em da trắng cũng như mỗi lần lão đi công tác nước ngoài vậy, lão nghỉ cho Hòa ăn chơi cho đã đi, tối đa là 2 năm chứ gì… ai dè thấy Hòa không có dấu hiệu về nước, lão bèn ra “tối hậu thư”… không về sẻ “cúp viện trợ”, về nước mà không có bằng cấp trong tay cũng đừng về… Hoảng quá, năm sau Hòa liền về nước với bằng Kỷ sư cơ khí trong tay. Ông bà Phó Chủ tịch tỉnh hớn hở, kèn trống rùm ben mở tiệc đãi đằng khoe thằng con “vinh quy bái tổ”, Hòa cười hăn hắc… bằng cấp thôi mà… muốn cái nào có cái đó…
Phó Chủ tịch Tỉnh đâu cần biết bằng thật hay giả… có bằng cấp lộng kiếng treo tường là được rồi. Có thằng nào, con nào dám vạch lá tìm sâu nói bậy nói bạ? Chán sống à?
Thời buổi này, tốt nghiệp đại học nước ngoài rất có “thớ”… lại là con của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh… cái ghế Chủ nhiệm Sở Giao thông vận tải tỉnh liền rơi trên đầu Hòa… đám hạ thuộc của lão Quang ai cũng nghiêm túc đề cử Hòa vào vị trí này… Hòa thiếu gia tài cao học rộng, rất xứng đáng… sau này sẽ là lãnh đạo nổi bật…
Quang là ai chứ? Có thể nói lão còn hơn cáo già, đã thành tinh rồi… thừa biết đám thuộc hạ muốn lấy lòng mình thôi… nhưng không vì thế mà lão “sa ngã”… việc này có thể tạo cơ hội cho đối thủ nói ra nói vào, không có lợi cho tiền đồ của lão. Quang đang ngấp nghé vị trí Chủ tịch tỉnh… Vì vậy Quang “bóp bụng” xếp Hòa ở vị trí 1 trong 10 Phó Chủ nhiệm của sở giao thông tỉnh… coi như là rèn luyện… Trước sự khâm phục của thuộc hạ vì thái độ “công chính liêm minh” của mình, Quang “nghiêm túc” nói tuổi trẻ cần phải được rèn luyện kỷ lưỡng, từng bước từng bước khảo nghiệm để sau này mới có thể là rường cột của quốc gia… Đám thuộc hạ vỗ tay khen nức nở, tinh thần của Phó Chủ tịch Quang đáng được học tập…
Vì thế, đã 6 tháng rồi, Hòa ngồi ở vị trí Phó Chủ nhiệm… 6 tháng trôi qua mau lẹ, tiếng tốt thì không nghe, tiếng xấu thì nhiều… phụ nữ có chút ít nhan sắc, có chồng hay chưa chồng đều bị Hòa vừa dụ dỗ nếu không chịu thì gây sức ép cho gả đụ… tuy vậy chẳng ai dám than phiền… sợ mang họa… giỡn chơi sao? Các nàng ai cũng “tự nguyện cởi quần” cho Hòa thưởng thức, không có hiếp dâm nha.
Thấy Hòa “rèn luyện” đã đủ… “kinh nghiệm” tích lủy cũng có thừa, đã tới lúc được giao thêm “trọng trách”… Quang sắp xếp Hòa đi học trường Đãng, đây là con đường “danh chánh ngôn thuận” để được thăng chức… làm lãnh đạo trong tương lai… Quang nhớ mãi câu nói của bà Nguyễn thị Quyết Tâm, Phó Bí thư Thành ủy Thành Phố Hồ Chí Minh: “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là phước của xả hội:”Quang thấy câu này là đúng nhất, đáng được học tập nên cương quyết làm theo để tạo phước cho xả hội, quốc gia.
Hòa không nguyện ý lắm… gả cho là mình tốt nghiệp đại học ngoại quốc, cái gì phải vô trường Đảng học? Có gì để học? Mà học làm cái đéo gì? Nhưng chỉ là nghỉ trong đầu thôi… không dám nói ra… Mẹ gả, Phó Chủ tịch tỉnh Phu nhân, đi guốc trong bụng con, cười nói:
– Có 1 giảng viên trường Đãng là con gái của người bạn… chưa chồng là đệ nhất mỹ nữ thành phố Cần Thơ. Hòa nghe động lòng… nếu là vậy thì phải đi tìm hiểu cho biết mới được…
Mấy ngày sau đó, ráo riết săn tin… khi nhìn thấy hai chị em Đồng Giao, Thụy Vũ đang trong khu mua sắm… Hòa trợn mắt há mồm, quyết tâm đến trường Đảng thụ huấn… với tâm tư cua được Đồng Giao tới tay…
Hôm nay gả đến sớm, ăn diện bảnh bao, quần áo trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng, cử chỉ tiêu sái khiến một đám học viên ngưỡng mộ tiếp cận chào hỏi thân thiện… Hòa đưa mỗi người tấm danh thiếp có tên: “Lại Đức Hòa” Phó Chủ nhiệm Sở Giao thông vận tải… Mọi người đọc danh thiếp, vẻ mặt ngưng trọng, lưng hơi cong xuống… Phó Chủ tịch thường trực tỉnh là “Lại Đức Quang” đấy… kẻ ngu cũng nhìn ra manh mối rồi… Thế là một đám vây quanh Hòa nghe gả nói chuyện với ánh mắt say mê, ngưỡng mộ… mười phần thân thiết.
Quyên, Đức ngồi ở xa, Hòa lại lớn tiếng bô bô cái miệng kể “thành tích”, càng nghe Hòa khoác lác, khoe khoang, Quyên càng thấy nhạt nhẻo… loại người như gả này, Quyên đã gặp nhiều rồi… tụi COCC… toàn là phường giá áo túi cơm… chẳng được cái tích sự gì cả… bọn lưu manh đầu đường xó chợ, thường gạt ăn gạt uống, gạt tiền để sống còn bọn COCC này chuyên nhằm vào đám thiếu nữ nhẹ dạ gạt đụ… nàng không phải là gái mới lớn… cái “mả” hào nhoáng của gả không làm Quyên mãy may 1 chút dao động…
Đối với Đức thì khác, nàng thừa biết 2 người Chánh, Phó văn phòng Việt, Ngọc vì sao một người được bổ nhiệm Phó Bí Thư Thành ủy, một người làm Cục trưởng… chuyện này Quyên biết ít nhiều có liên quan tới hắn, Quyên là người có tầm nhìn rộng, tâm tư kín đáo, nàng nhất quyết xiết chặc quan hệ với Đức cho tương lai sau này… Việt không tốt đến nổi đưa nàng đi học trường Đảng, Quyên biết Việt giở trò quỷ, lão làm như vậy là dọn đường cho Liên vào cái vị trí bỏ trống của Ngọc để lại… Quyên khinh thường… nàng tin chắc chỉ cần lọt vào mắt của Đức, rồi thêm một chút “thủ đoạn” thì sau này thành quả gặt hái sẻ mười lần thậm chí trăm lần hơn nhiều.
Quyên cũng đã nghỉ qua thời buổi này, thanh niên mới lớn thường thích đàn bà có chồng… ngủ với hắn thì sao? Phụ nữ có nhan sắc trong quan trường ai mà chẳng làm vậy? Hơn nửa hắn không phải là ông già hoặc bụng phệ, hắn trẻ, đẹp trai, lực lưỡng, đàn hát tuyệt vời… là người tình lý tưởng của phụ nữ mà… Vì vậy Quyên cứ mắt liếc đầy vẻ phong tình, miệng cười rúc rích khoe hàm răng trắng ngần, cặp môi đầy khêu gợi… khiến Đức ngẩn ra… tưởng tượng được đút cặc vào cái miệng Quyên “nhấp” thì quá đã… nghỉ tới đó, cặc trong quần Đức vùng lên đòi khai hỏa khiến Đức thất kinh khum người ngồi xuống, sợ Quyên phát giác tình trạng xấu hổ…
Quyên là ai chứ? Gái một con đấy… những động tác cỏn con của Đức không qua khỏi mắt nàng… đắc ý nhếch miệng cười mỉm… đôi lúc nghỉ tới chồng, Quyên cũng cảm thấy hổ thẹn nhưng vì tương lai… hy sinh chút đỉnh có sao chứ? Đức là thanh niên mới lớn… nàng chỉ cần vuốt vài cái liền “phun”… Ý nghỉ hổ thẹn thoáng trong đầu liền biến mất… càng kiên định hơn, muốn sớm cho Đức “sa ngã”… mau chóng thu phục.
Hiếu, chồng Quyên kém hơn nàng 2 tuổi… hai vợ chồng đã có được đứa con trai cũng gần 4 tuổi rồi… Trong chuyện vợ chồng, Quyên cảm thấy mình may mắn hơn các đồng nghiệp nhiều, có lần nghe họ thường than phiền chồng họ “làm” như gà… Quyên mỉm cười… vì Hiếu “dủng mãnh”, thường nói đùa nàng may mắn có chồng với cây “thần thương vô địch”… Quyên cũng thấy vậy… trong chuyện giường chiếu, Quyên không đòi hỏi gì hơn… nhưng về sự nghiệp nàng là một người có tham vọng, không cam lòng để người khác “qua mặt” trong khi lại kém khả năng hơn nàng… Đức là cơ hội để nàng vương lên… và nàng sẳn sàng “bỏ vốn”của mình ra…
Quyên không ngờ trong lúc nàng đang tìm cách để Đức đụ thì Đức cũng đã nhận ra Quyên có ý “câu dẫn”… nó nghỉ nếu lồn đã dâng tới miệng thì cứ mở miệng “đớp” thôi. Vì vậy hai người cứ thản nhiên nói cười rúc rích khiến Hòa “nóng” mũi vì người đẹp Quyên “thờ ơ”, chưa bao giờ liếc gả cái nào… Hòa liếc Đức với cặp mắt âm lãnh… Đức đang suy nghỉ chị Quyên đã như vậy có nên “đớp” hay không? Càng nghỉ Đức càng đau đầu, lồn ngày càng nhiều… cô nàng Tuyết kia còn có Ngân nửa… người nào cũng là “vưu vật trời sinh”… mình không “đớp” trời tru đất diệt a… kẹt cái là lúc này thời gian eo hẹp, thời đụ biểu cần phải được điều chỉnh…
Đức hoàn toàn không hề nghỉ ngay ngày đầu tiên đi học trường Đảng lại có người vì không “vừa mắt” mà muốn “thanh toán” mình.
Tiếng nói chuyện rôm rả bổng im lặng. Đức ngẩn đầu lên nhìn… trên bục giảng không biết từ lúc nào xuất hiện 1 nam 2 nữ… nổi bật nhất là một hình dáng yêu kiều mặc y phục OL màu trắng, mắt đeo kiếng trắng tròng… nhìn trông rất trí thức và… đẹp… lại trẻ… người phụ nữ còn lại trong chiếc áo dài màu xanh da trời, nhìn cũng xấp xỉ Quyên còn người đàn ông nhìn đâu khoảng 50 là tối đa.
– Wow… chị Quyên… cô mặc y phục trắng này đẹp ha… Đức khều khều tay Quyên, nhướng nhướng mắt về phía người đẹp kia…
– Nhìn cậu đi… nước vãi chảy đầy miệng rồi… Quyên cười trêu… quay đầu nhìn thấy một người con gái hơi quen mặt, bổng Quyên nhớ ra nói.
– Cô này… nhớ rồi… hình như tối thứ 7 có thấy qua… trong bữa tiệc của Chủ tịch Huy…
– Thiệt? Chị có lầm lẫn không vậy? Chị thấy sao tôi không thấy? Đức ngờ vực hỏi.
– Cậu thấy mới là lạ… suốt đêm đó cứ “chiếu điện” lên con Ngân… ai cũng thấy mà… Quyên bĩu môi.
– Hahaha… hiểu lầm… là hiểu lầm thôi… đừng có nói oan cho tôi nha… tôi là người đảng hoàng đó… tôi…
Đức đang định nói thêm thì có tiếng gỏ gỏ vào micro, rồi một giọng nói ngọt ngào vang lên…
– Xin chào các vị… Trước hết tôi xin tự giới thiệu tôi là Đồng Giao… Nguyễn Đồng Giao… người bên trái của tôi là chị Thanh Nhả, vị bên trái tôi là chú Hoàng Kỳ… Chúng tôi là giảng viên của các vị trong khóa này, xin thay mặt cho Ban giám hiệu, gửi đến tất cả các vị học viên khóa 54 những lời chào mừng nồng nhiệt nhất…
Tiếng vỗ tay vang vội vang kên… Hòa có lẽ là người vỗ tay nồng nhiệt nhất… hôm nay trong cự ly gần, với cách phục sức của Đồng Giao, Hòa vô cùng kích động… Đồng Giao sáng chói… đẹp mê hồn khiến Hòa ngẩn ngơ… thầm nghỉ.
“Cưới được nàng về thiệt không uổng kiếp này.”
Đồng Giao mỉm cười nhìn quanh một vòng… nàng nhận ra “hắn”… đứng cuối cùng, bên cạnh nột mỹ nữ…
– Trong 15 tuần sắp tới… chúng ta sẽ cùng nhau sinh hoạt như một đại gia đình… vâng… như một đại gia đình… ngừng một chút, lại đảo mắt nhình quanh… “vì vậy, để tiện cho sinh hoạt tập thể, cũng như dễ dàng cho việc học tập, thảo luận… chúng ta cần tổ chức một chút…”Tổ chức như thế nào… sẻ do chú Hoàng Kỳ hướng dẫn cho các vị… tôi xin nói rõ thêm 1 chút… trong suốt thời gian học tập… chú Hoàng kỳ ngoài phụ trách môn ‘Lịch sử Đảng’ còn sẻ phụ trách thông tin liên lạc giữa các học viên và nhà trường… Nói đến đây Đồng Giao ngừng một vài giây… đằng hắng vài cái rồi tiếp: “Trong thời gian 15 tuần, sinh hoạt tập thể rất quan trọng… tất cả chương trình sinh hoạt của các vị sẻ do chị Thanh Nhả phụ trách… Chúng tôi bảo đảm với các vị… 15 tuần sắp tới sẽ là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời của các vị… quý vị sẽ thấy tiếc nuối không muốn rời trường Đảng… Đồng Giao cười…
Một tràng pháo tay lại vang lên… trên vẻ mặt mọi người ai cũng phấn khởi…
– Sau đây tôi xin nhường lời cho chú Hoàng Kỳ…
Người đàn ông cầm micro từ tay Đồng Giao, gỏ gỏ vào micro vài cái rồi cười nói.
– Các anh chị em học viên… Tôi là Hoàng Kỳ… xin chào tất cả… Là thế này… Tổng cộng… chúng ta có đúng 100 học viên đến từ khắp các nơi huyện, xả… để tiện cho việc cùng nhau sinh hoạt, 100 học viên chia làm 10 tổ, mỗi tổ 10 người… Trước hết các vị tự chọn lấy tổ của mình… sau đó từ trong 10 tổ viên, bầu chọn ra một tổ trưởng và một tổ phó cho tiện việc liên lạc thông tin… Bây giờ là 9 giờ 15… Đúng 10 giờ tôi cần biết danh sách của mỗi tổ, sau đó chúng ta sẽ tiến hành bầu các tổ trưởng, tổ phó… Bắt đầu…
Chú Hoàng Kỳ nói xong hai tiếng “bắt đầu”… tiếng huyên náo cũng bắt đầu… nghe như cái chợ.
– Chị Quyên à… chị ở tổ nào tôi ở tổ đó… nhớ nha… chúng ta nhất quyết không xa rời… Chứng nào tật nấy, không bỏ được cái tánh cà rởn… Đức kề miệng nói bên tai Quyên rồi cười hihi haha với vẻ mặt rất là lưu manh…
– Đàng hoàng một chút đi… giảng viên người đẹp đang nhìn cậu kìa… Đả quen với tánh rửng mỡ của Đức, Quyên cười nguýt, hướng về Đồng Giao nhay nháy mắt…
– Nhìn tôi? Củng phải ha… hình như ở đây, tôi trẻ nhất lại đẹp trai nhất… hahaha… nhưng tôi có nguyên tắc làm người đó nha… không để bị cua đâu… Mặt Đức nghiêm túc, giọng nói như ông cụ non khiến Quyên nhịn cười đến mặt mày đỏ ựng…
Nói là 10 giờ nhưng đến 10 giở rưởi việc chọn tổ mới xong… Đức và Quyên dĩ nhiên là một tổ rồi, lại cùng với 2 người bên Thành ủy… những người khác hoàn toàn xa lạ… tuy nhiên dưới sự thao tác đầy kinh nghiệm của Hoàng Kỳ… mọi người cùng tổ nhanh chóng quen biết lẫn nhau… kế đó là tiến hành bầu tổ trưởng tổ phó…
Đức nhàm chán… ngáp lên ngáp xuống mấy lần… ây da… 15 tuần… hơn 3 tháng đó nha… Nancy rỏ ràng muốn lấy mạng mình mà… Đức thầm than…
– Cậu mệt lắm sao?
– Ừm… phải… vừa mệt vừa chán… Ụa… Đức nghe giọng nói bên tai… cứ tưởng Quyên trêu ghẹo mình, liên không do dự trả lời… nhưng bất chợt cảm thấy có cái gì đó không đúng… cái giọng nói nghe là lạ… theo phản xạ quay lại nhìn… “không chứ hả?”
Cô giảng viên Đồng Giao xinh như mộng không biết từ lúc nào đến ngay sau lưng, câu: “Cậu mệt lắm sao”, là từ miệng nàng…
– Hả? Cô nói gì? Đức làm bộ ngạc nhiên nhìn Đồng Giao hỏi.
– Tôi vừa nghe cậu nói vừa mệt vừa chán… tôi…
– À… tôi nói với chị bạn ngày hôm qua có đi xem văn nghệ… không hay gì hết nên vừa mệt vừa chán… Đức cướp lời Đồng Giao, tỉnh bơ thao thao bất tuyệt nói dóc như nói thật… Quyên cúi mặt cố nín cười…
– Lẻo mép! Đồng Giao nói thầm trong bụng, liếc một cái, chẳng thèm nói gì thêm, quay lưng bước đi… khó mà nhận thấy ý cười lóe trong ánh mắt nàng.
– Các anh chị em học viên… bây giờ chúng tôi sẽ phát mỗi người một tờ giấy… Trên đó có vài câu hỏi, đại khái là tên tuổi, đơn vị làm việc, chức vụ, ưu điểm, khuyết điểm của bản thân… Các vị cứ theo đó mà trả lời… Sau đó sẻ trao đổi với nhau… Đây là để giúp các học viên tìm hiểu nhau… vì chúng ta sẽ sinh hoạt trong khoảng thời gian 15 tuần… hiểu biết nhau là yếu tố rất quan trọng trong sinh hoạt tập thể… Nói đến đây, nàng ngừng đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ… ông ta gật đầu, tiếp lời:
– Sau khi trao đổi, tờ giấy bạn cầm trên tay sẻ không phải là của mình… mà là của một học viên khác… Đây là giai đoạn 1 của trò chơi… Được rồi… bây giờ chúng ta bắt đầu giai đoạn 1…
– Xin hỏi… phải ghi sự thật hay ghi cho có lệ? Có người giơ tay lên hỏi…
– Ừm… hỏi hay lắm… phải ghi sự thật… đừng e ngại… để cho học viên khác biết… có thể có ai đó cùng sở thích… giao lưu sẻ dễ dàng hơn. Hoàng Kỳ cười đáp…
– Tất cả đã xong chưa? Nếu bạn đả xong kiểm lại xem bạn có bỏ xót câu nào không? Qua chừng 15 phút Đồng Giao hỏi…
… Được rồi… bây giờ là giai đoạn 2 của trò chơi… đó là trao đổi… các bạn có 2 phút, khi tôi nói: “Bắt đầu thì bạn bắt đầu chuyển tờ giấy trên tay bạn hoặc cho người bên cạnh hoặc cho người phía trước, hoặc phía sau… nói tóm lại là trong vòng hai phút bạn cứ chuyển đi tờ giấy trên tay của mình cho đến khi tôi nói”ngưng”… Các bạn hiểu chưa? Hoàng Kỳ hỏi…
– Hiểu…
– Vậy… bắt đầu…
Một đám liên tục chuyền tờ giấy trong tay của mình… Hoàng Kỳ đưa tay nhìn đồng hồ…
– Ngưng…
Sau hai phút cuộc trao đổi đả xong…
Đồng Giao đưa tay chỉ một học viên gần nàng nói:
– Học viên này… chị đang cầm tờ giấy có tên của ai vậy? Chị có thể đọc lên không?
Người phụ nữ khá đẩy đà, trạc băm mấy thấy Đồng Giao chỉ mình liền nhìn giấy rồi đọc lớn:
– Trần văn Xuân…
– Được rồi… ngưng một chút… Đồng Giao nhìn hội trường hỏi: “Ai là học viên Trần Văn Xuân xin mời đứng lên…”
Một người đàn ông cũng trạc bốn mươi mấy đứng lên cười cười…
– Tôi là Trần văn Xuân…
Đồng Giao hỏi người phụ nữ vừa xướng tên Trần văn Xuân:
– Chị tên là gì?
– Thảo… tên tôi là Thái Thảo.
Là như vầy… Trên tay chị Thảo là tờ giấy của học viên Xuân, chị Thảo đả gọi thì anh Xuân đứng lên, chị Thảo sẽ đọc hết những gì anh Xuân đã viết, như vậy mọi người có thễ biết về anh Xuân… nếu có vài câu hỏi… tốt, cứ hỏi… tối đa 4 câu hỏi… sau đó đến lượt anh Xuân sẻ đọc tờ giấy trong tay mình lên… cứ thế cho đến người cuối cùng… Mọi người hiểu chứ? Nếu không có vấn đề gì vậy chị Thảo… sẻ đọc tiếp…
Chị Thảo tiếp tục đọc: “Chức vụ hiện tại: Phó Chánh văn Phòng xã Xóm Chài, Sở thích: Bóng đá, Ưu điểm: Dể hòa hợp, tinh thần đồng đội cao, khuyết điểm: Thường nói thẳng nên hay mich lòng người khác…”
…
– Nè… hình như cô ấy “chiếu điện” cậu đó? Thừa lúc mọi người đang chăm chú nghe Quyên nhỏ tiếng nói.
– Chị nhạy cảm thôi… tôi biết mình đẹp trai quyến rũ… nhưng cũng không có tới mức vừa gặp cô ta “kết” tôi liền chứ hả… hắc hắc hắc… Đức cười nói…
– Tôi khám phá cậu có một điểm vượt trội hơn người khác… Quyên cười mỉm…
– Hả? Thiệt? Nói nghe…
– Trơ trẽn… điểm này cậu xếp thứ hai không ai dám ngồi ở vị trí đầu…
– Hahaha Chị đừng khen quá làm tôi kêu ngạo… thật ra chị với tôi… tám lạng với nửa cân… hahahha.
Cả hai mắt hướng về đám đông, nhìn như là chú tâm nghe nhưng miệng thì luôn “lời qua tiếng lại” trêu ghẹo nhau cho đỡ nhàm chán…
– Lại Đức Hòa… Tiếng gọi vang lên… Hòa nhanh chóng đứng lên… gả chỉ chờ lúc này… muốn biểu hiện trước giảng viên Đồng Giao… “người vợ trong tương lai” của gả.
– Phó Chủ nhiệm Sở giao thông vận tải tỉnh… Tốt nghiệp Kỷ sư cơ khí tại Canada… Sở thích: Du lịch khắp thế giới… đã từng viếng thăm hầu hết các nước Âu và Mỹ Châu… Ưu điểm: Hòa đồng, thích giúp đỡ người khác, có tinh thần đồng đội… khuyết điểm: Chưa biết… nguyện vọng: Tìm người bạn gái thích hợp…
– Wow… đàn bà con gái nghe xong không động lòng mới là lạ… chị Quyên à… không có phần của chị đâu… hắc hắc hắc… thèm đến đổi chảy nước miếng ra miệng kìa… chùi miệng đi… Ây da… nói chơi thôi mà không cần mạnh tay vậy chớ?
Quyên ngồi sát bên cạnh, nghe nó nói nhăng nói cuội liền thúc cùi chỏ vào hông nó môt cái…
Hòa nghe người cầm giấy đọc to những gì gả viết mà tâm hồn lâng lâng, gả đảo mắt nhình quanh nhận thấy nhiều ánh mắt hướng về mình với vẻ hâm mộ… chỉ tiếc là…
Đồng Giao hai mắt dán vào cuốn vở trên bàn… hình như đang nghiên cứu gì quan trọng lắm vậy… Hòa thấy “hụt hẳng”… vô cùng thất vọng…
– Chủ nhiệm Hòa à… anh có dịp đi du lịch nhiều như vậy thiệt làm cho người ta hâm mộ… kiếm bữa nào chúng ta cùng ngồi xuống uống vài ly… nghe anh kẻ chuyện nước ngoài mới được… mọi người thấy tôi nói có đúng không?
Du, một phó chánh văn phòng huyện Thốt Nốt, là người giỏi đón gió, đoán biết tâm lý người khác, gả nhìn một cái đã đoán biết Chủ nhiệm Hòa muốn “tỏa sáng” trước các người đẹp liền đề nghị “đúng chỗ ngứa” của Hòa khiến hắn nhìn Du với cặp mắt vô cùng thưởng thức:
– À… hahaha được mà được mà… cứ quyết định như vậy… nếu các vị có hứng thú… bất cứ lúc nào…
…
Lại thêm nhiều người… đại đa số là Phó chánh văn phòng của các huyện hoặc phó phòng của các cục trong thành phố… phần lớn là những lời đượm mùi khoe khoang, đạo đức giả…
Đức nghe nhàm chán… đây là cực hình nha…
– Trần Đức… một cô gái gọi to tên “Trần Đức” rồi im bặt… cô này tên Xuân, lúc vừa rồi được người khác xướng tên, giờ tới lượt cô ta, trên tay cô là tờ giấy của Đức.
Mọi người thấy cô gái tên Xuân cúi đầu không nói, hai vai run run, mặt đỏ… hình như là đang cố nín cười. Đồng Giao thúc giục:
– Chị Xuân… đọc đi chứ… mọi người đang chờ…
– À… ừm… Chức vụ hiện tại: Không rõ lắm… hình như là lon ton văn phòng. Sau một hồi e hèm, đằng hắng vài cái Xuân cũng đọc lên.
– … Sở… sở thích… gái đẹp…
– Khuyết điểm: 1/Mê gái 2/ dại gái…
– Ưu điểm: Dể ăn… miển ăn được là ăn… nên rất dễ nuôi.
– Nguyện vọng: 1 /Trúng số độc đắc. 2/Cưới được vợ đẹp…
Hahahha… hihihi… có người chịu không nổi liền bật cười lên khiến mọi người cười theo… Cả phòng chỉ nghe tiếng cười hihi haha, Quyên cùng mấy người ho sặc sụa… Hoàng Kỳ, Đồng Giao, Thanh Nhả cũng cố nín cười nhưng dù sao cũng là giảng viên, phải giữ hình tượng nên cố làm mặt nghiêm túc, Đồng Giao quắc mắt nhìn Đức… nghỉ: “Tên này đúng là cực phẩm”…
– Giãng viên à… có nói là phải nói thật đó mà… Đức “ủy khuất” nói…
Đồng Giao vừa buồn cười vừa tức… tên này… như vậy cũng dám… nói. Có điều không trách hắn được: “Cứ nói thật đó mà”… Đồng Giao từ trước đến giờ, luôn được những câu trả lời “trong khuông khổ”, chưa từng có trường hợp “quái thai” như Đức… nhất thời hơi lúng túng… chưa biết phải ứng đối ra sao…
– Tôi nghĩ trong chúng ta có người không khùng thì là ba trợn… một giọng nói vang lên… mọi tiếng cười đều im bặt, mọi người cùng có ý nghỉ: “Có chuyện vui xem rồi”…
Đức quay người nhìn sang tổ bên cạnh… thấy tên Hòa kia đang nhìn về phía mình với ánh mắt “khinh thị”… lại còn nhếch mép bĩu môi…
Tâm trạng Hòa rất là buồn bực, không vui… gả nghỉ với cái “lý lịch khủng” của mình, Đồng Giao sẽ nhìn mình “thán phục khao khát”như bao cô gái khác… nhưng sự thật không như gả tưởng tượng trong đầu, nàng cứ rất bình thường thậm chí có thể nói là thờ ơ lạnh nhạt… cho đến lúc nghe cô nàng Xuân đọc tờ giấy của Đức… Hòa thấy Đồng Giao bật cười một cách vui vẻ… Hòa nhìn ra được Đồng Giao có vẻ thích thú với những cái “bậy bạ” mà thằng nhóc viết…
Trước khi Đồng Giao đến, Hòa đã để ý đến Quyên, nàng luôn cười cười nói nói với tên nhóc này… ra chiều rất thân mật, không thèm “lắng nghe” những chuyện gả kể… khiến gả đã có mầm móng ác cảm với Đức… nay thấy Đồng Giao bật cười khi Xuân đọc lên những gì Đức viết… Hòa liền “nộ khí xung thiên”… Hòa đã coi Đồng Giao là “người của mình” rồi… Mẹ gả có nói… nếu thấy “được” thì cha mẹ sẻ gặp mặt bên người ta “tiến tới”… Hòa nghỉ với cái “mác” tốt nghiệp nước ngoài, con của Phó Chủ tịch tỉnh đầy quyền lực… lấy Đồng Giao làm vợ sẻ không có vấn đề gì… chuyện nhỏ… Hòa đi học trường Đãng vừa “học” vừa “làm quen”… một công hai chuyện… Vì thế hôm nay ăn diện chải chuốt, xức nước hoa lên người thơm phức, dốc lòng thể hiện.
Ai dè chuyện không như gả nghỉ… bởi vậy mới có câu đời không như là mơ…
Hòa không biết Đồng Giao rất ác cảm với đàn ông “quần là áo lượt”, lại có mùi nước hoa nặc nồng… đối với Đồng Giao… đàn ông nặc nồng mùi nước hoa chỉ để che mùi hôi nách mà thôi… Vì vậy, ngay từ đầu, học viên Hòa đã được Đồng Giao xếp vào danh sách đen rồi… muốn nàng chú ý? Đúng là người si nói mộng.
Hai người đẹp coi gả “trong suốt như pha lê” khiến Hòa buồn bực… lại thấy Đức được “chú ý”… Hòa liền “giận cá chém thớt”… ra uy… muốn thể hiện quyền uy của mình.
– Ba người Đồng Giao, Hoàng Kỳ, Thanh Nhả nhíu mày… nhìn nhau tỏ vẻ không hài lòng…
– Anh nói tôi à? Đức “cười” hỏi…
– Tôi không nghỉ là có người nào khác ngoài cậu… Hoà dựa lưng vào ghế, vắt chân chữ ngủ hất hàm ra vẻ ngạo nghể…
Đức dợm người đứng lên, liền cảm thấy bàn tay Quyên giữ nó lại… Quyên nói nhỏ: “Bỏ qua đi… đây là trường Đảng đó…”Quyên thật sự lo ngại Đức lại nổi xung trong ngày đầu tiên… liền muốn ngăn sớm sự việc…
– Yên tâm đi… tôi có chừng mực… Đức trấn an Quyên… rồi đứng lên, hôm nay đã khác lúc trước… Nancy có nói: “Tiên lễ hậu binh… người khôn dùng miệng, kẻ ngu dùng tay chân”… Đức nhìn Đồng Giao rồi quay qua nhìn Hòa… mỉm cười:
– Khùng cũng được, ba trợn cũng được… tôi bản tánh thích gái đẹp, mỗi khi thấy gái đẹp liền mê mẩn tâm thần hahaha cái đó là bản tánh bình thường của đàn ông đó mà… có phải không? Tôi khác với Phó Chủ nhiệm… tôi nghỉ sao thì nói vậy thôi, tôi không đạo đức giả, nghỉ một đằng nói một nẻo… thấy gái đẹp miệng liền chảy nước miếng lại không dám nói thật…
– Mầy… Hòa tái mặt… lắp bắp… hắn đang giận run lên khi Đức ám chỉ hắn đạo đức giả.
– Anh coi anh kìa Phó Chủ nhiệm, tốt nghiệp nước ngoài, ăn mặc bảnh bao sao lại ăn nói như dân đầu đường xó chợ vậy? Không nên nha… Anh nói tôi khùng, ba trợn… Tôi thật ngạc nhiên, tưởng mình nghe lầm… nghe anh tốt nghiệp cái gì ở nước ngoài cứ tưởng anh là người có văn hóa, giáo dục… coi bộ không giống, người có ăn học không có những lời lẽ này, ít ra ở đây, trường bồi dưỡng cán bộ… chúng ta đều là nhân viên của nhà nước… không tốt lắm… Thân là cán bộ, luôn tiếp xúc với người dân phải có lời lẽ lịch sự… nhưng anh lại… Đức cười cười không nói tiếp, nhìn Hòa với ánh mắt khinh miệt…
Hòa xanh mặt… người run lẩy bẩy vì giận… hắn muốn phản bác nhưng hình như không tìm được “từ hay ý hay”… hắn hối hận vì đã mất khôn, buông lời không nên nói… trước những lời nói của Đức khiến gả sượng mặt.
– Ây da… đừng có nóng mà chủ nhiệm Hòa… không tốt cho sức khỏe… anh đừng len lén nhìn giảng viên nửa… chùi nước miếng đi… Đức vừa nói vừa cười cười nhìn Đồng Giao, nàng đang trợn hai mắt tròn xoe nhìn nó, không nghỉ tên này thật to gan… dám kéo mình “xuống nước”. Đức thì “hả hê đá xéo” Đồng Giao 1 cái coi như “ăn miếng trả miếng”… như Quyên đã nói… người đẹp giảng viên này hình như “gai” mắt với mình… Đức chẳng hiểu tại sao… nhưng không chịu “thiệt thòi” nhân dịp “đá xéo” lại một cái… người không phạm ta, ta không phạm người a… có qua có lại mới toại lòng nhau… hihihi.
Hoàng Kỳ, Thanh Nhả nhìn nhau… cả hai có linh tính hình như Đồng Giao và Đức “biết nhau” nhưng hình như cũng không đúng lắm…
– Hahaha… hihihi… Quyên nhịn không được liền bật cười… kéo một số ít cười theo… một số khác cúi đầu cố nhịn… là con của Phó Chủ tịch tỉnh đấy… không nên “phạm thượng” nhưng mặt bọn họ đỏ rực lên vì cố nín cười… những người này thấy Đức trẻ, vào trường đảng… không biết hắn là thần thánh phương nào nhưng chắc chắn là không dễ trêu chọc… Có câu “trâu bò đá nhau, ruồi muỗi chết”… họ không muốn làm ruồi muỗi rồi nhưng nếu là ruồi muỗi thì cần phải bay xa tránh họa…
– … “Công phu” miệng lưỡi của Đức cũng thuộc vào hàng “nhất lưu cao thủ”.
– Thôi được rồi… tranh luận một chút cũng tốt… đừng làm mất hòa khí… Hoàng Kỳ ra mặt cố làm bầu không khí dịu lại…
– Người kế tiếp… học viên Đức… giấy trên tay anh là của ai… Đồng Giao “phối hợp” ăn ý với Hoàng Kỳ làm “tan” sự va chạm giữa Đức và Hòa… nàng coi như “không có gì”… nhắc Đức gọi tên người kế tiếp.
– À được… “Nguyễn mạnh Hùng…”
Hòa nét mặt âm lãnh… càng lúc càng khó coi… gả khó mà nuốt được cục tức này…
– Chủ nhiệm Hòa bình tỉnh một chút đi… thằng đó không chạy được đâu… gấp làm gì… Du không biết từ lúc nào đến sát bên Hòa nói nhỏ… Du cảm thấy đây là cơ hội tốt để chứng tỏ mình “đứng” về phe của Hòa nên tỏ lòng nịnh bợ, hắn đã cân nhắc một hồi lâu nên quyết định đứng bên Hòa… Du nhìn Đức… nghỉ “ngựa non háu đá”, không biết trời cao đất rộng là gì, hắn tin là Đức cũng có chổ dựa nhưng Hòa là con của Phó Chủ tịch tỉnh đấy…
– Cũng là nhờ Chánh văn phòng Du nhắc nhở… phần ân tình này tôi sẽ không quên… Hòa sực tỉnh ngộ… lúc này không phải là lúc…
Du mừng rỡ… cái mà gả muốn chính là câu nói này… Du không ngờ vào học trường Đảng lại có thu hoạch lớn như vậy, có thể nịnh bợ được con của Phó Chủ tịch tỉnh… sau này nhất định đường quan rộng mở.