Phần 60
Người ta nói ăn, ngủ, đụ, ị… là tứ sướng trong cuộc đời người… nhưng cũng phải tùy hoàn cảnh… không gian, thời gian… không thể nào trời nóng nực giữa mùa hè mà ôm nhau đụ trong chuồng heo thì sướng cái nổi gì…
Buổi sáng trời mưa, trùm mền ngủ nướng đúng là sướng rên mé đìu hiu rồi… nhưng nếu thêm vào cái gì gì đó thì cho dù “ăn” là đệ nhất sướng cũng kém xa. Còn gì bằng, nếu lúc đang ngủ nướng lại có người đẹp không ngừng thổi saxo cho mình trong khi bên ngoài trời mưa tí tách, se se lạnh… hạt mưa mưa rơi tí tách trên mái nhà… cặc ta đang được người đẹp ngậm vào nhả ra…
Lúc này Đức là như vậy đấy… đang nằm nướng mơ mơ màng màng thì cảm thấy đầu cặc được bao phủ bởi một vùng không gian ẩm ướt, ấm áp… còn ai trồng khoai đất này chứ hả?
Khẩu kỷ của dì Út lúc này đã đến trình độ “lô hỏa thuần thanh rồi”… không có gì kinh ngạc hết… đó là kết quả của sự siêng năng cần mẩn, chăm chỉ luyện tập thôi, nhưng đầu óc của dì Út hình như là có vấn đề, nghe Đức cựa mình rên ư ư thì ngẩn đầu hỏi với vẻ “ái náy”: “Sao vậy? Dì làm Đức thức hả? Sorry nha… cứ ngủ tiếp đi… dì sẻ nhẹ nhàng hơn”…
Rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ngậm vào, nhả ra liếm từ dưới lên trên rồi ngậm vào… ‘rất nhẹ nhàng như sợ Đức thức giấc… chẳng mấy chốc hình như’quên’ rằng Đức đang ‘ngủ’, quay nằm xấp ngược đầu ví cái juicy pussy (lồn mộng nước) ngay vào miệng nó…
Dì Út có “vấn đề” vô cùng nghiêm trọng nha… hahaha nhưng mà Đức thích… thế là cứ lấy lưỡi mà ngoái mạnh vào hang… ngủ? Có người đẹp bú cặc mình… ai có thể ngủ? Trên quả địa cầu này không có người như vậy nha…
Thế đấy… tiếp theo là dì Út “ngựa phi đường xa”, leo lên mình Đức, cầm cặc hắn đưa ngay cửa hang, rồi ngồi xuống… bắt đầu tha hồ nhúng nhãy…
…
Lúc ra cửa đi làm… nét mặt vô cùng đoan trang thùy mị và mười phần đạo mạo… so với thím Ba Thủy, Phó Loan… Chủ tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo… là giống y chang đấy… do đó, mỗi lần nhìn người đẹp nào có vẻ đạo mạo, Đức cười hinh hích trong bụng… nghi lắm đó nha… vì đó là hình tượng của dâm phụ phóng đảng trên giường chiếu…
Đưa Tâm tới công ty, nhìn đồng hồ thấy chưa tới 8 giờ… Đức đi vào văn phòng mình một chút… hơn 1 tuần mới ghé nhìn 1 lần… cũng hơi ngượng… có thể làm gì hơn? Thời thế… thế thời phải là thế đấy… “bận” quá mà”… ai dè vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Phó Loan không hiểu vì sao đến sớm hơn mọi ngày…
– Tưỡng là ai… thì ra là Tổng giám đốc ngài… hôm nay coi bộ có mưa bảo rồi… Tổng giám đốc đến công ty lại đến sớm vào giờ này… Loan mặt cười như không cười… giọng nói đầy “thuốc súng”…
Tâm cúi đầu cười trộm… chuyện không liên quan tới mình…
– Hahaha… ai cũng biết Phó tổng là linh hồn của Đức lập công ty mà… phải không? Nên chiều nay tôi đặc biệt đặc bàn mời Phó tổng trước là ủy lạo… sau là bàn luận một chút… mong Phó Tổng nể mặt ha… Đức tổng hihi haha cười toe toét “chân thành tỏ ý”… trong bụng sao không nhìn ra “sát ý” trong mắt của Phó Loan? Bèn ra chiêu dụ dỗ…
Đàn bà hồi xuân mà… hai đêm rồi trằn trọc ngủ không được… nhớ những lúc “nóng bỏng”, hình ảnh con cặc kia luôn lãng vảng trong đầu làm nàng muốn điên lên được mà tên “khốn” cứ “lặn” mất tiêu… Loan, bụng nóng như lò lửa… sáng đến sớm lại thấy cái bản mặt “đáng ghét” kia thì làm sao nhịn được? Tức mình nói vài câu đượm mùi “sát khí” thị uy… Ai dè nghe Đức tổng nói chiều nay “luận bàn”… nồi lửa trong bụng coi như dịu lại hơn một nửa… lòng thấy vui vui trở lại nhưng nếu nhoẽn miệng cười thì thiệt là khó coi nên cố xụ mặt tuy nhiên giọng điệu đã hòa hoãn rất nhiều.
– Để coi đã… tôi bận lắm không phải may mắn như Đức tổng đâu nha… nhàn hạ lại lãnh lương cao…
– Ây da… coi cái gì chứ? Quyết định như vậy nha… chiều nay 7 giờ nha… tôi tới đón cô… trước là dùng cơm… sau là bàn chuyện công ty một chút… Đức “nghiêm túc”…
Loan không đáp, quay người lắc mông bước vào trong không quên “nguýt” Đức một cái…
– Dì út à… cháu đi đây…
– Ừm… lái xe cẩn thận… Tâm cố nhịn cười, nàng làm sao không nhìn ra được cái quan hệ mờ ám của thằng cháu “dâm tặc” với Phó Loan? Chuyện này không phải là chuyện nàng có thể xen vào.
Còn phải gọi nhiều cú điện thoại… trên đường đến trường Đảng… Đức gọi cho Yến…
– Ai nói mình rảnh rang vậy? Dàn xếp ổn thỏa cũng đủ đau đầu rồi… không để a… chị Nhung nè… Lan nè… đụ phải đụ đều mới được, không thể bên trọng bên khinh… hắc hắc hắc… Đức nghỉ…
– A lô… là anh à? Giọng Yến có vẻ mệt nhọc…
– Ừm… là anh đây… giọng nói sao íu xìu vậy? Có gì không ổn sao? Đức ra vẻ quan tâm người đẹp…
– Cảm chút thôi… anh đang ở đâu?
– Trên đường đi học trường Đảng í mà… à gọi cho em biết thứ 7 này có buổi tiệc… em đi với anh ha… khoảng 7 giờ anh tới đón… không được nói không đó… anh chỉ có rãnh thứ 7 thôi…
– Sao lại là em? Giọng yến lí nhí nửa sung sướng nửa hờn dổi… tên này ai cũng “dê”… không biết sao nàng lại thích hắn… khi thì gọi điện thoại ân cần khi thì biến mất tiêu… định là không thèm để ý tới hắn nửa nhưng nghe giọng nói của hắn liền quên hết ‘hận thù’…
Giọng Đức vô cùng “sửng sốt”:
– Hả? Không gọi cho em chứ gọi cho ai? Em là bạn gái của anh mà… ai cũng biết hết…
– Không phải cô Tuyết sao? Yến “hậm hực”…
– Hahaha… tầm bậy tầm bạ đi… nè thề với em… anh iêu em nhất đó… thôi không nói nửa, tới trường rồi… thứ 7 ha… anh tới đón…
– Ừm… giọng Yến rỏ ràng hân hoan vì trong lòng như được uống mật ong… nàng còn có chuyện vô cùng ấm ức muốn hỏi cho ra lẻ nhưng hắn có vẻ gấp rút bận bịu nên đành cố nhịn… Hôm qua có người nói: Thiên hạ “xì xào” rằng Đức đàn hay hát hay như ca sĩ chuyên nghiệp…
Chuyện này… chuyện này sao nàng không biết vậy? Nghỉ mà thấy tức… bạn gái không biết mà thiên hạ ai cũng biết… vậy có nghĩa là sao? Đây là lý do Yến cảm thấy không vui, không thoải mái…
Chưa hết… vừa cúp đường dây với Yến… liền không chậm trễ bấm số gọi Lan… Cũng là giọng nói đầy mùi “thuốc súng” vang lên.
– Tưởng đã chết rồi chứ? Hôm nay sống lại rồi sao?
– Ây da… mấy ngày nay rất là nhiều chuyện… à nè… hỗm rày chạy đôn chạy đáo… kiếm mua được căn nhà vừa ý bên cầu Cần thơ… đang sửa sang… cô coi có ngày nào rảnh qua nhìn một cái… rồi hạ giọng làm như sợ ai nghe… “càng sớm càng tốt nha…”làm như là nóng lòng lắm vậy…
Đàn bà… cuối cùng cũng bị hắn gạt… cũng may là hắn không gạt tình… chỉ là muốn dàn xếp ổn thỏa thời gian để đụ cho đều thôi… cũng là ý tốt…
Củng như Phó Loan… Lan vừa nghe nhận ra ý hẹn hò ở căn nhà mới… lò lửa liền tắt… giọng nhu mì như thiếu nữ mới iêu.
– Khi nào?
– Khi nào tùy cô… à… ổng còn ở nhà không? Đức ghé thăm cô chút…
Lan làm sao không nghe được ý nó muốn ghé tạt qua “tâm tình” với nàng? Lòng thấy xôn xao nghỉ “mình nghi oan cho nó rồi”…
– Trở lại bình thường rồi… Lan lí nhí đáp.
– Ừm… biết rồi… sẽ mau thôi…
Vừa cúp máy… lại bấm số gọi Nhung… vừa bấm số vừa nghỉ làm sao “ăn nói”…
– A lô… Đức đây… hahahahọc hành ra sao rồi… tốt chứ hả?
– Ừm… tốt lắm… bận đầu tắt mặt tối luôn… Nhung “phàn nàn” nhưng giọng vô cùng kích động… nàng đang học hành rất tốt…
– Nè… cũng phải bỏ chút thì giờ cho Đức chứ… trước là học, sau là chồng… không công bằng…
– Cái gì sau là chồng… cậu cả tuần rồi không thấy bóng dáng… Nhung ủy khuất… nàng nhiều lúc muốn gặp nó nhưng thiệt không có cách… rất bận bịu…
– Vậy… khi nào… có thể ra ăn cơm? Dành chút thì giờ cho Đức được chứ hả?
– Tại cậu chứ không phải tại tôi à… người ta chờ hoài không thấy cậu gọi… Nhung tức mình… nàng quả thật nhớ nó…
– Đang học trường Đảng mà… Đức cũng nhớ chị lắm… nè… Đức cố gắng dàn xếp… nhanh thôi…
– Ừm… vậy chị chờ… nhanh đi… chị cũng nhớ cậu… Nhung lí nhí…
Thế đấy… chỉ cần 15 phút để dỗ ngọt được đám đàn bà ngóng đụ…
…
Hòa hôm nay tâm hồn cứ lâng lâng vui vẻ 1 cách đặc biệt, gả đến rất sớm ngồi nhâm nhi café vừa nghỉ đến hai hình dáng yêu kiều của Đồng Giao và Quyên… Đêm qua cũng vì vậy mà gả đè “chị 5” ra chơi (ý nói dùng tay sục cặc)… vừa sục vừa tưởng tượng hình dáng yêu kiều của Đồng Giao và cặp vú nẩy lửa của Quyên… Hòa có sở thích này… nguyên do là lúc còn du học bên Canada, đôi khi chạy qua Mỹ du lịch…
Xứ Mỹ cái gì cũng có… nhiều cái không thể tưởng tượng được nhưng ở Mỹ là có đấy… Chẵng hạn như có nhiều Club có phòng riêng, trong đó có vài ba cô gái bốc lửa ở truồng, uốn éo lăn qua lăn lại… chung quanh bên ngoài có nhiều phòng kín nhỏ trang bị cửa sổ nhỏ bằng kính. Người bên ngoài nếu muốn nhìn vào bên trong chỉ cần bỏ tiền vào máy thì cửa sổ sẻ tự động mở ra để có thể nhìn vào… vừa nhìn vừa sục cặc. Cứ bỏ tiền vào… 5 đô hoặc 10 đô cho một phút… tùy chỗ… hết giờ cửa sổ đóng lại… nếu chưa đã cứ bỏ tiền thêm là được. Hòa chơi vài lần riết rồi ghiền… ở xứ Việt không có màn này nên mỗi lần gặp người đẹp nào bốc lửa thì đêm về vừa tưởng tượng hình bóng người đẹp vừa sục cặc… giải sầu…
Nghỉ đến lát nửa… nhìn thất Đức bị còng tay… Hòa cười khoái trá nghỉ: “Dám chọc tới bố mày thì cho mày thấy địa ngục trần gian con ạ…”
– Du… Du lại đây ngồi… đang nghỉ tới giây phút tốt đẹp sắp tới, nhìn thấy Du đi vào, Hòa hân hoan vẫy tay gọi. Hôm qua Hòa rất hài lòng với biểu hiện của Du, thầm nghỉ mai này sẻ “bồi dưởng” tên này để tiện sai vặt…
Ai dè Du cứ như “điếc”… không nghe gì hết mặc dù tiếng kêu của Hòa khá lớn… Du kiếm một góc ngồi xuống, cúi đầu mở cuốn vở ra đọc chăm chú.
– Thằng này bộ điếc sao? Hòa thấy Du không nghe tiếng mình kêu, nghỉ rằng Du bị lãng tai… “thôi… mặc kệ hắn…” Hòa nghỉ.
Du không phải không nghe Hòa kêu inh ỏi tên mình… Hòa càng kêu… Du càng sợ té đái… Đêm qua về phòng trọ, gả suốt đêm ngủ không được vì sợ hãi… Du không ngờ Đức khủng như vậy… rỏ ràng là “giả làm con cừu để nuốt con cọp mà”, càng nghỉ Du càng sợ, nếu Đức ghi thù thì “vạn kiếp bất phục”, bao nhiêu công sức bấy lâu nay để bò lên chức Phó Chánh văn phòng huyện chỉ là công cốc… mất hết… thôi tiêu rồi… Du như muốn khóc…
Tới tờ mờ sáng Du mới biết mình phải nên làm sao… vì thế khi nghe Hòa kêu tên mình inh ỏi… Du giả điếc… kiếm chỗ thu mình ngồi xuống… nhất quyết giữ một khoảng cách… Trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết… Du hiện tại không muốn làm ruồi muỗi… hơn nửa nếu thằng em chú bác nói đúng thì cái tên Hòa này chết chắc rồi… Du không có gì mà phải chết chung với Hòa… Lánh xa Hòa… Du hy vọng Đức “nhìn ra sự việc” mà không tính sổ với mình…
Đức nào biết Hòa muốn mình “chết” lại càng không biết Du là thằng nào… vừa đậu xe thì thấy Quyên ngay cổng tường… vội vàng rảo bước nhanh bắt kịp người đẹp trêu đùa vài câu…
– Hahaha Chị Quyên… chào… ây da… hôm nay sao lại đẹp hơn hôm qua ha? Tối qua ngủ ngon chứ hả? Có để ông xả yên không hay là… hahahaha… nó nhìn Quyên cười hiha… dáng điệu vô cùng ám muội.
– Không phải là đêm qua mà là sáng nay… có cần kể tỉ mỉ cho cậu nghe không? Nếu cậu muốn nghe tôi cũng không ngại đâu… chỉ dẫn cho cậu chút đỉnh… mai này có lợi cho cậu đó… Quyên cũng không vừa… vô cùng “bạo mồm”đùa cợt trả treo… liếc mắt đưa tình…
Quyên không nói láo chút nào… sáng nay trời mưa rả rích, hơi lành lạnh… Trí “động cởn”… buổi sáng là thời gian tốt nhất để làm tình… Trí mò lồn, bóp vú rồi úp mặt vào giữa hai chân nàng… thế là hai vợ chồng “vui vẻ” một phen… nhưng có một chuyện khiến Quyên vô cùng hoảng hốt… trong lúc Trí đang hì hục ra sức… hình ảnh thằng nhóc này lại hiện lên trong đầu… không phải một mà đến hai lần…
– Hả? Thiệt? Hay quá… lát nữa chị kể nha… chi dám kể dĩ nhiên là tui dám nghe… hahaha… Đức biết Quyên cũng đã có ý với mình nên không ngại cù cưa… trong đầu cũng lên kế hoạch hôm nào đưa Quyên lên xe đụ…
– Ừm… được mà… chỉ sợ “cậu nhỏ” chịu không nổi đó thôi… Quyên “phong tình vạn chủng nguýt” Đức…
Hai tiếng “cậu nhỏ” không biết ám chỉ là “Đức còn nhỏ mới lớn” hay là “cặc của Đức nhỏ” khiến Đức “hậm hực” càng quyết tâm nay mai đem Quyên lên xe hay chổ nào đó “hành quyết”… không chừng sau đó bỏ chồng đeo dính tui nha…
Hai người bước vào khu hội trường dành cho lớp học, tiếng nói chuyện, tiếng cười rôm rả huyên náo như cái chợ chồm hổm… một số nhìn thấy Đức, Quyên bước vào len lén gật đầu chào, một số nhìn hai người với vẻ thương hại, một số khác đang quay quanh Hòa nghe chuyện phím nhìn 2 người với vẻ khinh miệt…
Sau cuộc “đụng độ” hôm qua, tấm danh thiếp của Hòa thì ai cũng thấy, cũng biết, nhưng Trần Đức là thần thánh phương nào? Hay là ngựa non háu đá? Không biết trời cao đất rộng đắc tội với con Phó Chủ tịch tỉnh? Vì vậy ai cũng hiếu kỳ tò mò muốn tìm tòi tiểu sử, lý lịch hắn… đắc tội với “bề trên” là điều tối kỵ trong quan trường nha…
Trong giới cao tầng của thành phố… nhiều người biết Trần Đức, họ căn dặn con em Trần Đức là người “bất khả xâm phạm”… chỉ cần biết là vậy không cần hỏi tại sao… quan trọng là không được “nói ra ngoài” đây là “hồ sơ tuyệt mật”… thật ra bản thân họ cũng không biết, lãnh đạo trên “nghiêm trọng” chỉ thị sao thì họ cứ nghe thế…
Kín đáo che đậy thế nào cũng có chút “gió thổi”, một số rất ít trợn mắt há mồm khi may mắn biết được tin “tối mật” nên hôm nay nhìn Đức chào hỏi rất là thân thiết… đại đa số còn lại thì nhìn Đức hoặc thương hại như nhìn người sắp chết…
Hòa nhìn Đồng Giao với ánh mắt si dại… mẹ hắn, hôm qua đã “đánh tiếng” rồi… chỉ cần Đồng Giao gật đầu thôi sẻ xúc tiến… Hòa đắc ý… hôm nay không những Đồng Giao mà tất cả những người đẹp sẽ biết oai phong của hắn… Hòa líếc mắt nhìn Quyên mà nuốt nước miếng, hắn đặc biệt mỗi lần nhìn nàng là nứng cặc liền… muốn đè xuống đụ… Cô nàng này vẫn như hôm qua, coi thằng nhóc bên cạnh là “vũ trụ”. Hòa âm thầm cười lạnh.
Biết Hòa luôn liếc mắt về phía mình, Đồng Giao trong lòng vô cùng chán ghét nhưng ngoài mặt rất bình thường, còn cái tên “thích người đẹp” kia từ lúc nàng bước vào không liếc mắt nhìn nàng một cái… chỉ hi hi ha ha rù rì với người đẹp bên cạnh khiến lòng tự ái của Đồng Giao bị tổn thương… “mình không đủ đẹp sao?” Đồng Giao nghỉ…
Dỉ nhiên là không phải rồi… không nhìn người đẹp thì không phải là bản tánh của Đức… nhưng không phải cách nhìn hau háu như dê cụ… phải lén lén lút lút… mặt ngoài thản nhiên lạnh lùng… mẹ kiếp… nhìn người đẹp mà mặt bư ra, nước vãi chảy ròng như thằng Hòa kia đúng là ngu như heo… không hiểu sao lại đậu bằng kỷ sư ở xứ Canada… nếu không phải là bằng giả thì cái xứ Canada quả là có vấn đề…
Đồng Giao thao thao bất tuyệt nói cái gì quan hệ giữa cán bộ và nhân dân, cái gì tố chất cán bộ, cái gì… nói tóm lại Đức chẳng hiểu gì ráo… chỉ thấy nhàm chán… nhưng vô cùng khâm phục sự anh minh sáng suốt của ban giám hiệu trường Đảng: Nếu không phải là người đẹp mà là một ông hoặc bà già đang thao thao bất tuyệt mấy cái chuyện tẻ nhạt này… bảo đảm tiếng ngái sẻ nổi lên như sấm… hắc hắc hắc…
Đức chăm chú nhìn giảng viên, tập trung tinh thần cao độ nghe lời vàng ngọc thật ra đang nghiên cứu sắc đẹp và thân hình của người đẹp: “Mắt bồ câu, mũi cao, môi đỏ, miệng đúng là trời sinh ra để bú cặc… ừm… ngực, mông chưa phát triển lắm… chưa có người bóp qua thì phải… nếu được”khai thác” thì sẽ là vưu vật đó nha… cũng như Yến trước kia và bây giờ vậy… hắc hắc hắc.
…
Huỳnh Bảy nguyên quán ở ngoài Bắc… nghe nói đâu ở cái vùng nào đó mà hai chừ “N” và “L” cứ là phát âm lẫn lộn… Cái lồn cứ nói là cái “nồn”… Đó là chuyện xưa rồi… của cha hắn… Huỳnh Sáu…
Huỳnh Bảy sinh ở Cần Thơ, có thể nói là người miền Nam nhưng cha hắn là người Nam Định… Sau 75, Huỳnh Sáu từ Bắc vào Nam công tác… thấy miền Nam giàu có, gái đẹp liền mê tít thò lò, xin ở lại miền Nam định cư rồi cưới được một cô con gái miền Nam mà sinh ra Huỳnh Bảy…
Lúc được 14, 15 tuổi… Huỳnh Bảy thường nghe ông già mình tự hào khôn lanh vào Nam mới cưới được vợ đẹp… Huỳnh Bảy rất lấy làm kỳ quái… tuy Huỳnh Bảy thương mẹ nhưng nếu ai hỏi mẹ mình có phải là mỹ nhân như Huỳnh Sáu đã nói không thì Huỳnh Bảy sẻ mạnh dạn mà lắc đầu…
Sau này lớn lên, Huỳnh Bảy mới hiểu vì sao… khi hắn nhìn hắn trong gương: Thấy mình mắt hí, môi vểnh, dầy cợm răng hô và thưa… chiều cao chưa được 1 thước 6… mẹ Huỳnh Bảy nói hắn có gương mặt giống cha như đúc… như vậy mẹ hắn đối với cha hắn thì bà quả là một mỹ nhân rồi…
Gần đây Huỳnh Bảy không phục, gả năm nay 42 tuổi, làm Trưởng đồn đã gần 4 năm rồi… khu của giả phần lớn là khu “nhà lá”… dân lao động nhiều nên vấn đề “cơm cháo” tuy rằng có nhưng không dề dàng… bọn “chị em ta” trong khu gả cũng không “ngon lành”. Huỳnh Bảy nhìn thằng Vinh, thằng Hoàng lên chức Trưởng đồn của 2 khu béo bở mà đỏ mắt… lấy cớ gì? Lúc gả đi làm công an, 2 thằng này vẫn còn mặc quần lủng đít chạy rong… bây giờ không những ngang hàng với gả, lại còn oai phong hơn nhiều… Huỳnh Bảy không phục…
Lần này có dịp “hành quân”… Huỳnh Bảy muốn chứng tỏ cho mọi người biết gả là người giỏi giang như thế nào… Nghỉ đến lúc công trạng được biểu dương, Huỳnh Bảy vô cùng kích động… mặt đỏ bừng… gả nhìn đồng hồ… cũng xấp xỉ rồi… bèn gọi con trai gả vào nghiêm túc ra lệnh:
– Tập hợp tất cả anh em… có công tác đột xuất…
Nhà Huỳnh Bảy “độc đinh” đã mấy đời rồi… Ông nội gả là Huỳnh Năm, cha gả là Huỳnh Sáu, gả dĩ nhiên là Huỳnh Bảy… vợ gả đẻ ra thằng con trai… gả củng theo thế mà đặc tên là Huỳnh Tám… đơn giản ngắn gọn… không cầu kỳ… muốn cầu kỳ cũng không được vì gả dốt đặc.
Không cần nói chỉ cần nhìn thấy thì biết liền Huỳnh Tám là con trai của Huỳnh Bảy… hai gương mặt chỉ khác biệt tuổi tác thôi… những cái còn lại… y chang… Trong tác phẩm “O chuột” của nhà văn Vũ Trọng Phụng có mô tả chị Doãn như sau: ‘Chị Doản là người đàn bà có cái nhan sắc của người đàn ông không đẹp trai’… Là đây rồi… hai cha con có cái nhan sắc của người đàn ông không đẹp trai của Vũ Trọng Phụng… có lẽ còn tệ hơn ba cụm từ ‘không đẹp trai’ của Vũ Trọng Phụng.
Huỳnh Tám cũng có tâm tình kích động như cha… nghe được lệnh liền tức thì ra ngoài gọi người vào phòng họp… Tất cả gồm 10 thân tín của hai cha con… Phó đồn là người ngoài, sáng nay đã sớm được cha hắn phái ra ngoài làm nhiệm vụ khác… không thể để hắn chia công…
– Tất cả nghe đây… kể từ giờ phút này… ai có di động đều phải tắt… và để lại cơ quan… chúng ta có nhiệm vụ cơ mật phải làm… phải tuyệt đối giữ cơ mật…
Huỳnh Bảy thấy tất cả đàn em thân tín đả tề tụ đủ mặt liền đảo mắt một vòng nghiêm giọng căn dặn… Xem phim hành động nhiều nên cũng học hỏi được chút đỉnh… Huỳnh Bảy “an bày” mọi chuyện như trong phim ảnh… cái gì tuyệt mật, tắt di động… đều do từ phim ci nê mà ra…
– Còn nửa… phải tuyệt đối đề cao cảnh giác… chỉ nghe mệnh lệnh của tôi… không ai khác… các cậu rõ chưa?
– Dạ rõ… tất cả thân tín của Huỳnh Bảy phấn khích hét to…
Ngày thường chỉ là tuần tra ngoài đường, đủ chuyện lông gà vỏ tỏi… thường thì bị dân chửi mắng… phạt xe vi phạm cũng phải nhìn biển số… nói tóm lại là không làm chuyện gì quan trọng… nay có “hành quân” bắt tội phạm… còn gì kích thích hơn? Sau này trong các buổi nhậu nhẹt cũng có chuyện nói rồi… oai phong dường nào…
– Tốt… xuất phát…
11 người ngồi trên hai chiếc xe bừng bừng khí thế tiến về trường Đảng…
…
Cùng thời điểm…
Văn phòng Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hậu Giang Lưu Hửu Phúc…
Trên chiếc bàn bầu dục có 5 người… các ly trà và café đang bốc khói… Bí Thư Tỉnh ủy Phúc đang ngồi thẳng người, nghiêmtúc nhìn một người đàn ông trạc 60, mái tóc đả bạc trắng nhưng nhìn rất còn tráng kiện…
Tầng lớp lãnh đạo nếu nhìn thấy người này chắc chắn sẽ phải giật mình, cúi đầu kính cẩn… chào Chánh văn phòng trung ương Văn Nhạc… cánh tay đắc lực của Thủ trưởng số 1… ‘sếp’.
Ngồi bên trái của chánh văn phòng Nhạc là một người con gái, tóc dài chấm vai, mặt trái soan… là một mỹ nữ… có điều là nàng đang mặc quân phục với quân hàm Thiếu tướng… Đức chưa từng gặp mặt Chánh văn phòng Trung ương Nhạc nhưng chắc chắn phải nhận ra nàng này…
Nancy… đêm qua cũng đã đến và đang ngồi trong văn phòng Bí thư Tỉnh ủy… nét mặt lạnh lùng, tay đang cầm ly café nhấm nháp… đêm qua chuyến bay đặc biệt chở Chánh văn phòng Nhạc đáp xuống sân bay Trà Nóc… Nancy tháp tùng Chú Nhạc trên chuyến bay đó…
Lâu nay Bí Thư Tỉnh Ủy Phúc đã nhiều lần thả tín hiệu “thần phục”… qua trung gian của Nancy… Cũng đã đến lúc Chánh văn Phòng Nhạc coi như là tai, mắt của Thủ trưởng số 1 đến “quan sát trò chuyện” một chút… đây là lý do Chánh văn phòng Nhạc đến “thị sát đột xuất”… mọi việc đều diễn ra trong bí mật… không rùm ben… không kèn trống, không truyền thông nhưng lễ tiết rất là đầy đủ…
Ba người còn lại chính là Chủ tịch tỉnh Phong, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Lại Đức Quang và Chánh văn phòng Tỉnh ủy Quốc Đàm. Nét mặt cả ba vô cùng nghiêm túc, trang trọng…
– Hahaha… lâu rồi mới có dịp ghé Cần Thơ… xem ra công tác của các đồng chí rất là đáng biểu dương… nghe nói năm vừa rồi và hình như năm nay kinh tế của Cần Thơ phát triển rất tốt…
Chánh văn phòng Nhạc hớp một ngụm trà nhìn Chủ tịch Phong cười nói… Trong thể chế Chủ tịch tỉnh chưỡng quản kinh tế, Bí thư trông coi nhân sự… nói về thành quả kinh tế, hướng về Chủ tich tỉnh khen vài câu không có gì phải làm Bí thư không hài lòng…
– Thành quả tốt thật ra cũng là nhờ sự chỉ đạo của Trung ương và lãnh đạo của Tĩnh ủy… Chủ tịch Phong theo khuông khổ trả điềm đạm trả lời…
– Chủ tịch Phong quá khách sáo rồi… sự lãnh đạo của anh bên Ủy ban nhân dân có thành quả không thể ai có thể chối cải được… Bí Thư Phúc cũng theo lễ tiết đáp trả…
– Hahaha… hai người không cần khách sáo nửa… cô cháu gái này của tôi coi bộ mất kiên nhẫn rồi… Chánh văn phòng Nhạc quay qua nhìn Nancy với ánh mắt yêu thương của trưởng bối… lão biết vì sao cô cháu này bổng nhiên nổi hứng muốn tháp tùng mình, còn không phải là vì tình nhân hay sao? Nhạc cười thầm… tuy với quân hàm thiếu tướng chưởng quản một Cục an ninh quốc gia, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ… khó thoát khỏi chữ tình… Nhạc không phản đối, miển là công tác phải đâu vào đấy hơn nửa Nancy rất chừng mực, rất có phong thái của Thủ trưởng số 1.
Bí thư Phúc cũng nhìn ra điễm này… Vì muốn “đáp lên thuyền” của Thủ trưởng số 1 nên từ lâu nhất cử nhất động của Nancy đều được chú ý đặc biệt… Nancy là con gái của Thủ trưởng, địa vị không tầm thường hơn nửa lại còn mang trên vai quân hàm Thiếu tướng… làm việc cho Cục An ninh quốc gia… vì công, vì tư… Nancy là một nhân vật cho dù lão là Bí thư tỉnh ũy cũng không thể đắc tội với nàng… vả lại Nancy cũng đã giúp lão không ít trong việc tiến gần và cuối cùng là bước lên thuyền của Thủ trưởng tối cao…
Tâm tình của Bí thư Phúc hôm nay rất là vui vẻ… trong cuộc hội đàm đêm qua với Chánh văn phòng Nhạc đã mang lại cho Phúc lòng tin… Hai năm nửa, sau đại hội Đãng lão sẻ được điều động cái quan trọng là lão có thể trở thành ủy viên dự khuyết của Bộ Chính Trị… Tiền đồ vô lượng…
– Công tác Đãng thế nào? Chánh văn phòng Nhạc hớp một ngụm trà bâng quơ hỏi… ý cười lóe lên trong ánh mắt liếc Nancy…
Cũng là cáo già trong quan trường, địa vị hiện nay là Bí thư tỉnh ủy… Phúc làm sao không nhìn ra Chánh văn phòng Nhạc muốn ám chỉ gì, liền phối hợp rất nhịp nhàng:
– Hiện nay trường chính trị thành phố có khóa đào tạo mới cho đám cán bộ trẻ… Chánh văn phòng có thể hay không dành chút thì giờ đi nhìn một chút? Cũng coi như là cổ vũ?
Nhạc mỉm cười… âm thầm tán thưởng… mục đích chánh đêm qua đã thảo luận xong… thôi thì sáng nay ghé thăm trường Đãng một chút… cô cháu mình hình như có vẻ nóng lòng rồi… lão chậm rãi nói:
– Ừm… còn thì giờ… cũng nên đi nhìn một chút… nhưng mà đơn giản thôi… đừng rầm rộ quá không nên…
– Anh Đàm… vậy phiền anh đi chuẩn bị một chút… Bí thư Phúc hoan hỉ nhìn Chánh văn phòng Đàm nói.
– Ừm… tôi đi chuẩn bị… sẽ không lâu…
Hai vị cũng sẽ tháp tùng với Chánh văn Phòng Nhạc? Bí thư Phúc quay sang nhìn hai người Phong, Quang hỏi.
Chủ tịch Phong và Phó Phủ tịch Quang đánh mắt nhìn nhau…
– Hahaha… nhất định rồi… nhất định rồi…
Nancy nét mặt thoáng hồng lên… liếc nhìn chú Nhạc với vẻ cảm kích… Công việc rất bận rộn, lại sắp bay qua Cộng Hòa Séc, nàng chỉ có rãnh 1 ngày… lợi dụng 1 ngày nầy để “đột kích” hắn… vì vậy đêm qua tới mà vẫn không gọi cho hắn… nàng muốn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn xem phản ứng hắn như thế nào…
Chỉ võn vẹn ba chiếc xe xuất phát về hướng trường Đảng… người lái xe cho Chánh văn phòng Nhạc không ai khác là Giám đốc Sở CA tỉnh La Kim Duệ…
Làm tài xế cho Chánh văn phòng Trung ương là một danh dự… Tuyệt đối không thể khinh xuất được.
…
Lương Học Hửu làm hiệu trưởng trường Đảng đả được 3 năm rồi… lão năm nay 52, chỉ còn vài năm nữa là nghỉ hưu… Phải nói Học Hửu là một cán bộ tương đối tốt, có năng lực nhưng sự nghiệp lại không suông sẻ, trước đây lão Giám đốc Sở CA tỉnh, quyền uy ngút trời nhưng giữa đang lúc sự nghiệp sáng chói, người chống lưng là Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm đột ngột qua đời sau cơn đột quỵ.
Chủ tịch tỉnh Phong lúc đó là Phó Chủ tịch thường trực thuận thế thượng vị… Vua nào triều thần nấy hơn nửa Tân Chủ tịch tỉnh rất không “vừa mắt” với Học Hửu liền tính kế “đẫy” lão vào chiếc ghế Hiệu trưởng trường Đãng, chức vị thì ngang hàng với Giám đốc Sở nhưng quyền lực thì là con số không, lão dĩ nhiên không cam lòng đấu tranh quyết liệt nhưng thời thế đã không còn, càng đấu tranh thì càng bị dìm… lâu ngày lão đâm ra chán nản đành chấp nhận hiện thực…
Ba năm trôi qua, Học Hửu ngày nay nhìn như một ông giáo mẩu mực… bình dị sống qua ngày.
Công việc của Hiệu trưởng tương đối nhàn hạ, không có nhiều áp lực, ngoài mỗi buổi sáng họp hành chừng nửa giờ, thời gian còn lại đại khái là đọc báo, đánh cờ, xem truyền hình… Trong khuông viên của trường có nhiều mảnh đất trống, lão lại thích trồng trọt nên trồng đủ lọai… cà chua, dưa leo, sà lách mỗi thứ một ít, bầu, bí… coi như là vui thú điền viên.
Mỗi buổi sáng, khoảng 7 giờ 30, Hửu đã có mặt trong văn phòng, nấu nướs sôi pha trà nhâm nhi uống, vừa uống vừa lên mạng cho đến 8 giờ 30 thì bắt đầu cuộc họp thường lệ của mỗi ngày, khoảng 9h30 là xong, lão ra khu vườn của mình tưới nước bắt sâu, nhổ cỏ dại… mọi chuyện khác trong trường đã có Phó hiệu trưởng Đoàn lo liệu… Đến 4 giờ, lão tan sở về nhà cùng phu nhân nấu bữa cơm chiều… Đến 5 giờ, đứa con gái đi dạy về… rồi khoảng 6 giờ cả ba ngồi vừa ăn cơm vừa tán gẩu… Một ngày của Hiệu trưởng Hửu là như vậy… Cứ thế ngày qua ngày… hầu hết ngày nào cũng giống nhau.
Nhưng hôm nay không phải là ngày bình thường… trước đây nửa giờ, lão nhận được cú gọi từ Chánh văn phòng Tỉnh ủy Đàm thông báo Bí thư Phúc, Chủ tịch Phong và Phó Chủ tịch Quang cùng một số nhân vật khác sẻ đến thị sát trường Đãng…
Vừa nghe xong Học Hửu liền choáng váng mặt mày… Bình thường nơi này ít ai đến thị sát… chẳng có gì thú vị… không có gái hầu rượu mớm cơm… hôm nay sao lại như vậy? Hơn nửa muốn đến thị sát cũng phải báo trước, ít nhất chũng hai ba ngày cho người ta chuẩn bị chu đáo… cái này nói tới liền tới… chẳng lẽ là “thằng khốn Phong kia muốn”đuổi tận giết tuyệt? “Học Hửu thoáng nghỉ trong đầu nhưng liền loại trừ ý nghỉ này… đả hai năm rồi, mình thu mình như con ốc, sống qua ngày… không thể nào đâu…
Như hiểu được tâm trạng của lão… Chánh văn phòng Đàm cười nói:
– Hiệu trưởng yên tâm đi… chỉ là đột xuất mà thôi… không quan trọng… chỉ là ghé nhìn một cái vậy thôi… yên tâm đi…
Tuy nghe Chánh văn phòng Đàm nói vậy nhưng liền sau đó, không khí trong ban lãnh đạo nhà trường như là gà bay, chó chạy… vô cùng khẩn trương… Ba nhân vật đầu nảo của tỉnh đến thị sát… coi như bình thường à? Bộ giởn chơi sao… cũng phải sửa soạn một chút mới được… cái tội “coi thường lãnh đạo” không phải nhỏ đâu… mặc dù là không ưa nhau nhưng lể tiết thì phải có đủ.
Bình thường thì họ rề rà nhưng trong tình hình khẩn trương thì hiệu xuất làm việc cũng cao đấy… trong vòng nửa giờ… trong văn phòng ban lãnh đạo nhà trường cũng coi là khá ngăn nắp…
Toàn ban giám hiệu thấp thỏm ra đứng trước cửa sắp hàng chờ đợi… ai cũng hồi họp, khẩn trương… chẳng biết là chuyện gì… sao lại “bất ngờ” vậy? Có chuyện gì sao? Ai cũng có tâm sự riêng nhưng có cùng tâm trạng: Đã đến tuổi này, sợ cái gì? Sắp lên bàn thờ hết rồi, lên chức thì không hề nghỉ tới, xuống chức? Còn chỗ nào ghẻ lạnh hơn làm ban giám hiệu ở đây sao?
Độ chừng 10 phút sau, có ba chiếc xe CA chạy vào, một chiếc ngừng ngay trước mặt họ, còn hai chiếc khác chạy đến ngừng trước khu hội trường được dùng làm nơi giảng dạy… một đội CA bừng bừng khí thế hùng hổ nhãy xuống xe bao quanh lấy khuôn viên hội trường…
Toàn ban giám hiệu ngẩn ra… đây là sao đây? Sao giống như là đi bắt tội phạm vậy?
– Ai là hiệu trưởng? Huỳnh Bảy oai phong vừa bước xuống xe hách dịch hỏi… Ngày thường hắn dĩ nhiên là không dám rồi… nay theo chỉ thị đến đây bắt tội phạm nên không nể mặt ai…
Học Hửu là ai chứ? Đã từng là Giám đốc sở CA tỉnh, nay tuy là hiệu trưởng trường Đảng… không quyền lực nhưng uy phong vẫn còn… thái độ của Huỳnh Bảy khiến lão không hài lòng… khẻ nhíu mày lạnh giọng hỏi:
– Đồng chí này xin hỏi có chuyện gì?
– Tôi được tình báo nói nơi đây có chứa chấp tội phạm nên dẫn đội tới đây bắt… Các người mau hợp tác…
Toàn bộ ban giám hiệu trợn mắt há mồm… nơi đây chứa chấp tội phạm? Chuyện cười à? Lão hiệu trưởng lúc này giận quá hóa cười… lão lạnh giọng:
– Ai là cấp trên của anh? Có thủ lệnh không? Trình ra… ăn bừa thì được… còn nói bừa thì không được đâu.
Huỳnh Bảy làm gì có Thủ lệnh? Gả chỉ theo lệnh của Chủ nhiệm Huy mà thi hành… Chủ nhiệm Huy dĩ nhiên là có Phó Chủ tịch Quang chống lưng rồi… muốn Thủ lệnh? Không cần phiền phức như vậy…
– Chuyện nầy hiệu trưởng ông không cần lo… tôi chỉ thông báo cho ông biết là chúng tôi đến đây bắt người…
– Không được… Hiệu trưởng quát lớn… Trước đây lão đã từng là nhân vật phong vân, lật tay làm mây úp tay làm mưa… nay tuy an nhàn làm hiệu trưởng trường Đảng nhưng không có nghĩa là con chó con mèo cũng có thể sủa bậy sủa bạ…
Huỳnh Bảy thấy phản ứng của hiệu trưởng cũng hơi chột dạ… gả nói bừa:
– Hiệu trưởng à… ông đừng kích động… tôi được lệnh từ Chủ tịch Quang ông coi… đừng làm tôi khó xử mà…
– Chủ tịch Quang? Lại Đức Quang? Được… ông ta cũng sắp tới đây rồi… tôi sẽ hỏi cho rõ… Hửu cười gằn… lão và Quang chưa có gút mắt gì, hôm nay sao lại như vậy? Trong lòng hiệu trưởng Hửu vô cùng tức giận… nghỉ hôm nay cho dù có thí cái mạng già cũng phải làm rùm ben lên… rỏ ràng là hiếp người quá đáng mà… gửi một tên tép riu tới đây bắt người? Lại không có thủ lệnh.
Hả? Chủ tịch Quang sắp tới đây rồi? Huỳnh Bảy phấn khích lên… nếu có Chũ tịch Quang “trợ trận” thì còn gì bằng? Có thể biểu hiện trước Chủ tịch Quang… nếu được Chủ tịch Quang thưởng thức… sau này còn ai dám khinh thường Huỳnh Bảy gả?
Vừa ngay lúc này, lại một đoàn xe 3 chiếc tiến vào rồi ngừng lại.
Huỳnh Bảy nhìn thấy “tài xế” xe đầu tiên bước xuống… gả vô cùng kích động… Là “lão đại” trong ngành: Giám đốc Duệ của sở CA tỉnh… gả không ngờ hôm nay không những được thể hiện trước Chủ tịch Quang mà có cả lão đại trong ngành nửa… tổ tiên hiển linh rồi… Huỳnh Bảy gả hôm nay cũng có dịp thể hiện trước lãnh đạo… ngày vinh quang sẻ không còn xa.
Duệ bước xuống, vẻ khúm núm mở cửa xe của lão khiến Hửu kinh nhạc… cho dù là Chủ tịch Phong hay Bí thư Tỉnh ủy Phúc cũng chưa có được đãi ngộ này… bất giác lão trợn mắt há mồm… người này… người này… Hửu kích động vội vàng bước tới cúi người đưa cả hai tay ra:
– Chánh văn phòng Nhạc… hoan nghênh… hoan nghênh… thật vinh hạnh được ngài đến chỉ đạo…
Hửu vô cùng kích động… thường quan tâm về tình hình chính trị nên mỗi ngày xem tv, đọc báo Đảng về tin tức trung ương… Chánh văn phòng Nhạc là một trong những người ở trên đỉnh cao quyền lực… không ngờ hôm nay lại xuất hiện trước mặt mình bằng xương bằng thịt thì thử hỏi Học Hửu làm sao không kích động cho được?
– Haha… đồng chí Học Hửu đừng khách sáo… Được Bí thư Phúc giới thiệu sơ qua về Hiệu trưởng trường Đãng nên Nhạc gọi tên Học Hửu một cách thân thiết, đưa một tay ra bắt, tay còn tại vổ vào vai Hửu vài cái ra chiều thân thiện khiến Hửu vô cùng xúc động hãnh diện… hận đã không an bày để ai đó có thể chụp vài tấm hình…
Bí thư Phúc, Chủ tịch Phong, Phó Chủ tịch Quang cũng lần lượt bước xuống xe… sau cùng là Thiếu tá Cục an ninh quốc gia Nguyễn Trần Uyển hay Nancy… cùng Chánh văn Phòng Đàm của Tỉnh ủy và 3 người hộ vệ đến từ Hà nội của Chánh văn phòng Nhạc.
Huỳnh Bảy không cần biết những người khác là ai… lần đầu tiên trong cự ly gần, gả nhìn thấy “lão đại” giám đốc sở CA tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, Phó Chủ tịch Quang và Chánh văn Phòng Đàm của tỉnh Hậu Giang là đủ… Chưa bao giờ Huỳnh Bảy nghỉ rằng mình có một ngày lại có thể đứng trước 4 nhân vật “thần thánh” nầy… Mặt gả đỏ bừng vì phấn khích…
Vì Huỳnh Bảy đứng rất gần Hửu, trên người là y phục của CA, một thoáng kinh ngạc trong ánh mắt mọi người, là “lão đại” trong ngành, nhìn thấy “người mình”, Duệ nhìn hiệu trưởng Hửu với ánh mắt “ý muốn hỏi sao có CA ở đây?”
Đến lượt Hửu ngẩn ra… nghỉ bụng: “Tên này nói là theo lệnh của Chủ tịch Quang, đến đây bắt người… là lão đại của hắn… lẻ nào thằng già mi không biết… sao lại nhìn tôi như vậy? Lẻ nào lão Quang xé rào xen vào chuyện của CA? Có gì bí ẩn đây…”. Hửu quay sang liếc Huỳnh Bảy rồi nhìn Duệ chậm rải nói:
– Đồng chí này vừa đến cách đây vài phút… nói theo lệnh cấp trên muốn bắt tội phạm trong trường… Tôi cũng đang thắc mắc chuyện này vì anh ta không có thủ lệnh… Giám đốc Duệ… anh coi…
Thay vì nói theo lệnh của Chủ tịch Quang như Huỳnh Bảy đã nói… Hửu dùng cụm từ “theo lệnh của cấp trên”…
Hửu trước kia là Giám đốc Sở CA tỉnh, lão thuộc về phe cựu Chủ tịch tỉnh đã qua đời… khi Chủ tịch Phong “đăng cơ” làm Chủ tịch tỉnh… chính Duệ đã tiếp tay Tân Chủ tịch Phong “hất” cẵng Hửu ra ngoài để tiếm vị… 3 năm đã trôi qua, trong lòng Hửu, “hận thù” vẫn còn… nay được dịp liền “cắn” Duệ một cái… bằng cách danh chánh ngôn thuận chụp cái mũ lên đầu giám đốc CA Duệ trước mặt các đại lão của Tỉnh và nhất là Chánh văn phòng trung ương.
Chiêu này của Hửu thật độc… muốn cho hai người Quang, Duệ cấu xé lẫn nhau…
Đầu tiên là tát thẳng vào mặt Giám đốc CA Duệ: Anh là lãnh đạo của CA, bắt bớ cán bộ đang được đào tạo tại trường Đảng là chuyện lớn sao anh lại không biết gì hết vậy? Còn nửa, tiến hành bắt người lại không có thủ lệnh… như vậy muốn bắt ai là bắt sao? Có phải điều này chứng tỏ năng lực quản lý Sở CA của anh có vấn đề.
Hửu không nghỉ rằng Phó Chủ tịch Quang ra lệnh cho Huỳnh Bảy tới đây bắt người… lão nghỉ bụng: “Thằng Quang là cáo già, không ngu như vậy” nhưng đây không phải là điều Hửu quan tâm, trước sau Duệ cũng sẽ điều tra ra ai đứng sau lưng vụ này… hahaha nếu quả thật có dính líu ít nhiều đến thằng Quang kia thì có kịch hay coi rồi… Chó sẽ cắn chó thôi…
Càng nghỉ trong bụng Hửu càng hớn hở nhưng ngoài mặt thì “em hiền như ma soeur”.
Duệ tái mặt… thông thường lão không cần biết những chuyện bắt người của bọn thuộc hạ, huống chi là tên đồn trưởng này… cấp bậc cách biệt quá xa… vấn đề là nơi hắn muốn bắt người lại là trường Đãng mà không có thủ lệnh… chuyện này ít nhiều cũng có liên quan đến cách làm việc của hệ thống CA… là Giám đốc CA… lão cũng có trách nhiệm… nếu chỉ có Bí thư tỉnh ủy thôi, chỉ là chuyện nhỏ vì Duệ có Chủ tịch Phong chống lưng, nhưng lúc này có mặt của Chánh văn Phòng Trung ương… vấn đề là ở chỗ này…
– Ai cho đồng chí đến đây? Đồng chí theo lệnh của ai? Phó Chủ tịch Quang nhíu mày nghiêm nghị hỏi…
Là Phó Chủ tịch thường trực, địa vị đứng thứ ba trong hàng ngủ lãnh đạo cấp tỉnh, Quang không bỏ qua cơ hội đã kích Duệ… nếu qua chuyện này hạ được uy tín của Duệ thì cũng chính là hạ uy tín của Chủ tịch tỉnh Phong… người chống lưng cho Duệ… coi như một đá chọi hai chim…
Bí Thư Phúc một hai năm nữa sẽ được điều đi nơi khác… người có khả năng “thừa kế” vị trí này chỉ có hai người: Lão và Chủ tịch tỉnh Phong… xét cho đúng ra Chủ tịch Phong nếu không có lầm lỗi gì thì chắc chắn thượng vị rồi… lợi thế của Chủ tịch tỉnh Phong là kiêm luôn chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Quang tuy “yếu thế” hơn 1 chút nhưng vẫn không cam tâm… nếu có dịp hạ đi uy tín của Chủ tịch Phong là điều tốt…
Duệ là thân tín của Chủ tịch Phong… như vậy nếu Duệ vì chuyện này mà bị lỗi thì Chủ tịch Phong ít nhiều cũng có phần trách nhiệm “quản giáo không nghiêm”, Chủ tịch Phong có lỗi thì Quang sẻ chuyện nhỏ hóa to, quậy tưng bừng lên với mục đích là có thêm 1 phần cơ hội tranh vị trí Bí thư tỉnh ủy.
Còn nửa, nếu Quang không tranh được vị trí Bí thư tỉnh ủy thì một khi Chủ tịch Phong thuận lợi “đăng cơ” thì vị trí Chủ tịch tỉnh sẻ để trống… Duệ cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh của lão cho cái vị trí Chủ tịch tỉnh… nhân chuyện này, nếu lão có thể loại Duệ ra ngoài vòng cạnh tranh… là một chuyện tốt. Một đá làm bị thương hai con chim… Đằng nào cũng có lợi.
Cùng là cáo già trong quan trường… Chủ tịch Phong và Giám đốc sở CA Duệ làm sao không biết ý đồ của Phó Chủ tịch tỉnh Quang… Chủ tịch Phong nghiêm túc nhìn Huỳnh Bảy.
– Đồng chí mau nhanh chóng rút hết người về… đây chắc chắn là có sự hiểu lầm… mọi việc ở đây sẻ được Giám đốc Duệ điều tra và làm rõ… mau rút người về…
– Dạ… dạ rõ… Huỳnh Bảy khúm núm nhận mệnh lệnh… trong thâm tâm vô cùng thắc mắc… sao… sao lại như vậy? Người còn chưa bắt… chưa có dịp biểu lộ tài năng, Huỳnh Bảy không cam lòng.
Những chuyện này không qua được ánh mắt của Chánh văn phòng trung ương Nhạc, Bí thư Phúc cùng Nancy… ba người thản nhiên coi như không có gì… trò chuyện cùng ban giám hiệu và cùng nhau tiến vào phía trong của phòng khách lớn…
– Đoàng… thình lình một tiếng súng nổ vang lên từ phía hội trường…
Mọi người sửng sốt…
– Chú Nhạc… chú vào văn phòng cùng Bí thư và hiệu trưởng… cháu lại kia coi 1 chút…
Không đợi Chánh văn phòng Nhạc ừ hử… Nancy vội vàng phóng đi, khẩu súng bên hông không biết lúc nào đã trên tay… người nhanh nhẹn như con báo…
– Còn không mau đi theo… Chủ tịch Phong nhìn Duệ nói…
Giám đốc CA Duệ mím môi chạy theo sau… Huỳnh Bảy cũng không dám chậm trễ bám theo, trong lòng vô cùng sợ hãi, sáng nay Bảy đã đưa cho con súng mang kè kè bên hong cho thêm phần “khí thế”… Bảy hy vọng thằng con không phải là người bắn ra phát súng vừa rồi…
– Các cậu đi theo sát Thiếu tướng… coi là chuyện gì. Chánh văn phòng Nhạc ánh mắt âm u nhìn 3 người cận vệ đi theo mình chậm rãi nói…