Phần 65
Trong lúc mọi người khẩn trương bận rộn, trong phòng ngủ của hai vợ chồng Phan, Đức nhàn hạ ngồi trên mép giường kéo sát “sư mẩu” vào người mình, tay trên tay dưới sờ soạng… xuân tình nhộn nhạo làm hai má Lan đỏ rực.
– Cô… đang cảm… coi chừng bị lây… Lan hơi thở nặng nhọc, ngồi trên đùi Đức, cúi đầu lí nhí… quần áo nàng lệch lạc… hàng nút áo lần lần bị Đức mở bung hết rồi, hai vú trắng ngần phơi bày, đầu vú Lan coi vậy vẫn còn màu hồng chứ không thâm đen mặc dù đã 1 lần sanh nở.
– Ừm… biết rồi… nhưng Đức không sợ… hơn hai tuần rồi… nhớ cô lắm mà… Đức phà hơi thở sau gáy Lan hôn hít… hai tay hoạt động không ngừng…
Như lò lửa bị người tưới chút xăng vào, Lan quay người đẫy ngả Đức xuống giường, tay hấp tấp kéo khóa quần xuống lôi cái vật mà từ hai tuần nay nàng nhung nhớ ra ngậm vào miệng… hai mắt nàng đờ đẫn si mê… Đức đã không sợ nàng sợ gì nó bị lây chứ?
Lan không thiếu đụ… trong hai tuần lễ nghỉ ở nhà, Phan không đi đâu chơi xa, chỉ lòng vòng trong thành phố… đêm xuống thằng con vừa ngủ liền hăng hái ôm vợ… mỗi lần cũng đầy đủ bài bản dạo đầu đấy, hết bú tới liếm… nếu là xưa kia, có lẻ Lan vô cùng hài lòng nhưng người đàn bà một khi đã đễ Đức đụ rồi thì ô hô a ha… Phan dù có cố gắng cách nào đi nữa cũng vô dụng thôi… trong lúc Phan ra sức… Lan nhắm mắt tưởng nhớ những lúc cụp lạc bên người tình trẻ…
Là vậy đó… mấy hôm nay bị cảm… sợ nó bị mình lây thì không nên… ai dè nó không ngại, Lan thấy lòng ngọt ngào ấm áp… dục tình bùng cháy mãnh liệt… cầm cặc Đức tham lam bú mút cho thỏa lòng nhung nhớ…
Hai tay làm gối… Đức nhìn bộ dáng tham lam của Lan đang gục gặt trước phần dưới của mình mỉm cười nghỉ không biết cô nàng Tuyết như thế nào? Nếu chị nào em nấy thì tốt rồi… cái này… cái này đúng là hoa thơm đánh cả cụm nha…
Hai chị em na ná giống nhau, nhưng Lan có nhan sắc mộc mạc của người đàn bà miền Nam, Tuyết có cái nhan sắc của một thiếu nữ phồn hoa đô hội… “không biết có còn zin không? Khó nói lắm… thời buổi này con gái sống ở Sài gòn còn zin là chuyện ngàn lẻ một đêm… ngay cả lỗ nhất cũng không bảo đảm…”Đức nghỉ… vừa nghỉ vừa lấy tay kéo đầu tóc Lan ghì sát vào…
…
Không bắt được Đức để hành hạ, lại tốn bộn tiền… 10 ngàn Mỷ kim cho thằng Cục trưởng, lại thêm 10 ngàn cho hai cha con hai thằng vô dụng kia coi như tiền bịt miệng…
Chủ nhiệm Hòa không thoải mái lắm… đã không bắt được gà lại còn mất cả nắm gạo… nhưng không có cách nào đành phải bấm bụng nhịn nhục… trong lòng ấm ức không phục…
Hôm nay Chủ nhiệm Hòa cũng không khác gì ngày đầu, quần là áo lượt, vẫn niềm nở chào thân thiện các bạn học viên… nhưng trái lại hắn chỉ nhận những cái nhìn lạnh nhạt… giảng viên mỹ nữ Đồng Giao… người vợ tương lai trong mộng không nhìn hắn nửa con mắt, mỹ nữ vú bự cũng dững dưng khinh thường… Ngay cả cái tên Phó Chánh văn phòng cỏn con kia cũng phớt lờ hắn… Hòa giận tím mặt nhưng nhớ câu ông già nói: “Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn” đành cố nuốt giận xuống… thề quyết trả thù… không trả thù không làm người…
Hôm nay “thằng khốn nạn” kia không thấy… cũng đỡ gai con mắt một chút… Chủ nhiệm Hòa buồn bực… vô cùng phiền muộn… bổng Hòa trợn mắt há mồm… bên ngoài, phía xa xa hắn nhìn thấy có 3 chiếc xe CA chạy vào khuông viên trường, hai chiếc ngừng trước dãi văn phòng hành chánh, chiếc thứ ba ngừng trước hội trường… không chỉ riêng mình hắn mà hầu như tất cả mọi người điều lấy làm kỳ quái…
Tình cảnh bây giờ giống như hôm trước… khác biệt là đám người CA này tuy nét mặt bậm trợn, cũng có nét cô hồn như đám kia nhưng rất có quy củ, không xấc xượt quát tháo hùng hổ như đám người hôm trước… chỉ xếp hai hàng đứng im lặng trước cửa hội trường 1 khoảng chừng 10 thước…
Hoàng Kỳ, Đồng Giao 4 mắt giao nhau, không hẹn hướng về Chủ nhiệm Hòa… chẵng lẻ tên này muốn quậy gì nữa? Nhưng nhìn sắc mặt của hắn bây giờ… hình như không phải…
Phó chánh văn phòng Du ngờ vực: “Không chứ hả? Mới đây đã trả lễ rồi?” Du nhớ chiều tối hôm qua, tay xách tay mang quà cáp tới nhà thăm vợ chồng em họ… Du đã “nhỏ máu” không ít… quà cáp lần này món nào cũng “nặng ký” hy vọng em dâu họ nói vài câu tốt lành… Du còn nhớ khi em dâu họ nghe đến tên Lại Đức Hòa… thái độ rất khinh thường nói: “Đụng tới Trần Đức? Đúng là không biết chết là gì”…
Không cần thắc mắc lâu… Hiệu Trưởng Hửu không đầy 10 phút sau cùng với 3 người CA khác đi về phía hội trường… Chỉ thấy lảo nói gì đó với Hoàng Kỳ, Đồng Giao… hai người không hẹn ánh mắt hướng về Chủ nhiệm Hòa… Hoàng Kỳ đưa tay nhìn 3 người CA chỉ về hướng hắn…
Với thân phận con trai Phó Chủ tịch thường trực tỉnh. Hỏa không cho là có chuyện gì quan trọng xảy đến cho mình, nhưng chỉ vài giây sau, hắn hoãng hốt, tâm trạng như rơi vào vực thẩm sâu không đáy… Câu nói hắn muốn thằng kia nghe bây giờ chính hắn là người phải nghe:
Phó Cục trưởng Vinh nghiêm nghị bước tới… nhìn Hòa chỉ với nửa con mắt trong 1 giây đồng hồ, dõng dạc nói:
– Lại Đức Hòa phải không? Anh bị tố cáo có liên quan đến ba vụ hiếp dâm, xâm phạm tình dục… Tôi đại diện Cục CA thằnh phố đến mời anh về giúp việc điều tra…
Vinh nói lớn cốt ý muốn cho mọi người nghe… cái này đúng là đem phân trét vào mặt Chủ nhiệm Hòa rồi… sau này dù có hay không có tội… đàn bà con gái nhìn tên này cũng e dè tránh xa vạn dậm… nhưng với đống bằng chứng như núi, Vinh thấy rõ ràng tên này chết chắc rồi… Điểm chết người là hắn đã đắc tội tới người mà hắn không nên đắc tội… cũng như là hắn sờ dái ngựa lại bị ngựa đá chết vậy.
– Anh nói bậy nói bạ cái gì? Anh biết tôi là ai không? Tôi… Hòa hùng hổ hét lớn… tâm trạng hắn đang hoãng loạn, hy vọng với cái uy danh Lại Đức Quang của ông già… nhưng chưa kịp nói hết câu đã nghe Vinh lạnh lùng chắn ngang…
– Người đâu… còng tên này lại… xin lỗi nha… anh là ai tôi mặc kệ anh… Vinh vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng “chính trực chí công vô tư” quát lớn… trong lòng vô cùng đắc ý… khi bước vào hội trường ánh mắt bén nhạy đã nhận ra nhiều người đẹp… bản tánh muốn thể hiện để ra oai một chút…
Hai chiến sĩ CA nhanh chóng bước vào, đem hai tay Chu nhiệm Hòa ra phía sau… còng lại.
Đến lúc này Hòa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra… mặt hắn đỏ bừng tức giận, lồng lộn lên hét to:
– Được… được… bọn mày về nói với thằng khốn nạn kia… tao không để hắn yên đâu…
Cục trưởng Vinh nhìn Hòa với ánh nắt khinh bỉ… bước lại gần hắn cười nhếch mép nói nhỏ chỉ đủ cho mình hắn nghe:
– Ông già mầy là Lại Đức Quang chứ gì? Đức ca coi chẳng ra con cặc gì đâu… Đụ má… mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà… tao sẻ nhanh chóng cho mày thấy thôi… chờ đi con… còn nửa nè… Đức ca có nhờ tao chuyển lời này cho mầy… nghe cho rõ nè… Đức ca là Trần Đức… không phải Trần Đức Cống nha mậy… nhớ cho kỷ…
Nói xong lời nói của loại người “giang hồ”, Vinh khoát tay nét mặt vô cùng “chính nghĩa khi chấp pháp”.
– Dẩn đi…
Hai chiến sĩ CA liếc mắt nhìn nhau một thoáng rồi nhìn Chủ nhiệm Hòa với ánh mắt lạnh lẻo…
Trước đây khi còn là phó đồn… Vinh mỗi lần gặp đám COCC thường bị khinh thường mặc dù lúc nào cũng cúi đầu cố gắng siểm nịnh… tâm lý lâu ngày rất uất hận… Sau ngày gặp Đức, thấy hắn làm cho cậu ấm con nhà Chủ tịch tỉnh, con Cục trưởng Cục vệ sinh bỏ chạy thục mạng… Chị mình thăng chức nhanh còn hơn máy bay trực thăng, bản thân cũng được làm đồn trưởng kiêm phó Cục trưởng thường trực Cục CA thành phố…
Sự thay đổ nghiêng trời lệch đất… hiện nay đi đến đâu… nhiều lúc gặp lại bọn COCC khi xưa khi dễ, coi thường, bây giờ lại tỏ ra vô cùng thân thiết… 1 vinh Cục trưởng, 2 cũng Vinh Cục trưởng… những vinh quang này từ đâu mà tới? Vinh hiểu rỏ… vì vậy trong thâm tâm Vinh, Đức ca là thần thánh, bất khả xâm phạm… hơn nửa trong thâm tâm Đức ca cũng là anh rể ngầm của hắn…
Đám chiến sĩ CA đi theo hôm nay cũng đã từng là đàn em thân tín lâu ngày của Vinh Cục trưởng… nước lên thì thuyền lên… Vinh ca nay là Vinh cục trưởng cũng không quên bọn đàn em lúc “còn hàn vi”, bọn họ biết tầm quan trọng của Đức ca đối với Vinh ca như thế nào… vì vậy ánh mắt lạnh lùng nhìn Chủ nhiệm Hòa như nhìn người chết khiến hắn lạnh sống lưng… vô cũng khiếp sợ… Cách đây 2 ngày… cái kịch bản này mình soạn thảo dành cho tên kia… Bây giờ… sao lại như vậy…
Cũng như những đám COCC khác, Hòa từ nhỏ đến lớn đều là dựa trên ông già mà tác oai tác oái, bộ dáng hùng hổ bên ngoài nhưng bên trong là thỏ đế, nhát gan… nghỉ đến mình số phận sắp tới không chừng sẽ bị tra tấn đánh đập… mặt hắn trắng bệch… phía dưới quần một mùi xú uế bay ra… khiến người đứng gần ai cũng phải nhăn mặt bịt mũi…
Nhìn Chũ nhiệm Hòa bị dẫn đi ai cũng kinh hãi… nghe nói anh ta là con của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh đấy… Bộ không phải sao?
– Anh Thiện à… anh có giao tình với Chủ nhiệm Hòa như vậy… anh có biết là chuyện gì không? Nói cho anh em nghe một chút?
– Này… anh Lý… lỗ tai nào của anh nghe vậy? Ăn bậy thì được… nói bậy không được đâu… người tên Thiện phẩn nộ đáp trả… mắt nhìn quanh như sợ có ai nghe được…
Lại nghe có người nói:
– Không phải đâu… Hình như Chánh văn Phòng Du rất thân với anh ta mà…
Học viên Xuân sực nhớ lại đêm đầu tiên mọi người cùng nhau đi ăn tối… Du rất thân cận với Huy nên buộc miệng nói ra… chưa dứt lời thấy ánh mắt như muốn giết người của Du nhìn mình… cô hoãng hồn im bặt… sợ bị giết rồi hủy xác diệt tích…
…
Lại Đức Quang đặt điện thoại xuống, mặt lảo tái xanh… tay run run… lảo đang cố nén giận… rồi như không kìm được, hai tay lảo nâng máy điện thoại trên bàn liệng xuống đất nghe một cái “rầm”… điện thoái vở tan tành… chưa hả cơn, lảo cầm luôn tách trà quăng ra trước cửa… tiếng vở vang ra đến tận bên ngoài hành lang…
Thư ký Bình đứng bên cạnh bàn biết lãnh đạo đang giận dữ… hắn không biết vì sao sau khi nghe xong cú điện thoại, lãnh đạo như nổi điên… hắn đổ mồ hôi lạnh… đứng im, mặt cúi xuống chăm chú nhìn mũi giày, không dám thở mạnh…
Vợ Chủ tịch Quang vừa gọi đến, khóc bù lu bù loa trong điện thoại nói là Cục CA thành phố vừa bắt giam thằng con.
Quang nổi trận lôi đình… cái này là tát thẳng vào mặt, làm nhục lão rồi… xưa nay, ở cái tỉnh Hậu Giang này… Bí thư, Chủ tịch tỉnh cũng phải cho lảo 6, 7 phần mặt mũi… Bây giờ có người bắt tống giam con trai… Lại Đức Quang thật muốn chửi thề… lảo biết là ai làm rồi, nghỉ đến hậu đài của thằng nhóc kia… lão vô cùng kiên kỵ…
Thư ký Bình thừa dịp lúc lãnh đạo ngồi thừ ra, len lén ra ngoài thu dọn những mảnh vở rồi rót tách trà nóng khác đem vào… đặt lên bàn, gả lui ra trước sau vẫn im lặng… đây là cách tốt nhất khi lãnh đạo nổi giận…
Sau một lúc phát tiết, Lại Đức Quang ngồi xuống cầm ly trà lên hớp 1 ngụm, lão đang lấy lại bình tỉnh suy nghỉ… Quang đang hối hận vì đã quá xem nhẹ phản ứng của tên nhóc kia rồi… con mình ám toán người ta không được lại muốn an toàn rút lui… chuyện đời đâu có dễ vậy? Nếu là mình? Vậy mình có chịu không? Chắc chắn là không rồi… chuyện đã như vầy…
Lại Đức Quang bấm số gọi Giám đốc Duệ của Sở CA tỉnh…
…
Giám đốc Duệ gát điện thoại xuống cười khoái trá… lảo Quang đã cầu cạnh… đúng như Chủ tịch Phúc đã nói trước… Lại Đức Quang chắc chắn sẻ gọi tới… yêu cầu giúp đở… như vậy lảo sẻ nợ mình một ân tình rất lớn…
Trước đây độ chừng 1 giờ đồng hồ, Duệ được tin Cục CA thành phố tiến hành việc bắt giữ Lại Đức Hòa, Duệ mừng rỡ liền thông báo lãnh đạo mình… Quả nhiên Chủ tịch Phúc là Gia Cát Khổng Minh tái thế, đoán trước được hành động của đối thủ…
Duệ đắc ý… vô cùng đắc ý… lảo chưa trả lời vội cho Lại Đức Quang… trước hết phải đem con lảo này về Sở CA tỉnh xong đó mới nói điều kiện… hắc hắc hắc…
Nghỉ tới đó, Duệ liền cho gọi hai thân tín Lộc và Vủ… Gởi hai người này tới Cục CA thành phố đem Hòa về…
…
Lan nằm trên giường, người như cọng bún, vô lực lười biếng nhìn Đức mặc lại quần áo. Tâm tình vô cùng thoải mái… “chiến đấu” suốt hai tiếng đồng hồ khiến nàng bủn rủn tay chân nhưng trong lòng rất sung sướng thỏa mãn… “người gì mà lúc nào cũng mạnh trâu dai như đỉa í”…
– Nè… giữ cái này… cẩn thận kín đáo… Đức đưa Lan 1 tấm thẻ tín dụng… Là người hào sảng, rộng rải… tiền bạc bây giờ nó có rất nhiều…
“Bây giờ Đức lập là 1 công ty đang trên đà phát triển trên quy mô rộng… Là Tổng gíám đốc ngày lo trăm việc… nên thù lao cũng phải coi ‘cho được’…”
Phó Loan khi nói đến 4 tiếng “ngày lo trăm việc”, hai mắt liếc nó một cái, ánh mắt như muốn giết người… nàng biết thằng nhóc này suốt ngày bận “đạo dụ” thì có…
“Chưa hết, còn nửa… xe cậu đang xài… có chút quái dị… không giống ai, thanh niên trai tráng độc thân chưa vợ lại chạy chiếc xe như người có gia đình con đàn con đống í… Mua một chiếc ‘Mẹc’ (Mercedes)mui trần đi cho ra dáng một chút…”
Đã từng cùng nó đụ tưng bừng trong xe… Phó Loan thừa biết không phải chỉ riêng nàng… nhưng cũng không lấy làm bất mãn… thanh niên trai tráng… không ai lại nhiều bồ bịch chứ? Loan thật ra đang xây dựng hình tượng Đức thành một thương gia trẻ tuổi thành đạt… phong lưu, đứng nghĩa của 1 “soái ca” thời đại, đây là điều nàng thích thú… tương lai sự thành tựu của Đức cũng coi như là chiến tích vẻ vang trong cuộc đời…
Lúc đó Đức nghe Loan nói bùi tai… liền đặc hàng 1 chiếc xế Mẹc mui trần…
Đức nghỉ: “Mình đã ‘phong quan’ rồi có phải cũng nên nghỉ đến những người đàn bà bên cạnh mình một chút?”
Vì vậy mới làm 5 tấm thẻ tín dụng… Nhung, Lan, Yến, Tâm và Thu mỗi người 1 tấm…
Những người khác tài chánh không có vấn đề… không cần thứ này… sẽ nghỉ cách khác… nói tóm lại là người của mình, không ai chịu thiệt thòi…
Lan nhìn tấm thẻ tín dụng sửng sốt…
Phan là giáo viên có biên chế, hưởng chén cơm sắt của nhà nước đã là không tệ… muốn có được tấm thẻ tín dụng… hy vọng cũng có thể đấy nhưng để làm gì? Lan ít khi nào vào những khu mua sắm cao cấp, vậy không cần xài thẻ tín dụng, mua mọi thứ chỉ cần trả tiền mặt…
Đối với Lan, thẻ tín dụng là một loại thể diện… không nghỉ tới một ngày mình lại có một tấm… nếu đem xài trước mặt đám bạn… mặt mủi cở nào chứ?
– Cô… cô không biết xài… Lan đỏ mặt ngượng ngịu nói ra nỗi niềm “nhà quê”của mình…
– Hahaha… cái gì không biết chứ… dễ thôi… nè thí dụ mai mốt mua cái gì đó… thay vì trả tiền… cô đưa tấm thẻ này ra… rồi đánh mật mả vào… xong xuôi, chỉ vậy thôi… dễ hơn trả tiền mặt nhiều… lại hợp vệ sinh… rất là thời thượng nha, tiền… đầy vi khuẩn… lạc hậu rồi. Nói đến mấy cái này Đức cười thầm trong bụng… nghe những cái này từ Phó Loan thôi rồi đem ra “xài”… chứng tỏ mình trí thức.
Cô cứ xài không cần lo… mỗi tháng ngân hàng gửi “biu” (bill) về… Đức thanh tóan…
Đức ra mặt dạy đời… Lan ngây ngốc nhìn người tình trẻ… lòng iêu dạt dào.
Ngay lúc này chuông di động vang lên… Đức liếc nhìn màn hình khẻ mỉm cười…
– A lô… xong hết rồi à? Không có vấn đề gì chứ Vinh Cục trưởng…
– Báo cáo Thủ trưởng… mọi chuyện xong hết… không vấn đề gì… Tiếng Vinh nịnh nọt vang lên… vừa nói vừa cười rất vui vẻ…
– Thủ trưởng? Vinh Cục trưởng à… đừng có hại tui nha… Đức cũng cười vui vẻ đùa cợt…
Ai lại không háo danh… thích được người ta tâng bốc? Huống chi nó “có quyền” được “đãi ngộ” này… tuy rằng xét cho cùng Đức “trên răng dưới dái” chẵng có gì hết chỉ có con cặc là khác người thôi… nhưng cũng quá đủ rồi… con cặc làm nên sự nghiệp vẻ vang…
Trong lịch sử cũng có đó mà… Lao Ái dốt nát, thô bỉ nhưng vẫn được dưới một người trên vạn người… chỉ vì có con cặc khác người nên được Nử hoàng Vỏ tắc Thiên sủng hạnh…
Ngày nay, tính ra Đức còn oai hơn Lao Ái nhiều… có cả hai Phó Loan, Nancy “phò tá mà đánh thiên hạ”… Phó Loan làm ra tiền… Nancy tạo ra quyền… thử hỏi có ai may mắn như vậy? Tiền và quyền lực đi đôi… lại trẻ tuổi đẹp trai và phong độ.
Vì vậy Vinh Cục trưởng xưng hô “Thủ trưởng” cũng không có gì quá đáng hết… Đức cảm giác lâng lâng… cảm tình với Vinh Cục trưởng tăng thêm 1 phần…
– Hahaha cậu đừng khách sáo nửa… tôi và đám đàn em từ lâu rồi quyết theo cậu lăn lộn… Vinh Cục trưởng quên mình là nhân viên chấp pháp… dùng từ ngử của đám giang hồ vỗ đít ngựa… để tỏ lòng trung…
– Hahaha được rồi… hiểu rồi… nè… Sở CA tỉnh rồi thế nào cũng tìm tới gây áp lực cho anh em… tôi đã dàn xếp xong hết rồi… anh chở thẳng thằng kia tới trụ sở Cục an ninh quốc gia giao cho Thượng tá Thế… anh chỉ cần làm như vậy là được rồi về… Ừm thứ 7 này là tiệc mừng thăng chức của đột trưởng Hoàng… mình gặp nhau ở đó… vậy đi…
Đức nói xong cúp máy…
Vinh trong lòng phục sát đất… tuy không sợ sức ép từ Cục CA tỉnh nhưng nếu tránh được thì cứ tránh… tội vạ vì đối đầu? Nhốt thằng Hòa kia ở Cục An ninh… Cục CA tỉnh muốn lấy người? Cứ xuống đó mà lấy… hắc hắc hắc… Đức ca quả là cao tay nha…
…
Luân nói dứt xong, xấu hổ cúi gầm mặt xuống, hắn mong Hải Bí thư “cứu mạng”…
Hải Bí thư ngồi nghe… mặt lúc đỏ lúc trắng cuối cùng là đen như đít nồi… lão cố giữ hình tượng Bí thư nên cố kìm không nhảy lên vồ lấy Luân xiết cổ giết chết cho hả cơn giận trong lòng… Hải không hiểu trước kia vì sao mình lại chọn thằng khốn nạn đầu người óc heo này làm Cục trưởng Cục CA…
Hải Bí thư đã “liệu như thần”, bày ra kế sách bắt Lại Đức Hòa để chuộc lại lỗi lầm đã thả Huỳnh Tám… Nếu chuyện suông sẻ, không những không có tội còn có thể lập công, dù sao cũng có thể ăn nói… Nhưng chuyện không như Hải an bày… Lại Đức Hòa và đám nhân chứng hiện tại ở nơi nào… thằng vô dụng này mù tịt…
Tuy Hải, Ngọc, Thảo, Việt… 4 người cùng phe đều là do Thiếu tướng Nancy nâng đở… nhưng giữa bọn họ đấu đá ngầm với nhau vẫn có… cái nhìn thưỡng thức của bề trên rất là quan trọng… lãnh đạo coi trọng anh chính là anh có năng lực làm việc, con đường làm quan của anh sẽ sáng sủa… trái lại con đường sẻ đầy chong gai… ngồi vửng cái vị trí hiện tại hay không cũng rất là khó nói…
Bây giờ mọi việc không nắm trong tay… có nói cũng vô dụng thôi… con Thảo này rõ ràng muốn lấy lại quyền kiểm soát Cục CA… mình không muốn trao ra cũng không được rồi… Hải Bí thư liếc mắt nhìn Luân vô cùng chán ghét:
– Anh về đi… từ nay nên thường xuyên đến báo cáo công tác với Chủ tịch Thảo…
– Dạ bí thư… tôi xin về trước.
Luân đứng lên bước ra cửa, sắc mặt đại biến… từ lúc ngồi vào vị trí Cục trưởng, Luân ỷ mình là người do Hải Bí thư đề bạt, chưa bao giờ đến báo cáo công tác với Chủ tịch Thảo, nay Hải Bí thư nói mình nên thường xuyên báo cáo với Chủ tịch Thảo… ý nghĩa đã quá rõ ràng… Luân run lên… Chủ tịch Thảo sẽ dung túng mình sao? Dùng cái mông đít để suy nghỉ cũng đủ biết cái vị trí Cục trưởng của mình đả không còn ngồi được lâu nửa rồi.
Vừa về tới Cục CA liền đụng mặt 2 người Vinh và Tùng Cục Phó ngay trên hành lang… Luân trầm ngay sắc mặt nhìn Vinh hằn học:
– Anh có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Người bắt về đâu rồi? Tại sao anh cho người đem nhân chứng đi mà không nói cho tôi biết trước vậy? Anh có coi tôi là Cục trưởng không? Anh có biết nguyên tắc không? Luân càng nói càng giận…
– Xin lỗi nha Cục trưởng… tôi chỉ làm theo lệnh trên thôi… anh muốn biết chuyện gì… tôi nghỉ anh nên trực tiếp gặp Chủ tịch Thảo… Vinh lạnh lùng đối đáp rất quy củ…
Cục trưởng? Trong đầu Vinh… thằng này đúng là như cục cức trôi sông thôi…
Ngay lúc này có hai chiếc xe CA chạy vào đậu trong sân, ngang nhiên ngừng trước lối vào văn phòng tay vì đâu vào bải đậu xe gần đó… Trường và Phó trưởng phòng Lộc, Vủ hai thân tín của Giám đốc Sở CA tỉnh hách dịch bước xuống… Luân liếc Vinh, Tùng cười mĩa mai…
– Hai anh tự lo liệu đi… hắn bước tới đon đã cười chào nính bợ: “Hahaha… chào Trưởng phòng Lộc, Trưởng phòng Vủ… sao hôm nay long trọng vậy? Có chuyện gì sao? Đã biết ý đồ của hai người này nhưng Luân làm bộ ngây thơ hỏi… âm thầm tìm cách”ăn không được thì phá cho hôi”…
– Chúng tôi đến đây có nhiệm vụ quan trọng… mong Cục trưởng và các đồng chí hợp tác…
Lộc biết qua Luân vì Luân là Cục trưởng, cách đây không lâu cũng đã lên tỉnh trình diện sở CA tỉnh, nhưng chưa từng tiếp xúc hai người Vinh, Tùng nên cố tình “phớt lờ”… cái kiểu “cao cao tại thượng” nghỉ mình từ CA tỉnh… không cần để ý bọn tép riu…
Vinh Phó Cục trưởng trước kia khi còn là Phó đồn, đả biết qua 2 người này, chỉ là “đứng xa nhìn, lòng ngưởng mộ pha lẫn chút sợ hải”người ta địa vị cao vời vợi, nhưng nay khác xưa rồi… Sau lưng của Vinh phó Cục trưởng có “cây cổ thụ ngàn năm”… Vinh ngày nay đéo cần nhìn mặt ai để làm người…
Vì vậy Phó Cục Vinh cũng nhíu mày nheo mắt quay qua hỏi Luân:
– Cục trưởng… hai người này là…
– À… để tôi giới thiệu… đây là Trưởng phòng Lộc và Phó trưởng phòng của sở CA tỉnh… à xin giới thiệu đây là Phó Cúc trưởng Vinh… Phó Cục trưởng Tùng…
– Xin chào… xin chào… một cái bắt tay hời hợt qua loa… rỏ ràng hai bên vừa nhìn thấy đối phương đã không vừa mắt nhau… Luân lấy làm đắc ý… tìm cách “gây chuyện”giữa hai bên… hắn nhìn Lộc hỏi:
– Nghe trưởng phòng Lộc nói có chuyện quan trọng cần chúng tôi hỗ trợ?
– Đúng vậy… Chúng tôi được tin Cục CA thành phố hiện đang giam giữ Lại Đức Hòa… mục đích của chúng tôi la đến đây đem người này về Cục CA tỉnh… đây là thủ lệnh… Lộc nói xong đưa mắt nhìn Vủ… gật đầu. Vủ hiểu ý, xuất trình thủ lệnh… Cả hai ăn ý… rất bài bản, đúng quy trình…
Bụng Luân khoái trá nghỉ: “Để bố coi hai thằng chúng mày làm sẽ làm gì…”đưa tay tiếp nhận tờ thủ lệnh… giả vờ giả vịt chăm chú đọc… được chừng 5, 10 giây đưa mắt nghiêm túc nhìn Vinh và Tùng… đưa tờ thủ lệnh ra… mắt nhanh chóng liếc Lộc… ý đồ ngầm nói vụ này tôi không phải là chính chủ…
– Vinh Cục phó anh coi…
– Là chuyện này à… là vầy… đúng vậy… tên Lại Đức Hòa là do chúng tôi bắt sáng nay nhưng sau đó theo yêu cầu của lãnh đạo Cục An ninh quốc gia… Chúng tôi đã giao người này cho họ… Đồng chí có thể đến gặp Thượng tá Thế của họ mà lấy người… Vinh từ tốn đáp…
– Tại sao lại như vậy? Lộc, Vủ cả hai biến sắc…
– Cái này chúng tôi không được biết… các anh cũng biết đấy… người ta là Cục An ninh quốc gia… chúng tôi cũng bất đắc dĩ phải để họ mang người đi… Cũng may người ta có để lại tên họ chức vụ tôi mới biết đó là Thượng tá…
Tùng đứng bên cạnh Vinh nói từ tốn, vẻ mặt vô cùng “chân thành” khiến Vinh trong bụng “cười trộm”… lúc bắt người xong, Vinh điện thoại cho Đức báo cáo xong “nhiệm vụ”… kế đó liền “theo lệnh Thủ trưởng” chở Lại Đức Hòa xuống thẳng Cục An ninh giao người… không những vậy, đám nhân chứng cũng được thuyên chuyển toàn bộ về nơi này…
Cục An Ninh quốc gia là cơ quan trực thuộc Bộ Quốc phòng, không thuộc diện quản lý của Tỉnh… Cho dù Bí thư tỉnh ủy cũng phải 10 phần kiêng kỵ… Giám Đốc CA chẵng có chút trọng lượng gì cả… Lộc, Vủ làm sao không hiểu… bọn họ có 10 lá gan cũng không dám tìm đến đó đòi người… nếu không muốn “chết”… Vì vậy cả hai mặt như đen đít nồi… một bụng tức khí… có cảm tưởng hình như tất cả mưu đồ, hành động của bọn họ đều được “thấy trước”… biết mình bị người ta chơi một vố, cố gắng nuốt cục tức, mặt mày xám xịt lên xe trở về…
Vinh, Toàn nhìn nhau mỉm cười…
Luân tưởng Vinh bẻ mặt riu riú giao người… ai dè người của CA tỉnh cúp đuôi lặng lẻ chuồn êm… hắn cũng đành nuốt giận…
– Hay là… chiều nay có rãnh mình kiếm chỗ nào làm vài chén? Tùng nhìn Vinh Cục phó thân thiết đề nghị… cũng đã đến lúc tạo quan hệ một chút rồi…
– Được. Lắm… nhưng mà là tui mời chứ không thể để xếp Tùng tốn tiền… vầy đi… chiều nay trước hết mình đi ăn cơm cho no bụng cái đả… sau đó… Vinh nhỏ giọng: “Kiếm mấy em đấm bóp cho đở mõi mệt… sao hả?” Vinh nhìn Tùng nháy mấy cái ánh mắt đầy ám muội…
Tùng hớn hở… như vậy coi như từ nay thật sự là người cùng phe rồi… gật đầu lia lịa:
– Vinh Cục trưởng nói sao thì vậy đi… tôi cứ nghe theo là được…