Phần 68
Xe vừa ngừng lại, Quyên nhìn căn nhà ngờ vực hỏi:
– Nhà này? Cậu nói nhà Tây còn thua xa mà… không phải là căn nhà này chứ hả? Quyên nghi hoặc khi nhìn thấy căn nhà “phong cách Tây phương” mà Đức cứ khoe suốt buổi… rỏ ràng là căn nhà thường thôi của miền Tây nam bộ thôi mà…
– Ây da… vô trong rồi mới nói sau đi… đừng gấp mà… Đức cười bí hiểm…
Vừa bước vào nhà… Quyên trợn mắt há mồm… bên ngoài và bên trong là một trời một vực… bên ngoàirất mộc mạc nhưng bên trong vô cùng sang trọng…
– Nè… lại đây coi nè… có thấy trên tường đều là kiếng nên nhà tuy không lớn nhưng có cảm giác vô cùng rộng rãi phải không… đây là phòng ngủ nè… ngạc nhiên chứ gì? Trong phòng ngủ chỉ có cái giường thôi không có gì khác… nè nè… lại đây coi… cái phòng tắm rộng lắm phải không? Cái bồn này có thể làm mát xa đó… gọi là whirilpool… còn đây là tủ rượu nhỏ… vừa ngâm mình trong bồn vừa nhâm nhi rượu đỏ… hahaha là Đức thiết kế đó… thích không? Cho ý kiến đi…
– Nhà… nhà của cậu à? Quyên trợn tròn xoe mắt hỏi.
– Ừm… lúc mua là để định đầu tư thôi… sau này bán lại kiếm lời nhưng bây giờ thay đổi ý kiến rồi không bán…
Quyên hai mắt tròn xoe, trầm trồ hết chổ này đến chổ kia…
– Nè… để mở nước chị coi nha…
Đức mở nước trong bồn tắm… chở đến khi nước đầy quá nửa, nó khởi động cơ quan khiến nước trong bồn “như sôi ùn ục”… Quyên ngây ngất đứng nhìn không chớp mắt… bất thình lình nàng cảm giác có hơi thở phà sau cổ đồng thời có hai bàn tay đang mon men sờ soạng trên người… Tuy đã chuẩn bị tinh thần “hiến đụ” từ lâu nhưng Quyên vẫn hồi họp:
– Cậu… cậu muốn làm gì… miệng nói nhưng người nàng cứ để yên không chút dấu hiệu chống cự…
– Chị đoán coi… hai tay bắt đầu mò loạn lên… không phải ngoài lớp vãi nửa mà đã chạm vào da thịt…
– Cậu… lưu manh… có phải đã âm mưu trước với tôi rồi phải không? Quyên bắt đâu thở dồn dập… cám giác phía sau bờ mông có vật cứng áp sát vào…
– Chị nói sao cũng được… muộn rồi… chân thành hợp tác đi… nếu không… tui tiền dâm hậu sát đó nhe… Đức “hăm dọa”.
– Quyên cười rúc rích… trước sự tấn công ồ ạt của Đức… nàng cũng bắt đầu động cởn rồi… đưa tay lòn ra sau tìm “vật đó” thám hiểm một chút… tay vừa chạm ngay vào vị trí đó mặc dù còn cách một lớp quần nhưng nàng vẫn có cảm giác không bình thường… nhìn vào gương bất giác Quyên thộn mặt ra… không tin những gì nàng đang thấy… Trí, chồng nàng luôn tự hào có thần thương vô địch… Quyên cũng thấy vậy… thầm đắc ý khi thỉnh thoảng nghe lóm đồng nghiệp than phiền chồng họ vô dụng…
Cái gì “thần thương vô địch” của Trí, so với cái nàng thấy trong gương, đang chĩa sát mông nàng… không cùng một đẳng cấp…
Thì ra biết Quyên muốn sờ cặc, Đức liền cởi khuy kéo cả quần dài và quần lót xuống… Quyên mò mẩm làm cặc nó cứng trong không gian chật hẹp, khi quần lót được kéo xuống… tức thì hùng dủng chĩa đầu ra… cùng lúc Quyên nhìn vào tấm gương gắn trên tường…
Quyên một lòng muốn hiến thân, Đức một lòng muốn “làm thịt” người đàn bà nóng bỏng… vậy thì chuyện cả hai muốn còn có vấn đề gì nữa? Nhất là trong khung cảnh hiện giờ…
Hai tay chống lên thành bồn tắm, mông chỉ ra sau Quyên hứng chịu từng cú dập từ sau thúc tới… tóc dài xỏa che kín gương mặt nhưng từ tiếng rên rỉ cũng đoán được nàng đang trong tột đỉnh của khoái lạc…
Quyên không ngừng nhìn mình trong gương… hoàn toàn bị kích thích khi nhìn thấy hình ảnh chân thật của mình trong lúc này… dâm dật và phóng đãng…
Quyên hoàn toàn quên “kịch bản” trong đầu: “Thanh niên mới lớn mà… vuốt vài cái, nó sẻ phun liền hoặc vừa ngậm vào liền bắn… nó sẻ mê mệt mình thôi”.
Quyên không nhớ nàng đã mấy lần lên đỉnh… nhưng Đức cứ hùng hục như con trâu… không phải chỉ 1 lần ngậm cái của nó mà hai ba lần nó đụ miệng nàng, giống như Trí đã đụ miệng nàng sáng nay…
Trí chỉ được 5 phút… cái tên này làm nàng mỏi cả miệng vẫn trơ trơ…
Từ phòng ngủ đến trong nhà tắm nơi nào cũng là bãi chíến trường… đủ trò đủ kiểu…
Lúc đầu… hình ảnh Trí còn hiện ra trong đầu khiến Quyên có chút áy náy nhưng sau đó hình ảnh ấy nhạt dần… nhạt dần… sau cùng hoàn toàn biến mất. Quyên hoàn toàn heo bản năng của sự đòi hỏi dục tình… phóng đãng, đủ trò đủ kiểu…
– Cậu… không phải là người… Quyên vừa mặc lại quần áo vừa nũng nịu ngắt vào đùi Đức… nó vẫn tô hô trần truồng nằm ngữa trên giường, cặc vẫn cứng chỉa lên trần nhà… mặc dù vừa phun ào ào vào miệng nàng… suốt 3 tiếng đồng hồ trôi qua, đây là lần đầu tiên nó phun…
– Còn sớm mà… mới 5 giờ… tối về… Đức rù quến… còn muốn đụ thêm cái nửa…
– Ông xà chị sắp về rồi… hôm nay thứ Sáu… bữa khác đi… Quyên hứa hẹn…
– Ừm… là chị nói đó nha… nhưng mà nửa tiếng nữa đi… nói xong đứng lên chỉa cặc ngay miệng nàng cười dâm:
– Chìu Đức chút nữa đi…
– Cậu thiệt là… Quyên nguýt Đức… nhưng rồi cũng mở miệng ra cho nó đút vào…
…
– Hello… Wow… hôm nay khí sắc không tệ… Đức gõ cửa nhè nhẹ, không thấy tiếng ừ hử nên đẩy cửa đưa đầu nhìn vào thấy Tuyết đang nhìn mình với ánh mắt “không có thiện ý”…
– Tổng giám đốc… cậu tới đây làm gì? Tuyết hằn hộc… tối hôm qua, nó nói tới, nàng chờ đến nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng, chỉ nhận được hàng text “có chuyện đột xuất không tới được” khiến nàng tức muốn bể phổi… tên này dám cho nàng leo cây…
Vì thế cách đây 15 phút… nàng lại nhận được hàng text “hôm nay khỏe chưa? Tới thăm cô trong vòng 15 phút”… và bây giờ hắn xuất hiện trước mặt… Tuyết muốn nhảy lên “bóp cổ” cho nó “chết”đi mới hả cơn giận đã bị cho leo cây tối hôm qua… thiệt là mất hết mặt mủi mà…
– Hahaha… nè đừng nổi nóng mà, đúng… hôm qua là lỗi của tôi… nhưng cô nghe tôi nói đi… hôm qua…
Đức trổ tài miệng lưỡi đem câu chuyện Lại Đức Hòa hùng hồn kể lại… nhưng theo phiên bản “ly kỳ, bị CA chụp mủ làm khó… là âm mưu của Lại Đức Hòa… phải khó khăn lắm… vâng vâng và vâng vâng… trong lúc kẻ chuyện mặt vô cùng trịnh trọng nghiêm túc như vừa thoát cảnh”thập tử nhất sinh”khiến Tuyết mặt mày trắng bệch… Đức lấy làm đắc ý nghỉ:”Không có gì dễ hơn gạt gái”…
– Cũng may nhờ có quan hệ của Nancy nên chuyện dữ hóa lành… hahaha không những vậy tên Lại Đức Hỏa kia còn đang bị bắt giữ tội hiếp dâm…
Tuyết nghe nói đến Nancy cũng không thoải mái lắm… đã từng chạm mặt với nhau… trong lòng nàng không phục… cứ cảm thấy có cái gai trong lòng…
– Thôi… không nói chuyện đó nửa… tối nay đưa cô đi nhà hàng 5 sao… thấy xạo xạo vài câu đã gạt đưực người đẹp… Đức liền ra chiêu kế tiếp.
– Hả? Cậu khùng à? Không thấy tôi bị như vầy sao? Tuyết trừng mắt chỉ bàn chân băng bó của mình…
– Đã tính rồi… nè bây giờ có hai lựa chọn: Thứ nhất ngồi xe lăn, tôi đưa cô đến nhà hàng… thứ hai là kêu nhà hàng đem đủ thứ tới đây, cùng người phục vụ… tôi cùng cô ăn tối ở đây… Cách nào cũng đầy lãng mạn và tình điệu phải không? Hahaha…
– Cái gì… cái gì tình điệu… nằm mơ đi… cái này là cậu vì thiếu tôi nên trả nợ thôi…
Tuyết thấy Đức đã “an bài” mọi thứ… trong lòng vô cùng ngọt ngào… ngoài mặt thì “bĩu môi” ra vẻ lạnh lùng khinh thường…
– Sao cũng được mà… cô chọn cái nào?
– Không chọn gì hết… làm như đóng phim vậy… thiên hạ cười cho thúi đầu… Tuyết phì cười… tuy nàng “bậm trợn” nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng dám làm… nhất là mấy cái chuyện như vầy… nghe thì lảng mạn nhưng ngoài đời và trong phim khác nhau…
– Hahaha… biết ngay là cô không chọn cái nào mà nên tôi mới đề nghị đó thôi… Đức cười hhihi haha lấy làm đắc ý…
– Cậu… Tuyết trừng mắt tức giận vì bị lừa…
– Nè… nè nghe tôi nói đi rồi mới nổi tam bành lên sau ha… ây da đừng có nóng tính mà… không có lợi cho sức khỏe lại mất đẹp… là như vầy…
…
– Sao hả? Thấy sao? Vừa ý chứ? Đức đưa ly rượu đỏ lên miệng hớp một ngụm nhìn Tuyết hỏi.
– Ừm… tha cho cậu… Tuyết nhìn quang cảnh chung quanh, hít một hơi không khí trong lành, liếc nhìn Đức cười hài lòng…
Thì ra cũng không phải ngồi xe lăn đến nhà hàng, cũng không phải ngay trong phòng bệnh viện… Đức dìu nàng lên xe, đến nhà hàng lấy những thức ăn mà hắn đã đặt trước rồi cả hai đến khu vườn mà nó gọi là vườn địa đàng… Tuyết thật thích… cảnh sắc đồng quê trong buổi chiều tà thật đẹp, trước mặt có dòng sông nước chảy lững lờ, giống như là một buổi cắm trại…
– Vậy… trên thang điểm 10… cô cho tôi mấy điểm? Đức cười…
– Ừm… 9 điểm…
Tiếng “điểm” chưa kịp dớt Tuyết bổng sững sốt, ngây ngốc… môi Đức nhanh chóng lấp môi nàng… không lâu… chỉ khoảng 15 giây thôi rồi nhìn Tiyết cười…
– Lưu manh… cậu… lưu manh… Tuyết trừng mắt…
– Cô nói tôi được 9 điểm mà… nên tôi tưởng là cô cũng thích tôi… Đức “ủy khuất”…
– Tôi nói là chuyện cậu tổ chức bữa này kìa… cậu nghỉ tới đâu rồi vậy? Tuyết “đai nghiến”… tỏ vẻ “bất mãn” nhưng trong thâm tâm lại ngọt ngào vui sướng…
– Vậy sao? Xin lỗi nha… vậy là tôi hiểu lầm rồi… thôi được bây giờ cô hôn tôi lại là mình huề chứ gì…
Nói xong mặt nó nghiêm túc, hai mắt nhắm lại đựa môi tới cho người đẹp hôn lại mình coi như “huề”.
Tuyết cười khúc khích:
– Chưa thấy ai lưu manh như cậu…
– Vậy sao? Hahaha cám ơn đã khen khích lệ… Đức trơ trẻn cười đáp… lấy món ăn đưa tới.
– Nè salad caesar… có chút thịt gà… cho cô… ca lô ri (calories) không cao… ăn bao nhiêu cũng không ảnh hưởng bo đi (body)… nè cái này 1 phần tôm hùm… Có rượu chát trắng… cũng có rượu đỏ nếu cô muốn… Sau đó còn có đồ tráng miệng… ngay ở nhà hàng cũng không có phục vụ cao cấp như vầy đâu… Đầy đủ quá rồi ha…
Nó vừa bày đồ ăn ra vừa cười cười…
– Cậu kinh nghiệm quá ha… Tuyết cười mỉm…
“Biết ngay là có chiêu này mà…”Đức biết trước rồi phản ứng của đàn bà con gái… đều thuộc loại đa nghi… nhưng phải coi là ai cái đã…
– Tôi thích cắm trại dã ngoại nên trong xe thường trang bị đủ loại đồ ăn thức uống… cô biết không nhiều đêm trăng sáng ra đây ngủ coi như đi cắm trại… Nó vừa nói vừa chỉ “thiết bị” trong xe… vẻ mặt nghiêm túc… trong bụng thỉ cười hinh hích… chuyện ngắm trăng lãng mạn này xài tới xài lui vô cùng hửu hiệu…
– Một mình? Tuyết nghi hoặc hỏi… có đánh chết nàng cũng không tin nhưng khó tìm ra sơ hở…
Đức nghiêm mặt:
– Cô nghỉ tới đâu rồi vậy? Tôi là người vô cùng lương thiện… không phải là Lại Đức Hòa… tên dâm tặc… tôi là tình thánh…
Vừa hớp một ngụm rượu, nghe Đức tự xưng mình là “tình thánh”, Tuyết sặc cười ho sù sụ…
– Cô không tin thì thôi vậy… nhưng cũng đừng cười như vậy mà… Đức “uất ức” phản đối…
– Được… được… cậu là tình thánh… tôi tin mà… Tuyết cố nín cười mặt đỏ ửng… không biết vì rượu hay vì nín cười…
À… cô và kỹ sư Cường tới đâu rồi? Thấy anh ta quan tâm tới cô nhiều lắm đó… Đức nheo mắt nhìn Tuyết hỏi…
– Ăn bậy thì được còn nói bậy… coi chừng đấy… Tuyết sừng sộ như con gà chọi…
Đức mỉm cười… hôm nay tới đây đủ rồi… không nên tiến thêm… cua gái không thể hấp tấp… phải cho gái có ấn tượng tốt về mình trước đã… Đức biết Tuyết có ấn tượng tốt về mình nên không vội vàng… bây giờ ôm nàng hôn hít, bóp vú sờ lồn cũng sẽ không là vấn đề lớn gì nhưng hình tượng trong lòng nàng sẽ hạ thấp không ít… không tốt lắm… nó không thiếu đàn bà, không phải là người “khí tồn tại nảo”.
Đức nghỉ không sai… khi thấy Đức đưa mình đến nơi này, khung cảnh thơ mộng hửu tình… là nơi hẹn hò lý tưởng nhưng cũng khiến Tuyết có tâm lý đề phòng… không biết những giây phút sắp tới… tên này sẽ có những hành động sàm sở… càng nghỉ càng hồi họp, có chút sợ hải…
– Thôi… mình về ha… mai mốt kiếm bữa nào có sao băng… nếu cô thấy thích… mình trở lại đây cắm trại dã ngoại suốt đêm…
– Hả? Về à? Ừm… được…
Tuyết vừa thở phào vừa cảm thấy mất mác…
…
Trưởng Phòng Văn hóa văn nghệ của đài truyền hình thành phố Cần thơ… cái tên nghe thì dài, chức vụ lại hoa mỷ đượm mùi văn hóa nhưng thật ra là một chức vụ “dung tục” vì quá ngon lành… có “chất béo” và dễ có “mỹ nữ” hầu đụ…
Mổi năm, số lần Ban Tuyên giáo tổ chức văn nghệ trong thành phố không ít… nào là mừng lể hội này, văn nghệ gây quỷ cứu trợ lủ lụt… văn nghệ gây quỷ từ thiện vâng vâng và vâng vâng đều được phòng văn hoá văn nghệ của ban tuyên giảo đảm nhiệm cho nên công việc rất bận rộn.
Tiển chi ra và tiền thu vào cũng là một con số thiên văn… chất béo từ đó mà ra…
Văn nghệ cũng cần có ca sĩ… Mời nam ca sĩ thì không cần cân nhắc, cứ theo “công thức” 7/3 hoặc 8/2 hoặc 9/1… có nghỉa là hợp 10 triệu thì vào túi của Trưởng phòng thay đổi từ 3 hoặc 2 hoặc tệ nhất là 1 triệu… Mời nữ ca sĩ mới là điều đáng được cân nhắc… dĩ nhiên là phải mời ca sĩ đẹp rồi… ca hay hay ca dở không phải là vấn đề lớn, chủ yếu là có chịu cởi quần cho Trường phòng thưởng thức mới được… nếu không thì quên đi…
Mấy năm liên tiếp, trưởng phòng Lý Bân luôn được cơm no bò cưởi… ngoài số tiền ăn bớt lấy bỏ túi còn được đụ chùa các em ca sĩ em nào em nấy mơn mởn đào tơ… Em ca sĩ nào muốn nổi tiếng và muốn kiếm cát sê cao một chút không những phải cởi quần cho Lý bân đụ mà còn phải cắt xén một phần thù lao cho hắn… Lý Bân cũng “biết lẻ phải”, đã chịu cởi quần cho hắn đụ thì 9/1 và cát sê thì cao ngất ngưỡng… Dù sao cũng là tiền thu từ quần chúng đó mà… vì vậy mặc dù chi ra 1 phần cho trưởng phòng Bân, các nàng ca sĩ vẫn bỏ túi bộn bạc, hơn nhiều bọn đồng nghiệp trời sinh khác giới tính có cặc mà không phải là lồn.
Có thể nói mấy năm gần đây Lý Bân vừa ăn no mập cặc vừa tha hồ đụ cũng sướng cặc…
Nhưng năm nay tình hình có vẻ khác rồi, hắn không thể mình quyết định mọi việc. Vì muốn có “sắc thái mới” nên trên đã quyết định đặc phái MC Tú Nhi của Đài Truyền hình đến cố vấn trong công tác văn nghệ từ thiện… Lý Bân khi nghe tin thật muốn chửi thề… cố vấn cái gì? Có gì để cố vấn? Hắn biết Tú Nhi, đã có thời gian hắn vô cùng hâm mộ người đẹp này, tiếc là sau bao lần tặng hoa, gửi thiệp Lý Bân chẵng nhận được cái gì gọi là “hồi âm”… giống như là viên đá quăng vào mặt nước trên sông nghe 1 cái tủm… rồi im lìm.
Có một thời gian dài như vậy… “nghe” hoài bài hát “Sao chưa thấy hồi âm”… làm hắn nản lòng… Hắn muốn nổi khùng nhưng Lý Bân chẳng biết cô nàng này có gốc gác gì nhưng Trưởng Ban Tuyên giáo rất là nể mặt khiến nhiều lần hắn muốn phác tác cũng không dám… đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt… ai dè nghe nói “bà cô” này được đặc phái đến cố vấn trong công tác văn nghệ gây quỷ từ thiện… thử hỏi làm sao hắn không khó chịu cho được?
Lý Bân tự nhận mình là “lão làng”, kinh nghiệm phong phú cần cố vấn sao? Hắn đang lo không được tự do như trước trong việc tuyển chọn ca sĩ cho các buổi văn nghệ trình diển… vừa có tiền bỏ túi vừa được đụ chùa… Đêm qua hắn vừa đụ một em ca sĩ chuyên hát Boléro… em hát cũng thường thôi nhưng “thổi kèn” thì thật tuyệt… Lý Bân nghỉ đến đêm qua cười luôn miệng, đêm nay sẻ “phỏng vấn” một em khác… chà chà mỗi năm cứ đến mùa “làm từ thiện, mùa lễ hội” thì không dứt “tiếng gái véo von” mời gọi… cả khối lồn chờ hắn lựa chọn, đây là cuộc sống thần tiên…
Hôm nay Lý Bân đến phòng họp rất sớm, ai dè có người còn sớm hơn, đó là Trưởng phòng tài vụ Lê Minh… phụ trách mọi việc chi thu, Lý Bân thường gọi đùa là “thần tài”… cả hai rất ăn ý nhau trong công việc… trong tinh thần “anh có chén cơm thì tôi cũng được chén cháo hoặc chén canh”.
– Sao sớm vậy ông bạn già? Bân cười thân thiện… hợp tác nhiều năm rồi nên rất hiểu nhau… Bân nghỉ Minh cũng đang phiền muộn…
– Anh còn ở đó mà cười cười… coi bộ lần này…
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa phòng họp liền mở ra… Phó Trưởng Ban Tuyên Giáo Tố My cùng một mỹ nữ bước vào… mùi thơm thoang thoảng thật dể chịu bay trong không khí… Cả hai đoán mùi thơm phát ra từ mỹ nữ MC Tú Nhi… Lý Bân thầm nuốt nước bọt… tuy không được người đẹp để mắt tới nhưng lòng Lý bân vẫn còn mơ mộng vu vơ…
– Xin chào… hai người tới sớm ha… thật có tinh thần công tác… Tố My khách sáo xã giao vài câu…
– Hahaha… chúng tôi vừa tới trước một phút thôi… không dám để Phó trưởng ban chờ đợi…
– Cái gì mà chờ đợi… khách sáo quá rồi… à nè… tôi nghỉ mọi người cũng đã biết nhau nhưng tôi phải theo thủ tục… để tôi giới thiệu… đây là…
– Nử MC đẹp nhất của đài truyên hình thành phố mà… Trưởng ban à… chị không cần giới thiệu đâu… Lý Bân cướp lời Tố My, quay sang nhìn Tú Nhi gật đầu chào, cười hớn hở nói tiếp:
– Không phải tôi nói đâu… tôi chỉ lập lại lời người khác nói thôi… Cô Tú Nhi là đệ nhất hoa khôi của đài truyền hình…
– Vậy sao? Sao tôi không biết gì hết vậy? Tú Nhi dí dõm cười… nàng rất không ưa cái mặt của Lý Bân… trước đây đã từng tặng hoa, ý đồ tán tỉnh nhưng nàng chưa hề để hắn vào mắt…
– Trưởng phòng Bân nói thật đấy… tôi cũng có nghe mà… Lê Minh phụ họa…
– Nè… Trưởng ban à… cô nghe rồi chứ gì… tôi không nói sai đâu… hahaha…
– Hahaha… Tú Nhi à… chuyện này hai người này nói đúng đó… tôi cũng thấy vậy… Tố My pha trò… khiến bầu không khí vô cùng hòa hợp…
– Thôi… chúng ta bắt đầu họp đi… Tố My nhìn đồng hồ nói…
Nhìn ba người đang tập trung ánh mắt về phía mình… Tố My đằng hắng vài cái…
– Chuyện là vầy… Tôi nghỉ các vị cũng biết ít nhiều rồi nhưng tôi cũng lập lại. Ban tuyên giáo chúng ta muốn có một sắc thái mới trong các buổi trình diển văn nghệ quần chúng… Tú Nhi bên đài truyền hình rất có kinh nghiệm với các tiết mục văn nghệ… nên Tỉnh ủy đã nhờ cô ấy sang trợ giúp ban tuyên giáo chúng ta…
Ngừng một chút, Tố My đưa chai nước lọc lên môi hớp một ngụm vừa quan sát nét mặt của hai người trưởng phòng… Tố My biết họ là cáo già, làm việc chỉ nhắm lợi ích cho bản thân, bà lo ngại không biết Tú Nhi có thể hay không đối phó với loại người này, nhưng theo “ý trên” đây cũng là một sự rèn luyện. Tố My thầm cười lạnh, Lê Minh bà không ngại, Lý Bân là hạng tiểu nhân… nếu hắn biết điều thì mọi chuyện để nói còn không thì hắn sẽ biết chữ “chết” viết như thế nào…
Rất ít người biết Tú Nhi là con gái độc nhất của Bí Thư tỉnh ủy… Tú Nhi rất có khuynh hướng độc lập, không dựa thế người cha, lại sống một mình ở bên ngoài vì vậy không ai nghỉ nữ MC xinh đẹp này là ái nử của nhân vật số 1 Tỉnh hậu Giang. Chuyện này Tố My biết và được căn dặn không được phép nói ra… Tố My cứ vậy mà làm, chuyện đời tư của con gái người ta… không nên nhiều chuyện, đạo lý này bà hiểu.
– Trưởng ban… Chị có thể cụ thể hơn một chút không… tôi không rõ lắm… ai làm gì… phối hợp ra sao? Lý Bân hỏi với nét mặt nghiêm túc.
– Đồng chí Lý Bân… anh coi việc giám sát tiến trình, Lê Minh trách nhiệm về thu chi, còn cô Tú Nhi trách nhiệm về phân công và tổ chức văn nghệ…
– Vậy… Lý Bân sắc mặt đại biến, định lên tiếng phản đối nhưng Tố My đã nhanh nhẹn chận họng hắn:
– Đây là quyết định của lãnh đạo… mong các đồng chí nghiêm túc chấp hành… Tố My nghiêm giọng… Lý Bân nghỉ hắn là ai đây?
– Trưởng ban à… đừng có hiểu lầm… tôi chỉ muốn làm rõ thôi… Chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau giúp đở cô Tú Nhi cùng nhau hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ… Có phải không cô Tú Nhi? Lý Bân mặt niềm nở nhìn Tú Nhi cười rất thân thiện, hắn ngoài cười trong lòng lại đang nguyền rủa:
“Muốn cho con nhỏ baby này nắm đầu ông à? Nằm mơ đi… chừng đó nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng trách…”
– Cám ơn Trưởng phòng Bân và Trưởng phòng Minh đã ủng hộ… trong công việc… mai này còn phải trông nhiều vào hai vị…
Tú Nhi nở nụ cười tươi rất mê hồn… nhưng nếu ai tinh mắt sẽ nhận thấy ánh mắt nàng một thoáng lóe lên vẻ khinh miệt… đối với nàng Lý bân là kẻ vô dụng, bất tài nếu không muốn nói là dốt… Những lần Văn nghệ quần chúng hắn tổ chức không có cái nào ra hồn, đều tầm thường dung tục vậy mà lúc nào cũng bô bô cái miệng tự xưng lão làng… Vì vậy khi được Trưởng Ban tuyên giáo tỏ ý muốn nàng giúp một tay mang sắc thái mới cho các hoạt động Văn nghệ năm nay… Tú Nhi liền nhận lời.
– Hahaha nhất định… nhất định… à… cô có kế hoạch gì chưa? Lê Minh hỏi…
– Hiện giờ đã có một chút ý tưởng… hai tuần sau tôi sẽ hoàn thành bản kế hoạch thư… chừng đó sẽ gửi cho hai vị… Chúng ta sẽ bàn thảo…
– Được… cứ quyết định như vậy… Chúng tôi chờ bản kế hoạch thư của cô… Lý Bân hâm hở nói… hai mặt sáng ngời… trong bụng đang suy tính… ban văn nghệ trong đài truyền hình phần lớn có giao tình thâm sâu với hắn… thao tác một chút… cho bê bi (baby) này sống dở chết dở… hahaha coi nàng ta làm sao chống đở đây? Chừng đó còn không phải nhờ mình dàn xếp mọi chuyện sao?
Nghỉ vậy nên Lý bân trong bụng cười đắc ý… chuyện chưa khởi sự nhưng toàn bộ đã như nằm trong lòng bàn tay.
Có điều Lý Bân có năm mơ cũng không ngờ nàng “bê bi” này đã “tiên liệu như thần” những bước đi của hắn… Tú Nhi đã mời được “Soái ca” Trân Đức… hắn đã chịu giúp nàng… Tú Nhi vửng niềm tin sẽ thành công.