Phần 71
Hahaha… Xếp Vinh… lãnh đạo thật là nể mặt…
Hoàng vừa thấy Vinh xuất hiện liền đon đã bước tới, người hơi khum xuống đưa hai tay ra bắt tay Vinh Cục trưởng… Hiện nay Vinh là Phó Cục trưởng thường trực của Cục CA thành phố kiêm nhiệm Đồn Trưởng Đồn CA khu Bình Thủy nhưng trong quan trường chử “Phó” thường được “quên”… đây là quy tắc ngầm…
– Là người nhà với nhau sao tôi không tới chứ? Vinh “nghiêm mặt”…
– Đúng… đúng… là người nhà với nhau… Xếp Vinh à… sau này tôi còn phải nhờ cậy xếp nhiều đó… Hoàng nịnh… tuy biết Vinh không phải là tốt gì nhưng cũng không phải là xấu lắm… có thể nhờ cậy được, hơn nửa Hoàng đã đưa vợ là Nhả cho Vinh đụ qua rồi… quan hệ của hai người đúng là “thân thiết”…
– Em dâu… lúc này khỏe chứ? Hôm nay thật đẹp nha…
Vinh quay qua nhìn Nhả khen nịnh 1 câu… từ lúc được làm Phó Cục trưởng… Vinh không còn đụ Nhã nữa… cũng là vì có quá nhiều em trẻ, đẹp luôn sẵn sàng cho Vinh đụ… chuyện gian dâm với Nhả vì vậy nhanh chóng chìm vào quên lãng, hôm nay coi như lâu ngày gặp lại… khen một câu cũng không mất mát gì…
Nhả cũng hiểu được… lúc trước cho Vinh đụ là ý của Hoàng… hôm nay ai cũng đạt được mục đích, mọi chuyện coi như không có gì… cứ quên đi… không dây dưa… chỉ là “giao dịch” thôi… không có tình cảm… tôi cho anh đụ… anh nâng đở chồng tôi… có thế thôi…
– Xếp Vinh thật là biết nói chuyện làm cho người ta thoải mái… Nhả cười quyến rủ…
– Hahaha… xếp Vinh xin mời vào trong… anh em cũng đã tới đầy đủ rồi… gặp xếp chắc họ mừng lắm. Hoàng đưa tay mời Vinh vào trong, nét mặt thản nhiên nhìn Nhả… Hoàng biết hiện giờ Vinh không còn hứng thú với vợ mình nửa… cũng phải… ngay cả mình cũng thấy khó mà nứng cặc được mà… đã tới lúc phân rõ ranh giới với con mụ này rồi…
Bổng Hoàng kích động… nhìn thấy ba chiếc xe hầu như đến cùng một lúc… chiếc xe đầu tiên hắn nhận ra… đây là chiếc xe của Đức ca.
Xe dừng lại… quả nhiên là Đức bước xuống… sau đó là hai mỹ nữ.
Xe thứ hai… Chủ tịch thành phố Vân…
Xe thứ ba… Phó Chủ tịch Thào…
…
Tháng 7 có những ngày mưa dầm mưa dề nên người ta gọi là tháng 7 mưa ngâu… trời mưa râm râm kéo dài đôi khi 2, 3 ngày mới dứt.
Những ngày này, buổi sáng trời se lạnh nằm ngủ nướng là sướng nhất… cũng may hôm nay là Chủ Nhật… nếu có thể nướng thì nướng cho đã… nhưng Đức có ngủ được đâu… mà Đức đã hết buồn ngủ rồi… phía dưới đầu cặc đang được bao phủ bởi một vùng ẩm ướt, ấm áp… cảm giác thật tuyệt vời… nhất là những lúc bên ngoài trời mưa rã rích…
… Hừng sáng là Tâm bắt đầu “quậy”, trước hết mò mẫm, sờ soạng, vuốt ve cuối cùng là bú liếm miệt mài… Dì Út thích bú cặc vào lúc sáng sớm, đó là điều Đức nhận thấy, nàng say mê nút, liếm hàng giờ, nhiều lúc nó phải “dằn” lắm mới khỏi phun ra…
Chẵng hạn như lúc này, Đức mơ mơ màng màng… phía dưới cảm thấy “tiểu huynh đệ” mình đang bị cái miệng xinh xinh của dì Út “mơn trớn”… có lẽ nếu đêm qua, Yến không tận tình chăm sóc… thì sáng nay đã “khóc” rồi. Tuy vậy Đức cũng cố gắn bình tâm tỉnh trí “dằn” tiểu huynh đệ lại không cho nó “mè nheo”… hôm nay cũng sẻ “bận” lắm đấy… cứ mỗi lần mỗi “khóc” à? Không được đâu.
Tuần nào cũng ít nhất 2 lần “giao chiến”… mình luôn là người “bại trận” Tâm rất là “tức mình”… lúc nào cũng hy vọng “hạ đo ván” thằng cháu một lần… nên khi Đức ngủ ở đây, lần nào nàng cũng lợi dụng thời cơ thi triễn “công phu miệng lưỡi”… mới vừa rồi, cảm giác nó “sắp lên đỉnh” rồi liền khẩn trương ra sức, hy vọng nó “phun” xối xả 1 lần… Tâm không tin cái gì “Tâm vô tạp niệm”… nói tào lao mà…
Có lần nàng hỏi sao Đức “giỏi” vậy… dai như đĩa ấy… làm Dì Út trên thì mõi cã miệng dưới thì “vừa thốn vừa tê tái” mà vẫn chưa “bắn”… Đức cười nói cũng nhờ “khổ luyện Tâm vô Tạp niệm chân kinh”… Tâm biết thằng cháu “bóc phét”… nhưng lòng cũng mười phần “bái phục”… bằng chứng quá rỏ ràng… không cần phải nói nhiều…
Phục thì có phục nhưng vẫn có lòng “hiếu thắng tranh cường” để phân “cao thấp”… Có lý nào lần nào mình cũng “xin tha” vậy? Vì thế, tuần hai ngày, lúc Đức ngủ lại, tờ mờ sáng là Tâm “động khẩu”… ra sức bú liếm miệt mài… muốn làm cho thằng cháu “bắn”…
Rỏ ràng thấy sắp có kết quả rồi… nhưng sao lại như vậy… sao lại trở lại bình thường rồi? Thiệt là tức chết mà…
Tức mình… hôm nay… không thèm nghỉ đến chuyện “so tài” cao thấp nửa, đưa tay tự cỡi cái quần lót, quay đầu đưa bướm ngay vào mồm Đức…
Ngay lúc này tiếng di động trên đầu giường vang lên… Tâm “miễn cưỡng” nhấc mông lên giảm “áp lực” trên miệng thằng cháu… cho nó nói xong điện thoại mới “tính sổ”… nhưng miệng lưỡi nàng vẫn hăng say hoạt động… chỉ là hơi nhỏ tiếng một chút… ngại ai đó ở đầu dây bên kia nghe tiếng mà đoán được… thì thiệt là ngượng chết cho dù người ta không biết là mình…
Ai mà sớm vậy? Đức cũng miễn cưỡng 1 tay bắt máy, tay kia mò mẩm khều khều móc móc nơi hang động của Dì Út vừa ngắm nhìn “tác phẫm tỉa cành” của mình… mới tuần rồi tĩa rất gọn ghẻ nên đám cỏ vẫn còn “ngăn nắp” xinh xắn ra hồn… chà… Di Út thơm thiệt…
– A lô… còn ngủ à? Tiếng Nancy vang lên…
– Hahaha… thức rồi… ở bển bây giờ là mấy giờ? Khi nào về? Đức hỏi một tràng… tay mò bướm Tâm… ngón tay tiếp tục trêu ghẹo khiến Tâm uốn éo… mông sàn qua sàn lại…
– Gần 11 giờ trưa… bên Việt Nam mới 5 giờ sáng thôi… biết cậu còn ngủ nhưng có chuyện cần nói… Lát nữa tôi sẽ bận nên gọi cậu bây giờ…
– Bận gì? Hôm nay Chủ nhật mà? Đi chơi với bạn trai Tây hả? Đức cười haha trêu ghẹo…
– Tôi có chuyện đàng hoàng phải làm… không rảnh như cậu… Giọng Nancy bực tức…
– Đùa tí thôi… đừng có nóng mà… hahaha…
Đức cố giữ giọng bình thường, cười hihi haha để che đi phần nào hơi thở nặng nề của mình… phía dưới lưỡi của Tâm “quậy” tưng bừng nơi “đầu tiểu huynh đệ” khiến đôi lúc nó phải dùng tay đẩy Tâm ra một chút… điều này khiến Tâm hứng chí càng quậy hơn…
Bên kia nữa vòng trái đất, Nancy nào biết hắn đang “sướng rên mé đìu hiu”…
– Cậu có tiếp xúc qua với Lương Học Hửu chưa?
– Hả… Hiệu Trưởng? Ừm… không nhiều… chỉ 1, 2 lần… nói dăm ba câu… ý của cô là…
Linh tính sắp có chuyện gì tốt cho ông hiệu trưởng này đây…
– Ừm… tôi đã quyết ý vận động cho ông ta thay thế Lại Đức Quang…
– Hả? Thiệt? Tôi cứ tưởng sẽ là Chánh văn phòng Đàm chứ…
– Lúc đầu tôi cũng có ý này nhưng suy nghỉ kỹ thấy Lương Học Hửu thích hợp hơn… Chú Đàm sẽ được điều động qua Vĩnh Long đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực tỉnh.
– Sao lại phức tạp vậy? Tại sao Lương Học Hửu không qua Vĩnh Long mà là Chánh văn Phòng Đàm? Đức cảm thấy khó hiểu…
– Chú Đàm không có ân oán với Chủ tịch Phong… Trái lại Lương Học Hửu thì khác… Lảo sẻ khiến Phong Chủ tịch ăn ngủ không ngon… ngày đêm đề cao cảnh giác… chỉ cần một chút sai lầm… Lương Học Hửu sẻ không bỏ lỡ cơ hội “cắn” lảo không tha… hihihi… 2 năm sau… khi Bí thư Phúc rời đi… Phong Chủ tịch có thuận bườm xuôi gió thượng vị hay không cũng khó nói lắm… hihi.
Nancy nói xong cười khúc khích lấy làm thú vị cho sự sắp xếp của mình…
“Cao thủ, sâu độc… hiểm ác” đây là những cụm từ trong đầu của Đức khi nghỉ về Nancy… cũng may mình không phải là kẻ địch của nàng… tuy vậy sau này tuyệt đối đề cao cảnh giác mới được… tuyệt đối không thể chọc giận con cọp cái này…”
Nhưng nghỉ lại trong chính trường… không thể nhân từ… cần phải sâu độc, cay cú mới có thể tồn tại… ngược lại sẽ là “vạn kiếp bất phục”.
– Hahaha tôi chỉ là tò mò thôi… à nè… cái tên Cục trưởng CA thành phố… tôi nghỉ hắn có vấn đề… tôi nghỉ nên để người khác… Cô thấy thế nào? Còn nữa… tôi có một số người khá lắm… cô coi…
– Cậu gỡi cho tôi danh sách là được… để tôi nghiên cứu xem xét trước… Trầm ngâm một chút Nancy nói…
– Ừm… khi nào cô về…
– Tại sao?
– Không có gì… lâu như vậy có chút nhớ nhớ… không thoải mái lắm… Đức nịnh nọt.
…
– Nghe nói cậu đàn hát hay lắm… mai mốt tôi về cậu biểu diển tôi xem…
– Ừm được… tàm tạm thôi… chỉ sợ cô thất vọng…
– Bạn gái cậu si mê lắm mà… sao tôi lại thất vọng chứ? Nghe nói cô Yến của cậu đẹp lắm?
…
Đức đang sửng sốt thì đường dây bên kia đã cắt…
Prague… Thủ đô Cộng Hòa Sec…
Nancy cúp máy mỉm cười… bên cạnh nàng cô vệ sĩ tóc ngắn cũng cười hihi…
– Chị Uyển à… em thật muốn biết khuôn mặt hắn bây giờ ra sao… tiếc là không nhìn thấy… hihihi.
– Tên này thỉnh thoảng cũng phải “gõ” hắn… nếu không hắn sẻ làm loạn… Nancy cười.
– Cái cô Yến kia… chị thiệt không khó chịu chút nào?
– Có ích gì? Em cũng biết rồi… chuyện giữa chị và hắn không thể nào chính thức được… vậy thì cứ mặc kệ hắn đi… miển sao hắn là của chị thì được rồi… chính chị mới thật sự là người nắm hắn trong tay… em có hiểu không?
– Vậy… khi hắn cưới vợ thì sao?
– Có gì khác biệt? Nói thật cho em nghe… trong tương lai nếu hắn cưới vợ… sẻ còn tốt hơn… Nancy cười.
– Hả? Nàng vệ sĩ tóc ngắn ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt, miệng mở to…
– Đàn ông có vợ rồi sẻ chính chắn hơn… bớt bay nhãy… hơn nửa khi đàn ông có vợ sẻ dè dặt… như vậy dễ dàng cho chị nhiều hơn… có hiểu không?
– Chị… chị thiệt không ghen chút nào…
– Hahaha… Nga à… nói thiệt đi… có phải em thích hắn không? Em cảm thấy ghen ghen phải không? Đừng có gạt chị… nói thiệt đi…
Nga mặt đỏ bừng khi tâm trạng bị Nancy biết rõ. Nancy vừa là chị em thân thiết vừa là thượng cấp… Nga vô phương chối cãi…
– Xin lỗi chị… em… em…
– Cái gì xin lỗi… chúng ta tình như chị em ruột… chị không ngại chia sẻ hắn với các cô gái khác huống chi là em… Nè Nga… chị có ý định vài tháng nửa sẻ điều em xuống Hậu Giang làm Bí thư 1 huyện nào đó… em nghỉ sao?
– Hả? Sao vậy? Em đang làm vệ sĩ cho chị mà… Nga ngạc nhiên.
– Em xuống đó ngoài sáng là Bí thư, trong tối là sỉ quan của Cục An ninh quốc gia… có nhiệm vụ đặc biệt… chuyện này chị sẽ nói rõ khi đến lúc… việc trước mắt là xuống đó trực tiếp làm hậu thuẩn cho hắn, để hắn vửng vàng từng bước từng bước leo lên… Đó là kế hoạch của chị sau khi hắn học xong khoá ở trường Đảng… đồng thời cũng canh chừng hắn… tên này là con quỉ dâm dục… già không bỏ nhỏ không tha…
Nancy nghiến răng nghiến lợi…
Nga cười khúc khích:
– Chị Uyển à… cái chuyện này… không tiện đâu… nghe chị nói hắn mạnh như vậy… chị lại không ở bên cạnh… hihihi.
Nancy cốc đầu vệ sĩ mình cười mắng: “Con nhỏ này… chị nói được là được… em chuẩn bị đi”.
…
Cần Thơ…
Đức thộn mặt ra… mới ngày hôm qua ra mắt mọi người Yến là bạn gái của mình… chưa đầy 24 tiếng đồng hồ… bên kia nửa vòng trái đất… con cọp cái kia biết rồi? Như vậy có nghĩa trăm phần trăm bên mình có “nội gián”… người này là ai? Mẹ nó… tương lai nhất định phải 1000 phần cẩn thận hơn mới được…
Gồi nhớ lại trong đám người hôm qua chỉ có 4 nhân vật đáng ngờ nhất: Phó Chủ tịchthảo, Chủ tịch Vân và Vinh đồn trưởng, Hoàng đồn trưởng…
Phó Chủ tịch Thảo là dì ruột của Yến… không thể nào là bà ta… xác xuất rất thấp… hầu như là số không…
Gả Đồn trưởng Hoàng kia cũng không có thể… Đức tin tưởng cái nhìn của mình đối với Đồn trưởng Hoàng… xác xuất Hoàng đồn trưởng làm “nội gian” cũng rất thấp…
Như vậy chỉ còn 2 người… Chủ tịch Vân và Vinh đồn trưởng… 2 người này đá từng tiếp xúc với Nancy một hai lần… Chủ tịch Vân? Không đâu… mình và bà ta đã đụ nhau không biết bao nhiêu lần rồi…
Là hắn… Vinh đồn trưởng… hắn chính là nội gian… con mẹ nó… nhưng nghỉ kỷ lại hình như tên Vinh kia cũng không có đường lựa chọn… Nancy là Thiếu Tướng Cục An ninh quốc gia… ra lệnh cho hắn giám sát mình… hắn dám nói không sao? Nếu đổi lại là mình… chắc cũng vậy thôi mà.
Tuy là vậy nhưng Đức vẫn không thoải mái chút nào…
Phía dưới Tâm đang phùng man trợn má hoạt động “kịch liệt” nhưng bỗng có cảm giác cặc thằng cháu đang mềm trong miệng mình… không hiểu tại sao lại như vậy… sửng sốt… ngước mặt lên hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Đức giật mình… nguyên do là phân tâm suy nghỉ nên cặc xìu cũng là chuyện bình thường… nhìn thấy Dì Út ngây ngô khiến cảm thấy áy náy… cười hăng hắc:
– Nói rồi mà dì không tin… bây giờ tin chưa… nãy giờ đang niệm “tâm vô tạp niệm” đó… thấy hiệu quả chưa… bây giờ không niệm nửa… hắc hắc hắc… nó đẫy Tâm nằm ngửa ra áp miệng vào gỉửa hai đùi…
– Cái gì “tâm vô tạp niệm chứ? Nói bậy nói bạ… Tâm ‘tức mình’ lầu bầu… đưa tay lên sờ cằm lẩm bẩm” ê cả quai hàm… mỏi miệng thấy mồ…
Miệng lại cười chúm chím… hai mắt lim dim, hai tay ghì sát đầu tóc thằng cháu…
Tháng 7 mưa ngâu… bên ngoài cơn mưa cứ rả rích lâm râm rơi hoài…
…
Hương đắc ý… thay vì được trả thêm 15 triệu như hợp đồng, không ngờ lại được thêm 5 T tiền “boa”… hơn nửa nét mặt của Nhả lại vô cùng thân thiết “hahaha… Chị Hương à… không ngờ chúng ta là người một nhà… này… này… cậu Đức đấy… với ông xã nhà tôi tình như anh em vậy… Từ nay chúng ta đã thân lại càng thêm thân rồi… Nhả cười tươi trơ trẻn nhận”bà con họ hàng” khác hẳn với mấy hôm trước nét mặt hách dịch cao cao tại thượng…
Thường có câu không nên tát vào mặt người nhăn răng cười với mình hơn nửa bây giờ trong bụng Hương rất hớn hở… Cái cô nàng Trợ lý kia nói cái gì sẽ bàn với mình về hợp đồng dài hạn với Đài Truyền hình… nếu quả thật thì từ nay anh chị em trong ban đở vất vả rồi, không cần phải bôn ba nửa… Chuyện tốt như vầy bổng nhiên rơi xuống đầu mình không phải là do ảnh hưởng của thằng Đức thì còn ai vô đây?
Nhưng Hương vẫn lấy là kỳ quái… mới 2 năm thôi mà… sao lại biến đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Nhất định phải tìm hiểu một chút mới được… líếc nhìn cái mặt cười cười nịnh bợ của Nhả… Hương liền “khai thác”:
– Ây da… thiệt không ngờ… lúc trước tôi với thằng Đức tình như chị em… sau này mỗi người mỗi ngả… không ngờ hôm nay tình cờ gặp lại thấy nó phong quan như vậy cũng mừng… Cô trợ lý của nó nói là cái gì Tổng giám đốc, lại còn nói vài bữa nữa cho chúng tôi cái hợp đồng với đài truyền hình…
– Hahaha… Chi Hương à… vận may tới rồi… chúng ta đã quen lâu như vậy… tương lai phải trông cậy vào chị rồi… Nói đến đây Nhả ngừng lại dòm quanh như sợ có ai nghe lén được chuyện bí mật “quốc gia”:
– Cậu Đức… chúng tôi gọi là Đức ca… đừng nói Bí Thư, Chủ tịch thành phố… cho dù là Bí thư tỉnh ủy cũng phải nể mặt 3, 4 phần… đây là chuyện ít người biết tới… chúng ta là chị em với nhau nên tui không ngại nói cho chị biết… Nhả nói vẻ mặt nghiêm túc…
Hương cả mừng… đây là điều nàng muốn nghe nhất…
– Dĩ nhiên rồi… chị em với nhau… biết gì nói đi mà… Tụi này với thằng Đức tình như thủ túc, chị đừng ngại…
Nãy giờ Triều ngồi kế bên chỉ lắng nghe 2 người đàn bà nói rôm rả… nghe vợ nói liền trợn mắt há mồm… Tình thân như thủ túc? Hồi nào vậy?
Nhả đắc ý… đi chuyến này thu hoạch thật không ngờ…
– Nè… chuyện là vầy…
…
Chờ bên ngoài cả tiếng đồng hồ rúc cục Thuấn cũng thấy Nhả xuất hiện đầu ngỏ, vẻ mặt có vẻ rất vui vẻ phấn khởi… Hôm nay gã được đặc phái làm tài xế đưa Nhả đến nhà Hương… gả ngồi ngoài chờ trong bụng run run… Số là hôm qua, vừa thấy Hương liền nổi máu dê, buông lời bóng gió nghỉ sau này nhất định tìm Hương gạ hoặc ép đụ… chuyện dễ mà… gả là CA… kiếm chuyện hù dọa gạ hoặc ép đụ không phải là lần đầu nên Thuấn rất sành sỏi, biết nói gì và làm gì để đạt mục đích… ai dè Hương này là bạn củ của Đức ca… khi thấy Đức ca nhận bà nhận con với người đàn bà mà gả âm mưu gạ đụ khiến Thuấn sợ run…
Thuấn là anh em họ của Hoàng, quê ở tận huyện Đầm Dơi Cà Mau… học hành tới lớp 9 thì ông già ngủm củ tỏi, gia cảnh trở nên túng thiếu nên phải nghỉ học theo người ta làm phụ hồ kiếm sống… Trời xui đất khiến, một dịp về quê chơi, thấy Thuấn lanh lẹ, Hoàng lấy làm vừa ý đem lên Cần Thơ ở trong nhà sai vặt, kiểu như là ở đợ không lương… được đâu 2 năm thấy có dịp đem luôn gả vào làm CA… đến bây giờ cũng được 4 năm rồi…
– Mặt chị tươi rói… có chuyện gì vui vậy chị Năm? Hoàng thứ Năm trong nhà nên Thuấn gọi là chị Năm…
– Ừm… chút chút… không liên quan tới mầy… cho xe chạy đi…
– Ừm… bây giờ dìa hay đi đâu chị? Thuấn quay qua nhìn Nhả hỏi, mắt liếc nhanh qua ngực Nhả… gả cảm thấy cặc trong quần ngóc đầu…
– Trời mưa dầm dề… tiết trời này… kiếm chỗ nào làm ấm thân thể chút nghe chị Năm… Miệng nói, một tay trái cầm vô lăng, tay phải đặt lên đùi Nhả sờ sờ… mon men đến giữa hai đùi chà chà xoa xoa…
– Giờ này thằng chả chắc đi rồi… về nhà cũng được mà…
Được Thuấn mơn trớn mò ngay vào chỗ đó… Nhả nhanh chóng động đực… lòng xốn xang… Thuấn còn trẻ nên sung sức, đụ cũng khá nhất là cái màn bú liếm, gả có thể bú liếm ngay lỗ đít, nơi đó là “tử huyệt” của nàng khiến Nhả mê mẩn… so với Hoàng, Vinh… Thuấn hơn nhiều… hơn nửa gần đây, từ khi lên chức, cả hai Hoàng, Vinh ngày càng ít đụ nàng… Nhả hiểu, bây giờ họ có gái trẻ bao quanh… có mới nới củ là chuyện thường… cũng được không sao, nàng cũng có trai trẻ đó mà. Thằng Thuấn này lại chịu bú đít, rất hợp “khẩu vị” của Nhả…
– Hahaha… thiệt… ừm… về nhà… em cứ tưởng ảnh đang ở nhà…
Hưng phấn, Thuấn nhanh lái xe về nhà… Tay phải lúc này vẫn luôn sờ loạn xạ…
– Mầy nha… thằng chồng con Thắm không hiền đâu… nó mà biết được mày tòm tèm con vợ nó là mày xong đời… Nhả hơi ngã người ra sau, đưa tay mở chiếc móc để cho bàn tay thuấn tiện lợi tiến vào trong quần nàng… mắt Nhả lim dim hưởng thụ… miệng lên tiếng giáo huấn…
– Hahaha… em biết chứ… nhưng nhiều khi… hahaha… chị biết đó… em hay nứng sãng… Chị Nhả à… hay là mình tìm cách gì đi… nhiều đêm… ảnh nằm ngủ khì… em thì thèm chị muốn chết… có thể nào… không sao đâu mà… nhiều lúc ảnh sai ngủ như chết…
– Đồ ngu… vậy sao bây giờ mới nói… chị tưởng mầy nhát gan… Nhà cười dâm đãng nhìn Thuấn với vẻ khuyến khích… nghỉ tới lúc đụ lén với Thuấn trong lúc Hoàng đang say mèm cảm thấy kích thích…
– Hahaha… nghe chị nói câu này là em khoái rồi… mai mốt em cò mồi cho ảnh uống nhiều một chút là mình tha hồ… hắc hắc hắc…
– Chạy nhanh một chút… Nhả thúc gịuc… Thuấn vừa mò, vừa khều móc vừa nói chuyện kích thích như vậy khiến lửa dục trong lòng bùng cháy.
– Được… được… hahaha.
Thuấn cười hihi haha dâm đãng đáp… bàn tay không ngừng xoa đám lông trong quần Nhả…
Xuất viện mà được nhiều người tới đón thì rất có mặt mũi, Đức vừa bước vào trong phòng đã thấy đầy ắp người, gia đình Phan, hai người bạn Cúc, Nguyệt còn có anh chàng kỹ sư Cường là người đang đeo đuổi Tuyết… coi bộ quyết không tới tay thì không nãn lòng…
Gương mặt Tuyết đen như đít nồi… không hớn hở chút nào… đêm qua định rồi… chờ Đức tới sẻ nũng nịu vòi vỉnh hắn đưa đi một vòng hóng gió cho bù lại những ngày nằm trên giường bệnh này… ngoại trừ đêm hôm đó… nghỉ lại càng thấy lòng ngọt ngào…
Ai dè kịch bản hôm qua gầy dựng hoàn toàn bị phá sản… một đám người lại có cả người mà nàng chán ghét… thầm quyết định mai mốt nhất định phải nói rõ ràng với tên Cường này mới được…
– Hahaha… tôi có đem bó hoa… anh Cường à… nhớ đem về kiếm cái bình cắm vào…
Đức chỉ sợ “chưa đủ lửa” cứ thế mà “châm thêm dầu vào”… Cường phấn khởi bụng khen Đức tổng thật hiểu chuyện, Lan cũng tưởng bở thầm mừng cho em gái có người đeo đuổi, chỉ có Cúc, Nguyệt thè lưỡi ra vẻ “sợ sệt” khi nhìn thấy mặt bạn “dài ra”…
– Đức tổng thật có lòng… hôm nay rãnh rổi ha… Tuyết hỏi “móc”.
– Tôi quả thật rất bận… ngày lo trăm việc nhưng mà dù bận cách nào cũng phải quan tâm nhân viên của công ty một chút mà…
Đức trơ trẻn ưởn ngực hùng hồn làm như là ông chủ tốt… Hai vợ chồng Phan, Lan thán phục trầm trồ… “thời buổi này hiếm có ông chủ tốt… Tuyết à em phải biết quý trọng mới được” Lan nghiêm giọng giáo huấn em gái, bên cạnh anh rể Phan gật đầu khen phải khiến Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười… “ai cũng bị tên đạo đức giả này qua mặt”…