Phần 84
Tuấn Kiệt hai mắt trõm lơ, mặt xanh xao… không còn cái vẻ hào hoa cao cao tại thượng như ngày nào, run rẩy bước vào phòng thẫm vấn… hắn thộn mặt ra khi nhìn thấy Đức đang lạnh lùng ngồi bên cạnh ba mỷ nử mặc quân phục… Giờ này cảm giác ghen tương đã không còn mà là hối hận sợ hãi cùng cực… hắn đang vô cùng hối hận đã gây hận thù với Đức vì một “lý do không đâu”… mặt hắn trắng bệch… Đức thì đắc chí… ‘trầm ngâm, nghiêm túc’ đọc hồ sơ mặt đầy vẻ ‘nghiêm trọng’…
– Tôi hỏi anh câu nào, anh trả lời đúng hay không đúng, phải hay không phải… anh nghe rõ chưa?
Đức nhìn Tuấn Kiệt đang khẩn trương, mặt tái xám… từ từ nói…
Trò chơi “mèo vờn chuột” này Đức khoái đóng vai mèo… nhìn nét mặt hãi hùng sợ sệt của Tuấn Kiệt lúc này, nhớ lại nét mặt cao cao tại thượng hách dịch của hắn trước kia, Đức khoái tỉ tê…
Ba chị em ánh mắt giao nhau… Nancy nhếch miệng cười nhẹ…
– Huỳnh Tuấn Kiệt… quốc tịch Việt nam, dân tộc Kinh… cư ngụ tại thành phố Cần Thơ, tốt nhiệp quản trị kinh doanh tại Úc… hiện tại là Phó giám đốc của công ty hửu hạn của gia đình anh… có đúng không?
Sau một phút “đọc hồ sơ”… sự im lặng đầy uy hiếp làm Tuấn Kiệt tinh thần suy sụp… Đức từ tốn hỏi… trong bụng vô cùng kích thích nghỉ cứ như trong phim…
– Dạ… đúng…
– Chiếc xe là của anh… anh giãi thích thế nào về số lượng ma túy phát hiện trong xe… bạn anh nói là của anh… phải không?
– Không… không phải…
– Vậy anh biết của ai chứ?
– Không… không tôi không biết…
– Anh có quan hệ bất chính với đám trẻ dưới tuổi vị thành niên…
– Không… không có…
– Xe của anh, số lượng ma túy trên xe không phải của anh… anh cùng họ vui chơi với đám trẻ dưới tuổi vị thành niên… lại nói không có quan hệ bất chính… Làm sao có thể tin tưởng được đây… anh suy nghỉ kỹ đi rồi nói thật may ra còn được khoan hồng…
Tuấn Kiệt càng lúc càng muốn té xỉu…
– Đưa người này xuống… giam riêng… lần sau sẽ tiếp tục… Đức cứ y chang cách Nancy mà làm…
…
Hôm nay tới đây đủ rồi… quay sang nói với Thượng tá cục an ninh địa phương:
– Cho tên Huỳnh Tuấn Kiệt liên lạc với người nhà hắn… bằng điện thoại… chỉ 1 lần thôi… Hôm nay tới đây đủ rồi… mình về… tôi đói bụng…
Nancy cười bí hiễm…
– Tại sao? Còn 2 người nửa mà… Đức hỏi… đang hứng chí muốn tiếp tục…
– Không cần đâu… cái này là chỉ để khủng bố tinh thần họ… hihihi… bỏ quên 2 tên lần này… họ sẻ ăn ngủ không yên… như vậy lần tới khi thẫm vấn họ sẽ như con cừu non thôi… hahaha… đi về thay đồ rồi đi ăn… đói bụng rồi…
– Không cần thay đồ mà… cứ như vậy… coi oai phong hơn… người đẹp trong quân phục ai cũng mê… hihihi… Đức nịnh đầm.
– Vậy cậu có mê không? Nancy liếc mắt đưa tình hỏi…
– Hihihi… biết rồi còn hỏi… ngừng một chút nó ghé tai Nancy rù rì: “Tối nay cô sẽ biết tôi có mê hay không”hihihi… mắt nhìn Nancy đầy ám muội…
– Lẹ lên… về thay đồ… đói bụng rồi…
– OK… vậy về Azerai cho các cô thay đồ…
…
– Bây giờ đi đâu? Thích ăn gì? Đức vừa lái xe vừa hỏi…
– Thay đổi không khí một chút đi… kiếm cái gì mới mới một chút… Qua Vĩnh Long chơi một chút coi như thay đổi không khí… Kiều Chinh liếc nhìn Nancy, nháy mắt nói.
– Ừm… được đó… chạy qua Vỉnh Long chơi một chút cũng tốt… Nancy nhìn Kiều Chinh gật đầu hiểu ý…
– Vậy cũng tốt… 4 người mình chạy qua Vĩnh Long ăn chơi đú đởn một bửa…
– Đàng hoàng một chút đi… cái gì ăn chơi đú đởn… thiệt là… Nancy cười mắng…
– Đúng… đúng… hahaha nhưng mà tui hơi sợ… hihihi.
– Sợ? Sợ cái gì? Kiều Chinh ngạc nhiên hỏi.
– Nà… đi với một người đẹp đã làm người ta lỏ con mắt rồi… đi với ba người đẹp thì đúng là mạo hiễm tính mạng đó nha… hihihi… bọn đàn ông không căm thù tui mới là lạ… hahaha…
Đức nịnh bợ… Đàn bà con gái ai lại không thích được khen… nghe Đức “miệng lưỡi”… ba chị em mặt lộ sắc hồng, trong lòng ngọt ngào, thích tỉ tê…
– Sao hả? Sợ à? Kiểu Nga bĩu môi “khinh thường”…
– Nói thiệt nha… lúc trước không biết thì sợ… hihihi nhưng bây giờ ra ngoài chơi với các cô… không cần sợ ai hết… người ta sợ mình thì có… hihihi… Ừm… Vĩnh Long tui không biết nhiều đâu… cô lên mạng coi thử đi có chỗ nào ăn ngon, chơi vui…
– Ừm… chờ chút…
Kiều Nga rút di động ra…
– Để coi… chỗ này đi… chỗ này được nè… Avengers Pub and Grill… đường 2 tháng 9… có Bar, có đồ ăn lẹ…
…
Vĩnh Long về đêm… Avengers Pub and Grill là nơi không tệ để chuyện trò tán gẩu… có thể vừa ăn chút đồ ăn lẹ của phương Tây, vừa nhâm nhi một vài ly bia hoặc vài ly cocktail… Bốn người tới nơi cũng hơn 9 giờ… cũng may còn được một bàn trống… tuy không rộng lớn như cán quán bar ở Cần Thơ nhưng không khí náo nhiệt, ấm cúng, một ít khách nước ngoài đang chuyện trò rôm rã với vài người trẻ tuổi có lẽ là người địa phương.
Nơi đây chủ yếu là uống, thức ăn không nhiều nhưng cũng có thể tạm thời no bụng với xúc xích, khoai tây chiên…
– Tàm tạm đi ha… lát nữa về Cần Thơ… ăn khuya… Đức nắm tay Nancy kề tai nàng nói nhỏ…
– Ừm… đói lắm rồi… sao cũng được…
Giờ phút này Nancy rất nhu mì, như cô gái nhỏ… hình tượng bây giờ và hình tượng cách đây 1 tiếng đồng hồ thôi… không phải là cùng một người.
Đức gọi một phần đồ nướng, khoai chiên chung cho 4 người… nó đề nghị trước hết là uống bia… ăn xong thì uống cocktail… ngồi nghe nhạc… sau đó trở về Cần Thơ ăn khuya… một chương trình ăn chơi hấp dẩn…
Đi với một mỷ nử thường làm cho người ta ghen tỵ, Đức cùng một lúc chung bàn với ba mỷ nử thì dỉ nhiên là tâm điễm của nhiều cặp mắt không thiện cãm rồi… thậm chí đầy địch ý… Nancy ngây thơ chẵng biết gì hay làm bộ không biết, thỉnh thoảng cầm miếng khoai tây chiên, chấm nước sốt đưa vào miệng cắn phân nữa, một nữa còn lại mớm cho Đức… dỉ nhiên là nó mở miệng đớp lấy, hai mắt lim dim hưởng thụ “ân tình” của mỷ nử…
Hình như sợ chưa đủ “loạn”… Kiều Nga cãm thấy ganh tỵ… cũng cắn miếng xúc xích phân nửa rồi mớm phần “thừa” vào miệng Đức, nó vừa mở miệng lại giựt về để lại vài vết loang trên miệng, nàng lấy khăn giấy chùi miệng nó… cười khúc khích… Kiều Chinh ngồi kế bên, liếc nhìn… hai má đỏ hây hây không biết đang nghỉ gì.
Cách đó không xa, bọn người Văn Cục trưởng Cục CA thành phố Vỉnh Long đang hờn ghen lên khóe mắt, hôm nay hắn “vi phục xuất hành” cùng hai thuộc hạ thân tín đang chén tạc chén thù thì bọn người Đức bước vào…
Văn Cục trưởng sửng sốt… hắn đã đụ nhiều đàn bà… nhưng chưa ai có thể so sánh với ba người đẹp này… từ nãy giờ nhìn thấy Đức được “cưng chìu”… hắn và đồng bọn sinh lòng đố kỵ… men bia trong người khiến lòng dâm bốc lên ngùn ngụt… bọn hắn đang tìm cách gây chuyện với mục đích “hốt” ba mỹ nữ về ép đụ… còn thằng nhóc kia… kiếm chuyện nhốt vài đêm là được… đụ đã cặc mấy con “ghẹ” của nó rồi thả ra…
– Xếp à… bọn mình cần lý do sao? Chỉ cần nói hắn bị tình nghi là được rồi… đem bọn họ về rồi tính sau đi… hắc hắc hắc…
Phó Cục trưởng Phú là người nóng tính nhất… cặc trong quần hắn đang giựt giựt… chỉ muốn đè một trong ba người đẹp kia đụ cho đã…
– Đúng đó xếp… đây là địa bàn của mình… “thần cản giết thần, phật cản giết phật”… Minh phó Cục trưởng phụ họa…
Được hai thân tín đồng tình, xúi giục, Văn Cục trưởng đang khí tồn tại não, bừng bừng phấn khích đứng lên hùng hồn nói: “Hành động đi… còn chờ gì nữa…”vừa nói vừa bước nhanh về phía bàn nơi bọn người Đức đang ngồi… hai thuộc hạ thân tín của hắn không chậm trể, bừng bừng khí thế theo sau lưng lãnh đạo…
– Anh kia… đứng lên… Văn Cục trưởng dõng dạc đến trước mặt Đức quát… tay đưa ra sau sẳn sàng rút súng trong lưng ra… bừng bừng khí thế hù dọa…
Quả nhiên hầu hết mọi người đang chuyện trò vui vẻ đều bị chấn kinh… không biết chuyện gì đã xảy ra… tiếng nhạc cũng đã tắt… nhất thời không khí im lặng.
– Hả? Chuyện gì? Đức ngạc nhiên hỏi… đây không phải là lần đầu… bây giờ không còn sợ hãi như những lần trước nữa… có điều than thầm… tự hỏi tại sao mỗi lần đi cặp kè với Nancy đều xảy ra chuyện… có phải là “hồng nhan họa thủy?”…
– Tao bão mày đứng lên thì mày đứng lên… con mẹ mày còn lãi nhãi à? Có tin bố mày cho mày ăn đạn không hả? Văn Cục trưởng chửi thề… 1 khẩu Colt 45 đang nằm trong tay… Men rượu trong người, Văn cục trưởng đang bị cặc khống chế não, không cần biết thị phi, rút súng muốn thị uy ra oai với ba người đẹp… gả nghỉ hốt cả bọn về, tối nay tha hồ đụ…
Nancy nhếch miệng cười, sát ý lóe lên trong ánh mắt… thật là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh… mấy tên này nhìn qua thì biết là bọn CA thành phố này… vậy thì có dịp làm lớn chuyện rồi…
Kiều Nga cũng mím môi cười lạnh… bọn khỉ đang dở trò khỉ… đã lâu chưa được náo nhiệt, cảm thấy phấn chấn…
Kiều Chinh bình thản cầm di động gọi…
Bọn người Văn Cục trưởng khinh thường, bụng khóai trá… gọi điện thoại à? Ở Thành phố này các bố là cha… có ai dám gãi dái ngựa? Không sợ ngựa đá à?
– Các ông là ai? CA à? Trình giấy tờ chứng minh trước đã… muốn bắt người cũng phải có lý do mới được chứ? Tui phạm tội gì hả? Đức “không phục” gân cổ phàn đối… Đã từng chứng kiến phản ứng tàn khốc của ba chị em Nancy, nó chẵng sợ trái lại vô cùng kích thích… “âm hiểm” giăng bẩy…
– Ở Thành phố này… lời của bố mày là lệnh, tao nói mày đáng nghi ngờ là có quyền bắt giam… mày có tin tao bắn mày gãy giò không?
Văn Cục trưởng hung hăng ngang tàn không kể luật pháp quát tháo…
– Thử đi coi hắn gãy giò hay là ông bể sọ? Văn cục trưởng nghe bên tai một giọng nói êm ả nhỏ nhẹ lạnh lùng… theo phản xạ quay lại nhìn… hắn sửng sốt, rỡn tóc gáy… hai mắt mở lớn, miệng há hốc…
Lần đầu tiên trong đời… một mỹ nữ hai tay hai cây colt 45, một đang chĩa ngay màng tang, một đang chỉa ngay bụng hắn… hai thuộc hạ thân tín mặt trắng bệch, cũng đang bị hai cây colt 45 khác đang chĩa thẳng vào người…
– Các… các người là ai… muốn làm phản à? Văn Cục trưởng run giọng…
– Nói đúng rồi… muốn ám sát nhân viên Cục An ninh quốc gia thì đúng là muốn làm phản…
– Cục… cái gì Cục An ninh quốc gia? Văn Cục trưởng kinh hãi…
– … Đoàng… Ahhhh…
Một tiếng nổ vang dội… Văn Cục trưỡng kêu lên đau đớn… ngã lăn xuống nền nhà ôm chân đang phún máu, khẩu súng trên tay gả rớt ra ngoài… hai gã đồng bọn thất sắc, run rẫy…
Ba người trước đây không cần rút súng hù ai… lời nói của họ đã đầy đủ uy quyền rồi… nên chưa hề nổ súng… hôm nay hơi men và mỷ nử khiến cả ba u mê hồ đồ… rút súng hăm dọa…
Người bọn họ hăm dọa là người của Tổ tình báo Cục An ninh quốc gia… quân hàm không tầm thường: Thiếu Tướng đấy… lại là con gái độc nhất của ‘sếp’…
Là người với lý do chính đáng… có quyền “tiền trãm hậu tấu” đấy…
Các người rút súng chĩa vào người như vậy… chỉ gãy giò thôi… vẫn còn hơi thở thì mau cảm ơn tổ tiên phù hộ được rồi…
Mọi người có mặt tại hiện trường kinh hãi… Đức sửng sốt… không nghỉ Nancy không nói không rằng… bắn gãy giò tên kia…
Lúc này, ba chiếc xe quân đội ngừng trước cửa, một tốp quân lính chạy vào, tay cầm súng bao vây hiện trường theo sau là 1 thượng tá… vừa nhìn thấy Nancy vội vã chào theo nghi thức quân đội.
– Thượng tá Nguyễn Minh Châu thuộc Cục An ninh quốc gia xin chào Thủ trưởng… Thủ Trưởng khoẻ…
– Hahaha Chú Châu… mới hai tháng không gặp sao khách sáo vậy… Nancy cười nói…
– Thì cũng phải theo đúng nghi thức quân đội mà… Chú quen rồi… à này… chuyện gì đã xãy ra vậy… tên này là cháu bắn à?
Thượng Tá Châu nhìn Văn Cục trưởng đang ôm chân máu lăn lộn trên rên siết trên nền nhà thãn nhiên hỏi như không có gì quan trọng.
Bọn này muốn ám sát người Cục An ninh trong lúc chúng ta đang thi hành nhiệm vụ…
Nancy lạnh lùng chụp 1 cái mủ to lên đầu văn Cục trưởng và đồng bọn…
Văn cục trưởng từ lúc thấy quân đội tràn vào tiệm… vị Thượng tá đến chào gọi mỹ nữ… gã nghe hai tiếng “Thủ trưỡng” đầu óc gã ong ong lên, muốn ngất vì sợ hãi hối hận vì đá nứng cặc sảng mà hồ đồ… đang tìm cách cứu gở ai dè mỹ nữ Thủ trưởng lại chụp cái mủ “ám sát” lên đầu gả khiến Văn Cục trưởng sợ xón đái… quên hết đau đớn khóc mếu máo:
– Không phải… không phải… chỉ là hiểu lầm thôi… chỉ là hiểu lầm thôi…
Nancy chẵng thèm đếm xỉa… quay qua Thượng tá Châu dặn dò:
– Chuyện tiến hành xét nhà của Lưu kiến Quân phải trông cậy vào chú Châu rồi… nhất định phải làm ngay đêm nay… còn nửa đêm ba tên này về Cục giam lại… tội mưu sát sĩ quan cao cấp quân đội… đây là một âm mưu… phải triệt để điều tra…
– Đã rõ… nhất định chấp hành theo chỉ thị.
– Ừm… lát nữa cháu quay về Cần Thơ… chuyện điều tra giao cho chú… ừm… có chuyện gì liên lạc với Phó Chủ tịch Đàm… chú cứ theo ý ông ấy là được… Chú hiểu ý cháu chứ?
Thượng Tá Châu tuy ở trong quân đội nhưng rất am hiểu tình hình chính trị trong tỉnh… làm sao không nắm bắt được ý đồ của Nancy chứ? Vì vậy lão cúi đầu nói nhỏ: “Hiểu rồi… cháu cứ yên tâm…”
– Chú Châu khi nào muốn ra khõi quân đội nếu có hứng thú làm chính trị… cháu thiệt mong như vậy… Nancy cười nói…
Thượng Tá Châu ngẩn ra… cái này đúng là cành ô liu… chức Thượng Tá của lão nếu được điều ra ngoài… cũng tương đương với Giám đốc Sở… Thượng tá Châu động tâm…
– Hahaha… khi nào Thủ trưởng cần lão già này… cứ nói một tiếng là được… hahaha.
– Chú Châu thật sãn khoái… với lời này của chú… được… cháu cảm ơn chú trước… hihihi.
…
– Hahaha… xin lỗi nha… hết chuyện rồi… hết chuyện rồi… quý vị cứ tiếp tục vui vẻ đi ha…
Thấy quân đội giải ba người kia đi… Đức quay qua cười giã lã với đám thực khách… đám người này làm sao dám hó hé gì… ai cũng cười coi như không có gì… trong lòng kính sợ… hai mắt lắm lét…
Cãm thấy hình như có gì đó không đúng… Đức thộn mặt ra suy nghỉ miên mang…
– Chuyện gì? Sao mặt bư ra vậy? Nancy cười hỏi.
– Cái ông Thượng tá kia… xét nhà Lưu Kiến Quân… sao đúng lúc vậy? Không thể nào trùng hợp như vậy đâu…
Đức nghi hoặc nói ra ý nghỉ của mình…
– Hahaha… không tệ… không tệ… có thể bồi dưỡng được… qua đây chơi chỉ là cái cớ thôi… mục đích chính là xét nhà tên Quân… đang muốn làm lớn chuyện một chút ai dè “buồn ngủ gặp chiếu manh” hihihi… có người dâng cho một lý do tuyệt diệu… Cậu tự suy nghỉ đi…
– Ừm… Đức vẫn mịt mờ…
Ba chị em cùng mỉm cười… nụ cười “tiếu lý tàng đao”…
…
Hai tay gối đầu Đức lim dim hưởng thụ… phía dưới Nancy gục gặt đầu… có lúc Đức cảm giác cặc mình mất hút trong cổ họng nàng… cảm giác ấm áp sướng lạ lùng… lưỡi nàng liếm liếm bìu dái, cắn nhẹ, liếm từ bìu dái dọc theo thân cặc, ngậm đầu cặc, lưỡi quấn đầu cặc, mút một cái… nguyên con cặc chìm mất trong cổ họng…
Cứ thế làm đi làm lại… ôi sướng tuyệt vời… Đức rên rỉ… với cổ họng sâu… trình độ bú cặc của Nancy không ai bì kịp…
– Sao hả? Sướng không?
Môi nàng áp ngay rún, liếm liếm, Đức cãm giác cặp vú đè nặng lên cặc mình… Nancy trườn người lên xuống… Đức cảm thấy cặc muốn nổ tung…
– Ừm… ừm… không còn gì bằng…
– Vậy được… thả lõng đi… để chị phục vụ cậu… hihihi…
– Hay là… mới lạ một chút nha…
Đức cười dâm…
– Không biết cậu muốn nói gì nhưng nhìn mặt cậu biết là gian rồi… ý gì đây?
– … chờ chút…
Đức ngồi lên, lấy lọ bơ đậu phọng đã dự trù sẵn đem ra…
– Thay vì uống rượu đỏ… hihihi… mới lạ một chút nha…
…
Nó bôi từ ngực đền đùi… “Bạch hổ”… chỗ đó không có âm mao, trơn tru mịn màng, lớp bơ đậu phụng được bôi lên nhìn như miếng bánh mì sandwich… nơi nào có bôi bơ, nó mút liếm 1 cách ngon lành… Nancy khẻ dang rộng hai chân ra… rên rỉ.
– Sao hả? Thích không?
– … ừm… đừng ngừng lại… tiếp tục đi…
Nancy nũng nịu… đê mê vòi vỉnh, rõ ràng thích thú trò chơi mới…
– Hahaha… thích rồi chứ gì? Được… được… bây giờ Đức phục vụ cho… hưởng phước trước đi… lát nữa tới phiên Đức đó nha…
– Không được… chị thích mình cùng nhau 69…
Đẩy Đức nằm ngửa ra, leo lên nằm úp ngược đầu nhau, trên này cặp mông trắng, khe thịt nhầy nhụa dâm thủy pha bơ của nàng phơi bày ngay miệng nó… dưới kia bàn tay này nắm, bàn tay kia thoa lên từ đầu cặc xuống tới bìu dái một lớp bơ… tiếng bú liếm xen lẫn tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng có tiếng cười khúc khích… rồi lại rên rỉ kéo dài như muốn không ngừng…
– Bành bạch… bành bạch… bành bạch…
– … Cho vào bên trong nhé…
Nancy thều thào nói.
– … ừm… nhưng… chưa mà…
…
Ánh đèn trong phòng Kiều Nga tắt đã lâu… nhưng tới giờ vẫn chưa ngủ được… trong bóng tối hai má nóng bừng… đỏ hây hây… giận dổi lầu bầu trong miệng.
– Tên này… sao lâu vậy… vô lương tâm mà…
Sau cùng Kiểu Nga cũng thiếp đi…
Sáng mai là ngày nàng đi nhận chức… nữ Bí thư xinh đẹp huyện Cờ đỏ đã đến rồi…