Phần 85
Tờ mờ sáng… Gần chợ Đại Ngãi…
Đạt làm CA xã cũng được 4 năm rồi… nói là CA cho oai chứ thật sự chỉ là con tép riu trong đội ngủ an ninh trật tự của xã… nhưng hắn biết cách nói chuyện, lấy lòng người nên thường được các “xếp”CA dẩn theo sai vặt… từ đó cũng được coi như là CA “bán chính thức”… mấy năm gần đây Đạt coi như là “con thoi” liên lạc… chạy đi chạy lại giữa đồn CA chợ Đại Ngãi với hai mẹ con Trúc… tuy có “tiếng” một chút so với dân thường nhưng cuộc sống của Đạt không khá lắm… hắn sống chung với bà ngoại già vừa điếc vừa mù lòa, lãng trí trong ngôi nhà lá lụp sụp.
Lúc trước, cứ hai ba ngày còn được Trúc dúi cho một ít tiền tiêu vặt… hai ba ngày nay nơi “làm ăn” của Trúc bị niêm phong… hắn chẵng có đồng nào vào túi đang lo rầu thúi ruột nên tờ mờ sáng bắt ấm nước sôi pha trà… ngồi nhâm nhi, suy nghỉ mai này không biết phải làm sao… bất thình lình nhìn thấy Trúc lắm la lắm lét xuất hiện trước cửa, Đại vừa mừng vừa sợ nhanh chóng nhìn trước ngó sau… kéo nhanh Trúc vào nhà…
– Mèn ơi… không sợ sao thím… họ đang kiếm… bây giờ thím còn chạy lung tung?
Đạt là con của người anh của người chồng đả đi đời của Trúc nên gọi Trúc là thím…
– Mầy tưởng tao muốn sao? Muốn biết tin tức rõ ràng thì cũng phải liều mạng thôi… nên mới tìm mầy…
Đạt hít một hơi cố dằn cảm xúc… năm nay hắn 25 tuổi… chưa vợ, muốn vợ lắm nhưng nghèo rớt mồng tơi lại ham mê bóng sắc và dĩ nhiên là chẵng em nào chịu, lâu nay chỉ được đụ mấy con đỉ rẻ tiền… mặc dù là có quan hệ bà con nhưng hai mẹ con Trúc thường là đối tượng cho Đạt sục cặc, hắn thường mơ mộng, con cũng được mẹ cũng được, chỉ cần đụ được một trong hai người thì cũng được mãn nguyện rồi… trước giờ Đạt nghỉ đó chỉ là giấc mơ xa vời… hai mẹ con Trúc coi Đạt chẵng ra gì… sai bảo như con chó…
Hôm nay Đạt thấy cơ hội tới rồi… nhất định phải thừa nước đục kiếm lợi… ý đồ gạ đụ lóe lên trong đầu Đạt.
– Tui giúp được gì cho thím đây? Nói đi…
– Tình hình ra sao… mày nói tao nghe coi… Trúc dõng dạc ra “chỉ thị”… vẫn còn cao cao tại thượng…
– Làm sao tui biết được thím… họ ba rê hết… nội bất xuất ngoại bất nhập… tui chỉ biết vậy thôi… sao thím không liên lạc với đồn trưởng coi… nhưng thím cũng coi chừng… hắn ta trở mặt lập công a…
Trúc sửng sốt… điểm này bà chưa hề nghỉ tới… đinh ninh trước giờ bà cho thằng đồn trưởng ăn ngập mặt… hai mẹ con cũng đã cho nó đụ rồi… có lẻ nào nó trở mặt lẹ vậy? Nhưng cũng có thể lắm… đời mà… người không ích kỷ trời tru đất diệt… chỉ cần bắt bà là coi như lập công lớn… Trúc run lên đồng thời cũng căm giận không ít.
– Đạt à… mày phải giúp thím a… giờ tao chỉ trông cậy ở mầy thôi… sau này…
– Hehehe… dĩ nhiên là tui giúp thím mà… nhưng phải coi sao đã…
Đạt cuối cùng cũng không chịu được nên ló mòi dâm dê thím mình… Trúc ngồi, Đạt đứng, vừa nói chuyện vừa nhìn ngực Trúc… tuy hơn 50 nhưng làm nghề tú bà, lại biết chăm sóc nên cơ thể vẫn còn rất “bốc”… trước kia Đạt chỉ dám len lén liếc trộm… hôm nay hắn cứ hao háo nhìn thẳng… càng lúc cặc trong quần càng cứng lên, mặt hắn đỏ bừng…
– Vậy mày muốn sao đây nói đi…
Trúc nhìn Đạt cười lẵng lơ… từ lâu biết thằng cháu của thằng chồng đã đi đời có ý tòm tem mình, thôi thì hôm nay sa cơ cho nó toại nguyện để dễ bề nhờ vả… cũng không mất mát gì. Tuy nhiên, trước cái vụ này, mỗi lần Trúc muốn đụ là có đám nhóc hầu hạ… quen rồi, hôm nay cảm thấy bị thằng cháu chồng thừa nước đục thả câu ép cho nó đụ… Trúc cảm thấy không thoải mái lắm nhưng Trúc bản tánh cũng dâm đãng, hai ba ngày nay chạy tới chạy lui chưa có mùi cặc… cảm thấy thiếu thốn, thôi thì một công hai việc… thí cô hồn cho nó đụ đi…
– Hihihi… Thím hiểu tui mà… Đạt thấy Trúc hiểu ý mình, không còn e dè nửa, tới gần bên đưa tay bóp vú… hối hả cởi áo…
– Coi chừng… ngoại mày đâu rồi… Trúc biết Đạt đang sống chung với bà ngoại hắn nên e dè…
– Bả không nghe không thấy… đừng sợ…
Đạt nứng cặc lắm rồi… nỗi thèm khát nung nấu bấy lâu nay sắp được toại nguyện… hối hả cỡi áo Trúc… kéo luôn cái quần… 1 phát quần ngoài và quần lót kéo xuống đến tận gót chân… Đạt mê mẩn nhìn chùm lông nuốt nước bọt… áp miệng vào…
– Khoan… cho tao rửa cái đã… dơ lắm mày…
Trúc chống chế… người có dòng máu dâm, vẻ hăng hái của Đạt cũng làm Trúc cũng giựt mòng… hai ba ngày nay trốn chui trốn nhủi vừa sợ vừa mệt chưa được đụ cái nào nên cũng muốn…
Khí tồn lên não… Đạt nào nghe… cứ ủi miệng tới… bú… dĩ nhiên là có mùi thum thũm, nhưng hắn đã quen rồi… mấy em bán cá chợ Đại Ngãi có em còn tệ hơn hắn vẫn bú mà…
Thấy Đạt “lì lợm”Trúc cũng mặc nó ngồi xuống ghế… hai chân mỡ rộng cho Đạt dễ dàng hoạt động… hai mắt tạm thời quên hết ưu phiền tận hưởng cảm giác… Thằng nằy bú liếm cũng không tệ… thôi thì sau này có dịp trở mình giữ lại bên cạnh cũng được… đang suy nghỉ miên mang, Trúc nghe tiếng động từ bên trong, hoãng hốt quay đầu nhìn… Thì ra bà ngoại mù lòa của Đạt đang lần mò vịn vách đi ra… Theo bãn năng Trúc hoãng hồn xô thằng Đạt ra…
– Mầy… có ở đó không Đạt… bà ngoại Đạt nhìn mông lung quơ quơ hai tay phía trước hỏi…
Đạt chẵng thèm ừ hử… cứ miệt mài bú liếm… Trúc giở khóc giở cười không ngờ mình đang ở truồng cho thằng cháu người ta bú lồn trong khi người ta ở ngay trước mặt mà chẳng thấy gì… nghỉ cũng ngồ ngộ và cảm thấy vì vậy mà kích thích tiếp tục ngồi xuống dang rộng hai chân mặc cho Đạt muốn làm gì thì làm.
Điếc, mù… bà ngoại Đạt cứ lần mò tới cái ghế ngồi xuống… lần mò tìm ấm trà tự rót nước uống… Đạt nút chùn chụt một hồi, đứng lên kéo quần xuống, con cặc hắn hùng dũng chĩa ra ngoài… điềm nhiên chĩa cặc ngay miệng, ấn đầu Trúc…
Trúc vừa hé miệng… hắn đã đút cặc vào, tay vịn đầu Trúc nhấp lia chia… có lẻ vì quá kích thích, không được 1 phút Đạt phun xối xã…
– Bả thiệt không nghe thấy chút gì sao mậy? Đưa tay lấy vạt áo chùi ép miệng… Trúc nhìn bà ngoại Đạt hỏi.
– Hahaha yên chí đi… sét đánh ngang tai bả cũng không nghe con mẹ gì…
Vừa phọt xong một cái… Đạt một tay vọt vọt con cặc… một tay tham lam hết mò lồn tới bóp vú… chưa được đút vô đụ chưa cam lòng… tuy vậy vừa rồi nắc trong miệng Trúc làm nó thấy quá đã…
– Tao tạm thời ở chỗ này vài ngày nhe mậy… đây là chỗ an toàn… xong việc tao đi…
– Hả… hahaha… được mà thím… bao lâu cũng được… muốn tui làm gì cũng được…
– Vậy thì buông tay ra đi… đêm nay cho mày tha hồ… có chuyện muốn nói nà…
Trúc lẵng lơ dâm đãng đưa mồi đụ ra dụ dổ.
– Ừm… được được… tui nghe thím… thím cho tui… hắc hắc hắc…
– Sáng nay mầy tìm hỏi coi tối đó ai xét nhà… chức vụ tên tuổi địa chỉ dùm tao… nói tóm lại càng nhiều chi tiết càng tốt… Rất quan trọng nha mậy…
Trúc nói…
– Cái này không khó nhưng cũng phải tốn kém nha thím… khi khổng khi không hỏi sao? Cũng phải lai rai vài ly mà không lẹ được đâu…
– Chuyện này tao biết… nà… cầm đi…
Trúc đưa 3 triêu cho Đạt… hắn thấy tiền hai mắt sáng rở…
– Hahaha… vậy thì dễ rồi… thím cứ ở đây một hai bữa là xong… nhưng dù sao bây giờ cũng còn sớm… chơi một cái nha… hắc hắc hắc.
Đạt nứng cặc… kéo tay Trúc vào giường, muốn đụ…
– Cái thằng này… mầy hấp tấp làm gì… Cho tao tắm cái đã…
…
Thành phố Cần Thơ… khu nghỉ dưỡng Azerai.
Kiều Nga mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm nàng từ phía sau…
– Đừng phá… để người ta ngủ…
– Ừm… ngủ đi… chỉ nằm ôm thôi… đâu có phá… ngủ đi.
…
Đức ôm Kiều Nga, hai mắt lim dim làm bộ ngủ… con gái vừa biết được mùi cặc… ngủ? Hắc hắc hắc… để coi ai “khó chịu” trước nha…
Kiều Nga cách đây mấy ngày lần đầu tiên biết mùi vị trái cấm dĩ nhiên hôm nay rất là mong đợi… trong đầu nghỉ hắn sẽ theo bài bản hôn hít, vuốt ve, sờ soạng… nhưng một hồi lâu chẵng thấy có động tịnh gì… ngoài khúc thịt mà nàng cảm giác đang áp sát vào mông… mọi thứ khác hình như bất động…
…
– Ây da… chuyện gì sao “giựt cùi chỏ” vậy… đau nha…
Thì ra chờ đợi một hồi khá lâu không thấy động tỉnh gì… trong lúc tức mình, theo bản năng Kiều Nga “thúc” cùi chỏ ra sau…
– Anh thật xấu… Kiều Nga tấm tức nói…
– Hả? Không phải đâu… nãy giờ anh làm người tốt đó… bây giờ mới thật sự làm người xấu nà…
Buổi tối khi ngủ, Kiều Nga chỉ mặc trên người chiếc quần lót… Đức vừa dứt lời, nàng cảm thấy đầu ti bị một vùng không gian ẩm ướt chiếm lấy… nhồn nhột, tê tê sướng nỗi da gà… hắn nút đầu ti nàng như đứa trẻ bú sửa mẹ… bàn tay hắn nhanh chóng xen vào giữa hai đùi nàng lục lọi mò mẫm… Kiều Nga cảm giác nơi đó của mình ướt đẫm… hắn trườn người xuống úp mặt vào… hai tay nàng ghì chặt đầu tóc hắn… cảm giác mong đợi mấy ngày nay tới rồi… tâm hồn chơi vơi…
Đức nâng mông nàng lên… tham lam mút liếm, luồn lưỡi vào hang ngoái ngang ngoái dọc… làm như vầy, “cao thủ” như Phó Loan, Nancy, Chủ tịch Vân… còn giựt mòng huống chi Kiều Nga chỉ vừa được nếm mùi cặc? Vì vậy người nuỗn ra, cả người như cục bột mặc cho Đức nắn sao thì nắn… hai mắt đờ đẫn, si dại rên rỉ…
Đức gát hai chân nàng lên vai… tay cầm cặc kê rà tìm vị trí cửa động… từ từ đút vào… đầu cặc bị chèn ép… bót… quá bót… khoái cảm dâng trào, Kiều Nga khẻ rên… Đức nhấn một cái lút cán… mười ngón tay nàng bấu hai đùi Đức muốn rướm máu… không thấy đau chút nào… lại thấy kích thích… nhích mông nắc nhè nhẹ nhè nhẹ rồi nhanh dần nhanh dần…
– Bành bạch… bành bạch… bành bạch…
Ngày nghe ít nhất hai lần… Đức đã quá quen thuộc rồi âm thanh này… tuy không êm tai như tiếng nhạc Boléro nhưng ngàn lần quyến rủ…
…
Buổi sáng, thức ăn sáng được phục vụ tận phòng thật phong phú… nhìn Đức “càn quét thô lỗ” Nancy cười mắng:
– Thất là không có hình tượng gì hết… nhìn cậu kìa… thật là thô lỗ…
– Chuyện gì chứ? Mình là người nhà với nhau cần chi phải khách sáo… đói quá mà…
Đức phân bua… chắng đếm xỉa đến lời “chê bai” của mỹ nữ cứ tỉnh như ruồi… đêm qua làm việc, sáng sớm cũng làm việc… bây giờ bụng nó cồn cào nên ăn như heo… Nancy tuy ngoài miệng “mắng nhiếc” nhưng trong lòng ngọt ngào hạnh phúc… đúng vậy… là người nhà với nhau cần gì phải làm màu làm mè khách sáo…
Kiều Chinh hai má đỏ hây hây… liếc nhìn Đức cúi xuống cười chúm chím… trước mặt còn một phần ăn còn đang dang dở… Đức quả thật không khách sáo chút nào… quơ luôn chẵng thèm hỏi…
– Không nên lãng phí mà… hihihi… ăn được thì đừng có bỏ uổng… ụa… Kiều Nga đâu rồi?
– Sau lưng anh kìa… Kiều Chinh liếc Đức “bĩu môi” hình như có chút ganh tỵ… trong lòng cũng hơi “ấm ức”… đâu phải chỉ có mình Kiều Nga… nàng cũng hiện diện đó mà… sau Kiều Nga, Kiều Chinh hồi họp mong chờ…
Đức quay lại… hai mắt mở lớn… miệng há to ra có thể nhét vào quả trứng gà…
Một thiếu nữ thuần thục trong bộ trang phục OL màu trắng ngà quý phái kiêu sa, tóc dài chấm vai… mắt bồ câu, má trắng môi hồng… đẹp… đẹp… hòan toàn khác hẳn với bộ quân phục trên người, lại không thể đánh đồng với những chiếc áo đầm, quần bò, T – shirt… lúc dạo phố.
Đức ngây người… đứng như pho tượng…
– Nử Bí thư huyện Cờ đỏ đấy… sao hả? Hình tượng thế nào?
Nancy thấy bộ dáng của Đức cười hihi trêu ghẹo… Kiều Nga nhìn nét mặt Đức, miệng cười tũm tĩm…
– Hả? Cái gì? Là… là… Bí thư? Ahhhh… thì ra là cô à…
Đức reo lên… không ngờ nữ Bí thư thần bí có tin đồn là mỹ nữ lại là Kiều Nga… người đẹp đã từng bú cặc mình… sáng sớm nay vừa nằm cho mình nhấp… ôi chao ôi… sao mình lại may mắn vậy?
– Hahaha… lại đây… lại đây ngồi ăn sáng xong anh đưa em đi…
Đức xum xoe ân cần nịnh đầm khiến Kiều Nga hai má hồng lên ngượng ngịu nhưng trong lòng cảm thấy hạnh phúc…
– Không được… lúc này không nên đề người huyện Cờ đỏ biết quan hệ giữa hai người…
Nancy nghiêm giọng…
– “Hả tại sao? Có vấn đề gì?” Đức ngạc nhiên hỏi…
– Sau này khi xong khóa học thì cậu sẽ được điều về đó… bây giờ tốt nhất là càng ít người biết quan hệ của hai người thì càng tốt…
– Ừm… vậy cứ nghe theo lời cô… nhưng mà phải coi chừng mới được… bọn đàn ông đực rựa thấy gái đẹp như mèo thấy mở… tui thiệt không yên tâm chút nào…
– “Cậu nghỉ ai cũng như cậu à? Đứng đó mà suy bụng ta ra bụng người”… Nancy bĩu môi…
– Hahaha tui sao chứ… nè dù sao cũng phải đề phòng mà… không thể để dê vào miệng sói lang được…
– Hihihi… không phải dê vào miệng sói mà là cọp giả nai giữa đám trừu… hihihi.
Kiều Chinh cười rộ lên…
– “Hả? Có nghĩ là sao?”Đức trố mắt hỏi…
– “Để coi cái đám cán bộ Cờ đỏ ai dám dở trò khỉ”… Nancy cười lạnh.
Đức chợt bừng tỉnh… thông thường, một cán bộ từ bên ngoài tới, đám cán bộ quan chức địa phương hay giở trò chèn ép để theo khuông khổ… Nancy để Kiều Nga đơn thân đi nhậm chức… rỏ ràng muốn Kiều Nga giả nai… không chóng thì chầy, bọn họ nếu có ý đồ thì sẽ ló đuôi chuột… chừng đó liền ra tay… quả là nữ gia cát… hahaha.
– Được rồi… Kiều Nga biết phải làm thế nào… Kiều Chinh… em đưa Kiều Nga tới Ủy ban thành phố là được… còn cậu… cậu khoan đi… chị có chuyện nói…
Kiều Nga liếc nhìn nó… miệng cười chúm chím lòng ngọt ngào… cùng Kiều Chinh bước ra cửa…
– Nay mai… người nhà của tên Tuấn Kiệt sẻ liên lạc với cậu… ừm… lúc đó… cậu đóng kịch màu mè một chút rồi khi nào thả hắn ra thì cậu quyết định nhưng cũng đừng giữ quá lâu…
– Vậy lúc đó thì mình cùng đi…
Nancy lắc đầu.
– Không… chị không tiện ra mặt… chuyện này cậu cứ tự quyết định… ừm… cứ nói 1 tuần sau sẻ thả người nhà họ ra… còn lý do thì nói sao cũng được… miễn là hợp lý…
Đức cảm động… tuy con cọp cái này đối với ai vô cùng bá đạo nhưng đối với nó thật là tỉ mỉ chu đáo… rỏ ràng Nancy muốn tạo uy tín cho nó sau này… cái gì không tiện ra mặt… chỉ là cái cớ thôi… Có người phụ nữ quyền lực như vậy chống lưng mai này không làm cha thiên hạ thì đi chết cho rồi… hứng chí nó chồm lên hôn Nancy một cái…
– Cám ơn bà xã… hihihi…
– Cậu… nói bậy bạ gì đây? Nancy hai má ửng hồng “mắng”…
– Không phải sao… mai này mấy đứa con, tụi nó kêu cô là mamy gọi tui là papa thì cô là bà xã tui rồi… hihi…
– Bới ba hoa cái miệng một chút đi… đừng quên Kiều Chinh đó… coi hôm nào vào phòng nó đi…
Đức ngẩn ra… “không phải là quên… nhưng cô nàng này thần thần bí bí khó hiểu… cao thâm khó lường… nữa đêm mình mò vô phòng không chừng bị đá một cái dập dái cũng không chừng”…
– Không phải là quên… nhưng mà… nhưng mà…
– Không có nhưng nhị gì hết… tự lo lấy đi… Nancy hất hàm “ban mệnh lệnh”.
– Ừm… còn cái này nửa… hôm qua mới nhận được…
Đức cầm cái USB đưa Nancy… nó đã suy nghỉ kỷ rồi… nội dung trong các đoạn video ở trong tay mình sẽ không có lợi ích tuyệt đối… Với đầu óc đầy mưu mô, quyền lực như nàng… chắc chắn Nancy sẻ đạt được những lợi ích khổng lồ…
Nancy cài chiếc USB vào vi tính… chăm chú nhìn… miệng khẻ mỉm cười… đầu gật gù.
– Từ đâu lấy được cái này?
– Là một thân tín của Hoàng đồn trưởng… muốn thể hiện một chút với mình…
– Ừm… tốt lắm… mai này có dịp sẻ cất nhắc cho hắn…
– Cô biết hết những người này?
– Hahaha… nhân vật quan trọng bên Vĩnh Long có… Sóc trăng có… người này là Phó trưởng ban tuyên giáo Châu Tố My… không ngờ đấy, hahaha còn đây là con mụ Kim Yến phu nhân của Chủ tịch tỉnh… thằng cha này cậu biết rồi… là Giám đốc CA của Hậu Giang… Thiệt là không ngờ mình có được cái này… hahaha.
Nancy thích thú cười vui vẻ…
– Vậy… cô định làm sao?
– Ừm… cái này… từ từ khai thác… không cần gấp… nhưng không phải là chị sẽ làm sao mà là cậu… mấy chuyện này tôi không tiện ra mặt… giao cho cậu làm là thích hợp nhất… còn làm ra sao thì mình sẽ tính sao…
– Ừm… người thâu những hình ảnh này rất có thể là người đàn bà kia… Lệnh tầm nả đã phát ra… Vậy có nên bắt bà ta không?
– Cậu hình như có ý gì sao? Nói nghe thử xem…
– Nếu mình bắt bà ta… bà ta vô tù vậy mình có lợi ích gì… hai mẹ con người này chỉ là tép riu thôi… chi bằng…
– Chi bằng cái gì? Nói tiếp đi… Hai mắt Nancy sáng ngời… như đã đoán được ý đồ của Đức…
– Chi bằng để họ tiếp tục làm… nếu cái USB này có lợi như vậy nhiều cái USB thì sao?
– Hahahah… không tệ… không tệ… coi bộ chị đây không nhìn lầm người… việc này cậu cứ thẳng tay mà làm… chị không ra mặt… cần gì cứ nói…
Đức mừng rỡ… với câu này của Thiếu tướng Nancy, Cục Tình báo Cục An ninh quốc gia… chẵng khác nào mình có “Thượng phương bảo kiếm” trong tay rồi… không giết người được nhưng có thể sai thần khiến quỷ nha…
– Được rồi… đi học đi…
– Còn thì giờ mà không gấp… Đức nhìn Nancy hai mắt ám muội… đọan phim trong USB làm cặc nó cứng ngắt lên…
– Chuyện gì?
– Chuyện gì? Cô phải chịu trách nhiệm… coi nè…
Đức kéo khóa quần xuống… cặc nó hùng dủng chỉa ra ngoài… đong đưa tìm mục tiêu… nó không khách sáo đứng lên tay ghì đầu Nancy sát vào hạ bộ…
Thiếu tướng Nancy hình như cũng bị đoạn vidéo làm cho động tình há miệng ngậm vào…
…
Trụ sở Ủy ban nhân dân huyện Cờ đỏ hôm nay được trang trí quét dọn rất long trọng… hôm nay là ngày nhậm chức của tân Bí thư huyện và tân Phó Chủ tịch huyện.
10 giờ sáng… trong phòng hội nghị Chủ tịch Hội đồng nhân dân đọc thư bổ nhiệm của Bí Thư huyện ủy, Nguyễn Trần Kiều Nga và Phó Chủ tịch huyện Trương minh Hiếu… cả hai đều rất trẻ… dưới 30 tuổi khiến mọi người trầm trồ… thầm khen dồi là kim đồng ngọc nữ… trai tài gái sắc…
Hiếu ngoài mặt trầm tỉnh nhưng vô cùng kích động… thỉnh thoảng len lén nhìn nữ Bí Thư yêu kiều… lòng hắn run động…
Kiêu Nga đẹp, quý phái, từng cử chỉ lời nói chứng tỏ xuất thân qúi tộc, như được rèn luyện đã lâu trong quan trường… không chỉ Hiếu mơ mộng mà đám cán bộ trong Ủy ban đều rục rịch suy nghỉ vu vơ…
– Bí thư… xin chào… sau này dưới sự lãnh đạo của Bí Thư, cả huyện Cờ đò sẻ phát triển mạnh…
– Phó Chủ tịch Hiếu… Chào anh… sau này chúng ta hợp tác vui vẻ… Kiều Nga khách sáo… mỉm cười nhưng nét mặt vẫn có tầng sương lạnh…
– Hahaha… nhất định nhất định… Hiếu lòng như nở hoa… hắn dù sao cũng có chút lai lịch… chỗ dựa là Phu nhân Chủ tịch tỉnh… dĩ nhiên là ai cũng nhìn hắn với cặp mắt e dè một chút rồi… tuy Kiều Nga là Bí Thư nhưng trong hội nghí thường ủy… rất cần đồng minh mọi chuyện mới dễ dàng… như vậy tiến gần Kiều Nga sẻ không khó… Hiếu tin tưởng…
– Hahaha hoan nghinh Bí Thư Kiều Nga, Phó Chủ tịch Hiếu… xem ra đúng là trường giang sóng sau dồn sóng trước rồi… mấy người như chúng tôi không nhận già cũng không được…
Phó Chủ tịch huyện Phạm Bá Thành hihi haha ra vẻ thân thiết với 2 người trẻ tuổi… một người là lãnh đạo trực tiếp, một là đồng vai vế… Bá Thành miệng hihi ha ha ra bộ dáng niềm nở nhưng lòng lảo nghiến răng nghiến lợi…
– Phó Chủ tịch Thành… ông là bậc tiền bối… sau này cần sự ủng hộ của ông rất nhiều trong công tác mới được…
Kiều Nga nói theo lể tiết… biết người biết ta trăm trận trăm thắng… hai tuần nay nàng đã nghiên cứu rất nhiều về người này… tâm trạng của lảo, nàng hiểu rỏ, đó là chuyện thường tình của con người… nhưng tốt nhất lảo đừng dở trò ngáng chân… nếu lảo làm vậy… nàng sẻ không khách sáo…
– Phó Chủ tịch Thành… sau này xin chỉ dạy nhiều hơn… Hiếu cũng khách sáo…
– Hai vị sao lại khách sáo vậy… mai này chúng ta đều ra sức phát triển huyện… học hỏi lẫn nhau thôi… hahaha.
Không khí bề ngoài coi rất đoàn kết hài hòa, nhưng bên trong đã có mầm móng đấu đá… ganh tỵ…
Bá Thành là lão làng ở huyện Cờ đỏ, năm nay 45 tuổi… đường quan đang rộng mở… vị trí Bí Thư huyện ủy tưởng như là vật trong tay ai ngờ phía trên bổ nhiệm một con nhỏ hỉ mũi còn chưa sạch đến làm lãnh đạo của lão… cục tức này lảo nuốt không trôi…
– Bá Thành à… phải cẩn thận… nhẩn nhục phụ trọng mới được… vị nữ Bí Thư này thì không rõ nhưng tên Hiếu này là người của Chủ tịch tỉnh phu nhân… Cẩn thận tốt hơn…
Phó Chánh văn phòng Lê Đình Bảo lần này cũng nhắm vào vị trí Phó Chủ tịch nhưng cũng nhìn giấc mơ bị người khác cướp đi, dỉ nhiên là oán giận rồi… tuy trước đây cũng không thân thiết với Bá Thành cho lắm nhưng đồng bệnh tương liên… ra chiều thân thiết bỏ nhỏ…
– Hahaha… đâu có gì chứ… đoàn kết là trên hết… ừm… Anh Bảo à… chiều nay có rãnh không? Kiếm chỗ nào làm vài ly?
Đình Bảo củng gần 50 rồi… dĩ nhiên là con cáo già trong quan trường không kém Bá Thành… hiểu Phó Chủ tịch Thành đang chìa cành ô liu muốn làm đồng minh với mình… thật đúng như lảo muốn…
– Hahaha… lời anh nói đúng là hợp ý tui… hahaha…
Phía sau họ một đám cán bộ trẻ, đang liếc mắt nhìn về hướng văn phòng tân Bí thư với ánh mắt sáng ngời…
Tân Phó Chủ tịch huyện Trương minh Hiếu cười lạnh… “cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao? Không có phần của chúng mày”…