Phần 86
Trước văn phòng của Bí thư Huyện ủy, một người con gái tóc ngắn, ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn phía trước rất nghiêm túc, nhan sắc tuy không được trang điểm phấn son nhưng cũng rất động lòng người… thuộc loại mỹ nhân khó tìm, tính trên thang điểm cũng xấp xỉ 7 hoặc 8/10… nhưng bộ đồ trên người cô nàng này đang mặc thì hỡi ôi… không còn cụm từ nào để diễn tả… có thể nói quần áo, đôi giày trên người vô tình kéo cái nhan sắc của nàng xuống đến – 2/10…
Nói tóm lại cô gái này là một người đẹp nhưng phải nhìn thật kỹ mới thấy, cũng giống như ngọc thô sơ chưa được mài dũa… nếu không mài dũa thì không biết là ngọc đẹp…
Ngọc Như ngồi không bất động như vậy đã gần nửa giờ… trước mặt là tách trà đã nguội… mặt bình thản, lưng thẳng nhìn phía trước… dáng dấp của một người nữ quân nhân đã trải qua rèn luyện… Nét mặt lạnh lùng nhưng hai mắt long lanh… trong lòng vô cùng kích động… lần đầu tiên được điều động vào Nam công tác… đối với một thiếu nử sinh trưởng từ vùng một làng hẻo lánh ở tỉnh Lạng Sơn xa xôi, trưởng thành lớn lên vào quân đội, thì vào Nam công tác là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu… huống chi là làm tài xế kiêm cận vệ cho lãnh đạo mà Ngọc Như tôn kính…
Tuần trước nhận được lệnh điều động vào Nam làm lái xe kiêm bảo vệ cho lãnh đạo… Ngọc Như tưởng như nằm mơ… đối với nàng vào Nam chẳng khác gì ra nước ngoài… nàng cóc cần nước ngoài… Ngọc Như chỉ muốn vào Nam… và hôm nay là ngày đầu tiên nàng đang ở trong Nam… nàng thích cảnh vật trong Nam… nhưng Ngọc Như không thích người miền Nam… họ lúc nào cũng nhìn nàng… Ngọc Như không hiểu… nhưng rồi nàng cũng nhận ra… quần áo trên người, đôi giày nàng mang, mái tóc của nàng… hoàn toàn không giống người miền Nam chút nào… khi gặp lãnh đạo nhật định phải hỏi cho biết… lãnh đạo cái gì cũng giỏi…
Ngày đầu tiên đi làm, sau buổi lễ nhậm chức, Kiều Nga được Chánh văn phòng Ủy ban Văn Nguyên hộ tống đi tới văn phòng của Bí thư… tuy hai mắt Ngọc Như nhìn về phía trước nhưng dường như có thêm hai mắt phía sau lưng… nghe tiếng bước chân thôi, Ngọc Như bật dậy như cái lò xo, người thẳng tắp quay lại, nhìn về hướng Kiều Nga đang cùng Chánh văn phòng Văn Nguyên đang bước tới, ánh mắt kinh hỷ:
– Thiếu…
– Đã tới rồi sao? Kiều Nga nhanh chóng nháy mắt… Ngọc Như hiểu ý…
– Dạ… em… em tới rồi…
– Hahaha… đồng chí này đã đến ủy ban trình diện từ sáng sớm… nói là tài xế của Bí Thư nên tôi sắp xếp cô ấy ở đây ngồi chờ… – Chánh văn phòng Văn Nguyên giải thích… trong lòng lão thầm giật mình… thông thường Bí thư tới nhậm chức, tài xế do ủy ban lựa chọn điều nhiệm cho Bí thư… trong công việc này lão cũng có được chút cháo… lái xe cho Bí thư huyện ủy… không phải ai cũng làm được… sau này khi Bí thư lên cao, tài xế của Bí thư cũng được đi theo hoặc nếu có thể được điều ra ngoài thì cũng là cán bộ nòng cốt của xã… vì vậy ai cũng đỏ mắt… tranh giành… lão chỉ cần gật đầu cho ai là có phong bì vào túi…
Nhưng lần này không phải như vậy… tài xế của tân Bí thư này hình như là người trong quân đội mà ra… như vậy cái thân thế của tân Bí thư này không tầm thường rồi… nghỉ vậy nên trong lòng vô cùng đề cao cảnh giác… vị tân Bí thư này không phải dễ trêu chọc đâu nha… mình tốt nhất là nên hầu hạ cho đàng hoàng… ai muốn làm gì cứ tự nhiên… không liên can tới mình…
– Hahaha… tài xế thì Bí thư đã có rồi… không biết thư ký thì Bí thư có chỉ thị gì…
Văn Nguyên thân thiết hỏi… ánh mắt mong chờ… hiện nay có cả mấy chục “thí sinh” đang chờ câu trả lời của lão… Nguyên Văn chỉ cần chọn ra 5 người… đưa danh sách lên cho Bí thư quyết định dùng người nào… dù cho Bí thư có vừa ý ai đi nữa thì Nguyên Văn cũng có phong bì coi như đền ơn tiến cử…
Kiều Nga đã quá quen thuộc trong các mánh lới trong quan trường… có câu nước trong thì không có cá… không ai trong sạch… muốn người ta tận tâm làm việc thì cũng phải cho người ta chút lợi lộc… miễn là đừng quá đáng thì cứ mắt nhắm mắt mở.
– Như vầy đi… chú cho tôi danh sách 5 người nữ… trình độ đại học… biết 1 trong 5 ngoại ngữ Anh, Hoa, Nhật, Hàn, Pháp là được… tuổi không quá 40…
Nguyên Văn mừng rỡ… một phần là đúng như lão mong đợi… Bí thư chỉ cần lão đưa lên danh sách 5 người cho Bi thư chọn… nhưng phần lớn chính là ngôn từ “chú” được dùng… nghe qua có vẻ bình thường nhưng thật ra có ý nghĩa rất đặc biệt… “chú” có ý nghĩa coi như là “thân thiết” một chút… có thể thành “đối tượng người nhà hay cùng một phe” của Bí thư… đây là mấu chốt khiến Nguyên Văn kích động… lưng Nguyên Văn hơi cong xuống, kính cẩn nói:
– Vậy nếu không còn gì… tôi sẽ đi sắp xếp… à nè còn chỗ ở của vị này… Nguyên Văn nhìn Ngọc Như hỏi… thông thường nơi ăn chốn ở của tài xế phục vụ Bí thư, là Chánh văn phòng, lão không cần để ý tới nhưng đã muốn tiếp cận Bí Thư thì lão phải biết làm sao khi nhận ra người nữ tài xế này hình như rất thân thiết với tân Bí thư…
– Tạm thời cô ấy sẽ ở chỗ tôi… như vậy đi… ừm… quên nửa… Xe nào dành cho Bí thư… chú giao chìa khóa cho cô ta… ừm… ngày mai cũng được… không gấp, giới thiệu cô ta cho biết hoàn cảnh chung quanh…
– Dạ được… vậy tôi ra ngoài…
…
– Báo cáo lãnh đạo… Thiếu úy Trần Ngọc Như xin chính thức trình diện…
Chờ Chánh văn phòng Nguyên Văn khuất sau cánh cửa… Ngọc Như nghiêm chỉnh hành lễ quân đội…
– Được rồi… được rồi… không cần phải như vậy đâu… từ nay bớt cái lễ nghi quân đội đi… bây giờ ngoài xã hội… phải thích ứng một chút… nghe rõ chưa?
– Dạ rõ…
– Ừm… Từ nay trước mặt người ngoài gọi chị là Bí thư… khi chỉ có hai chị em thì không cần… chiều nay em về ở với chị… cũng gần dọn ra nhà rồi… nếu thích em có thể ở chung với chị… nhà rất rộng, có ý kiến gì không?
– Dạ tuyệt đối phục tùng sự an bày của lãnh đạo ạ… Ngọc Như nghiêm túc đáp…
– Ừm… bây giờ em làm lái xe kiêm luôn cận vệ cho chị… ngoài ra có một số việc chị không tiện đi làm… em sẽ thay chị… trước hết… để cho em làm quen với hoàn cảnh… ừm… phải thay đổi hình tượng một chút… chiều nay đi phố mua sắm quần áo…
– Bộ… em khó coi lắm à? Sao em thấy họ cứ nhìn em chằm chằm í… Ngọc Như ngây thơ nói…
– Hihihi… thường thôi… xã hội bây giờ là vậy đó mà… không có gì… rồi em sẽ quen thôi… nhưng chị bảo đảm với em… mai này họ cũng sẽ nhìn chằm chằm đó thôi… hihihi…
Ngọc Như ngây thơ cười… cũng không hiểu lãnh đạo nói gì…
– Ừm… em có mang súng không?
– Vâng ạ… khẩu Colt 45… có giấy phép đàng hoàng ạ… vì nhiệm vụ có thể hạ sát đối phương không bị truy cứu ạ…
– Ừm tốt… bây giờ ra ngoài ngồi… tạm thời kiêm luôn việc thư ký cho chị vài hôm… có ai muốn đến báo cáo hay bất cứ gì gì đó… ghi nhớ tên tuổi họ… chị sẻ triệu kiến họ sau nếu cần kêu họ lấy hẹn… hiểu chứ?
– Vâng ạ… lãnh đạo yên chí… bảo đảm làm tốt nhiệm vụ…
Bên ngoài văn phòng của Bí thư… một cô gái mặt nghiêm túc ngồi… chẳng làm gì hết ngoài việc đọc tạp chí hoặc lên mạng với máy vi tính…
…
Trưởng CA huyện Cờ Đỏ Bùi Thế Hiển hôm nay trong bộ đồng phục trang trọng, tư thế hiên ngang xuất hiện trong khuôn viên của ủy ban khiến vài cặp mắt của các cô cán bộ len lén nhìn trầm trồ… ao ước… nhưng đại đa số là sợ hãi… bất an.
Hiển đắc ý… 32 tuổi, cấp bậc Thiếu úy, Trưởng CA huyện Cờ đỏ… thời buổi này có thể nói lực “sát thương” vô cùng lớn đối với phụ nữ… nhưng Hiển không phải là thiện nam tín nữ gì, người địa phương thường len lén gọi hắn là Hiển dâm tặc… một cái tên hoàn toàn trái ngược với cái chức vụ Trưởng CA hiện thời của hắn chỉ vì khi nhìn thấy đàn bà nào có chút nhan sắc, có chồng hay chưa có chồng không quan trọng… nếu hắn vừa mắt là tìm cách đụ cho bằng được… vì vậy tai tiếng cũng không ít nhưng chẳng ai dám phàn nàn, khiếu nại, kiện hắn… người ta sợ… trong quá khứ, đã có nhiều người không suy nghỉ đến hậu quả… kiện hắn nhưng Hiển vẫn “bình chân như vại” trái lại khổ chủ thì cuộc đời khốn nạn… nhà tan cửa nát…
Từ đó ai cũng sợ…
Chú hắn là Phó Chủ tịch huyện Phạm Bá Thành… một lão làng trong giới quan trường huyện Cờ Đỏ nói riêng, thành phố Cần thơ nói chung… ngay cả Bí thư Hải của thành phố cũng cấp cho chú hắn vài phần mặt mũi.
Vì vậy Hiển ngày càng kiêu ngạo, ngang tàng hách dịch… chẳng ai dám đối đầu với hắn… có thể nói là hắn coi trời bằng vung. Huyện Cờ Đỏ là bầu trời của Bùi Thế Hiển…
Hiển ít khi đến ủy ban… hôm nay hắn xuất hiện ở đây chỉ vì sáng nay hắn nghe ai cũng trầm trồ khen nức nở nhan sắc của tân Bí thư… vì vậy, lấy cớ “báo cáo công tác”, hắn muốn đến xem hư thật… nếu đúng như lời đồn… hắn kiên quyết cua tới tay… đụ được Bí thư… oai phong dường nào…
Rất quen thuộc với địa hình… Hiển rảo bước thẳng đến văn phòng Bí thư huyện ủy… dọc hành lang, ai thấy hắn cũng cúi đầu đứng nép qua một bên…
Hiển tiến đến trước cửa văn phòng định đưa tay gõ cửa… bất thình lình một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng:
– Vị đồng chí này… khoan đã…
Hiển quay đầu lại nhìn thấy một người con gái cục mịch đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng… Hiển thật là không vừa mắt với vẻ quê mùa cục mịch của Ngọc Như… hắn nhếch mép.
– Chuyện gì? Cô là ai?
– Câu này là phải do tôi hỏi đồng chí mới đúng… đây là văn phòng Bí thư… đồng chí tới đây làm gì?
Ngọc Như nhướng mắt lạnh giọng… nàng vừa đi nhà vệ sinh về thì vừa đúng lúc nhìn thấy có người đàn ông muốn gõ cửa phòng lãnh đạo… liền kịp thời lên tiếng…
– Cô làm việc cho Bí thư à… tôi tới đây gặp Bí thư… nhờ cô thông truyền nói có Trưởng CA huyện muốn gặp Bí thư xin báo cáo công tác…
– Ừm… thì ra là đồng chí trưởng CA… anh có hẹn trước không? Nếu không xin anh về cho… hôm nay Bí thư có căn dặn nếu ai muốn báo cáo công tác xin hãy về… chờ thông báo của Bí thư…
Hiển lộ sắc giận… chưa có ai nói với hắn như thế… con nhỏ nhà quê nầy là ai lại có giọng đáng ghét như vậy? Hiển lạnh giọng:
– Cô biết tôi là ai không? Mau thông truyền là Trưởng CA huyện muốn gặp mặt…
– Anh là ai tôi không cần biết… mời anh rời khỏi chỗ này… Ngọc Như nói như quát… tay chỉ ra hướng cửa… Cửa chánh thông vào văn phòng lại không đóng nên tiếng ồn ào làm cho vài người hiếu kỳ ghé mắt nhìn vào…
Hiển giận run… không trừng trị con nhỏ nhà quê này thì sau này mặt mũi coi như mất hết… hắn định nổi khùng… vừa lúc đó cánh cửa phòng Bí thư mở ra…
– Chuyện gì? Sao ồn ào vậy?
Hiển sửng sốt… trước mắt là một người con gái đẹp như minh tinh xứ Hàn… quyến rũ…
– Báo cáo lãnh đạo… người này nói muốn đến báo cáo công tác… em đã nói hắn về chờ thông báo nhưng hắn không nghe…
Ngọc Như tức giận nói…
– Bi thư… xin chào… tôi là Bùi thế Hiển, Trưởng CA huyện… muốn được gặp để báo cáo công tác…
– Đồng chí Hiển… anh cứ về chờ thông báo của tôi… hiện giờ tôi còn có việc quan trọng khác cần làm. Vậy đi…
Không nói thêm tiếng nào… Kiều Nga quay vào trong… cánh cửa đóng lại… nét mặt Trưởng CA Hiển sượng trân… hắn đứng như trời trồng… mặt lúc đỏ lúc trắng…
– Đồng chí này… anh nghe rõ Bí thư nói rồi chứ gì? Mời anh đi ngay cho…
Ngọc Như nhếch miệng khinh thường… đưa tay mời Hiển bước ra hướng cửa…
Nhục… Hiển chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này… mặt đen như đít nồi hắn quay lưng bước ra… trong lòng cười lạnh… “Đụ má… tao sẽ đụ cho con đỉ mầy banh lồn… sẻ kêu mầy quỳ lạy bú liếm cặc tao… chờ coi đi… tao hiếp trước giết sau… tao không làm tao sẽ không là Bùi thế Hiển”.
Bản tánh vốn dâm dục hung tàn… Hiển tưởng lần này cũng như những lần khác… hắn không ngờ rằng đây là lần cuối trong cuộc đời của hắn…
Chỉ tại hắn muốn đưa đầu vào rọ… hắn không thể trách ai được…
Ngọc Như bước vào nhìn Kiêu Nga áy náy nói:
– Xin lỗi lãnh đạo… ngày đầu tiên đã làm ồn ào như vậy…
– Hihihi… gì chứ? Em làm tốt lắm…
– Hả? Em đâu có làm gì… Ngọc Như trợn tròn hai mắt nói.
– Em nghe cho kỷ đây… hắn là tên vô lại… là người đầu tiên chị cần phải diệt trừ… nay mai em có nhiệm vụ đặc biệt là truy tìm bằng chứng cho chị… Chị có cả một đống hồ sơ… nhưng bây giờ khoan nói… chúng ta đi ăn cơm… hihihi…
Cũng như Kiều Chinh đã nói… Kiều Nga ngày đầu tiên nhậm chức đã bắt đầu chơi trò “cọp giả nai diệt sói”…
Thiếu tá Kiều Nga… Tổ trưởng tổ tình báo Cục An ninh quốc gia khi làm việc gì cũng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng… vì vật trước khi tới huyện Cờ đỏ nhậm chức… tuy chưa từng gặp mặt nhưng hồ sơ của mỗi cán bộ trong huyện thì nằm lòng…
…
Việc Cục trưởng Cục CA Thành phố Vĩnh Long bị bắn gãy chân chỉ trong một đêm lan truyền với tốc độ chóng mặt… người dân Vĩnh Long sửng sốt, vỡ òa sung sướng… họ tiếc là người nữ quân nhân kia sao không “độp” luôn hai tên còn lại… như vậy đủ biết là ba tên này còn rất nhiều “nợ máu” với người dân địa phương…
Cả ba đang bị giam giữ… tại Cục an ninh quốc gia địa phương với tội danh mưu đồ ám sát lãnh đạo… Tội này không nhỏ a…
Chủ tịch tỉnh Lý Quang Lâm nét mặt hầm hầm. Đen như đít nồi… trước mặt lão, người em rể và em gái ngồi im thinh thích, đang hứng chịu sự thịnh nộ của lão…
Đêm qua Cục An ninh xét nhà… tịch thụ nửa kí lô ma túy… Lưu Kiến Quân tuy đã 36 tuổi nhưng vẫn còn ở chung với cha mẹ… Cha hắn Lưu Tiệp là Phó Chủ tịch Thành phố, mẹ hắn Lý ngọc Lam trưởng phòng tài chính… 1/2 kí lô ma túy trong nhà rất khó mà ăn nói nhưng với địa vị Chủ tịch tỉnh của lão… cũng không đến nổi nào…
Người của Cục An Ninh đang tiến hành điều tra thì xảy ra chuyến Cục CA thành phố “ám sát” họ… Ai cũng biết Cục CA là sân sau của Chủ tịch Quang Lâm… như vậy cho dù có lấy nước cả dòng sông Hậu, sông Tiền cũng rửa không sạch…
– Anh… anh hai à… bây giờ mình phải làm sao đây?
Lý Ngọc Lam run run hỏi… trên mặt tô một lớp phấn dày cộm, người to béo nhìn rất thô bỉ hoàn toàn ngược lại với người chồng Lưu Tiệp… mảnh khảnh, như một ông giáo viên gương mẫu… Ngọc Lam không lo lắng cho Lưu Kiến Quân lắm… chỉ sợ ảnh hưởng đến địa vị hiện tại… thằng con trời đánh kia bụng làm dạ chịu… đã nhiều lần chùi đít cho nó… tánh nào tật nấy… ráng chịu đi thôi, đừng trách bà…
Không phải Ngọc Lam không có tánh người… nhưng nhà họ Lý ai cũng quyết đoán, tàn nhẫn nếu cần để giữ lấy lợi ích bản thân… Lưu kiến Quân giống như là một khối bướu độc trên cơ thể… nếu đã đến lúc cần phải cắt đi thì phải cắt thôi…
Lưu Tiệp thản nhiên… không xúc động… bên ngoài Lưu Tiệp có hai đứa con riêng với vợ bé… Lưu Kiến Quân có chết hay tù mọt gông cũng là vấn đề của hắn… hắn có khi nào coi Lưu Tiệp là cha đâu?
– Còn làm sao nửa? Thằng mất dạy kia thì coi như là xong rồi… hai đứa bây đừng tốn công vô ích… tao chỉ sợ họ nhân chuyện này làm tới… lần này phải tổn hại rồi… Chờ coi họ muốn sao… Hai đứa bây về đi… lão khoát khoát tay như đuổi ruồi…
– Vậy được… tụi em về… có chuyện gì anh cứ quyết định… Lưu Tiệp nói…
…
Hai người vừa ra khỏi… Mẫn Nhi đem tách trà nóng vào đặt lên bàn… vòng ra sau hai tay đặt lên hai bên màng tang xoa nhẹ…
– Anh đó… cần gì lo nhiều… cứ bỏ mặc đi… đâu phải lần đầu… cứu hắn lần này hết lần khác… anh cứu được bao nhiêu lần chứ?
Phó Chánh văn phòng Ủy Ban nhân dân Trần Mẫn Nhi, cũng là Thư ký riêng của Chủ tịch tỉnh Lý Quang Lâm, giọng oán giận… gương mặt đẹp liếc Chủ tịch tỉnh trách móc…
Một trong top 10 của cuộc thi hoa hậu Việt nam năm 2000 hiện nay vẫn còn được coi là “sắc nước hương trời” ở tuổi 35… dáng người cân đối, đẫy đà, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần lồi thì lồi… cặp vú cao vời… nhìn vào đủ để các bậc mày râu sặc máu mũi… Cũng chính vì vậy mà lọt vào mắt dê của Lý quang Lâm… Trân mẫn Nhi vào Ủy ban nhân dân từ một cán bộ bình thường chưa được 5 năm đã nhảy lên chức vụ Phó Chánh văn phòng… mọi người ai cũng hiểu nhưng cứ làm như không hiểu… Một đặc tính tiêu biểu cần có bất thành văn của cán bộ nhà nước…
– Hahaha… em nói sao thì sao đi… ừm… chiều nay mình đi đâu ăn cơm…
Lý Quang lâm vừa nói vừa đưa tay kéo Mẩn Nhi ngồi lên đùi lão, tay không thành thật luồn vào dưới váy mò lên…
– Chiều nay không được… em phải về bên nhà anh Hữu ăn cơm… sinh nhật của ba anh ấy… ngày mai đi…
– Sao đúng lúc vậy… hình như mới sinh nhật mấy tháng trước mà? Lý Quang Lâm tỏ vẻ không hài lòng…
– Hihihi… cái gì mấy tháng trước… tầm bậy tầm bạ… mai đi… muốn sao cũng được… Mẫn Nhi lẳng lơ nhìn Chủ tịch Lâm nhếch miệng cười… trườn mình ngồi xuống kéo khóa quần lão… lôi cặc lỏ ra ngoài… sóc sóc mấy cái… liếm lên liếm xuống mấy lượt… bỏ vào miệng… đầu gục gặc…
Lâm Chủ tịch chồm người đưa tay lòn vào cổ áo bóp vú… hai mắt lim dim… miệng rên rỉ…
…
Hai ngày nay, trong nhà của đại gia Huỳnh Tuấn Anh thiếu đi sự náo nhiệt, thường là buổi sáng cả nhà quây quần vừa ăn sáng vừa chuyện trò rôm rả nhưng từ lúc cậu ba Tuấn Kiệt xảy ra chuyện sinh khí hình như không còn, đám người là trong nhà cũng biết thân, im lặng làm bổn phận… không khí thật ảm đạm.
Chuyện gì khác thì còn dể nói chuyện… chuyện dính líu tới độc phẩm, ai nghe cũng sợ hãi, sợ liên lụy tới mình… nên tránh xa… phủi sạch quan hệ, trở mặt 180 độ chứ đừng nói chi là giúp đỡ…
Đó là tình trạng của đại gia Huỳnh Tuấn Anh hiện nay, cách đây hai ngày, lão còn tự tin, cho rằng với cái quan hệ thân thiết hữu hảo với cán bộ cao cấp tỉnh thành… Tuấn Kiệt sẻ nhanh chóng về nhà… chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không… hơn nửa lão tin tưởng Tuấn Kiệt bị bạn bè lợi dụng hãm hại… Cùng lắm là bỏ chút tiền…
Hai ngày trôi qua… Tuấn Anh không nhận được phản hồi từ những người lão cho rằng sẽ giúp được mình…
Hoàn toàn im lặng… Tuấn Anh nhiều lần gọi lại, không ai bắt máy… hoặc bắt máy nói qua quýt rồi vội vã bận cuộc họp quan trọng… khác hẳn trước đây, rất là thân thiết…
Đầu tóc của Tuấn Anh đã bạc nhiều… cuối cùng lão đã hiểu đời là thế đấy… lão có tiền nên bị lợi dụng, có chuyện nhờ thì họ làm ngơ… Tuấn Anh âm thầm nhất định phải có thế lực của riêng mình.
Ngọc Trinh, vợ lão… khóc sưng cả hai mắt… hai ngày nay bà không biết được Tuấn Kiệt đang bị nhốt nơi nào…
Tuấn Hào, Tâm Đoan cũng không biết làm gì hơn, trong nhà bỗng nhiên thiếu sinh khí…
Lúc này chuông di động của Tuấn Hào vang lên, hắn chẳng buồn bắt máy… giờ phút này hắn không muốn liên lạc với ai…
Tiếng chuông di động của Tuấn Hào reo một lúc rồi tắt, di động của Tâm Đoan vang lên…
– Ý… là anh ba… anh ba đó… anh hai… là của anh ba… Tâm Đoan reo lên… vội vàng bắt máy trước sự kích động của người thân…
– Anh ba… anh đang ở đâu… Tâm Đoan thúc thít khóc…
– Tâm Đoan… nói ba và anh hai mau tìm cách cứu anh… anh bị oan… Tuấn Kiệt khóc trong điện thoại…
– Mau bấm nút speaker cho mọi người nghe…
Tuấn Anh nóng lòng giục… ít ra cũng có tin rồi… lão muốn biết thật sự đã xảy ra chuyện gì…
– A lô… ba đây… Tuấn Kiệt… con đang ở đâu? Nói cho ba biết… đừng sợ… bằng mọi cách ba sẻ cứu con ra…
– Con… con cũng không biết… nói anh hai, Tâm Đoan tìm Trần Đức…
– Trần Đức? Ai vậy?
Huỳnh Tuấn Anh ngẩn ra… cái tên Trần Đức đối với lão hoàn toàn xa lạ…
– Tuấn Hào… em nói gì? Tìm Trần Đức? Hắn là người bắt em sao?
– Không… không phải nhưng hôm qua hắn có tới đây… chính hắn thẩm vấn em hôm qua… anh hai… nói với ba mau tìm hắn… nói em bị oan… người ta hãm hại em… huhuhu…
– Tuấn Kiệt… alô… alô…
… Đường dây đã cắt…
Ngọc Trinh nhìn chồng, nhìn con trai rồi quay nhìn Tâm Đoan… Bà nghe, hiểu rất rõ ràng… Tuấn Kiệt có nói tìm người tên Trần Đức để cứu hắn…
– Trần Đức là ai vậy?
Tuấn Anh nghi hoặc nhìn Tuấn Hào và Tâm Đoan hỏi.
– Hắn… là bạn của bạn con…
Tâm Đoan nghi hoặc đáp… nàng nhớ lại khuôn mặt trẻ, đàn hay hát hay, nàng rất có cảm tình, lúc nghe nói Trần Đức thẩm vấn Tuấn Kiệt… Tâm Đoan sửng sốt, nàng không hiểu lắm, bạn trai của nhỏ Yến lợi hại vậy sao? Hắn là ai vậy?
– Mau… mau liên lạc với người đó… Ngọc Trinh hối thúc…
– Con… con không biết số của hắn nhưng để con gọi nhỏ Yến… Trần Đức là bạn trai của Yến…
Tâm Đoan bấm số…
Tuấn Anh nhìn Tuấn Hào trầm giọng hỏi:
– Con biết người này?
– Không quen… chỉ có gặp một lần trong buổi tiệc họp bạn của Tâm Đoan…
Tuấn Hào củng nghi hoặc… theo hắn biết Đức là Tổng giám đốc gì đó của một công ty nhỏ nhoi… lại là cán bộ tép riu ở Ủy ban thành phố…
– Alô… Yến hả… là Tâm Đoan nè… bạn khoẻ chứ…
– Tâm Đoan hả? Không ngờ đấy… mình vẫn khoẻ… bạn thế nào?
– Mình… ừm… không được tốt lắm… Yến à… cho mình hỏi… bạn có thể cho mình… ây da… chuyện là vầy… Tâm Đoan tóm tắt…
Nghe Tâm Đoan nói… Yến sửng sốt, Đức “lợi hại” vậy sao? Là ông chủ cũng là bạn trai của nàng, Yến chỉ thấy Đức rất phong lưu, khôi hài, lúc nào cũng cà rởn hihi haha và lại thích “chuyện đó”… ai ngờ còn có một mặt khác lợi hại mà nàng chưa biết… hắn còn bao nhiêu bí mật nửa?
– Ừm… hai là vầy đi… để mình liên lạc với anh ấy… sẻ gọi lại cho Tâm Đoan sau… yên tâm đi… mình sẽ cố gắng liên lạc với bạn trong thời gian nhanh nhất…
– “Yến… mình cảm ơn bạn”… Tâm Đoan thúc thít…