Phần 87
– “Sao hả? Bạn của em nói sao?”Tuấn Hào nóng lòng hỏi.
– Yến liên lạc với bạn trai xong sẻ gọi lại cho em… nhanh thôi…
– Ít ra cũng có tin tức của Tuấn Kiệt rồi… bây giờ mình cứ chờ…
Tuấn Anh gật gù… nét mặt bớt căng thẳng… đã có chút hy vọng…
Lúc này Đức đang trên trên đường đến trường, đầu óc đang tính tóan… di động kêu vang…
– Sao sớm vậy… nhớ anh hả? Hihihi… chiều nay 7 giờ anh tới đón em…
– Ừm… có người… là người nhà Tâm Đoan muốn gặp anh…
“Nancy đúng là nữ Gia cát mà… đoán đâu trúng đó…” Đức không ngạc nhiên, âm thầm đưa ngón tay cái khâm phục nữ Gia cát Nancy.
– Ừm… anh biết rồi… thôi như vầy đi… sẳn chiều nay lúc hai đứa mình ra ngoài ăn cơm… bảy giờ rưởi hẹn gặp họ ở The Lighthouse đi… cùng nhau ăn cơm nói chuyện…
Yến mừng rỡ… tuy muốn giúp bạn nhưng nàng cũng không muốn buổi chiều hẹn hò của hai người bị “làm phiền”… thời gian ăn một bửa cơm có chuyện gì nói cũng xong mà…
…
Vừa cúp di động chưa được phút… máy lại kêu vang… liếc nhìn màn hình, là số lạ…
– A lô… ai vậy?
– Đức ca… là em đây… Thắng đây…
– Ừm… hahaha… có chuyện gì à? Đức lấy làm lạ… chắc chắn là có chuyện gì quan trọng nên tên này mới gọi mình giở này…
– Đức ca… anh có rãnh không… có chuyện quan trọng cần báo cáo với anh…
– Nói đi… tóm gọn một chút… tôi coi sao đã… Đức nghiêm giọng…
– Đức ca… là con mụ tú bà kia đó… đã cho người liên lạc với em… nói là muốn đích thân gặp Đức ca… anh coi…
… Đức trầm ngâm suy nghỉ…
– Hiểu rồi… nói với bà ta… ừm… chiều nay 6 giờ… gặp tại quán OK LAK KOPI… vậy đi… giữ bí mật… đừng cho ai biết… anh cùng đi với họ…
– Dạ em hiểu Đức ca…
Thắng kích động… như vậy coi như mình bỗng nhiên trở thành “thân tín” của Đức ca rồi… chỉ như vậy thôi cũng đủ làm giàu…
– Sao hả xếp? Đạt đang đứng kế bên… khép nép mong đợi…
– Được rồi… 6 giờ chiều nay nếu bà ta muốn gặp lão Đại… tới quán cafê OK LAK KOPI.
– Xếp… không phải là “gày bẩy chụp” bà ta chứ hả… Đạt lo ngại…
Thắng cười khẩy: “Mầy coi lão Đại tao là ai hả? Nói cho mầy biết nếu lão Đại muốn bắt bà ta thì sớm hay muộn gì bà ta cũng chạy trời không khỏi nắng… muốn gặp thì tới còn không muốn thì thôi… tùy tụi bây”.
– Hahaha đừng có nổi quạo mà xếp… em chỉ sờ sợ chút chút thôi… nghe xếp nói vậy em yên tâm rồi… nà ly này em mời xếp… hahaha Đạt nét mặt hèn mọn nâng ly bia mời đội trưởng Thắng lấy lòng…
…
Đức vừa cúp di động chưa được bao lâu, di động lại vang lên… “hôm nay coi bộ không yên tỉnh được rồi”… liếc mắt nhìn màn hình, nghỉ bụng…
– A lô… lại có chuyện gì vậy?
Dỉ nhiên là có chuyện cần hỏi… bộ anh tưởng tôi muốn gọi anh nói chuyện trên trời dưới đất à? Thụy Vũ một bụng nóng run… người khác chỉ cần nàng gọi tới sẽ tươi cười nịnh bợ còn cái tên này làm như là bị phiền lắm vậy… càng nghỉ Thụy Vũ càng tức…
– Đừng nóng… nói đi… tại tui là vậy đó mà hihi… chuyện gì vậy “cưng”…
Thụy Vũ dở khóc dở cười… dám gọi nàng là “cưng”… nhưng không hiểu sao lại không nổi quạo trái lại nàng cảm thấy có chút thích thích…
– Sắp có chương trình văn nghệ rồi… nên muốn tham khảo với anh phải nên chọn loại nhạc nào… tổ chức ra sao mới có sắc thái mới…
– Ừm… hôm nay thứ ba… ngày mốt thứ năm ăn cơm chiều rồi bàn… sao hả?
– Ừm được… thứ năm… 7 giờ được không? Tôi sẽ nói với Tú Nhi… bà chủ ban nhạc…
– Được… vậy đi… à quên nửa… tui không trả tiền lần này đâu nha…
Thụy Vũ cười hihi… nhớ lần trước hắn chi “đậm” cho bửa ăn hôm đó, trong lòng cũng ái náy… ai biểu hắn “hổn láo”…
– Hihihi biết rồi… vậy ở đâu.
– Tùy các cô… quán cốc cũng được, nhưng tôi nhất định lần này tôi không trả 1 xu… các cô không đem tiền thì ở lại rửa chén trừ… vậy đi…
Đức cúp máy… Thụy Vũ cười hihi… trong lòng cảm nói chuyện với hắn, chọc phá hắn mặc dù hắn làm nàng giận nhưng lại thấy rất vui vẻ…
…
Đức bước vào hội trường đã thấy Quyên đang ngồi vẫy tay với nó… Đức càng ngày thấy Quyên càng hấp dẫn… hôm nay trang điểm nhìn thật lộng lẫy… cái miệng thật đáng yêu… nhớ tới lúc Quyên ngậm cặc mình… Đức cảm thấy cổ họng khô ran…
– Trưa nay mình đi đâu ăn trưa vậy?
– “Mới sáng sớm đã nghỉ tới chuyện ăn trưa rồi?”Quyên cười hì hì hỏi trêu.
– “Chị hiểu Đức muốn nói gì mà…” Đức nét mặt dâm dê đáp trả.
– “Cậu thiệt là…” Quyên nét mặt ửng hồng lườm yêu… “cằn nhằn”.
– Hihihi… ghiền rồi… biết làm sao bây giờ… chị nói đi…
– Không thèm nói với cậu…
Quyên “hờn dỗi”ngoài mặt nhưng trong lòng đắc ý khi Đức có vẻ mê nàng… hôm nay Trí về quê, tuần sau mới về… nên Quyên có ý rủ rê Đức về nhà… từ khi cho Đức đụ… cái nhìn đối với chồng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất… những gì Trí khoe khoang là “thần thương vô địch” đúng là trò cười… sáng nay trước khi đi, Trí cũng ra sức đụ… Quyên đã có sự so sánh… lúc đó trong đẩu cứ tưỡng tượng Trí là Đức… Quyên hơi hổ thẹn… biết mình đã biến thành dâm phụ rồi…
Hai người vẫn ngồi chỗ củ… cuối hội trường vừa đủ nghe rõ lời nói của giãng viên… hôm nay chỉ có hai người Đồng Giao và Thanh Nhả, Hoàng Kỳ chính thức đã trở thành Hiệu trưởng nên không tham gia vào khóa dạy…
– Không biết… ừm… Phó Chánh văn phòng Du kia hình như muốn làm thân với mình… hôm qua có rủ rê đi ăn trưa… nói có chỗ ngon gần đây…
– Rủ chị à? Phải cho tên đó biết mặt mới được… Đức gằn giọng… giả bộ “ghen”.
– Cậu nói tới đâu rồi… hắn rủ hai người mình… hình như có ý muốn làm thân với cậu đó…
Quyên trước đỏ mặt sau bĩu môi…
– Hihihi… đùa chơi thôi… ừm… chị thấy hắn thế nào? Dùng được không?
– “Thuộc loại người hám lợi… năng lực thì chưa biết”… Quyên đáp… ánh mắt tò mò nhìn Đức…
– “Ai lại chẳng hám lợi… quan trọng là nhất trung thành sau đó mới nói tới năng lực… năng lực giỏi nhưng thiếu trung thành cũng không tốt”… Đức thờ ơ nói…
Quyên làm sao không hiểu ý Đức muốn ám chỉ gì… nên cũng bóng gió trả lời gián tiếp…
– Ừm… cậu nói cũng phải… trung thành rất quan trọng…
…
Vừa lúc này, chuông reo… 10 giờ là giờ nghỉ giải lao đầu tiên… Đả hai tuần nay Phó chánh văn phòng Du lúc nào cũng chờ cơ hội để làm thân với Đức… tiếc là nó thường nghỉ buổi chiều… hôm nay hắn quyết tâm tìm cơ hội nên khi chuông vừa reo, hắn liền bước về phiá hai người, cười thân thiết.
– Hahaha… hai vị có hứng thú cùng nhau đi ăn trưa? Tôi biết gần đây có một chỗ không tệ…
– “Chánh văn phòng Du đã có lòng như vậy thì nhất định phải đi thử cho biết rồi… nhưng buổi trưa đâu có nhiều thì giờ chứ… như vầy đi… tìm một nhóm người kiếm bửa nào cùng nhau vui chơi ăn tối… Chánh văn Phòng Du thấy có được không?”Đức cười đáp…
Du mừng rỡ… hắn đã dày công nghiên cứu “lịch sử” của người thanh niên trước mặt… càng tìm hiểu hắn càng kinh hãi… ai quen biết thân thiện với người trẻ tuổi này đều thăng tiến, ai đối đầu đều có kết quả không tốt vì vậy hắn càng quyết tâm thực hiện câu “chim khôn lựa cành mà đậu”… Đang tìm cách mời Đức ăn trưa là muốn tỏ lòng thân thiện… nhưng Đức lại có ý muốn hắn rủ rê một nhóm người… như vậy hắn có dịp phô trương một chút… là cơ hội tốt…
– Tốt quá… tốt quá… cứ quyết định như vậy… tôi sẽ mời một số người chúng ta cùng nhau vui chơi một bửa để siết chặt quan hệ… thôi tôi không làm phiền hai vị… liên lạc sau… à… tôi và Cục trưởng Ngọc là anh em họ đấy… cô ấy có hỏi tôi dạo này cậu thế nào…
Du đem “quan hệ” bà con với Cục trưởng Ngọc ra không phải để khoe khoang… trong thâm tâm chỉ muốn cho Đức biết Du hắn là “phe ta người một nhà”…
– Vậy sao? Cũng đã lâu rồi không liên lạc… không biết Cục trưởng lúc này ra sao rồi… ây da… chị Quyên à… hình như từ lúc Chánh văn phòng Ngọc lên chức tới giờ cũng lâu rồi ha…
Người nói vô tình nhưng người nghe tâm tư giật thót mình… Du rảo bước ra ngoài kiếm một góc khuất gọi di động cho Ngọc…
– A lô… có chuyện gì?
Đang ngồi trong văn phòng… nhìn màn hình, thấy Du gọi tới Ngọc không hài lòng lắm… nhưng lóng rày, Du thường hay tới nhà, mỗi lần tới cũng đều mang quà cáp… thôi thì cho hắn chút mặt mủi nên bắt máy… tuy nhiên lời nói rất cao cao tại thượng…
– Em họ à… chuyện là vầy… vừa rồi có trò chuyện dăm ba câu với học viên Đức… nghe cậu ta nói với cô Quyên là đã lâu rồi không biết em họ lúc này ra sao… không có tin tức… hahaha… chỉ có vậy thôi… thôi không nói nửa… đã tới giờ trở lại lớp…
Du cúp di động… bĩu môi khinh thường: “Hiểu sao thì hiểu… tao đã thông báo rồi đó… liệu hồn đi… muốn ăn cháo đá bát thì tùy…”
Ngọc sửng sốt… nàng làm sao không hiểu ý người anh họ này muốn nói gì chứ… thầm trách mình say sưa trong vinh quang mà quên liên lạc với Đức rồi… không biết nó có coi mình thuộc loại “qua cầu rút ván” không đây? Nghỉ tới đó Cục trưởng Ngọc cảm thấy lạnh toát cả sống lưng… vội vã lấy di động gọi…
– A lô…
– Đức hả? Là chị Ngọc đây… cậu khoẻ chứ?
– Ừm… không tệ lắm… Cục trưởng… chị gọi tôi có chuyện gì sao?
– Khi nào cậu có rãnh… mình ra ngoài ăn cơm nhé?
– Không cần đâu… tôi bận lắm… thôi chào nha…
Đức cúp máy… vừa đúng lúc hết giờ nghỉ giải lao…
– “Vừa rồi nghe cậu nói chuyện… là Cục trưởng Ngọc gọi à?” Quyên tò mò hỏi…
– “Ừm… mời tôi có rãnh đi ăn cơm… tôi không rãnh”… Đức lạnh nhạt đáp.
– Sao vậy? Có chuyện không vui sao?
– Tôi không phải khó lắm đâu nhưng ghét nhất là người có khuynh hướng “cúng chay rồi đuổi thầy chùa…”loại người này không đáng tin cậy…
– Tôi không nghỉ Cục trưởng Ngọc là người như vậy…
Quyên thấy Đức có thành kiến với Ngọc… trong bụng hớn hở nhưng ngoài mặt rất “đạo đức giả”.
– Phải cũng được… không phải cũng được… để coi làm Cục trưởng được bao lâu… hihihhi thôi không nói nửa…
Trong văn phòng, Ngọc đang đứng ngồi không yên, nàng biết uy tín, năng lực, ảnh hưởng của Đức thật là thông thiên… tự trách sao mình lại hời hợt như vậy… quên cả chuyện thường xuyên liên lạc với người đã nâng đỡ mình… lẻ ra nàng phải thường xuyên liên lạc với Đức mới phải… để nó có dịp đụ nàng khi nó muốn chứ không thể chờ Đức muốn thì gọi… như vậy là thiếu lòng thành… hơn nửa Đức đụ thật sướng… càng nghỉ Ngọc càng thấy mình thật ngu xuẩn… phải tim cách mới được… vì vậy liền gọi di động…
Đức không phải vì muốn đụ… đàn bà nó không thiếu nó cũng không có đủ thì giờ để đụ xoay vòng… vấn đề là nó thấy Ngọc hình như là người “ăn cháo đá bát” khi đã thượng vị vào cái chức Cục trưởng… nó không thích loại người như vậy… Ngọc lại nghỉ nó muốn đụ… nàng đã nghỉ quá xa rồi…
Cúp di động xong Đức ngồi thả hồn hít hương thơm trên người mỹ phụ đang ngồi bên cạnh…
– “Chị Quyên à… trên người chị có mùi thơm rật dễ chịu”… Đức nịnh…
– “Cậu thích à?”Quyên dí dõm hỏi…
– “Thích hay không thứ Sáu chị sẽ biết”… Đức nói toạt ra, ánh mắt dâm dê ngay vùng núi đồi… co dãn, săn cứng bóp thật đã tay… vừa nghỉ trong đầu cặc liền đội lên trong quần…
– Tại sao phải chờ đến thứ Sáu? Lúc nào cũng được mà…
Đức sửng sốt… câu này quá khêu khích đi… càng làm cho lửa dục nó bùng lên…
– “Có thì giờ mới được chứ”… Đức nuốt nước bọt…
– Hihihi… tùy cậu thôi… ông xã tôi về quê tuần tới mới trở lại…
Đức mừng rỡ… đúng là số hên mà… luôn có đàn bà hầu đụ… trong đầu âm thầm tính toán… xong học 4 giờ… đưa Quyên về nhà đụ một cái… 6 giờ có hẹn… 7 giờ đón Yến đến nhà hàng ăn cơm chiều… gặp mặt nhà thằng Tuấn Kiệt… bận rộn ha… nghỉ đến chiều nay nắc Quyên trên chiếc giường của hai vợ chồng nàng… cặc trong quần Đức lại cứng lên…
– Hahaha chị Quyên à… iêu chị chết đi được… vậy chiều nay Đức đưa chị về cho biết nhà ha… có được không?
– Đã nói tùy cậu mà… Quyên lẳng lơ đáp…
…
– Các anh chị em học viên nghe đây…
Thanh Nhả lớn tiếng… mọi người đá tập trung càng tập trung hơn… bàn tay Đức len lén không thành thật sờ đùi mỹ phụ… không phải lần đầu… Quyên cứ để nó mò, nhiều lúc nó làm gan luồn tay vào váy…
– Cuối tuần này bỏ… cuối tuần tới… chúng tôi sẽ có một cuộc cắm trại dã ngoại… địa điểm sẻ thông báo sau… mong các anh chị em sẻ tham gia đầy đủ… mỗi cá nhân đóng góp 200 ngàn cho hai ngày ăn uống, và sinh hoạt cộng đồng…
Mọi người phấn khích… lâu lâu ra ngoài đồng quê sinh hoạt vui chơi cũng là điều tốt…
– Chúng ta sẽ tổ chức nấu ăn ngoài trời, chơi văn nghệ và thi đấu thể thao, chơi các trò chơi vâng vâng và vâng vâng… ai biết gì thì làm cái đó…
– Hay đó… tui sẽ nấu cho mọi người ăn… hahahaa Đức xung phong giành lấy chuyện nấu ăn…
– Tốt… vậy thì cậu sẽ nằm trong đội bếp núc… Thanh Nhả cười vui vẻ.
– Hihihi nấu ăn thì dễ nhưng sau khi tui nấu… tìm được người ăn mới khó… hihihi…
Cả hội trường cười ầm lên… Đồng Giao cúi mặt cười run cả vai… “Tên này đúng là cực phẩm”…
Thanh Nhả Nhà quắc mắt…
– Cậu cứ nấu… không ai ăn… tui ăn…
– Ừm… hihihi… hy sinh vì tập thể giảng viên cô thật là đáng iêu nha…
Cả hội trường ôm bụng cười nghiêng ngã… Thanh Nhả mặt đỏ ửng… muốn quát mắng nhưng thấy không ổn… không có gì hổn láo, bất kính… người ta nói cô đáng iêu… chử iêu có nhiều nghĩa… có vấn đề gì? Điều nàng chỉ có thể làm là “tảng lờ”… giả điếc…
– Thôi được rồi… mọi người nhớ chưa, hảy tham gia đông đủ… bây giờ chúng ta tiếp tục buổi học hôm nay…
Thanh Nhả mĩm cười liếc xéo từ nơi khóe mắt nghỉ bụng: “Mai mốt tới nhà nịnh bợ… sẽ biết tay bà”…
…
Hai vợ chồng Quyên ở trong căn hộ chung cư phường Hưng Thạnh… vừa đủ để hai vợ chồng ở… cuộc sống của 2 vợ chồng Quyên có lẻ không giàu nhưng cũng không tệ…
– Chị vào trước… nói số nhà 10 phút sau Đức vào…
Bản tánh gian phu đã quen nên vô cùng đề cao cảnh giác… Đức đề nghị…
– Không cần đâu… tầng hai chí có 4 căn hộ… hai căn hộ kia chưa có người… căn còn lại hai vợ chồng già… đừng hồi họp… cứ như bình thường là được rồi…
– Ừm… hihihi… hơi khẩn trương một chút…