Phần 88
Vừa bước vào nhà, không khí trong nhà oi bức… Quyên bật điều hòa rồi thản nhiên cởi quần áo… hai mắt Đức đã hao háo nhìn Quyên thoát y… biết nó đang trố mắt nhìn, Quyên cố tình khêu khích từ từ cởi từng cái một… Trí, chồng nàng thường nói đàn ông thích nhất là nhìn đàn bà thoát y… Quyên tin tưỡng Đức không ngoại lệ…
Nhưng Quyên cũng thích thú khi thấy Đức cũng đang trút bỏ quần áo trên người… thành ra nàng nhìn nó… nó nhìn nàng… hai thân hình phút chốc đều lỏa lồ…
– “Mình tắm chung đi”… nhìn thân hình bốc lửa của Quyên, cặc Đức hùng hổ muốn nổ tung lên…
– Ừm… Quyên cười lẳng lơ… vẻ mặt xuân tình đầy khiêu khích…
Đức bước tới ôm nàng, môi kề môi… lưởi nó tìm lưỡi nàng… Quyên mãnh liệt đáp trả… ngay giữa nhà, hai thân hình trần truồng ôm nhau, hối hả sờ soạn lẫn nhau… Quyên ngồi xuống cầm cặc Đức há miệng cho nó đút vào… nàng đam mê mút liếm, tay xoa bìu dái… sáng này, Quyên để Trí đụ miệng nàng như cái máy, còn bây giờ nàng đang mút cặc người tình trẻ với tất cả sự đam mê… Đức “đâm” lúc cán vào cổ họng… Quyên ngộp thở… ho sặc sụa…
– Cậu muốn giết người sao? Quyên lườm…
– Hahaha… sướng quá… càng sâu càng sướng…
Đức dìu Quyên vào nhà tắm… vặn vòi sen, hai thân hình lại dính sát vào nhau… để lưng Quyên dựa vào tường, Đức ngồi xuống, gát một chân nàng lên vai mình, cửa hang mở rộng, đầy ấp nước, nó áp miệng vào mút…
Quyên nấc lên, ghì sát đầu nó vào… Đức đưa lưỡi vào hang sâu ngoái ngang ngoái dọc…
Một chân quàng qua eo Đức, lưng dựa vào tường… hai tay nàng quàng qua cổ nó… hai tay nó vịn hai bên mông nàng vừa ra sức kéo vào vừa nắc tới… nó đứng nắc liên tục… cặp vú run động theo nhịp nắc…
– “Ông xã chị đi chừng nào về”… Đức vừa nắc vừa hỏi…
– “Tuần tới… chi vậy?”
– Haha vậy ngày nào Đức cũng đưa chị về… hahaha.
– Đồ tham lam… tùy cậu… cậu muốn sao thì sao đi…
– Thiệt? Chị nói đó nha… Đức muốn chị ngậm sâu vô… thử lại nha…
– Ngộp thở…
– Từ từ rồi quen mà… thử nha… mổi ngày mổi thử… cho tới khi nào được mới thôi…
– Đồ quỉ cậu… hình như mắc nợ cậu sao í…
– Hihihi… vậy coi như là chị hứa rồi đó nha…
… bành bạch… bành bạch… bành bạch…
…
Trúc thấp thõm ngó trước ngó sau, lòng hồi họp… nghỉ CA chụp tới là coi như xong đời… vì vậy ly cà phê, cái bánh ngọt trước mặt vẫn chưa đụng tới. Đạt trong bụng cũng khẩn trương không kém, nếu Trúc bị chụp… hắn coi như là tòng phạm… càng nghỉ càng rét run, mặt tái nhợt hối hận vô cùng, tự trách cũng vì mê cái lồn của thím mà dính líu vào vụ này.
Hai ngày nay, trừ thời gian ăn uống, tắm rửa, đi vệ sinh… thỉnh thoãng đi ra ngoài mua thức ăn… thời gian còn lại Đạt cứ đè Trúc ra mà đụ, Đạt không ngu, hắn biết Trúc thuộc túp người “qua cầu rút ván”vì vậy muốn tận dụng thời gian tận hưỡng cơ thể thơm tho mà trước kia hắn chỉ có thể nhìn mà nuốt nước bọt, đêm tối về nhà tưỡng tượng để sục cặc…
– “Hai người sao vậy? Không tin tui nói sao? Tui đã nói là yên chí đi… tui bảo đãm… lão đại tui nói một là một hai là hai”Thắng thấy hai người Trúc, Đạt khẩn trương mặt trắng bệch liền ra mặt “dạy dổ”, tỏ ý “rành” con người của lão đại mình…
– “Cậu nói vậy thì nghe vậy chứ nếu cậu ở vào vị trí của tui cũng vậy thôi…”Trúc phân bua…
– “Vậy cũng phải… a… kìa… lão đại tới rồi…”Thắng xum xoe bước ra ngoài đón tiếp khi thắt Đức đang bước tới…
Trúc sững sốt… người này quá trẻ… có lộn không vậy? Nhưng nhìn vẻ khúm núm của Thắng bên cạnh, Trúc biết người thanh niên này không tầm thường… Theo bản năng, Trúc lại dòm dáo dác… nét mặt bất an.
Dường như đoán biết tâm trạng của người phụ nữ, Đức cười:
– Yên tâm đi… chỉ có mình tôi thôi… không cần phải khẩn trương đâu.
– Trúc cười gượng: “Xếp cũng biết rồi đó… mấy ngày nay thần kinh căng thẳng… không ngờ Xếp trẻ vậy”.
Đức sửng sốt khi lần đầu tiên có người gọi mình “Xếp”, lại nghe khen mình “trẻ”… Đức “nghiêm mặt”:
– Phãi nói là: “Tuổi trẻ tài cao mới đúng” sao tiết kiệm lời vậy? Hihihi…
Thấy Đức nghiêm mặt… Trúc phát hoãng, sau đó nghe thấy có gì không đúng, lại thấy nó nhe miệng cười hihi… biết Đức vừa pha trò… Trúc thở phào cười theo… Thắng, Đạt cũng cười hùn… không khí vì vậy bớt nhiều căng thẳng.
– “Hai người tránh chỗ khác một chút… tôi có chuyện cần bàn với bà cô này…”Đức quay qua nhìn Thắng, liếc Đạt nói.
– “Dạ… Đức ca”… Thắng là người thông hiểu tình lý… Đức ca muốn nói chuyện cơ mật, thế nào để thằng Đạt “ma cô” này nghe cho được? Nên nghiêm giọng: “Đi… tao với mầy qua bàn khác ngồi”.
Đức kéo ghế ngồi xuống… đít vừa đặt trên ghế đã trực tiếp nói.
– Bà cũng gan ha… dám hẹn tôi ra nói chuyện… có chuyện gì nói đi…
Trúc là người từng trải, cái chuyện 200 ngàn USD không nên nhắc tới, cứ coi như là viên đá chìm đáy biển. Hơn nữa chĩ là một nửa so với số tiền 500 ngàn Tiên đang còn giữ trong tay, hơn nửa số tiền này là của Lưu Kiến Quân, hắn chưa kịp mang đi… Bây giờ cứ lờ đi là hay nhất, mai này tên Lưu Kiến Quân có hỏi tới cứ đổ thừa trên đầu bọn CA là được… mình bỏ túi phần đang giữ, tên này bỏ túi 200 ngàn kia… ai có phần nấy… ngu sao mà lên tiếng nhấc nhở… hơn nửa…
Vấn đề quan trọng chính là đứa con gái đang dấu số tiền nơi nào… đây là điều làm Trúc đứng ngồi không yên, nên tìm đủ mọi cách để cứu Tiên ra.
– Ây da… nếu chỉ một mình tôi thì tôi trốn qua Miên cho sướng thân… ai ngu gì đút đầu vô rọ… kẹt cái là đứa con gái đang trong tay các người… bởi vậy tìm các người thương lượng một chút… coi có cách nào đôi bên cùng có lợi… nà… cậu nghỉ kỷ đi… bây giờ có bắt bà già này bỏ tù hay tử hình có lợi gì cho các người chứ? Tôi không làm cũng có người khác làm mà…
Vừa lúc người phục vụ đem menu tới… Đức bình thản từ từ chọn nước, bánh ngọt… Trúc nhân cơ hội im lặng, lén quan sát phản ứng của Đức… Bà không tin tên trẻ tuổi này không động tâm… người không gì lợi trời tru đất diệt… một là sắc hai là tiền… hoặc cả hai. Trong trường hợp này chỉ có tiền thôi, Trúc không tin Đức có hứng thú với mình, nếu có con gái ở đây thì còn hy vọng…
– “Vậy sao? Coi như bà nói đúng đi… nhưng tôi muốn biết nếu không bắt bà… tôi không hiểu tôi có lợi lộc gì…”Đức nhếch mép cười…
– Vậy cậu muốn được lợi gì?
Trúc cười lẳng lơ… ánh mắt “hồ ly” đầy gian xão… bây giờ Trúc nghỉ là Đức muốn tiền… vì vậy không vội vàng nói ra cái giá… sợ bị hố…
Đức không nhiều kinh nghiệm, nhưng xão quyệt tuyệt đối không thua kém người đàn bà trước mắt, hơn nửa, gần Nancy cũng học hỏi được ít nhiều… tuy là đầu óc học hành không giỏi nhưng rất thông minh trong nghề mánh mun gian trá… là con người trời sinh cho thế giới “anh lừa tôi gạt”.
– “Hình như bà lầm lẩn rồi… bà nghỉ rằng bà đang ở trong 1 vị trí có thể thương lượng à?” Đức nhếch miệng cười… nụ cười cao cao tại thượng…
Ngừng một chút, ánh mắt khinh thường nhìn Trúc nói tiếp:
– Là bà muốn gặp tôi chứ không phải tôi muốn gặp bà… nói trắng ra là bà có chuyện muốn cầu cạnh… có phải không? Không phải là thương lượng… cầu cạnh với thái độ này thì không đúng… nên tôi không thích. Thôi được… bà về suy nghỉ kỹ đi… lần sau gặp mặt cho tôi biết ha…
Đức lững lơ nói… dợm mình đứng lên ra vẻ muốn đi về…
Trúc sửng sốt. Mặt trắng bệch… nhìn hắn trẻ, tưỡng có thể lấn lướt, ai dè… lời nói của hắn như tát thẳng vào mặt…
Những điều này quả thật không sai… tư thế của mình và tư thế của người ta không thể đánh đồng.
– Khoan đã… khoan đã… xin lỗi cậu… là lỗi của tôi… nếu đã tới rồi… mọi chuyện do cậu quyết định… chúng tôi chỉ mong có con đường sống… mong cậu giơ cao đánh khẻ…
Trúc cúi mặt lí nhí… hiểu mình như cá nằm trên thớt… chặt chém là quyền của người ta.
Trúc biết rõ trong tay con gái còn giữ 500 ngàn mỹ kim nhưng Trúc không biết Tiên đang cất ở đâu… chỉ cần Đức đồng ý thả con gái ra thì chi 100 ngàn cho Đức… hai mẹ con ẩm số còn lại… bán căn biệt thự rồi cao bay xa chạy, cho dù Lưu Kiến Quân có 3 đầu 6 tay cũng khó tìm được hai mẹ con… Trúc thấy Đức trẻ nên muốn chiếm tiện nghi muốn đưa mồi ra dụ… ai dè hắn trẻ nhưng đầu óc cũng là cáo già.
– Ừm… câu này nghe được…
Đức đắc ý… Thật ra nó chẳng muốn làm khó ai nhưng một khi muốn thu phục người ta sau này làm việc cho mình thì phải có cái oai phong của mình… đánh phủ đầu một cái trước, sau này cho họ biết phân tôn ti… phân biệt “lớn nhỏ”.
– “Hai mẹ con tui chỉ là tay sai thôi… nếu cậu đồng ý mắt nhắm mắt mở cho bọn này con đừng sống… tui dốc hết gia tài để đền ơn…”Thấy Đức trầm ngâm, tưỡng là Đức muốn mình tỏ thái độ nên Trúc bấm bụng nói. Trúc vừa nói vừa lắm lét thấp thỏm liếc Đức thăm dò phản ứng…
– Hahaha… ai kêu bà đưa tiền chứ…
Trúc sửng sốt… không muốn tiền? Vậy muốn cái gì? Không muốn tiền? Vậy là muốn sắc rồi… nhưng Trúc không nghỉ mình “đáng giá”, cho dù đứa con gái ở đây cũng không thể nào…
Trúc mê man… đầu óc ù ù cạc cạc… tên này muốn gì đây?
– Con gái của bà… vài ngày nửa tôi sẽ thả ra… nếu bà đồng ý, sau này hai người sẻ làm việc cho tôi… còn nếu không đồng ý, bà cứ ra về, cho bà 7 ngày cao bay xa chạy, sau đó chúng tôi sẽ phát lệnh tầm nả lùng bắt… hahaha nếu bà chạy được thì tốt… còn nếu như bị chúng tôi bắt… cái tội tàng trử ma túy để buôn bán… biết hậu quả chứ gì?
Như người đang sắp chết đuối vớ được cái phao, hai mắt Trúc sáng ngời… gật đầu như gà mổ thóc:
– Được… được… cám ơn cậu… cậu muốn sao thì sao, sau này muốn tôi làm gì cũng được… cứ nói.
– Không có gì khó đâu… đại khái là bà cứ làm những gì đang làm… tôi cần những cái USB… hiểu chứ?
Trúc chợt tỉnh ngộ, kinh hỷ… không ngờ cái USB kia không những có thể cứu mạng hai mẹ con lại còn chuyển nguy thành an… nét mặt Trúc rạng rỡ…
– Hiểu… hiểu rồi… tất cả do cậu định đoạt…
– Ừm… hôm nay tôi không có thì giờ nhiều, hôm khác đi… yên chí, vài ngày nửa con gái bà tôi sẽ thả ra. Nhớ đó… đừng có dở trò… tôi sẽ không vui… mà khi tôi không vui thì sẽ rất là xấu tánh…
Đức bình thản, lời nói nhẹ nhàng nhưng Trúc nghe xong cảm thấy phát rét…
– “Dạ… hiểu… cậu cứ yên tâm…”Trúc sợ hãi… hứa hẹn, hận không biết làm thế nào để ngay bây giờ có thể tỏ lòng trung…
– Bây giờ về đi… sau khi con gái được thả ra… chúng ta ngồi xuống nói chuyện…
Đức đưa tay ngoắc Thắng…
– “Đức ca… anh có gì căn dặn”… Thắng khúm núm hỏi.
– Mai này anh sẽ là người liên lạc… hiểu chưa?
Thắng mừng hết lớn… xúc động… như vậy mình thật sự được coi như là thân tín của Đức ca rồi…
– Bảo đãm sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ… Đức ca… anh an tâm đi… ụa quên nửa… Đức ca, có cái này anh cầm về… Thắng nhét vào tay Đức một gói nhỏ trong đó có 100 ngàn đô mỹ… Đức cầm lấy, quay lại nhìn Trúc nói.
– Ừm… hôm nay tới đây thôi… vài hôm sau gặp lại…
– Dạ được… cậu cứ quyết định…
Trúc hoàn toàn bị khuất phục… nhìn Đức lên xe đi… lòng nửa mừng nửa sợ hãi…
– “Tôi không biết lão Đại nói gì với chị nhưng những gì lão Đại nói… yên tâm đi…”Thắng ra vẻ thân tín của Đức, muốn cho Trúc biết Thắng là ai…
– “Sau này mình có dịp hợp tác rồi.”… Trúc gật đầu…
– “Bây giờ mình dìa hay sao thím?” Nhìn Đức đi, bây giờ Đạt mới thấy yên tâm, nhưng hắn thấy Trúc có vẽ muốn nịnh bợ Thắng nên lo ngại… hai ba ngày nay, thừa nước đục thả câu, đè Trúc đụ lia chia… vi vậy thấy Trúc có vẻ muốn thân thiết với Thẳng… hắn sợ “lồn thím vụt bay”, biết đâu Thắng cũng có ý đồ dâm dục với Trúc?
Đạt đoán không sai… Thắng thấy Trúc tuy đã có tuổi nhưng cũng còn mượt mà… thời nay khác biệt tuổi tác đụ nhau là phong trào… Đức ca đâu thèm để bà cô nầy vào mắt… vậy thì mình chấm mút cũng được mà… Thắng cảm thấy nứng cặc lên… tìm cách tách Đạt ra.
– “Bây giờ chị đi theo tôi tới đồn làm chút thủ tục cho con gái chị”… Thắng nhìn Trúc nghiêm túc nói.
– Đạt à… mầy về trước đi… tao đi làm chút chuyện với xếp, tối tao về.
Đạt tuy ma lanh nhưng cũng không nghỉ Thắng đang tìm cách đá hắn ra ngoài để tìm cơ hội đụ Trúc… hắn nghe Trúc nói tối về liên mừng rỡ.
– Vậy được… tui về trước…
…
– Vậy giờ mình đi đâu đây xếp Thắng?
Trúc là người từng trải… đàn ông chõng cái đuôi lên là biết họ muốn gì… nhìn ánh mắt Thắng nhìn mình, Trúc biết Thắng muốn đụ… Câu chuyện hôm nay được giải quyết theo chiều hướng tốt nên tâm trạng vui lên nhiều, mai này hắn sẽ là người liên lạc… cũng tốt… hắn muốn đụ thì cho hắn đụ thôi.
– Hahaha… Lên xe đi rồi nói…
Trúc nghe lời bước lên xe… Thắng cho xe chạy…
– Xếp nha… muốn gì đây? Trúc lẳng lơ hỏi…
– “Sờ giửa hai đùi rồi thử đoán coi tui muốn gì”… Thắng cười dâm dê…
– “Con gái tui lớn tuổi hơn cậu nhiều đó”… Trúc liếc ngay đũng quần Thắng cười mĩm…
– Vậy mới kích thích… tối nay tui cảm thấy sung… mình kiếm chỗ vui vẻ… sáng về… sao hả?
– “Có sức làm mới nói nha… tui thì OK… còn cậu chỉ sợ có cái miệng thôi…”Trúc cười dâm đãng…
…
Thắng nghe tiếng cười dâm đãng của Trúc, hứng chí cho xe chạy về hướng khách sạn…
…
Đức cho xe chạy một đoạn, lấy di động ra bấm…
– Sao hả? Giọng Nancy vang lên.
– Xong rồi… có thể không cần phong tỏa biệt thự nữa… cứ để bà ta trở về… nhưng nhớ bão đảm an toàn cho bà ta…
– Điễm này cậu không cần lo… tối nay có về đây không?
– Có lẻ là không… lát nữa đi gặp người nhà Tuấn Kiệt… sau đó về nhà…
“Nhà” của Đức tối nay là căn nhà bên cầu Vĩnh Long… tối nay sau bửa ăn tối lãng mạng với Yến thì đưa nàng về đó “tâm sự”.
– Ừm… khi nào muốn thả tên Tuấn Kiệt… mọi việc cậu cứ quyết định.